Trong đêm tối, Bình Nhi cất bước đi mãi, đi mãi vẫn không tìm được lối ra. Vốn dĩ muốn tìm một sợi dây để nắm, muốn tìm một đốm lửa nhỏ nhoi để chạy đến nhưng bủa vây cô, hết thảy đều là một màu đen dày và lạnh lẽo.
Lúc này Bình Nhi đưa hai tay lên trước, nhìn vào màu đen trước mắt và tự hỏi: Rốt cuộc cô đang nằm mơ hay là mình đã mù rồi? Không, làm gì có chuyện đó. Có lẽ cô đang nằm mơ thật, một giấc mơ dài đằng đẵng chực chờ có người gọi dậy.
Nhức đầu quá!
Bình Nhi rên rỉ, đưa tay xoa đầu, dần dần hé mắt để ánh sáng tràn vào. Vừa nãy không gian còn u tối mà giờ lại đột ngột sáng bừng lên khiến cô không kịp thích nghi. Cảm thấy nước mắt nhỏ giọt bên khoé mắt phải, Bình Nhi dùng tay định quẹt đi nhưng không chạm được vào mặt. Mặt cô bây giờ đang dính thứ gì đó.
Là mặt nạ.
“Cô tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào?”
Giọng Mạn Quân vang văng vẳng bên tai làm cô bừng tỉnh, lập tức bật người dậy. Bình Nhi tiu nghỉu ngồi trong đống chăn, ngơ ngác nhìn một lượt xung quanh. Cảnh vật quá đỗi quen thuộc, suốt mấy tháng nay cô ở lì chỗ này, làm sao có thể không nhận ra cho được.
“Đinh phủ? Tôi đang ở Đinh phủ?”
Mạn Quân ngồi chống cằm trên bàn, chân nọ vắt chân kia, nhìn cô thở hắt một cái.
“Ta tưởng cô say đến quên trời đất luôn rồi chứ.”
Bình Nhi cười thẹn thùng rồi nhìn xuống người thấy y phục đổi khác. Không đợi cô mở lời, Mạn Quân liền nói tối qua đã nhờ tì nữ giúp cô thay y phục. Anh nhường phòng lại cho cô, mình thì qua chỗ khác ngủ, còn dặn cô chốc nữa thay lại y phục cũ, chuyện qua đêm ở đây đừng để lộ, chốc nữa sẽ cho người dẫn cô theo lối cửa sau ra ngoài.
Nghe Mạn Quân lao tâm khổ tứ vì mình như thế, Bình Nhi thấy thật có lỗi. Kì thật, bây giờ đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Không rõ tối qua mình đã đi đâu hay bằng cách nào về tới Đinh phủ. Tất cả giống như một tờ giấy trắng vậy, chẳng sót lại chút gì.
Hẳn từ từ sẽ nhớ ra thôi!
Cô tự trấn an bản thân, đoạn đưa mắt ngắm nhìn khắp gian phòng. Nơi cô đang ngồi là thư phòng của Mạn Quân.
Nói về cảm nhận thì nơi này cực kì thông thoáng với sàn gỗ mát lạnh, cửa sổ bày trí phù hợp. Luận về phong thuỷ, chỗ này nằm ở vị trí vô cùng tốt, mùa xuân ấm áp, mùa đông lành lạnh, hè đến không quá nóng, thu sang càng mát mẻ. Chưa kể, quang cảnh từ đây nhìn ra sau, ngước lên là cả khoảng trời xanh ngắt, hướng xuống liền trông thấy cả một hòn non bộ xanh rì đặt trong cái lỗ vuông rộng như ao cá nằm ngay ở lối cửa sau thư phòng, nơi dẫn ra sảnh nhỏ có đặt tràng kỉ hai bên vừa là nơi làm việc, vừa là nơi thư giãn ưa thích của Mạn Quân mỗi khi mệt mỏi. Muốn ra gian phòng sau phải lần theo lối hành lang gỗ sát tường bọc quanh hòn non bộ.
Cái hòn non bộ ấy nhuốm màu rêu phong ấy sở hữu riêng cho mình một mảnh trời vuông vức, không chỉ tưới mát nó trong những ngày mưa mà còn giúp cô tưới mát trái tim khô héo của mình.
So với chốn tiên cảnh, nơi này tuy còn kém xa, có điều lại khiến tâm hồn người ta như tìm được chốn an yên, tĩnh tại.
Từ ngày quen biết Mạn Quân, hôm nào Bình Nhi cũng đến đây ngồi ngắm trời ngắm đất ngắm mây trôi hoặc tranh thủ xem vài cuốn thi thư trong lúc đợi Mạn Quân kết thúc buổi luyện kiếm với Nguyễn Khánh.
Người hầu kẻ hạ nhà này với Bình Nhi đã quá quen thuộc. Ban đầu không tránh khỏi lời ra tiếng vào khi ngày nào cũng thấy Bình Nhi đến Đinh phủ nhưng dần dà cũng chẳng thấy ai bàn tán nữa. Bởi lần nào đến, Bình Nhi cũng xách theo cơ man là bánh trái, cơ man là thú vui vật lạ đến, lại thêm cách nói chuyện cư xử dân dã nên nhìn chung được lòng rất nhiều người. Đến nỗi có người còn bảo phải chi gương mặt Bình Nhi xinh hơn một chút hẳn sẽ kết thành mối lương duyên tốt với Mạn Quân. Những lúc ấy, cô chỉ cười và nói: “Tôi nào có xứng.”
Mạn Quân đưa Bình Nhi chén nước, bảo cô uống vài ngụm.
Cùng lúc đó, ngoài sân có tiếng hò reo.
Là lũ trẻ mục đồng Mạn Quân hay chơi cùng đây mà. Hôm nào chúng cũng tới Đinh phủ tìm Mạn Quân cả. Bữa rủ anh ấy chơi rượt bắt, hôm chơi trốn tìm, khi thì ô ăn quan… Thậm chí có hôm còn kéo Mạn Quân đi ăn trộm hồng nhà lão địa chủ keo kiệt, khó tính ở xóm nọ nữa chứ. Sinh trưởng trong môi trường dân dã, đầy cám dỗ như thế mà Mạn Quân lớn lên vẫn có thể trở thành bậc quân tử, khí phách ngời ngời, quả đúng không phải chuyện dễ.
Thi thoảng Bình Nhi khá tò mò không biết ngoài Đinh lão gia ra còn ai khác dạy dỗ anh nữa không.
Kìa, tụi nhỏ đã ùa vào trong sân rồi.
“A… Mạn Quân, đi chơi với tụi em đi.”
Có chú bé đầu ba giá ló đầu vào nói. Nó tươi cười nhìn Mạn Quân rồi lại nhìn sang Bình Nhi, nói giọng dè bĩu.
“Cô xấu xí cũng tỉnh rồi à? Con gái con lứa, uống say khướt. Chậc chậc chậc… Chả ra thể thống gì cả.” Nó khoanh hai tay lại với nhau, lắc lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.
Tóc tai Bình Nhi dựng hết cả lên. Biết bình thường tên nhóc này hay kiếm chuyện với cô nên cũng thành quen, chẳng thèm đáp lại.
“Nè! Cà chua nhà em trồng đó. Có người bảo người say tỉnh dậy ăn vào sẽ tỉnh rượu nên lén hái vài trái đấy.”
Thằng nhóc ném một bọc cà chua vào người Bình Nhi rồi quay mặt đi. Chỉ vậy thôi mà buồn bực trong cô bay biến, vui vẻ ôm bọc cà chua vào lòng, nhìn tên nhóc cười tít mắt.
Tiểu tử, còn bày đặt ngượng nghịu nữa chứ.
“Kiều Bồng, cảm ơn nha!”
Mới nghe câu cảm ơn từ miệng cô phát ra thôi mà tên nhóc Kiều Bồng chạy bán sống bán chết. Hành động kì lạ của thằng nhóc làm Mạn Quân trăn trở. Anh hết nhìn theo cái đầu ba giá ngày một teo nhỏ trong nắng đó rồi lại nhìn về phía cô, lòng bất giác dậy sóng. Thầm nghĩ nếu mình không mau ra tay, sợ tên nhóc ấy sẽ phổng tay trên mình mất.
Ngài ăn cà chua không? Sao đăm chiêu vậy?”
“À, ta chỉ đang nghĩ nên bảo cô đi rửa mặt đi. Say xỉn thế không biết có nôn mửa ra cái mặt nạ đó không nữa.” Mạn Quân buông lời bông đùa.
Chợt, có gì đó sượt qua tâm trí, anh bảo Bình Nhi một tiếng rồi lấy từ trong tay áo một chiếc lược gỗ, trên có khắc mấy cánh hoa.
“Hôm qua, trước khi cô say xỉn trở về đây, có người đưa chiếc lược này cho người phủ ta, dặn là đưa cho cô.”
“Cho tôi?”
Mạn Quân gật đầu, sau đó lấy ra tiếp một lá thơ đưa cho cô. Người viết thơ tự xưng là Phi Liễu, chính là cô đào hát đã giúp đỡ Bình Nhi ở tửu lầu. Theo như nội dung bức thơ, Phi Liễu muốn nhờ Bình Nhi đến Tạ gia, giúp nàng ta trả lại chiếc lược gỗ này cho Tạ công tử, hẹn khi khác nếu có cơ hội nhất định sẽ nói rõ cho Bình Nhi sau.
Ngắm chiếc lược này, Bình Nhi nghĩ ngay đến vật định ước. Khi còn ở tửu lầu, cô đã nghi nghi, hoá ra bọn họ có tư tình với nhau thật. Tạ công tử kia đúng là chung tình nhưng xét đi xét lại vẫn thấy có gì đó không ổn giữa hai người bọn họ. Và còn nữa, vị cô nương Phi Liễu kia sao lại biết cô và thiếu gia Mạn Quân của Đinh phủ có quen biết nhau mà nhờ người trao tận tay anh như vậy chứ?
“Chiếc lược này được chạm khắc tinh xảo, hẳn không phải vật tầm thường đâu.” Mạn Quân lên tiếng bình phẩm, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Đinh công tử, vị cô nương ấy có còn nhắn nhủ gì với tôi nữa không?” Bình Nhi cất lá thơ vào túi áo, nói với giọng thăm dò.
“Cô nương? Không, nghe Khánh bảo là một nam nhân bảnh bao. Có lẽ là vị cô nương cô nhắc đến nhờ chuyển giúp chăng?”
Bình Nhi nhìn anh lắc đầu, đăm chiêu suy nghĩ.
Lát sau, Mạn Quân bảo Thịnh Dật đến, dẫn Bình Nhi ra về theo lối cửa sau. Trước khi chia tay, anh còn dặn dò cô đủ điều về việc không được uống rượu hay đi la cà vào ban đêm, còn nói sẽ giúp Bình Nhi hỏi Khánh về chuyện chiếc lược.
“Cô đi một mình thế này liệu có ổn không? Hay là ta...”
“Không cần. Tôi tự đi được. Hôm nào chả thế.” Rồi Bình Nhi tiếp lời. “Tôi có thể hỏi ngài một chuyện không?”
“Chuyện gì? Cứ nói.”
“Hỏi điều này có hơi kì nhưng tôi tò mò. Ngài muốn biết mặt của tôi như thế, hôm qua nhân lúc say, sao lại không tháo mặt nạ của tôi?”
“Làm sao cô biết ta có tháo mặt nạ của cô hay là không?”
“Chính ngài đã bảo không biết tôi có nôn mửa gì ra mặt nạ không. Điều ấy chứng tỏ ngài vẫn chưa tháo nó. Hơn nữa…” Bình Nhi đưa tay ra sau đầu, chạm nhẹ vào sợi dây. “Nút buộc này chỉ có tôi là thắt như thế thôi.”
Mạn Quân cười dịu dàng, nhìn cô bằng ánh mắt nồng ấm và cực kì nghiêm túc.
“Vì ta đã quyết định là sẽ đợi, cho đến khi cô hoàn toàn tin tưởng ta.”
Ngay trên cành cây đối diện cửa sau Đinh phủ, có hai kẻ đang âm thầm quan sát đôi nam nữ nọ. Một người lim dim mắt, ngủ gà ngủ gật còn một người lại chăm chăm nhìn không chớp mắt, e nếu có động thái bất thường nào xảy ra giữa họ, hắn sẽ không ngần ngại lao bổ vào phá bĩnh.
“Hàm quản gia! Ngươi nói xem, mấy tháng nay đều đến cung Long Đức, nàng ấy không chán à?”
“Vậy ngài bắt lão cùng ngài túc trực ở đây từ đêm qua đến giờ, ngài có chán không?”
Lão Hàm cho hai tay vào túi áo, ngồi khum khum trên cành cây. Nếu không phải vì đôi mắt đường chỉ của lão, trông điệu bộ, hẳn người khác nhìn vào sẽ nghĩ ngay đến con cú.
“Hàm quản gia! Ngươi nghĩ nàng ấy đến cung Long Đức thường xuyên như vậy chẳng lẽ đã thích tên Mạn Quân ấy rồi?” Mộc Kha lại tiếp tục hỏi, chẳng thèm để tâm thái độ của lão Hàm ra sao.
“Có lẽ là do hòn non bộ nhà hắn. Lần trước lão bay ngang có dịp ngó qua, bên trên hòn non bộ còn có giếng trời. Kiểu kiến trúc này ở hai phương Nam, Bắc cực kỳ hiếm. Lão đoán, phu nhân hẳn là vì thế mới thường xuyên đến cung Long Đức đó ạ!” Lão Hàm gồng người trong cái lạnh, cố phát âm cho tròn vành rõ chữ.
Xem điệu bộ khúm núm của lão hẳn không trụ được bao lâu nữa mà bất chấp tất cả bỏ về ngay. Riêng Mộc Kha thì lại ra vẻ đăm chiêu, nghĩ ngợi. Mãi đến lúc Bình Nhi từ biệt Mạn Quân, đi cả quãng xa gần ra đến phố, hắn mới lật đật kéo lão Hàm nhảy xuống đất và bám theo. Đáng tiếc, vì quá vội vã nên đã bị phát hiện.
Y phục trắng nổi bật nhìn quen mắt, đôi mắt phù quang lơ đãng cùng đôi môi lúc nào cũng mỉm cười. Ngoảnh đầu lại thấy hắn, với cô đã là chuyện không vui. Bằng tất cả nỗ lực, Bình Nhi mạnh mẽ tiến về phía hắn, giọng điệu điềm tĩnh nhưng không giấu được vài phần tức giận.
“Hôm qua ta đến tìm, ngươi lại ôm Mộc phủ chuồn mất. Hôm nay lại đường đường vác mặt bám theo ta. Ngươi thích chơi trò trốn tìm lắm hay sao?”
Mộc Kha khẽ cúi nhìn lão Hàm, lại nhìn sang cô, khoé môi hơi hé.
Hoá ra là chuyện đó. Thì ra sau khi hắn bắn trật mũi tên ấy, Bình Nhi liền tức tốc đến tìm hắn. Đáng tiếc, chỉ tại cái lão hồ đồ này, không biết đi đâu xa tìm được món bảo bối gì, háo hức dùng thử, đến nỗi thổi bay cả Mộc phủ của hắn. Phải đến hơn một canh giờ sau, hắn mới mang Mộc phủ trở về chỗ cũ được. Cũng may đồ đạc trong phủ không sức mẻ chút gì, quả là ngàn cân treo sợi tóc.
Tiếc là, người hắn muốn gặp đến tìm hắn, hắn lại không thể tiếp. Chỉ tiếc là tiếc cái ấy thôi! Còn bảo hắn né tránh gì chứ.
“Ô… Thì ra cáo con đến tận Mộc phủ tìm ta. Nàng nói đi, có phải đã nghĩ kĩ, muốn trở về Mộc phủ cùng ta không?” Hắn đưa ngón cái quệt ngang môi dưới, cố tình nói với giọng đắc ý.
“Nhảm nhí! Ta đến tìm ngươi vì muốn hỏi rõ, ngươi định ám sát Mạn Quân có đúng không? Đừng hòng giở trò che mắt ta, hôm ấy ta cũng có mặt ở đó. Mũi tên bạc chạm rắn ấy đích thị là của nhà ngươi. Nói ta biết, tại sao ngươi lại làm chuyện đó? Kiếp trước ngươi giết Kinh Dực còn chưa đủ?” Bình Nhi không kiềm nổi sự bực tức, oang oang thét vào mặt hắn.
Hàm lão gia vừa bước lên, muốn nói gì đó thì Mộc Kha đã lập tức đưa tay chặn lại, bảo lão tạm thời lánh đi. Đoạn hắn lại nhìn cô, môi giữ nguyên nụ cười.
“Giờ ta có nói gì nàng cũng không tin. Nàng nghĩ thế nào thì nó là như vậy. Ta sẽ không bao biện gì thêm.”
Sau lớp mặt nạ trắng toát ấy, hắn nào biết chóp mũi ai đó đang ửng đỏ. Mặc dù miệng nói thế nhưng trong lòng Binh Nhi, dù chỉ một chút cũng mong là không phải, dù chỉ một lời cũng muốn chính tai nghe hắn bảo một tiếng rằng không phải ta. Nhưng câu trả lời của hắn thật sự làm cô thất vọng. Hoá ra những lời nói ở Mộc phủ trước kia đều là giả dối thôi ư? Vậy mà cô từng có lúc nghĩ đến việc sẽ tập tha thứ cho hắn.
Mộc Kha chắp hai tay ra sau, hai bàn tay nắm lại thật chặt như một cách giúp hắn hạ quyết tâm.
“Dù nàng nghĩ gì thì mọi chuyện cũng đã. Nếu nàng tiếp tục ở bên giúp đỡ tên ấy, đến khi Cao vương biết được, ngay cả ta cũng không giúp được nàng.”
“Mạn Quân có liên quan gì đến Cao tộc các ngươi? Ngài ấy là người, không rút cốt luyện đan được đâu.
“Những chuyện này, nếu muốn biết, nàng nên tự tìm hiểu thì hơn.”
Mộc Kha nói rồi lạnh lùng đi lướt qua cô.
“Mộc Kha!”
Hắn khựng người lại khi nghe thấy tiếng gọi của cô, chẳng mảy may quay đầu, chỉ đứng yên như thế. Trong phút chốc, thời gian dường như cũng đứng lại cùng hắn. Dưới tán hoè đung đưa trong nắng nhạt, Bình Nhi khảng khái hỏi, giọng hơi run.
“Ngươi có từng yêu ta thật lòng hay chưa?”
Đây là câu hỏi Bình Nhi canh cánh trong lòng suốt ba trăm năm qua, đau khổ suốt ba trăm năm qua. Bên nhau càng lâu, kỉ niệm càng nhiều, tình càng sâu đậm. Huống hồ cô và hắn đã từng gắn bó lâu đến thế kia, cũng đã từng bái đường thành hôn, thả hoa đăng trao nhau ước hẹn. Vậy mà, chỉ trong một đêm, cái kẻ lạnh lùng tàn độc ấy, hắn nói quên là quên hết được hay sao? Thế còn cô, một mình mệt mỏi ôm hận thù, mà cũng chẳng trả thù được, há có ích gì?
Cố chấp đến thế cô mệt mỏi lắm rồi. Giờ chỉ đợi nghe câu trả lời của hắn, dù là câu nói muốn nghe hay không muốn nghe, với cô bây giờ không còn quan trọng nữa.
Một khoảng lặng kéo dài giữa cả hai. Hai chiếc bóng đổ dài trên mặt đất dần dần thu bé. Khẽ khàng, bóng tay hắn chạm vào bóng cô, tĩnh lặng và vương vấn, lưu luyến và day dứt.
Cuối cùng, hắn bỏ đi. Không đáp. Hành động ấy của hắn, ngầm hiểu như một câu trả lời.
Chiều hôm đó, Bình Nhi mang tâm trạng chẳng mấy vui vẻ đến Tạ gia. Lúc người của gia trang ra mở cửa, nghe cô bảo tìm Tạ công tử liền đuổi cô đi. Bình Nhi tần ngần đứng trước cửa, tay vẫn cầm chiếc lược gỗ, còn chưa hết thắc mắc tại sao người trong phủ lại có thái độ lạ như vậy thì bỗng có tiếng ồn phát qua cửa, hết náo loạn một phen.
“Cô nương, có thể đưa tín vật cho ta không?” Một vị cô nương bỗng từ trong Tạ gia xông thẳng ra cửa, gấp gáp xoè tay trước mặt Bình Nhi đòi đồ.
“Không được. Vật này được chuyển cho Tạ công tử, không thể trao bừa.” Bình Nhi nói rồi định cất chiếc lược vào trong tay áo chợt bị vị cô nương kia giật mất.
Từ trong phủ, một đám người nhốn nháo đua nhau chạy ra, đuổi theo người vừa cướp lược nọ. Nhưng nàng ta rất nhanh đã tìm được một con ngựa, đốc thúc leo lên phi thẳng đi.
“Mau, mau đuổi theo tiểu thơ. Các ngươi, đứng đó làm gì nữa, mau bắt đứa con bất hiếu ấy về cho ta!”
Cảnh tượng lúc ấy thật chẳng biết miêu tả làm sao. Lúc bị cướp mất đồ, cô chưa kịp đuổi thì người của Tạ gia đã ồ ạt đuổi theo giúp. Dẫu biết bị ăn cướp giữa ban ngày chẳng vui vẻ gì nhưng chẳng hiểu sao, Bình Nhi lại lấy làm thích thú. Thiết nghĩ đồ bị lấy thế nào chẳng dành lại được nên cứ dậm chân tại chỗ đợi đám người kia đưa vị cô nương kia trở về. Quả không ngoài dự đoán, chưa đầy một hồi hương, người của Tạ gia đã vây bắt được nàng ta. Bình Nhi vội bước đến đòi lại đồ lại bị bọn họ quát nạt, lần nữa đuổi cô đi. Trong khi ấy, cái người ăn cướp trắng trợn kia cứ liên tục vùng vẫy, đòi thả ra cho bằng được.
Khung cảnh náo loạn chẳng khác gì cái chợ. Bình Nhi quan sát một hồi rồi khoanh tay, chép miệng nói một câu:“Một lũ đàn ông vô dụng. Đến một đứa con gái cũng không giữ nổi.”
Vậy là liền bị họ chửi rủa xối xả, đuổi đi một nước.
Bị người ta rủa như thế mà Bình Nhi vẫn cứ mặt dày. Cô chẳng mảy may tức giận mà đêm đó trực tiếp trèo tường vào Tạ gia luôn. Nếu không phải vì Phi Liễu có ơn với cô, hẳn Bình Nhi đã không lao tâm khổ tứ đến thế. Bình Nhi hoá phép biến hết phòng này đến phòng nọ, cuối cùng cũng tìm thấy phòng của cô gái kia. Nói phòng thì có hơi quá, thật chất là một cái kho cũ kĩ. Hẳn là cô ta bị phạt nhốt trong đây. Kể cũng đáng thương nhưng đồ của mình thì vẫn phải lấy lại thôi.
Vị cô nương kia nhìn thấy Bình Nhi rất bất ngờ, sau đó hoảng loạn la hét. Cũng may cô nhanh trí, lấy rơm nhét vào họng nàng ta để giữ im lặng. Dù trong ấy khá tối nhưng Bình Nhi vẫn nhìn rõ được, gương mặt của nàng ta giống hệt gương mặt của Tạ công tử mà cô thấy ở kỷ viện.
Ánh trăng chiếu qua khe cửa, cả căn phòng liền sáng hẳn lên.
Nàng ta hình như cũng nhận ra Bình Nhi, mới bớt sợ hãi đôi chút. Bình Nhi lấy hết rơm trong miệng nàng ta ra, nghe nàng ta kể hết sự tình không khỏi bất ngờ.
Tên thật của cô ấy là Tạ Tình, vì thầm thương trộm nhớ Phi Liễu nên mới nữ cải nam trang, thường xuyên đến kỷ viện nghe Phi Liễu hát. Đến khi cả hai tình sâu ý nặng, gia đình Tạ Tình biết được liền ra sức cấm cản, không cho cả hai đến bên nhau. Tạ Tình muốn cùng Phi Liễu bỏ trốn nhưng Phi Liễu lại từ chối với lí do chưa trả xong nợ cho Hằng. Biết Phi Liễu là người nghĩa khí, nhất định sẽ không nghe mình, Tạ Tình mới lại liều mình lần nữa, mang vàng bạc đến chuộc người nhưng không được. Chuyện đến tai thầy cô. Ông ta tức giận, đánh đập cô rồi nhốt cô trong kho suốt mấy tuần liền. Cô đã bỏ ăn bỏ uống suốt mấy ngày, còn nhiều lần tự tử bất thành. Nô tì của Tạ Tình vì thương xót cô chủ đã lén thả cô đi, nào ngờ lại bị người trong gia trang biết được. Kết quả, cô bị nhốt lại vào đây. Nghe bảo, thầy cô đang tức tốc tìm người mai mối, gả cô đi.
“Cô nương, tính ra cô cũng thật tốt số. Đã thoát được khỏi chốn lầu xanh ấy. Vậy, cô đã gặp lại được thanh mai trúc mã của mình chưa?”
“Thanh mai trúc mã?” Bình Nhi lẩm nhẩm bốn chữ ấy trong đầu, lúc sau mới vỡ lẽ. Người Tạ Tình nhắc không phải là tên Mộc Kha gian xảo ấy chứ?
“Người đó không cho ta biết tên. Ta còn nhớ hôm ấy hắn chạy đến tìm ta, ngỏ ý giúp ta chuộc người. Đổi lại, ta phải giúp hắn chuộc luôn cả cô. Hắn bảo vì vài lí do không lộ diện được. Để làm tin, hắn đưa ta chiếc nhẫn ngọc này, ta còn giữ đến tận bây giờ. Nó đây.”
Tạ Tình lấy trong túi áo chiếc nhẫn ngọc. Bình Nhi cầm lấy nó ngắm nghía. Cô nhìn rồi lại nhìn kĩ lần nữa. Không tin được Mộc Kha lại đưa vật này cho Tạ Tình. Chiếc nhẫn ngọc ấy tuy là ngọc bình thường nhưng là do mẹ hắn lúc còn sống đã tặng hắn nhân ngày sinh thần. Mộc Kha giữ nó rất kĩ, lại hiếm khi đeo nên lúc nào chiếc nhẫn cũng trông như mới. Giờ bà ấy đi rồi. Chiếc nhẫn này với hắn trở thành bảo vật không gì sánh nổi.
“Tạ tiểu thơ, có thể trao lại vật này cho ta không? Ta muốn trả lại cho chủ nhân của chiếc nhẫn này. Tuy ta và hắn đã không còn tình nghĩa nhưng đây là báu vật rất thiêng liêng với hắn.”
“Cô ấy, nếu đã không còn tình nghĩa, hẳn sẽ không nghĩ cho hắn như vậy. Ta thấy hắn đối với cô thật dạ, cả cô đối với hắn cũng rất thật lòng. Đừng vì chút hiểu nhầm, chút chuyện nhỏ mà phí phạm đoạn tình cảm này. Giữa ngàn vạn người, tìm được người mình yêu chẳng dễ dàng gì.”
“Tạ tiểu thơ, cô không phải tôi. Cô không hiểu đâu. Không phải ai yêu nhau cũng đến được với nhau. Nếu cô cứ một mực khăng khăng, nhìn lại cô bây giờ, bị nhốt trong cái kho ọp ẹp này, người cô yêu trả tín vật lại cho cô, rất có thể là muốn đoạn tình.Thử hỏi cô có hối hận hay không? Có oán có hận người đó hay không?”
Tạ Tình nghe Bình Nhi bảo rồi ngước mắt nhìn trăng, mỉm cười.
“Không. Ta không bao giờ hối hận vì quyết định của mình. Vì đó là lựa chọn của ta. Hối hận chẳng được gì. Còn hận, chứng tỏ ta còn yêu người đó. Càng yêu càng hận, càng làm ta thêm đau mà thôi.”
Từng câu từng chữ như đánh thẳng vào tâm can Bình Nhi. Tạ Tình nói đúng. Nếu cô còn hận Mộc Kha, chứng tỏ cô còn yêu hắn. Chỉ vì cô còn yêu mà lại không muốn yêu nên mới hoá thành thù hận, để ngày nào cũng nghĩ đến hắn, một khắc cũng không rời.
Tạ Tình thua cô mấy trăm tuổi nhưng không ngờ lại thấu tình đạt lý như vậy. Nhưng nói là một chuyện, hứng chịu nỗi đau lại là một chuyện khác. Huống hồ, Phi Liễu chắc gì đã quên Tạ Tình rồi đâu. Trả lại tín vật không có nghĩa là không còn yêu mà đó như một cách bảo vệ người mình yêu mà thôi.
Bình Nhi vốn định nói với Tạ Tình thêm mấy câu thì bỗng ám khí từ đâu phóng thẳng vào người cô. Cô kịp né thì cửa kho bật tung lên trời. Bình Nhi đánh Tạ Tình văng sang một bên, né mũi kiếm của tên thích khách. Bình Nhi rút Ô Kim Quang đỡ được một đòn, chưởng tên ấy bật ngã ra ngoài sân. Người của Tạ gia lúc này mau chóng thắp lửa chạy đến. Nhân lúc Bình Nhi sơ hở bị hắn cướp mất nhẫn ngọc.
Sao đồ trên tay cô hay bị cướp thế không biết. Chẳng lẽ là báo ứng vì lúc trước làm thổ phỉ một thời gian sao?
Không nghĩ nhiều, Bình Nhi lao người bay theo tên thích khách nọ. Kĩ năng khinh công của hắn không giống người thường, rất có thể là yêu quái. Vượt qua hết khu rừng, hắn quay lại phía cô, tiếp tục phóng ám khí. Bình Nhi dùng ô hất ngược lại phía hắn. Hắn tuy né được nhưng lại không tránh kịp mũi kiếm của Bình Nhi, liền bị thương ở cánh tay, rớt xuống ruộng nhà người khác. Chiếc nhẫn trên tay hắn bị văng ra, may mà cô kịp thời bắt được. Khi cô vừa đáp xuống mặt đất thì xung quanh liền nổi lửa. Một đám người từ đâu xông ra, đòi vây bắt cô. Bình Nhi không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn xuống ruộng chỉ thấy một bó rơm, mới nhận ra tên thích khách kia đã bỏ trốn rồi.
“Nó, chính nó đã bỏ thuốc độc hại chết lúa của bà con. Đúng là quân khốn nạn, vô liêm sĩ! Mọi người, mau bắt lấy hắn nộp cho quan phủ đi!”
Bình Nhi vung kiếm phóng khí khiến đám người xung quanh văng ra xa. Nhân lúc ấy cô chạy như bay đi, được một quãng bỗng thấy tay đau rát, đầu óc choáng váng. Một con trùng độc từ trong chiếc nhẫn bay ra.
Vậy là Bình Nhi chẳng còn nhớ gì nữa.
Chỉ biết khi tỉnh dậy đã thấy mình ở trong nhà lao, còn bị gán tội là hại chết lúa của nông dân nữa. Nhưng kì lạ thay, đến bây giờ cô mới nhớ ra được, hơn nữa lại chưa nhớ được trọn vẹn vì theo như lời Mạn Quân nói, từ lúc cô rời Đinh phủ đến nay đã hơn hai tháng rồi. Vậy rốt cuộc là kẻ nào cao tay có thể khiến trí nhớ của cô đóng băng trong một thời gian dài như vậy chứ?
“Này, này… Mau tỉnh lại đi! Không tỉnh lại là chết toi cả lũ đấy. Tỉnh lại!”
Giọng nói ai đó văng vẳng trong tai cô. Không phải giọng Mạn Quân, cũng không phải của Đình An. Là giọng của nữ nhân? Là ai?
Bình Nhi loáng thoáng mở mắt, thấy trước mắt toàn một màu đen. Chưa kể cả người đau nhức, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương. Cơn đau khủng khiếp quặn thắt trong lồng ngực, ép cô ho một tràng dài đến nôn cả máu. Cô gắng gượng ngồi dậy, một tay ôm ngực, một tay huơ huơ phía trước như muốn xua tan bóng đêm.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tỉnh rồi à? May quá! Ta cứ ngỡ cô chết rồi cơ.” Giọng nói nọ lại tiếp tục vang lên.
“Cô là ai? Đây là đâu? Sao ta không thấy gì cả?” Bình Nhi nuốt máu ngược vào trong, cố nói.
“Đây là nơi giao nhau của huyễn cảnh. Cô phải mau tìm được cửa, may ra mới thoát được chốn này.”
Bình Nhi lại đưa tay huơ ra đằng trước, bất chợt hất trúng vật gì đó mềm mềm, cùng lúc Thánh nữ kia la lên một cái. Hoá ra nàng ta đã hết pháp lực nên trở lại nguyên dạng là chim.
“Cẩn thận chút chứ! Ta mà bị thương nữa thì không ai dẫn đường cho cô đâu.” Thánh nữ kia giở giọng cáu bẳn.
“Xin lỗi. Ta không nhìn thấy gì cả. Những người khác đâu rồi?” Bình Nhi đưa tay lên miệng ho khụ khụ, gắng gượng nói hết câu.
“Cô nên nghỉ ngơi chút đi. Hẳn bị lạc đâu đó trong huyễn cảnh này thôi. Mà cô ấy cũng thật liều lĩnh, tu vi hao tổn thế kia mà dám đấu với tên Cao vương gian ác đó. May nhờ nam nhân kia đỡ một chưởng thay cô, không thì có lẽ cô chẳng thể ngồi đây mà ho được nữa đâu.”
“Nam nhân? Người đó là ai?” Đầu óc Bình Nhi quay mòng mòng.
“Ta không biết tên hắn. Có điều không phải hai tên ở Hoạ Giới.”
Theo như những gì Thánh nữ này nói, rất có thể người nàng ta nhắc đến chính là Mộc Kha. Sao hắn lại làm như thế chứ?
Cô nhắm mắt lại, tĩnh tâm một chút, chầm chậm hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra.
Cô nhớ rồi!
Cô nhớ lúc cắt đứt dây thừng đã kịp hoá thành chim, thoát được biển lửa và bay ra ngoài. Ra đến nơi, Cao vương đã phục sẵn ở đó, lập tức tấn công những người đi cùng cô. Vì muốn che dấu thân phận, Bình Nhi đánh Mạn Quân ngất đi. Sau đó, trận chiến diễn ra kịch liệt. Sau ba trăm năm, tên Cao Minh Đằng đó mạnh lên không ít, đã vậy còn không ngại ngần dùng ám khí, đánh cô trọng thương.
Ngọc Ẩn lấy lại Khai Kỳ Bút. Chẳng có gì lạ khi bút của Vũ tộc vừa được triệu hồi lại bay ngay vào tay người của Vũ tộc. Hắn dùng thần khí mở huyễn cảnh, giam mỗi người mỗi nơi. Bình Nhi vì thế cũng mất liên hệ với Đình An và Mạn Quân.
Đúng là ở đời mấy ai lường trước cho thấu đâu bạn đâu thù. Giống như cô năm đó, dù có trí tưởng tượng phong phú đến đâu cũng không thể ngờ một ngày mình lại bị Mộc Kha phản bội. Lạc vào biển tình rồi tan biến, ngậm trái đắng và ôm hận quả thật là bài học xương máu, để cô của mấy trăm năm, mấy vạn năm sau này có cố cũng không thể quên được khoảng thời gian đầy tủi nhục và đau đớn đó.
Ý thức lạc vào góc kí ức cũ kĩ rồi lại vùng thoát. Bình Nhi ngẩng đầu lên, lần nữa quyết quên đi chuyện quá khứ. Khó khăn lắm mới dứt được ải tình, giờ Bình Nhi chỉ muốn chuyên tâm tu luyện, sớm ngày thăng tiên để không phụ lòng mong mỏi của lão thần Trúc và Trưởng lão Vạn Yêu Sơn thôi.
Nhìn đi nhìn lại, huyễn cảnh nảy quả không phải dạng vừa, Bình Nhi soi mãi chẳng moi được chút kẽ hở. Rốt cuộc cảnh này là cảnh nào mà lại tối om tối ỏm như vậy?
“Xuân nhược yên chi
Vi khuy cố cố”
(Tạm dịch: Mùa xuân đã úa tàn trên nhành cây đỏ thắm. Nhưng vẫn lén ngoái đầu lại nhìn.)
“Thánh nữ, bên kia có tiếng nói phát ra. Mau dẫn tôi đến đó.”
“Vậy cô uống thứ này đi. Sẽ giúp cô bớt đau đớn một phần, nhưng chỉ được một lúc thôi đấy.”
Bình Nhi cho viên thuốc nhận được vào miệng. Cô gái kia biến ra một sợi dây, một đầu ngậm trong miệng, đầu kia bảo Bình Nhi nắm dấy rồi bay về phía phát ra âm thanh. Phía trước có ánh sáng lờ mờ.
Bước qua ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, Bình Nhi thấy mình như được sống lại. Những vết thương trong người dường như tan biến hết. Cô đảo mắt nhìn quanh, không ngờ phía bên kia của bóng đêm lại là cung điện nguy nga, chim ca vui hót, véo véo von von trên cành đào nở rộ. Trở đi trở lại giữa Hoạ Giới và huyễn cảnh, một năm bốn mùa mà Bình Nhi cứ mắc kẹt hoài trong mùa xuân, cái mùa với cô mới lắm đau thương làm sao.
Cách đó không xa, dưới mái đình trong vườn ngự uyển, có đôi trai gái đứng tâm tình, trao nhau bao lời mật ngọt. Trông cử chỉ và ánh mắt nồng thắm của họ, hẳn đang trong giai đoạn mới yêu hoặc như kiểu cố nhân tương ngộ, có chút luyến tiếc. Nghĩ rồi, Bình Nhi bước sang bên, vốn định tránh đi nhưng không sao giấu nỗi tò mò, cũng dợm bước đứng lại hóng chuyện.
Đôi trai gái kia trông rất quen. Dường như cô đã từng gặp ở đâu thì phải.
Bình Nhi tiến đến gần để nhìn cho rõ. Đôi tai Bình Nhi vốn rất thính nên những gì hai người bọn họ nói, cô đều nghe được cả.
Đại loại là vị công tử nọ hỏi người nào đã tặng tiểu thơ kia chiếc quạt giấy với những lời thơ ảm đạm như thế. Vị tiểu thơ nọ nói là chiếc quạt ấy là của Linh cảm hoàng hậu cho nàng ta mượn. Bản thân nàng ta cũng cảm thấy ý thơ trên đây quả thật buồn xiết bao. Nói rồi, họ lại quay sang nhìn nhau lần nữa, trông sầu bi vô cùng.
Linh cảm hoàng hậu? Nghe thật lạ. Quốc mẫu của nhà Lý lúc bấy giờ là Linh hiển hoàng hậu hay còn gọi là Trịnh Minh hoàng hậu. Ngoài ra còn có mấy vị hoàng hậu khác, tuy cô không nhớ rõ tên nhưng trong số đó chẳng có ai là Linh cảm hoàng hậu cả. Vậy nên có thể suy ra, một là Lý Thái Tổ mới nạp thêm vào hậu cung, hai là nơi cô đang đứng đây không phải thời Lý Thái Tổ cai trị.
Không được, trước mắt phải rời khỏi đây cái đã.
Nghĩ rồi Bình Nhi nhẹ nhàng lùi ra sau. Đi được ba bước, chợt va phải thứ gì đó. Không kìm được, Bình Nhi khẽ thốt lên. Một luồn khí chầm chậm phả ra trên đỉnh đầu cô. Có vẻ như ai đó vừa mới thở dài. Cô ngẩng đầu lên để trông cho rõ người nọ, liền bắt gặp gương mặt thân quen vô cùng.
“Mạn Quân, hoá ra ngài cũng ở đây à? Ngài không sao chứ? Tôi lo cho ngài lắm.” Không giấu nỗi mừng rỡ, cô nắm lấy hai cánh tay Mạn Quân, liên tục nói.
Mạn Quân hơi nhíu mày nhìn cô, phong thái điềm đạm, đôi môi khẽ cong lên. Ánh mắt tối sầm khi nãy đột ngột sáng lên. Nhưng Bình Nhi không mấy để tâm đến những biểu hiện nhỏ nhặt này, lại tiếp tục giục giã.
“Đi thôi! Chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi đây, nếu không sẽ đại loạn mất.”
Vừa định nắm tay Mạn Quân kéo đi, đằng sau anh bỗng xuất hiện vài người khiến cô khựng lại. Một nam nhân trông có vẻ yếu ớt, thấp bé, tay chắp trước ngực, lưng hơi cúi tiến tới chỗ cô vái một cái.
“Người này là…” Bình Nhi nhìn Mạn Quân bằng đôi mắt khó hiểu, lại nhìn dàn cung nữ xếp hàng hàng theo sau Mạn Quân, phút chốc trở nên bối rối.
“Mai hoàng hậu, nàng vừa bảo ta ‘phải mau chóng rời khỏi đây’. Thế là ý gì? Có kẻ khiến nàng cảm thấy không vui chăng?”
Lúc này Bình Nhi đưa hai tay lên trước, nhìn vào màu đen trước mắt và tự hỏi: Rốt cuộc cô đang nằm mơ hay là mình đã mù rồi? Không, làm gì có chuyện đó. Có lẽ cô đang nằm mơ thật, một giấc mơ dài đằng đẵng chực chờ có người gọi dậy.
Nhức đầu quá!
Bình Nhi rên rỉ, đưa tay xoa đầu, dần dần hé mắt để ánh sáng tràn vào. Vừa nãy không gian còn u tối mà giờ lại đột ngột sáng bừng lên khiến cô không kịp thích nghi. Cảm thấy nước mắt nhỏ giọt bên khoé mắt phải, Bình Nhi dùng tay định quẹt đi nhưng không chạm được vào mặt. Mặt cô bây giờ đang dính thứ gì đó.
Là mặt nạ.
“Cô tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào?”
Giọng Mạn Quân vang văng vẳng bên tai làm cô bừng tỉnh, lập tức bật người dậy. Bình Nhi tiu nghỉu ngồi trong đống chăn, ngơ ngác nhìn một lượt xung quanh. Cảnh vật quá đỗi quen thuộc, suốt mấy tháng nay cô ở lì chỗ này, làm sao có thể không nhận ra cho được.
“Đinh phủ? Tôi đang ở Đinh phủ?”
Mạn Quân ngồi chống cằm trên bàn, chân nọ vắt chân kia, nhìn cô thở hắt một cái.
“Ta tưởng cô say đến quên trời đất luôn rồi chứ.”
Bình Nhi cười thẹn thùng rồi nhìn xuống người thấy y phục đổi khác. Không đợi cô mở lời, Mạn Quân liền nói tối qua đã nhờ tì nữ giúp cô thay y phục. Anh nhường phòng lại cho cô, mình thì qua chỗ khác ngủ, còn dặn cô chốc nữa thay lại y phục cũ, chuyện qua đêm ở đây đừng để lộ, chốc nữa sẽ cho người dẫn cô theo lối cửa sau ra ngoài.
Nghe Mạn Quân lao tâm khổ tứ vì mình như thế, Bình Nhi thấy thật có lỗi. Kì thật, bây giờ đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Không rõ tối qua mình đã đi đâu hay bằng cách nào về tới Đinh phủ. Tất cả giống như một tờ giấy trắng vậy, chẳng sót lại chút gì.
Hẳn từ từ sẽ nhớ ra thôi!
Cô tự trấn an bản thân, đoạn đưa mắt ngắm nhìn khắp gian phòng. Nơi cô đang ngồi là thư phòng của Mạn Quân.
Nói về cảm nhận thì nơi này cực kì thông thoáng với sàn gỗ mát lạnh, cửa sổ bày trí phù hợp. Luận về phong thuỷ, chỗ này nằm ở vị trí vô cùng tốt, mùa xuân ấm áp, mùa đông lành lạnh, hè đến không quá nóng, thu sang càng mát mẻ. Chưa kể, quang cảnh từ đây nhìn ra sau, ngước lên là cả khoảng trời xanh ngắt, hướng xuống liền trông thấy cả một hòn non bộ xanh rì đặt trong cái lỗ vuông rộng như ao cá nằm ngay ở lối cửa sau thư phòng, nơi dẫn ra sảnh nhỏ có đặt tràng kỉ hai bên vừa là nơi làm việc, vừa là nơi thư giãn ưa thích của Mạn Quân mỗi khi mệt mỏi. Muốn ra gian phòng sau phải lần theo lối hành lang gỗ sát tường bọc quanh hòn non bộ.
Cái hòn non bộ ấy nhuốm màu rêu phong ấy sở hữu riêng cho mình một mảnh trời vuông vức, không chỉ tưới mát nó trong những ngày mưa mà còn giúp cô tưới mát trái tim khô héo của mình.
So với chốn tiên cảnh, nơi này tuy còn kém xa, có điều lại khiến tâm hồn người ta như tìm được chốn an yên, tĩnh tại.
Từ ngày quen biết Mạn Quân, hôm nào Bình Nhi cũng đến đây ngồi ngắm trời ngắm đất ngắm mây trôi hoặc tranh thủ xem vài cuốn thi thư trong lúc đợi Mạn Quân kết thúc buổi luyện kiếm với Nguyễn Khánh.
Người hầu kẻ hạ nhà này với Bình Nhi đã quá quen thuộc. Ban đầu không tránh khỏi lời ra tiếng vào khi ngày nào cũng thấy Bình Nhi đến Đinh phủ nhưng dần dà cũng chẳng thấy ai bàn tán nữa. Bởi lần nào đến, Bình Nhi cũng xách theo cơ man là bánh trái, cơ man là thú vui vật lạ đến, lại thêm cách nói chuyện cư xử dân dã nên nhìn chung được lòng rất nhiều người. Đến nỗi có người còn bảo phải chi gương mặt Bình Nhi xinh hơn một chút hẳn sẽ kết thành mối lương duyên tốt với Mạn Quân. Những lúc ấy, cô chỉ cười và nói: “Tôi nào có xứng.”
Mạn Quân đưa Bình Nhi chén nước, bảo cô uống vài ngụm.
Cùng lúc đó, ngoài sân có tiếng hò reo.
Là lũ trẻ mục đồng Mạn Quân hay chơi cùng đây mà. Hôm nào chúng cũng tới Đinh phủ tìm Mạn Quân cả. Bữa rủ anh ấy chơi rượt bắt, hôm chơi trốn tìm, khi thì ô ăn quan… Thậm chí có hôm còn kéo Mạn Quân đi ăn trộm hồng nhà lão địa chủ keo kiệt, khó tính ở xóm nọ nữa chứ. Sinh trưởng trong môi trường dân dã, đầy cám dỗ như thế mà Mạn Quân lớn lên vẫn có thể trở thành bậc quân tử, khí phách ngời ngời, quả đúng không phải chuyện dễ.
Thi thoảng Bình Nhi khá tò mò không biết ngoài Đinh lão gia ra còn ai khác dạy dỗ anh nữa không.
Kìa, tụi nhỏ đã ùa vào trong sân rồi.
“A… Mạn Quân, đi chơi với tụi em đi.”
Có chú bé đầu ba giá ló đầu vào nói. Nó tươi cười nhìn Mạn Quân rồi lại nhìn sang Bình Nhi, nói giọng dè bĩu.
“Cô xấu xí cũng tỉnh rồi à? Con gái con lứa, uống say khướt. Chậc chậc chậc… Chả ra thể thống gì cả.” Nó khoanh hai tay lại với nhau, lắc lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.
Tóc tai Bình Nhi dựng hết cả lên. Biết bình thường tên nhóc này hay kiếm chuyện với cô nên cũng thành quen, chẳng thèm đáp lại.
“Nè! Cà chua nhà em trồng đó. Có người bảo người say tỉnh dậy ăn vào sẽ tỉnh rượu nên lén hái vài trái đấy.”
Thằng nhóc ném một bọc cà chua vào người Bình Nhi rồi quay mặt đi. Chỉ vậy thôi mà buồn bực trong cô bay biến, vui vẻ ôm bọc cà chua vào lòng, nhìn tên nhóc cười tít mắt.
Tiểu tử, còn bày đặt ngượng nghịu nữa chứ.
“Kiều Bồng, cảm ơn nha!”
Mới nghe câu cảm ơn từ miệng cô phát ra thôi mà tên nhóc Kiều Bồng chạy bán sống bán chết. Hành động kì lạ của thằng nhóc làm Mạn Quân trăn trở. Anh hết nhìn theo cái đầu ba giá ngày một teo nhỏ trong nắng đó rồi lại nhìn về phía cô, lòng bất giác dậy sóng. Thầm nghĩ nếu mình không mau ra tay, sợ tên nhóc ấy sẽ phổng tay trên mình mất.
Ngài ăn cà chua không? Sao đăm chiêu vậy?”
“À, ta chỉ đang nghĩ nên bảo cô đi rửa mặt đi. Say xỉn thế không biết có nôn mửa ra cái mặt nạ đó không nữa.” Mạn Quân buông lời bông đùa.
Chợt, có gì đó sượt qua tâm trí, anh bảo Bình Nhi một tiếng rồi lấy từ trong tay áo một chiếc lược gỗ, trên có khắc mấy cánh hoa.
“Hôm qua, trước khi cô say xỉn trở về đây, có người đưa chiếc lược này cho người phủ ta, dặn là đưa cho cô.”
“Cho tôi?”
Mạn Quân gật đầu, sau đó lấy ra tiếp một lá thơ đưa cho cô. Người viết thơ tự xưng là Phi Liễu, chính là cô đào hát đã giúp đỡ Bình Nhi ở tửu lầu. Theo như nội dung bức thơ, Phi Liễu muốn nhờ Bình Nhi đến Tạ gia, giúp nàng ta trả lại chiếc lược gỗ này cho Tạ công tử, hẹn khi khác nếu có cơ hội nhất định sẽ nói rõ cho Bình Nhi sau.
Ngắm chiếc lược này, Bình Nhi nghĩ ngay đến vật định ước. Khi còn ở tửu lầu, cô đã nghi nghi, hoá ra bọn họ có tư tình với nhau thật. Tạ công tử kia đúng là chung tình nhưng xét đi xét lại vẫn thấy có gì đó không ổn giữa hai người bọn họ. Và còn nữa, vị cô nương Phi Liễu kia sao lại biết cô và thiếu gia Mạn Quân của Đinh phủ có quen biết nhau mà nhờ người trao tận tay anh như vậy chứ?
“Chiếc lược này được chạm khắc tinh xảo, hẳn không phải vật tầm thường đâu.” Mạn Quân lên tiếng bình phẩm, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Đinh công tử, vị cô nương ấy có còn nhắn nhủ gì với tôi nữa không?” Bình Nhi cất lá thơ vào túi áo, nói với giọng thăm dò.
“Cô nương? Không, nghe Khánh bảo là một nam nhân bảnh bao. Có lẽ là vị cô nương cô nhắc đến nhờ chuyển giúp chăng?”
Bình Nhi nhìn anh lắc đầu, đăm chiêu suy nghĩ.
Lát sau, Mạn Quân bảo Thịnh Dật đến, dẫn Bình Nhi ra về theo lối cửa sau. Trước khi chia tay, anh còn dặn dò cô đủ điều về việc không được uống rượu hay đi la cà vào ban đêm, còn nói sẽ giúp Bình Nhi hỏi Khánh về chuyện chiếc lược.
“Cô đi một mình thế này liệu có ổn không? Hay là ta...”
“Không cần. Tôi tự đi được. Hôm nào chả thế.” Rồi Bình Nhi tiếp lời. “Tôi có thể hỏi ngài một chuyện không?”
“Chuyện gì? Cứ nói.”
“Hỏi điều này có hơi kì nhưng tôi tò mò. Ngài muốn biết mặt của tôi như thế, hôm qua nhân lúc say, sao lại không tháo mặt nạ của tôi?”
“Làm sao cô biết ta có tháo mặt nạ của cô hay là không?”
“Chính ngài đã bảo không biết tôi có nôn mửa gì ra mặt nạ không. Điều ấy chứng tỏ ngài vẫn chưa tháo nó. Hơn nữa…” Bình Nhi đưa tay ra sau đầu, chạm nhẹ vào sợi dây. “Nút buộc này chỉ có tôi là thắt như thế thôi.”
Mạn Quân cười dịu dàng, nhìn cô bằng ánh mắt nồng ấm và cực kì nghiêm túc.
“Vì ta đã quyết định là sẽ đợi, cho đến khi cô hoàn toàn tin tưởng ta.”
Ngay trên cành cây đối diện cửa sau Đinh phủ, có hai kẻ đang âm thầm quan sát đôi nam nữ nọ. Một người lim dim mắt, ngủ gà ngủ gật còn một người lại chăm chăm nhìn không chớp mắt, e nếu có động thái bất thường nào xảy ra giữa họ, hắn sẽ không ngần ngại lao bổ vào phá bĩnh.
“Hàm quản gia! Ngươi nói xem, mấy tháng nay đều đến cung Long Đức, nàng ấy không chán à?”
“Vậy ngài bắt lão cùng ngài túc trực ở đây từ đêm qua đến giờ, ngài có chán không?”
Lão Hàm cho hai tay vào túi áo, ngồi khum khum trên cành cây. Nếu không phải vì đôi mắt đường chỉ của lão, trông điệu bộ, hẳn người khác nhìn vào sẽ nghĩ ngay đến con cú.
“Hàm quản gia! Ngươi nghĩ nàng ấy đến cung Long Đức thường xuyên như vậy chẳng lẽ đã thích tên Mạn Quân ấy rồi?” Mộc Kha lại tiếp tục hỏi, chẳng thèm để tâm thái độ của lão Hàm ra sao.
“Có lẽ là do hòn non bộ nhà hắn. Lần trước lão bay ngang có dịp ngó qua, bên trên hòn non bộ còn có giếng trời. Kiểu kiến trúc này ở hai phương Nam, Bắc cực kỳ hiếm. Lão đoán, phu nhân hẳn là vì thế mới thường xuyên đến cung Long Đức đó ạ!” Lão Hàm gồng người trong cái lạnh, cố phát âm cho tròn vành rõ chữ.
Xem điệu bộ khúm núm của lão hẳn không trụ được bao lâu nữa mà bất chấp tất cả bỏ về ngay. Riêng Mộc Kha thì lại ra vẻ đăm chiêu, nghĩ ngợi. Mãi đến lúc Bình Nhi từ biệt Mạn Quân, đi cả quãng xa gần ra đến phố, hắn mới lật đật kéo lão Hàm nhảy xuống đất và bám theo. Đáng tiếc, vì quá vội vã nên đã bị phát hiện.
Y phục trắng nổi bật nhìn quen mắt, đôi mắt phù quang lơ đãng cùng đôi môi lúc nào cũng mỉm cười. Ngoảnh đầu lại thấy hắn, với cô đã là chuyện không vui. Bằng tất cả nỗ lực, Bình Nhi mạnh mẽ tiến về phía hắn, giọng điệu điềm tĩnh nhưng không giấu được vài phần tức giận.
“Hôm qua ta đến tìm, ngươi lại ôm Mộc phủ chuồn mất. Hôm nay lại đường đường vác mặt bám theo ta. Ngươi thích chơi trò trốn tìm lắm hay sao?”
Mộc Kha khẽ cúi nhìn lão Hàm, lại nhìn sang cô, khoé môi hơi hé.
Hoá ra là chuyện đó. Thì ra sau khi hắn bắn trật mũi tên ấy, Bình Nhi liền tức tốc đến tìm hắn. Đáng tiếc, chỉ tại cái lão hồ đồ này, không biết đi đâu xa tìm được món bảo bối gì, háo hức dùng thử, đến nỗi thổi bay cả Mộc phủ của hắn. Phải đến hơn một canh giờ sau, hắn mới mang Mộc phủ trở về chỗ cũ được. Cũng may đồ đạc trong phủ không sức mẻ chút gì, quả là ngàn cân treo sợi tóc.
Tiếc là, người hắn muốn gặp đến tìm hắn, hắn lại không thể tiếp. Chỉ tiếc là tiếc cái ấy thôi! Còn bảo hắn né tránh gì chứ.
“Ô… Thì ra cáo con đến tận Mộc phủ tìm ta. Nàng nói đi, có phải đã nghĩ kĩ, muốn trở về Mộc phủ cùng ta không?” Hắn đưa ngón cái quệt ngang môi dưới, cố tình nói với giọng đắc ý.
“Nhảm nhí! Ta đến tìm ngươi vì muốn hỏi rõ, ngươi định ám sát Mạn Quân có đúng không? Đừng hòng giở trò che mắt ta, hôm ấy ta cũng có mặt ở đó. Mũi tên bạc chạm rắn ấy đích thị là của nhà ngươi. Nói ta biết, tại sao ngươi lại làm chuyện đó? Kiếp trước ngươi giết Kinh Dực còn chưa đủ?” Bình Nhi không kiềm nổi sự bực tức, oang oang thét vào mặt hắn.
Hàm lão gia vừa bước lên, muốn nói gì đó thì Mộc Kha đã lập tức đưa tay chặn lại, bảo lão tạm thời lánh đi. Đoạn hắn lại nhìn cô, môi giữ nguyên nụ cười.
“Giờ ta có nói gì nàng cũng không tin. Nàng nghĩ thế nào thì nó là như vậy. Ta sẽ không bao biện gì thêm.”
Sau lớp mặt nạ trắng toát ấy, hắn nào biết chóp mũi ai đó đang ửng đỏ. Mặc dù miệng nói thế nhưng trong lòng Binh Nhi, dù chỉ một chút cũng mong là không phải, dù chỉ một lời cũng muốn chính tai nghe hắn bảo một tiếng rằng không phải ta. Nhưng câu trả lời của hắn thật sự làm cô thất vọng. Hoá ra những lời nói ở Mộc phủ trước kia đều là giả dối thôi ư? Vậy mà cô từng có lúc nghĩ đến việc sẽ tập tha thứ cho hắn.
Mộc Kha chắp hai tay ra sau, hai bàn tay nắm lại thật chặt như một cách giúp hắn hạ quyết tâm.
“Dù nàng nghĩ gì thì mọi chuyện cũng đã. Nếu nàng tiếp tục ở bên giúp đỡ tên ấy, đến khi Cao vương biết được, ngay cả ta cũng không giúp được nàng.”
“Mạn Quân có liên quan gì đến Cao tộc các ngươi? Ngài ấy là người, không rút cốt luyện đan được đâu.
“Những chuyện này, nếu muốn biết, nàng nên tự tìm hiểu thì hơn.”
Mộc Kha nói rồi lạnh lùng đi lướt qua cô.
“Mộc Kha!”
Hắn khựng người lại khi nghe thấy tiếng gọi của cô, chẳng mảy may quay đầu, chỉ đứng yên như thế. Trong phút chốc, thời gian dường như cũng đứng lại cùng hắn. Dưới tán hoè đung đưa trong nắng nhạt, Bình Nhi khảng khái hỏi, giọng hơi run.
“Ngươi có từng yêu ta thật lòng hay chưa?”
Đây là câu hỏi Bình Nhi canh cánh trong lòng suốt ba trăm năm qua, đau khổ suốt ba trăm năm qua. Bên nhau càng lâu, kỉ niệm càng nhiều, tình càng sâu đậm. Huống hồ cô và hắn đã từng gắn bó lâu đến thế kia, cũng đã từng bái đường thành hôn, thả hoa đăng trao nhau ước hẹn. Vậy mà, chỉ trong một đêm, cái kẻ lạnh lùng tàn độc ấy, hắn nói quên là quên hết được hay sao? Thế còn cô, một mình mệt mỏi ôm hận thù, mà cũng chẳng trả thù được, há có ích gì?
Cố chấp đến thế cô mệt mỏi lắm rồi. Giờ chỉ đợi nghe câu trả lời của hắn, dù là câu nói muốn nghe hay không muốn nghe, với cô bây giờ không còn quan trọng nữa.
Một khoảng lặng kéo dài giữa cả hai. Hai chiếc bóng đổ dài trên mặt đất dần dần thu bé. Khẽ khàng, bóng tay hắn chạm vào bóng cô, tĩnh lặng và vương vấn, lưu luyến và day dứt.
Cuối cùng, hắn bỏ đi. Không đáp. Hành động ấy của hắn, ngầm hiểu như một câu trả lời.
Chiều hôm đó, Bình Nhi mang tâm trạng chẳng mấy vui vẻ đến Tạ gia. Lúc người của gia trang ra mở cửa, nghe cô bảo tìm Tạ công tử liền đuổi cô đi. Bình Nhi tần ngần đứng trước cửa, tay vẫn cầm chiếc lược gỗ, còn chưa hết thắc mắc tại sao người trong phủ lại có thái độ lạ như vậy thì bỗng có tiếng ồn phát qua cửa, hết náo loạn một phen.
“Cô nương, có thể đưa tín vật cho ta không?” Một vị cô nương bỗng từ trong Tạ gia xông thẳng ra cửa, gấp gáp xoè tay trước mặt Bình Nhi đòi đồ.
“Không được. Vật này được chuyển cho Tạ công tử, không thể trao bừa.” Bình Nhi nói rồi định cất chiếc lược vào trong tay áo chợt bị vị cô nương kia giật mất.
Từ trong phủ, một đám người nhốn nháo đua nhau chạy ra, đuổi theo người vừa cướp lược nọ. Nhưng nàng ta rất nhanh đã tìm được một con ngựa, đốc thúc leo lên phi thẳng đi.
“Mau, mau đuổi theo tiểu thơ. Các ngươi, đứng đó làm gì nữa, mau bắt đứa con bất hiếu ấy về cho ta!”
Cảnh tượng lúc ấy thật chẳng biết miêu tả làm sao. Lúc bị cướp mất đồ, cô chưa kịp đuổi thì người của Tạ gia đã ồ ạt đuổi theo giúp. Dẫu biết bị ăn cướp giữa ban ngày chẳng vui vẻ gì nhưng chẳng hiểu sao, Bình Nhi lại lấy làm thích thú. Thiết nghĩ đồ bị lấy thế nào chẳng dành lại được nên cứ dậm chân tại chỗ đợi đám người kia đưa vị cô nương kia trở về. Quả không ngoài dự đoán, chưa đầy một hồi hương, người của Tạ gia đã vây bắt được nàng ta. Bình Nhi vội bước đến đòi lại đồ lại bị bọn họ quát nạt, lần nữa đuổi cô đi. Trong khi ấy, cái người ăn cướp trắng trợn kia cứ liên tục vùng vẫy, đòi thả ra cho bằng được.
Khung cảnh náo loạn chẳng khác gì cái chợ. Bình Nhi quan sát một hồi rồi khoanh tay, chép miệng nói một câu:“Một lũ đàn ông vô dụng. Đến một đứa con gái cũng không giữ nổi.”
Vậy là liền bị họ chửi rủa xối xả, đuổi đi một nước.
Bị người ta rủa như thế mà Bình Nhi vẫn cứ mặt dày. Cô chẳng mảy may tức giận mà đêm đó trực tiếp trèo tường vào Tạ gia luôn. Nếu không phải vì Phi Liễu có ơn với cô, hẳn Bình Nhi đã không lao tâm khổ tứ đến thế. Bình Nhi hoá phép biến hết phòng này đến phòng nọ, cuối cùng cũng tìm thấy phòng của cô gái kia. Nói phòng thì có hơi quá, thật chất là một cái kho cũ kĩ. Hẳn là cô ta bị phạt nhốt trong đây. Kể cũng đáng thương nhưng đồ của mình thì vẫn phải lấy lại thôi.
Vị cô nương kia nhìn thấy Bình Nhi rất bất ngờ, sau đó hoảng loạn la hét. Cũng may cô nhanh trí, lấy rơm nhét vào họng nàng ta để giữ im lặng. Dù trong ấy khá tối nhưng Bình Nhi vẫn nhìn rõ được, gương mặt của nàng ta giống hệt gương mặt của Tạ công tử mà cô thấy ở kỷ viện.
Ánh trăng chiếu qua khe cửa, cả căn phòng liền sáng hẳn lên.
Nàng ta hình như cũng nhận ra Bình Nhi, mới bớt sợ hãi đôi chút. Bình Nhi lấy hết rơm trong miệng nàng ta ra, nghe nàng ta kể hết sự tình không khỏi bất ngờ.
Tên thật của cô ấy là Tạ Tình, vì thầm thương trộm nhớ Phi Liễu nên mới nữ cải nam trang, thường xuyên đến kỷ viện nghe Phi Liễu hát. Đến khi cả hai tình sâu ý nặng, gia đình Tạ Tình biết được liền ra sức cấm cản, không cho cả hai đến bên nhau. Tạ Tình muốn cùng Phi Liễu bỏ trốn nhưng Phi Liễu lại từ chối với lí do chưa trả xong nợ cho Hằng. Biết Phi Liễu là người nghĩa khí, nhất định sẽ không nghe mình, Tạ Tình mới lại liều mình lần nữa, mang vàng bạc đến chuộc người nhưng không được. Chuyện đến tai thầy cô. Ông ta tức giận, đánh đập cô rồi nhốt cô trong kho suốt mấy tuần liền. Cô đã bỏ ăn bỏ uống suốt mấy ngày, còn nhiều lần tự tử bất thành. Nô tì của Tạ Tình vì thương xót cô chủ đã lén thả cô đi, nào ngờ lại bị người trong gia trang biết được. Kết quả, cô bị nhốt lại vào đây. Nghe bảo, thầy cô đang tức tốc tìm người mai mối, gả cô đi.
“Cô nương, tính ra cô cũng thật tốt số. Đã thoát được khỏi chốn lầu xanh ấy. Vậy, cô đã gặp lại được thanh mai trúc mã của mình chưa?”
“Thanh mai trúc mã?” Bình Nhi lẩm nhẩm bốn chữ ấy trong đầu, lúc sau mới vỡ lẽ. Người Tạ Tình nhắc không phải là tên Mộc Kha gian xảo ấy chứ?
“Người đó không cho ta biết tên. Ta còn nhớ hôm ấy hắn chạy đến tìm ta, ngỏ ý giúp ta chuộc người. Đổi lại, ta phải giúp hắn chuộc luôn cả cô. Hắn bảo vì vài lí do không lộ diện được. Để làm tin, hắn đưa ta chiếc nhẫn ngọc này, ta còn giữ đến tận bây giờ. Nó đây.”
Tạ Tình lấy trong túi áo chiếc nhẫn ngọc. Bình Nhi cầm lấy nó ngắm nghía. Cô nhìn rồi lại nhìn kĩ lần nữa. Không tin được Mộc Kha lại đưa vật này cho Tạ Tình. Chiếc nhẫn ngọc ấy tuy là ngọc bình thường nhưng là do mẹ hắn lúc còn sống đã tặng hắn nhân ngày sinh thần. Mộc Kha giữ nó rất kĩ, lại hiếm khi đeo nên lúc nào chiếc nhẫn cũng trông như mới. Giờ bà ấy đi rồi. Chiếc nhẫn này với hắn trở thành bảo vật không gì sánh nổi.
“Tạ tiểu thơ, có thể trao lại vật này cho ta không? Ta muốn trả lại cho chủ nhân của chiếc nhẫn này. Tuy ta và hắn đã không còn tình nghĩa nhưng đây là báu vật rất thiêng liêng với hắn.”
“Cô ấy, nếu đã không còn tình nghĩa, hẳn sẽ không nghĩ cho hắn như vậy. Ta thấy hắn đối với cô thật dạ, cả cô đối với hắn cũng rất thật lòng. Đừng vì chút hiểu nhầm, chút chuyện nhỏ mà phí phạm đoạn tình cảm này. Giữa ngàn vạn người, tìm được người mình yêu chẳng dễ dàng gì.”
“Tạ tiểu thơ, cô không phải tôi. Cô không hiểu đâu. Không phải ai yêu nhau cũng đến được với nhau. Nếu cô cứ một mực khăng khăng, nhìn lại cô bây giờ, bị nhốt trong cái kho ọp ẹp này, người cô yêu trả tín vật lại cho cô, rất có thể là muốn đoạn tình.Thử hỏi cô có hối hận hay không? Có oán có hận người đó hay không?”
Tạ Tình nghe Bình Nhi bảo rồi ngước mắt nhìn trăng, mỉm cười.
“Không. Ta không bao giờ hối hận vì quyết định của mình. Vì đó là lựa chọn của ta. Hối hận chẳng được gì. Còn hận, chứng tỏ ta còn yêu người đó. Càng yêu càng hận, càng làm ta thêm đau mà thôi.”
Từng câu từng chữ như đánh thẳng vào tâm can Bình Nhi. Tạ Tình nói đúng. Nếu cô còn hận Mộc Kha, chứng tỏ cô còn yêu hắn. Chỉ vì cô còn yêu mà lại không muốn yêu nên mới hoá thành thù hận, để ngày nào cũng nghĩ đến hắn, một khắc cũng không rời.
Tạ Tình thua cô mấy trăm tuổi nhưng không ngờ lại thấu tình đạt lý như vậy. Nhưng nói là một chuyện, hứng chịu nỗi đau lại là một chuyện khác. Huống hồ, Phi Liễu chắc gì đã quên Tạ Tình rồi đâu. Trả lại tín vật không có nghĩa là không còn yêu mà đó như một cách bảo vệ người mình yêu mà thôi.
Bình Nhi vốn định nói với Tạ Tình thêm mấy câu thì bỗng ám khí từ đâu phóng thẳng vào người cô. Cô kịp né thì cửa kho bật tung lên trời. Bình Nhi đánh Tạ Tình văng sang một bên, né mũi kiếm của tên thích khách. Bình Nhi rút Ô Kim Quang đỡ được một đòn, chưởng tên ấy bật ngã ra ngoài sân. Người của Tạ gia lúc này mau chóng thắp lửa chạy đến. Nhân lúc Bình Nhi sơ hở bị hắn cướp mất nhẫn ngọc.
Sao đồ trên tay cô hay bị cướp thế không biết. Chẳng lẽ là báo ứng vì lúc trước làm thổ phỉ một thời gian sao?
Không nghĩ nhiều, Bình Nhi lao người bay theo tên thích khách nọ. Kĩ năng khinh công của hắn không giống người thường, rất có thể là yêu quái. Vượt qua hết khu rừng, hắn quay lại phía cô, tiếp tục phóng ám khí. Bình Nhi dùng ô hất ngược lại phía hắn. Hắn tuy né được nhưng lại không tránh kịp mũi kiếm của Bình Nhi, liền bị thương ở cánh tay, rớt xuống ruộng nhà người khác. Chiếc nhẫn trên tay hắn bị văng ra, may mà cô kịp thời bắt được. Khi cô vừa đáp xuống mặt đất thì xung quanh liền nổi lửa. Một đám người từ đâu xông ra, đòi vây bắt cô. Bình Nhi không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn xuống ruộng chỉ thấy một bó rơm, mới nhận ra tên thích khách kia đã bỏ trốn rồi.
“Nó, chính nó đã bỏ thuốc độc hại chết lúa của bà con. Đúng là quân khốn nạn, vô liêm sĩ! Mọi người, mau bắt lấy hắn nộp cho quan phủ đi!”
Bình Nhi vung kiếm phóng khí khiến đám người xung quanh văng ra xa. Nhân lúc ấy cô chạy như bay đi, được một quãng bỗng thấy tay đau rát, đầu óc choáng váng. Một con trùng độc từ trong chiếc nhẫn bay ra.
Vậy là Bình Nhi chẳng còn nhớ gì nữa.
Chỉ biết khi tỉnh dậy đã thấy mình ở trong nhà lao, còn bị gán tội là hại chết lúa của nông dân nữa. Nhưng kì lạ thay, đến bây giờ cô mới nhớ ra được, hơn nữa lại chưa nhớ được trọn vẹn vì theo như lời Mạn Quân nói, từ lúc cô rời Đinh phủ đến nay đã hơn hai tháng rồi. Vậy rốt cuộc là kẻ nào cao tay có thể khiến trí nhớ của cô đóng băng trong một thời gian dài như vậy chứ?
“Này, này… Mau tỉnh lại đi! Không tỉnh lại là chết toi cả lũ đấy. Tỉnh lại!”
Giọng nói ai đó văng vẳng trong tai cô. Không phải giọng Mạn Quân, cũng không phải của Đình An. Là giọng của nữ nhân? Là ai?
Bình Nhi loáng thoáng mở mắt, thấy trước mắt toàn một màu đen. Chưa kể cả người đau nhức, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương. Cơn đau khủng khiếp quặn thắt trong lồng ngực, ép cô ho một tràng dài đến nôn cả máu. Cô gắng gượng ngồi dậy, một tay ôm ngực, một tay huơ huơ phía trước như muốn xua tan bóng đêm.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tỉnh rồi à? May quá! Ta cứ ngỡ cô chết rồi cơ.” Giọng nói nọ lại tiếp tục vang lên.
“Cô là ai? Đây là đâu? Sao ta không thấy gì cả?” Bình Nhi nuốt máu ngược vào trong, cố nói.
“Đây là nơi giao nhau của huyễn cảnh. Cô phải mau tìm được cửa, may ra mới thoát được chốn này.”
Bình Nhi lại đưa tay huơ ra đằng trước, bất chợt hất trúng vật gì đó mềm mềm, cùng lúc Thánh nữ kia la lên một cái. Hoá ra nàng ta đã hết pháp lực nên trở lại nguyên dạng là chim.
“Cẩn thận chút chứ! Ta mà bị thương nữa thì không ai dẫn đường cho cô đâu.” Thánh nữ kia giở giọng cáu bẳn.
“Xin lỗi. Ta không nhìn thấy gì cả. Những người khác đâu rồi?” Bình Nhi đưa tay lên miệng ho khụ khụ, gắng gượng nói hết câu.
“Cô nên nghỉ ngơi chút đi. Hẳn bị lạc đâu đó trong huyễn cảnh này thôi. Mà cô ấy cũng thật liều lĩnh, tu vi hao tổn thế kia mà dám đấu với tên Cao vương gian ác đó. May nhờ nam nhân kia đỡ một chưởng thay cô, không thì có lẽ cô chẳng thể ngồi đây mà ho được nữa đâu.”
“Nam nhân? Người đó là ai?” Đầu óc Bình Nhi quay mòng mòng.
“Ta không biết tên hắn. Có điều không phải hai tên ở Hoạ Giới.”
Theo như những gì Thánh nữ này nói, rất có thể người nàng ta nhắc đến chính là Mộc Kha. Sao hắn lại làm như thế chứ?
Cô nhắm mắt lại, tĩnh tâm một chút, chầm chậm hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra.
Cô nhớ rồi!
Cô nhớ lúc cắt đứt dây thừng đã kịp hoá thành chim, thoát được biển lửa và bay ra ngoài. Ra đến nơi, Cao vương đã phục sẵn ở đó, lập tức tấn công những người đi cùng cô. Vì muốn che dấu thân phận, Bình Nhi đánh Mạn Quân ngất đi. Sau đó, trận chiến diễn ra kịch liệt. Sau ba trăm năm, tên Cao Minh Đằng đó mạnh lên không ít, đã vậy còn không ngại ngần dùng ám khí, đánh cô trọng thương.
Ngọc Ẩn lấy lại Khai Kỳ Bút. Chẳng có gì lạ khi bút của Vũ tộc vừa được triệu hồi lại bay ngay vào tay người của Vũ tộc. Hắn dùng thần khí mở huyễn cảnh, giam mỗi người mỗi nơi. Bình Nhi vì thế cũng mất liên hệ với Đình An và Mạn Quân.
Đúng là ở đời mấy ai lường trước cho thấu đâu bạn đâu thù. Giống như cô năm đó, dù có trí tưởng tượng phong phú đến đâu cũng không thể ngờ một ngày mình lại bị Mộc Kha phản bội. Lạc vào biển tình rồi tan biến, ngậm trái đắng và ôm hận quả thật là bài học xương máu, để cô của mấy trăm năm, mấy vạn năm sau này có cố cũng không thể quên được khoảng thời gian đầy tủi nhục và đau đớn đó.
Ý thức lạc vào góc kí ức cũ kĩ rồi lại vùng thoát. Bình Nhi ngẩng đầu lên, lần nữa quyết quên đi chuyện quá khứ. Khó khăn lắm mới dứt được ải tình, giờ Bình Nhi chỉ muốn chuyên tâm tu luyện, sớm ngày thăng tiên để không phụ lòng mong mỏi của lão thần Trúc và Trưởng lão Vạn Yêu Sơn thôi.
Nhìn đi nhìn lại, huyễn cảnh nảy quả không phải dạng vừa, Bình Nhi soi mãi chẳng moi được chút kẽ hở. Rốt cuộc cảnh này là cảnh nào mà lại tối om tối ỏm như vậy?
“Xuân nhược yên chi
Vi khuy cố cố”
(Tạm dịch: Mùa xuân đã úa tàn trên nhành cây đỏ thắm. Nhưng vẫn lén ngoái đầu lại nhìn.)
“Thánh nữ, bên kia có tiếng nói phát ra. Mau dẫn tôi đến đó.”
“Vậy cô uống thứ này đi. Sẽ giúp cô bớt đau đớn một phần, nhưng chỉ được một lúc thôi đấy.”
Bình Nhi cho viên thuốc nhận được vào miệng. Cô gái kia biến ra một sợi dây, một đầu ngậm trong miệng, đầu kia bảo Bình Nhi nắm dấy rồi bay về phía phát ra âm thanh. Phía trước có ánh sáng lờ mờ.
Bước qua ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, Bình Nhi thấy mình như được sống lại. Những vết thương trong người dường như tan biến hết. Cô đảo mắt nhìn quanh, không ngờ phía bên kia của bóng đêm lại là cung điện nguy nga, chim ca vui hót, véo véo von von trên cành đào nở rộ. Trở đi trở lại giữa Hoạ Giới và huyễn cảnh, một năm bốn mùa mà Bình Nhi cứ mắc kẹt hoài trong mùa xuân, cái mùa với cô mới lắm đau thương làm sao.
Cách đó không xa, dưới mái đình trong vườn ngự uyển, có đôi trai gái đứng tâm tình, trao nhau bao lời mật ngọt. Trông cử chỉ và ánh mắt nồng thắm của họ, hẳn đang trong giai đoạn mới yêu hoặc như kiểu cố nhân tương ngộ, có chút luyến tiếc. Nghĩ rồi, Bình Nhi bước sang bên, vốn định tránh đi nhưng không sao giấu nỗi tò mò, cũng dợm bước đứng lại hóng chuyện.
Đôi trai gái kia trông rất quen. Dường như cô đã từng gặp ở đâu thì phải.
Bình Nhi tiến đến gần để nhìn cho rõ. Đôi tai Bình Nhi vốn rất thính nên những gì hai người bọn họ nói, cô đều nghe được cả.
Đại loại là vị công tử nọ hỏi người nào đã tặng tiểu thơ kia chiếc quạt giấy với những lời thơ ảm đạm như thế. Vị tiểu thơ nọ nói là chiếc quạt ấy là của Linh cảm hoàng hậu cho nàng ta mượn. Bản thân nàng ta cũng cảm thấy ý thơ trên đây quả thật buồn xiết bao. Nói rồi, họ lại quay sang nhìn nhau lần nữa, trông sầu bi vô cùng.
Linh cảm hoàng hậu? Nghe thật lạ. Quốc mẫu của nhà Lý lúc bấy giờ là Linh hiển hoàng hậu hay còn gọi là Trịnh Minh hoàng hậu. Ngoài ra còn có mấy vị hoàng hậu khác, tuy cô không nhớ rõ tên nhưng trong số đó chẳng có ai là Linh cảm hoàng hậu cả. Vậy nên có thể suy ra, một là Lý Thái Tổ mới nạp thêm vào hậu cung, hai là nơi cô đang đứng đây không phải thời Lý Thái Tổ cai trị.
Không được, trước mắt phải rời khỏi đây cái đã.
Nghĩ rồi Bình Nhi nhẹ nhàng lùi ra sau. Đi được ba bước, chợt va phải thứ gì đó. Không kìm được, Bình Nhi khẽ thốt lên. Một luồn khí chầm chậm phả ra trên đỉnh đầu cô. Có vẻ như ai đó vừa mới thở dài. Cô ngẩng đầu lên để trông cho rõ người nọ, liền bắt gặp gương mặt thân quen vô cùng.
“Mạn Quân, hoá ra ngài cũng ở đây à? Ngài không sao chứ? Tôi lo cho ngài lắm.” Không giấu nỗi mừng rỡ, cô nắm lấy hai cánh tay Mạn Quân, liên tục nói.
Mạn Quân hơi nhíu mày nhìn cô, phong thái điềm đạm, đôi môi khẽ cong lên. Ánh mắt tối sầm khi nãy đột ngột sáng lên. Nhưng Bình Nhi không mấy để tâm đến những biểu hiện nhỏ nhặt này, lại tiếp tục giục giã.
“Đi thôi! Chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi đây, nếu không sẽ đại loạn mất.”
Vừa định nắm tay Mạn Quân kéo đi, đằng sau anh bỗng xuất hiện vài người khiến cô khựng lại. Một nam nhân trông có vẻ yếu ớt, thấp bé, tay chắp trước ngực, lưng hơi cúi tiến tới chỗ cô vái một cái.
“Người này là…” Bình Nhi nhìn Mạn Quân bằng đôi mắt khó hiểu, lại nhìn dàn cung nữ xếp hàng hàng theo sau Mạn Quân, phút chốc trở nên bối rối.
“Mai hoàng hậu, nàng vừa bảo ta ‘phải mau chóng rời khỏi đây’. Thế là ý gì? Có kẻ khiến nàng cảm thấy không vui chăng?”
/49
|