Hai người tìm kiếm hồi lâu, rốt cuộc bới được một hộp giấy tận sâu bên trong.
Bà Corby phủi phủi lớp bụi bên trên, mở nắp hộp ra. Bên trong có một vài món đồ chơi trẻ em, như một con rối gỗ và một số chú lính nhựa nhỏ. Rolin lấy chúng ra đặt lên bàn.
“Cậu từ bé đã không giống những đứa trẻ bình thường khác. Khi bọn trẻ chơi đùa bên ngoài, cậu thích ngồi ở nhà đọc sách, còn chế tạo một ít thứ gì đó mà tôi cũng không hiểu rõ. Bọn trẻ tuy không cùng cậu vui đùa, nhưng khi thấy cậu làm gì đó lại thường dính lấy xem…” Bà Corby mỉm cười nhớ lại, “Mấy món đồ chơi đó là cha cậu mua tặng cho cậu. Cậu rất ít khi chơi chúng, nhưng cũng rất quý trọng chúng.”
Rolin gật đầu, cậu cảm thấy mấy thứ này có chút quen mắt. Sau đó, dưới đáy hộp giấy, Rolin nhìn thấy tấm ảnh chụp hé ra.
Đó là một gian phòng kiểu xưa tương đối hoa lệ.
Rolin thấy trên bàn ăn theo phong cách Rococo đặt một đèn bàn tinh xảo. Trên mặt bàn trải một khăn bàn có hoa văn, một người đàn ông tao nhã ngồi cạnh bàn, một tay nhẹ nhàng gác lên mặt bàn, tay kia bế một cậu bé khoảng sáu, bảy tuổi.
Hít sâu một hơi, Rolin nhận ra người đàn ông trong hình chắc chắn là Oliver Larson. Mặc dù sau hai mươi năm, khuôn mặt hắn vẫn không thay đổi chút nào. Ngoại trừ nụ cười kia… Nụ cười hiện tại của Oliver giống như một bức điêu khắc được tính toán đến hoàn mỹ, rất đẹp lại không động lòng người. Mà hắn trong bức hình, đầu hơi nghiêng, cằm chạm vào giữa tai của cậu bé, trên miệng tuy không có ý cười, nhưng ánh mắt lại dịu dàng đến bất ngờ.
“Cậu bé này… là tôi ư?” Rolin có chút không thể tin được. Cậu bé kia hơi ngưỡng đầu ra sau, tựa lên ngực Oliver, thực rõ ràng là hai người họ rất thân thiết.
“Đương nhiên là cậu rồi,” bà Corby ghé qua, “Làm sao vậy Rolin?”
“A… Không… Không có gì. Tôi chỉ không nhớ rõ…”
Kéo Rolin ôm vào lòng mình, bà Corby vỗ vỗ lưng cậu, “Không sao đâu con trai, mọi thứ sẽ ổn cả thôi.” Lão thái thái tốt bụng cho là Rolin đang đau lòng khi nhớ đến vụ tai nạn trên biển khiến cha mẹ cậu qua đời kia.
Xế chiều, Rolin mang theo hộp giấy rời khỏi nơi bà Corby ở.
Bắt một chiếc taxi, đọc tên khách sạn, Rolin ngồi trong xe không hiểu sao lại cảm thấy sốt ruột, trí nhớ của cậu thiếu mất một khoảng, hơn nữa lại là một phần ký ức rất quan trọng.
Nhưng trực giác lại nói cho cậu biết, đừng cố gắng vén bức rèm kia lên biết đâu bản thân cậu sẽ hạnh phúc hơn.
Ngay tại ngã rẽ, trước mặt bỗng xuất hiện một chiếc xe nghênh diện mà đến, làn đường nhỏ hẹp khiến tài xế không thể không bẻ tay lái, hai chiếc xe an toàn mà lướt sát qua nhau, nhưng phanh một tiếng, chiếc xe màu bạc kia theo quán tính trượt ra xa khoảng vài thước rồi mới dừng lại.
Rolin và tài xế xe taxi cũng dừng xe để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một người đàn ông mặc áo kaki mở cửa xe, đeo mắt kính, nhìn có chút vụng về kiểm tra lốp xe bị nổ của mình.
“Này! Có chuẩn bị lốp xe dự trữ không?” Tài xế taxi lớn tiếng hỏi.
“A.. Ha, không có. Đây là xe của bạn tôi.” Người đàn ông xoay người lại, cười có vài phần bất đắc dĩ, khi hắn nhìn thấy Rolin, ánh mắt bỗng sáng lên, “Ai nha! Anh là học trò của Giáo sư Carmelo – tiến sĩ D đúng không?”
“Đúng vậy…” Rolin bắt lấy hai tay đối phương đưa tới, giờ mới phát hiện người đàn ông nhìn có vẻ khô khan này thật ra khá ôn nhu, nếu lấy cặp mắt kính không phù hợp kia xuống, thì tuyệt đối là một mỹ nam tử.
“Tối hôm qua Ngài lên phát biểu trong buổi diễn thuyết thật sự làm người ta phải khắc sâu ấn tượng a” người đàn ông lấy tấm danh thiếp trong túi ra, “Thật hy vọng có cơ hội được trao đổi với anh nhiều hơn.”
“Tiến sĩ Keene Davis, Ngài là chuyên gia nghiên cứu hàng đầu của công ty dược Dynamic a, thật sự quá trẻ!”
“Vậy mà so ra vẫn kém tiến sĩ D a, 28 tuổi đã có ba bằng tiến sĩ, hơn nữa còn là chuyên gia đỉnh cao về huyết học.” Keene giữ chặt Rolin, “Đi nào, chúng ta phải hảo hảo trao đổi một chút!”
“Xe của ngài…”
“Gọi cho công ty kéo xe là được rồi! Hay là… Ngài tiến sĩ còn có việc gì khác?” Keene lộ ra biểu tình có chút thất vọng.
Rolin cười, chính mình đang phiền lòng, thế nhưng Keene lại xuất hiện ngay lúc này, có lẽ đây là chỉ thị của Thượng Đế, để Keene đến giúp mình tạm quên đi phiền não này.
Hai người tìm một tiệm Star Buck, gọi cà phê rồi chậm rãi nói chuyện đến bốn tiếng hơn, khi chú ý đến thời gian, đã là hơn bảy tối.
Keene khiến Rolin khá ngạc nhiên, cách nhìn của người này về huyết tộc rất có ích cho nghiên cứu huyết học, Rolin thậm chí còn âm thầm tính toán, có nên viết bản báo cáo lôi kéo người tiến sĩ trẻ tuổi này đến tổ ban của mình hay không.
Cuộc trao đổi này bị nghiên cứu sinh của Keene gọi điện tới kết thúc. Trước khi chia tay hai người để lại phương thức liên lạc của nhau, Rolin nhìn bộ dáng Keene híp mắt nhìn đường để đón taxi, trong lòng bỗng thấy vui mừng vì tìm được đối tượng có thể cùng mình trao đổi học thuật rồi.
Trở lại phòng khách sạn, Rolin hít sâu một hơi.
Cậu cầm điện thoại, khi ở một mình trong màn đêm tĩnh lặng, cậu không thể ngăn chính mình tự suy nghĩ, trừ phi… có thể nói chuyện với Feltd.
Nháy mắt khi bấm điện thoại, một hồi chuông điện thoại chợt vang lên trong phòng, Rolin sửng sốt còn chưa kịp quay đầu, chính mình đã bị người từ phía sau ôm lấy, vô cùng thân mật hôn lên cổ cậu.
Trên kính cửa sổ phản chiếu hình ảnh của người đàn ông khiến tâm tình người khác nhộn nhạo đang ôm lấy mình.
“Sao anh lại ở đây?”
“Cậu không biết tôi ở trong này sao?” Feldt nhướng nhướng mày, làn da lúc trước bị ánh nắng thiêu cháy đã sớm hồi phục như cũ, trơn láng làm người ta nhịn không được muốn vuốt ve.
Rolin ngẩn ngơ, khóe miệng cong lên nụ cười xấu xa, hai tay dọc theo lưng Feldt vuốt xuống mông anh, cố ý dùng sức mà vuốt ve, “Không phải tôi đã nói anh phải ngoan ngoãn chờ tôi trở về thương anh sao?”
“Tôi sợ… cậu sẽ không trở về.” Feldt hơi ngẩng đầu lên, bóng lông mi phủ xuống mắt thần bí mà gợi cảm.
Rolin biết đối phương đang mượn thể trọng cơ thể mà cố tình đè mình xuống, “Trừ anh ra, tôi không biết mình còn có thể trở về nơi nào.”
“Ha ha,” Gương mặt hơi lạnh của Feldt dán lên tai Rolin, “Tiến sĩ D cố chấp lại cứng nhắc vậy mà cũng nói với tôi những lời đường mật như này, tôi thực sự cần phải đến nhà thờ mà cảm ơn Thượng Đế a.”
Hai người ngã lên mặt giường trắng mềm mại, cái ôm hòa cùng những nụ hôn quấn quít, Rolin biết Feldt có thể làm cậu quên đi hết thảy mọi thứ cậu muốn quên.
Trong phòng một mảnh tối đen, chỉ có tiếng hô hấp vững vàng của Feldt, Rolin nhẹ nhàng mát xa ngón tay đối phương, lại ngoài ý muốn không buồn ngủ. Những khi Feldt nhiệt tình đều khiến Rolin chịu không thấu, cậu thật khó mà tưởng tượng đến hai tiếng trước, cái tên đáng lẽ ra phải đang yên ổn mà ngủ này lại đang điên cuồng mà hôn chỗ riêng tư của mình, mãi đến khi vùng da nơi đùi trong nhạy cảm bắt đầu xanh tím, Rolin mới bất đắc dĩ hét lớn: “Muốn thượng liền thượng!” Sau khi nói ra câu kia, tiến sĩ của chúng ta mới hối hận vạn phần, cơ thể chính mình bị thay đổi nhiều góc độ, có vài tư thế mà ngay cả cậu cũng không tin được cơ thể con người lại có thể dẻo dai đến vậy.
“Nếu cậu không ngủ được, chúng ta có thể lại đến một lần.” Feldt hôn lên gáy Rolin, trêu ghẹo nói.
“Lại đến lần nữa thì tôi sẽ chết thật đó.” Kỳ thật ngay từ đầu Rolin đã biết Feldt không hề ngủ, thể lực của tên kia tốt hơn cậu nhiều lắm. Hơn nữa còn là loài động vật sống về đêm. Feldt nhắm mắt ôm cậu, cũng không phải để nghỉ ngơi, mà chỉ muốn cảm nhận cảm giác có được nhau thế thôi.
“Tối mai cùng nhau quay về New York đi.”
“Ừm.” Rolin thở dài một tiếng, trong khí tức của Feldt mà chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Đáng tiếc, kế hoạch luôn luôn sẽ có biến hóa.
Hai giờ chiều ngày hôm sau, Rolin đứng dậy, hôn nhẹ lên trán Feldt, rồi đi đến nhà ăn ở lầu hai muốn uy no bụng mình, lại bất ngờ gặp Elina Depew.
Hai tay đối phương đang túm tóc mình, cà phê và điểm tâm trước mặt một chút cũng chưa nếm qua, thoạt nhìn bộ dáng như siêu cấp phiền não.
Quy tắc của Rolin chính là – tránh xa phiền phức. Cho nên hiện tại cậu quyết định làm như chưa từng thấy nàng.
Vài phút sau, bồi bài bưng sandwich tới, một câu “cám ơn” của Rolin thế nhưng lại làm cho Elina Depew quay qua.
“Rolin! Không nghĩ tới gặp cậu ở đây!” Elina trực tiếp bỏ cà phê của mình mà chạy qua ngồi đối diện Rolin.
“A! Là tiến sĩ Depew a!” Rolin ở cùng Feldt đã lâu, khi cười rộ lên cũng có thể làm đến trôi chảy, “Ngài đến lúc nào vậy?”
“Tôi? Tôi đã ngồi ở kia khá lâu rồi!” Elina là nhà tâm lý học từng trải, hiển nhiên đã sớm nhìn ra Rolin là đang giả bộ, “Gần đây tôi rất phiền, phiền đến ngay cả cơm cũng ăn không vô! Để chia sẻ nỗi lòng của mình, tôi quyết định…”
“Trái tim của tôi rất mỏng manh dễ vỡ, tôi nghĩ tôi sẽ không chia sẻ với cô được gì đâu.” Rolin vội vã cầm sandwich lên ăn.
Elina lại không thèm để ý đến ý từ chối của Rolin, rút tấm ảnh chụp trong túi ra, lắc lắc trước mặt Rolin, “Cậu xem, thi thể cậu bé này được phát hiện ở bãi rác, đã bị phân chia, hung thủ chỉ mong xe rác chở thi thể đi, nhưng là ngoài ý muốn lại bị một người lang thang phát hiện! Pháp y tốn ba ngày để khâu ghép thi thể, đại khái đã ghép lại được thi thể của cậu bé, tiếc là đến bây giờ vẫn chưa tìm được bộ não.”
Rolin quay mặt sang trái, nhấp một ngụm cà phê, cũng không thèm nhìn tới hình chụp.
“Còn nạn nhân này, là cổ động viên đội bóng rổ của một trường đại học, sau khi cùng một vài thành viên đẹp trai trong đội bóng rổ trở về từ một khách sạn nhỏ, thì không nhìn thấy cô ấy nữa. Hai tuần trước, một hộ gia đình dọn đến nhà mới thì phát hiện vách tường của họ luôn rỉ nước, vừa khéo a, thi thể nữ sinh viên này bị nhốt ở bên trong.”
Rolin quay mặt sang phải, cầm sandwich tiếp tục ăn.
“Người này cũng không có gì mới, là một người lang thang hơn hai mươi tuổi, thân thể coi như khá khỏe mạnh, thi thể là do công nhân sửa cống thoát nước phát hiện…”
Không thể nhịn được nữa, Rolin xòe tay ra che khuất ảnh chụp, “Tôi nhớ là cô bị điều đến tổ phân tích hành vi đúng không? Xử lý chính là vụ án giết người liên hoàn đúng chứ? Tôi có thể xin kính nhờ cô trực tiếp nói cho tôi biết cô dựa vào cái gì mà cho rằng đây đều là do một hung thủ gây nên?”
Buông ảnh chụp, Elina dựa lưng vào ghế, uể oải nói: “Vì bộ não của họ đều bị người lấy đi rồi.”
Bà Corby phủi phủi lớp bụi bên trên, mở nắp hộp ra. Bên trong có một vài món đồ chơi trẻ em, như một con rối gỗ và một số chú lính nhựa nhỏ. Rolin lấy chúng ra đặt lên bàn.
“Cậu từ bé đã không giống những đứa trẻ bình thường khác. Khi bọn trẻ chơi đùa bên ngoài, cậu thích ngồi ở nhà đọc sách, còn chế tạo một ít thứ gì đó mà tôi cũng không hiểu rõ. Bọn trẻ tuy không cùng cậu vui đùa, nhưng khi thấy cậu làm gì đó lại thường dính lấy xem…” Bà Corby mỉm cười nhớ lại, “Mấy món đồ chơi đó là cha cậu mua tặng cho cậu. Cậu rất ít khi chơi chúng, nhưng cũng rất quý trọng chúng.”
Rolin gật đầu, cậu cảm thấy mấy thứ này có chút quen mắt. Sau đó, dưới đáy hộp giấy, Rolin nhìn thấy tấm ảnh chụp hé ra.
Đó là một gian phòng kiểu xưa tương đối hoa lệ.
Rolin thấy trên bàn ăn theo phong cách Rococo đặt một đèn bàn tinh xảo. Trên mặt bàn trải một khăn bàn có hoa văn, một người đàn ông tao nhã ngồi cạnh bàn, một tay nhẹ nhàng gác lên mặt bàn, tay kia bế một cậu bé khoảng sáu, bảy tuổi.
Hít sâu một hơi, Rolin nhận ra người đàn ông trong hình chắc chắn là Oliver Larson. Mặc dù sau hai mươi năm, khuôn mặt hắn vẫn không thay đổi chút nào. Ngoại trừ nụ cười kia… Nụ cười hiện tại của Oliver giống như một bức điêu khắc được tính toán đến hoàn mỹ, rất đẹp lại không động lòng người. Mà hắn trong bức hình, đầu hơi nghiêng, cằm chạm vào giữa tai của cậu bé, trên miệng tuy không có ý cười, nhưng ánh mắt lại dịu dàng đến bất ngờ.
“Cậu bé này… là tôi ư?” Rolin có chút không thể tin được. Cậu bé kia hơi ngưỡng đầu ra sau, tựa lên ngực Oliver, thực rõ ràng là hai người họ rất thân thiết.
“Đương nhiên là cậu rồi,” bà Corby ghé qua, “Làm sao vậy Rolin?”
“A… Không… Không có gì. Tôi chỉ không nhớ rõ…”
Kéo Rolin ôm vào lòng mình, bà Corby vỗ vỗ lưng cậu, “Không sao đâu con trai, mọi thứ sẽ ổn cả thôi.” Lão thái thái tốt bụng cho là Rolin đang đau lòng khi nhớ đến vụ tai nạn trên biển khiến cha mẹ cậu qua đời kia.
Xế chiều, Rolin mang theo hộp giấy rời khỏi nơi bà Corby ở.
Bắt một chiếc taxi, đọc tên khách sạn, Rolin ngồi trong xe không hiểu sao lại cảm thấy sốt ruột, trí nhớ của cậu thiếu mất một khoảng, hơn nữa lại là một phần ký ức rất quan trọng.
Nhưng trực giác lại nói cho cậu biết, đừng cố gắng vén bức rèm kia lên biết đâu bản thân cậu sẽ hạnh phúc hơn.
Ngay tại ngã rẽ, trước mặt bỗng xuất hiện một chiếc xe nghênh diện mà đến, làn đường nhỏ hẹp khiến tài xế không thể không bẻ tay lái, hai chiếc xe an toàn mà lướt sát qua nhau, nhưng phanh một tiếng, chiếc xe màu bạc kia theo quán tính trượt ra xa khoảng vài thước rồi mới dừng lại.
Rolin và tài xế xe taxi cũng dừng xe để xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một người đàn ông mặc áo kaki mở cửa xe, đeo mắt kính, nhìn có chút vụng về kiểm tra lốp xe bị nổ của mình.
“Này! Có chuẩn bị lốp xe dự trữ không?” Tài xế taxi lớn tiếng hỏi.
“A.. Ha, không có. Đây là xe của bạn tôi.” Người đàn ông xoay người lại, cười có vài phần bất đắc dĩ, khi hắn nhìn thấy Rolin, ánh mắt bỗng sáng lên, “Ai nha! Anh là học trò của Giáo sư Carmelo – tiến sĩ D đúng không?”
“Đúng vậy…” Rolin bắt lấy hai tay đối phương đưa tới, giờ mới phát hiện người đàn ông nhìn có vẻ khô khan này thật ra khá ôn nhu, nếu lấy cặp mắt kính không phù hợp kia xuống, thì tuyệt đối là một mỹ nam tử.
“Tối hôm qua Ngài lên phát biểu trong buổi diễn thuyết thật sự làm người ta phải khắc sâu ấn tượng a” người đàn ông lấy tấm danh thiếp trong túi ra, “Thật hy vọng có cơ hội được trao đổi với anh nhiều hơn.”
“Tiến sĩ Keene Davis, Ngài là chuyên gia nghiên cứu hàng đầu của công ty dược Dynamic a, thật sự quá trẻ!”
“Vậy mà so ra vẫn kém tiến sĩ D a, 28 tuổi đã có ba bằng tiến sĩ, hơn nữa còn là chuyên gia đỉnh cao về huyết học.” Keene giữ chặt Rolin, “Đi nào, chúng ta phải hảo hảo trao đổi một chút!”
“Xe của ngài…”
“Gọi cho công ty kéo xe là được rồi! Hay là… Ngài tiến sĩ còn có việc gì khác?” Keene lộ ra biểu tình có chút thất vọng.
Rolin cười, chính mình đang phiền lòng, thế nhưng Keene lại xuất hiện ngay lúc này, có lẽ đây là chỉ thị của Thượng Đế, để Keene đến giúp mình tạm quên đi phiền não này.
Hai người tìm một tiệm Star Buck, gọi cà phê rồi chậm rãi nói chuyện đến bốn tiếng hơn, khi chú ý đến thời gian, đã là hơn bảy tối.
Keene khiến Rolin khá ngạc nhiên, cách nhìn của người này về huyết tộc rất có ích cho nghiên cứu huyết học, Rolin thậm chí còn âm thầm tính toán, có nên viết bản báo cáo lôi kéo người tiến sĩ trẻ tuổi này đến tổ ban của mình hay không.
Cuộc trao đổi này bị nghiên cứu sinh của Keene gọi điện tới kết thúc. Trước khi chia tay hai người để lại phương thức liên lạc của nhau, Rolin nhìn bộ dáng Keene híp mắt nhìn đường để đón taxi, trong lòng bỗng thấy vui mừng vì tìm được đối tượng có thể cùng mình trao đổi học thuật rồi.
Trở lại phòng khách sạn, Rolin hít sâu một hơi.
Cậu cầm điện thoại, khi ở một mình trong màn đêm tĩnh lặng, cậu không thể ngăn chính mình tự suy nghĩ, trừ phi… có thể nói chuyện với Feltd.
Nháy mắt khi bấm điện thoại, một hồi chuông điện thoại chợt vang lên trong phòng, Rolin sửng sốt còn chưa kịp quay đầu, chính mình đã bị người từ phía sau ôm lấy, vô cùng thân mật hôn lên cổ cậu.
Trên kính cửa sổ phản chiếu hình ảnh của người đàn ông khiến tâm tình người khác nhộn nhạo đang ôm lấy mình.
“Sao anh lại ở đây?”
“Cậu không biết tôi ở trong này sao?” Feldt nhướng nhướng mày, làn da lúc trước bị ánh nắng thiêu cháy đã sớm hồi phục như cũ, trơn láng làm người ta nhịn không được muốn vuốt ve.
Rolin ngẩn ngơ, khóe miệng cong lên nụ cười xấu xa, hai tay dọc theo lưng Feldt vuốt xuống mông anh, cố ý dùng sức mà vuốt ve, “Không phải tôi đã nói anh phải ngoan ngoãn chờ tôi trở về thương anh sao?”
“Tôi sợ… cậu sẽ không trở về.” Feldt hơi ngẩng đầu lên, bóng lông mi phủ xuống mắt thần bí mà gợi cảm.
Rolin biết đối phương đang mượn thể trọng cơ thể mà cố tình đè mình xuống, “Trừ anh ra, tôi không biết mình còn có thể trở về nơi nào.”
“Ha ha,” Gương mặt hơi lạnh của Feldt dán lên tai Rolin, “Tiến sĩ D cố chấp lại cứng nhắc vậy mà cũng nói với tôi những lời đường mật như này, tôi thực sự cần phải đến nhà thờ mà cảm ơn Thượng Đế a.”
Hai người ngã lên mặt giường trắng mềm mại, cái ôm hòa cùng những nụ hôn quấn quít, Rolin biết Feldt có thể làm cậu quên đi hết thảy mọi thứ cậu muốn quên.
Trong phòng một mảnh tối đen, chỉ có tiếng hô hấp vững vàng của Feldt, Rolin nhẹ nhàng mát xa ngón tay đối phương, lại ngoài ý muốn không buồn ngủ. Những khi Feldt nhiệt tình đều khiến Rolin chịu không thấu, cậu thật khó mà tưởng tượng đến hai tiếng trước, cái tên đáng lẽ ra phải đang yên ổn mà ngủ này lại đang điên cuồng mà hôn chỗ riêng tư của mình, mãi đến khi vùng da nơi đùi trong nhạy cảm bắt đầu xanh tím, Rolin mới bất đắc dĩ hét lớn: “Muốn thượng liền thượng!” Sau khi nói ra câu kia, tiến sĩ của chúng ta mới hối hận vạn phần, cơ thể chính mình bị thay đổi nhiều góc độ, có vài tư thế mà ngay cả cậu cũng không tin được cơ thể con người lại có thể dẻo dai đến vậy.
“Nếu cậu không ngủ được, chúng ta có thể lại đến một lần.” Feldt hôn lên gáy Rolin, trêu ghẹo nói.
“Lại đến lần nữa thì tôi sẽ chết thật đó.” Kỳ thật ngay từ đầu Rolin đã biết Feldt không hề ngủ, thể lực của tên kia tốt hơn cậu nhiều lắm. Hơn nữa còn là loài động vật sống về đêm. Feldt nhắm mắt ôm cậu, cũng không phải để nghỉ ngơi, mà chỉ muốn cảm nhận cảm giác có được nhau thế thôi.
“Tối mai cùng nhau quay về New York đi.”
“Ừm.” Rolin thở dài một tiếng, trong khí tức của Feldt mà chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Đáng tiếc, kế hoạch luôn luôn sẽ có biến hóa.
Hai giờ chiều ngày hôm sau, Rolin đứng dậy, hôn nhẹ lên trán Feldt, rồi đi đến nhà ăn ở lầu hai muốn uy no bụng mình, lại bất ngờ gặp Elina Depew.
Hai tay đối phương đang túm tóc mình, cà phê và điểm tâm trước mặt một chút cũng chưa nếm qua, thoạt nhìn bộ dáng như siêu cấp phiền não.
Quy tắc của Rolin chính là – tránh xa phiền phức. Cho nên hiện tại cậu quyết định làm như chưa từng thấy nàng.
Vài phút sau, bồi bài bưng sandwich tới, một câu “cám ơn” của Rolin thế nhưng lại làm cho Elina Depew quay qua.
“Rolin! Không nghĩ tới gặp cậu ở đây!” Elina trực tiếp bỏ cà phê của mình mà chạy qua ngồi đối diện Rolin.
“A! Là tiến sĩ Depew a!” Rolin ở cùng Feldt đã lâu, khi cười rộ lên cũng có thể làm đến trôi chảy, “Ngài đến lúc nào vậy?”
“Tôi? Tôi đã ngồi ở kia khá lâu rồi!” Elina là nhà tâm lý học từng trải, hiển nhiên đã sớm nhìn ra Rolin là đang giả bộ, “Gần đây tôi rất phiền, phiền đến ngay cả cơm cũng ăn không vô! Để chia sẻ nỗi lòng của mình, tôi quyết định…”
“Trái tim của tôi rất mỏng manh dễ vỡ, tôi nghĩ tôi sẽ không chia sẻ với cô được gì đâu.” Rolin vội vã cầm sandwich lên ăn.
Elina lại không thèm để ý đến ý từ chối của Rolin, rút tấm ảnh chụp trong túi ra, lắc lắc trước mặt Rolin, “Cậu xem, thi thể cậu bé này được phát hiện ở bãi rác, đã bị phân chia, hung thủ chỉ mong xe rác chở thi thể đi, nhưng là ngoài ý muốn lại bị một người lang thang phát hiện! Pháp y tốn ba ngày để khâu ghép thi thể, đại khái đã ghép lại được thi thể của cậu bé, tiếc là đến bây giờ vẫn chưa tìm được bộ não.”
Rolin quay mặt sang trái, nhấp một ngụm cà phê, cũng không thèm nhìn tới hình chụp.
“Còn nạn nhân này, là cổ động viên đội bóng rổ của một trường đại học, sau khi cùng một vài thành viên đẹp trai trong đội bóng rổ trở về từ một khách sạn nhỏ, thì không nhìn thấy cô ấy nữa. Hai tuần trước, một hộ gia đình dọn đến nhà mới thì phát hiện vách tường của họ luôn rỉ nước, vừa khéo a, thi thể nữ sinh viên này bị nhốt ở bên trong.”
Rolin quay mặt sang phải, cầm sandwich tiếp tục ăn.
“Người này cũng không có gì mới, là một người lang thang hơn hai mươi tuổi, thân thể coi như khá khỏe mạnh, thi thể là do công nhân sửa cống thoát nước phát hiện…”
Không thể nhịn được nữa, Rolin xòe tay ra che khuất ảnh chụp, “Tôi nhớ là cô bị điều đến tổ phân tích hành vi đúng không? Xử lý chính là vụ án giết người liên hoàn đúng chứ? Tôi có thể xin kính nhờ cô trực tiếp nói cho tôi biết cô dựa vào cái gì mà cho rằng đây đều là do một hung thủ gây nên?”
Buông ảnh chụp, Elina dựa lưng vào ghế, uể oải nói: “Vì bộ não của họ đều bị người lấy đi rồi.”
/77
|