Lúc Thời Việt và đồng đội đi về hậu đaià, vừa lúc gặp được huấn luyện viên cùng các đội viên của chiến đội Thiên Hoàn.
Triệu Chí Thành trên mặt hiện vẻ ngại ngùng, nhanh chóng quay mặt né tránh ánh mắt của Thời Việt, quay người đi vào phòng nghỉ, nhìn từ phía sau bóng lưng trong cực kỳ cứng nhắc. Mà Trần Tinh Hải, cậu thiếu niên phụ trách chơi vị trí đi rừng, luôn muốn thay thế vị trí của Thời Việt, lúc này nhìn thấy Thời Việt cũng đỏ hết cả mặt, cúi đầu nhanh chóng đi theo huấn luyện viên rời đi.
Phù Âm nhìn the bóng dáng của hai người, không khỏi tiến gần bên tai Thời Việt hỏi: “Việt ca, anh cảm thấy, huấn luyện viên Triệu sẽ hối hận về việc lúc đầu cho anh ngồi ghế dự bị chứ?”
Thời Việt đáp: “Sẽ không, ông ta không bao giờ tự xem xét sai lầm của bản thân, ông ta có khả năng còn cảm thấy anh đang cố ý đối phó ông ta, nói không chừng còn ghét anh hơn đấy.”
Phù Âm như có suy nghĩ mà sờ cằm: “Câu lạc bộ bên đó, nhìn thấy kết quả 3:0 của trận đấu hôm nay sẽ không nghĩ gì sao? Não của ông chủ Thiên Hoàn bị nhúng nước rồi sao?”
Thời Việt đáp: “Ông chủ của Thiên Hoàn chỉ là thương nhân, căn bản không hiểu về game, huấn luyện viên Triệu có quan hệ họ hàng với ông ta, đây cũng là nguyên nhân mấu chốt mà ông chủ mời huấn luyện viên Triệu tới làm huấn luyện viên trưởng.”
Phù Âm lúc này đã hiểu: “Hóa ra là như vậy!”
Xem câu lạc bộ thành tài sản gia đình, tìm họ hàng tới làm huấn luyện viên, cũng khó trách Thiên Hoàn vẫn luôn ngẩng đầu không nỗi, xem như là tự làm tự chịu, một chuẩn mực không nên tồn tại.
Hai người đang trò chuyện thì Tiêu Minh Hiên đúng lúc từ phòng nghỉ ngơi đi ra, nhìn thấy hai người đang thì thầm nói gì đấy, không khỏi đùa cợt: “Hai đứa chau đầu vào nhau nói gì đấy?”
Phù Âm lập tức đứng thẳng người lại, đáp: “Báo cáo huấn luyện viên, bọn em đang thảo luận trận đấu vừa rồi!”
Tiêu Minh Hiên thấy cô lanh lợi bảo trì khoảng cách 1 mét với Thời Việt như một người bạn, trong lòng cảm thấy buồn cười, hai đứa nhóc này bình thường nói chuyện dáng vẻ thân mật cỡ nào, mấy đội viên khác đều nhìn ra được quan hệ hai người không bình thường, thế mà hai đứa này còn giả vờ như không có việc gì, thực sự khiến người xung quanh lo lắng dùm.
Cũng không biết lúc nào mới được ăn kẹo mừng của đồ đệ đây?
* Bên Trung Quốc có tục, mỗi khi đám cưới sẽ phát kẹo cho khách.
Đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy Thời Nhan ôm bảng điện “AIM cố lên” chạy tới hậu đài, phấn kích nói: “Chúc mừng mọi người, trận này thắng đẹp vô cùng, mấy em gái trong fanclub tới đây xem bị kích động phát khóc rồi, mấy người không tới được cũng ở trong group cỗ vũ mọi người!”
Tiêu Minh Hiên nghiêm túc đáp: “Nhan Nhan, em thực sự là một đội trưởng đội cổ vũ có trách nhiệm, anh có cần phát lương cho em không?”
Thời Nhan vội vã xua tay: “Không cần đâu ạ! Em là tự nguyện tiếp nhận vận động! Dù sao thì gần đây việc học trên trường cũng không quá bận, mỗi tuần tới xem một hai trận đấu cũng không ảnh hưởng gì. Sau này không cần biết chiến đội Mục Tiêu đi đâu, em đều sẽ có mặt để cổ vũ mọi người.” Cô khí phách vỗ ngực mình, nói tiếp, “Em không giúp được gì nhiều, nhiệm vụ cổ vũ cứ giao cho em!”
Thời Việt thấy dáng vẻ tràn trề năng lượng của cô, lòng trở nên phức tạp, nhớ đến năm đó bản thân vừa trở thành tuyển thủ game, Thời Nhan cực kỳ phản đối, cả ngày còn chạy theo sau đuôi nói cái gì mà “anh ơi đừng chơi game nữa, chơi game thì làm sao có tiền đồ!”. Kết quả hiện tại lại tự nguyện trở thành đội trưởng đội cổ vũ.
Lẽ nào là bởi vì Phù Âm sao? Bạn thân trở thành tuyển thủ game nên khiến con bé thay đổi cách nghĩ?
Thời Việt đang nghi hoặc, đúng lúc đó Lục Thanh Vũ cũng từ trong phòng nghỉ đi ra, hai mắt Thời Nhan lập tức phát sáng, chạy nhanh qua, cười híp mắt nói: “Sư phụ! Em lại tới cổ vũ mọi người đây!”
Lục Thanh Vũ cũng cười lên, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía đồ đệ: “Lần nay không có hét bể giọng, thanh tuyến không vấn đề, xem ra đã có kinh nghiệm cổ vũ rồi?”
Thời Nhan gật đầu, cười hip mắt: “Không sai, em mang theo hai bình nước, hơn nữa lần này còn có rất nhiều chị em trong fanclub đi theo cổ vũ, em không cần liều mạng như lần trước nữa.”
Lục Thanh Vũ vỗ vai cô: “Tốt lắm. Có thể thưởng cho em giải đội trưởng đội cổ vũ tốt nhất liên minh rồi.”
Thấy hai người nhìn nhau cười nói, trong lòng Thời Việt đột nhiên dâng lên một tia khác thường.
Trước đây, anh tương đối chậm chạp trên phương diện tình cảm, thích Phù Âm mà không hay biết, còn ngu ngốc cho rằng bản thân xem Phù Âm là em gái. Nhưng sau khi suy nghĩ rõ ràng, anh mới biết thích một người là cảm giác thế nào — canh cánh trong lòng, hận không thể nhìn thấy đối phương mỗi ngày, mỗi lần nhìn thấy đối phương đôi mắt không tự chủ mà phát sáng, ánh mắt cũng không nhịn được mà dán chặt trên người đối phương.
Ánh mắt hiện tại của Thời Nhan chính là như vậy, ngay lúc nhìn thấy Lục Thanh Vũ lập tức phát sáng, nhanh chóng chạy qua chào hỏi sư phụ.
Ánh mắt nhìn Lục Thanh Vũ, tựa như có chút sùng bái và mê luyến? Làm gì giống với ánh mắt đồ đệ nhìn sư phụ chứ?
Thời Việt khẽ nhấc mày, tạm thời dằn xuống hoài nghi trong lòng.
Vừa lúc chị Như cũng từ phòng nghỉ đi ra, đi tới trước mặt mọi người: “Thời gian không còn sớm, chúng ta quay về trước thôi.”
Phù Âm hỏi: “Đã mười giờ hơn rồi, Nhan Nhan cậu muốn quay về trường hay sao?”
Tần Như lên tiếng: “Có thể dẫn em ấy về căn cứ ở, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, Nhan Nhan có thể ở lại căn cứ chơi hai ngày, tối chủ nhật lại quay về.”
Thời Nhan phấn khích thiếu chút nhảy tót lên: “Cảm ơn chị Như! Chị Như tốt quá!”
Tuần trước cô ngủ lại căn cứ của chiến đội Mục Tiêu một đêm, sớm đã làm quen với chị Như, Tần Như cũng rất thích cô bé hoạt bát này, vừa lúc có thể nhờ Thời Nhan làm chút chuyện.
Mọi người xoay người đi tới cửa sau, kết quả lại đụng phải các tuyển thủ của chiến đội Thiên Hoàn, bọn họ hiển nhiên cũng đang đợi xe.
Tiêu Minh Hiên mỉm cười đi tới trước mặt huấn luyện viên Triệu, lúc tới gần nói: “Tôi dự đoán tỉ số trận đấu có phải rất chuẩn không?”
Nghĩ tới trận đầu tiên, câu nói kia “3:0, chúng tôi 3, các người 0” kia của Tiêu Minh Hiên, sắc mặt của huấn luyện viên Triệu nháy mắt trắng bệch, ngại có các đội viên ở đây không dám tự tung tự tác, Triệu Chí Thành chỉ có thể nặn ra nụ cười đáp: “Minh thần đúng là đoán như thần!”
Không ngờ kế tiếp, Tiêu Minh Hiên lại cười híp mắt nói: “Qua 1 tháng nữa, chúng ta còn giao thủ thêm lần nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ đảo chủ thành khách, ông đoán xem tỉ số là bao nhiêu?” Anh ngừng một chút, rồi thấp giọng đáp: “Tôi đoán vẫn là 3:0, chúng tôi 3, các người 0.”
Triệu Chí Thành: “………………….”
Tiêu Minh Hiên đúng là có công phu chọc tức người bậc nhất!
Anh nói xong câu nói liền xoay người rời đi, lưu lại huấn luyện viên Triệu đang đứng ở đó, sắc mặt ông ta lúc trắng lúc đỏ, tức đến cả người run rẩy.
Phù Âm nhìn thấy hai người thì thầm qua lại, trong lòng tò mò vô cùng. Đợi sau khi mọi người đã lên xe, Phù Âm nhịn không được mà hỏi: “Huấn luyện viên, anh vừa cùng huấn luyện viên Triệu nói gì vậy ạ?”
Tiêu Minh Hiên cười lặp lại câu nói kia một lần.
Mọi người nghe xong đều bó tay —- trận đấu tiếp theo 3:0, chúng tôi 3, các người 0, Minh thần thực đúng là biết khiêu khích, huấn luyện viên Triệu chắc chắn là tức đến điên rồi.
Thời Nhan trực tiếp giơ ngón cái: “Minh thần 666666, huấn luyện viên Triệu chắc bị anh chọc tức đến phát bệnh tim mất!”
Tiêu Minh Hiên mỉm cười đáp: “Ai bảo ông ta bắt nạt đồ đệ của anh chứ?”
Mọi người lập tức giơ ngón cái cho Minh thần.
Thời Việt nghe lời này, trong lòng cũng dâng lên cảm giác ấm áp.
Sư phụ có tiếng là bảo vệ người của mình, trước đây khi còn ở Thiên Hoàn, anh bị dân mạng mắng chửi, Tiêu Minh Hiên chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng ra giúp anh, mà không giống như huấn luyện viên Triệu, lúc Thiên Hoàn thua mất trận bán chung kết, liền bắt Thời Việt ôm tội, cho dù Thời Việt bị mắng thảm vô cùng, ông ta cũng chỉ đứng một bên nhìn. Sự khác biệt quá rõ ràng.
Tiêu Minh Hiên bình thường đối với các chiến đội khác đều vô cùng lễ phép khách khí, nhưng riêng đối với Thiên Hoàn thì khách khí không nỗi, nhìn thấy Thiên Hoàn của hiện tại, anh cảm thấy vừa thất vọng, vừa lạnh lòng, từng là một đội ngũ mạnh lại rớt đến bước này, còn không biết tự mình ngẫm lại, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày Thiên Hoàn sẽ bại dưới bàn tay của họ.
Nhưng mà, là một đội trưởng tiền nhiệm, đội trưởng cũ đã rời khỏi chiến đội, Tiêu Minh Hiên đối với đội ngũ này đã không có bất cứ tình cảm gì để nói, cũng không quan tâm tiền đồ tiếp sau đó của bọn họ.
Là huấn luyện viên của Mục Tiêu, anh quan tâm hơn cả là mùa giải này chiến đội Mục Tiêu có thể đi được bao xa.
***
Buổi tối sau khi trở về chiến đội, ấn theo quy định cần phải xem lại trận đấu.
Nhưng lần xem lại hôm nay không giống vậy, trước đó huấn luyện viên luôn đưa ra lỗi sai của mọi người, nhưng ba trận hôm nay, tất cả đều phát huy xuất sắc, vì thế không hề xuất hiện lỗi nào quá rõ ràng, hiển nhiên, là bởi hôm nay mọi người đều rất hăng máu, cực kỳ ra sức quét sạch đối thủ với tỉ số 3:0.
Tiêu Minh Hiên mỉm cười nói: “Hy vọng mọi người có thể tiếp tục giữ vững trạng thái như vậy, tuần kế tiếp chúng ta có hai trận đấu, đối thủ là chiến đội RF và chiến đội HUG, đây là hai đội ngũ mới vừa vào KPL, thực lực các đội viên tương đối bình thường, có lòng tin chiến thắng không?”
Mọi người đồng thanh hô lên: “Có!”
Thời Nhan đang rửa mặt trên lầu, nghe thấy tiếng hô của mọi người, bị dọa nhảy dựng, thiếu chút nữa sữa rửa mặt trôi hết vào mắt.
Đợi Phù Âm họp xong quay về ký túc, Thời Nhan mới tò mò hỏi: “Mọi người vừa rồi hô cái gì vậy? Nữa đêm mở họp còn nhiệt huyết như vậy?”
Phù Âm mỉm cười nói: “Minh thần hỏi bọn tớ, có lòng tin chiến thắng trận kế tiếp không.”
“Ờ.” Thời Nhan như có suy nghĩ sờ cằm: “Tớ xem lịch thi đấu rồi, đối thủ tiếp theo của các cậu hình như không quá mạnh nhỉ? RF, HUG, Tuyết Sắc, DREAM, JZ, CPA thực nhiều đội tớ chưa từng nghe thấy tên.”
Phù Âm đáp: “Chiến đội DREAM có Nam Kha đại thần là xạ thủ mạnh nhất liên minh, tuy rằng chiến thuật đơn nhất, nhưng hệ thống tự do của họ rất lợi hại. HUG và CPA đều là chiến đội mới mùa này, đều là bại tướng dưới tay chúng ta. Còn về những chiến đội khác thì tớ không rõ lắm, nhưng từ những trận đấu của bọn họ, thực lực đúng là bình thường.”
Thời Nhan phấn khích nói: “Ấn theo lịch trình, mấy đội ngũ lợi hại nhất đều chịu xong rồi, kế tiếp, mọi người có thể sẽ đấu được thành tích thắng liên tiếp đấy!”
Phù Âm nói: “Thắng liên tiếp hay không không quan trọng, mấu chốt là bọn tớ phải cố gắng giành điểm, đặc biệt là điểm thắng, vì trước đó đã thua 3 trận, điểm cực kỳ thấp, nếu muốn tiến vào lập hậu còn phải chịu rất nhiều áp lực.”
Theo như quy tắc của KPL, trận thường quy chỉ cần thắng một trận liền có thể giành 1 điểm, thua thì không nhận điểm. Nhưng điểm số thắng trận sẽ tính từ số trận thắng, ví dụ như thua 0:3, vậy điểm thắng là -3, 1:3 thì là -2, 2:3 thì là -1, thắng 3:2 thì được 1 điểm, 3:1 là 2 điểm, 3:0 nhận được số điểm cao nhất là 3 điểm.
Xếp hạng sau trận lập hậu sẽ xem trên tổng thành tích, tổng số điểm mà tính toán.
Bởi vì chiến đội AIM ba trận đầu tiên thua với tỉ số 1:3, 1:3, 0:3, nên chưa được điểm nào, điểm thắng là -5, trận thứ 4 thắng ICE 3:2, thu được 1 điểm, điểm thắng cũng là 1, trận thứ 5 với Thiên Hoàn, đạt 1 điểm, điểm thắng là 3.
Trước mắt, AIM với 6 điểm, điểm thắng -1, xếp hạng thứ 5 trong tổng số 6 đội, tình thế vẫn không lạc quan như cũ.
Tiếp theo còn có rất nhiều trận đấu, bọn họ không những phải thắng nhiều, mà còn phải giành thật nhiều điểm thắng nữa, có thể thắng 3:0 thì không thể kéo đến 3:2, mỗi một trận đấu đều phải nắm bắt thật tốt.
Thời Nhan học toán không tốt, nhưng sau khi nghe Phù Âm giải thhicsh cũng hiểu được đại khái, nghĩa là nếu có thể thắng 3:0 thì có điểm số cao nhất, giúp đội có thể đứng trong nhóm vào lập hậu.
Cô đối với chiến đội Mục Tiêu rất có niềm tin, vỗ vai bạn thân nói: “Các cậu đến Thiên Hoàn còn có thể thắng 3:0, thì mấy đội yếu kia cũng có thể thắng 3:0 nhẹ nhàng rồi!”
Đang nói thì cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, Phù Âm lên tiếng: “Mời vào!”
Cô và Thời Nhan còn chưa thay đồ, vậy nên không để ý đến là ai, nhưng không ngờ người tiến vào lại là Thời Việt, Phù Âm có chút ngoài ý muốn, đi tới phía trước hỏi: “Việt ca? Khuya vậy rồi còn việc gì sao?”
Thời Việt nhíu mày, nói: “Nhan Nhan, em ra đây với anh.”
Thời Nhan vẻ mặt hoang mang: “Tìm em sao?”
Cô thấy vẻ mặt anh trai nghiêm túc, bèn lập tức ngoan ngoãn theo anh ra cửa.
Anh em hai người cùng nhau đi ra sân thượng tầng ba, sân thượng nhỏ này diện tích cũng không lớn, đỉnh đầu có mái chắn mưa, nhưng không có gắn kính, có thể trực tiếp hít thở không khí bên ngoài, tầm nhìn cũng cực kỳ tốt. Thời Việt bình thường không thường tới đây, chỉ có Phù Âm và Tần Như là thích nơi này, đặc biệt là buổi tối, nghe nói hai người thường chạy tới đây hít gió đêm, ngồi trên ghế nói chuyện, trông cực kỳ thích ý.
Thời Nhan cũng rất thích nơi này, lập tức nằm lên trên ghế, híp mắt nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu: “Đáng tiếc nhìn không được bao nhiêu ngôi sao!”
Thời Việt thấp giọng hỏi cô: “Em với Lục Thanh Vũ là thế nào?”
Sống lưng Thời Nhan khẽ cứng lại, giả vờ bình thản nói: “Anh không biết sao, em nhận anh ấy là sư phụ mà!”
Thời Việt nhíu mày: “Chỉ là sư phụ thôi sao?”
Thời Nhan cười hehe: “Không thì là gì?”
Thời Việt nói: “Em sẽ không muốn biến sư phụ thành bạn trai chứ?”
Bị anh trai nói trúng tim đen, Thời Nhan lập tức dời tầm mắt, cười xoa mũi: “Đùa cái gì vậy, em thực sự chỉ coi anh ấy như sư phụ! Anh ấy chơi game tốt như vậy, lại dạy em rất nhiều điều, thường xuyên dẫn theo tân binh như em đi đấu hạng, em chỉ có chút sùng bái anh ấy mà thôi, thực sự không có ý khác.”
Thời Việt bình thản đáp: “Những lúc em nói dối, đều có thói quen xoa mũi.”
Thời Nhan: “……………”
Thời Nhan lập tức thả tay xuống, sắc mặt ngại ngùng, ánh mắt tránh né, Thời Việt nhìn thấy dáng vẻ của cô đã biết bản thân đoán đúng.
Ánh mắt của con bé là thế nào chứ?!
Nhiều anh đẹp trai như thế lại không thích, cứ phải thích cái tên hỗn đản luôn cười híp mắt nói ra những câu thiếu đánh.
Nhớ tới Lục Thanh Vũ tính kế bản thân ăn cả hủ ớt, Thời Việt cảm thấy đầu muốn nứt làm đôi, anh dùng sức xoa thái dương, nói: “Lục Thanh Vũ tuy là bạn anh, nhưng cậu ấy cả ngày quậy phá, thích đem người khác làm trò đùa, cũng không chắc sẽ nghiêm túc trong chuyện tình cảm, anh hy vọng em sẽ cân nhắc lại.”
Thời Nhan dấu diếm không được, chỉ có thể nói thật: “Anh, em đã cân nhắc rồi, em từ trước tới nay chưa từng thích ai như vậy cả, thực ra mỗi lần em tới hiện trường cổ vũ mọi người, trừ anh và Tiểu Âm ra, người em muốn nhìn thấy nhất là anh ấy, cho dù chỉ ngồi ghế khán giả nhìn anh ấy, em cũng cảm thấy cực kỳ mãn nguyện. Tính cách của anh ấy, thực sự không chính trực, nhưng em thích tình tình như vậy, mỗi lần cùng anh ấy ở riêng đều rất vui, nếu như không phải lo lắng ảnh hưởng đến việc huấn luyện, em thực sự muốn có thể mỗi ngày nói chuyện với anh ấy mấy tiếng đồng hồ.”
Thời Việt nhíu mày: “Anh không thích Lục Thanh Vũ trở thành em rể của anh.”
Thời Nhan nhỏ giọng thì thầm: “Anh ấy có phải đã đụng chạm gì anh rồi không?”
Thời Việt nghĩ, cậu ta đã bắt anh livestream ăn cả một hủ ớt trước mặt trăm vạn fan hâm mộ.
Nghĩ đến lúc đó mình thiếu chút nữa cay đến chảy nước mắt, Thời Việt liền cảm thấy buồn bực, đầu lưỡi vẫn còn cảm giác tê dại.
Em gái nhà mình luôn là đứa mắt cao hơn đầu, sao lại nhìn trúng cái tên Lục Thanh Vũ đáng ghét đó chứ?
Biết rõ tính cách cố chấp của Thời Nhan, từ nhỏ đến lớn, việc cô đã quyết thì có tám con ngựa cũng kéo không lại.
Thời Việt nhíu mày càng chặt: “Lục Thanh Vũ sẽ không thích em đâu, cậu ấy trước đây từng nói với anh, gu của cậu ấy là mấy cô bé như chú chim nhỏ.”
Thời Nhan đáp: “Vậy cũng chưa chắc, ngoài miệng nói chưa chắc, em trước đây không phải từng nói mình thích loại hình ông chú thành thục ổn trọng sao, hiện tại sau khi gặp anh ấy liền đổi chủ ý rồi!”
Thời Việt: “Mắt em bị chó gặm rồi sao?”
Thời Nhan: “Không có, em cảm thấy em nhìn trúng anh ấy, ánh mắt vô cùng tốt đấy.”
Hai người đang nói, thì đột nhiên cửa sân thượng mở ra.
Lục Thanh Vũ đi qua, cười híp mắt nói: “Thời Việt, có việc cần cùng cậu bàn bạc, nghe Tiểu Âm nói cậu đang cùng Nhan Nhan nói chuyện ở đây, nên tớ trưc tiếp qua tìm.”
Thời Việt quay đầu lại, tức giận trừng mắt: “Có chuyện gì?!”
Lục Thanh Vũ bị ánh mắt sắc bén dọa nhảy dựng, vẻ mặt vô tội nói: “Cậu sao lại có cái biểu tình này? Tớ lại làm sai việc gì sao?”
Thời Việt: “………………”
Thời Nhan: “………………”
Thời Việt xoa đầu mày, thu lại ánh mắt sắc bén: “Nói đi, việc gì?”
Lục Thanh Vũ cười đáp: “App livestream bên đó có cả đống fan yêu cầu, mời cậu biểu diễn Luna của cậu, dạy mọi người nên chơi xích nguyệt hạ vô hạn, vừa lúc tớ đang cùng Diệp Phong sẽ phát livestream 1 tiếng, cậu có muốn đi cùng không?”
Hóa ra là việc này, Thời Việt đáp: “Được thôi, chút nữa lại nói. Nhan Nhan em về phòng trước đi.”
Thời Nhan “Ờ” một tiếng, đừng lên đi về.
Lúc đi ngang qua Lục Thanh Vũ, Thời Nhan mỉm cười nhìn sư phụ, Lục Thanh Vũ cũng cười nhìn cô, ôn hòa hỏi: “Em ngủ cùng Tiểu Âm có không thoải mái không? Thực ra vẫn còn phòng trống khác đấy, em có thể tới phòng đó ngủ.”
Thời Nhan đáp: “Không sao, giường của Tiểu Âm lớn lắm, hai người tụi em cũng thường xuyên ngủ cùng nhau, còn có thể trò chuyện nữa.”
Lục Thanh Vũ mỉm cười gật đầu: “Vậy thì tốt, quay về nghỉ ngơi sớm đi. Anh vừa mới mang chút trái cây đến phòng Tiểu Âm, hiện tại khuya rồi, ngày mai hai em thức dậy rồi ăn.
Thời Nhan vui vẻ đáp: “Biết rồi, cảm ơn sư phụ!”
Sau khi Thời Nhan rời đi, Thời Việt mới đột nhiên hỏi: “Lục Thanh Vũ, cậu hình như từng nói, cậu chỉ thích những cô bé ôn nhu như chim nhỏ, đúng không?”
Lục Thanh Vũ cười: “Đúng đấy.”
Thời Việt lạnh lùng đáp: “Nhớ rõ lời cậu nói hôm nay!”
Anh nói xong thì xoay người rời đi, Lục Thanh Vũ khó hiểu xoa cằm, cảm thấy kỳ quái, Thời Việt vì sao lại đột nhiên có địch ý lớn với bản thân như vậy?
Uống nhầm thuốc rồi sao?
~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~
Trans: Hành trình truy thê của anh Lục Thanh Vũ càng khó khăn hơn khi có sự xuất hiện của anh vợ Thời Việt =)))))
Triệu Chí Thành trên mặt hiện vẻ ngại ngùng, nhanh chóng quay mặt né tránh ánh mắt của Thời Việt, quay người đi vào phòng nghỉ, nhìn từ phía sau bóng lưng trong cực kỳ cứng nhắc. Mà Trần Tinh Hải, cậu thiếu niên phụ trách chơi vị trí đi rừng, luôn muốn thay thế vị trí của Thời Việt, lúc này nhìn thấy Thời Việt cũng đỏ hết cả mặt, cúi đầu nhanh chóng đi theo huấn luyện viên rời đi.
Phù Âm nhìn the bóng dáng của hai người, không khỏi tiến gần bên tai Thời Việt hỏi: “Việt ca, anh cảm thấy, huấn luyện viên Triệu sẽ hối hận về việc lúc đầu cho anh ngồi ghế dự bị chứ?”
Thời Việt đáp: “Sẽ không, ông ta không bao giờ tự xem xét sai lầm của bản thân, ông ta có khả năng còn cảm thấy anh đang cố ý đối phó ông ta, nói không chừng còn ghét anh hơn đấy.”
Phù Âm như có suy nghĩ mà sờ cằm: “Câu lạc bộ bên đó, nhìn thấy kết quả 3:0 của trận đấu hôm nay sẽ không nghĩ gì sao? Não của ông chủ Thiên Hoàn bị nhúng nước rồi sao?”
Thời Việt đáp: “Ông chủ của Thiên Hoàn chỉ là thương nhân, căn bản không hiểu về game, huấn luyện viên Triệu có quan hệ họ hàng với ông ta, đây cũng là nguyên nhân mấu chốt mà ông chủ mời huấn luyện viên Triệu tới làm huấn luyện viên trưởng.”
Phù Âm lúc này đã hiểu: “Hóa ra là như vậy!”
Xem câu lạc bộ thành tài sản gia đình, tìm họ hàng tới làm huấn luyện viên, cũng khó trách Thiên Hoàn vẫn luôn ngẩng đầu không nỗi, xem như là tự làm tự chịu, một chuẩn mực không nên tồn tại.
Hai người đang trò chuyện thì Tiêu Minh Hiên đúng lúc từ phòng nghỉ ngơi đi ra, nhìn thấy hai người đang thì thầm nói gì đấy, không khỏi đùa cợt: “Hai đứa chau đầu vào nhau nói gì đấy?”
Phù Âm lập tức đứng thẳng người lại, đáp: “Báo cáo huấn luyện viên, bọn em đang thảo luận trận đấu vừa rồi!”
Tiêu Minh Hiên thấy cô lanh lợi bảo trì khoảng cách 1 mét với Thời Việt như một người bạn, trong lòng cảm thấy buồn cười, hai đứa nhóc này bình thường nói chuyện dáng vẻ thân mật cỡ nào, mấy đội viên khác đều nhìn ra được quan hệ hai người không bình thường, thế mà hai đứa này còn giả vờ như không có việc gì, thực sự khiến người xung quanh lo lắng dùm.
Cũng không biết lúc nào mới được ăn kẹo mừng của đồ đệ đây?
* Bên Trung Quốc có tục, mỗi khi đám cưới sẽ phát kẹo cho khách.
Đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy Thời Nhan ôm bảng điện “AIM cố lên” chạy tới hậu đài, phấn kích nói: “Chúc mừng mọi người, trận này thắng đẹp vô cùng, mấy em gái trong fanclub tới đây xem bị kích động phát khóc rồi, mấy người không tới được cũng ở trong group cỗ vũ mọi người!”
Tiêu Minh Hiên nghiêm túc đáp: “Nhan Nhan, em thực sự là một đội trưởng đội cổ vũ có trách nhiệm, anh có cần phát lương cho em không?”
Thời Nhan vội vã xua tay: “Không cần đâu ạ! Em là tự nguyện tiếp nhận vận động! Dù sao thì gần đây việc học trên trường cũng không quá bận, mỗi tuần tới xem một hai trận đấu cũng không ảnh hưởng gì. Sau này không cần biết chiến đội Mục Tiêu đi đâu, em đều sẽ có mặt để cổ vũ mọi người.” Cô khí phách vỗ ngực mình, nói tiếp, “Em không giúp được gì nhiều, nhiệm vụ cổ vũ cứ giao cho em!”
Thời Việt thấy dáng vẻ tràn trề năng lượng của cô, lòng trở nên phức tạp, nhớ đến năm đó bản thân vừa trở thành tuyển thủ game, Thời Nhan cực kỳ phản đối, cả ngày còn chạy theo sau đuôi nói cái gì mà “anh ơi đừng chơi game nữa, chơi game thì làm sao có tiền đồ!”. Kết quả hiện tại lại tự nguyện trở thành đội trưởng đội cổ vũ.
Lẽ nào là bởi vì Phù Âm sao? Bạn thân trở thành tuyển thủ game nên khiến con bé thay đổi cách nghĩ?
Thời Việt đang nghi hoặc, đúng lúc đó Lục Thanh Vũ cũng từ trong phòng nghỉ đi ra, hai mắt Thời Nhan lập tức phát sáng, chạy nhanh qua, cười híp mắt nói: “Sư phụ! Em lại tới cổ vũ mọi người đây!”
Lục Thanh Vũ cũng cười lên, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía đồ đệ: “Lần nay không có hét bể giọng, thanh tuyến không vấn đề, xem ra đã có kinh nghiệm cổ vũ rồi?”
Thời Nhan gật đầu, cười hip mắt: “Không sai, em mang theo hai bình nước, hơn nữa lần này còn có rất nhiều chị em trong fanclub đi theo cổ vũ, em không cần liều mạng như lần trước nữa.”
Lục Thanh Vũ vỗ vai cô: “Tốt lắm. Có thể thưởng cho em giải đội trưởng đội cổ vũ tốt nhất liên minh rồi.”
Thấy hai người nhìn nhau cười nói, trong lòng Thời Việt đột nhiên dâng lên một tia khác thường.
Trước đây, anh tương đối chậm chạp trên phương diện tình cảm, thích Phù Âm mà không hay biết, còn ngu ngốc cho rằng bản thân xem Phù Âm là em gái. Nhưng sau khi suy nghĩ rõ ràng, anh mới biết thích một người là cảm giác thế nào — canh cánh trong lòng, hận không thể nhìn thấy đối phương mỗi ngày, mỗi lần nhìn thấy đối phương đôi mắt không tự chủ mà phát sáng, ánh mắt cũng không nhịn được mà dán chặt trên người đối phương.
Ánh mắt hiện tại của Thời Nhan chính là như vậy, ngay lúc nhìn thấy Lục Thanh Vũ lập tức phát sáng, nhanh chóng chạy qua chào hỏi sư phụ.
Ánh mắt nhìn Lục Thanh Vũ, tựa như có chút sùng bái và mê luyến? Làm gì giống với ánh mắt đồ đệ nhìn sư phụ chứ?
Thời Việt khẽ nhấc mày, tạm thời dằn xuống hoài nghi trong lòng.
Vừa lúc chị Như cũng từ phòng nghỉ đi ra, đi tới trước mặt mọi người: “Thời gian không còn sớm, chúng ta quay về trước thôi.”
Phù Âm hỏi: “Đã mười giờ hơn rồi, Nhan Nhan cậu muốn quay về trường hay sao?”
Tần Như lên tiếng: “Có thể dẫn em ấy về căn cứ ở, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, Nhan Nhan có thể ở lại căn cứ chơi hai ngày, tối chủ nhật lại quay về.”
Thời Nhan phấn khích thiếu chút nhảy tót lên: “Cảm ơn chị Như! Chị Như tốt quá!”
Tuần trước cô ngủ lại căn cứ của chiến đội Mục Tiêu một đêm, sớm đã làm quen với chị Như, Tần Như cũng rất thích cô bé hoạt bát này, vừa lúc có thể nhờ Thời Nhan làm chút chuyện.
Mọi người xoay người đi tới cửa sau, kết quả lại đụng phải các tuyển thủ của chiến đội Thiên Hoàn, bọn họ hiển nhiên cũng đang đợi xe.
Tiêu Minh Hiên mỉm cười đi tới trước mặt huấn luyện viên Triệu, lúc tới gần nói: “Tôi dự đoán tỉ số trận đấu có phải rất chuẩn không?”
Nghĩ tới trận đầu tiên, câu nói kia “3:0, chúng tôi 3, các người 0” kia của Tiêu Minh Hiên, sắc mặt của huấn luyện viên Triệu nháy mắt trắng bệch, ngại có các đội viên ở đây không dám tự tung tự tác, Triệu Chí Thành chỉ có thể nặn ra nụ cười đáp: “Minh thần đúng là đoán như thần!”
Không ngờ kế tiếp, Tiêu Minh Hiên lại cười híp mắt nói: “Qua 1 tháng nữa, chúng ta còn giao thủ thêm lần nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ đảo chủ thành khách, ông đoán xem tỉ số là bao nhiêu?” Anh ngừng một chút, rồi thấp giọng đáp: “Tôi đoán vẫn là 3:0, chúng tôi 3, các người 0.”
Triệu Chí Thành: “………………….”
Tiêu Minh Hiên đúng là có công phu chọc tức người bậc nhất!
Anh nói xong câu nói liền xoay người rời đi, lưu lại huấn luyện viên Triệu đang đứng ở đó, sắc mặt ông ta lúc trắng lúc đỏ, tức đến cả người run rẩy.
Phù Âm nhìn thấy hai người thì thầm qua lại, trong lòng tò mò vô cùng. Đợi sau khi mọi người đã lên xe, Phù Âm nhịn không được mà hỏi: “Huấn luyện viên, anh vừa cùng huấn luyện viên Triệu nói gì vậy ạ?”
Tiêu Minh Hiên cười lặp lại câu nói kia một lần.
Mọi người nghe xong đều bó tay —- trận đấu tiếp theo 3:0, chúng tôi 3, các người 0, Minh thần thực đúng là biết khiêu khích, huấn luyện viên Triệu chắc chắn là tức đến điên rồi.
Thời Nhan trực tiếp giơ ngón cái: “Minh thần 666666, huấn luyện viên Triệu chắc bị anh chọc tức đến phát bệnh tim mất!”
Tiêu Minh Hiên mỉm cười đáp: “Ai bảo ông ta bắt nạt đồ đệ của anh chứ?”
Mọi người lập tức giơ ngón cái cho Minh thần.
Thời Việt nghe lời này, trong lòng cũng dâng lên cảm giác ấm áp.
Sư phụ có tiếng là bảo vệ người của mình, trước đây khi còn ở Thiên Hoàn, anh bị dân mạng mắng chửi, Tiêu Minh Hiên chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng ra giúp anh, mà không giống như huấn luyện viên Triệu, lúc Thiên Hoàn thua mất trận bán chung kết, liền bắt Thời Việt ôm tội, cho dù Thời Việt bị mắng thảm vô cùng, ông ta cũng chỉ đứng một bên nhìn. Sự khác biệt quá rõ ràng.
Tiêu Minh Hiên bình thường đối với các chiến đội khác đều vô cùng lễ phép khách khí, nhưng riêng đối với Thiên Hoàn thì khách khí không nỗi, nhìn thấy Thiên Hoàn của hiện tại, anh cảm thấy vừa thất vọng, vừa lạnh lòng, từng là một đội ngũ mạnh lại rớt đến bước này, còn không biết tự mình ngẫm lại, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày Thiên Hoàn sẽ bại dưới bàn tay của họ.
Nhưng mà, là một đội trưởng tiền nhiệm, đội trưởng cũ đã rời khỏi chiến đội, Tiêu Minh Hiên đối với đội ngũ này đã không có bất cứ tình cảm gì để nói, cũng không quan tâm tiền đồ tiếp sau đó của bọn họ.
Là huấn luyện viên của Mục Tiêu, anh quan tâm hơn cả là mùa giải này chiến đội Mục Tiêu có thể đi được bao xa.
***
Buổi tối sau khi trở về chiến đội, ấn theo quy định cần phải xem lại trận đấu.
Nhưng lần xem lại hôm nay không giống vậy, trước đó huấn luyện viên luôn đưa ra lỗi sai của mọi người, nhưng ba trận hôm nay, tất cả đều phát huy xuất sắc, vì thế không hề xuất hiện lỗi nào quá rõ ràng, hiển nhiên, là bởi hôm nay mọi người đều rất hăng máu, cực kỳ ra sức quét sạch đối thủ với tỉ số 3:0.
Tiêu Minh Hiên mỉm cười nói: “Hy vọng mọi người có thể tiếp tục giữ vững trạng thái như vậy, tuần kế tiếp chúng ta có hai trận đấu, đối thủ là chiến đội RF và chiến đội HUG, đây là hai đội ngũ mới vừa vào KPL, thực lực các đội viên tương đối bình thường, có lòng tin chiến thắng không?”
Mọi người đồng thanh hô lên: “Có!”
Thời Nhan đang rửa mặt trên lầu, nghe thấy tiếng hô của mọi người, bị dọa nhảy dựng, thiếu chút nữa sữa rửa mặt trôi hết vào mắt.
Đợi Phù Âm họp xong quay về ký túc, Thời Nhan mới tò mò hỏi: “Mọi người vừa rồi hô cái gì vậy? Nữa đêm mở họp còn nhiệt huyết như vậy?”
Phù Âm mỉm cười nói: “Minh thần hỏi bọn tớ, có lòng tin chiến thắng trận kế tiếp không.”
“Ờ.” Thời Nhan như có suy nghĩ sờ cằm: “Tớ xem lịch thi đấu rồi, đối thủ tiếp theo của các cậu hình như không quá mạnh nhỉ? RF, HUG, Tuyết Sắc, DREAM, JZ, CPA thực nhiều đội tớ chưa từng nghe thấy tên.”
Phù Âm đáp: “Chiến đội DREAM có Nam Kha đại thần là xạ thủ mạnh nhất liên minh, tuy rằng chiến thuật đơn nhất, nhưng hệ thống tự do của họ rất lợi hại. HUG và CPA đều là chiến đội mới mùa này, đều là bại tướng dưới tay chúng ta. Còn về những chiến đội khác thì tớ không rõ lắm, nhưng từ những trận đấu của bọn họ, thực lực đúng là bình thường.”
Thời Nhan phấn khích nói: “Ấn theo lịch trình, mấy đội ngũ lợi hại nhất đều chịu xong rồi, kế tiếp, mọi người có thể sẽ đấu được thành tích thắng liên tiếp đấy!”
Phù Âm nói: “Thắng liên tiếp hay không không quan trọng, mấu chốt là bọn tớ phải cố gắng giành điểm, đặc biệt là điểm thắng, vì trước đó đã thua 3 trận, điểm cực kỳ thấp, nếu muốn tiến vào lập hậu còn phải chịu rất nhiều áp lực.”
Theo như quy tắc của KPL, trận thường quy chỉ cần thắng một trận liền có thể giành 1 điểm, thua thì không nhận điểm. Nhưng điểm số thắng trận sẽ tính từ số trận thắng, ví dụ như thua 0:3, vậy điểm thắng là -3, 1:3 thì là -2, 2:3 thì là -1, thắng 3:2 thì được 1 điểm, 3:1 là 2 điểm, 3:0 nhận được số điểm cao nhất là 3 điểm.
Xếp hạng sau trận lập hậu sẽ xem trên tổng thành tích, tổng số điểm mà tính toán.
Bởi vì chiến đội AIM ba trận đầu tiên thua với tỉ số 1:3, 1:3, 0:3, nên chưa được điểm nào, điểm thắng là -5, trận thứ 4 thắng ICE 3:2, thu được 1 điểm, điểm thắng cũng là 1, trận thứ 5 với Thiên Hoàn, đạt 1 điểm, điểm thắng là 3.
Trước mắt, AIM với 6 điểm, điểm thắng -1, xếp hạng thứ 5 trong tổng số 6 đội, tình thế vẫn không lạc quan như cũ.
Tiếp theo còn có rất nhiều trận đấu, bọn họ không những phải thắng nhiều, mà còn phải giành thật nhiều điểm thắng nữa, có thể thắng 3:0 thì không thể kéo đến 3:2, mỗi một trận đấu đều phải nắm bắt thật tốt.
Thời Nhan học toán không tốt, nhưng sau khi nghe Phù Âm giải thhicsh cũng hiểu được đại khái, nghĩa là nếu có thể thắng 3:0 thì có điểm số cao nhất, giúp đội có thể đứng trong nhóm vào lập hậu.
Cô đối với chiến đội Mục Tiêu rất có niềm tin, vỗ vai bạn thân nói: “Các cậu đến Thiên Hoàn còn có thể thắng 3:0, thì mấy đội yếu kia cũng có thể thắng 3:0 nhẹ nhàng rồi!”
Đang nói thì cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, Phù Âm lên tiếng: “Mời vào!”
Cô và Thời Nhan còn chưa thay đồ, vậy nên không để ý đến là ai, nhưng không ngờ người tiến vào lại là Thời Việt, Phù Âm có chút ngoài ý muốn, đi tới phía trước hỏi: “Việt ca? Khuya vậy rồi còn việc gì sao?”
Thời Việt nhíu mày, nói: “Nhan Nhan, em ra đây với anh.”
Thời Nhan vẻ mặt hoang mang: “Tìm em sao?”
Cô thấy vẻ mặt anh trai nghiêm túc, bèn lập tức ngoan ngoãn theo anh ra cửa.
Anh em hai người cùng nhau đi ra sân thượng tầng ba, sân thượng nhỏ này diện tích cũng không lớn, đỉnh đầu có mái chắn mưa, nhưng không có gắn kính, có thể trực tiếp hít thở không khí bên ngoài, tầm nhìn cũng cực kỳ tốt. Thời Việt bình thường không thường tới đây, chỉ có Phù Âm và Tần Như là thích nơi này, đặc biệt là buổi tối, nghe nói hai người thường chạy tới đây hít gió đêm, ngồi trên ghế nói chuyện, trông cực kỳ thích ý.
Thời Nhan cũng rất thích nơi này, lập tức nằm lên trên ghế, híp mắt nhìn bầu trời đêm trên đỉnh đầu: “Đáng tiếc nhìn không được bao nhiêu ngôi sao!”
Thời Việt thấp giọng hỏi cô: “Em với Lục Thanh Vũ là thế nào?”
Sống lưng Thời Nhan khẽ cứng lại, giả vờ bình thản nói: “Anh không biết sao, em nhận anh ấy là sư phụ mà!”
Thời Việt nhíu mày: “Chỉ là sư phụ thôi sao?”
Thời Nhan cười hehe: “Không thì là gì?”
Thời Việt nói: “Em sẽ không muốn biến sư phụ thành bạn trai chứ?”
Bị anh trai nói trúng tim đen, Thời Nhan lập tức dời tầm mắt, cười xoa mũi: “Đùa cái gì vậy, em thực sự chỉ coi anh ấy như sư phụ! Anh ấy chơi game tốt như vậy, lại dạy em rất nhiều điều, thường xuyên dẫn theo tân binh như em đi đấu hạng, em chỉ có chút sùng bái anh ấy mà thôi, thực sự không có ý khác.”
Thời Việt bình thản đáp: “Những lúc em nói dối, đều có thói quen xoa mũi.”
Thời Nhan: “……………”
Thời Nhan lập tức thả tay xuống, sắc mặt ngại ngùng, ánh mắt tránh né, Thời Việt nhìn thấy dáng vẻ của cô đã biết bản thân đoán đúng.
Ánh mắt của con bé là thế nào chứ?!
Nhiều anh đẹp trai như thế lại không thích, cứ phải thích cái tên hỗn đản luôn cười híp mắt nói ra những câu thiếu đánh.
Nhớ tới Lục Thanh Vũ tính kế bản thân ăn cả hủ ớt, Thời Việt cảm thấy đầu muốn nứt làm đôi, anh dùng sức xoa thái dương, nói: “Lục Thanh Vũ tuy là bạn anh, nhưng cậu ấy cả ngày quậy phá, thích đem người khác làm trò đùa, cũng không chắc sẽ nghiêm túc trong chuyện tình cảm, anh hy vọng em sẽ cân nhắc lại.”
Thời Nhan dấu diếm không được, chỉ có thể nói thật: “Anh, em đã cân nhắc rồi, em từ trước tới nay chưa từng thích ai như vậy cả, thực ra mỗi lần em tới hiện trường cổ vũ mọi người, trừ anh và Tiểu Âm ra, người em muốn nhìn thấy nhất là anh ấy, cho dù chỉ ngồi ghế khán giả nhìn anh ấy, em cũng cảm thấy cực kỳ mãn nguyện. Tính cách của anh ấy, thực sự không chính trực, nhưng em thích tình tình như vậy, mỗi lần cùng anh ấy ở riêng đều rất vui, nếu như không phải lo lắng ảnh hưởng đến việc huấn luyện, em thực sự muốn có thể mỗi ngày nói chuyện với anh ấy mấy tiếng đồng hồ.”
Thời Việt nhíu mày: “Anh không thích Lục Thanh Vũ trở thành em rể của anh.”
Thời Nhan nhỏ giọng thì thầm: “Anh ấy có phải đã đụng chạm gì anh rồi không?”
Thời Việt nghĩ, cậu ta đã bắt anh livestream ăn cả một hủ ớt trước mặt trăm vạn fan hâm mộ.
Nghĩ đến lúc đó mình thiếu chút nữa cay đến chảy nước mắt, Thời Việt liền cảm thấy buồn bực, đầu lưỡi vẫn còn cảm giác tê dại.
Em gái nhà mình luôn là đứa mắt cao hơn đầu, sao lại nhìn trúng cái tên Lục Thanh Vũ đáng ghét đó chứ?
Biết rõ tính cách cố chấp của Thời Nhan, từ nhỏ đến lớn, việc cô đã quyết thì có tám con ngựa cũng kéo không lại.
Thời Việt nhíu mày càng chặt: “Lục Thanh Vũ sẽ không thích em đâu, cậu ấy trước đây từng nói với anh, gu của cậu ấy là mấy cô bé như chú chim nhỏ.”
Thời Nhan đáp: “Vậy cũng chưa chắc, ngoài miệng nói chưa chắc, em trước đây không phải từng nói mình thích loại hình ông chú thành thục ổn trọng sao, hiện tại sau khi gặp anh ấy liền đổi chủ ý rồi!”
Thời Việt: “Mắt em bị chó gặm rồi sao?”
Thời Nhan: “Không có, em cảm thấy em nhìn trúng anh ấy, ánh mắt vô cùng tốt đấy.”
Hai người đang nói, thì đột nhiên cửa sân thượng mở ra.
Lục Thanh Vũ đi qua, cười híp mắt nói: “Thời Việt, có việc cần cùng cậu bàn bạc, nghe Tiểu Âm nói cậu đang cùng Nhan Nhan nói chuyện ở đây, nên tớ trưc tiếp qua tìm.”
Thời Việt quay đầu lại, tức giận trừng mắt: “Có chuyện gì?!”
Lục Thanh Vũ bị ánh mắt sắc bén dọa nhảy dựng, vẻ mặt vô tội nói: “Cậu sao lại có cái biểu tình này? Tớ lại làm sai việc gì sao?”
Thời Việt: “………………”
Thời Nhan: “………………”
Thời Việt xoa đầu mày, thu lại ánh mắt sắc bén: “Nói đi, việc gì?”
Lục Thanh Vũ cười đáp: “App livestream bên đó có cả đống fan yêu cầu, mời cậu biểu diễn Luna của cậu, dạy mọi người nên chơi xích nguyệt hạ vô hạn, vừa lúc tớ đang cùng Diệp Phong sẽ phát livestream 1 tiếng, cậu có muốn đi cùng không?”
Hóa ra là việc này, Thời Việt đáp: “Được thôi, chút nữa lại nói. Nhan Nhan em về phòng trước đi.”
Thời Nhan “Ờ” một tiếng, đừng lên đi về.
Lúc đi ngang qua Lục Thanh Vũ, Thời Nhan mỉm cười nhìn sư phụ, Lục Thanh Vũ cũng cười nhìn cô, ôn hòa hỏi: “Em ngủ cùng Tiểu Âm có không thoải mái không? Thực ra vẫn còn phòng trống khác đấy, em có thể tới phòng đó ngủ.”
Thời Nhan đáp: “Không sao, giường của Tiểu Âm lớn lắm, hai người tụi em cũng thường xuyên ngủ cùng nhau, còn có thể trò chuyện nữa.”
Lục Thanh Vũ mỉm cười gật đầu: “Vậy thì tốt, quay về nghỉ ngơi sớm đi. Anh vừa mới mang chút trái cây đến phòng Tiểu Âm, hiện tại khuya rồi, ngày mai hai em thức dậy rồi ăn.
Thời Nhan vui vẻ đáp: “Biết rồi, cảm ơn sư phụ!”
Sau khi Thời Nhan rời đi, Thời Việt mới đột nhiên hỏi: “Lục Thanh Vũ, cậu hình như từng nói, cậu chỉ thích những cô bé ôn nhu như chim nhỏ, đúng không?”
Lục Thanh Vũ cười: “Đúng đấy.”
Thời Việt lạnh lùng đáp: “Nhớ rõ lời cậu nói hôm nay!”
Anh nói xong thì xoay người rời đi, Lục Thanh Vũ khó hiểu xoa cằm, cảm thấy kỳ quái, Thời Việt vì sao lại đột nhiên có địch ý lớn với bản thân như vậy?
Uống nhầm thuốc rồi sao?
~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~
Trans: Hành trình truy thê của anh Lục Thanh Vũ càng khó khăn hơn khi có sự xuất hiện của anh vợ Thời Việt =)))))
/114
|