(*) Từ chương này nữ chính sẽ được gọi là Ngọc Phiến để tránh nhầm lẫn.
Thuận Thiên năm thứ 10.
Đầu năm ở Đinh phủ lúc nào cũng tất bất và nhộn nhịp. Quà cáp khắp nơi gửi đến đếm không xuể. Nhà bếp đầy đồ ăn, trên bàn đầy bánh trái, khắp vườn hoa lá nở ào ạt, ngập tràn hương xuân. Như thường lệ, sáng sớm ngày giao thừa, Mạn Quân sang thống kê đồ được biếu đến. Cài gì cần thì giữ, không cần anh sẽ phát cho gia nhân phủ, món nào cũng nhận, chỉ trừ bốn năm trở lại đây, anh đều gửi trả lại quà nhận từ một người.
“Thưa cậu, đã sắp xếp xong đâu đó theo lời cậu dặn rồi ạ! Những vật cậu nói con đã chuyển sang kho, đợi đến mai chờ cậu đến phát cho mọi người.”
Mạn Quân mỉm cười gật đầu, một nụ cười như lấn át gió xuân. Năm năm trôi qua, chàng thiếu niên trẻ tuổi ngày nào mới đấy đã trở thành một thanh niên cường tráng, khôi ngô. Đường nét trên mặt ngày càng rõ ràng, ngày càng lộ rõ sự anh tuấn và cương trực như cái thuở mười lăm. Chỉ cần anh nhíu mày, những cô gái xung quanh đều lập tức chao đảo, đều muốn được gần gũi, thân thiết, thậm chí là muốn gả cho cậu con trai trưởng của Đinh đại nhân.
Tiếc thay, năm nào cũng có bà mối đến hỏi, năm nào anh cũng để các bà ra về trong tiếc nuối vì chẳng để ai lọt vào mắt như thiếu nữ trên thuyền năm xưa. Anh viết đi mười lá thư đều đặn mỗi tháng, thi thoảng mới nhận lại một lá từ Bình Nhi. Có những bức thư anh viết thật nhiều để rồi chỉ nhận lại được vài dòng ngắn ngủi bảo rằng cô vẫn khoẻ, bảo cả anh cũng phải biết tự chăm sóc cho bản thân.
Gần đây tình hình chiến sự căng thẳng hơn trước, công việc cũng nhiều hơn, thư cũng dần ít lại. Tất nhiên, chỉ cần không có thư đi thì sẽ không có lá thư nào về dưới cái tên Lục Bình Nhi. Điều này làm anh chán nản, đôi khi còn muốn bỏ cuộc nhưng không biết sao lại không thể ngừng nghĩ về người con gái tuyệt tình ấy.
Sư Vạn Hạnh từng bảo rằng anh mắc bệnh tương tư, tương tư nặng rồi.
“Có thư của Bình Nhi gửi về không?”
“Dạ cậu đợi con chút.” Khánh nghiêm túc lục lọi trong đống giấy trên bàn, đoạn nhìn anh lắc đầu.
Mạn Quân khoanh tay thở hắt một hơi, tựa cửa đầy chán chường hỏi.
“Còn cô ta, năm nay lại gửi gì thế?”
“Dạ là một hủ mật ong ạ! Còn nói là do đích thân mình trèo tổ ong lấy.”
Nói rồi, Khánh tự tay đưa Mạn Quân một hủ, miệng bịt kín vải cùng một bức thư trên ghi nắn nót ba chữ Vũ Ngọc Phiến. Anh bưng cái hủ trên tay, bất lực cười, chợt thấy Khánh đưa hai tay về phía mình như xin xỏ điều chi. Tò mò, anh hỏi.
“Gì thế? Chưa gì đã muốn lì xì?”
“Dạ? Không… Không phải bốn năm nay cậu toàn trả lại quà của Vũ tiểu thơ sao? Con đã dọn sãn một chỗ trên xe bò rồi, chiều nay sẽ gửi trả về kinh cho cô ấy.”
“Không cần đâu. Ta lấy.”
Dứt lời, anh ôm cái hủ trên tay vào lòng, bỏ lại Khánh vẫn còn đang ngạc nhiên sau lưng mà rời đi.
Sao hôm nay thiếu gia nhà y lại thay đổi thế nhỉ? Bước sang tuổi hai mươi nên tâm trạng cũng tốt lên chăng?
*
“Đinh công tử mới sáng sớm tìm tôi có chuyện gì gấp gáp chăng?”
Ngọc Phiến duyên dáng bước đến trước mặt Mạn Quân, nhẹ nhàng mỉm cười. Dưới cái nắng sớm, trong bầu không khí xuân ấm áp, chứng kiến nụ cười dịu dàng của thiếu nữ, lồng ngực anh có chút tức tối, cảm giác tựa như khi anh ở cùng Bình Nhi lúc trước vậy.
May thay, tính cánh lại không giống nhau. Ai ngờ rằng một người có gương mặt lương thiện, vô ưu như một đám mây trắng trong đầu lại giăng đầy mưu toan quỷ kế chằng chịt như một đám dây rừng chỉ chờ người ta lọt bẫy kia chứ.
Mạn Quân đứng dưới mái đình lịch thiệp cúi chào cô một, sau đó dang tay mời cô ngồi.
“Hôm nay ta đến đây là để bàn chuyện bản đồ với cô.”
Ngọc Phiến vừa nghe đã nhíu mày tỏ ý không vui, mới hỏi lại anh.
“Bàn chuyện?... Giữa chúng ta còn có gì cần bàn? Hay là ngài đã suy nghĩ lại?” Cô nở một nụ cười giảo hoạt.
“Hôm nay ta đến cầu cạnh tiểu thơ, hy vọng cô có thể trở thành người dẫn đường cho quận lính triều đình thuận lợi tiến vào Chiêm Thành.”
“Xin lỗi, tôi từ chối.” Bình Nhi tươi cười đáp lại, đoạn tự tay rót cho mình chum trà.
Lục Loan thấy vậy thì vội bước đến định giúp cô, liền bị Ngọc Phiến dứt khoác đưa tay chặn lại.
“Để ta.” Ngọc Phiến đặt ấm trà xuống bàn.
“Vũ tiểu thơ, ta…”
“Đinh công tử, tôi biết ngài khinh thường tôi. Một kẻ mồ côi lang thang không nhà không cửa, không được dạy dỗ đàng hoàng lại một phát bước lên cao, sống trong giàu sang nhung lụa có thầy u yêu thương, việc trong nhà chẳng cần đụng móng tay, mỗi ngày chỉ cần hít thở, ăn uống, quả là may mắn lớn nhất đời tôi. Nhưng không có nghĩa là ngài có quyền lấy cớ đó mà xem tôi như một món đồ muốn lợi dụng thì lợi dụng, muốn vứt thì vứt.”
Đoạn cô đứng dậy bước ra cạnh ban công, ngước mắt ngắm nhìn những đoá hoa đào hồng thắm như bờ môi thiếu nữ khẽ run mình trong gió, đoạn tiếp lời.
“Đinh công tử, tấm bản đồ ấy, tôi cho ngài. Hiểu lầm đã hoá giải từ lâu, quân tử không chấp nhặt tiểu nhân. Ân oán coi như chấm dứt, ngài có thể ra về được rồi.”
Đúng lúc, một cơn gió thổi ào qua sân. Khu vườn này vừa hay là nơi đón gió nên cây cối quanh đây chẳng lúc nào ngơi nghỉ, đến cả cánh hoa đào mỏng manh như thế cũng bị gió tàn nhẫn cuốn bay rợp trời. Mặc kệ người kia có rời đi hay không, Ngọc Phiến không thèm tiếp chuyện nữa. Cô đang mải mê ngắm hoa thì bất chợt Mạn Quân tiến lại.
Thiếu niên vừa hay cao hơn cô một chút, Ngọc Phiến tuy đứng đến tai nhưng cũng phải ngước nhìn vì cự ly gần. Bỗng, anh nắm lấy tay cô, thả vào đó một cánh hoa đào nhỏ nhắn.
“Không phải ta khinh thường cô mà vì ta cảm thấy khó chịu khi ở cạnh cô. Không hiểu sao, cô luôn làm ta liên tưởng đến một người.”
Ngọc Phiến gật đầu suy nghĩ, hoá ra là vì nhớ cô gái tiếp cận anh trước kia nên trút hết bực tức lên người cô. Anh sợ một chân đạp hai thuyền chăng?
Mạn Quân vờ ho một tiếng rồi chắp tay nheo mắt nhìn lên trời, sau đó cất lời.
“Chúng ta… Hoà nhau đi. Trước tiên hãy nói ta biết, tại sao cô nhất nhất muốn vào quân đội?”
“Vì tôi muốn được như Trưng Vương.” Cô không do dự mà đáp ngay.
“Trưng Vương? Ý cô là hai vị Trưng Nữ Vương trong lịch sử ư?” Anh ngưng một lát rồi bật cười, chưa hết nghi hoặc lại hỏi. “Chỉ vậy thôi ư?”
Ngọc Phiến thật thà gật đầu.
Vậy đấy, thế là đúng như thoả thuận. Mạn Quân giúp cô vào quân đội, cô giúp anh dịch lại bản đồ cùng chỉ bảo tận tình những nơi giặc đóng và địa hình hiểm trở, chỉ anh làm cách nào dẫn dắt quân lính vượt qua.
Nhưng không ngoài dự kiến, việc cô gia nhập quân ngũ không mấy thuận lợi. Ngay cả làm một binh lính quèn cô cũng không được làm. Thời gian đầu, cô được phân phó làm việc ở nhà bếp của quân doanh, rồi lau dọn, giặt giũ đồ đạc của lính láng, cho ngựa ăn…
Thế nên, có thể nói thẳng ra, chức vụ cô ở trong quân ngũ là làm lao dịch.
Được khoảng ba tháng, trại lính phát sinh vài chuyện. Nghe nói vùng núi ngoại thành Thăng Long có dã thú hoành hành, làm bị thương không ít người. Để giúp dân chúng giải quyết vấn nạn, đức vua đã ban chỉ thị xuống cho điều quân đi bắt dã thú. Nhưng con dã thú này không những hung tợn mà còn khôn khéo. Sau nhiều ngày vây bắt không thành công, cũng không bẫy được nó, dần dần ai nấy đều bỏ cuộc. Lúc ấy, Ngọc Phiến mới xung phong đi bắt dã thú, chỉ xin mười người đi theo. Người ta cười cô, chẳng ai tin cô có thể làm được chuyện mà ngay cả mười mấy đội quân lớn nhỏ của triều đình cũng đành bó tay.
“Nếu tôi bắt được dã thú và mang về đây, các người sẽ gọi tôi một tiếng chị cả chứ? Và còn nữa, hằng tháng mỗi người trong quân ngũ phải nộp cho tôi một phần ba số tiền mình nhận được. Có dám cá không?”
Tất cả liền cười ồ lên, sau đó thi nhau đặt cược. Ngọc Phiến cẩn thận ghi chép lại tên từng người cùng lấy dấu đỏ sau đó nhờ Lê tướng quân đứng ra làm chứng. Nào ngờ mới đề cập đến, ông ấy đã đồng ý ngay với lí do là xưa giờ ông ấy chưa từng thấy ai chăm ngựa khoẻ và tốt như cô.
“Ngọc Phiến, ta biết chúng nó khinh cô, nhưng ta thì lại khác! Cô là người do Đinh công tử đề cử, hơn nữa từ chăm ngựa đến bảo quản vũ khí, ta thấy cô rất thành thục. Đinh công tử phó thác cô cho ta, ta là người chống lưng cho cô, nên nghĩ đã đến lúc cô chứng minh cho mọi người ngoài kia biết mình có thể làm được những gì rồi. Ta biết không phải tự dưng cô lại xung phong đi bắt dã thú như vậy, nói đi, cô có yêu cầu gì không?”
Ngọc Phiến vô cùng cảm kích Lê Phụng Hiểu. Cô có thể yên ổn làm việc trong quân đội đến nay đều nhờ có ông ấy ra mặt giúp đỡ.
“Đa tạ Lê tướng quân đã đề cao và chiếu cố tôi suốt thời gian qua. Tôi nào đã lập được công trạng gì mà đòi khen thưởng chứ ạ!”
“Đừng có khiêm tốn nữa, ta ghét nhất là kiểu cư xử như bọn thư sinh ấy. Giả vờ làm gì? Thẳng thắng nói những gì mình muốn đi!”
“Dạ thưa… Ngọc Phiến chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ xin được gặp mặt đức vua.”
Lê Phụng Hiểu nghe xong thì trợn mắt trố mày, sau đó liên tiếp đập tay vào đùi bật cười ha hả. Tưởng ông ấy sẽ mắng nhiếc mình ghê lắm, nào ngờ ông ấy lại trực tiếp tiến đến đỡ cô đứng dậy, vỗ vai cô một thật mạnh muốn xụi cả người rồi sảng khoái nói hai từ “đồng ý”.
Cô đề nghị dắt theo mười người nhưng chẳng ai chịu đi với cô, chỉ duy nhất có Vũ Ba Tu, người anh em chí cốt cô quen được trên đường rong ruổi từ Chiêm Thành trở về khi trước là đồng ý cùng cô đồng sinh cộng tử. Nghe Ba Tu nói cô toát cả mồ hôi hột, làm gì đến nổi phải dùng hai chữ “sinh từ” chứ, nhưng rồi cũng dẫn y theo.
Kết quả cô bắt được dã thú đưa về triều đình, được diện kiến đức vua như ý nguyện. Nhân đấy, cô tỏ rõ ý chí muốn được cống hiến cho Đại Việt trên chiến trường. Đức vua chăm chú lắng nghe cô thỉnh cầu, sau đó bảo cô biểu diễn tài nghệ cùng đưa ra một người thuộc hàng xuất sắc trong quân đội để đấu với cô trước mặt triều thần. Nếu cô thắng, những thỉnh cầu của cô đều sẽ được đức vua phê chuẩn.
Cơ hội tốt như thế làm sao cô bỏ qua cho được?
Nghĩ mà cũng nhanh, mới đấy đã năm năm trôi qua rồi.
“Phiến, quà chúng ta gửi đã được nhận rồi!”
Tiếng Ba Tu bất chợt vang lên từ phía sau. Y bước vào cửa phòng mở sẵn, tiến lại gần cô nhưng cô vẫn không hề phản ứng. Thấy lạ, Tu vỗ vai cô một, cô liền quay phắt qua.
“Anh Tu?”
“Anh Tu cái gì mà anh Tu! Anh đứng gần em thế này, trước khi vào còn la hét um sùm hết lên, vậy mà em chẳng hề hay biết?”
Nói rồi, Ba Tu chắp tay ra sau thở dài.
“Mất cảnh giác thế này, cái chức Đô chỉ huy sứ (1) của em không muốn giữ nữa à?”
“Anh ăn nói càng lúc càng độc mồm độc miệng nhỉ?”
Phiến lườm Tu một cháy mặt rồi hất vạt áo ngồi xuống ghế.
“Anh vừa bảo quà chúng ta gửi Đinh phủ được nhận rồi à?”
“Em nghe à?” Ba Tu hào hứng ngồi xuống đối diện cô. “Anh vừa nhận được tin báo sáng nay. Ha ha… Bốn năm gửi quà đều bị gửi trả, vậy mà năm nay không những nhận quà của chúng ta mà còn tặng quà ngược lại.”
“Có chuyện tốt vậy ư?” Phiến nhìn Ba Tu đầy nghi ngờ, thong dong cởi kiếm bên hông đặt trên bàn. “Đáng lo thật. Chắc không phải là chuyện tốt gì.”
“Em cứ đa nghi như Tào Tháo!” Ba Tu tặc lưỡi lắc đầu. “Mấy năm nay anh ở cạnh em, chứng kiến đủ cả. Em âm thầm giúp đỡ cậu ta, cậu ta cũng âm thầm giúp đỡ lại em. Thế mà hai người ngoài mặt cứ làm ra vẻ ghét nhau thế là thế nào?”
Ba Tu tự đặt câu hỏi, ngẫm nghĩ một lúc rồi búng tay tự trả lời, “A! Cái này ông bà ta thường bảo ‘thương nhau lắm cắn nhau đau này’.”
Bình Nhi chép miệng, cầm cán kiếm gõ vào đầu Ba Tu cái bốp. Ba Tu để mặc cho cô đánh, ung dung ngồi thưởng trà, bóc hạt dưa. Nhân lúc giữa trưa binh sĩ đang nghỉ ngơi, anh tranh thủ dẫn cô đi xem quà Mạn Quân gửi tặng.
“Anh Tu, đây là…”
Ngọc Phiến bồi hồi nhìn chiếc xe ngựa quen thuộc đậu bên ngoài sân, không kịp nói thêm câu nào liền xông thẳng vào phòng trong. Mai Hồng và Như Y đang ngồi trên ghế xầm xì to nhỏ về vật gì đó trên tay, vừa thấy cô tiến vào, cả hai liền đứng dậy.
“Con gái!”
“Chị Phiến!”
“U! Cái Y! Sao hai người lại ở đây?”
Ngọc Phiến mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy u và em gái mình. Ba người mừng mừng tủi tủi.
“Còn thấy đâu hả u?”
“Thầy con ấy à!” Mai Hồng cũng đảo mắt tìm kiếm, sau đó ngừng lại ở góc trái sân.
Ngọc Phiến nhìn theo ánh mắt bà, liền trông thấy thầy cô nhưng lời vui mừng còn chưa đến miệng, cô mới để ý đi cạnh ông ấy còn một người quen nữa, hơn nữa hai người còn trò chuyện hết sức vui vẻ. Trước tình cảnh này không biết nên phản ứng thế nào, trước hết cô cứ làm đúng lễ nghĩa cái đã.
“Con chào thầy ạ!”
“À, cái Phiến, con đây rồi!” Vũ Hoài Nam vui vẻ đỡ cô đứng thẳng dậy, rồi kế đến dẫn cô ngồi xuống ghế. “Thầy nghe nói con đã được phong đến Đô chỉ huy sứ, chúc mừng con!”
“Con xin cảm ơn thầy ạ! Đều là phúc của đức vua ban cho đấy ạ!”
Rồi cô mỉm cười quay sang nhìn Mạn Quân, cung kính cúi chào.
“Hiếm khi có dịp Đinh công tử ghé thăm, thật là quý hoá quá!” Xong cô lại dáo dác nhìn quanh, tỏ vẻ tiếc nuối. “Tiếc là bổn ty của tôi nhỏ bé lại quê mùa, chỉ e không khiến ngài hài lòng nán lại lâu.”
Mạn Quân nghe thấy lại ngẩng cổ bật cười ha hả, sau đó tỏ vẻ khiêm nhường.
“Giám quân xin chớ xem ta là kẻ trọng giàu khinh nghèo như vậy. Thật ra ta đã được nghe kể, năm ngoái hai thôn phía đông bị vỡ đê, Giám quân đã không tiếc tiền của ẩn danh sai người chuyển bạc hỗ trợ Đinh phủ ta cứu tế bà con. Ta cảm kích tấm lòng trượng nghĩa của Giám quân còn không hết, làm gì có chuyện cười chê chứ?”
“Đinh công tử xin bớt lời. Lá lành đùm lá rách là chuyện nên làm, những chuyện nhỏ tôi làm so với công lao to lớn của ngài với bá tánh từ trước đến nay có là gì. Nếu công tử đã nói thế, để tôi sai người sắp xếp một phòng cho ngài nghỉ ngơi, sẵn ở lại dùng cơm trưa với gia đình tôi luốn thể.”
Vũ Hoài Nam gật đầu đồng ý. Suốt bữa cơm, chẳng rõ Mạn Quân đã rót vào tai thầy cô những gì mà ông ấy cứ cười nói với anh suốt, lại còn ngẫu hứng uống rượu giữa bữa ăn.
“Hôm nay thầy có chuyện vui gì hả u?”
Ăn trưa xong, Ngọc Phiến dẫn u và Như Y về phòng ngồi nghỉ, sẵn tiện đem thắc mắc của mình ra hỏi. Mai Hồng ẩn ý cười với cô, rồi nhẹ nhàng dìu cô ngồi xuống phảng.
“Ngọc Phiến, con ngồi đi. Cái Y cũng ngồi xuống nghe u nói này.”
“Có chuyện gì sao u?”
Mở đầu câu nói, Mai Hồng liền thở dài, “Lần gần nhất gia đình ta gặp nhau cách đây đã một năm hơn. Nếu không nhờ Đinh công tử lo nghĩ cho nỗi lo của thầy u thì không biết bao giờ mới lại gặp con nữa.”
“U cho con xin lỗi. Con biết con có lỗi với thầy u lắm nhưng gần đây nhiều việc bận, con đang ráng thu xếp đặng mùng hai về thăm nhà, u thấy có được không u?”
Mai Hồng buồn bã miễn cưỡng gật đầu, “Về thăm nhà là tốt rồi. Thật ra, lần này con về thăm, thầy u có chuyện muốn nói với con.”
“Chuyện gì thế u?”
Nói đến, Mai Hồng chợt trở nên rạng rỡ, mọi buồn phiền mới đó đã tan biến không dấu vết chi.
“Thầy con bảo khi nào con về nhà mới nói con biết. Nhưng u nôn nao quá, giữ trong lòng không được, sẵn nói nhỏ cho con biết luôn.” Mai Hồng kéo Ngọc Phiến lại ghé sát tai cô nói. “Thật ra… Đinh công tử bảo thầy u rằng ngài ấy đã để ý con từ lâu, rằng năm nay muốn hỏi xin thầy u gả con sang bên ấy.”
“Con ư?”
Mai Hồng gật đầu. Trong lúc cô còn đang thất thần chưa kịp phản ứng, bà tranh thủ nói.
“Cái Phiến, năm nay con cũng đã hai mươi rồi, không còn trẻ nữa. Thầy u rất lo cho con. Chỉ đợi Đinh đại nhân ông ấy cho người sang dạm hỏi…”
Trái với thái độ bất ngờ như đoán trước của cô, trái lại Mai Hồng mới là người bất ngờ. Ngọc Phiến nghe xong đột nhiên mỉm cười thầm lặng rồi nắm chặt lấy tay bà.
“U ơi, con vui lắm!” Rồi cô lại nhin Như Y ngồi cạnh. “Cái Y, chị vui lắm! Có nằm mơ chị cũng không ngờ, Đinh công tử lại muốn cưới chị!”
Đúng vậy, nằm mơ cô cũng không ngờ, hiểu lầm té giếng đêm hôm đó, hôm nay Mạn Quân lại biến thành sự thật. Muốn cưới cô tức anh đã bắt đầu từ bỏ Lục Bình Nhi hay là muốn cưới hai vợ đây? Hay là anh lại có ý gì khác nữa?
*
“Bẩm ông, có cô đến thăm ạ!”
“Sao lại tự dưng… Cô ấy đâu?”
Mộc Kha khá bất ngờ khi thấy lão Hàm vào bẩm báo. Hắn vội đặt sách xuống bàn, đứng dậy tiến ra phía cửa phòng. Đêm ba mươi tối đen như mực, đã lâu rồi cô không trở về phủ thăm hắn nên dần hắn cũng không cho người thắp đèn nữa. Cấp bách, hắn phất tay áo, đèn trong phủ đồng loạt sáng lên. Từ trên cầu giữa sân trước thư phòng hắn, bóng dáng nhỏ bé của cô xuất hiện, hai tay bận bịu xách đồ như mọi khi.
Hắn phì cười.
Cáo con của hắn, lần nào về cũng chẳng bao giờ chịu về tay không. Hắn đoán hẳn lại là bánh chưng, bánh tét gì đấy rồi.
“Bẩm cô để lão xách giúp cho.”
“Sao lại gọi ta là cô? Từ giờ, lão nên gọi ta một tiếng ‘thái tử phi’ thì hơn.”
“Ý em là sao?” Mộc Kha liền lên tiếng, hai đầu mày dính chặt vào nhau.
Hắn tiến đến một bước nắm lấy hai vai cô. Mới đó mà cô gầy đi nhiều quá!
“Đường xa, em vào nghỉ ngơi trước. Từ từ rồi nói.”
“Em e là không được anh Kha à. Hôm nay thầy u và em gái em đến thăm, ít nhiều gì cũng phải ở lại cùng họ đón giao thừa. Em không nán lại lâu được.”
Mộc Kha nhẹ lắc đầu, “Không sao. Mùa xuân của chúng ta còn nhiều, anh luôn ở đây. Khi nào xong xuôi mọi việc, em về, anh em mình sẽ đón một Tết linh đình nhé!”
“Anh Kha!” Ngọc Phiến bất chợt ôm chầm lấy hắn. “Tết mấy năm sau nhất định em sẽ bù cho anh. Anh cố đợi em nhé! Nhé!”
Mộc Kha chầm chậm nhắm hai mắt lại, chầm chậm gật đầu. Hắn ôm cô thật chặt, chặt đến mức như muốn khảm cô vào thân thể mình. Hắn dụi gương mặt tuấn tú vào mái tóc mượt như suối của cô, như tìm kiếm hơi ấm, tìm kiếm mùi hương hắn thường khao khát, nhớ nhung. Đêm nay, hắn không muốn cô đi, hắn muốn cô ở lại nhưng phải để cô đi.
Thái tử phi? Nực cười! Cô là vợ hắn, cả trước đây, bây giờ, sau này, cô vẫn là vợ hắn, mãi mãi. Chỉ là bây giờ cô không nhớ ra hắn thôi. Cứ xem như cô đi chơi đâu đó một thời gian đi, đi chán rồi cô cũng sẽ về nhà, về lại bên hắn. Bởi cô không thể chối bỏ được sự thật, hắn là chồng cô, từ lâu cô đã là của hắn rồi.
Nếu Đinh Mạn Quân biết được sự thật, liệu y có còn muốn cưới cô nữa không đây? Hắn đã chuẩn bị trong tay một thẻ bài chủ chốt. Chỉ cần mọi việc quá tầm kiểm soát, hắn sẽ lật bài. Chờ khi Mạn Quân thuận lợi lên ngôi, yêu giới tiêu diệt Cao tộc, hắn sẽ bước qua kết giới kia, tìm Lục Bình Nhi thật sự và kể cho cô nghe toàn bộ sự việc. Hắn không mong cô có thể tha thứ cho hắn nhưng chí ít có thể thôi không ghét bỏ hắn nữa. Thời gian của cô và hắn nhiều như vậy, chắc chắn cô sẽ suy nghĩ lại mà cho hắn một cơ hội quay đầu.
Nhưng mà hắn cũng sợ một điều, luôn canh cánh một điều. Lỡ như cô có tình cảm với Đinh Mạn Quân đó thì biết làm thế nào?
“Được rồi, em về đi. Đi lâu khó tránh người khác nghi ngờ. Một câu lúc nãy của em anh đã hiểu, em về thăm anh là tốt rồi. Chuyện của Đinh Mạn Quân anh sẽ cố thu xếp, em đừng lo.”
Hắn vỗ vỗ lưng cô nhưng mãi cô cũng chẳng chịu buông tay. Hắn hơi khó xử, đột nhiên lại trở nên hồi hộp. Ngọc Phiến chợt lỏng tay, ngẩng đầu chớp mắt nhìn hắn.
“Anh Kha, sao tim anh đập nhanh thế? Có phải bị nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của em hớp hồn rồi không?” Rồi cô lại úp mặt vào ngực hắn, cười khúc khích. “Không uổng công em đốn cây nhiều năm như vậy, rốt cuộc cổ thụ cũng đổ rồi.”
“Cáo con, em nói bậy bạ gì thế?” Mộc Kha bối rối gỡ tay cô ra, búng trán cô một. “Nghịch ngợm!”
“Anh Kha, thật ra Đinh Mạn Quân đã phát hiện ra chuyện của Lục Bình Nhi rồi, cô gái lần trước tiếp cận y ấy. Y đã đoán ra được mọi việc rồi. Chúng ta phải làm thế nào đây?”
(1) Gọi chung là Giám quân: một chức quan tứ phẩm thời nhà Lý. Đô chỉ huy sứ thường được phong cho các võ quan chỉ huy một cuộc hành quân hoặc cho các vị võ quan đứng đầu các ty quân sự tại ty đô.
Thuận Thiên năm thứ 10.
Đầu năm ở Đinh phủ lúc nào cũng tất bất và nhộn nhịp. Quà cáp khắp nơi gửi đến đếm không xuể. Nhà bếp đầy đồ ăn, trên bàn đầy bánh trái, khắp vườn hoa lá nở ào ạt, ngập tràn hương xuân. Như thường lệ, sáng sớm ngày giao thừa, Mạn Quân sang thống kê đồ được biếu đến. Cài gì cần thì giữ, không cần anh sẽ phát cho gia nhân phủ, món nào cũng nhận, chỉ trừ bốn năm trở lại đây, anh đều gửi trả lại quà nhận từ một người.
“Thưa cậu, đã sắp xếp xong đâu đó theo lời cậu dặn rồi ạ! Những vật cậu nói con đã chuyển sang kho, đợi đến mai chờ cậu đến phát cho mọi người.”
Mạn Quân mỉm cười gật đầu, một nụ cười như lấn át gió xuân. Năm năm trôi qua, chàng thiếu niên trẻ tuổi ngày nào mới đấy đã trở thành một thanh niên cường tráng, khôi ngô. Đường nét trên mặt ngày càng rõ ràng, ngày càng lộ rõ sự anh tuấn và cương trực như cái thuở mười lăm. Chỉ cần anh nhíu mày, những cô gái xung quanh đều lập tức chao đảo, đều muốn được gần gũi, thân thiết, thậm chí là muốn gả cho cậu con trai trưởng của Đinh đại nhân.
Tiếc thay, năm nào cũng có bà mối đến hỏi, năm nào anh cũng để các bà ra về trong tiếc nuối vì chẳng để ai lọt vào mắt như thiếu nữ trên thuyền năm xưa. Anh viết đi mười lá thư đều đặn mỗi tháng, thi thoảng mới nhận lại một lá từ Bình Nhi. Có những bức thư anh viết thật nhiều để rồi chỉ nhận lại được vài dòng ngắn ngủi bảo rằng cô vẫn khoẻ, bảo cả anh cũng phải biết tự chăm sóc cho bản thân.
Gần đây tình hình chiến sự căng thẳng hơn trước, công việc cũng nhiều hơn, thư cũng dần ít lại. Tất nhiên, chỉ cần không có thư đi thì sẽ không có lá thư nào về dưới cái tên Lục Bình Nhi. Điều này làm anh chán nản, đôi khi còn muốn bỏ cuộc nhưng không biết sao lại không thể ngừng nghĩ về người con gái tuyệt tình ấy.
Sư Vạn Hạnh từng bảo rằng anh mắc bệnh tương tư, tương tư nặng rồi.
“Có thư của Bình Nhi gửi về không?”
“Dạ cậu đợi con chút.” Khánh nghiêm túc lục lọi trong đống giấy trên bàn, đoạn nhìn anh lắc đầu.
Mạn Quân khoanh tay thở hắt một hơi, tựa cửa đầy chán chường hỏi.
“Còn cô ta, năm nay lại gửi gì thế?”
“Dạ là một hủ mật ong ạ! Còn nói là do đích thân mình trèo tổ ong lấy.”
Nói rồi, Khánh tự tay đưa Mạn Quân một hủ, miệng bịt kín vải cùng một bức thư trên ghi nắn nót ba chữ Vũ Ngọc Phiến. Anh bưng cái hủ trên tay, bất lực cười, chợt thấy Khánh đưa hai tay về phía mình như xin xỏ điều chi. Tò mò, anh hỏi.
“Gì thế? Chưa gì đã muốn lì xì?”
“Dạ? Không… Không phải bốn năm nay cậu toàn trả lại quà của Vũ tiểu thơ sao? Con đã dọn sãn một chỗ trên xe bò rồi, chiều nay sẽ gửi trả về kinh cho cô ấy.”
“Không cần đâu. Ta lấy.”
Dứt lời, anh ôm cái hủ trên tay vào lòng, bỏ lại Khánh vẫn còn đang ngạc nhiên sau lưng mà rời đi.
Sao hôm nay thiếu gia nhà y lại thay đổi thế nhỉ? Bước sang tuổi hai mươi nên tâm trạng cũng tốt lên chăng?
*
“Đinh công tử mới sáng sớm tìm tôi có chuyện gì gấp gáp chăng?”
Ngọc Phiến duyên dáng bước đến trước mặt Mạn Quân, nhẹ nhàng mỉm cười. Dưới cái nắng sớm, trong bầu không khí xuân ấm áp, chứng kiến nụ cười dịu dàng của thiếu nữ, lồng ngực anh có chút tức tối, cảm giác tựa như khi anh ở cùng Bình Nhi lúc trước vậy.
May thay, tính cánh lại không giống nhau. Ai ngờ rằng một người có gương mặt lương thiện, vô ưu như một đám mây trắng trong đầu lại giăng đầy mưu toan quỷ kế chằng chịt như một đám dây rừng chỉ chờ người ta lọt bẫy kia chứ.
Mạn Quân đứng dưới mái đình lịch thiệp cúi chào cô một, sau đó dang tay mời cô ngồi.
“Hôm nay ta đến đây là để bàn chuyện bản đồ với cô.”
Ngọc Phiến vừa nghe đã nhíu mày tỏ ý không vui, mới hỏi lại anh.
“Bàn chuyện?... Giữa chúng ta còn có gì cần bàn? Hay là ngài đã suy nghĩ lại?” Cô nở một nụ cười giảo hoạt.
“Hôm nay ta đến cầu cạnh tiểu thơ, hy vọng cô có thể trở thành người dẫn đường cho quận lính triều đình thuận lợi tiến vào Chiêm Thành.”
“Xin lỗi, tôi từ chối.” Bình Nhi tươi cười đáp lại, đoạn tự tay rót cho mình chum trà.
Lục Loan thấy vậy thì vội bước đến định giúp cô, liền bị Ngọc Phiến dứt khoác đưa tay chặn lại.
“Để ta.” Ngọc Phiến đặt ấm trà xuống bàn.
“Vũ tiểu thơ, ta…”
“Đinh công tử, tôi biết ngài khinh thường tôi. Một kẻ mồ côi lang thang không nhà không cửa, không được dạy dỗ đàng hoàng lại một phát bước lên cao, sống trong giàu sang nhung lụa có thầy u yêu thương, việc trong nhà chẳng cần đụng móng tay, mỗi ngày chỉ cần hít thở, ăn uống, quả là may mắn lớn nhất đời tôi. Nhưng không có nghĩa là ngài có quyền lấy cớ đó mà xem tôi như một món đồ muốn lợi dụng thì lợi dụng, muốn vứt thì vứt.”
Đoạn cô đứng dậy bước ra cạnh ban công, ngước mắt ngắm nhìn những đoá hoa đào hồng thắm như bờ môi thiếu nữ khẽ run mình trong gió, đoạn tiếp lời.
“Đinh công tử, tấm bản đồ ấy, tôi cho ngài. Hiểu lầm đã hoá giải từ lâu, quân tử không chấp nhặt tiểu nhân. Ân oán coi như chấm dứt, ngài có thể ra về được rồi.”
Đúng lúc, một cơn gió thổi ào qua sân. Khu vườn này vừa hay là nơi đón gió nên cây cối quanh đây chẳng lúc nào ngơi nghỉ, đến cả cánh hoa đào mỏng manh như thế cũng bị gió tàn nhẫn cuốn bay rợp trời. Mặc kệ người kia có rời đi hay không, Ngọc Phiến không thèm tiếp chuyện nữa. Cô đang mải mê ngắm hoa thì bất chợt Mạn Quân tiến lại.
Thiếu niên vừa hay cao hơn cô một chút, Ngọc Phiến tuy đứng đến tai nhưng cũng phải ngước nhìn vì cự ly gần. Bỗng, anh nắm lấy tay cô, thả vào đó một cánh hoa đào nhỏ nhắn.
“Không phải ta khinh thường cô mà vì ta cảm thấy khó chịu khi ở cạnh cô. Không hiểu sao, cô luôn làm ta liên tưởng đến một người.”
Ngọc Phiến gật đầu suy nghĩ, hoá ra là vì nhớ cô gái tiếp cận anh trước kia nên trút hết bực tức lên người cô. Anh sợ một chân đạp hai thuyền chăng?
Mạn Quân vờ ho một tiếng rồi chắp tay nheo mắt nhìn lên trời, sau đó cất lời.
“Chúng ta… Hoà nhau đi. Trước tiên hãy nói ta biết, tại sao cô nhất nhất muốn vào quân đội?”
“Vì tôi muốn được như Trưng Vương.” Cô không do dự mà đáp ngay.
“Trưng Vương? Ý cô là hai vị Trưng Nữ Vương trong lịch sử ư?” Anh ngưng một lát rồi bật cười, chưa hết nghi hoặc lại hỏi. “Chỉ vậy thôi ư?”
Ngọc Phiến thật thà gật đầu.
Vậy đấy, thế là đúng như thoả thuận. Mạn Quân giúp cô vào quân đội, cô giúp anh dịch lại bản đồ cùng chỉ bảo tận tình những nơi giặc đóng và địa hình hiểm trở, chỉ anh làm cách nào dẫn dắt quân lính vượt qua.
Nhưng không ngoài dự kiến, việc cô gia nhập quân ngũ không mấy thuận lợi. Ngay cả làm một binh lính quèn cô cũng không được làm. Thời gian đầu, cô được phân phó làm việc ở nhà bếp của quân doanh, rồi lau dọn, giặt giũ đồ đạc của lính láng, cho ngựa ăn…
Thế nên, có thể nói thẳng ra, chức vụ cô ở trong quân ngũ là làm lao dịch.
Được khoảng ba tháng, trại lính phát sinh vài chuyện. Nghe nói vùng núi ngoại thành Thăng Long có dã thú hoành hành, làm bị thương không ít người. Để giúp dân chúng giải quyết vấn nạn, đức vua đã ban chỉ thị xuống cho điều quân đi bắt dã thú. Nhưng con dã thú này không những hung tợn mà còn khôn khéo. Sau nhiều ngày vây bắt không thành công, cũng không bẫy được nó, dần dần ai nấy đều bỏ cuộc. Lúc ấy, Ngọc Phiến mới xung phong đi bắt dã thú, chỉ xin mười người đi theo. Người ta cười cô, chẳng ai tin cô có thể làm được chuyện mà ngay cả mười mấy đội quân lớn nhỏ của triều đình cũng đành bó tay.
“Nếu tôi bắt được dã thú và mang về đây, các người sẽ gọi tôi một tiếng chị cả chứ? Và còn nữa, hằng tháng mỗi người trong quân ngũ phải nộp cho tôi một phần ba số tiền mình nhận được. Có dám cá không?”
Tất cả liền cười ồ lên, sau đó thi nhau đặt cược. Ngọc Phiến cẩn thận ghi chép lại tên từng người cùng lấy dấu đỏ sau đó nhờ Lê tướng quân đứng ra làm chứng. Nào ngờ mới đề cập đến, ông ấy đã đồng ý ngay với lí do là xưa giờ ông ấy chưa từng thấy ai chăm ngựa khoẻ và tốt như cô.
“Ngọc Phiến, ta biết chúng nó khinh cô, nhưng ta thì lại khác! Cô là người do Đinh công tử đề cử, hơn nữa từ chăm ngựa đến bảo quản vũ khí, ta thấy cô rất thành thục. Đinh công tử phó thác cô cho ta, ta là người chống lưng cho cô, nên nghĩ đã đến lúc cô chứng minh cho mọi người ngoài kia biết mình có thể làm được những gì rồi. Ta biết không phải tự dưng cô lại xung phong đi bắt dã thú như vậy, nói đi, cô có yêu cầu gì không?”
Ngọc Phiến vô cùng cảm kích Lê Phụng Hiểu. Cô có thể yên ổn làm việc trong quân đội đến nay đều nhờ có ông ấy ra mặt giúp đỡ.
“Đa tạ Lê tướng quân đã đề cao và chiếu cố tôi suốt thời gian qua. Tôi nào đã lập được công trạng gì mà đòi khen thưởng chứ ạ!”
“Đừng có khiêm tốn nữa, ta ghét nhất là kiểu cư xử như bọn thư sinh ấy. Giả vờ làm gì? Thẳng thắng nói những gì mình muốn đi!”
“Dạ thưa… Ngọc Phiến chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ xin được gặp mặt đức vua.”
Lê Phụng Hiểu nghe xong thì trợn mắt trố mày, sau đó liên tiếp đập tay vào đùi bật cười ha hả. Tưởng ông ấy sẽ mắng nhiếc mình ghê lắm, nào ngờ ông ấy lại trực tiếp tiến đến đỡ cô đứng dậy, vỗ vai cô một thật mạnh muốn xụi cả người rồi sảng khoái nói hai từ “đồng ý”.
Cô đề nghị dắt theo mười người nhưng chẳng ai chịu đi với cô, chỉ duy nhất có Vũ Ba Tu, người anh em chí cốt cô quen được trên đường rong ruổi từ Chiêm Thành trở về khi trước là đồng ý cùng cô đồng sinh cộng tử. Nghe Ba Tu nói cô toát cả mồ hôi hột, làm gì đến nổi phải dùng hai chữ “sinh từ” chứ, nhưng rồi cũng dẫn y theo.
Kết quả cô bắt được dã thú đưa về triều đình, được diện kiến đức vua như ý nguyện. Nhân đấy, cô tỏ rõ ý chí muốn được cống hiến cho Đại Việt trên chiến trường. Đức vua chăm chú lắng nghe cô thỉnh cầu, sau đó bảo cô biểu diễn tài nghệ cùng đưa ra một người thuộc hàng xuất sắc trong quân đội để đấu với cô trước mặt triều thần. Nếu cô thắng, những thỉnh cầu của cô đều sẽ được đức vua phê chuẩn.
Cơ hội tốt như thế làm sao cô bỏ qua cho được?
Nghĩ mà cũng nhanh, mới đấy đã năm năm trôi qua rồi.
“Phiến, quà chúng ta gửi đã được nhận rồi!”
Tiếng Ba Tu bất chợt vang lên từ phía sau. Y bước vào cửa phòng mở sẵn, tiến lại gần cô nhưng cô vẫn không hề phản ứng. Thấy lạ, Tu vỗ vai cô một, cô liền quay phắt qua.
“Anh Tu?”
“Anh Tu cái gì mà anh Tu! Anh đứng gần em thế này, trước khi vào còn la hét um sùm hết lên, vậy mà em chẳng hề hay biết?”
Nói rồi, Ba Tu chắp tay ra sau thở dài.
“Mất cảnh giác thế này, cái chức Đô chỉ huy sứ (1) của em không muốn giữ nữa à?”
“Anh ăn nói càng lúc càng độc mồm độc miệng nhỉ?”
Phiến lườm Tu một cháy mặt rồi hất vạt áo ngồi xuống ghế.
“Anh vừa bảo quà chúng ta gửi Đinh phủ được nhận rồi à?”
“Em nghe à?” Ba Tu hào hứng ngồi xuống đối diện cô. “Anh vừa nhận được tin báo sáng nay. Ha ha… Bốn năm gửi quà đều bị gửi trả, vậy mà năm nay không những nhận quà của chúng ta mà còn tặng quà ngược lại.”
“Có chuyện tốt vậy ư?” Phiến nhìn Ba Tu đầy nghi ngờ, thong dong cởi kiếm bên hông đặt trên bàn. “Đáng lo thật. Chắc không phải là chuyện tốt gì.”
“Em cứ đa nghi như Tào Tháo!” Ba Tu tặc lưỡi lắc đầu. “Mấy năm nay anh ở cạnh em, chứng kiến đủ cả. Em âm thầm giúp đỡ cậu ta, cậu ta cũng âm thầm giúp đỡ lại em. Thế mà hai người ngoài mặt cứ làm ra vẻ ghét nhau thế là thế nào?”
Ba Tu tự đặt câu hỏi, ngẫm nghĩ một lúc rồi búng tay tự trả lời, “A! Cái này ông bà ta thường bảo ‘thương nhau lắm cắn nhau đau này’.”
Bình Nhi chép miệng, cầm cán kiếm gõ vào đầu Ba Tu cái bốp. Ba Tu để mặc cho cô đánh, ung dung ngồi thưởng trà, bóc hạt dưa. Nhân lúc giữa trưa binh sĩ đang nghỉ ngơi, anh tranh thủ dẫn cô đi xem quà Mạn Quân gửi tặng.
“Anh Tu, đây là…”
Ngọc Phiến bồi hồi nhìn chiếc xe ngựa quen thuộc đậu bên ngoài sân, không kịp nói thêm câu nào liền xông thẳng vào phòng trong. Mai Hồng và Như Y đang ngồi trên ghế xầm xì to nhỏ về vật gì đó trên tay, vừa thấy cô tiến vào, cả hai liền đứng dậy.
“Con gái!”
“Chị Phiến!”
“U! Cái Y! Sao hai người lại ở đây?”
Ngọc Phiến mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy u và em gái mình. Ba người mừng mừng tủi tủi.
“Còn thấy đâu hả u?”
“Thầy con ấy à!” Mai Hồng cũng đảo mắt tìm kiếm, sau đó ngừng lại ở góc trái sân.
Ngọc Phiến nhìn theo ánh mắt bà, liền trông thấy thầy cô nhưng lời vui mừng còn chưa đến miệng, cô mới để ý đi cạnh ông ấy còn một người quen nữa, hơn nữa hai người còn trò chuyện hết sức vui vẻ. Trước tình cảnh này không biết nên phản ứng thế nào, trước hết cô cứ làm đúng lễ nghĩa cái đã.
“Con chào thầy ạ!”
“À, cái Phiến, con đây rồi!” Vũ Hoài Nam vui vẻ đỡ cô đứng thẳng dậy, rồi kế đến dẫn cô ngồi xuống ghế. “Thầy nghe nói con đã được phong đến Đô chỉ huy sứ, chúc mừng con!”
“Con xin cảm ơn thầy ạ! Đều là phúc của đức vua ban cho đấy ạ!”
Rồi cô mỉm cười quay sang nhìn Mạn Quân, cung kính cúi chào.
“Hiếm khi có dịp Đinh công tử ghé thăm, thật là quý hoá quá!” Xong cô lại dáo dác nhìn quanh, tỏ vẻ tiếc nuối. “Tiếc là bổn ty của tôi nhỏ bé lại quê mùa, chỉ e không khiến ngài hài lòng nán lại lâu.”
Mạn Quân nghe thấy lại ngẩng cổ bật cười ha hả, sau đó tỏ vẻ khiêm nhường.
“Giám quân xin chớ xem ta là kẻ trọng giàu khinh nghèo như vậy. Thật ra ta đã được nghe kể, năm ngoái hai thôn phía đông bị vỡ đê, Giám quân đã không tiếc tiền của ẩn danh sai người chuyển bạc hỗ trợ Đinh phủ ta cứu tế bà con. Ta cảm kích tấm lòng trượng nghĩa của Giám quân còn không hết, làm gì có chuyện cười chê chứ?”
“Đinh công tử xin bớt lời. Lá lành đùm lá rách là chuyện nên làm, những chuyện nhỏ tôi làm so với công lao to lớn của ngài với bá tánh từ trước đến nay có là gì. Nếu công tử đã nói thế, để tôi sai người sắp xếp một phòng cho ngài nghỉ ngơi, sẵn ở lại dùng cơm trưa với gia đình tôi luốn thể.”
Vũ Hoài Nam gật đầu đồng ý. Suốt bữa cơm, chẳng rõ Mạn Quân đã rót vào tai thầy cô những gì mà ông ấy cứ cười nói với anh suốt, lại còn ngẫu hứng uống rượu giữa bữa ăn.
“Hôm nay thầy có chuyện vui gì hả u?”
Ăn trưa xong, Ngọc Phiến dẫn u và Như Y về phòng ngồi nghỉ, sẵn tiện đem thắc mắc của mình ra hỏi. Mai Hồng ẩn ý cười với cô, rồi nhẹ nhàng dìu cô ngồi xuống phảng.
“Ngọc Phiến, con ngồi đi. Cái Y cũng ngồi xuống nghe u nói này.”
“Có chuyện gì sao u?”
Mở đầu câu nói, Mai Hồng liền thở dài, “Lần gần nhất gia đình ta gặp nhau cách đây đã một năm hơn. Nếu không nhờ Đinh công tử lo nghĩ cho nỗi lo của thầy u thì không biết bao giờ mới lại gặp con nữa.”
“U cho con xin lỗi. Con biết con có lỗi với thầy u lắm nhưng gần đây nhiều việc bận, con đang ráng thu xếp đặng mùng hai về thăm nhà, u thấy có được không u?”
Mai Hồng buồn bã miễn cưỡng gật đầu, “Về thăm nhà là tốt rồi. Thật ra, lần này con về thăm, thầy u có chuyện muốn nói với con.”
“Chuyện gì thế u?”
Nói đến, Mai Hồng chợt trở nên rạng rỡ, mọi buồn phiền mới đó đã tan biến không dấu vết chi.
“Thầy con bảo khi nào con về nhà mới nói con biết. Nhưng u nôn nao quá, giữ trong lòng không được, sẵn nói nhỏ cho con biết luôn.” Mai Hồng kéo Ngọc Phiến lại ghé sát tai cô nói. “Thật ra… Đinh công tử bảo thầy u rằng ngài ấy đã để ý con từ lâu, rằng năm nay muốn hỏi xin thầy u gả con sang bên ấy.”
“Con ư?”
Mai Hồng gật đầu. Trong lúc cô còn đang thất thần chưa kịp phản ứng, bà tranh thủ nói.
“Cái Phiến, năm nay con cũng đã hai mươi rồi, không còn trẻ nữa. Thầy u rất lo cho con. Chỉ đợi Đinh đại nhân ông ấy cho người sang dạm hỏi…”
Trái với thái độ bất ngờ như đoán trước của cô, trái lại Mai Hồng mới là người bất ngờ. Ngọc Phiến nghe xong đột nhiên mỉm cười thầm lặng rồi nắm chặt lấy tay bà.
“U ơi, con vui lắm!” Rồi cô lại nhin Như Y ngồi cạnh. “Cái Y, chị vui lắm! Có nằm mơ chị cũng không ngờ, Đinh công tử lại muốn cưới chị!”
Đúng vậy, nằm mơ cô cũng không ngờ, hiểu lầm té giếng đêm hôm đó, hôm nay Mạn Quân lại biến thành sự thật. Muốn cưới cô tức anh đã bắt đầu từ bỏ Lục Bình Nhi hay là muốn cưới hai vợ đây? Hay là anh lại có ý gì khác nữa?
*
“Bẩm ông, có cô đến thăm ạ!”
“Sao lại tự dưng… Cô ấy đâu?”
Mộc Kha khá bất ngờ khi thấy lão Hàm vào bẩm báo. Hắn vội đặt sách xuống bàn, đứng dậy tiến ra phía cửa phòng. Đêm ba mươi tối đen như mực, đã lâu rồi cô không trở về phủ thăm hắn nên dần hắn cũng không cho người thắp đèn nữa. Cấp bách, hắn phất tay áo, đèn trong phủ đồng loạt sáng lên. Từ trên cầu giữa sân trước thư phòng hắn, bóng dáng nhỏ bé của cô xuất hiện, hai tay bận bịu xách đồ như mọi khi.
Hắn phì cười.
Cáo con của hắn, lần nào về cũng chẳng bao giờ chịu về tay không. Hắn đoán hẳn lại là bánh chưng, bánh tét gì đấy rồi.
“Bẩm cô để lão xách giúp cho.”
“Sao lại gọi ta là cô? Từ giờ, lão nên gọi ta một tiếng ‘thái tử phi’ thì hơn.”
“Ý em là sao?” Mộc Kha liền lên tiếng, hai đầu mày dính chặt vào nhau.
Hắn tiến đến một bước nắm lấy hai vai cô. Mới đó mà cô gầy đi nhiều quá!
“Đường xa, em vào nghỉ ngơi trước. Từ từ rồi nói.”
“Em e là không được anh Kha à. Hôm nay thầy u và em gái em đến thăm, ít nhiều gì cũng phải ở lại cùng họ đón giao thừa. Em không nán lại lâu được.”
Mộc Kha nhẹ lắc đầu, “Không sao. Mùa xuân của chúng ta còn nhiều, anh luôn ở đây. Khi nào xong xuôi mọi việc, em về, anh em mình sẽ đón một Tết linh đình nhé!”
“Anh Kha!” Ngọc Phiến bất chợt ôm chầm lấy hắn. “Tết mấy năm sau nhất định em sẽ bù cho anh. Anh cố đợi em nhé! Nhé!”
Mộc Kha chầm chậm nhắm hai mắt lại, chầm chậm gật đầu. Hắn ôm cô thật chặt, chặt đến mức như muốn khảm cô vào thân thể mình. Hắn dụi gương mặt tuấn tú vào mái tóc mượt như suối của cô, như tìm kiếm hơi ấm, tìm kiếm mùi hương hắn thường khao khát, nhớ nhung. Đêm nay, hắn không muốn cô đi, hắn muốn cô ở lại nhưng phải để cô đi.
Thái tử phi? Nực cười! Cô là vợ hắn, cả trước đây, bây giờ, sau này, cô vẫn là vợ hắn, mãi mãi. Chỉ là bây giờ cô không nhớ ra hắn thôi. Cứ xem như cô đi chơi đâu đó một thời gian đi, đi chán rồi cô cũng sẽ về nhà, về lại bên hắn. Bởi cô không thể chối bỏ được sự thật, hắn là chồng cô, từ lâu cô đã là của hắn rồi.
Nếu Đinh Mạn Quân biết được sự thật, liệu y có còn muốn cưới cô nữa không đây? Hắn đã chuẩn bị trong tay một thẻ bài chủ chốt. Chỉ cần mọi việc quá tầm kiểm soát, hắn sẽ lật bài. Chờ khi Mạn Quân thuận lợi lên ngôi, yêu giới tiêu diệt Cao tộc, hắn sẽ bước qua kết giới kia, tìm Lục Bình Nhi thật sự và kể cho cô nghe toàn bộ sự việc. Hắn không mong cô có thể tha thứ cho hắn nhưng chí ít có thể thôi không ghét bỏ hắn nữa. Thời gian của cô và hắn nhiều như vậy, chắc chắn cô sẽ suy nghĩ lại mà cho hắn một cơ hội quay đầu.
Nhưng mà hắn cũng sợ một điều, luôn canh cánh một điều. Lỡ như cô có tình cảm với Đinh Mạn Quân đó thì biết làm thế nào?
“Được rồi, em về đi. Đi lâu khó tránh người khác nghi ngờ. Một câu lúc nãy của em anh đã hiểu, em về thăm anh là tốt rồi. Chuyện của Đinh Mạn Quân anh sẽ cố thu xếp, em đừng lo.”
Hắn vỗ vỗ lưng cô nhưng mãi cô cũng chẳng chịu buông tay. Hắn hơi khó xử, đột nhiên lại trở nên hồi hộp. Ngọc Phiến chợt lỏng tay, ngẩng đầu chớp mắt nhìn hắn.
“Anh Kha, sao tim anh đập nhanh thế? Có phải bị nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của em hớp hồn rồi không?” Rồi cô lại úp mặt vào ngực hắn, cười khúc khích. “Không uổng công em đốn cây nhiều năm như vậy, rốt cuộc cổ thụ cũng đổ rồi.”
“Cáo con, em nói bậy bạ gì thế?” Mộc Kha bối rối gỡ tay cô ra, búng trán cô một. “Nghịch ngợm!”
“Anh Kha, thật ra Đinh Mạn Quân đã phát hiện ra chuyện của Lục Bình Nhi rồi, cô gái lần trước tiếp cận y ấy. Y đã đoán ra được mọi việc rồi. Chúng ta phải làm thế nào đây?”
(1) Gọi chung là Giám quân: một chức quan tứ phẩm thời nhà Lý. Đô chỉ huy sứ thường được phong cho các võ quan chỉ huy một cuộc hành quân hoặc cho các vị võ quan đứng đầu các ty quân sự tại ty đô.
/49
|