Sáng nay, ở trường học, anh biết đó, giáo viên giảng bài rất nhàm chán, nên em gục đầu xuống bàn ngủ.” Cậu bé rũ mắt, tựa hồ có chút ủy khuất.
“Ừm, sau đó thì sao.”
“Sau đó giáo viên gọi em đứng lên trả lời một câu hỏi mà ông ấy cho rằng rất khó, nhưng em lại trả lời được ngay, vậy nên ông ta nói em đã xem trước đáp án, là một đứa trẻ không thành thực.” Đầu cậu bé đã thấp đến mức sắp chui vào trong chăn.
Oliver nâng đầu cậu bé lên khỏi lớp chăn, nhẹ giọng nói, “Tiếp theo thế nào?”
Cậu bé nhìn vào mắt đối phương, đó là một thông đạo tối đen, tiến sâu vào sẽ không thể nào thoát ra được, “Em đi tìm ba ba, em nói với ba ba rằng em không cần học tiểu học, em có thể đi học trung học, thế nhưng ba ba lại khuyên em nên tiến từng bước một, nhưng mà em thật sự không thích tiểu học, những gì trong sách giáo khoa thật sự rất đơn giản…” Cậu bé một hơi đem toàn bộ những gì muốn nói nói hết ra.
“Không thích kiến thức của trường học thì em có thể xem sách mà em muốn xem, đời người ngắn ngủi, đứa nhỏ.” Oliver kéo đầu cậu bé tựa vào ngực mình, “Mỗi một giai đoạn đều vô cùng trân quý, nên em phải trải nghiệm thật tốt.”
“Thật muốn lớn lên ngay lập tức, rồi làm việc mình thích làm.”
“Em có một điểm rất ngoan,” Oliver tựa khẽ cằm lên đầu cậu bé, “Chưa bao giờ nói dối.”
“Sao anh biết em không nói dối?” Cậu bé ngẩng đầu.
Đôi phương cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu bé, “Tối nay muốn anh đọc sách gì cho em nghe?”
“Hóa học đi! Quyển sách lần trước anh đọc rất thú vị!” Ánh mắt cậu bé bắt đầu tỏa sáng.
“Được rồi.” Oliver vươn tay, rút một quyển sách trên tủ sách cạnh giường, bắt đầu đọc to, hai tay cậu bé đặt khẽ lên cánh tay của hắn, bộ dáng rất mực tập trung.
Thời gian từng chút qua đi, cậu bé rốt cục buồn ngủ, dần dần rơi vào giấc ngủ.
Lại là một trận rơi tự do, Rolin sợ hãi hét to, tay chân quờ quạng nhưng không cách nào nắm được bất cứ vật gì.
Rầm một tiếng thật lớn, cậu rơi vào một vùng nước lạnh lẽo, thủy triều bắt đầu dâng lên, cậu không thể hô hấp, càng giãy dụa, tử vong lại càng đến gần.
Khi cậu đang cố gắng vùng vẫy lần nữa, cậu thấy vẫn là cậu bé kia, đang nhẹ nhàng lay động trên mặt biển, chung quanh rải rác xác ca nô trôi bập bềnh bên cạnh cậu bé.
Cậu bé ghé vào một mảng bong thuyền, bên cạnh cậu là một thân ảnh đứng thẳng.
“Cứu, cứu bọn họ! Oliver! Cầu xin anh hãy cứu ba ba ma ma của em!”
“Sao anh phải cứu bọn họ?” Dưới ánh trăng băng lãnh, ngũ quan người nam tử tựa như băng sơn, lạnh lẽo như muốn đóng băng toàn bộ bóng đêm này.
“Oliver… Họ là ba ba và ma ma của em! Em cần bọn họ!”
“Anh cũng có thể chăm sóc em, anh có thể tiếp tục chăm sóc em, giống như ước định của chúng ta.” Oliver quỳ một gối xuống trước mặt cậu bé, nâng mặt cậu lên, “Em sẽ có được mọi thứ, tuổi trẻ, sức mạnh, cùng với tiền tài vô tận.”
“Em không cần những thứ này, em chỉ cần ba ba ma ma của em! Anh nhanh lên, đi cứu họ đi! Cầu xin anh! Cầu xin anh mà! Anh có thể cứu em thì nhất định cũng có thể cứu bọn họ!” Cậu bé bắt lấy vạt áo Oliver, nước mắt tràn ra hai khóe mắt, trên mặt là nỗi sợ hãi sâu sắc.
“Em chỉ cần ba ba ma ma của em? Nếu vậy anh tính là cái gì đây?” Oliver buông tay ra, chậm rãi đứng lên, chau mày, khó khăn nói lên phiền muộn, “Hóa ra một chút em cũng không cần anh sao?”
Một khắc ấy, Rolin cảm thấy chính mình không thể thở, áp lực ngập đầu khiến cậu chịu không nổi.
Mở to mắt, trong căn phòng u ám là tiếng thở dốc của bản thân, bên tai vẫn ong ong tiếng gọi lớn, sờ thử quanh đầu, mới phát hiện đầu mình bị quấn băng.
Nuốt một ngụm nước bọt, Rolin cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ dài.
Giữa bóng tối, một thân ảnh tao nhã chân thành đi tới, đặt ly nước lên đầu giường, “Kì thật… Tôi thật sự khó có thể tưởng tượng rằng, cậu sẽ gọi lớn tên của một nam nhân khác trong mộng.”
Dung nhan Feltd dần dần hiện ra dưới ánh sáng mờ nhạt trong đêm.
“Một khắc trước, cậu liều mạng tới cứu tôi làm tôi mừng như điên, một khắc sau, dường như tôi không hề quan trọng đối với câu.” Feldt ngồi bên giường Rolin, một tay chống mép giường, dựa người vào cậu, “Cậu nhớ ra chuyện gì đó?”
Rolin không nói gì, chỉ vươn tay chạm vào tay Feldt, run nhẹ nhè.
Đối phương xoay người lại, nhìn cậu, cúi người ôm cậu vào lòng, “Xem ra cậu đã mơ thấy ác mộng.”
Trong nháy mắt, hơi thở Feldt tràn ngập khoang phổi Rolin, “Tôi tình nguyện đó chỉ là mơ…”
Cảm thụ được hô hấp của Rolin, Feldt gục đầu bên cổ cậu, “Nếu có thể, tôi hi vọng được cùng cậu chia sẻ hết thảy.”
Nhưng vào lúc này, Lena đẩy cửa vào, nhìn thấy hai người ôm nhau thì ho khan một tiếng.
“Tôi có một tin xấu muốn nói.”
“Còn có tin gì xấu hơn chuyện cô quấy rầy tôi ở chung với cậu ấy sao?” Feldt nâng người dậy, nhưng vẫn nắm chặt tay Rolin.
“Cảm ơn Thượng Đế, não bị chấn động đã làm cậu hôn mê…” Lena nhìn đồng hồ tay một chút, “Sáu tiếng rồi.”
“Darune đâu? Anh ấy sao rồi?”
“Tỉnh rồi, nhưng xương sườn và tay trái đều bị gãy, xem ra còn phải ngốc ở thành phố K một tuần.”
“Đúng rồi, tin xấu cô muốn nói là gì?” Chỗ bị thương của Rolin bắt đầu ẩn ẩn đau.
“Keene Davis là huyết hệ của Lilith Wendell.”
“Thật sao, là cô nàng phiền phức kia.” Feldt nhíu mày, “Tòa án Nhật Quang đã gửi hơn mười bức thư với hy vọng mời cô ta gia nhập, nhưng đều bị từ chối, nữ nhân này yêu thích tự do, hơn nữa lại rất vô quy tắc.”
“Khủng khiếp nhất là cô ta vẫn say mê những thứ huyền ảo mà người thường khó có thể lý giải được.” Lena hất mái tóc dài.
“Cái gì huyền ảo?” Rolin có chút kinh ngạc, cái tên Lilith này cậu đã từng nghe qua, là một nữ huyết tộc thuần chủng, nhưng cũng rất thần bí.
“Cô ta nghĩ mình là Eva, Huyết tộc chi mẫu.” Lena dùng giọng điệu có chút khoa trương nói.
“Vậy còn Ađam của cô ta ở đâu.” Rolin buồn cười nhìn về phía Feldt, không nghĩ đến đối phương lại sờ sờ mũi, Rolin chớp mắt liền hiểu được gì đó, nhướn mày nói, “Không thể nào, không lẽ anh chính là Ađam của cô ta.”
“Sửa chữa.” Feldt giơ tay làm thủ thế tạm dừng, “Đúng là, cô ta cho rằng tôi là Ađam của mình.”
Rolin cười, cơ thể bị chấn động, vết thương sau đầu liền đau buốt.
“Có phải mặt trời sắp mọc rồi không?”
“Ừ.” Feldt gật đầu, “Bất quá tôi luôn luôn có thể ở đây cùng cậu.”
“Được, tôi hơi đau đầu, muốn ngủ thêm một lát.” Rolin chậm rãi nhắm hai mắt lại, Lena đưa tài liệu trong tay cho Feldt, rồi lặng lẽ rời khỏi.
Khi Rolin quay về New York đã là một tuần sau.
Vừa đi vào phòng thí nghiệm, cậu đã nghe thấy tiếng cười nói của Melanie và Albert truyền tới, Rolin có chút khó hiểu, quay đầu nhìn Feldt phía sau.
Nụ cười của anh luôn mờ ảo khó hiểu, nhưng đặc biệt nghệ thuật. Không nói gì, anh chỉ vươn tay đẩy cửa phòng thí nghiệm.
Một thiếu niên đang ngồi ở bàn của Rolin, trước mặt là một ly cà phê, Melanie và Albert nhìn hắn, dường như rất hâm mộ ngôn từ hài hước của đối phương.
“Đây là sao vậy?” Rolin đi đến.
Melanie quay đầu lại, “A, tiến sĩ ngài đã trở lại! Cậu bạn kia của anh thật sự rất thú vị!”
“Vậy sao? Sao tôi lại không biết cậu ta là bạn tôi?” Nụ cười của Rolin có chút lạnh, Melanie nhìn thiếu niên kia, rồi vội đứng lên chạy về chỗ ngồi của mình, trước khi đi còn không quên vỗ Albert đang ngồi ngốc tại chỗ.
“Nghe nói ngài bị thương ở thành phố K, tôi đặc biệt đến thăm ngài, chẳng lẽ còn chưa đủ để thành bạn sao?” Thiếu niên cười đến hồn nhiên.
Feldt không nói gì, chỉ đi đến nhà ăn bắt đầu pha cà phê.
“Cậu tới đây làm gì? Kevin?”
Thiếu niên không trực tiếp trả lời, ngược lại nhìn thân ảnh Feldt đang pha cà phê, vẻ mặt tò mò, “Có phải chỉ cần là Huyết tộc thuần chủng thì đều phi thường phi thường khoan dung, rõ ràng cảm giác được uy hiếp mà còn có thể giữ dáng vẻ của môt lão thần kiểu mẫu?”
“Cậu tới đây làm gì?” Ngữ điệu của Rolin ép xuống thấp hơn.
“Bao giờ anh mới quay về bên cạnh hắn?” Kevin tiện tay đùa nghịch thứ gì đó trên bàn.
“Bên cạnh ai?”
“Còn có thể là ai? Đương nhiên là Larson tiên sinh rồi!”
“Nếu vậy, cậu trở về nói cho hắn ta biết, nếu có thể, tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại hắn.” Rolin nghiêng người, “Tôi nghĩ cậu có thể đi rồi.”
“Xoạt” một tiếng, Kevin đứng dậy đi ra cửa, “Lời chán sống như vậy tôi không dám nói với hắn.”
Rolin đè đầu, nhìn thoáng qua Melanie và Albert vừa lúc cũng đang hiếu kỳ nhìn mình, “Các người đánh báo cáo xong chưa?”
Hai người vội vàng cúi đầu giấu đi vẻ tò mò.
Feldt bưng cà phê đến trước mặt Rolin, không nói gì, chỉ ngồi lên một góc bàn, Rolin ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy cằm và khuôn mặt cúi xuống của anh.
Cậu có một loại ảo giác, tuy cái gì mình cũng không nói, nhưng Feldt cái gì cũng biết.
Rolin theo bản năng thò tay vào túi quần, lại phát giác hộp thuốc lá đã trống rỗng, “Tôi đi mua thuốc lá.” Nói xong, liền đi ra ngoài.
Mười hai giờ, Rolin hít sâu một hơi khí lạnh buổi đêm, đi vào một cửa hiệu Seven-Eleven bên đường mua thuốc lá, vừa hút được hai hơi, một chiếc xe dừng lại bên cạnh cậu.
Cửa kính xe kéo xuống, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra.
“Lên xe.”
Rolin nghiêng người, nhìn thoáng qua Oliver trong xe, nhưng cậu không dừng lại, tiếp tục bước về phía trước.
“Tôi nói lên xe.” Âm hiệu ép xuống thấp hơn, ánh sáng lóe ra từ ngọn đèn đường dường như cũng đang run rẩy.
Gảy điếu thuốc lá trong tay, Rolin cười nói, “Sao tôi phải lên xe?”
“Cậu đã nhớ lại tôi, cũng nên quay về bên cạnh tôi.”
Lúc này, cửa xe mở ra, Oliver bước xuống.
/77
|