“Điều kiện? Điều kiện gì?”
“Nói như vậy, tức là ngài đã đồng ý?”
“Phải. Thử nói ra xem.” Mạn Quân hít sâu một hơi rồi ngồi xuống ghế đẩu, đặt kiếm lên trên bàn.
Không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy, Bình Nhi có chút ngạc nhiên. Con người này, xem ra cũng có tố chất con nhà võ lắm ấy chứ, đâu phải cậu ấm như trong sổ sách đã ghi chép đâu.
Nghĩ rồi, cô vui vẻ kéo Phan Luân cùng ngồi xuống, thở hắt một hơi.
“Đinh thiếu gia đã nói như thế, tôi cũng không khách sáo nữa. Nhưng trước tiên, tôi muốn giải quyết hiểu lầm với ngài.”
“Hiểu lầm?” Mạn Quân khoanh hai tay trước ngực, ngồi thẳng lưng ra vẻ tại thượng, đăm đăm nhìn xuống cô. “Giữa chúng ta có hiểu lầm gì?”
“Tôi biết ngài nghi oan cho tôi.” Cô liền đáp. “Thứ nhất, lần trước bắt cóc ngài đúng thật là do tôi nhầm lẫn, tôi thành thật tạ lỗi với ngài. Thứ hai, tôi khai tên giả với ngài là vì xưa giờ tôi không tin tưởng người lạ, nhưng chung quy vẫn là tôi thất lễ trước, xin được tạ tội với ngài.”
Mạn Quân gật đầu ngẫm nghĩ, đoạn cười khẩy, hỏi.
“Được, cô cả muốn tạ tội với ta bằng cách nào đây?”
“Chẳng phải tôi vừa nói ra rồi đấy thôi.”
“Sao có thể như thế?” Anh tức tối đập bàn. “Chỉ một lời nói làm sao chứng tỏ lòng thành? Vậy mà còn đến đây xin xỏ gì chứ?”
“Xin xỏ?” Bình Nhi ý nhị nhướn mày, nụ cười dần tắt ngấm, giương mắt chòng chọc nhìn anh. “Đinh công tử, tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi. Ngài đã quên vừa nãy tôi bảo đến đây vì muốn thương lượng với ngài ư? Nếu ngài vẫn cho rằng việc tôi làm trước đây khó dung tha, vậy tôi nói cho ngài biết, lúc trước tôi nói dối tên tức là thất lễ với ngài một lần, vừa nãy ngài cố tình để tôi đợi cả canh giờ dù ngài chẳng bận gì, lại còn cho người nghe lén tôi tớ chúng tôi nói chuyện, tức là ngài đã thất lễ lại với tôi.”
“Ta…”
Bình Nhi đưa tay chặn ngang lời anh, tiếp tục nói.
“Ngài nói tôi suýt nữa lấy mạng ngài, tôi bảo là hiểu lầm ngài vẫn không chịu suy xét, vậy sao ngài không nghĩ lần trước phủ ngài bị cướp đột nhập, tôi cứu một lúc mấy mươi mạng người, tất cả đều là thân thích quyền quý. Ngài chẳng những không cảm tạ tôi tiếng nào, đang lúc tôi bị thương còn một hai bắt tôi đi làm chứng. Há chẳng phải người không biết điều là Đinh thiếu gia đây sao?”
“Cô…” Mạn Quân phẫn uất chỉ tay vào cô, bất lực không thốt ra được lời nào.
Cô phân tích cặn kẽ như thế, anh phản biện được gì đây?
Biết đã dội được cho đối phương một gáo nước lạnh, cô mừng thầm, giọng điệu trở nên nhỏ nhẹ, dửng dưng bồi thêm một câu.
“Nhưng Đinh thiếu gia yên tâm, tôi không phải người nhỏ nhen.”
Một câu nói thay đổi hoàn toàn cục diện. Mạn Quân từ người nắm chuôi, thoáng cái đã trở thành con chuột dưới vuốt mèo, muốn cãi cũng cãi không được, đành phải nín nhịn. Dù gì bây giờ cũng không phải lúc để nhỏ nhen. Chiến sự biên giới đang vô cùng căng thẳng. Lúc nãy cô bảo có thể giúp quân Địa Việt vào sâu lãnh thổ Chiêm Thành, anh vẫn đang đợi xem cô có kế sách gì.
Nhưng khoan, làm sao cô biết anh đang cần bản đồ Chiêm Thành chứ?
“Cô… Biết thân phận của ta?”
“Ưm.” Bình Nhi gật đầu như đó là chuyện hiển nhiên.
Mạn Quân cười lạnh, đặt một tay lên thanh kiếm trên bàn, hỏi tiếp.
“Từ khi nào? Ai nói cho cô biết?”
“Thì…” Bình Nhi ngây ngô chỉ vào Mạn Quân. “Giặc ở sau lưng ngươi đó.”
Theo hướng chỉ của cô, Mạn Quân có chút bất ngờ, nhưng rồi giật mình phát giác, bèn quay đầu lại liền trông thấy Xung Tân đang đứng như người mất hồn ở đằng sau.
“Chính hắn đã nói cho tôi biết.”
“Cô đã bỏ bùa cậu ấy!” Anh tức giận đứng phắt dậy, nhấc thanh kiếm lên.
Cùng lúc, Phan Luân lập tức thủ thế, cũng chuẩn bị rút kiếm. Bằng một giọng căm phẫn, Mạn Quân đay nghiến quát.
“Đứng tưởng biết được ta là ai thì có thể uy hiếp được ta! Người đâu!”
Một tiếng hô, ngoài sân, tiếng bước chân, khẩu lệnh lập tức truyền đến. Ấy vậy mà cô vẫn không hề có chút e sợ, vẫn điềm tĩnh tự rót cho mình tách trà.
“Đinh công tử, ngài đã quên Lục Bình Nhi rồi ư?”
“Cậu! Cậu!”
Cận vệ Đinhphủ nhanh như cắt ùa vào đến cửa, mọi lối đi quanh thư phòng đều bị bao vây. Tất cả đồng loạt chỉa kiếm vào cô và Phan Luân, ánh mắt ai nấy đều ngập tràn sát khí.
“Anh Khánh!”
“Hả? Sao anh Khánh lại nằm đó?”
“Thưa cậu!”
Nhìn thấy Khánh nằm bất động trên sàn cùng biểu hiện bất thường của Xung Tân, người nào cũng muốn ngay lập tức lao vào tấn công hai kẻ lạ mặt nọ nhưng Mạn Quân cứ một mực đưa tay ra hiệu đình chiến. Anh lầm lì nhìn cô gái đang thư thái ngồi thưởng trà trước mặt, khó khăn thốt lên.
“Tất cả, lui!”
“Kìa cậu! Cậu sao vậy?”
“Sao lại bảo tụi con lui? Cậu!”
“Chắc chắn là ả khống chế cậu rồi! Anh em xông lên thôi!”
“Im lặng!” Mạn Quân đập bàn hét lớn. “Lui ra hết cho ta!”
Các binh sĩ nháo nhào.
“Cậu!”
“Khi nào ta gọi hãy vào. Nhanh đi!” Mạn Quân hạ giọng lần cuối rồi lại ngồi xuống đối diện cô.
Lời anh nói, đâu ai dám cãi, họ đành phải lui ra canh phòng ngoài cửa, đầu óc người nào cũng căng như dây đàn sắp đứt vì lo cho an nguy của anh.
Mạn Quân gắng sức gồng mình, cố giữ cho bản thân tỉnh táo để không hành sự lỗ mãng. Anh nhắm mắt hít sâu một hơi đầy lồng ngực rồi lại chầm chậm thở ra, đối mắt với cô.
“Cô và Mộc Kha đã có âm mưu từ trước đúng không?”
“Thầy tôi chẳng liên quan gì cả.”
Mạn Quân nhếch môi cười, nhìn cô bằng đôi mắt sắc lẹm như lưỡi dao, tựa muốn đâm hàng trăm lỗ lên gương mặt tưởng chừng ngây thơ nhưng lại mưu mô, xảo quyệt ấy.
“Cô nghĩ tại sao ta lại không tố giác cô với Vũ đại nhân về việc cô từng ám sát ta chứ?” Im lặng một hồi, anh lại nói. “Là vì thầy cô đã đến tìm ta, bảo rằng biết Bình Nhi ở đâu, bảo ta viết thư đưa y, y sẽ chuyển cho cô ấy. Suốt hai tháng nay ta cứ mong chờ, rốt cuộc chẳng có lá thư nào hồi âm. Hôm nay cô lại đến tìm ta giở trò hăm doạ, còn bảo không phải ”
“Thôi được, ngài đã không tin thì đành vậy. Trở lại chuyện chính, cô gái kia, ngài biết tính tôi mà. Giữ một người như Lục thị trong tay, nếu muốn làm gì cũng không có gì khó cả. Huống hồ với thứ tôi có trong tay và điều kiện tôi sắp đưa ra không làm ngài thiệt thòi mấy, ngược lại còn đem lại lợi ích cho ngài.”
Nghe cô nhắc đến Bình Nhi, trong lòng anh vừa nôn nóng, lại vừa tức giận, nửa muốn điềm tĩnh, nửa lại muốn hất tung cái bàn này lên, kề lưỡi dao dưới cuống họng cô mà hỏi cho rõ, để xem khi ấy cô còn mạnh mồm được nữa không. Phải cố gắng lắm, Mạn Quân mới lại có thể kiềm lòng, tiếp tục nhẫn nhịn bảo.
“Được. Điều kiện gì, cô cứ nói thử xem.”
“Đinh công tử rất thức thời, tôi rất thích. Cũng đơn giản lắm, một là ngài không được tìm cách ép thầy tôi trở lại làm quan. Còn hai là… Khi ngài xuất quân, nhất định phải đưa tôi theo.”
“Ha! Buồn cười, chiến trường chứ có phải cái chợ đâu mà cô bảo muốn dắt theo là dắt! Đàn bà con gái như cô mà học đòi cái gì?”
Bình Nhi nghe vậy thì đặt tách trà xuống bàn, nhìn Mạn Quân đầy ẩn ý.
“Vậy khi trước ngài dẫn Lục thị theo ngài đi điều tra các thứ, đấy cũng có phải chốn dành cho đàn bà đâu…”
“Rốt cuộc thì cô đã biết bao nhiêu?” Mạn Quân bất giác nắm chặt thanh kiếm, gằn giọng.
Cô vẫn cười, đẩy tách trà không về phía anh, “Nếu ngài muốn biết tin tức của cô ấy, chấp nhận điều kiện của tôi. Nhưng ngài đừng lo, tôi sẽ không làm vướn víu tay chân ngài. Nghe bảo sắp tới ngài tổ chức tuyển chọn những binh lính xuất sắc cất phong hàng tướng, hãy để tôi cùng tham gia.”
“Được!” Mạn Quân hừ một tiếng, nói với giọng thách thức. “Cuối tuần này, giờ Thìn (1) hãy đến đây theo lối cửa sau. Nếu cô qua được, ta sẽ cất nhắc việc ấy.”
“Không phải cất nhắc mà là ngài phải làm như vậy.” Dẹp đi cái nụ cười đáng nghét, cô nghiêm túc nói.
Cuộc trò chuyện của hai người đã trờ thành một sự chấn động lớn cho toàn bộ nhuệ binh trong Đinh phủ bấy giờ đang canh phòng trước cửa. Có người cảm thấy buồn cười, có người lại lấy đó mà càng dốc lòng hơn, muốn cho cô biết mùi.
Khi cô bước ra, binh sĩ hai bên liền thu kiếm, dạt thành hai hàng nhưng chẳng ai có vẻ là chào đón gì. Bình Nhi thoáng nhìn những gương mặt không mấy thân thiện, tuy đã liệu trước, bọn họ đều là người lạ đối với cô nhưng chẳng hiểu sao cô lại thấy có chút buồn len lỏi.
Đợi cô rời hẳn khỏi đó, Mạn Quân mới tập hợp tất cả những người đang đứng ngoài, lúc này Khánh cũng dần tỉnh lại, Xung Tân đứng sau đã lấy lại được thần trí, hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Tất cả những người có mặt ở đây hôm nay hãy giữ bí mật chuyện này.”
Mạn Quân cất giọng thâm trầm, đôi mắt đen không còn ánh lên nét tinh anh mà giờ đây trông vô cùng tịch mịch. Có người định cất tiếng hỏi thì đã bị người khác chặn lại. Bằng một giọng hết sức đè nén, mọi người đều cúi đầu đồng thanh hô “vâng”.
Nếu đã là cận vệ thân thích hay không thân thích của Mạn Quân, dù mơ hồ hay không thì trong lòng ai cũng rất rõ, Bình Nhi chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh đến nhường nào. Bản thân bọn họ cũng có thiện cảm tốt với Bình Nhi nên hôm nay bỗng nghe ả tiểu thơ gì đó của Vũ gia đem cô ra đe doạ công tử nhà họ, tất cả đều muốn bóp chết cô ta.
Mạn Quân khi đụng chuyện đã nóng nhưng khổ nỗi binh sĩ của anh lại còn bốc đồng hơn anh. Những khi ấy, anh luôn cố sức buộc con ngựa bất kham trong lòng mình lại rồi một mình ngồi trong phòng viết thư pháp, thường sẽ viết một chữ 僈(Mạn) thật to, xong nhìn vào đó mà tĩnh tâm ngồi thiền một chút.
Nhưng hôm nay anh lại không thiền được, làm cách nào cũng không giữ đầu óc trống rỗng được. Ngoảnh mặt ra ngoài trời đã tối, nhớ đến cuộc trò chuyện trưa này, không ngăn được tiếng thở dài.
“Hỗ giang ly dữ tịch chi hề,
Nhẫn thu lan dĩ vi bội.
Cốt dư nhược tương bất cập hề,
Khủng niên tuế chi bất ngô dữ.
Triệu khiên tì chi Mộc lan hề,
Tịch lãm châu chi túc mụ.
Nhật nguyệt hốt kỳ bất yêm hề,
Xuân dữ thu kỳ đại tư.
Duy thảo mộc chi linh lạc hề,
Khủng mỹ nhân chi trì mộ.”
Dịch:
Sói ngàn nhài bãi khoác ngoài,
Tết lan thu lại làm đai đeo thường.
Sợ chẳng kịp ta càng mê mải,
Tuổi xanh nào có đợi gì ai.
Mộc lan sớm cắt trên đồi,
Ðông thanh chiều hái bên ngoài bến sông.
Ngày tháng vút đi không trở lại,
Vừa xuân qua đã lại thu sang.
Ðoái trông cỏ áy cây vàng,
Sợ con người đẹp muộn màng lỡ duyên! (2)
Ngâm xong thơ, Mạn Quân gấp bức thư pháp vừa viết bỏ vào trong ngực áo. Xuân chưa qua mà lòng anh đã nặng nỗi u sầu, lại nhớ đến người con gái tinh khôi tựa mây trắng ngồi trên thuyền ngắm phong cảnh với anh dạo trước, anh lại càng nặng lòng hơn.
“Bẩm cậu, cậu có cần con cho người điều tra cô gái ấy không? Biết đâu sẽ tìm được tung tích của Bình Nhi.”
“Không cần,khi nào ông Trần trở về phủ, chúng ta qua đấy hỏi cũng được. Ông ấy là anh hàng xóm của Bình Nhi từ thuở nhỏ và cũng là người biết rõ Bình Nhi đang ở đâu, ngươi phí thời giờ theo cô ta làm cái gì.”
Chờ mãi cũng đến cuối tuần, sáng sớm, Bình Nhi hí hửng gói ghém mấy cái bánh giò vừa trộm được dưới nhà bếp bỏ vào bọc vải mang đi. Hôm nay như đã hẹn, cô sang Đinh phủ so tài với người bên ấy nên lại nhờ Lục Loan đóng giả làm mình.
“Cô cả nhất định phải thắng đấy!” Lục Loan rưng rưng nắm chặt tay cô.
“Ta biết rồi. Em ở nhà phải ngoan đấy biết chưa, đừng làm xấu mặt ta.” Bình Nhi vui vẻ vỗ vỗ má Lục Loan.
“Không biết là ai làm xấu mặt ai.” Phan Luân tựa cửa khoanh tay trước ngực nói. “Mấy bữa có thấy cô luyện kiếm gì đâu, sao hôm nay tự tin thế?”
“Ta luyện kiếm hay không cũng phải báo cáo với cậu sao?” Bình Nhi hếch cằm hỏi rồi ném cho Phan Luân một bành giò. “Cho cậu, ở nhà đợi tin tốt của ta.”
Phan Luân giơ cái bánh giò lên ngắm nghía, cười nhạt, “Được, ở nhà đợi cô khóc lóc trở về.”
Bình Nhi lườm y phát, chưa chi đã bị y trù ếm, cô mà có thua thì nhất định cũng sẽ tìm mọi cách cho y vào quân đội. Cô không đi bảo vệ Mạn Quân được thì nhất định phải có kẻ khác thay cô, cô đã tính toán hết rồi.
*
“Không ngờ Vũ đại nhân lại đón loại người như cô vào nhà.”
“Đinh công tử nặng lời quá, không sợ tôi khóc ở đây ư?”
Bình Nhi thản nhiên đáp lại, gương mặt vẫn bừng bừng sức sống. Mạn Quân thì không mấy thân thiện với cô, lắc đầu ngán ngẫm, không nói không rằng rời đi. Đến một khoảng sân rộng nhiều người đứng, anh dừng lại, hô lớn.
“Tất cả chú ý!”
Đám đông thôi không xì xào nữa, cũng thôi dùng ánh mắt dò xét nhìn cô, nghiêm túc đứng vào hàng ngũ. Bình thường cô thấy anh ăn mặc hoa hoè, loè loẹt, hôm nay anh lại vận áo vạt chéo bằng thổ cẩm màu tối, đầu không buộc khăn gấm tím mà thay bằng vải thô, cô bỗng thấy anh hơn hẳn mọi ngày, rất mạnh mẽ và có khí thế.
“Như ta đã thông báo với mọi người, cuộc tuyển chọn hôm nay có cả Vũ tiểu thơ, trưởng nữ của quan tiền nhiệm Vũ đại nhân tham gia. Vì là một người đâm ngang không được đào tạo bài bản nên khó làm ta tin tưởng, vì vậy thử thách hôm nay dành cho cô ấy sẽ khó hơn mọi người. Vũ tiểu thơ, cô thấy thế nào?”
“Tôi đã sớm chuẩn bị từ trước, Đinh công tử không cần phải lo.”
“Có chí khí lắm! Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu. Vũ tiểu thơ, kiếm của cô đâu?”
“Phải đấy, kiếm của cô đâu? Hay là nặng quá nên cầm không nổi?”
Một người đột nhiên lên tiếng, làm những người khác cười phá lên, chỉ riêng Khánh vẫn giữ vẻ mặt bình thường như không có gì.
“Tôi tưởng phải dùng kiếm ở đây nên không mang theo.” Bình Nhi ngơ ngác đáp, trên tay chỉ có độc nhất một bọc vải nhỏ đựng cái bánh giò ban sáng.
“Vậy thì… Khánh, đi lấy cho tiểu thơ một thanh kiếm.”
Mạn Quân chỉ tay ra lệnh cho thanh niên đứng đầu hàng. Nhưng Khánh lại mau lẹ thưa.
“Bẩm cậu, ngoại trừ kiếm của binh sĩ có mặt hôm nay, những thanh kiếm còn lại vì trong quá trình tập luyện bị mài mòn đều đã được đưa sang cho thợ rèn rồi ạ!”
“Tiểu thơ, cô nên về nhà thì hơn. Không có kiếm cho cô dùng đâu.”
“Phải đấy, về đi! Chúng tôi không đánh đàn bà.”
Mọi người đua nhau hưởng ứng, vừa nói vừa đùa nghịch với nhau. Mạn Quân tỉnh bơ không nói gì, vờ như lời bọn họ nói là tiếng ve trong rừng hạ vậy, hoàn toàn không nhắc nhở hay la mắng, ngược lại còn rất hả dạ.
“Vũ tiểu thơ, không còn cách nào rồi, không có kiếm, cô không thể đánh tay không. Về điều kiện, chúng ta hãy nghĩ một cách khác xem nhé!”
Mạn Quân mở miệng ngọt ngào như rót mật vào tai, ra sức dụ dỗ cô từ bỏ nhưng Bình Nhi vẫn mặt dày không đáp, nét mặt cũng rất vô tư, hoàn toàn không cau có hay tỏ vẻ khó chịu nào. Cô để những kẻ đang cười nói giễu cợt trước mặt mình ngoài mắt, quay đầu quan sát xung quanh rồi đi đến bụi tre gần đó, tự tiện rút kiếm của một binh lính cuối hàng mà chặt đứt thân tre.
Cô chặt một thanh tre cao nửa trượng (3) làm gậy, ném thanh kiếm trả cho binh sĩ vừa mượn, tự tin phơi phới chống đầu gậy xuống đất, cười tươi.
“Không có kiếm thì tôi dùng gậy vậy. Đinh công tử, bắt đầu được rồi đấy!”
(1) Giờ Thìn: 7 giờ đến 9 giờ.
(2) Trích thơ Ly Tao (Nỗi sầu ly biệt) của Khuất Nguyên, bản dịch của Nhượng Tống.
(3) 1 trượng: 4m (giá trị cổ)
“Nói như vậy, tức là ngài đã đồng ý?”
“Phải. Thử nói ra xem.” Mạn Quân hít sâu một hơi rồi ngồi xuống ghế đẩu, đặt kiếm lên trên bàn.
Không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy, Bình Nhi có chút ngạc nhiên. Con người này, xem ra cũng có tố chất con nhà võ lắm ấy chứ, đâu phải cậu ấm như trong sổ sách đã ghi chép đâu.
Nghĩ rồi, cô vui vẻ kéo Phan Luân cùng ngồi xuống, thở hắt một hơi.
“Đinh thiếu gia đã nói như thế, tôi cũng không khách sáo nữa. Nhưng trước tiên, tôi muốn giải quyết hiểu lầm với ngài.”
“Hiểu lầm?” Mạn Quân khoanh hai tay trước ngực, ngồi thẳng lưng ra vẻ tại thượng, đăm đăm nhìn xuống cô. “Giữa chúng ta có hiểu lầm gì?”
“Tôi biết ngài nghi oan cho tôi.” Cô liền đáp. “Thứ nhất, lần trước bắt cóc ngài đúng thật là do tôi nhầm lẫn, tôi thành thật tạ lỗi với ngài. Thứ hai, tôi khai tên giả với ngài là vì xưa giờ tôi không tin tưởng người lạ, nhưng chung quy vẫn là tôi thất lễ trước, xin được tạ tội với ngài.”
Mạn Quân gật đầu ngẫm nghĩ, đoạn cười khẩy, hỏi.
“Được, cô cả muốn tạ tội với ta bằng cách nào đây?”
“Chẳng phải tôi vừa nói ra rồi đấy thôi.”
“Sao có thể như thế?” Anh tức tối đập bàn. “Chỉ một lời nói làm sao chứng tỏ lòng thành? Vậy mà còn đến đây xin xỏ gì chứ?”
“Xin xỏ?” Bình Nhi ý nhị nhướn mày, nụ cười dần tắt ngấm, giương mắt chòng chọc nhìn anh. “Đinh công tử, tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi. Ngài đã quên vừa nãy tôi bảo đến đây vì muốn thương lượng với ngài ư? Nếu ngài vẫn cho rằng việc tôi làm trước đây khó dung tha, vậy tôi nói cho ngài biết, lúc trước tôi nói dối tên tức là thất lễ với ngài một lần, vừa nãy ngài cố tình để tôi đợi cả canh giờ dù ngài chẳng bận gì, lại còn cho người nghe lén tôi tớ chúng tôi nói chuyện, tức là ngài đã thất lễ lại với tôi.”
“Ta…”
Bình Nhi đưa tay chặn ngang lời anh, tiếp tục nói.
“Ngài nói tôi suýt nữa lấy mạng ngài, tôi bảo là hiểu lầm ngài vẫn không chịu suy xét, vậy sao ngài không nghĩ lần trước phủ ngài bị cướp đột nhập, tôi cứu một lúc mấy mươi mạng người, tất cả đều là thân thích quyền quý. Ngài chẳng những không cảm tạ tôi tiếng nào, đang lúc tôi bị thương còn một hai bắt tôi đi làm chứng. Há chẳng phải người không biết điều là Đinh thiếu gia đây sao?”
“Cô…” Mạn Quân phẫn uất chỉ tay vào cô, bất lực không thốt ra được lời nào.
Cô phân tích cặn kẽ như thế, anh phản biện được gì đây?
Biết đã dội được cho đối phương một gáo nước lạnh, cô mừng thầm, giọng điệu trở nên nhỏ nhẹ, dửng dưng bồi thêm một câu.
“Nhưng Đinh thiếu gia yên tâm, tôi không phải người nhỏ nhen.”
Một câu nói thay đổi hoàn toàn cục diện. Mạn Quân từ người nắm chuôi, thoáng cái đã trở thành con chuột dưới vuốt mèo, muốn cãi cũng cãi không được, đành phải nín nhịn. Dù gì bây giờ cũng không phải lúc để nhỏ nhen. Chiến sự biên giới đang vô cùng căng thẳng. Lúc nãy cô bảo có thể giúp quân Địa Việt vào sâu lãnh thổ Chiêm Thành, anh vẫn đang đợi xem cô có kế sách gì.
Nhưng khoan, làm sao cô biết anh đang cần bản đồ Chiêm Thành chứ?
“Cô… Biết thân phận của ta?”
“Ưm.” Bình Nhi gật đầu như đó là chuyện hiển nhiên.
Mạn Quân cười lạnh, đặt một tay lên thanh kiếm trên bàn, hỏi tiếp.
“Từ khi nào? Ai nói cho cô biết?”
“Thì…” Bình Nhi ngây ngô chỉ vào Mạn Quân. “Giặc ở sau lưng ngươi đó.”
Theo hướng chỉ của cô, Mạn Quân có chút bất ngờ, nhưng rồi giật mình phát giác, bèn quay đầu lại liền trông thấy Xung Tân đang đứng như người mất hồn ở đằng sau.
“Chính hắn đã nói cho tôi biết.”
“Cô đã bỏ bùa cậu ấy!” Anh tức giận đứng phắt dậy, nhấc thanh kiếm lên.
Cùng lúc, Phan Luân lập tức thủ thế, cũng chuẩn bị rút kiếm. Bằng một giọng căm phẫn, Mạn Quân đay nghiến quát.
“Đứng tưởng biết được ta là ai thì có thể uy hiếp được ta! Người đâu!”
Một tiếng hô, ngoài sân, tiếng bước chân, khẩu lệnh lập tức truyền đến. Ấy vậy mà cô vẫn không hề có chút e sợ, vẫn điềm tĩnh tự rót cho mình tách trà.
“Đinh công tử, ngài đã quên Lục Bình Nhi rồi ư?”
“Cậu! Cậu!”
Cận vệ Đinhphủ nhanh như cắt ùa vào đến cửa, mọi lối đi quanh thư phòng đều bị bao vây. Tất cả đồng loạt chỉa kiếm vào cô và Phan Luân, ánh mắt ai nấy đều ngập tràn sát khí.
“Anh Khánh!”
“Hả? Sao anh Khánh lại nằm đó?”
“Thưa cậu!”
Nhìn thấy Khánh nằm bất động trên sàn cùng biểu hiện bất thường của Xung Tân, người nào cũng muốn ngay lập tức lao vào tấn công hai kẻ lạ mặt nọ nhưng Mạn Quân cứ một mực đưa tay ra hiệu đình chiến. Anh lầm lì nhìn cô gái đang thư thái ngồi thưởng trà trước mặt, khó khăn thốt lên.
“Tất cả, lui!”
“Kìa cậu! Cậu sao vậy?”
“Sao lại bảo tụi con lui? Cậu!”
“Chắc chắn là ả khống chế cậu rồi! Anh em xông lên thôi!”
“Im lặng!” Mạn Quân đập bàn hét lớn. “Lui ra hết cho ta!”
Các binh sĩ nháo nhào.
“Cậu!”
“Khi nào ta gọi hãy vào. Nhanh đi!” Mạn Quân hạ giọng lần cuối rồi lại ngồi xuống đối diện cô.
Lời anh nói, đâu ai dám cãi, họ đành phải lui ra canh phòng ngoài cửa, đầu óc người nào cũng căng như dây đàn sắp đứt vì lo cho an nguy của anh.
Mạn Quân gắng sức gồng mình, cố giữ cho bản thân tỉnh táo để không hành sự lỗ mãng. Anh nhắm mắt hít sâu một hơi đầy lồng ngực rồi lại chầm chậm thở ra, đối mắt với cô.
“Cô và Mộc Kha đã có âm mưu từ trước đúng không?”
“Thầy tôi chẳng liên quan gì cả.”
Mạn Quân nhếch môi cười, nhìn cô bằng đôi mắt sắc lẹm như lưỡi dao, tựa muốn đâm hàng trăm lỗ lên gương mặt tưởng chừng ngây thơ nhưng lại mưu mô, xảo quyệt ấy.
“Cô nghĩ tại sao ta lại không tố giác cô với Vũ đại nhân về việc cô từng ám sát ta chứ?” Im lặng một hồi, anh lại nói. “Là vì thầy cô đã đến tìm ta, bảo rằng biết Bình Nhi ở đâu, bảo ta viết thư đưa y, y sẽ chuyển cho cô ấy. Suốt hai tháng nay ta cứ mong chờ, rốt cuộc chẳng có lá thư nào hồi âm. Hôm nay cô lại đến tìm ta giở trò hăm doạ, còn bảo không phải ”
“Thôi được, ngài đã không tin thì đành vậy. Trở lại chuyện chính, cô gái kia, ngài biết tính tôi mà. Giữ một người như Lục thị trong tay, nếu muốn làm gì cũng không có gì khó cả. Huống hồ với thứ tôi có trong tay và điều kiện tôi sắp đưa ra không làm ngài thiệt thòi mấy, ngược lại còn đem lại lợi ích cho ngài.”
Nghe cô nhắc đến Bình Nhi, trong lòng anh vừa nôn nóng, lại vừa tức giận, nửa muốn điềm tĩnh, nửa lại muốn hất tung cái bàn này lên, kề lưỡi dao dưới cuống họng cô mà hỏi cho rõ, để xem khi ấy cô còn mạnh mồm được nữa không. Phải cố gắng lắm, Mạn Quân mới lại có thể kiềm lòng, tiếp tục nhẫn nhịn bảo.
“Được. Điều kiện gì, cô cứ nói thử xem.”
“Đinh công tử rất thức thời, tôi rất thích. Cũng đơn giản lắm, một là ngài không được tìm cách ép thầy tôi trở lại làm quan. Còn hai là… Khi ngài xuất quân, nhất định phải đưa tôi theo.”
“Ha! Buồn cười, chiến trường chứ có phải cái chợ đâu mà cô bảo muốn dắt theo là dắt! Đàn bà con gái như cô mà học đòi cái gì?”
Bình Nhi nghe vậy thì đặt tách trà xuống bàn, nhìn Mạn Quân đầy ẩn ý.
“Vậy khi trước ngài dẫn Lục thị theo ngài đi điều tra các thứ, đấy cũng có phải chốn dành cho đàn bà đâu…”
“Rốt cuộc thì cô đã biết bao nhiêu?” Mạn Quân bất giác nắm chặt thanh kiếm, gằn giọng.
Cô vẫn cười, đẩy tách trà không về phía anh, “Nếu ngài muốn biết tin tức của cô ấy, chấp nhận điều kiện của tôi. Nhưng ngài đừng lo, tôi sẽ không làm vướn víu tay chân ngài. Nghe bảo sắp tới ngài tổ chức tuyển chọn những binh lính xuất sắc cất phong hàng tướng, hãy để tôi cùng tham gia.”
“Được!” Mạn Quân hừ một tiếng, nói với giọng thách thức. “Cuối tuần này, giờ Thìn (1) hãy đến đây theo lối cửa sau. Nếu cô qua được, ta sẽ cất nhắc việc ấy.”
“Không phải cất nhắc mà là ngài phải làm như vậy.” Dẹp đi cái nụ cười đáng nghét, cô nghiêm túc nói.
Cuộc trò chuyện của hai người đã trờ thành một sự chấn động lớn cho toàn bộ nhuệ binh trong Đinh phủ bấy giờ đang canh phòng trước cửa. Có người cảm thấy buồn cười, có người lại lấy đó mà càng dốc lòng hơn, muốn cho cô biết mùi.
Khi cô bước ra, binh sĩ hai bên liền thu kiếm, dạt thành hai hàng nhưng chẳng ai có vẻ là chào đón gì. Bình Nhi thoáng nhìn những gương mặt không mấy thân thiện, tuy đã liệu trước, bọn họ đều là người lạ đối với cô nhưng chẳng hiểu sao cô lại thấy có chút buồn len lỏi.
Đợi cô rời hẳn khỏi đó, Mạn Quân mới tập hợp tất cả những người đang đứng ngoài, lúc này Khánh cũng dần tỉnh lại, Xung Tân đứng sau đã lấy lại được thần trí, hoang mang không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Tất cả những người có mặt ở đây hôm nay hãy giữ bí mật chuyện này.”
Mạn Quân cất giọng thâm trầm, đôi mắt đen không còn ánh lên nét tinh anh mà giờ đây trông vô cùng tịch mịch. Có người định cất tiếng hỏi thì đã bị người khác chặn lại. Bằng một giọng hết sức đè nén, mọi người đều cúi đầu đồng thanh hô “vâng”.
Nếu đã là cận vệ thân thích hay không thân thích của Mạn Quân, dù mơ hồ hay không thì trong lòng ai cũng rất rõ, Bình Nhi chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh đến nhường nào. Bản thân bọn họ cũng có thiện cảm tốt với Bình Nhi nên hôm nay bỗng nghe ả tiểu thơ gì đó của Vũ gia đem cô ra đe doạ công tử nhà họ, tất cả đều muốn bóp chết cô ta.
Mạn Quân khi đụng chuyện đã nóng nhưng khổ nỗi binh sĩ của anh lại còn bốc đồng hơn anh. Những khi ấy, anh luôn cố sức buộc con ngựa bất kham trong lòng mình lại rồi một mình ngồi trong phòng viết thư pháp, thường sẽ viết một chữ 僈(Mạn) thật to, xong nhìn vào đó mà tĩnh tâm ngồi thiền một chút.
Nhưng hôm nay anh lại không thiền được, làm cách nào cũng không giữ đầu óc trống rỗng được. Ngoảnh mặt ra ngoài trời đã tối, nhớ đến cuộc trò chuyện trưa này, không ngăn được tiếng thở dài.
“Hỗ giang ly dữ tịch chi hề,
Nhẫn thu lan dĩ vi bội.
Cốt dư nhược tương bất cập hề,
Khủng niên tuế chi bất ngô dữ.
Triệu khiên tì chi Mộc lan hề,
Tịch lãm châu chi túc mụ.
Nhật nguyệt hốt kỳ bất yêm hề,
Xuân dữ thu kỳ đại tư.
Duy thảo mộc chi linh lạc hề,
Khủng mỹ nhân chi trì mộ.”
Dịch:
Sói ngàn nhài bãi khoác ngoài,
Tết lan thu lại làm đai đeo thường.
Sợ chẳng kịp ta càng mê mải,
Tuổi xanh nào có đợi gì ai.
Mộc lan sớm cắt trên đồi,
Ðông thanh chiều hái bên ngoài bến sông.
Ngày tháng vút đi không trở lại,
Vừa xuân qua đã lại thu sang.
Ðoái trông cỏ áy cây vàng,
Sợ con người đẹp muộn màng lỡ duyên! (2)
Ngâm xong thơ, Mạn Quân gấp bức thư pháp vừa viết bỏ vào trong ngực áo. Xuân chưa qua mà lòng anh đã nặng nỗi u sầu, lại nhớ đến người con gái tinh khôi tựa mây trắng ngồi trên thuyền ngắm phong cảnh với anh dạo trước, anh lại càng nặng lòng hơn.
“Bẩm cậu, cậu có cần con cho người điều tra cô gái ấy không? Biết đâu sẽ tìm được tung tích của Bình Nhi.”
“Không cần,khi nào ông Trần trở về phủ, chúng ta qua đấy hỏi cũng được. Ông ấy là anh hàng xóm của Bình Nhi từ thuở nhỏ và cũng là người biết rõ Bình Nhi đang ở đâu, ngươi phí thời giờ theo cô ta làm cái gì.”
Chờ mãi cũng đến cuối tuần, sáng sớm, Bình Nhi hí hửng gói ghém mấy cái bánh giò vừa trộm được dưới nhà bếp bỏ vào bọc vải mang đi. Hôm nay như đã hẹn, cô sang Đinh phủ so tài với người bên ấy nên lại nhờ Lục Loan đóng giả làm mình.
“Cô cả nhất định phải thắng đấy!” Lục Loan rưng rưng nắm chặt tay cô.
“Ta biết rồi. Em ở nhà phải ngoan đấy biết chưa, đừng làm xấu mặt ta.” Bình Nhi vui vẻ vỗ vỗ má Lục Loan.
“Không biết là ai làm xấu mặt ai.” Phan Luân tựa cửa khoanh tay trước ngực nói. “Mấy bữa có thấy cô luyện kiếm gì đâu, sao hôm nay tự tin thế?”
“Ta luyện kiếm hay không cũng phải báo cáo với cậu sao?” Bình Nhi hếch cằm hỏi rồi ném cho Phan Luân một bành giò. “Cho cậu, ở nhà đợi tin tốt của ta.”
Phan Luân giơ cái bánh giò lên ngắm nghía, cười nhạt, “Được, ở nhà đợi cô khóc lóc trở về.”
Bình Nhi lườm y phát, chưa chi đã bị y trù ếm, cô mà có thua thì nhất định cũng sẽ tìm mọi cách cho y vào quân đội. Cô không đi bảo vệ Mạn Quân được thì nhất định phải có kẻ khác thay cô, cô đã tính toán hết rồi.
*
“Không ngờ Vũ đại nhân lại đón loại người như cô vào nhà.”
“Đinh công tử nặng lời quá, không sợ tôi khóc ở đây ư?”
Bình Nhi thản nhiên đáp lại, gương mặt vẫn bừng bừng sức sống. Mạn Quân thì không mấy thân thiện với cô, lắc đầu ngán ngẫm, không nói không rằng rời đi. Đến một khoảng sân rộng nhiều người đứng, anh dừng lại, hô lớn.
“Tất cả chú ý!”
Đám đông thôi không xì xào nữa, cũng thôi dùng ánh mắt dò xét nhìn cô, nghiêm túc đứng vào hàng ngũ. Bình thường cô thấy anh ăn mặc hoa hoè, loè loẹt, hôm nay anh lại vận áo vạt chéo bằng thổ cẩm màu tối, đầu không buộc khăn gấm tím mà thay bằng vải thô, cô bỗng thấy anh hơn hẳn mọi ngày, rất mạnh mẽ và có khí thế.
“Như ta đã thông báo với mọi người, cuộc tuyển chọn hôm nay có cả Vũ tiểu thơ, trưởng nữ của quan tiền nhiệm Vũ đại nhân tham gia. Vì là một người đâm ngang không được đào tạo bài bản nên khó làm ta tin tưởng, vì vậy thử thách hôm nay dành cho cô ấy sẽ khó hơn mọi người. Vũ tiểu thơ, cô thấy thế nào?”
“Tôi đã sớm chuẩn bị từ trước, Đinh công tử không cần phải lo.”
“Có chí khí lắm! Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu. Vũ tiểu thơ, kiếm của cô đâu?”
“Phải đấy, kiếm của cô đâu? Hay là nặng quá nên cầm không nổi?”
Một người đột nhiên lên tiếng, làm những người khác cười phá lên, chỉ riêng Khánh vẫn giữ vẻ mặt bình thường như không có gì.
“Tôi tưởng phải dùng kiếm ở đây nên không mang theo.” Bình Nhi ngơ ngác đáp, trên tay chỉ có độc nhất một bọc vải nhỏ đựng cái bánh giò ban sáng.
“Vậy thì… Khánh, đi lấy cho tiểu thơ một thanh kiếm.”
Mạn Quân chỉ tay ra lệnh cho thanh niên đứng đầu hàng. Nhưng Khánh lại mau lẹ thưa.
“Bẩm cậu, ngoại trừ kiếm của binh sĩ có mặt hôm nay, những thanh kiếm còn lại vì trong quá trình tập luyện bị mài mòn đều đã được đưa sang cho thợ rèn rồi ạ!”
“Tiểu thơ, cô nên về nhà thì hơn. Không có kiếm cho cô dùng đâu.”
“Phải đấy, về đi! Chúng tôi không đánh đàn bà.”
Mọi người đua nhau hưởng ứng, vừa nói vừa đùa nghịch với nhau. Mạn Quân tỉnh bơ không nói gì, vờ như lời bọn họ nói là tiếng ve trong rừng hạ vậy, hoàn toàn không nhắc nhở hay la mắng, ngược lại còn rất hả dạ.
“Vũ tiểu thơ, không còn cách nào rồi, không có kiếm, cô không thể đánh tay không. Về điều kiện, chúng ta hãy nghĩ một cách khác xem nhé!”
Mạn Quân mở miệng ngọt ngào như rót mật vào tai, ra sức dụ dỗ cô từ bỏ nhưng Bình Nhi vẫn mặt dày không đáp, nét mặt cũng rất vô tư, hoàn toàn không cau có hay tỏ vẻ khó chịu nào. Cô để những kẻ đang cười nói giễu cợt trước mặt mình ngoài mắt, quay đầu quan sát xung quanh rồi đi đến bụi tre gần đó, tự tiện rút kiếm của một binh lính cuối hàng mà chặt đứt thân tre.
Cô chặt một thanh tre cao nửa trượng (3) làm gậy, ném thanh kiếm trả cho binh sĩ vừa mượn, tự tin phơi phới chống đầu gậy xuống đất, cười tươi.
“Không có kiếm thì tôi dùng gậy vậy. Đinh công tử, bắt đầu được rồi đấy!”
(1) Giờ Thìn: 7 giờ đến 9 giờ.
(2) Trích thơ Ly Tao (Nỗi sầu ly biệt) của Khuất Nguyên, bản dịch của Nhượng Tống.
(3) 1 trượng: 4m (giá trị cổ)
/49
|