Người đến người đi tấp nập, Rolin nhìn trái nhìn phải xung quanh, nhưng không thấy người mình muốn tìm.
Trong khi buồn bực, cậu bước dọc theo lề đường.
Lãng phí một buổi sáng trong nhà sách, uống buổi trà chiều trong một quán cà phê ven đường, Rolin thấy mình có chút buồn cười, hôm qua chỉ gặp lướt qua như chuồn chuồn lướt nước, hôm nay sao có thể may mắn đến mức có thể cùng một chỗ mà gặp lại lần thứ hai đây?
Uống nốt ngụm trà cuối cùng, Rolin xách ba lô đứng dậy.
Bây giờ cứ vậy quay về hình như hơi sớm. Oliver nói muốn vào nội thành đón mình, mặt trời chưa xuống núi thì tên kia chưa thể ra khỏi cửa.
Vốn định quay lại nhà sách kia, lúc đi ngang qua tiệm báo thấy ông chủ đang xử lý báo cũ, cúi đầu lại phát hiện một tiêu đề báo là: Rolin D – học giả về huyết học và tế bào học trực thuộc viện nghiên cứu Hoa Kỳ mất tích.
“Chú ơi… cháu có thể lấy tờ báo này không?”
“Có thể, đã qua kỳ rồi.”
Rolin ngồi ở chiếc ghế dài ven đường, mở báo ra, có chút thất vọng, phần tin không lớn, cũng không có ảnh của mình. Nhưng từ đó Rolin cũng hiểu thêm về chính mình, ví dụ như những luận văn mình từng diễn thuyết, những hạng mục mình đã tham dự. Rolin đi tới thư viện Luân Đôn, tim đọc nhưng bài luận mình đã từng diễn thuyết.
Khả năng đọc của cậu rất nhanh, chỉ trong một buổi chiều đã đọc hết toàn bộ luận văn đã công khai diễn thuyết của mình, cùng với toàn bộ luận đề liên quan của các học giả khác.
Khi nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, bóng đêm đã tới.
Thu dọn một chút đồ, vừa đi ra trước cửa thư viện, điện thoại của Oliver liền gọi tới.
“Cậu ở đâu?”
“Trước cửa thư viện Luân Đôn, kỳ thật tôi có thể tự mình đón xe về.” Rolin gãi đầu, Oliver cho cậu một loại cảm giác bức bối khi bị người giám sát chặt chẽ.
“Cậu ở đó chờ tôi.”
Điện thoại ngắt, Rolin hít một hơi, nhìn quanh bốn phía, trong đoàn người, cậu chợt thoáng thấy một mái tóc vàng khẽ tung bay trong gió đêm.
Rolin nhanh chân chạy theo, thân hình người đàn ông đó phiêu dật, đi ngược dòng người. Nhưng không được bao lâu, bóng người kia liền biến mất. Rolin cảm thấy mình rất ngu, mục đích cả ngày hôm nay là nhìn thấy người kia. Tìm kiếm nguyên ngày, thật vất vả mới thấy được hắn, bây giờ lại đánh mất. Cho dù mình vẫn luôn theo sát sau hắn, rồi thì thế nào?
Đi về trước vài bước, Rolin kinh hỉ một trận trong lòng, người đàn ông kia đứng trước cửa một siêu thị nhỏ, đang mua một gói thuốc lá.
Hắn cúi đầu, dùng bật lửa mồi thuốc, một chuỗi động tác kia thuần thục mà tao nhã, làm người ta không thể dời mắt.
Rolin đứng cách đó không xa nhìn đối phương, tim đập nhanh một trận, ngoại trừ lần đầu tiên gặp Linsay trong phòng thí nghiệm, thì đã rất lâu rồi cậu chưa từng có cảm giác này.
Một chiếc xe kiểu cũ lướt qua, người đứng trước cửa siêu thị liền biến mất.
Rolin chạy nhanh qua bên đường, nhìn khắp nơi, lòng thất vọng tràn trề.
“Ha…” Cậu cười, mất rồi được, được lại mất, quên đi, vẫn nên quay về chỗ hẹn chờ Oliver đi.
Cúi đầu, đang định trở lại phía đường bên kia, bỗng bị người kéo lại.
“Cậu vẫn đi theo tôi, đúng không?”
Tiếng nói thuần hậu mà giàu từ tính, làm cậu đứng hình tại chỗ không biết phải làm sao để quay đầu lại.
Mất tự nhiên nuốt nước miếng, Rolin nói, “Tôi… chỉ cảm thấy anh rất quen…”
“Mọi người khi đến bắt chuyện với tôi đều nói họ quen tôi.” Giữa ngữ điệu châm chọc còn hàm chứa một chút lười nhác khiến người nghe không khỏi hít sâu một hơi.
Rolin bị hắn lôi kéo, chốc lát đã tới một hẻm tối bên cạnh siêu thị.
Loại tốc độ này… làm cậu âm thầm kinh hãi, mới vừa ngẩng đầu, đối phương liền đặt cậu lên tường, một tay chống bên tai cậu.
Không có ánh đèn đường, ánh trăng cũng không sáng tỏ, nhưng Rolin lại có thể cảm nhận được khuôn mặt thanh lịch của đối phương.
“Nhìn có vẻ cậu đang tràn ngập nghi vấn, đứa nhỏ.” Sợi tóc màu vàng rũ xuống trước mặt Rolin tựa như dòng suối.
“Xin hỏi, anh quen tôi sao?”
Đối phương nghiêng mặt qua, vẻ mặt càng thêm sắc sảo.
“Tôi nói, tôi xác thực có quen biết cậu.” Hơi thở lành lạnh phun lên chóp mũi Rolin, làm cậu cảm thấy một sự ái muội không nên có. Đầu cậu cố ngửa về sau, lại chỉ có thể dính sát vào vách tường.
“Tiên sinh, tôi không phải con gái.” Rolin nhíu mày, “Tôi không cho rằng tư thế hiện tại của chúng ta thích hợp để trò chuyện.”
“Không hổ là… Rolin.” Sự nhu hòa trong mắt đối phương làm Rolin khó hiểu.
“Anh đúng là có quen tôi!” Rolin có chút mừng rỡ, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên mất chính mình đang đứng trong vòng tay đối phương, “Mau nói cho tôi biết, anh là ai? Quan hệ gì với tôi…”
Nhất thời, Rolin bị đối phương ôm cổ, kéo vào trong lòng đối phương, vừa ngẩng đầu, đôi môi liền bị ngậm lấy.
Loại kinh ngạc này làm đầu óc cậu trống rỗng, giống như một chiếc máy tính bị treo.
Nụ hôn dịu dàng dây dưa, cuồng nhiệt khó có thể chống cự.
Rolin vùng vẫy muốn đẩy đối phương ra, nhưng cái ôm mạnh mẽ kia làm cậu không thể động đậy.
Mãi cho đến khi phổi gần cạn dưỡng khí, hai tay mềm nhũn của cậu từ từ rơi xuống.
Đối phương rốt cuộc cũng rời khỏi khoang miệng cậu, đầu lưỡi lướt nhẹ qua khóe môi trũng xuống.
Rolin sau khi tỉnh táo chỉ cảm thấy lòng đầy lửa giận, tung một quyền vào đối phương, lại bị hắn dễ dàng né được, cổ tay cũng bị bắt.
“Cậu vẫn như xưa.” Tay đối phương mát xa động mạch cổ tay cậu, động tác như vậy, Rolin cảm giác như mình đã từng trải qua tình cảnh này.
“Vì sao làm chuyện đó với tôi? Vì tôi đi theo anh nên anh cho rằng tôi có tà niệm với anh? Hay anh cho rằng bề ngoài của mình quá xuất sắc là có thể tùy ý không chế cảm giác người khác?”
“Bụng nghĩ gì thì miệng nói nấy. Đây chính là điểm tôi thích nhất ở cậu, vĩnh viễn không nói dối.”
“Anh là… ai?”
Đối phương cười, ngón tay vuốt lại tóc rơi loạn xạ trên má cậu, không lên tiếng trả lời.
Lúc này, một luồng ánh sáng bỗng chiếu vào trong hẻm, Rolin theo bản năng dơ tay che trước mắt.
“Dandes tiên sinh, ngài ở trong này a?” Thanh âm quản gia Glynn vang lên, xe của Oliver đã dừng cách đó không xa.
Rolin xoay người, lại phát hiện trong hẻm nhỏ trừ mình ra đã không có một bóng người nào khác. Ngẩng đầu nhìn chân trời mông lung, nghi hoặc trong tim ngày càng sâu, “Tôi ở đây.”
Mở cửa xe, Rolin ngồi xuống. Oliver ngồi ngay cạnh cậu, ngọn đèn đêm chiếu rọi nửa khuông mặt nghiêng của hắn, phi thường tuấn mỹ.
Rolin đột nhiên phản ứng, nhìn hẻm tối kia.
Năng lực di chuyển tức thời, hai lần gặp mặt đều vào ban đêm, và cả làn da trắng quá mức cùng vẻ ngoài thu hút ánh nhìn thế nhân, người kia giống Oliver – là một huyết tộc.
“Sao vậy?” Tay Oliver phủ lên mu bàn tay Rolin.
“Không có gì… tôi thấy một người nhìn rất quen mắt, sau đó ngây ngô đi theo người ta, kết quả mất dấu.”
Oliver trầm mặc, khí lực trên tay có chút mạnh, làm ngón tay Rolin bị bóp rất đau.
“Oliver?” Rolin huơ huơ tay.
Đối phương nghiêng mặt qua, ngón tay lướt qua khóe môi Rolin, ánh mắt phức tạp lạnh như băng.
Góc đường, người đàn ông bí ẩn tao nhã đứng trong bóng đêm nhìn chiếc xe ngày càng xa.
“Chủ nhân, vừa rồi là một cơ hội rất tốt để mang tiến sĩ D đi a” Một người trẻ tuổi mặc tây trang đứng bên cạnh hắn.
“Đây là Luân Đôn, tin tức tôi đến đây e là Oliver đã biết.”
Người trẻ tuổi gật đầu, “Đúng vậy, nơi này là địa bàn của nhà Larsson, nếu không có kế hoạch vẹn toàn mà muốn mang tiến sĩ đi thì sẽ rất phiền phức.”
“Hơn nữa, hiện tại cậu ấy ở lại nhà Larsson chưa hẳn là không tốt. Washington đã bị thế lực của Lilith xâm nhập, trước khi mang Rolin về, chúng ta phải làm cho Lilith không có nơi dung thân ở Washington.”
Một con thiêu thân đập cánh lao vào bóng đèn đường, nổ một tiếng tách như tra tấn thính giác con người.
Rolin trở về lâu đài, một mình ăn bữa tối.
Oliver ngồi ngay ngắn trong thư phòng, Debbie đứng cách đó không xa.
“Hôm nay cậu ấy gặp những ai?”
Debbie ngẩn người, nghĩ thầm, sao lại không trực tiếp đi đọc suy nghĩ của Rolin đi? Nhưng Oliver vẫn là ông chủ của nàng, nàng chỉ có thể hỏi gì đáp nấy.
“Cơ bản thì cả ngày nay cậu ấy ở trong thư viện Luân Đôn, khi đi ngang đường Fisher Avenue thì có đi dạo qua mấy cửa tiệm, ở Perry… đó là một quán cà phê, uống một buổi trà chiều. Có điều, tôi cảm thấy cậu ta dường như đang tìm ai đó.”
“Cô thấy người đó không?”
“Tôi chỉ nhìn thấy bóng thôi, vì yêu cầu của ngài là muốn tôi giữ khoảng cách tốt với Dandes tiên sinh.”
“Tôi biết rồi.”
Debbie rời khỏi phòng, Oliver nhìn thác nước ngoài cửa sổ, nâng cằm.
“Feldt, đây là Luân đôn, không phải Mỹ.”
Ăn xong cơm chiều, Rolin chạy qua phòng sách của Oliver.
Suy nghĩ như bị thao túng, Rolin vậy mà đi thẳng tới trước giá sách thần học, leo lên cầu thang gỗ, tiếc là góc của thang gỗ không tốt, Rolin phải rướn thắt lưng, vươn dài tay để với đến nơi đặt cuốn sách kia. Thật vất vả ngón tay mới khều được cuốn sách kia ra thì trọng tâm lại bị lệch, cả người cả thang cùng ngã xuống, cũng may cậu nhanh tay lẹ mắt, khi ngã xuống vội chụp lấy tầng sách thứ hai.
Trái tim trải qua một trận kinh hoàng, Rolin buồn cười nói, “Chút nữa thì thành tiến sĩ D quá cố rồi!”
Lúc này, một đôi tay vòng qua thắt lưng Rolin, không cần quay đầu lại, với lực đạo và nhiệt độ này, cậu biết đó là Oliver.
“Cậu có thể buông tay.”
Rolin buông tay ra, đối phương rất dễ dàng đỡ cậu xuống.
“Tôi chưa từng biết cậu cũng có hứng thú với thần học.”
“A…” Roliln cười cười, giơ bìa cuốn sách ra rước mặt Oliver “Anh có gặp qua người nào giống hình này không?”
“Sao vậy?”
“Tôi thấy hắn nhìn rất quen mắt. Hôm nay tôi vẫn luôn đi theo sau một người nhìn rất giống hình này.”
Oliver vươn tay cầm lấy cuốn sách kia, “Nghe đây, đứa nhỏ. Đây là nơi an toàn nhất so với bất kỳ nơi nào. Đừng rời khỏi tôi một lần nữa, mà tôi cũng sẽ không buông tay.”
Rolin nhìn Oliver xoay người đi, không khỏi đuổi theo, “Sao lại không buông tay? Tôi không hiểu, Oliver! Tôi đã cho rằng chúng ta là bạn! Nhưng bây giờ tôi cảm thấy anh muốn…”
Oliver vươn tay, bắt lấy bàn tay Rolin đang đặt trên vai mình, xoay người kéo cậu vào lòng.
Rolin cả kinh muốn lùi về sau, lại bị Oliver ôm chặt thắt lưng.
“Đúng như cậu nghĩ, tôi muốn cậu sống ở đây mãi mãi.”
“Oliver!”
Rolin bị đối phương kéo đi xuyên qua dãy hành lang lộng lẫy, đi tới cửa một căn phòng, bị đẩy vào phòng. Rolin té lăn quay trên đất, cánh tay vì chống người khi ngã xuống nên bị thương.
Oliver nhìn cậu giãy dụa bò dậy, lãnh đạm nói, “Không có khả năng tôi để cậu rời tôi đi một lần nữa. Ở đây cậu có thể tự do ra vào, nhưng những nơi khác, đâu cũng đừng mong đi.”
Rolin cúi đầu, cắn môi dưới, nhìn Oliver xoay người đi, bỗng nhiên hiểu được có gì đó đã thoát ly khỏi quỹ đạo.
Glynn tiên sinh mang theo một hòm thuốc đến, giúp Rolin kiểm ra cổ tay.
“Oliver… rốt cuộc là người như thế nào?” Rolin nhìn Glynn tiên sinh, “Vì sao chỉ một giây trước còn làm tôi cảm giác như anh ta là một người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm ôn nhu, nhưng giây tiếp theo lại ngang tàng như vậy?”
Glynn lắc đầu, “Những điều này chỉ ngài mới có thể thấy.”
Rolin nằm trên giường, nhìn chùm đèn thủy tinh treo trên trần, cậu cảm thấy mình không thể tiếp tục sống ở đây, rất rõ ràng, cậu là một người độc lập, không có khả năng mãi mãi ở dưới cánh chim của người khác.
Còn Oliver, hắn có một loại dục vọng kiểm soát khó hiểu đối với mình.
Tôi là Rolin Dandes, tôi chỉ thuộc về chính mình.
Anh đã không cho phép tôi rời khỏi đây, như vậy tôi sẽ nhân khoảng thời gian này lấy lại những thứ thuộc về tôi.
Nghĩ như vậy, Rolin dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, cậu bắt đầu nhốt mình cả ngày trong thư viện, đầu tiên tìm đọc những tác phẩm khoa học cơ bản, dựa vào trí nhớ kinh người của mình, cậu dùng tốc độ mà người thường khó có thể đạt được nhanh chóng lấy lại toàn bộ tri thức mình đã đánh mất.
Buổi tối, cậu ở lại trong phòng thí nghiệm của Oliver. Đối phương đã từng nói qua, phòng thí nghiệm này được trang bị đầy đủ trang thiết bị, sau khi bước vào Rolin mới hoàn toàn tin rằng so với dụng cụ của Oliver thì dụng cụ ở MIT rất đáng được đào thải.
Nghĩ đến đây, Rolin nhướng mày, cái gì a, trí nhớ của mình dừng lại ở mười hai năm trước, khoa học biến chuyển từng ngày, thiết bị phòng thí nghiệm làm sao có thể so sánh với mười hai năm trước chứ?
Bữa tối lại đến, Rolin tuy không rõ vì sao người không cần ăn cơm như Oliver lại luôn bồi bên cạnh mình, nhưng ít nhất Oliver nhìn cũng đẹp mắt, sẽ không làm mất hứng ăn cơm.
“Sao nhìn tôi?” Oliver quay mặt qua.
“Tôi… muốn hỏi xin chút vật từ anh.” Rolin cười, khóe miệng mang theo tia giảo hoạt.
“Vật gì.”
“Ừm… tôi muốn rút chút máu của anh.”
“Có thể.”
Rolin mừng thầm, ban đêm liền mang theo máu của Oliver vào phòng thí nghiệm làm thí nghiệm.
Vài ngày sau, cậu chế ra bạc lỏng, thậm chí còn hoàn thành dung dịch X-a.
Nhét đạn bạc vào súng, Rolin nhấc tay lên ngắm, hết hồn khi thấy Oliver đột nhiên đứng trước mặt cậu.
“Nè, sao anh lại đột ngột xuất hiện?”
“Cậu tiến bộ rất nhanh.”
“Đương nhiên.” Bỗng nhiên trong lúc đó, Rolin hiện ra ở phía sau Oliver, họng súng nhắm ngay gáy hắn, khiến Glynn đứng một bên một trận kinh hãi, “Anh xem, có phải tiến bộ rất nhiều không?”
Oliver nhanh nhẹn xoay người, không nhanh không chậm chế trụ họng súng, “Cậu quả thật tiến bộ rất nhiều, nhưng tôi vẫn sẽ không để cậu ra ngoài.”
“Vì sao?”
“Cậu đồng ý trở thành huyết hệ của tôi không?”
Rolin trừng mắt, hạ súng xuống, “Trở thành huyết tộc, thời gian dư dả có vẻ không tồi. Nhưng phải khuất phục ánh nắng, khuất phục khát cầu đối với máu, Oliver, anh thấy hạnh phúc không?”
“Nếu cậu ở bên cạnh tôi, tôi sẽ rất hạnh phúc.”
“Nhưng tôi sẽ không hạnh phúc.” Rolin quyết đoán xoay người, ném súng lên bàn đi ra ngoài.
Đêm đó, Rolin mất ngủ.
Cậu thừa nhận mình có chút sợ hãi, Oliver chắc chắn rất tự tin, chỉ cần hắn muốn thì tùy thời có thể chuyển biến mình thành sinh vật ban đêm. Điều này làm cậu bỗng nghi thần nghi quỷ, thậm chí nhìn chằm chằm cánh cửa không dời mắt, giống như trong bóng đêm sẽ có quái vật nhe răng trợn mắt xuất hiện bất cứ lúc nào.
“Cậu sợ sao?” Tiếng nói trầm lặng như nước vang lên, cơ thể Rolin run lên, nghiêng đầu nhìn Oliver đứng cạnh giường mình.
“Anh… vào bằng cách nào?” Nhổm người, Rolin có chút đề phòng nhìn đối phương.
Hương vị gió đêm quyện với mùi cỏ cùng tiếng côn trùng tràn vào phòng.
Cửa sổ đang mở.
“Tôi rất ít khi ép cậu làm bất cứ chuyện gì, đúng không?” Oliver cúi người, đôi mắt xanh biếc khiến người ngưng thở, hắn quỳ một chân lên giường, chậm rãi ép người xuống, Rolin mất tự nhiên nằm lại xuống gối, “Thế nhưng chung quy anh đang ép buộc tôi.”
“Cậu thấy hắn phải không? Cậu để hắn hôn cậu, đúng không? Cho đến bây giờ cậu vẫn muốn gặp lại hắn sao?” Ngữ điệu Oliver ôn hòa, cách môi Rolin ngày càng gần.
Gian nan quay đầu đi, Rolin muốn đứng dậy ở phía bên kia giường, lại không biết đầu gối đối phương đã len vào giữa hai chân mình lúc nào. Chỉ cần động một chút, đùi trong liền chạm vào đầu gối đối phương.
“Oliver, tôi nghĩ anh cách tôi gần quá rồi.”
“Cậu đúng là một đứa nhỏ hư hỏng, trong lòng biết rất rõ tôi muốn gì từ cậu, cũng không đáp lại dù chỉ một chút.” Môi Oliver dừng lại ở đuôi lông mày Rolin, làm toàn thân Rolin căng thẳng, hai tay nắm chặt thành đấm.
Bàn tay lạnh vói vào trong chăn, kéo rộng áo ngủ Rolin, vuốt ve phía trước, rồi tiến về khỏa thù du trước ngực.
Rolin đè lại tay đối phương, trầm giọng, “Dừng lại, Oliver!”
“Tôi đã từng dừng lại rất nhiều lần, nhưng mỗi lần tôi đều rất hối hận, vậy nên lúc này đây tôi không muốn hối hận nữa.”
Trong khi buồn bực, cậu bước dọc theo lề đường.
Lãng phí một buổi sáng trong nhà sách, uống buổi trà chiều trong một quán cà phê ven đường, Rolin thấy mình có chút buồn cười, hôm qua chỉ gặp lướt qua như chuồn chuồn lướt nước, hôm nay sao có thể may mắn đến mức có thể cùng một chỗ mà gặp lại lần thứ hai đây?
Uống nốt ngụm trà cuối cùng, Rolin xách ba lô đứng dậy.
Bây giờ cứ vậy quay về hình như hơi sớm. Oliver nói muốn vào nội thành đón mình, mặt trời chưa xuống núi thì tên kia chưa thể ra khỏi cửa.
Vốn định quay lại nhà sách kia, lúc đi ngang qua tiệm báo thấy ông chủ đang xử lý báo cũ, cúi đầu lại phát hiện một tiêu đề báo là: Rolin D – học giả về huyết học và tế bào học trực thuộc viện nghiên cứu Hoa Kỳ mất tích.
“Chú ơi… cháu có thể lấy tờ báo này không?”
“Có thể, đã qua kỳ rồi.”
Rolin ngồi ở chiếc ghế dài ven đường, mở báo ra, có chút thất vọng, phần tin không lớn, cũng không có ảnh của mình. Nhưng từ đó Rolin cũng hiểu thêm về chính mình, ví dụ như những luận văn mình từng diễn thuyết, những hạng mục mình đã tham dự. Rolin đi tới thư viện Luân Đôn, tim đọc nhưng bài luận mình đã từng diễn thuyết.
Khả năng đọc của cậu rất nhanh, chỉ trong một buổi chiều đã đọc hết toàn bộ luận văn đã công khai diễn thuyết của mình, cùng với toàn bộ luận đề liên quan của các học giả khác.
Khi nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa, bóng đêm đã tới.
Thu dọn một chút đồ, vừa đi ra trước cửa thư viện, điện thoại của Oliver liền gọi tới.
“Cậu ở đâu?”
“Trước cửa thư viện Luân Đôn, kỳ thật tôi có thể tự mình đón xe về.” Rolin gãi đầu, Oliver cho cậu một loại cảm giác bức bối khi bị người giám sát chặt chẽ.
“Cậu ở đó chờ tôi.”
Điện thoại ngắt, Rolin hít một hơi, nhìn quanh bốn phía, trong đoàn người, cậu chợt thoáng thấy một mái tóc vàng khẽ tung bay trong gió đêm.
Rolin nhanh chân chạy theo, thân hình người đàn ông đó phiêu dật, đi ngược dòng người. Nhưng không được bao lâu, bóng người kia liền biến mất. Rolin cảm thấy mình rất ngu, mục đích cả ngày hôm nay là nhìn thấy người kia. Tìm kiếm nguyên ngày, thật vất vả mới thấy được hắn, bây giờ lại đánh mất. Cho dù mình vẫn luôn theo sát sau hắn, rồi thì thế nào?
Đi về trước vài bước, Rolin kinh hỉ một trận trong lòng, người đàn ông kia đứng trước cửa một siêu thị nhỏ, đang mua một gói thuốc lá.
Hắn cúi đầu, dùng bật lửa mồi thuốc, một chuỗi động tác kia thuần thục mà tao nhã, làm người ta không thể dời mắt.
Rolin đứng cách đó không xa nhìn đối phương, tim đập nhanh một trận, ngoại trừ lần đầu tiên gặp Linsay trong phòng thí nghiệm, thì đã rất lâu rồi cậu chưa từng có cảm giác này.
Một chiếc xe kiểu cũ lướt qua, người đứng trước cửa siêu thị liền biến mất.
Rolin chạy nhanh qua bên đường, nhìn khắp nơi, lòng thất vọng tràn trề.
“Ha…” Cậu cười, mất rồi được, được lại mất, quên đi, vẫn nên quay về chỗ hẹn chờ Oliver đi.
Cúi đầu, đang định trở lại phía đường bên kia, bỗng bị người kéo lại.
“Cậu vẫn đi theo tôi, đúng không?”
Tiếng nói thuần hậu mà giàu từ tính, làm cậu đứng hình tại chỗ không biết phải làm sao để quay đầu lại.
Mất tự nhiên nuốt nước miếng, Rolin nói, “Tôi… chỉ cảm thấy anh rất quen…”
“Mọi người khi đến bắt chuyện với tôi đều nói họ quen tôi.” Giữa ngữ điệu châm chọc còn hàm chứa một chút lười nhác khiến người nghe không khỏi hít sâu một hơi.
Rolin bị hắn lôi kéo, chốc lát đã tới một hẻm tối bên cạnh siêu thị.
Loại tốc độ này… làm cậu âm thầm kinh hãi, mới vừa ngẩng đầu, đối phương liền đặt cậu lên tường, một tay chống bên tai cậu.
Không có ánh đèn đường, ánh trăng cũng không sáng tỏ, nhưng Rolin lại có thể cảm nhận được khuôn mặt thanh lịch của đối phương.
“Nhìn có vẻ cậu đang tràn ngập nghi vấn, đứa nhỏ.” Sợi tóc màu vàng rũ xuống trước mặt Rolin tựa như dòng suối.
“Xin hỏi, anh quen tôi sao?”
Đối phương nghiêng mặt qua, vẻ mặt càng thêm sắc sảo.
“Tôi nói, tôi xác thực có quen biết cậu.” Hơi thở lành lạnh phun lên chóp mũi Rolin, làm cậu cảm thấy một sự ái muội không nên có. Đầu cậu cố ngửa về sau, lại chỉ có thể dính sát vào vách tường.
“Tiên sinh, tôi không phải con gái.” Rolin nhíu mày, “Tôi không cho rằng tư thế hiện tại của chúng ta thích hợp để trò chuyện.”
“Không hổ là… Rolin.” Sự nhu hòa trong mắt đối phương làm Rolin khó hiểu.
“Anh đúng là có quen tôi!” Rolin có chút mừng rỡ, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên mất chính mình đang đứng trong vòng tay đối phương, “Mau nói cho tôi biết, anh là ai? Quan hệ gì với tôi…”
Nhất thời, Rolin bị đối phương ôm cổ, kéo vào trong lòng đối phương, vừa ngẩng đầu, đôi môi liền bị ngậm lấy.
Loại kinh ngạc này làm đầu óc cậu trống rỗng, giống như một chiếc máy tính bị treo.
Nụ hôn dịu dàng dây dưa, cuồng nhiệt khó có thể chống cự.
Rolin vùng vẫy muốn đẩy đối phương ra, nhưng cái ôm mạnh mẽ kia làm cậu không thể động đậy.
Mãi cho đến khi phổi gần cạn dưỡng khí, hai tay mềm nhũn của cậu từ từ rơi xuống.
Đối phương rốt cuộc cũng rời khỏi khoang miệng cậu, đầu lưỡi lướt nhẹ qua khóe môi trũng xuống.
Rolin sau khi tỉnh táo chỉ cảm thấy lòng đầy lửa giận, tung một quyền vào đối phương, lại bị hắn dễ dàng né được, cổ tay cũng bị bắt.
“Cậu vẫn như xưa.” Tay đối phương mát xa động mạch cổ tay cậu, động tác như vậy, Rolin cảm giác như mình đã từng trải qua tình cảnh này.
“Vì sao làm chuyện đó với tôi? Vì tôi đi theo anh nên anh cho rằng tôi có tà niệm với anh? Hay anh cho rằng bề ngoài của mình quá xuất sắc là có thể tùy ý không chế cảm giác người khác?”
“Bụng nghĩ gì thì miệng nói nấy. Đây chính là điểm tôi thích nhất ở cậu, vĩnh viễn không nói dối.”
“Anh là… ai?”
Đối phương cười, ngón tay vuốt lại tóc rơi loạn xạ trên má cậu, không lên tiếng trả lời.
Lúc này, một luồng ánh sáng bỗng chiếu vào trong hẻm, Rolin theo bản năng dơ tay che trước mắt.
“Dandes tiên sinh, ngài ở trong này a?” Thanh âm quản gia Glynn vang lên, xe của Oliver đã dừng cách đó không xa.
Rolin xoay người, lại phát hiện trong hẻm nhỏ trừ mình ra đã không có một bóng người nào khác. Ngẩng đầu nhìn chân trời mông lung, nghi hoặc trong tim ngày càng sâu, “Tôi ở đây.”
Mở cửa xe, Rolin ngồi xuống. Oliver ngồi ngay cạnh cậu, ngọn đèn đêm chiếu rọi nửa khuông mặt nghiêng của hắn, phi thường tuấn mỹ.
Rolin đột nhiên phản ứng, nhìn hẻm tối kia.
Năng lực di chuyển tức thời, hai lần gặp mặt đều vào ban đêm, và cả làn da trắng quá mức cùng vẻ ngoài thu hút ánh nhìn thế nhân, người kia giống Oliver – là một huyết tộc.
“Sao vậy?” Tay Oliver phủ lên mu bàn tay Rolin.
“Không có gì… tôi thấy một người nhìn rất quen mắt, sau đó ngây ngô đi theo người ta, kết quả mất dấu.”
Oliver trầm mặc, khí lực trên tay có chút mạnh, làm ngón tay Rolin bị bóp rất đau.
“Oliver?” Rolin huơ huơ tay.
Đối phương nghiêng mặt qua, ngón tay lướt qua khóe môi Rolin, ánh mắt phức tạp lạnh như băng.
Góc đường, người đàn ông bí ẩn tao nhã đứng trong bóng đêm nhìn chiếc xe ngày càng xa.
“Chủ nhân, vừa rồi là một cơ hội rất tốt để mang tiến sĩ D đi a” Một người trẻ tuổi mặc tây trang đứng bên cạnh hắn.
“Đây là Luân Đôn, tin tức tôi đến đây e là Oliver đã biết.”
Người trẻ tuổi gật đầu, “Đúng vậy, nơi này là địa bàn của nhà Larsson, nếu không có kế hoạch vẹn toàn mà muốn mang tiến sĩ đi thì sẽ rất phiền phức.”
“Hơn nữa, hiện tại cậu ấy ở lại nhà Larsson chưa hẳn là không tốt. Washington đã bị thế lực của Lilith xâm nhập, trước khi mang Rolin về, chúng ta phải làm cho Lilith không có nơi dung thân ở Washington.”
Một con thiêu thân đập cánh lao vào bóng đèn đường, nổ một tiếng tách như tra tấn thính giác con người.
Rolin trở về lâu đài, một mình ăn bữa tối.
Oliver ngồi ngay ngắn trong thư phòng, Debbie đứng cách đó không xa.
“Hôm nay cậu ấy gặp những ai?”
Debbie ngẩn người, nghĩ thầm, sao lại không trực tiếp đi đọc suy nghĩ của Rolin đi? Nhưng Oliver vẫn là ông chủ của nàng, nàng chỉ có thể hỏi gì đáp nấy.
“Cơ bản thì cả ngày nay cậu ấy ở trong thư viện Luân Đôn, khi đi ngang đường Fisher Avenue thì có đi dạo qua mấy cửa tiệm, ở Perry… đó là một quán cà phê, uống một buổi trà chiều. Có điều, tôi cảm thấy cậu ta dường như đang tìm ai đó.”
“Cô thấy người đó không?”
“Tôi chỉ nhìn thấy bóng thôi, vì yêu cầu của ngài là muốn tôi giữ khoảng cách tốt với Dandes tiên sinh.”
“Tôi biết rồi.”
Debbie rời khỏi phòng, Oliver nhìn thác nước ngoài cửa sổ, nâng cằm.
“Feldt, đây là Luân đôn, không phải Mỹ.”
Ăn xong cơm chiều, Rolin chạy qua phòng sách của Oliver.
Suy nghĩ như bị thao túng, Rolin vậy mà đi thẳng tới trước giá sách thần học, leo lên cầu thang gỗ, tiếc là góc của thang gỗ không tốt, Rolin phải rướn thắt lưng, vươn dài tay để với đến nơi đặt cuốn sách kia. Thật vất vả ngón tay mới khều được cuốn sách kia ra thì trọng tâm lại bị lệch, cả người cả thang cùng ngã xuống, cũng may cậu nhanh tay lẹ mắt, khi ngã xuống vội chụp lấy tầng sách thứ hai.
Trái tim trải qua một trận kinh hoàng, Rolin buồn cười nói, “Chút nữa thì thành tiến sĩ D quá cố rồi!”
Lúc này, một đôi tay vòng qua thắt lưng Rolin, không cần quay đầu lại, với lực đạo và nhiệt độ này, cậu biết đó là Oliver.
“Cậu có thể buông tay.”
Rolin buông tay ra, đối phương rất dễ dàng đỡ cậu xuống.
“Tôi chưa từng biết cậu cũng có hứng thú với thần học.”
“A…” Roliln cười cười, giơ bìa cuốn sách ra rước mặt Oliver “Anh có gặp qua người nào giống hình này không?”
“Sao vậy?”
“Tôi thấy hắn nhìn rất quen mắt. Hôm nay tôi vẫn luôn đi theo sau một người nhìn rất giống hình này.”
Oliver vươn tay cầm lấy cuốn sách kia, “Nghe đây, đứa nhỏ. Đây là nơi an toàn nhất so với bất kỳ nơi nào. Đừng rời khỏi tôi một lần nữa, mà tôi cũng sẽ không buông tay.”
Rolin nhìn Oliver xoay người đi, không khỏi đuổi theo, “Sao lại không buông tay? Tôi không hiểu, Oliver! Tôi đã cho rằng chúng ta là bạn! Nhưng bây giờ tôi cảm thấy anh muốn…”
Oliver vươn tay, bắt lấy bàn tay Rolin đang đặt trên vai mình, xoay người kéo cậu vào lòng.
Rolin cả kinh muốn lùi về sau, lại bị Oliver ôm chặt thắt lưng.
“Đúng như cậu nghĩ, tôi muốn cậu sống ở đây mãi mãi.”
“Oliver!”
Rolin bị đối phương kéo đi xuyên qua dãy hành lang lộng lẫy, đi tới cửa một căn phòng, bị đẩy vào phòng. Rolin té lăn quay trên đất, cánh tay vì chống người khi ngã xuống nên bị thương.
Oliver nhìn cậu giãy dụa bò dậy, lãnh đạm nói, “Không có khả năng tôi để cậu rời tôi đi một lần nữa. Ở đây cậu có thể tự do ra vào, nhưng những nơi khác, đâu cũng đừng mong đi.”
Rolin cúi đầu, cắn môi dưới, nhìn Oliver xoay người đi, bỗng nhiên hiểu được có gì đó đã thoát ly khỏi quỹ đạo.
Glynn tiên sinh mang theo một hòm thuốc đến, giúp Rolin kiểm ra cổ tay.
“Oliver… rốt cuộc là người như thế nào?” Rolin nhìn Glynn tiên sinh, “Vì sao chỉ một giây trước còn làm tôi cảm giác như anh ta là một người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm ôn nhu, nhưng giây tiếp theo lại ngang tàng như vậy?”
Glynn lắc đầu, “Những điều này chỉ ngài mới có thể thấy.”
Rolin nằm trên giường, nhìn chùm đèn thủy tinh treo trên trần, cậu cảm thấy mình không thể tiếp tục sống ở đây, rất rõ ràng, cậu là một người độc lập, không có khả năng mãi mãi ở dưới cánh chim của người khác.
Còn Oliver, hắn có một loại dục vọng kiểm soát khó hiểu đối với mình.
Tôi là Rolin Dandes, tôi chỉ thuộc về chính mình.
Anh đã không cho phép tôi rời khỏi đây, như vậy tôi sẽ nhân khoảng thời gian này lấy lại những thứ thuộc về tôi.
Nghĩ như vậy, Rolin dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, cậu bắt đầu nhốt mình cả ngày trong thư viện, đầu tiên tìm đọc những tác phẩm khoa học cơ bản, dựa vào trí nhớ kinh người của mình, cậu dùng tốc độ mà người thường khó có thể đạt được nhanh chóng lấy lại toàn bộ tri thức mình đã đánh mất.
Buổi tối, cậu ở lại trong phòng thí nghiệm của Oliver. Đối phương đã từng nói qua, phòng thí nghiệm này được trang bị đầy đủ trang thiết bị, sau khi bước vào Rolin mới hoàn toàn tin rằng so với dụng cụ của Oliver thì dụng cụ ở MIT rất đáng được đào thải.
Nghĩ đến đây, Rolin nhướng mày, cái gì a, trí nhớ của mình dừng lại ở mười hai năm trước, khoa học biến chuyển từng ngày, thiết bị phòng thí nghiệm làm sao có thể so sánh với mười hai năm trước chứ?
Bữa tối lại đến, Rolin tuy không rõ vì sao người không cần ăn cơm như Oliver lại luôn bồi bên cạnh mình, nhưng ít nhất Oliver nhìn cũng đẹp mắt, sẽ không làm mất hứng ăn cơm.
“Sao nhìn tôi?” Oliver quay mặt qua.
“Tôi… muốn hỏi xin chút vật từ anh.” Rolin cười, khóe miệng mang theo tia giảo hoạt.
“Vật gì.”
“Ừm… tôi muốn rút chút máu của anh.”
“Có thể.”
Rolin mừng thầm, ban đêm liền mang theo máu của Oliver vào phòng thí nghiệm làm thí nghiệm.
Vài ngày sau, cậu chế ra bạc lỏng, thậm chí còn hoàn thành dung dịch X-a.
Nhét đạn bạc vào súng, Rolin nhấc tay lên ngắm, hết hồn khi thấy Oliver đột nhiên đứng trước mặt cậu.
“Nè, sao anh lại đột ngột xuất hiện?”
“Cậu tiến bộ rất nhanh.”
“Đương nhiên.” Bỗng nhiên trong lúc đó, Rolin hiện ra ở phía sau Oliver, họng súng nhắm ngay gáy hắn, khiến Glynn đứng một bên một trận kinh hãi, “Anh xem, có phải tiến bộ rất nhiều không?”
Oliver nhanh nhẹn xoay người, không nhanh không chậm chế trụ họng súng, “Cậu quả thật tiến bộ rất nhiều, nhưng tôi vẫn sẽ không để cậu ra ngoài.”
“Vì sao?”
“Cậu đồng ý trở thành huyết hệ của tôi không?”
Rolin trừng mắt, hạ súng xuống, “Trở thành huyết tộc, thời gian dư dả có vẻ không tồi. Nhưng phải khuất phục ánh nắng, khuất phục khát cầu đối với máu, Oliver, anh thấy hạnh phúc không?”
“Nếu cậu ở bên cạnh tôi, tôi sẽ rất hạnh phúc.”
“Nhưng tôi sẽ không hạnh phúc.” Rolin quyết đoán xoay người, ném súng lên bàn đi ra ngoài.
Đêm đó, Rolin mất ngủ.
Cậu thừa nhận mình có chút sợ hãi, Oliver chắc chắn rất tự tin, chỉ cần hắn muốn thì tùy thời có thể chuyển biến mình thành sinh vật ban đêm. Điều này làm cậu bỗng nghi thần nghi quỷ, thậm chí nhìn chằm chằm cánh cửa không dời mắt, giống như trong bóng đêm sẽ có quái vật nhe răng trợn mắt xuất hiện bất cứ lúc nào.
“Cậu sợ sao?” Tiếng nói trầm lặng như nước vang lên, cơ thể Rolin run lên, nghiêng đầu nhìn Oliver đứng cạnh giường mình.
“Anh… vào bằng cách nào?” Nhổm người, Rolin có chút đề phòng nhìn đối phương.
Hương vị gió đêm quyện với mùi cỏ cùng tiếng côn trùng tràn vào phòng.
Cửa sổ đang mở.
“Tôi rất ít khi ép cậu làm bất cứ chuyện gì, đúng không?” Oliver cúi người, đôi mắt xanh biếc khiến người ngưng thở, hắn quỳ một chân lên giường, chậm rãi ép người xuống, Rolin mất tự nhiên nằm lại xuống gối, “Thế nhưng chung quy anh đang ép buộc tôi.”
“Cậu thấy hắn phải không? Cậu để hắn hôn cậu, đúng không? Cho đến bây giờ cậu vẫn muốn gặp lại hắn sao?” Ngữ điệu Oliver ôn hòa, cách môi Rolin ngày càng gần.
Gian nan quay đầu đi, Rolin muốn đứng dậy ở phía bên kia giường, lại không biết đầu gối đối phương đã len vào giữa hai chân mình lúc nào. Chỉ cần động một chút, đùi trong liền chạm vào đầu gối đối phương.
“Oliver, tôi nghĩ anh cách tôi gần quá rồi.”
“Cậu đúng là một đứa nhỏ hư hỏng, trong lòng biết rất rõ tôi muốn gì từ cậu, cũng không đáp lại dù chỉ một chút.” Môi Oliver dừng lại ở đuôi lông mày Rolin, làm toàn thân Rolin căng thẳng, hai tay nắm chặt thành đấm.
Bàn tay lạnh vói vào trong chăn, kéo rộng áo ngủ Rolin, vuốt ve phía trước, rồi tiến về khỏa thù du trước ngực.
Rolin đè lại tay đối phương, trầm giọng, “Dừng lại, Oliver!”
“Tôi đã từng dừng lại rất nhiều lần, nhưng mỗi lần tôi đều rất hối hận, vậy nên lúc này đây tôi không muốn hối hận nữa.”
/77
|