Bước sang mùa đông, trời bắt đầu trở lạnh. Lúc này trăng đã lên cao lắm rồi, lại bị mây che khuất, trông như cái bánh bị ai đó gặm dở. Bình Nhi ngồi bên cửa sổ, đầu ngẩng cao, ánh mắt mơ màng như sương khói, mặc gió rét lướt qua da mặt tê rần, cô cứ chun chun cái mũi nhỏ nhắn lên giữa trời hít hà.
Nguyệt khí hôm nay yếu quá!
“Cái Nhi em đang làm gì?”
Giọng nói nhã nhặn, ôn hoà theo gió bay đến. Hai vai cô khẽ run, đầu quay phắt về phía phát ra tiếng nói, nét mặt thoáng hoảng hốt.
“Anh Kha?” Cô cười gượng, nửa người vẫn tựa vào bệ cửa sổ, hai mắt mở to. “Nửa đêm thình lình xuất hiện làm em hết cả hồn. Đêm đã khuya, sao anh còn chưa ngủ?”
“Còn em?” Mộc Kha hất cằm về phía cô, đôi mắt phù quang trầm tĩnh ánh lên ôn nhu. “Đang lo lắng gì sao?”
Bình Nhi vội lắc đầu. Đúng là cô có chút lo ngại về kế hoạch ngày mai, lo là Vũ đại nhân vốn xuất thân là quan văn kia, dù bây giờ đã cáo quan chuyển sang buôn bán nhưng với tuổi đời và thâm niên lâu năm bôn ba chốn quan trường, e sẽ khó bị sập bẫy.
Nhưng nghĩ gì thì nghĩ chứ cô không lo lắng lắm! Bởi cô biết nếu kế hoạch của cô thất bại, Mộc Kha sẽ là người làm cho nó thành công. Luôn luôn là như thế!
“Cứ tin anh.”
Những ngón tay thuôn dài của nam nhân khẽ đặt lên bờ vai mảnh khảnh của cô, ngắn gọn thốt ra ba từ trầm ổn, như sông dài bình lặng chảy qua núi cao, không quá tự tin nhưng đầy tin tưởng.
Bình Nhi đưa mắt nhìn hắn, đáy mắt đen láy hơi mờ đầy sự an yên, bàn tay búp măng khẽ đặt lên bàn tay đang nắm lấy vai mình, gió lạnh tựa như biến mất, trong khoảng không dưới ánh sáng loà nhoà của ánh nến, chỉ còn hơi ấm hoà quyện của hai bàn tay, cứ thế, cô không do dự gật đầu, như trao hết tin yêu.
“Em lúc nào cũng tin anh.”
*
Hai ngày sau, Vũ gia cũng quyết định chuyển đi.
Nắng chiếu qua đỉnh đầu, soi rọi từng chi tiết nhỏ trên con đường đầy đá sỏi. Trên con đường ấy, có một đoàn người mặc kệ cái nắng gay gắt, không ngại mỏi mệt tiếp tục hướng về phía Tây mà đi. Cho dù ai nấy đều khát khô cả họng, chân tay mềm nhũn, bụng đói ì èo, mồ hôi tắm ướt đầu tóc cùng quần ào thì cũng không ai dám dừng lại nghỉ mệt. Bởi con đường họ đang đi giờ đây nối tiếng là có nhiều cướp. Cứ mười đoàn đi qua là có hết chín đoàn bị cướp, tất nhiên cũng có bị giết, bị giấu mất xác.
Sở dĩ con đường lúc đầu họ chọn là một con đường khác nằm gần đê chắn lũ. Ngặt nỗi không biết sao đang yên đang lành, tối hôm qua con đê đường ấy đột nhiên bị vỡ, biến con đường tội nghiệp thành sông. Và trêu ngươi thế nào, đường đến phủ mới của Vũ đại nhân lại chỉ có thể dựa vào hai con đường và một thì đã nằm im dưới đáy nước, không biết bao giờ mới cạn nên bất đắc dĩ, họ phải đánh liều chọn đi con đường quỷ tha ma bắt không ai dám đi này.
Đề phòng trường hợp lỡ có gặp cướp thật, Vũ đại nhân đã an bài, bố trí cho cả một đoàn vệ sĩ đi theo. Những người này không xuất thân từ quân đội thì cũng là kẻ võ nghệ đầy mình, lấy một chọi mười cũng chẳng hề hấn.
Nhưng dù có tính toán thế nào, Vũ đại nhân kia cũng không lường trước được, toán cướp mình sắp đụng độ không phải bọn đầu trộm đuôi cướp tầm thường.
Tiếng đốc thúc không ngừng vang lên dù người nói câu đó cũng đã mệt lã. Để tránh gây chú ý, Vũ đại nhân cùng vợ mình không ngồi kiệu như bình thường, quần áo cũng có phần rách rưới, chấp nhận ngồi xe bò nắng noi oi bức cho ngựa kéo cả quãng đường dài. Tài sản ông ta cũng khôn khéo chia đều thành ba phần, hai phần kia gửi lại Đàm phủ nhờ giữ giúp, chờ khi nước rút sẽ trở lại vận chuyển ở tuyền đường kia, phần còn lại đánh liều mang theo, đồ dùng không quá phô trương, vàng bạc cũng ít, chủ yếu là lương thực. Nếu có gì không hay xảy ra, bọn họ chạy trốn cũng không cần phải lo nghĩ.
Suốt cả chặng đường không một ngọn gió thì đột nhiên, khi đoàn người xe tiến vào rừng trúc, một trận cuồng phong không biết từ đâu bất ngờ ập đến, thổi bay người ngựa cùng lương thực của bọn họ. Cùng lúc đó, ba bốn bóng đen ẩn hiện xẹt qua sau mấy bụi trúc rồi mất hút. Nghĩ là bọn cướp, người làm của Vũ đại nhân hoảng sợ la hét, đám vệ sĩ được thuê thì hùng dũng rút đao kiếm, bao vây lấy đoàn người cùng xe, ánh mắt lộ rõ sát khí không hề sợ hãi.
Quả là người được Vũ đại nhân thuê có khác!
Nhưng rồi bầu trời ban trưa đột nhiên tối sầm. Tất cả mọi người đang không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn thiên tượng bất thường mà phút chốc càng thêm hoảng loạn, cơ hồ như muốn bỏ của mà chạy thì rào một cái, một trận mưa tên xối xả ập đến, đâm chết hết đám vệ sĩ và gia nhân phủ. Một mũi tên sắt bay đến trước mặt Vũ phu nhân, sắp xuyên qua họng thì bất ngờ vang lên một tiếng keng, mũi tên bị đánh bật ra.
“Mình không sao chứ?” Vũ đại nhân đưa kiếm chắn ngang người vợ mình, lo lắng hỏi.
Vũ phu nhân đưa tay ôm ngực, nhìn chồng mình lắc lắc đầu, chưa kịp định thần thì lại nhìn về phía phải la lên.
Như cùng lúc với tiếng kinh hô của vợ mình, Vũ đại nhân uy dũng bay đến, nhanh gọn vung đao đánh bay hết năm mũi tên đang lao đến với tốc độ kinh người.
Nằm ngoài dự kiến, thật không ngờ Vũ đại nhân xuất thân là quan văn lại có võ công cao như vậy. Cô đã quá khinh thường người này rồi.
Vũ đại nhân đẩy vợ ngồi lên xe bò, đoạn quay đầu nhìn lại, hai bên nếp nhăn quanh mắt khẽ giựt, thoáng bàng hoàng nhìn đám vệ sĩ và gia nhân của mình chết thảm trên bãi máu, toàn thân găm đầy tên nhọn, mắt chưa kịp nhắm. Như không thể nhìn thêm, lại đang lúc dầu sôi lửa bỏng, ông phất cương ngựa, vội vàng rời đi.
Con ngựa cũng bị trúng tên ở đùi nên tốc độ chạy không được nhanh như bình thường. Mặc dù rất đau nhưng dường như con vật ấy biết mình đang trong tình cảnh gì, bán mạng lao về phía trước.
Vũ đại nhân không ngừng phất roi ngựa, cố tránh vết thương của con vật để không làm đau nó, tránh trường hợp nó đau quá lại lồng lộn không chịu đi.
Bình Nhi núp sau tán cây âm thầm nhìn hai vợ chồng họ đánh xe đi, đầu mày khẽ nhíu rồi quay sang nói với người đàn ông che mặt, vận y phục đen bên cạnh.
“Bí mật báo với Mộc đại nhân, kế hoạch có chút thay đổi.”
Sau khi nghe cô căn dặn, người nọ mau chóng lao vụt đi, tựa hồ biến mất tại chỗ.
Xe đang leo băng băng trên đường thì đột nhiên mấy bụi trúc hai đua nhau đổ hàng loạt, chắn ngang con đường trước mặt. Con ngựa kinh hãi hí lên một cái, chóng hai vó trước làm xe bò thoáng chốc chao đảo. Người đàn ông bị đột kích bất ngờ nhưng vẫn giữ nét trầm ổn trên gương mặt, mi tâm khẽ nhíu rồi nắm cương ngựa, đồng thời chặt đứt dây thừng nối ngựa và xe.
“Mai Hồng, nhanh xuống! Tôi đỡ bà leo ngựa.”
Người đàn bà liền theo lời chồng, trèo xuống xe bò, dùng hết sức leo lên lưng ngựa cao hơn mình cả cái đầu. Đỡ vợ xong, Vũ đại nhân nhảy phốc lên yên, choàng tay qua hai bên người trước mặt, thúc ngựa hô một cái, điều khiển cho nó nhảy ngang qua đám tre trúc.
Nhưng con ngựa đã bị thương, vết thương vẫn còn rĩ máu, lại chở trên lưng hai người, đường xa mỏi mệt kéo xe đã sớm không còn sức. Nó cứ vậy bất tuân lời chủ, ngọ nguậy đầu hì hì mũi, bốn chân vòng vo không muốn đi tiếp.
“Mạnh Phi, mau nhảy qua!” Vũ đại nhân nhíu mày quất roi vào mông con ngựa, không may trúng ngay vết thương làm kinh đả con vật tội nghiệp.
Nó lại hí lên một hồi dài, vùng vằng như muốn hất chủ mình xuống. Vũ đại nhân chau mày, tay siết chặt dây cương, hai chân kẹp chặt không chế con vật đang lồng lộn. Đã không có thời gian vuốt ve dỗ nó yên thì một đám người từ hai bên bỗng bay ra, chắn trước ngựa của Vũ đại nhân.
Đám người này nhìn sơ khoảng mười người, đều vận đồ đen và che mặt, tay cầm kiếm, vận dụng vũ khí và thủ thế chuyên nghiệp. Nhiều thứ kết hợp như vậy, không khỏi có chút làm người khác nghĩ đến thích khách hơn là cướp thông thường.
“Giết!” Một tên phất tay ra hiệu, khẩu khí cứng rắn, không hùng hổ, vừa đủ để đồng bọn xung quanh nghe.
Ngay lập tức, đám người cùng lúc xông lên. Vũ đại nhân vung kiếm lên đỡ hai thanh kiếm chém xuống, đoạn vung chân đá vào bụng một tên, tên còn lại thì vung kiếm chém ngang cổ. Vừa xong tên này thì tên khác lại lao đến, năm sáu người vây quanh Vũ đại nhân. Ông ta coi vậy mà võ nghệ đầy mình, liên tục xuất đòn làm bị thương hai tên đứng trước rồi lại lộn nhào lên không, một cước giang chân đá ngã hai tên hai bên. Cát bụi bay mịt mù, tiếng sỏi dưới chân bị đoàn người quần vũ đạp lên không ngừng reo lên sột soạt như thể đang hưởng ứng trận đánh kịch liệt.
Nhân lúc Vũ đại nhân không chú ý, một tên ở sau cầm kiếm vung đến đâm vào mạng sườn ông. Vũ đại nhân nén cảm giác đau đớn, vung kiếm chém gãy kiếm đối phương, một nhát chém đứt tay y, cánh tay văng lên không trung kéo theo dải máu đỏ thẫm rồi rơi bịch xuống đất. Ấy vậy mà tên thích khách chẳng hề hấn gì, cũng không gào lên đau đớn, dùng tay còn lại nhặt kiếm chém người trước mặt.
Cùng lúc đó có tiếng la thất thanh của vợ ông truyền đến. Vũ đại nhân hốt hoảng nhanh gọn xử lí tên thích khách dai như đỉa, nhanh như cắt chạy đến cứu vợ mình. Ánh sáng chói loà từ kiếm thích khách loé lên, ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm kề cổ người đàn bà, Vũ đại nhân vẫn còn cách vợ mình một khoảng xa. Ông tức khắc phóng kiếm về phía tên đang chém vợ mình thì bất ngờ, một tên thích khách khác lại vung kiếm, keng một cái hất bay thanh kiếm đang lao đến của ông.
Tên thích khách ấy thoáng quay đầu nhìn ông, ánh nhìn lạnh lùng đầy sát khí, không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Tiếng thét của người đàn bà văng vẳng bên tai. Vũ đại nhân thất kinh hét lớn, hai đầu gối đập xuống nền sỏi, mắt giương giương nhìn vợ mình dưới lưỡi kiếm sắc lạnh. Ngay giây phút thập tử nhất sinh ấy, khi cơn tuyệt vọng không giấu được trong lòng ông trào ra thành nước mắt thì tên thích khách kia chợt buông kiếm. Vũ phu nhân trân trân nhìn hắn, không thét lên nổi nữa. Đầu của tên thích khách đã bay ra xa nhưng người của hắn vẫn đứng ngông nghênh trước mặt bà, máu từ cổ không ngừng phun ra, bắn hết vào mặt người đàn bà rồi ngã rầm ra đằng trước.
Bà ta lại lần nữa thét lên trong kinh hoàng, đầu tóc, mặt mũi đều dính đầy máu, mùi hôi tanh tưởi tràn ngập không gian.
Phía sau cái xác không đầu vừa ngã xuống xuất hiện một thanh niên vận y phục trắng xoá, tay cầm thanh kiếm cán đen chạm trổ cầu kỳ, đôi môi thoáng cười nhưng ánh mắt lạnh nhạt, từ trên cao khẽ nhìn xuống người đàn bà hoảng loạn quỳ trên đất.
Cùng lúc đó, đám thích khách phía Vũ đại nhân đồng loạt la lên thất thanh. Từ phía này nhìn đến chỉ thấy nhân ảnh của ai đó đang không ngừng vung kiếm chém chém giết giết, bay qua nhảy lại như chú chim sẻ nhỏ, dụng kiếm mà như đang múa bút, uyển chuyển và lưu loát, loáng cái bọn thích khách đã bị hạ gục hết dưới chân.
Cô gái kia đầu đội nón là gần như che nửa mặt, một thân áo viên lĩnh xanh nhạt, vải vóc tầm thường, dáng người không cao, thân hình mảnh khảnh đứng vững chãi giữa bãi hoang tàn ngập trong máu tươi. Sau khi đánh tan kẻ địch, cô gái lẳng lặng tra kiếm vào vỏ. Âm thanh trượt dài từ kiếm vang lên, lạnh lẽo như gió lạnh nơi sơn nguyên vắng, nghe kinh tai mà rợn hết cả da gà.
Cô gái đưa tay búng vành nón lá ngửa ra sau, để lộ gương mặt xinh đẹp, đôi mắt nửa trong nửa đục như có ánh sao sáng lấp lánh, cứ vậy nở nụ cười rạng rỡ với người thanh niên đứng cạnh Vũ phu nhân, nụ cười như thể màn chém giết vừa nãy chỉ là một cuộc dạo chơi bắt bướm bình thường.
Ngày cứ vậy trôi qua. Khối cầu tròn tròn ở phía Tây sau khi uể oải phả thứ ánh sáng hồng hồng cam cam lên những áng mây mềm thì dần dần di chuyển về khuất sau núi.
*
“Cháu mời bác!”
Một bé gái khoảng bảy tám tuổi vui vẻ cầm chén cháo bằng hai tay, đưa cho Vũ đại nhân. Người đàn ông mỉm cười nhìn cô bé, chậm rãi nhận lấy bát cháo sứt mẻ. Vợ ông đang ở ngoài nấu thuốc, thấy vậy thì vội đặt quạt xuống, mau mau cầm lấy cái bát thổi thổi, đút chồng từng muỗng cháo.
“Ông để tôi, cử động nhiều coi chừng ảnh hưởng đến vết thương mới băng.”
Người đàn ông nhìn vợ mình bằng ánh mắt nồng ấm, khẽ đặt bàn tay gân guốc của mình lên tay bà, không nói không rằng, chỉ khẽ gật đầu. Dường như nhiều năm bên nhau, cùng trải qua bao sóng gió, bọn họ chẳng cần nói gì nhiều cũng đã hiểu được ý nhau, ánh mắt trao nhau đầy tin tưởng.
Bé gái đưa cháo xong, nhìn vợ chồng họ thân mật hình như cũng cảm nhận được chút gì đó, cười một cái rồi bỏ ra ngoài ngồi quạt thuốc.
Căn nhà lá nơi họ đang ngồi dựa lưng ngay vách núi, xung quanh rộng rãi nhưng chưa hút khỏi tầm mắt đã là vách đá cao sừng sững, tựa hồ khu vực này là một cái lòng chảo sâu vậy. Nhưng nếu để ý kĩ, chỗ này không phải lối cụt, hai đầu có lối ra đàng hoàng hay miễn cưỡng cũng có thể nghĩ chỗ này là một cái khe núi khá to đi.
Nhưng nói gì thì nói, dựng nhà ở đây cũng quá nguy hiểm. Nhỡ tối người trong nhà đang ngủ, gặp phải đá lỡ thì biết làm thế nào?
“Bác trai tỉnh rồi ạ? Bác gái thấy trong người thế nào rồi?”
Một giọng nói trong trẻo từ ngoài cửa vang lên lanh lảnh. Vũ đại nhân ngước mặt lên thì bắt gặp một cô gái nhỏ nhắn đeo mạng che mặt, tay trái cầm một con gà chết rủ, tay phải cầm mấy bọc trắng xỏ dây, híp mắt vui vẻ nhìn hai người.
Vũ đại nhân vội vàng đứng lên, thành kính chắp tay ra trước, cúi người đầy cảm kích.
“Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương. Nếu như không có cô cứu giúp, ắt vợ chồng tôi sớm đã đoàn tụ cùng ông bà rồi.”
“Ấy… Bác nói gì vậy! Bác đừng làm vậy cháu ngại lắm! Cứu người là chuyện đương nhiên mà.”
Bình Nhi vội bỏ con gà và túi thuốc xuống, chạy đến đỡ Vũ đại nhân, đoạn tiếp lời.
“Hai bác cứ ngồi nghỉ. Cháu làm thịt gà cho hai bác tẩm bổ. Bác trai bị thương đừng vận động mạnh, thầy cháu vừa mới băng bó, bảo vào rừng hái ít thảo dược chuyên trị thương, tí sẽ quay lại ngay thôi. A! Thầy cháu về rồi.”
Cô đang nói thì từ xa bỗng vang lại tiếng bước chân quen thuộc. Vợ chồng Vũ đại nhân khó hiểu nhìn nhau rồi lại nhìn ra cửa, đúng là thấy có bóng người đang tiến lại thật. Nhưng sao cô gái này không nhìn lại biết?
“Thầy ơi!” Bình Nhi vung tay qua lại, hớn hở gọi người kia.
Người kia không nói không rằng, khoé môi hơi cong lên, bước từng bước chắn chắn tới. Tóc đen dài qua vai, quần áo xanh ngọc chỉnh tề, mày mục thanh tú, mũi cao thẳng tắp, phong thái nhã nhặn càng thêm nổi bật. Vừa nhìn là biết người này không phải người bình thường có thể so được. Người đó vừa đến gần, Vũ phu nhân liền nhận ra ngay ân nhân, cảm kích đến nỗi chút nữa quỳ xuống cảm tạ người nọ.
“Bác đừng khách khí! Cứ tự nhiên như ở nhà. Lúc nãy tôi đã xem vết thương, mất máu khá nhiều nên tạm thời bác trai cứ ở lại đây tỉnh dưỡng. Nếu sáng mai thấy khoẻ hơn, tôi gọi xe đến đưa hai người về.”
“Thật sự rất cảm tạ… À, không biết nên xưng hô với hai vị thế nào?”
“Tôi tên Mộc Kha, còn đây là học trò của tôi, Bình Nhi. Kia là em gái Nhi, Như Y.” Mộc Kha dang tay về phía cô rồi lại chỉ sang bé gái đang quạt thuốc ngoài sân. “Còn hai vị đây là…”
“Thất lễ quá! Lẽ ra chúng tôi nên giới thiệu trước mới đúng. Tôi là Vũ Hoài Nam, đây là vợ tôi, Mai Hồng. Không giấu gì hai vị, chúng tôi đang trên đường chuyển nhà thì gặp phải cướp.”
Nói rồi, Vũ đại nhân tường tận kể cho Bình Nhi và Mộc Kha toàn bộ mọi việc mà cả hai đã biết hết rồi, sau đó, ông ta ngẫm một hồi thì có nhắc đến một người thầy bói.
“Không biết có phải do tôi nghịch ý trời nên mới rước phải hoạ này hay không, nhưng làm thế nào cũng không đem chuyện này ra khỏi đầu được.”
Rồi người đàn ông bắt đầu kể.
Chả là mới hôm qua, vợ chồng ông ấy có ra phố mua ít đồ chuẩn bị dời phủ thì tình cờ trông thấy một cảnh tượng lạ. Ngay góc ngã ba chợ, bên hông một quán rượu nhỏ xuất hiện một quầy xem bói mới mở. Nói là quầy chứ thật chất chỉ là một cái bàn tre đơn giản và một cái ghế tre thô sơ, một bên chân bị gãy nên dùng dây mây quấn tạm lại. Chủ quầy là một ông lão khoảng hơn năm mươi, tóc điểm hoa râm, râu ria phấp phới, ngồi im trên ghế mặc cho thiên hạ qua lại chỉ trỏ vẫn tĩnh tâm nhắm mắt, không rõ là đang ngủ hay đang ngồi thiền. Đáng chú ý, bên cạnh ông lão dựng một biển hiệu bằng vải thô màu đỏ, trên viết một chữ 緣(Duyên) màu đen thật to.
Hẳn sẽ không có gì đáng nói nếu như ông thầy bói kia không liên tục từ chối khách đến quầy nhờ xem bói. Hễ ai đến trước mặt ông ta, thậm chí chưa kịp mở miệng đã bị ông ta giơ tay chặn họng, nho nhã buông một câu: “Không bói.”
Chưa kể có vị con quan đại phú đại quý đi qua, ngông nghênh đặt một túi bạc lên bàn tre, nặng đến nỗi mặt bàn yếu ớt kia oằn xuống như muốn gãy đôi, đề nghị ông xem bói nhưng ông ta vẫn một mực bảo không là không. Tức giận, tên con quan ngông cuồng giang thẳng chân đá vào người thầy bói một cái. Ấy thế mà ông ta vẫn không chịu mở mắt ra, cũng không né tránh hay chống cự, trực tiếp bay một phát xuống ghế, cả người lấm lem bùn đất. Vậy mà ông thầy bói không hề hé răng kêu vang, hai tay cứ mò mẫm trên nền đất như tìm kiếm vật gì đó, mồ hôi đổ từng hạt. Bấy giờ, người xung quanh mới phát hiện dưới gầm bàn có một chiếc gậy tre.
Hoá ra lão thầy bói này bị mù.
Nhiều người tỏ ra bất bình, ánh mắt chẳng mấy thiện cảm đồng loạt nhắm vào tên con quan phách lối nhưng không ai dám đứng ra dìu ông lão hay lên tiếng mắng mỏ, bảo vệ ông. Đơn giản bởi họ chỉ là dân thường, là tầng lớp thấp kém trong xã hội, đâu dám đắc tội với đứa con trai cưng của tên quan nổi tiếng tham ô nhất vùng.
“Vô liêm sĩ! Thật chẳng ra thể thống gì!”
Một tiếng quát đột nhiên vang lên. Tất cả mọi người động loạt hướng ánh nhìn về phía phát ra tiếng nói. Từ trong đám đông, một người đàn ông trung niên dõng dạc bước ra, thần thái ưu việt, tướng tá đạo mạo, lưng thẳng như trường đao. Người đàn ông mới xuất hiện kia tiến đến nhặt lấy gậy giúp lão thầy bói, đoạn đỡ ông ta đứng dậy.
“Vũ đại nhân! Vũ đại nhân!”
Trong đám đông có giọng nói chợt reo lên, không biết là của ai. Thế là, một làn sóng bắt đầu lan toả trong người người lớp lớp đủ mọi giai cấp đang chầu chực xung quanh, ai cũng reo vui, miệng không ngừng kêu lên: “Vũ đại nhân, Vũ đại nhân, quan thanh liêm của Đại Việt.”
“Ngài ấy làm gì ở đây?”
“Không phải đã cáo quan về quê ở ẩn rồi à?”
“Có Vũ đại nhân ra mặt, cho tên kia biết tay!”
Tên con quan bấy giờ nghe đến ba từ “Vũ đại nhân” thì mặt có hơi hoảng, động thái không còn kiêu căng như lúc trước, nhìn ông với vẻ dè chừng. Vũ Hoài Nam phủi phủi bụi trên người ông lão, đoạn liếc ánh mắt như găm dao về phía tên con quan bấy giờ đang như cọng bún thiêu nhưng vẫn cố ra vẻ ta đây, không ngần ngại trừng trừng nhìn ông.
Vũ đại nhân híp mắt nhìn y đánh giá một lượt, hừ lạnh, nói với ngữ điệu hơi khinh miệt.
“Nếu ta không lầm thì cậu chính là con trai thứ của tri phủ lộ Phúc Án, Nguyễn Không đúng chứ? Sao? Nhìn cái gì? Không nhận ra ta à? Cũng phải, lúc ta gặp cậu khi ấy cậu vẫn nhỏ, chỉ cao bằng chừng này, lại còn rất lễ phép.”
Vũ đại nhân gật đầu cười nói rồi giơ tay ra như đang chạm đầu vào một đứa con nít. Giọng cười như đang trôi về miền quá khứ, thanh âm ngân dài như tiếng chim kêu cuối trời, nhưng chẳng bao lâu thì âm thanh ấy cũng ngưng bặt, cất giọng đều đều.
“Vậy mà không ngờ, đứa trẻ ấy khi lớn lại thành cái dạng này. Giữa thanh thiên bạch nhật ăn hiếp một lão già mù. Trước đây, ta đã từng có chút hy vọng, ngươi sẽ không đi theo con đường của thầy ngươi. Nhưng quả là ông bà ta nói không sai, thầy nào thì con đấy.”
“Ông nói cái gì?” Tên con quan nghe thấy liền trở nên hùng hổ, định lao vào đánh thì bị mấy gia nhân đi theo cản lại. “Chúng mày buông tao ra! Này lão già! Ông ỷ mình từng là quan lớn thì muốn nói gì thì nói à? Tôi nói cho ông biết, đụng chạm đến tôi thì được nhưng không được đụng đến thầy tôi. Lão già chó chết, có ngon thì lại đây!”
Trông thấy hành động hùng hổ của y, bà con xung quanh lại được một phen bàn tán, thi nhau chỉ trỏ.
“Coi nó nói chuyện kìa! Vũ đại nhân nói đúng rồi còn gì nữa. Đúng là thầy nào con đấy mà.”
“Đúng rồi! Thầy nó tham ô lật lọng cả một vùng, ai mà không biết. Làm như hiếu thảo lắm ấy!”
Bao nhiêu mắng nhiếc, sỉ nhục đều đổ lên đầu tên con quan vốn đã quen thói ngang tàng, không coi ai ra gì. Hắn hết lồng lộn với những người xung quanh rồi quay sang nhìn Vũ đại nhân bằng thái độ giận dữ. Như không nhịn được nữa, hắn la lên một tiếng rồi vung nắm đấm lao vào Vũ đại nhân. Dù khoảng cách đã rất gần với mình nhưng Vũ đại nhân không hề né tránh cho đến khi một lực thật mạnh đẩy Vũ đại nhân suýt ngã nhào sang bên. Vừa hay, lão thầy bói kia hưởng trọn cú đánh trời giáng vì ra tay nghĩa hiệp cứu người. Lão ngã oạch ra đất, toàn thân run rẩy rồi không chút động đậy. Vũ đại nhân đanh mặt chạy đến đỡ lão rồi quắt mắt nhìn tên con quan đang đắc ý, cười giễu cợt lão già đã mù còn bày đặt trỏ mũi vào chuyện người khác
Bị Vũ đại nhân lườm đến phát sợ nhưng tên con quan kia vẫn một mực giương oai, tiếp tục lao vào Vũ đại nhân định sút cho ông một cú. Nào ngờ, tên ấy không những không chạm được vào Vũ đại nhân, còn bị ông ấy đánh cho một trận nằm la khóc dưới đất.
Bình Nhi và Mộc Kha ngồi nghe say sưa, biểu cảm như mấy đứa trẻ đêm đêm ngồi nghe người già kể chuyện cổ tích ở các thôn làng.
Ngoài trời bóng đêm đã gọi cửa, trăng đã sớm lên cao, ngọn đèn dầu yếu ớt cháy le lói, không đủ xua đi bóng tối bao trùm gian nhà lá rách nát cũng như bảo bọc con người ta khỏi cái lạnh.
Mộc Kha lẳng lặng nhóm một ít lửa trước sân rồi cẩn thận dìu Vũ đại nhân ra ngồi sưởi ấm.
“Tôi nghĩ đám người áo đen đó không phải bọn cướp rừng trong lời đồn.”
“Sao Vũ đại nhân lại nghĩ thế?” Mộc Kha ném một thanh củi vào đám lửa, tàn lửa lất phất bay quần vũ, lốm đốm như đom đóm.
Vũ đại nhân chậm rãi nhíu mày, hướng ánh nhìn xa xăm về phía triền núi. Từ phía núi đen kịt, bất giác ánh mắt lạnh lùng, đầy sát khí mà cũng rất bình thản xen lẫn nỗi cô độc của gã áo đen đột nhiên hiện ra trong tâm trí người đàn ông đã quá tứ tuần.
“Là do tôi quan sát thấy kiếm pháp của bọn chúng, cả cách tấn công rất bài bản… và cả linh cảm mách bảo.”
“Có khi nào là do vị công tử họ Nguyễn kia không?”
Vũ đại nhân chậm rãi lắc đầu, khoé môi nở nụ cười nhạt.
“Người như hắn không có gan đó đâu.”
Mộc Kha lẳng lặng gật đầu, chẳng đáp cũng chẳng lộ biểu tình nào, nét mặt như ra chiều suy nghĩ lắm. Được một lúc thì Vũ đại nhân lại cất tiếng hỏi, tầm nhìn hơi chếch về phía căn nhà lá độc nhất giữa chốn hẻo lánh này.
“Thầy Mộc, có thể cho tôi hỏi, tại sao cô bé kia lại đeo mạng che mặt vậy?”
Vũ đại nhân vừa hỏi, trong đầu bất giác hiện ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế của cô gái nhỏ nhắn luyến thoắn vung kiếm cứu vợ chồng ông khỏi đám người áo đen, lòng không khỏi thắc mắc.
“Chắc Vũ đại nhân không biết, học trò tôi chỉ có mỗi cái Nhi, vừa xinh xắn lại rất có khiếu… Ngặt nỗi con bé lại mắc phải bệnh lạ. Cứ hễ trời trở lạnh hoặc nóng một chút, mặt sẽ lập tức nổi những đốm đỏ rất khó coi.”
Vũ đại nhân thốt lên một tiếng cảm khái, con ngươi đen láy hơi động, ra chiều cảm thông.
“Ra thế. Thật tội nghiệp! Hãy còn rất trẻ cơ mà. Mà ngay cả thầy đây cũng không giúp được cho cháu nó sao?”
“Tôi chỉ là một đạo sĩ, biết chút y thuật. Cũng đã từng dẫn hai chị em nó rong ruổi cầu thần y nhưng đều thất vọng trở về.”
Vũ đại nhân gật đầu rồi hỏi tiếp.
“Chốn hoang vu hẻo lánh này, ba thầy trò ở đây, không sợ gặp phải dã thú hay thổ phỉ gì sao? Dù là võ công cao đến đâu, e không tránh khỏi rủi ro.”
“Cái này thì Vũ đại nhân không cần bận tâm. Đừng nói đến hai chục tên, hai trăm tên hay hai trăm con dã thú đều không cách nào làm hại chúng tôi được.”
Vũ đại nhân nghe Mộc Kha đáp đầy tự tin, mắt tràn trề ý cười không khỏi khiến ông nghĩ người này quá kiêu căng, ngạo mạn. Nhưng nghĩ là nghĩ như thế chứ ông ấy cũng không tiện nói ra lời lẽ trong đầu, vừa định bắt sang chuyện khác thì Mộc Kha chợt lên tiếng, ngữ khí đầy ý cười tế nhị.
“Đạo sĩ chúng tôi có thể làm được những thứ mà ngài đây không tưởng được. Không phải tôi kiêu căng, ngạo mạn, qua thời gian nếu còn gặp lại, ngài sẽ hiểu thôi.”
Vũ đại nhân sững sờ nhìn người trước mặt, thấy hơi chột dạ nhưng vẫn cẩn thận che dấu bằng gương mặt trầm ổn, có điều đấy mắt hơi xao động. Người bình thường nhìn mặt đoán ý nhau không có gì lạ nhưng không hiểu sao ông lại có cảm giác như người này có thể đọc được ý nghĩ của mình.
Ông tự cho mình là người nhạy cảm, có lúc đa nghi thái quá. Ai quen biết ông cũng điều nói thế, kể cả người vợ mấy chục năm chung gối với ông. Song cũng nhờ cái sự nhạy cảm quá mức này, ông mới tránh được không biết bao nhiêu tai hoạ đổ ập trên đầu mình suốt hai triều Đinh, Lý, trừ hôm nay.
Khoảng lặng giữa hai người không kéo dài bao lâu thì cách đó không xa có tiếng nói trong trẻo truyền đến. Hai người ngoảnh đầu lại, thấy Bình Nhi, Vũ phu nhân và Như Y vui vẻ đi tới, tay cầm nào gà, nào chén đũa, nào chăn… trông có vẻ bận bịu.
“Để tôi giúp bà.”
“Đưa đây cho thầy.”
Hai người đàn ông mau chóng đứng dậy đón lấy mấy món đồ trên tay đám người Bình Nhi. Mộc Kha cầm lấy con gà vừa vặt lông trên tay Bình Nhi, trông bộ dạng hớn hở chờ được ăn của cô thì không khỏi bật cười.
“Coi kìa! Thèm đến nỗi muốn chảy cả nước dãi luôn rồi.” Hắn búng trán cô rồi nói với Như Y. “Con ra bên nhà hái ít chanh, mở túi thầy lấy ít muối đem lại đây bỏ đĩa.”
Như Y ngoan ngoãn “vâng” một tiếng, đoạn chạy như bay về phía cây chanh cao ngang đầu mình. Bình Nhi xoa xoa trán, nhăn nhó cười bẽn lẽn. Hắn cũng không nói gì nhiều, trực tiếp đi về phía đám lửa, cầm thanh gỗ dài, nhọn chuẩn bị sẵn, đâm xuyên con gà rồi để lên trên lửa quay con gà đến khi chín vàng, mùi hương ngào ngạt kích thích bao tử rồi mới rút ra.
Bốn người chia nhau phần gà, vừa ăn vừa chấm muối tiêu chanh, vừa xuýt xoa. Cơn đói cùng vị ngon lành trên lưỡi thông qua cuống họng dường như làm họ quên mất những khó khăn ác nghiệt của ngày dài. Ai nấy đang gặm nhắm phần gà của mình thì Vũ đại nhân chợt dừng lại, đôi mắt trở nên thất thần, không giấu nỗi buồn bã, thở dài một hơi.
“Người làm phủ ta già có trẻ có, họ theo ta bao nhiêu năm, tin tưởng ta. Vậy mà chỉ vì chút bồng bột cùng tín toán sai lầm của mình, ta đã chà đạp lên niềm tin của họ… Lẽ ra… Ta nên nghe lời lão thầy bói kia…”
Sau khi bị đánh cho một trận, tên con quan quần áo tơi tả, khóc lóc lồm cồm chạy đi, kéo theo lũ gia nhân mặt mũi bầm dập đuổi theo sau. Bà con đua nhau vỗ tay rầm trời. Lão thầy bói sau khi được đỡ dậy cũng hoàn hồn mở miệng, quay mặt về phía tiếng nói của Vũ đại nhân, nở nụ cười kì lạ.
“Đa ta Vũ đại nhân đã cứu cái mạng già này! Để đền đáp ơn này, ngài có muốn lão xem qua một chút không?”
Vũ đại nhân có hơi sững sờ nhìn lão. Mặc dù trên má vẫn còn lưu lại vệt tím do mới bị đánh nhưng lão ta sau khi rên rĩ mấy cái, vẻ hoảng hốt trên gương mặt đã không còn nữa mà thoáng chốc biến thành một nụ cười hiền, phong thái trở lại điềm đạm. Nói sao nhỉ, cứ như thể, những chuyện xảy ra vừa rồi, lão đã đoán biết trước hết rồi vậy.
“Không cần đâu. Ta trước giờ không tin vào bói toán.” Vũ đại nhân cười đáp, đoạn như muốn cáo biệt rời đi.
Lão thầy bói vẫn cười cười ngồi trên chiếc ghế tre vừa được dựng lại, miệng đột nhiên ngâm bài thơ.
“Đại mộng thuỳ tiên giác
Bình sinh ngã tự tri
Thảo đường xuân thuỵ túc
Song ngoại nhật trì trì.”
Dịch:
“Mơ màng ai tỉnh trước
Bình sinh ta biết ta
Thềm tranh giấc xuân đẫy
Ngoài song bóng xế tà.” (1)
Vũ đại nhân giương mắt nhìn lão, cuối cùng cũng bật cười, nho nhã cất tiếng.
“Thật cảm khái làm sao! Một thời Xuân Thu chiến quốc. Ta tự hỏi nếu không có cuộc gặp gỡ năm đó, không có sự trợ giúp của Ngoạ Long tiên sinh, liệu rằng mọi chuyện sẽ thay đổi thế nào?”
“Ha ha ha… Vũ đại nhân nói rất đúng. Đều nhờ một cuộc kỳ duyên mà ra. Giữa chúng ta cũng coi như là có duyên. Ngài bảo không tin bói toán, vậy việc ngài sắp chuyển nhà không phải đều là vì tin vào lời thầy bói bọn ta sao?” Lão thầy bói từ tốn nói, tay gõ gõ vào tấm bảng hiệu có chữ “Duyên”thật to của mình.
Vũ đại nhân thoáng sững người nhưng rồi cũng mau lấy lại vẻ điềm tĩnh. Có gì lạ đâu, chuyện ông dời phủ, tháng tháng mời người đến xem ngày, xem giờ, có ai mà không biết chứ. Nhưng đó cũng chỉ vì bất đắc dĩ, nếu không vì gia đình bất hoà, cửa tiệm làm ăn sa sút kéo theo nhiều hệ luỵ, ông cũng không nhờ đến bói toán làm gì.
“Vậy thì phiền ông rồi.” Vũ đại nhân bất đắc dĩ ưng thuận ngồi xuống đối diện ông lão, chứ tiếp tục kì kèo, không biết đến bao giờ.
Vũ đại nhân còn nhớ rất rõ dặn dò của lão thầy bói, tuyệt đối không được xuất hành vào ngày mai, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn. Còn nói sắp tới họ sẽ được quý nhân giúp đỡ, vượt qua được hoạn nạn, chuyện con cháu sau này cũng không cần phải lo nữa.
Vũ đại nhân nghe xong mặt hơi biến sắc, hai mày chau lại, có vẻ không hài lòng, khoé mắt chất đầy phiền muộn. Đó cũng là lí do tại sao ông ghét xem bói, gặp chuyện vui không nói, còn nếu là chuyện buồn, sẽ gieo sầu biết bao nhiêu. Vậy nên, sau khi nghe lão thấy bói nói xong, Vũ đại nhân lập tức đứng dậy, phất tay áo bỏ đi về phía xe ngựa đang đợi sẵn.
Giờ nghĩ lại, có lẽ vì chút tức giận đó của mình, chút cô chấp đó lấn át lý trí nên Vũ đại nhân mới khiến người trong phủ đi đến kết cục hôm nay.
“Vũ đại nhân, mạn phép cho tôi nói một câu. Có những chuyện trăm phương ngàn tính cũng không bằng ông trời tính cho mình. Đều là do số mệnh bọn họ, ngài không nên tự trách mình thì hơn. Đều là ‘thân bất do kỷ’ thôi.” (2)
Vũ đại nhân nhìn Mộc Kha, gật đầu như thấu hiểu nhưng đáy mắt lại mơ hồ ẩn hiện nỗi đau cùng cực, như thể có màn sương mờ giăng kín vậy. Có thể thấy một đời lăn lộn trong bể khổ nhân sinh của người đàn ông này đủ để ông điều khiển được cảm xúc trào dâng. Chưa kể, ông cũng đã quá quen với cái gọi là sinh tử.
Ánh mắt ấy có nét hao hao Mộc Kha. Mà dường như, chính ông ta cũng cảm nhận được người ngồi trước mặt mình đây cũng đã trải qua một đời gian truân không kém mới có được ánh mắt như thế.
Nhưng là gian truân cỡ nào? Ở độ tuổi này ư? Nhìn đi nhìn lại, chàng trai này cũng chỉ mới hai mươi tuổi đầu. Sao có thể?
Mộc Kha nhìn lão một cái, cười cười.
“Người tu đạo chúng tôi thường trông rất trẻ. Ngài đừng vì nhìn bề ngoài mà nghĩ tôi năm nay hai mươi. Mùa xuân năm hai mươi của tôi đã qua lâu lắm rồi.”
Lúc này, Vũ đại nhân không còn giữ được vẻ bình tĩnh ngoài mặt nữa. Bao nhiêu sóng trong lòng đều thi nhau dao động, biểu lộ hết ra bên ngoài. Ông ta ngỡ ngàng nhìn Mộc Kha, đoạn đặt miếng gà ăn dở xuống đống rơm, chắp tay ra trước, kính nể nói.
“Tôi sống hơn nửa đời người mà có mắt như mù, hiểu biết nông cạn. Không ngờ ngài chính là quý nhân mà lão thầy bói ấy nói.”
Mộc Kha thấy vậy thì cũng vội đặt miếng của mình xuống, đỡ lấy Vũ đại nhân đang cúi mình.
“Ngài đừng làm vậy. Tôi không dám nhận đâu. Xin Vũ đại nhân đừng cúi đầu nữa!”
“Kìa ông… Có chuyện gì sao?” Vợ Vũ đại nhân thản thốt nhìn chồng.
Bình Nhi và Như Y đang vui vẻ gặm gà bên đống lửa bất đắc dĩ cũng bị hành động của hai người kia làm chú ý.
Vũ đại nhân bấy giờ cũng chịu ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt lóng lánh đầy nét vui mừng cùng cảm kích nhìn vợ. Đoạn, ông ta quay sang nói tiếp với Mộc Kha.
“Thầy Mộc, lão thầy bói kia nói ông chính là quý nhân của vợ chồng tôi. Ân tình này tôi nhất định sẽ báo đáp. Nhưng trước tiên, có thể xin thầy đây ban cho một ân huệ được không?”
Nghe thấy hai từ “ân huệ”, ba người còn lại càng mắt tròn mắt dẹt, nín thở chờ phản ứng của người kia, chỉ thấy Mộc Kha gật đầu một cái. Vũ đại nhân liền nói tiếp.
“Thầy Mộc, ngài có thể… có thể… giúp vợ chồng tôi sinh một đứa con được không?”
Tất cả mọi người thoáng chốc đều im lặng. Sự im lặng ấy khiến lũ dế đang râm ran trong bụi cây cũng phải im theo. Mộc Kha vừa định đáp lời thì đột nhiên có tiếng xé gió của vật gì đó lao đến. Từ trên vách núi, loáng thoáng có mấy bóng đen đang treo mình đu xuống, hành động kín kẽ không giống thú rừng. Năm người tức khắc cùng quan sát xung quanh thì phát hiện ra bốn phương tám hướng đều có bóng đen đang thả mình leo xuống vách núi.
Vũ phu nhân sợ hãi siết lấy tay chồng, hơi thở trở nên nặng nề. Như Y cũng trở nên cuống quýt, mếu máo túm vạt áo Bình Nhi, cổ họng rên khe khẽ. Mộc Kha liếc mắt nhìn Bình Nhi ra hiệu, tay mon men chạm vào chuôi kiếm đeo sau lưng.
Ánh trăng trên cao mờ dần đi, nhường chỗ cho màn đêm chính thức bao trùm vạn vật, chỉ còn lại một đám lửa nhỏ đủ soi sáng năm người.
(1) Trích “Tam quốc diễn nghĩa”, bản dịch của Phan Kế Bính.
Lưu Bị hai lần đến lều tranh cầu Gia Cát Lượng làm quân sư cho mình nhưng lần thứ ba mới được gặp. Khi đó, Gia Cát Lượng vừa mới ngủ dậy thì xuất khẩu thành bài thơ này.
(2) Thân bất do kỷ: những việc không do mình làm chủ.
Nguyệt khí hôm nay yếu quá!
“Cái Nhi em đang làm gì?”
Giọng nói nhã nhặn, ôn hoà theo gió bay đến. Hai vai cô khẽ run, đầu quay phắt về phía phát ra tiếng nói, nét mặt thoáng hoảng hốt.
“Anh Kha?” Cô cười gượng, nửa người vẫn tựa vào bệ cửa sổ, hai mắt mở to. “Nửa đêm thình lình xuất hiện làm em hết cả hồn. Đêm đã khuya, sao anh còn chưa ngủ?”
“Còn em?” Mộc Kha hất cằm về phía cô, đôi mắt phù quang trầm tĩnh ánh lên ôn nhu. “Đang lo lắng gì sao?”
Bình Nhi vội lắc đầu. Đúng là cô có chút lo ngại về kế hoạch ngày mai, lo là Vũ đại nhân vốn xuất thân là quan văn kia, dù bây giờ đã cáo quan chuyển sang buôn bán nhưng với tuổi đời và thâm niên lâu năm bôn ba chốn quan trường, e sẽ khó bị sập bẫy.
Nhưng nghĩ gì thì nghĩ chứ cô không lo lắng lắm! Bởi cô biết nếu kế hoạch của cô thất bại, Mộc Kha sẽ là người làm cho nó thành công. Luôn luôn là như thế!
“Cứ tin anh.”
Những ngón tay thuôn dài của nam nhân khẽ đặt lên bờ vai mảnh khảnh của cô, ngắn gọn thốt ra ba từ trầm ổn, như sông dài bình lặng chảy qua núi cao, không quá tự tin nhưng đầy tin tưởng.
Bình Nhi đưa mắt nhìn hắn, đáy mắt đen láy hơi mờ đầy sự an yên, bàn tay búp măng khẽ đặt lên bàn tay đang nắm lấy vai mình, gió lạnh tựa như biến mất, trong khoảng không dưới ánh sáng loà nhoà của ánh nến, chỉ còn hơi ấm hoà quyện của hai bàn tay, cứ thế, cô không do dự gật đầu, như trao hết tin yêu.
“Em lúc nào cũng tin anh.”
*
Hai ngày sau, Vũ gia cũng quyết định chuyển đi.
Nắng chiếu qua đỉnh đầu, soi rọi từng chi tiết nhỏ trên con đường đầy đá sỏi. Trên con đường ấy, có một đoàn người mặc kệ cái nắng gay gắt, không ngại mỏi mệt tiếp tục hướng về phía Tây mà đi. Cho dù ai nấy đều khát khô cả họng, chân tay mềm nhũn, bụng đói ì èo, mồ hôi tắm ướt đầu tóc cùng quần ào thì cũng không ai dám dừng lại nghỉ mệt. Bởi con đường họ đang đi giờ đây nối tiếng là có nhiều cướp. Cứ mười đoàn đi qua là có hết chín đoàn bị cướp, tất nhiên cũng có bị giết, bị giấu mất xác.
Sở dĩ con đường lúc đầu họ chọn là một con đường khác nằm gần đê chắn lũ. Ngặt nỗi không biết sao đang yên đang lành, tối hôm qua con đê đường ấy đột nhiên bị vỡ, biến con đường tội nghiệp thành sông. Và trêu ngươi thế nào, đường đến phủ mới của Vũ đại nhân lại chỉ có thể dựa vào hai con đường và một thì đã nằm im dưới đáy nước, không biết bao giờ mới cạn nên bất đắc dĩ, họ phải đánh liều chọn đi con đường quỷ tha ma bắt không ai dám đi này.
Đề phòng trường hợp lỡ có gặp cướp thật, Vũ đại nhân đã an bài, bố trí cho cả một đoàn vệ sĩ đi theo. Những người này không xuất thân từ quân đội thì cũng là kẻ võ nghệ đầy mình, lấy một chọi mười cũng chẳng hề hấn.
Nhưng dù có tính toán thế nào, Vũ đại nhân kia cũng không lường trước được, toán cướp mình sắp đụng độ không phải bọn đầu trộm đuôi cướp tầm thường.
Tiếng đốc thúc không ngừng vang lên dù người nói câu đó cũng đã mệt lã. Để tránh gây chú ý, Vũ đại nhân cùng vợ mình không ngồi kiệu như bình thường, quần áo cũng có phần rách rưới, chấp nhận ngồi xe bò nắng noi oi bức cho ngựa kéo cả quãng đường dài. Tài sản ông ta cũng khôn khéo chia đều thành ba phần, hai phần kia gửi lại Đàm phủ nhờ giữ giúp, chờ khi nước rút sẽ trở lại vận chuyển ở tuyền đường kia, phần còn lại đánh liều mang theo, đồ dùng không quá phô trương, vàng bạc cũng ít, chủ yếu là lương thực. Nếu có gì không hay xảy ra, bọn họ chạy trốn cũng không cần phải lo nghĩ.
Suốt cả chặng đường không một ngọn gió thì đột nhiên, khi đoàn người xe tiến vào rừng trúc, một trận cuồng phong không biết từ đâu bất ngờ ập đến, thổi bay người ngựa cùng lương thực của bọn họ. Cùng lúc đó, ba bốn bóng đen ẩn hiện xẹt qua sau mấy bụi trúc rồi mất hút. Nghĩ là bọn cướp, người làm của Vũ đại nhân hoảng sợ la hét, đám vệ sĩ được thuê thì hùng dũng rút đao kiếm, bao vây lấy đoàn người cùng xe, ánh mắt lộ rõ sát khí không hề sợ hãi.
Quả là người được Vũ đại nhân thuê có khác!
Nhưng rồi bầu trời ban trưa đột nhiên tối sầm. Tất cả mọi người đang không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn thiên tượng bất thường mà phút chốc càng thêm hoảng loạn, cơ hồ như muốn bỏ của mà chạy thì rào một cái, một trận mưa tên xối xả ập đến, đâm chết hết đám vệ sĩ và gia nhân phủ. Một mũi tên sắt bay đến trước mặt Vũ phu nhân, sắp xuyên qua họng thì bất ngờ vang lên một tiếng keng, mũi tên bị đánh bật ra.
“Mình không sao chứ?” Vũ đại nhân đưa kiếm chắn ngang người vợ mình, lo lắng hỏi.
Vũ phu nhân đưa tay ôm ngực, nhìn chồng mình lắc lắc đầu, chưa kịp định thần thì lại nhìn về phía phải la lên.
Như cùng lúc với tiếng kinh hô của vợ mình, Vũ đại nhân uy dũng bay đến, nhanh gọn vung đao đánh bay hết năm mũi tên đang lao đến với tốc độ kinh người.
Nằm ngoài dự kiến, thật không ngờ Vũ đại nhân xuất thân là quan văn lại có võ công cao như vậy. Cô đã quá khinh thường người này rồi.
Vũ đại nhân đẩy vợ ngồi lên xe bò, đoạn quay đầu nhìn lại, hai bên nếp nhăn quanh mắt khẽ giựt, thoáng bàng hoàng nhìn đám vệ sĩ và gia nhân của mình chết thảm trên bãi máu, toàn thân găm đầy tên nhọn, mắt chưa kịp nhắm. Như không thể nhìn thêm, lại đang lúc dầu sôi lửa bỏng, ông phất cương ngựa, vội vàng rời đi.
Con ngựa cũng bị trúng tên ở đùi nên tốc độ chạy không được nhanh như bình thường. Mặc dù rất đau nhưng dường như con vật ấy biết mình đang trong tình cảnh gì, bán mạng lao về phía trước.
Vũ đại nhân không ngừng phất roi ngựa, cố tránh vết thương của con vật để không làm đau nó, tránh trường hợp nó đau quá lại lồng lộn không chịu đi.
Bình Nhi núp sau tán cây âm thầm nhìn hai vợ chồng họ đánh xe đi, đầu mày khẽ nhíu rồi quay sang nói với người đàn ông che mặt, vận y phục đen bên cạnh.
“Bí mật báo với Mộc đại nhân, kế hoạch có chút thay đổi.”
Sau khi nghe cô căn dặn, người nọ mau chóng lao vụt đi, tựa hồ biến mất tại chỗ.
Xe đang leo băng băng trên đường thì đột nhiên mấy bụi trúc hai đua nhau đổ hàng loạt, chắn ngang con đường trước mặt. Con ngựa kinh hãi hí lên một cái, chóng hai vó trước làm xe bò thoáng chốc chao đảo. Người đàn ông bị đột kích bất ngờ nhưng vẫn giữ nét trầm ổn trên gương mặt, mi tâm khẽ nhíu rồi nắm cương ngựa, đồng thời chặt đứt dây thừng nối ngựa và xe.
“Mai Hồng, nhanh xuống! Tôi đỡ bà leo ngựa.”
Người đàn bà liền theo lời chồng, trèo xuống xe bò, dùng hết sức leo lên lưng ngựa cao hơn mình cả cái đầu. Đỡ vợ xong, Vũ đại nhân nhảy phốc lên yên, choàng tay qua hai bên người trước mặt, thúc ngựa hô một cái, điều khiển cho nó nhảy ngang qua đám tre trúc.
Nhưng con ngựa đã bị thương, vết thương vẫn còn rĩ máu, lại chở trên lưng hai người, đường xa mỏi mệt kéo xe đã sớm không còn sức. Nó cứ vậy bất tuân lời chủ, ngọ nguậy đầu hì hì mũi, bốn chân vòng vo không muốn đi tiếp.
“Mạnh Phi, mau nhảy qua!” Vũ đại nhân nhíu mày quất roi vào mông con ngựa, không may trúng ngay vết thương làm kinh đả con vật tội nghiệp.
Nó lại hí lên một hồi dài, vùng vằng như muốn hất chủ mình xuống. Vũ đại nhân chau mày, tay siết chặt dây cương, hai chân kẹp chặt không chế con vật đang lồng lộn. Đã không có thời gian vuốt ve dỗ nó yên thì một đám người từ hai bên bỗng bay ra, chắn trước ngựa của Vũ đại nhân.
Đám người này nhìn sơ khoảng mười người, đều vận đồ đen và che mặt, tay cầm kiếm, vận dụng vũ khí và thủ thế chuyên nghiệp. Nhiều thứ kết hợp như vậy, không khỏi có chút làm người khác nghĩ đến thích khách hơn là cướp thông thường.
“Giết!” Một tên phất tay ra hiệu, khẩu khí cứng rắn, không hùng hổ, vừa đủ để đồng bọn xung quanh nghe.
Ngay lập tức, đám người cùng lúc xông lên. Vũ đại nhân vung kiếm lên đỡ hai thanh kiếm chém xuống, đoạn vung chân đá vào bụng một tên, tên còn lại thì vung kiếm chém ngang cổ. Vừa xong tên này thì tên khác lại lao đến, năm sáu người vây quanh Vũ đại nhân. Ông ta coi vậy mà võ nghệ đầy mình, liên tục xuất đòn làm bị thương hai tên đứng trước rồi lại lộn nhào lên không, một cước giang chân đá ngã hai tên hai bên. Cát bụi bay mịt mù, tiếng sỏi dưới chân bị đoàn người quần vũ đạp lên không ngừng reo lên sột soạt như thể đang hưởng ứng trận đánh kịch liệt.
Nhân lúc Vũ đại nhân không chú ý, một tên ở sau cầm kiếm vung đến đâm vào mạng sườn ông. Vũ đại nhân nén cảm giác đau đớn, vung kiếm chém gãy kiếm đối phương, một nhát chém đứt tay y, cánh tay văng lên không trung kéo theo dải máu đỏ thẫm rồi rơi bịch xuống đất. Ấy vậy mà tên thích khách chẳng hề hấn gì, cũng không gào lên đau đớn, dùng tay còn lại nhặt kiếm chém người trước mặt.
Cùng lúc đó có tiếng la thất thanh của vợ ông truyền đến. Vũ đại nhân hốt hoảng nhanh gọn xử lí tên thích khách dai như đỉa, nhanh như cắt chạy đến cứu vợ mình. Ánh sáng chói loà từ kiếm thích khách loé lên, ngay khoảnh khắc lưỡi kiếm kề cổ người đàn bà, Vũ đại nhân vẫn còn cách vợ mình một khoảng xa. Ông tức khắc phóng kiếm về phía tên đang chém vợ mình thì bất ngờ, một tên thích khách khác lại vung kiếm, keng một cái hất bay thanh kiếm đang lao đến của ông.
Tên thích khách ấy thoáng quay đầu nhìn ông, ánh nhìn lạnh lùng đầy sát khí, không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Tiếng thét của người đàn bà văng vẳng bên tai. Vũ đại nhân thất kinh hét lớn, hai đầu gối đập xuống nền sỏi, mắt giương giương nhìn vợ mình dưới lưỡi kiếm sắc lạnh. Ngay giây phút thập tử nhất sinh ấy, khi cơn tuyệt vọng không giấu được trong lòng ông trào ra thành nước mắt thì tên thích khách kia chợt buông kiếm. Vũ phu nhân trân trân nhìn hắn, không thét lên nổi nữa. Đầu của tên thích khách đã bay ra xa nhưng người của hắn vẫn đứng ngông nghênh trước mặt bà, máu từ cổ không ngừng phun ra, bắn hết vào mặt người đàn bà rồi ngã rầm ra đằng trước.
Bà ta lại lần nữa thét lên trong kinh hoàng, đầu tóc, mặt mũi đều dính đầy máu, mùi hôi tanh tưởi tràn ngập không gian.
Phía sau cái xác không đầu vừa ngã xuống xuất hiện một thanh niên vận y phục trắng xoá, tay cầm thanh kiếm cán đen chạm trổ cầu kỳ, đôi môi thoáng cười nhưng ánh mắt lạnh nhạt, từ trên cao khẽ nhìn xuống người đàn bà hoảng loạn quỳ trên đất.
Cùng lúc đó, đám thích khách phía Vũ đại nhân đồng loạt la lên thất thanh. Từ phía này nhìn đến chỉ thấy nhân ảnh của ai đó đang không ngừng vung kiếm chém chém giết giết, bay qua nhảy lại như chú chim sẻ nhỏ, dụng kiếm mà như đang múa bút, uyển chuyển và lưu loát, loáng cái bọn thích khách đã bị hạ gục hết dưới chân.
Cô gái kia đầu đội nón là gần như che nửa mặt, một thân áo viên lĩnh xanh nhạt, vải vóc tầm thường, dáng người không cao, thân hình mảnh khảnh đứng vững chãi giữa bãi hoang tàn ngập trong máu tươi. Sau khi đánh tan kẻ địch, cô gái lẳng lặng tra kiếm vào vỏ. Âm thanh trượt dài từ kiếm vang lên, lạnh lẽo như gió lạnh nơi sơn nguyên vắng, nghe kinh tai mà rợn hết cả da gà.
Cô gái đưa tay búng vành nón lá ngửa ra sau, để lộ gương mặt xinh đẹp, đôi mắt nửa trong nửa đục như có ánh sao sáng lấp lánh, cứ vậy nở nụ cười rạng rỡ với người thanh niên đứng cạnh Vũ phu nhân, nụ cười như thể màn chém giết vừa nãy chỉ là một cuộc dạo chơi bắt bướm bình thường.
Ngày cứ vậy trôi qua. Khối cầu tròn tròn ở phía Tây sau khi uể oải phả thứ ánh sáng hồng hồng cam cam lên những áng mây mềm thì dần dần di chuyển về khuất sau núi.
*
“Cháu mời bác!”
Một bé gái khoảng bảy tám tuổi vui vẻ cầm chén cháo bằng hai tay, đưa cho Vũ đại nhân. Người đàn ông mỉm cười nhìn cô bé, chậm rãi nhận lấy bát cháo sứt mẻ. Vợ ông đang ở ngoài nấu thuốc, thấy vậy thì vội đặt quạt xuống, mau mau cầm lấy cái bát thổi thổi, đút chồng từng muỗng cháo.
“Ông để tôi, cử động nhiều coi chừng ảnh hưởng đến vết thương mới băng.”
Người đàn ông nhìn vợ mình bằng ánh mắt nồng ấm, khẽ đặt bàn tay gân guốc của mình lên tay bà, không nói không rằng, chỉ khẽ gật đầu. Dường như nhiều năm bên nhau, cùng trải qua bao sóng gió, bọn họ chẳng cần nói gì nhiều cũng đã hiểu được ý nhau, ánh mắt trao nhau đầy tin tưởng.
Bé gái đưa cháo xong, nhìn vợ chồng họ thân mật hình như cũng cảm nhận được chút gì đó, cười một cái rồi bỏ ra ngoài ngồi quạt thuốc.
Căn nhà lá nơi họ đang ngồi dựa lưng ngay vách núi, xung quanh rộng rãi nhưng chưa hút khỏi tầm mắt đã là vách đá cao sừng sững, tựa hồ khu vực này là một cái lòng chảo sâu vậy. Nhưng nếu để ý kĩ, chỗ này không phải lối cụt, hai đầu có lối ra đàng hoàng hay miễn cưỡng cũng có thể nghĩ chỗ này là một cái khe núi khá to đi.
Nhưng nói gì thì nói, dựng nhà ở đây cũng quá nguy hiểm. Nhỡ tối người trong nhà đang ngủ, gặp phải đá lỡ thì biết làm thế nào?
“Bác trai tỉnh rồi ạ? Bác gái thấy trong người thế nào rồi?”
Một giọng nói trong trẻo từ ngoài cửa vang lên lanh lảnh. Vũ đại nhân ngước mặt lên thì bắt gặp một cô gái nhỏ nhắn đeo mạng che mặt, tay trái cầm một con gà chết rủ, tay phải cầm mấy bọc trắng xỏ dây, híp mắt vui vẻ nhìn hai người.
Vũ đại nhân vội vàng đứng lên, thành kính chắp tay ra trước, cúi người đầy cảm kích.
“Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương. Nếu như không có cô cứu giúp, ắt vợ chồng tôi sớm đã đoàn tụ cùng ông bà rồi.”
“Ấy… Bác nói gì vậy! Bác đừng làm vậy cháu ngại lắm! Cứu người là chuyện đương nhiên mà.”
Bình Nhi vội bỏ con gà và túi thuốc xuống, chạy đến đỡ Vũ đại nhân, đoạn tiếp lời.
“Hai bác cứ ngồi nghỉ. Cháu làm thịt gà cho hai bác tẩm bổ. Bác trai bị thương đừng vận động mạnh, thầy cháu vừa mới băng bó, bảo vào rừng hái ít thảo dược chuyên trị thương, tí sẽ quay lại ngay thôi. A! Thầy cháu về rồi.”
Cô đang nói thì từ xa bỗng vang lại tiếng bước chân quen thuộc. Vợ chồng Vũ đại nhân khó hiểu nhìn nhau rồi lại nhìn ra cửa, đúng là thấy có bóng người đang tiến lại thật. Nhưng sao cô gái này không nhìn lại biết?
“Thầy ơi!” Bình Nhi vung tay qua lại, hớn hở gọi người kia.
Người kia không nói không rằng, khoé môi hơi cong lên, bước từng bước chắn chắn tới. Tóc đen dài qua vai, quần áo xanh ngọc chỉnh tề, mày mục thanh tú, mũi cao thẳng tắp, phong thái nhã nhặn càng thêm nổi bật. Vừa nhìn là biết người này không phải người bình thường có thể so được. Người đó vừa đến gần, Vũ phu nhân liền nhận ra ngay ân nhân, cảm kích đến nỗi chút nữa quỳ xuống cảm tạ người nọ.
“Bác đừng khách khí! Cứ tự nhiên như ở nhà. Lúc nãy tôi đã xem vết thương, mất máu khá nhiều nên tạm thời bác trai cứ ở lại đây tỉnh dưỡng. Nếu sáng mai thấy khoẻ hơn, tôi gọi xe đến đưa hai người về.”
“Thật sự rất cảm tạ… À, không biết nên xưng hô với hai vị thế nào?”
“Tôi tên Mộc Kha, còn đây là học trò của tôi, Bình Nhi. Kia là em gái Nhi, Như Y.” Mộc Kha dang tay về phía cô rồi lại chỉ sang bé gái đang quạt thuốc ngoài sân. “Còn hai vị đây là…”
“Thất lễ quá! Lẽ ra chúng tôi nên giới thiệu trước mới đúng. Tôi là Vũ Hoài Nam, đây là vợ tôi, Mai Hồng. Không giấu gì hai vị, chúng tôi đang trên đường chuyển nhà thì gặp phải cướp.”
Nói rồi, Vũ đại nhân tường tận kể cho Bình Nhi và Mộc Kha toàn bộ mọi việc mà cả hai đã biết hết rồi, sau đó, ông ta ngẫm một hồi thì có nhắc đến một người thầy bói.
“Không biết có phải do tôi nghịch ý trời nên mới rước phải hoạ này hay không, nhưng làm thế nào cũng không đem chuyện này ra khỏi đầu được.”
Rồi người đàn ông bắt đầu kể.
Chả là mới hôm qua, vợ chồng ông ấy có ra phố mua ít đồ chuẩn bị dời phủ thì tình cờ trông thấy một cảnh tượng lạ. Ngay góc ngã ba chợ, bên hông một quán rượu nhỏ xuất hiện một quầy xem bói mới mở. Nói là quầy chứ thật chất chỉ là một cái bàn tre đơn giản và một cái ghế tre thô sơ, một bên chân bị gãy nên dùng dây mây quấn tạm lại. Chủ quầy là một ông lão khoảng hơn năm mươi, tóc điểm hoa râm, râu ria phấp phới, ngồi im trên ghế mặc cho thiên hạ qua lại chỉ trỏ vẫn tĩnh tâm nhắm mắt, không rõ là đang ngủ hay đang ngồi thiền. Đáng chú ý, bên cạnh ông lão dựng một biển hiệu bằng vải thô màu đỏ, trên viết một chữ 緣(Duyên) màu đen thật to.
Hẳn sẽ không có gì đáng nói nếu như ông thầy bói kia không liên tục từ chối khách đến quầy nhờ xem bói. Hễ ai đến trước mặt ông ta, thậm chí chưa kịp mở miệng đã bị ông ta giơ tay chặn họng, nho nhã buông một câu: “Không bói.”
Chưa kể có vị con quan đại phú đại quý đi qua, ngông nghênh đặt một túi bạc lên bàn tre, nặng đến nỗi mặt bàn yếu ớt kia oằn xuống như muốn gãy đôi, đề nghị ông xem bói nhưng ông ta vẫn một mực bảo không là không. Tức giận, tên con quan ngông cuồng giang thẳng chân đá vào người thầy bói một cái. Ấy thế mà ông ta vẫn không chịu mở mắt ra, cũng không né tránh hay chống cự, trực tiếp bay một phát xuống ghế, cả người lấm lem bùn đất. Vậy mà ông thầy bói không hề hé răng kêu vang, hai tay cứ mò mẫm trên nền đất như tìm kiếm vật gì đó, mồ hôi đổ từng hạt. Bấy giờ, người xung quanh mới phát hiện dưới gầm bàn có một chiếc gậy tre.
Hoá ra lão thầy bói này bị mù.
Nhiều người tỏ ra bất bình, ánh mắt chẳng mấy thiện cảm đồng loạt nhắm vào tên con quan phách lối nhưng không ai dám đứng ra dìu ông lão hay lên tiếng mắng mỏ, bảo vệ ông. Đơn giản bởi họ chỉ là dân thường, là tầng lớp thấp kém trong xã hội, đâu dám đắc tội với đứa con trai cưng của tên quan nổi tiếng tham ô nhất vùng.
“Vô liêm sĩ! Thật chẳng ra thể thống gì!”
Một tiếng quát đột nhiên vang lên. Tất cả mọi người động loạt hướng ánh nhìn về phía phát ra tiếng nói. Từ trong đám đông, một người đàn ông trung niên dõng dạc bước ra, thần thái ưu việt, tướng tá đạo mạo, lưng thẳng như trường đao. Người đàn ông mới xuất hiện kia tiến đến nhặt lấy gậy giúp lão thầy bói, đoạn đỡ ông ta đứng dậy.
“Vũ đại nhân! Vũ đại nhân!”
Trong đám đông có giọng nói chợt reo lên, không biết là của ai. Thế là, một làn sóng bắt đầu lan toả trong người người lớp lớp đủ mọi giai cấp đang chầu chực xung quanh, ai cũng reo vui, miệng không ngừng kêu lên: “Vũ đại nhân, Vũ đại nhân, quan thanh liêm của Đại Việt.”
“Ngài ấy làm gì ở đây?”
“Không phải đã cáo quan về quê ở ẩn rồi à?”
“Có Vũ đại nhân ra mặt, cho tên kia biết tay!”
Tên con quan bấy giờ nghe đến ba từ “Vũ đại nhân” thì mặt có hơi hoảng, động thái không còn kiêu căng như lúc trước, nhìn ông với vẻ dè chừng. Vũ Hoài Nam phủi phủi bụi trên người ông lão, đoạn liếc ánh mắt như găm dao về phía tên con quan bấy giờ đang như cọng bún thiêu nhưng vẫn cố ra vẻ ta đây, không ngần ngại trừng trừng nhìn ông.
Vũ đại nhân híp mắt nhìn y đánh giá một lượt, hừ lạnh, nói với ngữ điệu hơi khinh miệt.
“Nếu ta không lầm thì cậu chính là con trai thứ của tri phủ lộ Phúc Án, Nguyễn Không đúng chứ? Sao? Nhìn cái gì? Không nhận ra ta à? Cũng phải, lúc ta gặp cậu khi ấy cậu vẫn nhỏ, chỉ cao bằng chừng này, lại còn rất lễ phép.”
Vũ đại nhân gật đầu cười nói rồi giơ tay ra như đang chạm đầu vào một đứa con nít. Giọng cười như đang trôi về miền quá khứ, thanh âm ngân dài như tiếng chim kêu cuối trời, nhưng chẳng bao lâu thì âm thanh ấy cũng ngưng bặt, cất giọng đều đều.
“Vậy mà không ngờ, đứa trẻ ấy khi lớn lại thành cái dạng này. Giữa thanh thiên bạch nhật ăn hiếp một lão già mù. Trước đây, ta đã từng có chút hy vọng, ngươi sẽ không đi theo con đường của thầy ngươi. Nhưng quả là ông bà ta nói không sai, thầy nào thì con đấy.”
“Ông nói cái gì?” Tên con quan nghe thấy liền trở nên hùng hổ, định lao vào đánh thì bị mấy gia nhân đi theo cản lại. “Chúng mày buông tao ra! Này lão già! Ông ỷ mình từng là quan lớn thì muốn nói gì thì nói à? Tôi nói cho ông biết, đụng chạm đến tôi thì được nhưng không được đụng đến thầy tôi. Lão già chó chết, có ngon thì lại đây!”
Trông thấy hành động hùng hổ của y, bà con xung quanh lại được một phen bàn tán, thi nhau chỉ trỏ.
“Coi nó nói chuyện kìa! Vũ đại nhân nói đúng rồi còn gì nữa. Đúng là thầy nào con đấy mà.”
“Đúng rồi! Thầy nó tham ô lật lọng cả một vùng, ai mà không biết. Làm như hiếu thảo lắm ấy!”
Bao nhiêu mắng nhiếc, sỉ nhục đều đổ lên đầu tên con quan vốn đã quen thói ngang tàng, không coi ai ra gì. Hắn hết lồng lộn với những người xung quanh rồi quay sang nhìn Vũ đại nhân bằng thái độ giận dữ. Như không nhịn được nữa, hắn la lên một tiếng rồi vung nắm đấm lao vào Vũ đại nhân. Dù khoảng cách đã rất gần với mình nhưng Vũ đại nhân không hề né tránh cho đến khi một lực thật mạnh đẩy Vũ đại nhân suýt ngã nhào sang bên. Vừa hay, lão thầy bói kia hưởng trọn cú đánh trời giáng vì ra tay nghĩa hiệp cứu người. Lão ngã oạch ra đất, toàn thân run rẩy rồi không chút động đậy. Vũ đại nhân đanh mặt chạy đến đỡ lão rồi quắt mắt nhìn tên con quan đang đắc ý, cười giễu cợt lão già đã mù còn bày đặt trỏ mũi vào chuyện người khác
Bị Vũ đại nhân lườm đến phát sợ nhưng tên con quan kia vẫn một mực giương oai, tiếp tục lao vào Vũ đại nhân định sút cho ông một cú. Nào ngờ, tên ấy không những không chạm được vào Vũ đại nhân, còn bị ông ấy đánh cho một trận nằm la khóc dưới đất.
Bình Nhi và Mộc Kha ngồi nghe say sưa, biểu cảm như mấy đứa trẻ đêm đêm ngồi nghe người già kể chuyện cổ tích ở các thôn làng.
Ngoài trời bóng đêm đã gọi cửa, trăng đã sớm lên cao, ngọn đèn dầu yếu ớt cháy le lói, không đủ xua đi bóng tối bao trùm gian nhà lá rách nát cũng như bảo bọc con người ta khỏi cái lạnh.
Mộc Kha lẳng lặng nhóm một ít lửa trước sân rồi cẩn thận dìu Vũ đại nhân ra ngồi sưởi ấm.
“Tôi nghĩ đám người áo đen đó không phải bọn cướp rừng trong lời đồn.”
“Sao Vũ đại nhân lại nghĩ thế?” Mộc Kha ném một thanh củi vào đám lửa, tàn lửa lất phất bay quần vũ, lốm đốm như đom đóm.
Vũ đại nhân chậm rãi nhíu mày, hướng ánh nhìn xa xăm về phía triền núi. Từ phía núi đen kịt, bất giác ánh mắt lạnh lùng, đầy sát khí mà cũng rất bình thản xen lẫn nỗi cô độc của gã áo đen đột nhiên hiện ra trong tâm trí người đàn ông đã quá tứ tuần.
“Là do tôi quan sát thấy kiếm pháp của bọn chúng, cả cách tấn công rất bài bản… và cả linh cảm mách bảo.”
“Có khi nào là do vị công tử họ Nguyễn kia không?”
Vũ đại nhân chậm rãi lắc đầu, khoé môi nở nụ cười nhạt.
“Người như hắn không có gan đó đâu.”
Mộc Kha lẳng lặng gật đầu, chẳng đáp cũng chẳng lộ biểu tình nào, nét mặt như ra chiều suy nghĩ lắm. Được một lúc thì Vũ đại nhân lại cất tiếng hỏi, tầm nhìn hơi chếch về phía căn nhà lá độc nhất giữa chốn hẻo lánh này.
“Thầy Mộc, có thể cho tôi hỏi, tại sao cô bé kia lại đeo mạng che mặt vậy?”
Vũ đại nhân vừa hỏi, trong đầu bất giác hiện ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế của cô gái nhỏ nhắn luyến thoắn vung kiếm cứu vợ chồng ông khỏi đám người áo đen, lòng không khỏi thắc mắc.
“Chắc Vũ đại nhân không biết, học trò tôi chỉ có mỗi cái Nhi, vừa xinh xắn lại rất có khiếu… Ngặt nỗi con bé lại mắc phải bệnh lạ. Cứ hễ trời trở lạnh hoặc nóng một chút, mặt sẽ lập tức nổi những đốm đỏ rất khó coi.”
Vũ đại nhân thốt lên một tiếng cảm khái, con ngươi đen láy hơi động, ra chiều cảm thông.
“Ra thế. Thật tội nghiệp! Hãy còn rất trẻ cơ mà. Mà ngay cả thầy đây cũng không giúp được cho cháu nó sao?”
“Tôi chỉ là một đạo sĩ, biết chút y thuật. Cũng đã từng dẫn hai chị em nó rong ruổi cầu thần y nhưng đều thất vọng trở về.”
Vũ đại nhân gật đầu rồi hỏi tiếp.
“Chốn hoang vu hẻo lánh này, ba thầy trò ở đây, không sợ gặp phải dã thú hay thổ phỉ gì sao? Dù là võ công cao đến đâu, e không tránh khỏi rủi ro.”
“Cái này thì Vũ đại nhân không cần bận tâm. Đừng nói đến hai chục tên, hai trăm tên hay hai trăm con dã thú đều không cách nào làm hại chúng tôi được.”
Vũ đại nhân nghe Mộc Kha đáp đầy tự tin, mắt tràn trề ý cười không khỏi khiến ông nghĩ người này quá kiêu căng, ngạo mạn. Nhưng nghĩ là nghĩ như thế chứ ông ấy cũng không tiện nói ra lời lẽ trong đầu, vừa định bắt sang chuyện khác thì Mộc Kha chợt lên tiếng, ngữ khí đầy ý cười tế nhị.
“Đạo sĩ chúng tôi có thể làm được những thứ mà ngài đây không tưởng được. Không phải tôi kiêu căng, ngạo mạn, qua thời gian nếu còn gặp lại, ngài sẽ hiểu thôi.”
Vũ đại nhân sững sờ nhìn người trước mặt, thấy hơi chột dạ nhưng vẫn cẩn thận che dấu bằng gương mặt trầm ổn, có điều đấy mắt hơi xao động. Người bình thường nhìn mặt đoán ý nhau không có gì lạ nhưng không hiểu sao ông lại có cảm giác như người này có thể đọc được ý nghĩ của mình.
Ông tự cho mình là người nhạy cảm, có lúc đa nghi thái quá. Ai quen biết ông cũng điều nói thế, kể cả người vợ mấy chục năm chung gối với ông. Song cũng nhờ cái sự nhạy cảm quá mức này, ông mới tránh được không biết bao nhiêu tai hoạ đổ ập trên đầu mình suốt hai triều Đinh, Lý, trừ hôm nay.
Khoảng lặng giữa hai người không kéo dài bao lâu thì cách đó không xa có tiếng nói trong trẻo truyền đến. Hai người ngoảnh đầu lại, thấy Bình Nhi, Vũ phu nhân và Như Y vui vẻ đi tới, tay cầm nào gà, nào chén đũa, nào chăn… trông có vẻ bận bịu.
“Để tôi giúp bà.”
“Đưa đây cho thầy.”
Hai người đàn ông mau chóng đứng dậy đón lấy mấy món đồ trên tay đám người Bình Nhi. Mộc Kha cầm lấy con gà vừa vặt lông trên tay Bình Nhi, trông bộ dạng hớn hở chờ được ăn của cô thì không khỏi bật cười.
“Coi kìa! Thèm đến nỗi muốn chảy cả nước dãi luôn rồi.” Hắn búng trán cô rồi nói với Như Y. “Con ra bên nhà hái ít chanh, mở túi thầy lấy ít muối đem lại đây bỏ đĩa.”
Như Y ngoan ngoãn “vâng” một tiếng, đoạn chạy như bay về phía cây chanh cao ngang đầu mình. Bình Nhi xoa xoa trán, nhăn nhó cười bẽn lẽn. Hắn cũng không nói gì nhiều, trực tiếp đi về phía đám lửa, cầm thanh gỗ dài, nhọn chuẩn bị sẵn, đâm xuyên con gà rồi để lên trên lửa quay con gà đến khi chín vàng, mùi hương ngào ngạt kích thích bao tử rồi mới rút ra.
Bốn người chia nhau phần gà, vừa ăn vừa chấm muối tiêu chanh, vừa xuýt xoa. Cơn đói cùng vị ngon lành trên lưỡi thông qua cuống họng dường như làm họ quên mất những khó khăn ác nghiệt của ngày dài. Ai nấy đang gặm nhắm phần gà của mình thì Vũ đại nhân chợt dừng lại, đôi mắt trở nên thất thần, không giấu nỗi buồn bã, thở dài một hơi.
“Người làm phủ ta già có trẻ có, họ theo ta bao nhiêu năm, tin tưởng ta. Vậy mà chỉ vì chút bồng bột cùng tín toán sai lầm của mình, ta đã chà đạp lên niềm tin của họ… Lẽ ra… Ta nên nghe lời lão thầy bói kia…”
Sau khi bị đánh cho một trận, tên con quan quần áo tơi tả, khóc lóc lồm cồm chạy đi, kéo theo lũ gia nhân mặt mũi bầm dập đuổi theo sau. Bà con đua nhau vỗ tay rầm trời. Lão thầy bói sau khi được đỡ dậy cũng hoàn hồn mở miệng, quay mặt về phía tiếng nói của Vũ đại nhân, nở nụ cười kì lạ.
“Đa ta Vũ đại nhân đã cứu cái mạng già này! Để đền đáp ơn này, ngài có muốn lão xem qua một chút không?”
Vũ đại nhân có hơi sững sờ nhìn lão. Mặc dù trên má vẫn còn lưu lại vệt tím do mới bị đánh nhưng lão ta sau khi rên rĩ mấy cái, vẻ hoảng hốt trên gương mặt đã không còn nữa mà thoáng chốc biến thành một nụ cười hiền, phong thái trở lại điềm đạm. Nói sao nhỉ, cứ như thể, những chuyện xảy ra vừa rồi, lão đã đoán biết trước hết rồi vậy.
“Không cần đâu. Ta trước giờ không tin vào bói toán.” Vũ đại nhân cười đáp, đoạn như muốn cáo biệt rời đi.
Lão thầy bói vẫn cười cười ngồi trên chiếc ghế tre vừa được dựng lại, miệng đột nhiên ngâm bài thơ.
“Đại mộng thuỳ tiên giác
Bình sinh ngã tự tri
Thảo đường xuân thuỵ túc
Song ngoại nhật trì trì.”
Dịch:
“Mơ màng ai tỉnh trước
Bình sinh ta biết ta
Thềm tranh giấc xuân đẫy
Ngoài song bóng xế tà.” (1)
Vũ đại nhân giương mắt nhìn lão, cuối cùng cũng bật cười, nho nhã cất tiếng.
“Thật cảm khái làm sao! Một thời Xuân Thu chiến quốc. Ta tự hỏi nếu không có cuộc gặp gỡ năm đó, không có sự trợ giúp của Ngoạ Long tiên sinh, liệu rằng mọi chuyện sẽ thay đổi thế nào?”
“Ha ha ha… Vũ đại nhân nói rất đúng. Đều nhờ một cuộc kỳ duyên mà ra. Giữa chúng ta cũng coi như là có duyên. Ngài bảo không tin bói toán, vậy việc ngài sắp chuyển nhà không phải đều là vì tin vào lời thầy bói bọn ta sao?” Lão thầy bói từ tốn nói, tay gõ gõ vào tấm bảng hiệu có chữ “Duyên”thật to của mình.
Vũ đại nhân thoáng sững người nhưng rồi cũng mau lấy lại vẻ điềm tĩnh. Có gì lạ đâu, chuyện ông dời phủ, tháng tháng mời người đến xem ngày, xem giờ, có ai mà không biết chứ. Nhưng đó cũng chỉ vì bất đắc dĩ, nếu không vì gia đình bất hoà, cửa tiệm làm ăn sa sút kéo theo nhiều hệ luỵ, ông cũng không nhờ đến bói toán làm gì.
“Vậy thì phiền ông rồi.” Vũ đại nhân bất đắc dĩ ưng thuận ngồi xuống đối diện ông lão, chứ tiếp tục kì kèo, không biết đến bao giờ.
Vũ đại nhân còn nhớ rất rõ dặn dò của lão thầy bói, tuyệt đối không được xuất hành vào ngày mai, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn. Còn nói sắp tới họ sẽ được quý nhân giúp đỡ, vượt qua được hoạn nạn, chuyện con cháu sau này cũng không cần phải lo nữa.
Vũ đại nhân nghe xong mặt hơi biến sắc, hai mày chau lại, có vẻ không hài lòng, khoé mắt chất đầy phiền muộn. Đó cũng là lí do tại sao ông ghét xem bói, gặp chuyện vui không nói, còn nếu là chuyện buồn, sẽ gieo sầu biết bao nhiêu. Vậy nên, sau khi nghe lão thấy bói nói xong, Vũ đại nhân lập tức đứng dậy, phất tay áo bỏ đi về phía xe ngựa đang đợi sẵn.
Giờ nghĩ lại, có lẽ vì chút tức giận đó của mình, chút cô chấp đó lấn át lý trí nên Vũ đại nhân mới khiến người trong phủ đi đến kết cục hôm nay.
“Vũ đại nhân, mạn phép cho tôi nói một câu. Có những chuyện trăm phương ngàn tính cũng không bằng ông trời tính cho mình. Đều là do số mệnh bọn họ, ngài không nên tự trách mình thì hơn. Đều là ‘thân bất do kỷ’ thôi.” (2)
Vũ đại nhân nhìn Mộc Kha, gật đầu như thấu hiểu nhưng đáy mắt lại mơ hồ ẩn hiện nỗi đau cùng cực, như thể có màn sương mờ giăng kín vậy. Có thể thấy một đời lăn lộn trong bể khổ nhân sinh của người đàn ông này đủ để ông điều khiển được cảm xúc trào dâng. Chưa kể, ông cũng đã quá quen với cái gọi là sinh tử.
Ánh mắt ấy có nét hao hao Mộc Kha. Mà dường như, chính ông ta cũng cảm nhận được người ngồi trước mặt mình đây cũng đã trải qua một đời gian truân không kém mới có được ánh mắt như thế.
Nhưng là gian truân cỡ nào? Ở độ tuổi này ư? Nhìn đi nhìn lại, chàng trai này cũng chỉ mới hai mươi tuổi đầu. Sao có thể?
Mộc Kha nhìn lão một cái, cười cười.
“Người tu đạo chúng tôi thường trông rất trẻ. Ngài đừng vì nhìn bề ngoài mà nghĩ tôi năm nay hai mươi. Mùa xuân năm hai mươi của tôi đã qua lâu lắm rồi.”
Lúc này, Vũ đại nhân không còn giữ được vẻ bình tĩnh ngoài mặt nữa. Bao nhiêu sóng trong lòng đều thi nhau dao động, biểu lộ hết ra bên ngoài. Ông ta ngỡ ngàng nhìn Mộc Kha, đoạn đặt miếng gà ăn dở xuống đống rơm, chắp tay ra trước, kính nể nói.
“Tôi sống hơn nửa đời người mà có mắt như mù, hiểu biết nông cạn. Không ngờ ngài chính là quý nhân mà lão thầy bói ấy nói.”
Mộc Kha thấy vậy thì cũng vội đặt miếng của mình xuống, đỡ lấy Vũ đại nhân đang cúi mình.
“Ngài đừng làm vậy. Tôi không dám nhận đâu. Xin Vũ đại nhân đừng cúi đầu nữa!”
“Kìa ông… Có chuyện gì sao?” Vợ Vũ đại nhân thản thốt nhìn chồng.
Bình Nhi và Như Y đang vui vẻ gặm gà bên đống lửa bất đắc dĩ cũng bị hành động của hai người kia làm chú ý.
Vũ đại nhân bấy giờ cũng chịu ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt lóng lánh đầy nét vui mừng cùng cảm kích nhìn vợ. Đoạn, ông ta quay sang nói tiếp với Mộc Kha.
“Thầy Mộc, lão thầy bói kia nói ông chính là quý nhân của vợ chồng tôi. Ân tình này tôi nhất định sẽ báo đáp. Nhưng trước tiên, có thể xin thầy đây ban cho một ân huệ được không?”
Nghe thấy hai từ “ân huệ”, ba người còn lại càng mắt tròn mắt dẹt, nín thở chờ phản ứng của người kia, chỉ thấy Mộc Kha gật đầu một cái. Vũ đại nhân liền nói tiếp.
“Thầy Mộc, ngài có thể… có thể… giúp vợ chồng tôi sinh một đứa con được không?”
Tất cả mọi người thoáng chốc đều im lặng. Sự im lặng ấy khiến lũ dế đang râm ran trong bụi cây cũng phải im theo. Mộc Kha vừa định đáp lời thì đột nhiên có tiếng xé gió của vật gì đó lao đến. Từ trên vách núi, loáng thoáng có mấy bóng đen đang treo mình đu xuống, hành động kín kẽ không giống thú rừng. Năm người tức khắc cùng quan sát xung quanh thì phát hiện ra bốn phương tám hướng đều có bóng đen đang thả mình leo xuống vách núi.
Vũ phu nhân sợ hãi siết lấy tay chồng, hơi thở trở nên nặng nề. Như Y cũng trở nên cuống quýt, mếu máo túm vạt áo Bình Nhi, cổ họng rên khe khẽ. Mộc Kha liếc mắt nhìn Bình Nhi ra hiệu, tay mon men chạm vào chuôi kiếm đeo sau lưng.
Ánh trăng trên cao mờ dần đi, nhường chỗ cho màn đêm chính thức bao trùm vạn vật, chỉ còn lại một đám lửa nhỏ đủ soi sáng năm người.
(1) Trích “Tam quốc diễn nghĩa”, bản dịch của Phan Kế Bính.
Lưu Bị hai lần đến lều tranh cầu Gia Cát Lượng làm quân sư cho mình nhưng lần thứ ba mới được gặp. Khi đó, Gia Cát Lượng vừa mới ngủ dậy thì xuất khẩu thành bài thơ này.
(2) Thân bất do kỷ: những việc không do mình làm chủ.
/49
|