Phù Âm và Thời Việt đến trưa mới về tới căn cứ, những đồng đội khác cùng huấn luyện đã tập hợp đầy đủ, đến cả thím Trương cũng chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn phong phú chào đón bọn họ quay lại. Huấn luyện viên Tiêu Minh Hiên chủ động phát cho mỗi người một bao lì xì. Nghe nói Phù Âm đã thuyết phục được ba mẹ, các đồng đội đều mừng cho cô, nói như vậy, cô có thể không còn bận tâm gì mà cùng mọi người huấn luyện rồi.
Sau khi ăn uống no nê, mọi người cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, lập tực bảo huấn luyện viên sắp xếp nhiệm vụ huấn luyện.
Lịch hoạt động do Tiêu Minh Hiên xếp không hề có sự thay đổi, ba tiếng buổi chiều, Thời Việt và Phù Âm cùng tổ đội, ba người còn lại cùng hợp thành một tổ đánh trận vinh diệu, xem như là ba tiếng luyện tập căn bản, khai thác hố tướng của bản thân, tốt nhất là có thể nắm bắt được toàn bộ tướng sĩ trong phạm vi của mình. Sau khi ăn tối không, năm người cùng nhau tập hợp, huấn luyện phối hợp và chiến thuật toàn đội, thông lệ thua thì phát lì xì tự nhiên cũng được tiếp diễn.
Tuy nhiên, cả một buổi chiều mà trong nhóm tin nhắn hoàn toàn yên tĩnh, một bao lì xì cũng không có.
Phù Âm không được cướp lì xì, trong lòng có chút thất vọng--- ba anh chàng kia, hôm nay không thua trận nào sao?
Lúc huấn luyện buổi tối Phù Âm có hỏi Tiểu Nguyên, Lưu Tư Nguyên đáp lại rằng: "Anh Phong cùng Vũ thần hôm nay rất hăng tiết gà, em chỉ việc nằm thắng mười mấy bàn, một trận cũng không thua."
Trong lòng Phù Âm không khỏi lẩm bẩm, xem ra, hai người này sau một kỳ nghỉ dài không hoạt động nên máu huyết dâng trào lúc này mới có hội giải phóng, điều này hoàn toàn có thể giải thích được tất cả sự kiện cho ngày hôm nay, đối thủ của bọn họ chắc chắn có một trải nghiệm ác mộng đối với game rồi.
Bảy giờ tối đúng, Tiêu Minh Hiên gọi mọi người tập hợp tại phòng huấn luyện, cười híp mắt nói: "Anh cùng Thời Việt đã hẹn một nhóm đại thần cực mạnh đến, các em đoán xem là ai nào?"
Phù Âm cực kỳ mong đợi mà nói: "Có phải có Nghị ca không?"
Trước đây cô có đặc biệt nhắc tới, muốn được đối đầu với đệ nhất quốc phục Quan Vũ của Lâm Nghị. Quả nhiên, Tiêu Minh Hiên gật đầu đáp: "Đúng vậy, anh đã giúp em hẹn rồi, cậu ta nể mặt anh nên tới."
Lục Thanh Vũ nghi hoặc lên tiếng: "Minh thần, anh đã nói với bọn họ về chuyện chiến đội?"
Tiêu Minh Hiên đáp: "Anh không có tiết lộ thân phận của mấy đứa, chỉ nói là anh mới tìm được vài người mới, muốn đánh trận thứ cấp liên đấu, nhóm người mới này muốn hiểu thêm về chiến thuật của các đại thần."
Lòng hiếu kỳ của Diệp Phong bị dâng lên cực điểm, vẻ mặt thành khẩn nhìn Tiêu Minh Hiên nói: "Huấn luyện viên, anh đừng vờn tụi em nữa, ngoài Lâm Nghị ra thì anh còn mời ai tới nữa?"
Tiêu Minh Hiên mỉm cười, ừm hừm làm thanh cổ họng rồi nói: "Tối nay nhóm được mời tới huấn luyện cùng chúng ta gồm có đội trưởng Lâm Nghị của chiến đội Long Tộc, đội trưởng Huyễn Nguyệt của chiến đội LY, đội trưởng Lão Qủy của chiến đội Kinh Cức, đội trưởng Băng Vũ của chiến đội ICE, và đội trưởng Nam Kha của chiến đội DREAM."
Mọi người: "..................."
Huấn luyện viên của chúng ta thật thần thông quảng đại, một lần có thể mời cả năm đội trưởng của năm chiến đội khác tập hợp...
Tiêu Minh Hiên nói tiếp: "Năm người này, nếu các cậu đã xem giải đấu chắc đều biết nhỉ?"
Lục Thanh Vũ mỉm cười nói: "Đương nhiên. Trong đám người chơi trung đơn pháp sư, có hai tuyển thủ khi đối đầu làm em áp lực nhất, người đầu là Lạc Nhiên, người còn lại chính là Huyễn Nguyệt. Huyễn Nguyệt đặc biệt giỏi đánh xa, có thể xem như pháp sư đứng top3 trong KPL."
Diệp Phong theo sau tiếp lời: "Nam Kha của chiến đội Dream là xạ thủ giỏi nhất liên minh, em nhớ nhất trận kinh điển của cậu ấy, chính là khi toàn bộ chiến đội Dream đều bị gϊếŧ sạch, đối phương bốn người đang bao vây đẩy thạch anh, Nam Kha đã thao tác linh hoạt Marco Polo, mở đại chiêu chớp hiện, trực tiếp đem cả bốn người phe địch gϊếŧ sạch!"
Trận đấu đó Phù Âm cũng đã xem qua, đó là một trong những trận lội ngược dòng kinh điển trong trận thường quy, toàn bộ đều dựa vào một mình Nam Kha ra sức gỡ rối tình hình. Xạ thủ do anh ấy chơi thật sự quá đỉnh, tựa hồ trận nào cũng đều giành được MVP.
Lưu Tư Nguyên nói: "Phụ trợ Băng Vũ cũng rất có tiếng, Đông Hoàng Thái Nhất của anh ấy có tỷ lệ thắng đều vượt qua 80% rồi nhỉ?"
Phù Âm càng nghe càng chấn kinh, ba người này đều là đại thần số một số hai trong liên minh KPL, dưới tình huống có thêm Lão Qủy, jungler của Lão Qủy có tiếng là lén lú, số cao thủ bị anh ấy ám sát có thể bao quanh cả ngọn núi. Mà thượng đơn của Lâm Nghị cũng rất hung tợn, lúc đoàn chiến thích tung hoành ngang ngược, có thể nói là không cùng người khác nói lý.
Cả năm người này tập hợp lại một chỗ tạo thành tổ hợp dũng mãnh, nghe thôi cũng đủ làm người ta sợ hãi rồi!
Phù Âm nhịn không được mà nói: "Vậy chúng ta có hi vọng thắng không?"
Tiêu Minh Hiên cười xoa mũi nói: "Mấy đứa muốn nghe lời thật lòng sao?"
Mọi người lập tức gật đầu.
Tiêu Minh Hiên: "Vậy để anh nói thẳng, nếu như bọn họ không dùng mic nói chuyện, không có sự chỉ huy, mấy đứa có thể có 40% để thắng. Nhưng nếu như trong số bọn họ có người đứng ra chỉ huy, những người còn lại đều nghe theo mệnh lệnh, khả năng mấy đứa thắng..... không đến 30% đâu."
Cũng không phải là Tiêu Minh Hiên muốn đả kích ý chí của mọi người, mà đây thực sự là một chiến đội quá cao cấp, có thể xem là chiến đội hiếm gặp nhất trong lịch sử KPL.
Tuyển thủ mũi nhọn của cả năm câu lạc bộ, tập hợp lại với nhau lập nên một chiến đội tạm thời, từng người đều là minh tinh lớn, chỉ cần bọn họ không đánh ẩu, và có một người chỉ huy thống nhất, đây tuyệt đối là chiến đội mang nhịp đấu của thần. Tiêu Minh Hiên mời những đại thần này tới huấn luyện chủ yếu là muốn cho ba người Phù Âm, Diệp Phong, Lưu Tư Nguyên được thể nghiệm thế nào là sự khủng bố của những người được mệnh danh là đại thần hạng nhất trong liên minh KPL.
Bị một chiến đội đại thần lợi hại như vậy ngược rồi, sau này không cần biết gặp phải đội ngũ như thế nào cũng sẽ không sợ hãi nữa.
*
Bảy giờ rưỡi tối, Tiêu Minh Hiên trước tiên đăng nhập vào game, mở một phòng chiến cao cấp 5v5, từ trong nhóm bạn bè gửi lời mời cho Lâm Nghị, theo sau đó là thêm tài khoản nhỏ của chiến đội Mục Tiêu vào, mười vị trí nháy mắt đã có mặt đủ.
Vị trí trong phòng tự tạo có thể thay đổi sau khi đã vào phòng, năm vị đại thần tập hợp đổi vị trí một lượt, cuối cùng tạo thành một đội ngũ hoàn chỉnh.
Nhìn thấy một hàng ID vô cùng lạ mắt, Lâm Nghị bèn chủ động đánh chữ: "Minh thần, đây đều là mấy đội viên của anh sao?"
Tiêu Minh Hiên đáp: "Không sai, trong đó có một người là fan cậu đấy."
Người anh chỉ đương nhiên là người chơi đồng vị trí Phù Âm rồi.
Phù Âm lập tức hiện ra: "Xin chào Nghị ca, em là người mới, em rất thích Quan Vũ của anh ^_^"
Lâm Nghị khách khí đáp lại: "Cảm ơn."
Thời Việt nhìn thấy lời này có chút không vui, bèn nhíu mày thấp giọng hỏi: "Em không phải là thích Lý Bạch của anh sao?"
Các đồng đội bên cạnh đều ăn ý giả vờ cái gì cũng không nghe thấy.
Phù Âm ho nhẹ một tiếng, cười đáp: "Em chỉ là ngoài miệng khách khí một chút, trước tiên cùng anh ấy học tập kỹ thuật, sau này khi thực sự đối đầu, em lại đánh chết Quan Vũ của anh ấy."
Mọi người: ".............."
Em gái em quá chí khí rồi!
Thời Việt nghe xong lời này không khỏi cong môi: "Muốn đơn sát Quan Vũ của anh ấy, không phải là chuyện dễ dàng."
Trong lúc mọi người đang trò chuyện, phía đại thần bên kia cũng đang lục tục đánh chữ, lần lượt cùng Tiêu Minh Hiên chào hỏi. Mọi người lần này tới huấn luyện, chủ yếu là nhìn mặt mũi của Minh thần, nói cho cùng Tiêu Minh Hiên cũng từng là đội trưởng đầu tiên của Thiên Hoàn, cũng tính là nhân vật truyền kỳ, lại là tiền bối của mọi người, cho dù không có quá nhiều giao tình với anh, nhưng lễ phép vẫn là cần có. Hơn nữa trong lòng bọn họ cũng hiếu kỳ đối với đội ngũ của Minh thần, muốn biết trình độ của đám người mới này cao hay thấp.
Băng Vũ lên tiếng: "Nếu là trận huấn luyện, mọi người vẫn là đánh nghiêm túc một chút đi."
Nam Kha phụ họa nói: "Không sai. Tuy rằng đội ngũ của Minh thần đều là người mới, nhưng nói không chừng cũng có thể trở thành hác mã của liên đấu thứ cấp tiến vào KPL đấy."
Trong lòng Tiêu Minh Hiên lặng lẽ like cho anh, tuy rằng là lời khách khí, nhưng thực sự nói rất đúng.
Nam Kha tiếp tục hỏi: "Nếu như muốn nghiêm túc, chúng ta ai chỉ huy?"
Huyễn Nguyệt: "Tớ không biết chỉ hủy đâu, Nghị ca tới đi."
Lâm Nghị: "Tôi lười. Băng Vũ cậu tới, chơi phụ trợ dễ chỉ huy."
Băng Vũ: "Không thì Lão Qủy đi!"
Lão Qủy: "Không không, mị mà chỉ huy thì cả nhóm chỉ biết núp thôi đấy, không phù hợp với khí chất của các vị ở đây đâu."
Mọi người: "................"
Cả năm đại thần đều tung hứng một lượt, kết quả ai cũng không muốn đứng ra chỉ huy cả.
Trong chính chiến đội của bọn họ, bọn họ có thể đương nhiên đứng ra làm người chỉ huy, nhưng hôm nay, cùng một đám đại thần khác lập tổ, ai cũng không muốn đứng mũi chịu sào. Thắng được thì không nói, lỡ như thua thì sao, thế thì mất mặt chết mất.
Cuối cùng, Lâm Nghị quyết đoán lên tiếng: "Vậy thì mở mic đi, chú ý tín hiệu là được!"
Đội ngũ tạm thời được tập hợp, không có huấn luyện viên an bài chiến thuật cố đinh, mở mic cũng có thể, nên lui thì lui, nên đánh đoàn thì đánh đoàn, bọn họ dù sao cũng là tuyển thủ có ý thức cao, chỉ cần có người nhắc nhở, đánh một trận huấn luyện thì không thành vấn đề.
Tiêu Minh Hiên lên tiếng: "Vậy thì chuẩn bị vào thôi."
Mọi người nhanh chóng ấn chuẩn bị, trận đấu chính thức bắt đầu.
Trận đầu tiên, đội đại thần ở phe xanh, được cấm trước chọn trước. Bởi vì bọn họ chưa hiểu biết về đội ngũ của Minh thần, nên đều rất ăn ý trực tiếp bỏ quyền BAN.
Bỏ quyền BAN cũng chính là không cấm tướng, điều này không có khả năng xuất hiện trong giải đấu chính thức, bởi vì mỗi vị trí BAN chính là áp chế tuyển thủ nào đó hoặc là đánh vào mấu chốt đội hình. Nhưng hôm nay, nhóm đại thần rất lễ độ bỏ quyền BAN, Tiêu Minh Hiên cũng theo sau bỏ quyền BAN.
Kết quả chính là giai đoạn cấm tướng cả hai bên đều không cấm vị nào, ý tứ chính là, đem tất cả những tướng sĩ cấp vương giả vinh diệu thả ra, để mọi người tùy ý lựa chọn.
Đại thần Lam Nghị chọn trước, khóa lại tướng bản mệnh Quan Vũ.
Chiến đội Mục Tiêu bên này, số 1 Phù Âm, chọn sở trưởng Hoa Mộc Lan; số 2 Thời Việt không chọn jungler mà giúp Lục Thanh Vũ giành lấy Gia Cát Lượng.
Số 2 nhóm đại thần Huyễn Nguyệt chọn Điêu Thuyền, số 3 Băng Vũ cũng chọn bản mệnh Đông Hoàng.
Chiến đội Mục Tiêu bên này tạm thời chưa chọn tiếp, Tiêu Minh Hiên suy xét kỹ càng, đáp: "Diệp Phong, cậu muốn tiếp tục lấy xạ thủ sao?"
Diệp Phong gật đầu: "Vâng, em muốn lấy Tôn Thượng Hương."
Tiêu Minh Hiên đáp: "Vậy lấy Trương Phi và Tôn Thượng Hương."
Đối phương theo sau lấy xạ thủ Địch Nhân Kiệt và jungler A Kha.
Nhóm đại thần tuy rằng không có huấn luyện viên, nhưng ý thức bọn họ rất tốt, lúc chọn đội hình cũng sẽ xem xét trước sau.
Hệ thống đoàn chiến của bọn họ, Quan Vũ có giáp mạnh có thể trực tiếp đụng vỡ đội hình, Đông Hoàng có đại chiêu khống chế mấu chốt trọng tâm của phe mình, Điêu Thuyền có thể điên cuồng đánh trực diện, Địch Nhân Kiệt đánh bên sườn rất lợi hại, A Kha âm thầm thu hoạch. Một trận đoàn chiến nếu như Quan Vũ được điều khiến tốt, có thể trực tiếp tạo ra hiệu quả diệt đoàn.
Chiến đội Mục Tiêu vẫn còn jungler vẫn chưa chọn.
Tiêu Minh Hiên nói: "A Việt em muốn chọn tướng gì?"
Thời Việt nhìn đội hình đối phương đáp: "Em chọn Đạt Ma, đi lộ tuyến jungler buff xanh."
Trong liên đấu chuyên nghiệp, lúc chọn đội hình, cần nhất phối hợp kinh tế trong đội.
Kinh tế của đoàn đội là có hạn, nếu như jungler trọng tâm đội hình, vậy thì đường biên tốt nhất không cần chiến sĩ cần quá nhiều kinh tế, Tôn Thượng Hương là loại tướng hậu kỳ, cần phải có nguồn tích lũy kinh tế mới có thể phát huy hiệu quả, nếu như Thời Việt lại chọn jungler cần phải đánh trường kỳ, vậy thì hai người sẽ xuất hiện mâu thuẫn.
Ví dụ như, Lộ Na và Điêu Thuyền tuyệt đối không thể xuất hiện trong cùng một đội hình, hai tướng này đều cần buff xanh để thực hiện thao tác, kết quả của việc cùng nhau xuất hiện chính là hai người cũng giành nhau buff xanh, trên chiến trường đụng mặt sẽ cực kỳ lúng túng.
Đồng đội không giống với trận chơi cùng người lạ, bắt buộc phải phối hợp điều tiết kinh tế. Vậy nên Thời Việt mới chọn Đạt Ma một jungler không ăn kinh tế, bảo vệ Tôn Thượng Hương tiến vào hậu kỳ. Thuận tiện nhường tài nguyên lại cho Hoa Mộc Lan đường trên, để Hoa Mộc Lan thuận tiện đánh úp đối phương.
Diệp Phong nghe xong lời này của Thời Việt, tâm tình cực kỳ phức tạp, nhịn không được nói: "Việt ca, tớ gần đây đang luyện chiến sĩ, đợi tới khi liên đấu nếu cậu muốn đánh jungler trọng tâm, không cần để ý tới việc tớ chọn xạ thủ đâu, thực ra tớ vẫn chơi được chiến sĩ."
Bởi vì quan tâm đến xạ thủ của anh, Thời Việt thường hay chọn những chiến sĩ jungler có thể nhường tài nguyên, đây không phải là phong cách của Việt thần. Thích khách của Việt thần cũng tuyệt đối có năng lực carry toàn trận, Diệp Phong không thể ích kỷ mà muốn người khác vì anh mà thay đổi.
Thời Việt thản nhiên nói: "Không sao đâu, chúng ta trước thử đội hình này. Đội hình sau này còn có thể điều chỉnh nữa."
Diệp Phong gật đầu: "Ừ!"
Mọi người đều vì đội ngũ mà suy xét, hệ thống đội hình của chiến đội tự nhiên là càng phong phú càng tốt, Tiêu Minh Hiên nghe lời đối thoại của hai người, không khỏi an ủi cười cười, vỗ tay hai cái: "Được rồi, trận đấu sắp bắt đầu rồi, đều lên tinh thần hết đi, đừng để bị nhóm đại thần đối diện đánh thành tôm tươi."
Mọi người: "...................."
Đây nhất định là huấn luyện viên giả mạo, sao có thể nói đội viên nhà mình như thế chứ?
Tụi này sao có thể bị đánh thành tôm tươi chứ?!
~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~
/114
|