Tiêu Minh Hiên không chỉ muốn đầu tư một chiến đội, đương nhiên không phải đơn thuần bởi vì thành lập một chiến đội game của vương giả vinh diệu đơn giản, mà là anh muốn thành lập một câu lạc bộ game chính quy, trước khi chính thức gia nhập KPL, anh muốn để tuyển thủ trong chiến đội tiếp nhận sự quản lý như một câu lạc bộ chuyên nghiệp, những người được chọn lần này có khả năng sẽ giúp anh đạt được mục đích.
Sau khi thông qua vòng phỏng vấn, Tiêu Minh Hiên liền dứt khoát kí hợp đồng với mọi người, hơn nữa còn bảo họ nhanh chóng chuyển đến trụ sở chiến đội.
Hôm những người mới tới báo danh cũng vừa lúc nhóm Lục Thanh Vũ trở về sau kỳ nghỉ, căn cứ lập tức trở nên náo nhiệt hơn. Thực tập sinh thanh huấn doanh khi gặp được Vũ thần, Việt thần đều là vẻ mặt tôn sùng, gặp Phù Âm cũng sẽ tôn trọng gọi một tiếng chị Âm.
Tiêu Minh Hiên thuê căn biệt thự ba tầng cách vách, sau đó sắp xếp cho nhân viên tài vụ cùng năm người mới vào đó ở.
Quản lý đội kiêm nhà phân tích Tần Như lại được xếp ở ký túc xá đối diện ký túc của Phù Âm.
Tần Như cầm trong chiếc vali màu bạc, hôm nay cô không mặc tây trang và mang cao gót, mà chỉ mặc quần jeans áo sơ mi tay ngắn, chân mang đôi giày thể thao màu trắng, cộng thêm cặp kính gọng bạc càng khiến cho cô toát lên vẻ lanh lợi, Phù Âm cực kỳ sùng bái cô, cô vừa tới, liền hăng hái chạy tới giúp cô chuyển hành lý: “Chị Như tới rồi! Em đưa chị đi xem ký túc nhé!”
Trong phòng ký túc chỉ bày một chiếc giường, một tủ quần áo và vài đồ gia dụng, bởi vì lúc sửa sang chưa xác định được người ở là nam hay nữ, nên phong cách của vật dụng trong phòng khá trung tính, tường cũng được quét một lớp sơn màu xanh lam mát mẻ.
Tần Như rất vừa lòng với căn phòng, cô đặt hành lý sang một bền, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Minh Hiên đang đứng ở cửa, anh sờ mũi ho nhẹ một tiếng, rồi nói: “Mấy thứ như chăn nệm vẫn chưa mua, để Tiểu Âm dẫn em đi mua đi.”
Phù Âm gật đầu: “Không thành vấn đề, em sẽ đi cùng chị Như.”
Lúc đang nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến giọng nói thánh thót: “Sư phu, nghe nói chiến đội của các anh có một nữ tiến sĩ đến làm quản lý đội sao, thật lợi hại!”
Theo sau là giọng nói mang theo ý cười của Lục Thanh Vũ: “Không sai, còn kiêm thêm phân tích số liệu nữa, Nhan Nhan em hôm nay có thời gian rảnh ghé đây sao?”
Thời Nhan vuốt tóc: “Các anh không phải đang được nghỉ sao? Hôm nay vừa đúng cuối tuần, em cũng được nghỉ nên tới thăm mọi người, em còn mua thêm rất nhiều trái cây đấy!”
Thực ra cô lấy lý do tới đây xem người mới để thăm Lục Thanh Vũ mà thôi.
Lục Thanh Vũ hiển nhiên không phát giác điều gì cả, chỉ mỉm cười nhận lấy: “Khách khí quá rồi, mua nhiều như vậy.”
Phù Âm và Tần Như sau khi xuống lầu, Thời Nhan lập tức hai mắt phát sáng, đi tới giơ tay ra: “Chào chị, chị có phải là chị Như mà Tiểu Âm nhắc đến không?”
Phù Âm nhanh chóng giới thiệu: “Đây là bạn thân của em, cũng là em gái ruột của Việt ca, chị gọi bạn ấy Nhan Nhan là được.”
Tần Như bình tĩnh gật đầu, giơ tay ra bắt tay: “Chào em.”
Thời Nhan cả mặt thể hiện sự sùng bái: “Chị thật sự quá lợi hại! Điểm toán của em cực kỳ kém, học kỳ trước điểm toán cao cấp thiếu chút nữa là không đủ đậu, mà chị lại có thể học toán học tới tiến sĩ!” Trong lòng cô cũng tò mò, với học vấn như vậy sao Tần Như lại không tới những nơi như viện khoa học, hay mấy nơi nghiên cứu chuyên sâu các loại để làm việc, mà lại tới đây làm việc tại một chiến đội.
Nhưng Phù Âm đã dùng ánh mắt nhắc khéo cô, nên Thời Nhan liền nhanh trí không nói ra.
Đúng lúc này Thời Việt cũng xuống lầu, Phù Âm bèn hỏi: “Việt ca anh có thời gian không? Có thể đưa em với chị Như đi siêu thị một chuyến không? Em cùng chị ấy đi mua chăn nệm và mấy đồ dùng sinh hoạt, hai người bọn em không thể cầm hết được.”
Phù Âm lên tiếng, Thời Việt tự nhiên sẽ không từ chối: “Được, anh ra gara lấy xe, em cùng chị Như cứ ra ngoài chờ đi.”
Thời Nhan hăng hái lên tiếng: “Em cũng muốn đi, phụ xách đồ!”
***
Bốn người lái xe đến siêu thị lớn nằm ở cửa ra của tiểu khu, phòng Tần Như chỉ có vài đồ gia dụng, đồ dùng cần thiết vẫn còn thiếu rất nhiều, Thời Nhan nhiêt tình cùng chị ấy chọn lựa, Phù Âm lại đi phía sau, đi sát Thời Việt nhỏ giọng hỏi: “Chị ấy cùng Minh thần, có phải có gì đó không? Em cảm giác ánh mắt Minh thần nhìn chị ấy có gì đó không đúng lắm.”
Thời Việt nhìn bóng lưng cao gầy của người con gái đi cách đó không xa, tiến gần bên tai Phù Âm nói: “Anh chỉ biết là, lúc trước sư phụ cũng học ngành toán ở trường đại học, còn có một cô bạn gái, tình cảm cũng rất tốt, sau này bởi vì anh ấy trở thành game thủ mà chia tay, mà cô gái đó hình như cũng mang họ Tần.”
Phù Âm: “……………………..”
Không cần đoán làm gì, chắc chắn là chị gái đi trước mặt chúng ta rồi.
Lòng hiếu kỳ của Phù Âm triệt để dâng cao: “Vì sao lại chia tay anh có biết không?”
Thời Việt đáp: “Theo như lời kể của sư phụ thì năm đó sinh nhật cửa bạn gái mà anh ấy không tặng quà, còn quên luôn thời gian hẹn đi ăn với người ta, cùng mấy anh em lập nhóm đấu rank cả đêm, người ta trong lúc tức giận liền kéo anh ấy vào danh sách đen, chỉ lưu lại đúng một câu —- Anh yêu đương với vương giả vinh diệu là được, không cần có bạn gái đâu.”
Phù Âm: “……………………………”
Minh thần thời trẻ thế nhưng lại là dáng vẻ này, chị ấy cũng thật quá lợi hại, không chút do dự mà cho hẳn vào danh sách đen.
Phù Âm nghiêm túc hỏi: “Vậy chị Như lần này tới chiến đội chúng ta làm quản lý đội kiêm phân tích viên, lẽ nào là vì anh ấy sao?”
Thời Việt gật đầu: “Có khả năng.”
Phù Âm nói một cách ẩn ý: “Xem ra, anh khả năng cao sẽ có thêm một sư nương đấy….”
Thời Việt co rút khóe miệng, cách gọi “sư nương” này có chút kỳ quái.
Hai người đang trò chuyện thì Tần Như đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, nhấc mày hỏi: “Hai đứa đang lén lút nói cái gì vậy?”
Phù Âm lập tức mỉm cười: “Không có gì ạ, tụi em chỉ đang nói đến việc livestream ngày hôm qua thôi.”
Thần sắc cô bình tĩnh đi về phía trước, nhìn vào xe hàng của Tần Như, nói: “Chị Như, chị chọn xong rồi sao?”
Tần Như gật đầu: “Ừ, chúng ta về thôi.”
Chăn do chị ấy chọn cùng ga giường đều là màu đơn sắc không hình, lúc quay về biệt thự liền trải ga, cả phòng tạo nên một cảm giác vô cùng đơn giản, không giống phòng ngủ mang vẻ đáng yêu của các nữ sinh. Tính cách của chị ấy cũng thuộc dạng nữ vương hành động mạnh mẽ vang dội, Tiêu Minh Hiên thế nhưng dám bỏ rơi chị ấy trong ngày sinh nhật, bị chị ấy cho vào danh sách đen cũng là việc bình thường,
Phù Âm sờ mũi nói: “Chị Như, vậy chị cứ sắp xếp đồ nhé, chút nữa rồi chúng ta cùng xuống lầu ăn tối!”
Tần Như đột nhiên hỏi: “Thời gian ngủ nghỉ của chiến đội được sắp xếp ra sao?”
Phù Âm nói: “Mấy anh con trai đều thích ngủ nướng, đúng 11 giờ sẽ có chuông báo. Chị không cần để ý bọn họ, có thể dậy trước cũng được.”
Tần Như gật đầu, lịch sự nói: “Cảm ơn.”
Lúc Phù Âm xuống lầu thì Nhan Nhan đã cùng đám nhóc người mới trò chuyện đến vui vẻ, cô là kiểu người hướng ngoại dễ nói chuyện, lại thêm việc cô cũng là người chơi cấp kim cương, đối với các loại chiến thuật, đội hình cũng không lạ gì nữa, lúc cùng mọi người nói chuyện nhắc nhiều nhất vẫn là những vấn đề này.
Trái cây hôm nay do Thời Nhan mang đến chứa đủ một thùng lớn, có táo, cam, chuối, nho và nhiều loại khác nữa, đặt đầy trên bàn ăn.
Phù Âm đi tới bên cạnh cô, nói: “Một mình cậu khiêng cả thùng to như vậy đến? Sao không gọi tớ tới giúp?”
Thời Nhan khoác tay: “Chuyện nhỏ, tớ còn có thể xách được cả bao gạo, chút trái cây này có là gì.”
Lục Thanh Vũ nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, liền mỉm cười khen: “Xem ra em thật sự là một đại lực sĩ nha?’
Mặt Thời Nhan đỏ au lên: “Đều tại anh trai em bình thường chỉ biết học, mỗi lần chuyển nhà ba mẹ đều bắt em tới giúp, đều là luyện từ lúc còn nhỏ mà thành!”
Thời Việt nhấc mày: “Việc này cũng đổ lên đầu anh?”
Mọi người trò chuyện đang trò chuyện vui vẻ, Phù Âm lại phát hiện huấn luyện viên một mình đi lên lầu, chắc là đi tìm chị Như rồi.
***
Phòng tầng 3, Tần Như vừa sắp xếp xong giường, lúc này đang treo quần áo vào tủ đồ, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tần Như: “Mời vào.”
Tiêu Minh Hiên đi vào trong phòng, thấy cô đang xếp quần áo, không nhịn được thấp giọng hỏi: “Đồ đạc đã mua đủ chưa? Còn cần thêm thứ gì thì cứ việc nói.”
Giọng nói của anh khó có khi ôn nhu đến như vậy, nhưng thần sắc lại có chút ngượng ngùng.
Nhưng Tần Như vẫn rất bình tĩnh, chị cũng không thèm quay đầu mà nói: “Không cần, đã mua đủ rồi.”
Không khí trong phòng trầm xuống, cực kỳ ngượng ngùng, Tần Như tự mình sắp xếp quần áo, Tiêu Minh Hiên đứng nguyên tại chỗ, giống như tượng đá vậy.
Qua một lúc lâu, anh mới lên tiếng hỏi: “Tiểu Như, em nhận làm quản lý chiến đội, có phải là vì anh không?”
Động tác của Tần Như đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn anh.
Người đàn ông trước mắt sớm đã không còn là cậu thiếu niên ưu tú trong ký ức, anh đã là đội trưởng của Thiên Hoàn hai năm, sau khi rời đội liền tham gia vào việc kinh doanh trong nhà, ở trong thương trường lăn lộn mấy năm, anh của hiện tại, thân hình cao lớn rắn chắc, ánh mắt trầm tĩnh, hoàn toàn là dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành.
Tần Như cong khóe miệng cười, chị nói: “Lời này của anh là có ý gì? Tôi vì anh?”
Trong mắt Tiêu Minh Hiên xẹt qua một tia ngượng ngập, nhưng vẫn tận lực giữ ngữ khí bình tĩnh: “Lúc mới chia tay, anh có đi tìm em, nhưng em đã cho anh vào danh sách đen tất cả các phương thức liên lạc, anh không cách nào liên lạc được em cả. Sau đó anh hỏi bạn thân của em, mới biết em đi Bắc Kinh …..”
Tần Như lạnh lùng nói: “Nếu như lúc đó anh chỉ cần quan tâm tôi chỉ một chút, thì sớm đã biết việc tôi được nhà trường điểm tên đi Bắc Kinh nghiên cứu chuyên sâu, tất cả bạn học bên cạnh tôi đều biết việc này, mà anh lại tới tận sau khi chia tay mới nghe nói đến. Trong mắt anh, game mới là quan trọng nhất, tôi xem như đã hiểu rõ, mới chủ động buông tay.”
Tiêu Minh Hiên trầm mặc một lúc, mới thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Tần Như xoay người không nhìn anh nữa: “Đều là chuyện đã qua từ lâu rồi, không cần xin lỗi, tôi cũng không muốn nhắc lại. Tôi tới chiến đội không phải là vì anh, mà là lúc tôi phân tích số liệu trong trận dự tuyển của các thành viên, phát hiện chiến đội AIM của các anh tiền đồ vô hạn, các tuyển thủ trù Thời Việt và Lục Thanh Vũ có số luệ rất ổn định ra, thì ba người còn lại có không gian phát triển rất lớn, đặc biệt là Phù Âm, tôi cực kỳ thưởng thức cô bé. Giống như tôi đã nói tại buổi phỏng vấn, tôi tới AIM, là bởi vì tôi có lòng tin chiến đội có thể lấy được giải quán quân, anh không cần nghĩ nhiều.”
Tiêu Minh Hiên: “…………………..”
Mấy năm nay, anh thực ra vẫn chưa quên được Tần Như, chỉ là năm đó tuổi còn nhỏ, vẫn chưa hiểu việc làm xong vun đắp một mối quan hệ tình cảm. Thời gian đó, anh vừa lúc đang tạo một đội đấu giải thành phố, bận rộn tới mức đầu óc rối loạn, trong đầu chỉ biết đến thi đấu, đã sơ sót mất Tần Như, anh vẫn nghĩ đợi đến một ngày bản thân giành được giải quán quân, nhất định sẽ dùng mấy vạn tiền giải quán quân đó mua cho cô một món quà.
Kết quả lúc anh lên nhận giải quán quân cấp thành phố, thì Tần Như đã sớm rời đi.
Là sự ích kỷ của anh buộc cô ấy rời đi, là sự ngu dốt của anh tổn thương người con gái đã từng yêu anh sâu đậm.
Sự tiếc nuối thời niên thiếu giống như ám ảnh lên đầu tim anh, vẫn chưa từng tan đi, vậy nên, những năm nay bên cạnh anh chưa từng có bất kỳ người nào khác, nữ chính của đoạn tình cảm đơn thuần nhất trong lòng anh vĩnh viễn là Tần Như.
Nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Tiêu Minh Hiên lại than khẽ một tiếng, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, giọng nói càng thêm ôn nhu: “Được, việc đã qua anh sẽ không nhắc nữa. Em đã chọn tới chiến đội Mục Tiêu làm quản lý kiêm phân tích viên, thì em chính là một đội viên trong chiến đội chúng ta, hi vọng sự hợp tác của chúng ta, có thể khiến chiếc đội Mục Tiêu giành được giải tổng quán quân.”
Tần Như gật đầu, bình tĩnh mà nghiêm túc đáp: “Yên tâm, tôi sẽ tận lực.”
***
Thời gian cơm tối, Tiêu Minh Hiên dẫn theo Tần Như xuống lầu, thím Trương đã làm xong một bàn cơm phong phú, hôm nay toàn bộ thành viên mới cũng tập trung tại nhà ăn, Tiêu Minh Hiên chủ động mở một chai sâm panh quý, rót cho từng người, mỉm cười nói: “Cạn ly nào, chúc mừng chiến đội chúng ta lần nữa mở rộng quy mô!”
Mọi người vui vẻ cụng ly với nhau, Thời Nhan với tư cách “Đội trưởng fanclub” cũng dính chút hào quang.
Hôm nay là ngày nghỉ ngơi cuối cùng, buổi tối mọi người cũng thả lỏng một phen, Tiêu Minh Hiên mang theo mọi người tới KTV ca hát.
Tần Như không thích mấy loại tiệc tùng náo nhiệt, liền dùng sắc mặt bình tĩnh ngồi trong góc làm người nghe. Thời Việt không biết hát, liền đi tới ngồi cạnh Tần Như, hai người tựa như điều hòa hình dáng con người phát ra hơi lạnh tự nhiên, khiến người xung quanh không dám lại gần.
Tiêu Minh Hiên mỉm cười nói: “Ưu tiên phụ nữ, Tiểu Âm em hát trước nhé?”
Mọi người lập tức quay quanh hô hào: “Chị Âm hát một bài!” “Chị Âm hát một bài!”
Phù Âm cũng không từ chối, cực kỳ phóng khoáng nhận lấy mic, hát bài của Vương Phi.
Bài này giọng cao người thường rất khó hát được, nhưng Phù Âm lại hát rất tốt, giọng của cô vôn trong trẻo như nước, bài hát này cực kỳ phù hợp với cô, Thời Việt ngồi ở một góc lắng nghe, cảm giác như bị chuốc say, sắc mặt vốn lạnh nhạt, cũng trở nên ôn hòa từng chút một.
Tần Như ngồi bên cạnh âm thầm quan sát biến quá trên mặt Thời Việt, lên tiếng: “Phù Âm hát rất hay nhỉ.”
Thời Việt gật đầu: “Vâng.”
Tần Như: “Rất thích cô bé sao?”
Thời Việt ngẩn ra, không ngờ ánh mắt của chị Như lại sắc bén như vậy, nhìn một cái là ra.
Chắc là do hai người đều ngồi ở trong góc, vậy nên cô mới nhìn thấy rõ biến hóa trên mặt anh.
Thời Việt không có trả lời, cũng không có phản bác.
Sau một lúc, lại nghe Tần Như bình tĩnh nói: “Lúc còn trẻ, gặp phải người mình thích thì nên biết trân trọng, đừng để đánh mất rồi lại hối hận.”
Lời này của chị ý vị thâm trường*.
* Ý vị thâm trường (意味深长): mang ý vị, sâu xa.
Thời Việt nhớ tới chuyện sư phụ và chị chia tay, bèn thấp giọng nói: “Em biết, em sẽ trân trọng cô ấy.”
Tần Như không nói thêm nữa, ánh mắt của Thời Việt cũng tập trung nhìn về phía Phù Âm.
Cô ngồi trên chiếc ghế cao đặt phía trước, tay cầm mic, mắt nhắm lại nhập tâm hát bài hát—-
[Chỉ là bởi vì trong một đám đông nhìn anh thêm một lần, lại không thể quên dung nhan của anh;Mộng ước ngẫu nhiên lại lần nữa tương kiến, từ đây tôi bắt đầu cô đơn nhớ nhung;Nhớ người người ở tận chân trời, nhớ người người liền ở trước mắt;Nhớ người người ở trong tâm trí, nhớ người người ở mãi trong tim…..]
Giọng ca trong trẻo thánh thót, thông qua mic mà vang khắp căn phòng, từng từ từng chữ gõ thẳng vào trong tim Thời Việt.
Cuộc gặp gỡ giữa anh và Phù Âm, có thể chính là một đoạn.
Từ lúc biết quen biết cô, anh liền không thể nào quên được cô, luôn không tự giác mà nhớ đến cô. Điều khiến anh cảm thấy may mắn là, Phù Âm không giống phần lớn các cô gái phản đối bạn trai chơi game—- cô chơi game so với đám con trai còn lợi hại hơn, hơn nữa còn đi bên cạnh anh, trở thành đồng đội tốt nhất của anh.
Ca khúc kết thúc, cả phòng vang lên tiếng vỗ tay vang dội. Phù Âm phóng khoáng nhảy xuống ghế, mỉm cười cúi người: “Cảm ơn mọi người!”
Ánh mắt Thời Việt ôn hòa, khẽ nâng hai tay ra vỗ tay cho cô.
Lời nhắc nhở của chị Như càng khiến quyết tâm của anh trở nên kiên định hơn, anh không muốn hối hận như sư phụ, người mình thích ở ngay trước mắt, anh nhất định cố gắng giữ lấy.
Trong lòng Thời Việt đã có chủ ý, đợi sau khi kết thúc giải mùa thu, nếu như chiến đội AIM có thể giành được quán quân, anh sẽ dùng giải thưởng tỏ tình với cô. Nếu như không thể, anh cũng sẽ tỏ tình. Trong quá trình thi đấu, anh không muốn khiến cô phiền lòng, nhưng sau khi trận đấu kết thúc, anh cũng không muốn phí thêm thời gian.
Anh muốn cho tất cả mọi người biết, Phù Âm là người anh thích, cũng là nữ thần mà anh muốn bảo vệ cả đời.
~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~
Trans: Ta nói cha nội Thời Việt sến rện hà =.,= … mà mấy cô có công nhận huấn luyện viên thời trẻ có chút hơi thở tra nam không =))) Chị Như chỉ kéo vào danh sách đen thôi chứ gặp mấy chị thô bạo hơn thì cho vài cú vả nhớ đời rồi mới chia tay ấy chứ =))))
Sau khi thông qua vòng phỏng vấn, Tiêu Minh Hiên liền dứt khoát kí hợp đồng với mọi người, hơn nữa còn bảo họ nhanh chóng chuyển đến trụ sở chiến đội.
Hôm những người mới tới báo danh cũng vừa lúc nhóm Lục Thanh Vũ trở về sau kỳ nghỉ, căn cứ lập tức trở nên náo nhiệt hơn. Thực tập sinh thanh huấn doanh khi gặp được Vũ thần, Việt thần đều là vẻ mặt tôn sùng, gặp Phù Âm cũng sẽ tôn trọng gọi một tiếng chị Âm.
Tiêu Minh Hiên thuê căn biệt thự ba tầng cách vách, sau đó sắp xếp cho nhân viên tài vụ cùng năm người mới vào đó ở.
Quản lý đội kiêm nhà phân tích Tần Như lại được xếp ở ký túc xá đối diện ký túc của Phù Âm.
Tần Như cầm trong chiếc vali màu bạc, hôm nay cô không mặc tây trang và mang cao gót, mà chỉ mặc quần jeans áo sơ mi tay ngắn, chân mang đôi giày thể thao màu trắng, cộng thêm cặp kính gọng bạc càng khiến cho cô toát lên vẻ lanh lợi, Phù Âm cực kỳ sùng bái cô, cô vừa tới, liền hăng hái chạy tới giúp cô chuyển hành lý: “Chị Như tới rồi! Em đưa chị đi xem ký túc nhé!”
Trong phòng ký túc chỉ bày một chiếc giường, một tủ quần áo và vài đồ gia dụng, bởi vì lúc sửa sang chưa xác định được người ở là nam hay nữ, nên phong cách của vật dụng trong phòng khá trung tính, tường cũng được quét một lớp sơn màu xanh lam mát mẻ.
Tần Như rất vừa lòng với căn phòng, cô đặt hành lý sang một bền, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tiêu Minh Hiên đang đứng ở cửa, anh sờ mũi ho nhẹ một tiếng, rồi nói: “Mấy thứ như chăn nệm vẫn chưa mua, để Tiểu Âm dẫn em đi mua đi.”
Phù Âm gật đầu: “Không thành vấn đề, em sẽ đi cùng chị Như.”
Lúc đang nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến giọng nói thánh thót: “Sư phu, nghe nói chiến đội của các anh có một nữ tiến sĩ đến làm quản lý đội sao, thật lợi hại!”
Theo sau là giọng nói mang theo ý cười của Lục Thanh Vũ: “Không sai, còn kiêm thêm phân tích số liệu nữa, Nhan Nhan em hôm nay có thời gian rảnh ghé đây sao?”
Thời Nhan vuốt tóc: “Các anh không phải đang được nghỉ sao? Hôm nay vừa đúng cuối tuần, em cũng được nghỉ nên tới thăm mọi người, em còn mua thêm rất nhiều trái cây đấy!”
Thực ra cô lấy lý do tới đây xem người mới để thăm Lục Thanh Vũ mà thôi.
Lục Thanh Vũ hiển nhiên không phát giác điều gì cả, chỉ mỉm cười nhận lấy: “Khách khí quá rồi, mua nhiều như vậy.”
Phù Âm và Tần Như sau khi xuống lầu, Thời Nhan lập tức hai mắt phát sáng, đi tới giơ tay ra: “Chào chị, chị có phải là chị Như mà Tiểu Âm nhắc đến không?”
Phù Âm nhanh chóng giới thiệu: “Đây là bạn thân của em, cũng là em gái ruột của Việt ca, chị gọi bạn ấy Nhan Nhan là được.”
Tần Như bình tĩnh gật đầu, giơ tay ra bắt tay: “Chào em.”
Thời Nhan cả mặt thể hiện sự sùng bái: “Chị thật sự quá lợi hại! Điểm toán của em cực kỳ kém, học kỳ trước điểm toán cao cấp thiếu chút nữa là không đủ đậu, mà chị lại có thể học toán học tới tiến sĩ!” Trong lòng cô cũng tò mò, với học vấn như vậy sao Tần Như lại không tới những nơi như viện khoa học, hay mấy nơi nghiên cứu chuyên sâu các loại để làm việc, mà lại tới đây làm việc tại một chiến đội.
Nhưng Phù Âm đã dùng ánh mắt nhắc khéo cô, nên Thời Nhan liền nhanh trí không nói ra.
Đúng lúc này Thời Việt cũng xuống lầu, Phù Âm bèn hỏi: “Việt ca anh có thời gian không? Có thể đưa em với chị Như đi siêu thị một chuyến không? Em cùng chị ấy đi mua chăn nệm và mấy đồ dùng sinh hoạt, hai người bọn em không thể cầm hết được.”
Phù Âm lên tiếng, Thời Việt tự nhiên sẽ không từ chối: “Được, anh ra gara lấy xe, em cùng chị Như cứ ra ngoài chờ đi.”
Thời Nhan hăng hái lên tiếng: “Em cũng muốn đi, phụ xách đồ!”
***
Bốn người lái xe đến siêu thị lớn nằm ở cửa ra của tiểu khu, phòng Tần Như chỉ có vài đồ gia dụng, đồ dùng cần thiết vẫn còn thiếu rất nhiều, Thời Nhan nhiêt tình cùng chị ấy chọn lựa, Phù Âm lại đi phía sau, đi sát Thời Việt nhỏ giọng hỏi: “Chị ấy cùng Minh thần, có phải có gì đó không? Em cảm giác ánh mắt Minh thần nhìn chị ấy có gì đó không đúng lắm.”
Thời Việt nhìn bóng lưng cao gầy của người con gái đi cách đó không xa, tiến gần bên tai Phù Âm nói: “Anh chỉ biết là, lúc trước sư phụ cũng học ngành toán ở trường đại học, còn có một cô bạn gái, tình cảm cũng rất tốt, sau này bởi vì anh ấy trở thành game thủ mà chia tay, mà cô gái đó hình như cũng mang họ Tần.”
Phù Âm: “……………………..”
Không cần đoán làm gì, chắc chắn là chị gái đi trước mặt chúng ta rồi.
Lòng hiếu kỳ của Phù Âm triệt để dâng cao: “Vì sao lại chia tay anh có biết không?”
Thời Việt đáp: “Theo như lời kể của sư phụ thì năm đó sinh nhật cửa bạn gái mà anh ấy không tặng quà, còn quên luôn thời gian hẹn đi ăn với người ta, cùng mấy anh em lập nhóm đấu rank cả đêm, người ta trong lúc tức giận liền kéo anh ấy vào danh sách đen, chỉ lưu lại đúng một câu —- Anh yêu đương với vương giả vinh diệu là được, không cần có bạn gái đâu.”
Phù Âm: “……………………………”
Minh thần thời trẻ thế nhưng lại là dáng vẻ này, chị ấy cũng thật quá lợi hại, không chút do dự mà cho hẳn vào danh sách đen.
Phù Âm nghiêm túc hỏi: “Vậy chị Như lần này tới chiến đội chúng ta làm quản lý đội kiêm phân tích viên, lẽ nào là vì anh ấy sao?”
Thời Việt gật đầu: “Có khả năng.”
Phù Âm nói một cách ẩn ý: “Xem ra, anh khả năng cao sẽ có thêm một sư nương đấy….”
Thời Việt co rút khóe miệng, cách gọi “sư nương” này có chút kỳ quái.
Hai người đang trò chuyện thì Tần Như đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, nhấc mày hỏi: “Hai đứa đang lén lút nói cái gì vậy?”
Phù Âm lập tức mỉm cười: “Không có gì ạ, tụi em chỉ đang nói đến việc livestream ngày hôm qua thôi.”
Thần sắc cô bình tĩnh đi về phía trước, nhìn vào xe hàng của Tần Như, nói: “Chị Như, chị chọn xong rồi sao?”
Tần Như gật đầu: “Ừ, chúng ta về thôi.”
Chăn do chị ấy chọn cùng ga giường đều là màu đơn sắc không hình, lúc quay về biệt thự liền trải ga, cả phòng tạo nên một cảm giác vô cùng đơn giản, không giống phòng ngủ mang vẻ đáng yêu của các nữ sinh. Tính cách của chị ấy cũng thuộc dạng nữ vương hành động mạnh mẽ vang dội, Tiêu Minh Hiên thế nhưng dám bỏ rơi chị ấy trong ngày sinh nhật, bị chị ấy cho vào danh sách đen cũng là việc bình thường,
Phù Âm sờ mũi nói: “Chị Như, vậy chị cứ sắp xếp đồ nhé, chút nữa rồi chúng ta cùng xuống lầu ăn tối!”
Tần Như đột nhiên hỏi: “Thời gian ngủ nghỉ của chiến đội được sắp xếp ra sao?”
Phù Âm nói: “Mấy anh con trai đều thích ngủ nướng, đúng 11 giờ sẽ có chuông báo. Chị không cần để ý bọn họ, có thể dậy trước cũng được.”
Tần Như gật đầu, lịch sự nói: “Cảm ơn.”
Lúc Phù Âm xuống lầu thì Nhan Nhan đã cùng đám nhóc người mới trò chuyện đến vui vẻ, cô là kiểu người hướng ngoại dễ nói chuyện, lại thêm việc cô cũng là người chơi cấp kim cương, đối với các loại chiến thuật, đội hình cũng không lạ gì nữa, lúc cùng mọi người nói chuyện nhắc nhiều nhất vẫn là những vấn đề này.
Trái cây hôm nay do Thời Nhan mang đến chứa đủ một thùng lớn, có táo, cam, chuối, nho và nhiều loại khác nữa, đặt đầy trên bàn ăn.
Phù Âm đi tới bên cạnh cô, nói: “Một mình cậu khiêng cả thùng to như vậy đến? Sao không gọi tớ tới giúp?”
Thời Nhan khoác tay: “Chuyện nhỏ, tớ còn có thể xách được cả bao gạo, chút trái cây này có là gì.”
Lục Thanh Vũ nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, liền mỉm cười khen: “Xem ra em thật sự là một đại lực sĩ nha?’
Mặt Thời Nhan đỏ au lên: “Đều tại anh trai em bình thường chỉ biết học, mỗi lần chuyển nhà ba mẹ đều bắt em tới giúp, đều là luyện từ lúc còn nhỏ mà thành!”
Thời Việt nhấc mày: “Việc này cũng đổ lên đầu anh?”
Mọi người trò chuyện đang trò chuyện vui vẻ, Phù Âm lại phát hiện huấn luyện viên một mình đi lên lầu, chắc là đi tìm chị Như rồi.
***
Phòng tầng 3, Tần Như vừa sắp xếp xong giường, lúc này đang treo quần áo vào tủ đồ, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tần Như: “Mời vào.”
Tiêu Minh Hiên đi vào trong phòng, thấy cô đang xếp quần áo, không nhịn được thấp giọng hỏi: “Đồ đạc đã mua đủ chưa? Còn cần thêm thứ gì thì cứ việc nói.”
Giọng nói của anh khó có khi ôn nhu đến như vậy, nhưng thần sắc lại có chút ngượng ngùng.
Nhưng Tần Như vẫn rất bình tĩnh, chị cũng không thèm quay đầu mà nói: “Không cần, đã mua đủ rồi.”
Không khí trong phòng trầm xuống, cực kỳ ngượng ngùng, Tần Như tự mình sắp xếp quần áo, Tiêu Minh Hiên đứng nguyên tại chỗ, giống như tượng đá vậy.
Qua một lúc lâu, anh mới lên tiếng hỏi: “Tiểu Như, em nhận làm quản lý chiến đội, có phải là vì anh không?”
Động tác của Tần Như đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn anh.
Người đàn ông trước mắt sớm đã không còn là cậu thiếu niên ưu tú trong ký ức, anh đã là đội trưởng của Thiên Hoàn hai năm, sau khi rời đội liền tham gia vào việc kinh doanh trong nhà, ở trong thương trường lăn lộn mấy năm, anh của hiện tại, thân hình cao lớn rắn chắc, ánh mắt trầm tĩnh, hoàn toàn là dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành.
Tần Như cong khóe miệng cười, chị nói: “Lời này của anh là có ý gì? Tôi vì anh?”
Trong mắt Tiêu Minh Hiên xẹt qua một tia ngượng ngập, nhưng vẫn tận lực giữ ngữ khí bình tĩnh: “Lúc mới chia tay, anh có đi tìm em, nhưng em đã cho anh vào danh sách đen tất cả các phương thức liên lạc, anh không cách nào liên lạc được em cả. Sau đó anh hỏi bạn thân của em, mới biết em đi Bắc Kinh …..”
Tần Như lạnh lùng nói: “Nếu như lúc đó anh chỉ cần quan tâm tôi chỉ một chút, thì sớm đã biết việc tôi được nhà trường điểm tên đi Bắc Kinh nghiên cứu chuyên sâu, tất cả bạn học bên cạnh tôi đều biết việc này, mà anh lại tới tận sau khi chia tay mới nghe nói đến. Trong mắt anh, game mới là quan trọng nhất, tôi xem như đã hiểu rõ, mới chủ động buông tay.”
Tiêu Minh Hiên trầm mặc một lúc, mới thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Tần Như xoay người không nhìn anh nữa: “Đều là chuyện đã qua từ lâu rồi, không cần xin lỗi, tôi cũng không muốn nhắc lại. Tôi tới chiến đội không phải là vì anh, mà là lúc tôi phân tích số liệu trong trận dự tuyển của các thành viên, phát hiện chiến đội AIM của các anh tiền đồ vô hạn, các tuyển thủ trù Thời Việt và Lục Thanh Vũ có số luệ rất ổn định ra, thì ba người còn lại có không gian phát triển rất lớn, đặc biệt là Phù Âm, tôi cực kỳ thưởng thức cô bé. Giống như tôi đã nói tại buổi phỏng vấn, tôi tới AIM, là bởi vì tôi có lòng tin chiến đội có thể lấy được giải quán quân, anh không cần nghĩ nhiều.”
Tiêu Minh Hiên: “…………………..”
Mấy năm nay, anh thực ra vẫn chưa quên được Tần Như, chỉ là năm đó tuổi còn nhỏ, vẫn chưa hiểu việc làm xong vun đắp một mối quan hệ tình cảm. Thời gian đó, anh vừa lúc đang tạo một đội đấu giải thành phố, bận rộn tới mức đầu óc rối loạn, trong đầu chỉ biết đến thi đấu, đã sơ sót mất Tần Như, anh vẫn nghĩ đợi đến một ngày bản thân giành được giải quán quân, nhất định sẽ dùng mấy vạn tiền giải quán quân đó mua cho cô một món quà.
Kết quả lúc anh lên nhận giải quán quân cấp thành phố, thì Tần Như đã sớm rời đi.
Là sự ích kỷ của anh buộc cô ấy rời đi, là sự ngu dốt của anh tổn thương người con gái đã từng yêu anh sâu đậm.
Sự tiếc nuối thời niên thiếu giống như ám ảnh lên đầu tim anh, vẫn chưa từng tan đi, vậy nên, những năm nay bên cạnh anh chưa từng có bất kỳ người nào khác, nữ chính của đoạn tình cảm đơn thuần nhất trong lòng anh vĩnh viễn là Tần Như.
Nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Tiêu Minh Hiên lại than khẽ một tiếng, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, giọng nói càng thêm ôn nhu: “Được, việc đã qua anh sẽ không nhắc nữa. Em đã chọn tới chiến đội Mục Tiêu làm quản lý kiêm phân tích viên, thì em chính là một đội viên trong chiến đội chúng ta, hi vọng sự hợp tác của chúng ta, có thể khiến chiếc đội Mục Tiêu giành được giải tổng quán quân.”
Tần Như gật đầu, bình tĩnh mà nghiêm túc đáp: “Yên tâm, tôi sẽ tận lực.”
***
Thời gian cơm tối, Tiêu Minh Hiên dẫn theo Tần Như xuống lầu, thím Trương đã làm xong một bàn cơm phong phú, hôm nay toàn bộ thành viên mới cũng tập trung tại nhà ăn, Tiêu Minh Hiên chủ động mở một chai sâm panh quý, rót cho từng người, mỉm cười nói: “Cạn ly nào, chúc mừng chiến đội chúng ta lần nữa mở rộng quy mô!”
Mọi người vui vẻ cụng ly với nhau, Thời Nhan với tư cách “Đội trưởng fanclub” cũng dính chút hào quang.
Hôm nay là ngày nghỉ ngơi cuối cùng, buổi tối mọi người cũng thả lỏng một phen, Tiêu Minh Hiên mang theo mọi người tới KTV ca hát.
Tần Như không thích mấy loại tiệc tùng náo nhiệt, liền dùng sắc mặt bình tĩnh ngồi trong góc làm người nghe. Thời Việt không biết hát, liền đi tới ngồi cạnh Tần Như, hai người tựa như điều hòa hình dáng con người phát ra hơi lạnh tự nhiên, khiến người xung quanh không dám lại gần.
Tiêu Minh Hiên mỉm cười nói: “Ưu tiên phụ nữ, Tiểu Âm em hát trước nhé?”
Mọi người lập tức quay quanh hô hào: “Chị Âm hát một bài!” “Chị Âm hát một bài!”
Phù Âm cũng không từ chối, cực kỳ phóng khoáng nhận lấy mic, hát bài của Vương Phi.
Bài này giọng cao người thường rất khó hát được, nhưng Phù Âm lại hát rất tốt, giọng của cô vôn trong trẻo như nước, bài hát này cực kỳ phù hợp với cô, Thời Việt ngồi ở một góc lắng nghe, cảm giác như bị chuốc say, sắc mặt vốn lạnh nhạt, cũng trở nên ôn hòa từng chút một.
Tần Như ngồi bên cạnh âm thầm quan sát biến quá trên mặt Thời Việt, lên tiếng: “Phù Âm hát rất hay nhỉ.”
Thời Việt gật đầu: “Vâng.”
Tần Như: “Rất thích cô bé sao?”
Thời Việt ngẩn ra, không ngờ ánh mắt của chị Như lại sắc bén như vậy, nhìn một cái là ra.
Chắc là do hai người đều ngồi ở trong góc, vậy nên cô mới nhìn thấy rõ biến hóa trên mặt anh.
Thời Việt không có trả lời, cũng không có phản bác.
Sau một lúc, lại nghe Tần Như bình tĩnh nói: “Lúc còn trẻ, gặp phải người mình thích thì nên biết trân trọng, đừng để đánh mất rồi lại hối hận.”
Lời này của chị ý vị thâm trường*.
* Ý vị thâm trường (意味深长): mang ý vị, sâu xa.
Thời Việt nhớ tới chuyện sư phụ và chị chia tay, bèn thấp giọng nói: “Em biết, em sẽ trân trọng cô ấy.”
Tần Như không nói thêm nữa, ánh mắt của Thời Việt cũng tập trung nhìn về phía Phù Âm.
Cô ngồi trên chiếc ghế cao đặt phía trước, tay cầm mic, mắt nhắm lại nhập tâm hát bài hát—-
[Chỉ là bởi vì trong một đám đông nhìn anh thêm một lần, lại không thể quên dung nhan của anh;Mộng ước ngẫu nhiên lại lần nữa tương kiến, từ đây tôi bắt đầu cô đơn nhớ nhung;Nhớ người người ở tận chân trời, nhớ người người liền ở trước mắt;Nhớ người người ở trong tâm trí, nhớ người người ở mãi trong tim…..]
Giọng ca trong trẻo thánh thót, thông qua mic mà vang khắp căn phòng, từng từ từng chữ gõ thẳng vào trong tim Thời Việt.
Cuộc gặp gỡ giữa anh và Phù Âm, có thể chính là một đoạn.
Từ lúc biết quen biết cô, anh liền không thể nào quên được cô, luôn không tự giác mà nhớ đến cô. Điều khiến anh cảm thấy may mắn là, Phù Âm không giống phần lớn các cô gái phản đối bạn trai chơi game—- cô chơi game so với đám con trai còn lợi hại hơn, hơn nữa còn đi bên cạnh anh, trở thành đồng đội tốt nhất của anh.
Ca khúc kết thúc, cả phòng vang lên tiếng vỗ tay vang dội. Phù Âm phóng khoáng nhảy xuống ghế, mỉm cười cúi người: “Cảm ơn mọi người!”
Ánh mắt Thời Việt ôn hòa, khẽ nâng hai tay ra vỗ tay cho cô.
Lời nhắc nhở của chị Như càng khiến quyết tâm của anh trở nên kiên định hơn, anh không muốn hối hận như sư phụ, người mình thích ở ngay trước mắt, anh nhất định cố gắng giữ lấy.
Trong lòng Thời Việt đã có chủ ý, đợi sau khi kết thúc giải mùa thu, nếu như chiến đội AIM có thể giành được quán quân, anh sẽ dùng giải thưởng tỏ tình với cô. Nếu như không thể, anh cũng sẽ tỏ tình. Trong quá trình thi đấu, anh không muốn khiến cô phiền lòng, nhưng sau khi trận đấu kết thúc, anh cũng không muốn phí thêm thời gian.
Anh muốn cho tất cả mọi người biết, Phù Âm là người anh thích, cũng là nữ thần mà anh muốn bảo vệ cả đời.
~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~
Trans: Ta nói cha nội Thời Việt sến rện hà =.,= … mà mấy cô có công nhận huấn luyện viên thời trẻ có chút hơi thở tra nam không =))) Chị Như chỉ kéo vào danh sách đen thôi chứ gặp mấy chị thô bạo hơn thì cho vài cú vả nhớ đời rồi mới chia tay ấy chứ =))))
/114
|