Một đường theo Triệu Trăn đi bệnh viện, Trương Hoàn có ảo giác, thậm chí cảm giác mình đã chết, có lẽ nên nói là linh hồn thoát khỏi cơ thể, hồn phách cậu phiêu dạt, sau đó như là tiến nhập vào cơ thể Triệu Trăn, vì vậy, cậu cảm nhận được đau đớn của Triệu Trăn, cảm nhận được tình yêu Triệu Trăn dành cho cậu.
Triệu Trăn ý chí kiên cường, tuy rằng bị thương thành như vậy, tất nhiên đau đớn khó nhịn, nhưng ông lại không biểu hiện ra đau đớn, cũng không hôn mê ngay lúc đó, ông vẫn có ý thức, bị Trương Hoàn nắm tay, cảm nhận được nước mắt của Trương Hoàn rơi xuống má ông, vào lúc đó ông còn mở mắt, muốn cùng Trương Hoàn nói chuyện, bảo cậu đừng thương tâm, chính mình sẽ không sao, nhưng mà, ông lại đau đến không có sức để lên tiếng.
Ông được đưa đến bệnh viện lớn của huyện gần hiện trường tai nạn nhất, ở đây chỉ cách hiện trường tai nạn không tới nửa tiếng đồng hồ đi xe, hơn nữa nửa đường đã được chuyển tới xe cứu thương tiếp nhận truyền máu, thế nhưng, Trương Hoàn lại cảm giác đoạn đường này như dài cả đời vậy.
Triệu Trăn được đẩy tới phòng cấp cứu, ông xuất huyết quá nhiều, lại thêm một bên bắp chân gần như gãy nát xương, một chân khác cũng bị thương động mạch, tình huống không được khả quan.
Trương Hoàn chờ bên ngoài phòng cấp cứu, tinh thần hoàn toàn căng thẳng, lúc lão đại nhóm vệ sĩ đi qua bảo Trương Hoàn đi băng bó vết thương trên chân, Trương Hoàn mới cúi đầu chú ý tới chân mình, nhưng vẫn như cũ không cảm giác được đau đớn, cậu thấy trên quần jean bị miếng sắt rạch ra một đường cắt lớn, máu thấm ướt quần, một mảng đỏ sậm, mùi máu tanh tràn vào trong xoang mũi.
Lúc này cậu mới choáng váng, đột nhiên toàn thân bắt đầu phát run, phát lạnh, thần tình hoảng hốt, vệ sĩ nhìn bộ dạng này, bị cậu doạ sợ, lập tức tiến lên kéo cậu, vội hỏi, “Cậu làm sao vậy?”
Trương Hoàn ngẩng đầu lên, giọng run run, nói, “Tôi, tôi sợ máu!”
Vệ sĩ nghĩ thầm lúc nãy nhìn nhiều máu như vậy không thấy cậu sợ máu, bây giờ nhìn chút máu trên chân mình cư nhiên sợ máu.
Hắn vội đỡ Trương Hoàn ngồi xuống ghế dài bên cạnh, đồng thời nói, “Tôi vẫn là nên để người mang cậu đến phòng điều trị khám một chút đi!”
Trương Hoàn tự mình chống tay vịn, lắc lắc đầu nói, “Không sao, tôi chờ ở đây, không muốn động.”
Trương Hoàn không muốn rời đi, vệ sĩ cũng không có cách với cậu, sau đó đành kêu một y tá qua xử lý vết thương trên chân cho cậu, đồng thời dùng bông băng lau sạch máu trên chân.
Vệ sinh vết máu xong, Trương Hoàn mới dám nhìn chân mình.
Vết thương kia không sâu, vì vậy không chảy nhiều máu lắm, bôi thuốc, dùng băng gạc băng kỹ rồi cũng không chảy máy nữa, vết máu trên quần cậu hầu như tất cả đều là của Triệu Trăn chảy ra.
Vấn đề trên chân Triệu Trăn là vấn đề lớn, vệ sĩ không dám tự tiện chủ trương, cấp trên trong bệnh viện cũng biết Triệu Trăn là một đại nhân vật, thế là cũng không dám tự tiện chủ trương, sau khi khẩn cấp xử lí miệng vết thương lớn trên chân Triệu Trăn, bác sĩ trưởng liền hỏi có muốn làm nối xương và cố định không, vệ sĩ gọi điện thoại cho người Triệu gia hỏi ý kiến, người nhà họ Triệu nghe nói Triệu Trăn gặp tai nạn, tất cả đều bị hù doạ, ném hết chuyện trong tay chạy tới đây, còn ra chỉ thị, bảo bên này nhanh chóng lấy xe tốt nhất, chuẩn bị đưa Triệu Trăn đã không còn nguy hiểm tính mạng về bệnh viện bọn họ đã liên hệ trong S thị làm trị liệu tiếp theo.
Triệu Trăn được gây mê vẫn ngủ mê man, bên ngoài là tình huống gì, ông vẫn không biết, chờ tới khi tỉnh lại, đã ở trong S thị.
Cẳng chân phải của Triệu Trăn gãy nát xương, sau khi nối lại phải dùng thanh nẹp cố định, Triệu Trăn nằm trên giường bệnh, bởi vì thân thể suy yếu mà phản ứng cũng chậm hơn bình thường.
Mở mắt ra, thấy Trương Hoàn ghé vào bên giường bệnh ngủ, tóc rối bời, trên mặt còn dính vết máu, ông giơ tay sờ sờ tóc Trương Hoàn, ông vừa sờ lên, Trương Hoàn đã tỉnh lại, nâng khuôn mặt tiều tuỵ cực kì nhìn về phía ông, thấy ánh mắt ông ôn nhu nhìn mình, trên mặt cậu liền lộ ra một chút tươi cười, như là thở phào nhẹ nhõm, giọng khàn không thôi, nói, “Ông tỉnh lại rồi? Bọn họ đều ở bên ngoài, muốn em gọi người không? Muốn uống nước không? Có đói bụng không, ăn gì không?”
Nói xong, liền hốt hoảng muốn đứng lên.
Lúc này Triệu Trăn đang cầm tay cậu, Triệu Trăn vừa hết thuốc mê, trên tay vô lực lại hơi không có khống chế được cảm giác, ông mất sức khá lớn mới nắm được tay Trương Hoàn, giọng rất thấp, hỏi, “Đây là bệnh viện nào? Em sao rồi, có bị thương không?”
Trương Hoàn nghe ông hỏi viền mắt ướt át, nghẹn ngào đáp, “Đây là bệnh viện XX ở S thị. Ông bảo vệ em như vậy, em xảy ra chuyện gì được. Yêu tâm đi, em đều khoẻ cả, không có việc gì.”
Triệu Trăn lúc này mới lộ ra nụ cười suy yếu, thấp giọng nói, “Tôi không nhúc nhích được, em lại gần đây.”
Trương Hoàn không dám không nghe theo, cho là ông muốn nói chuyện riêng tư, liền đưa mặt tới, Triệu Trăn hôn lên mặt cậu một chút, nói, “Em không sao chỗ nào, xem soái ca nhà tôi này, đều sắp giống như ăn mày rồi. Nếu đã về S thị rồi, tôi lại không sao, sao em không về nhà chỉnh trang thật đẹp, cũng để cho tôi tỉnh lại nhìn thấy cảnh đẹp ý vui một chút a!”
Trương Hoàn biết Triệu Trăn đang cố ý nói giỡn, khuôn mặt sầu khổ thật sự lộ ra ý cười, nói, “Ông cho là ông tốt hơn em sao. Muốn nhìn em tương đối gọn gàng, vậy ông cũng nhanh khoẻ đi, ăn mặc đẹp rồi đứng trước mặt em, nếu không, em mới lười chỉnh chu tới gặp ông.”
Vài người Triệu gia đi theo bác sĩ tiến vào, liền thấy Trương Hoàn cúi xuống người Triệu Trăn, điều này làm cho vài người bao gồm cả bác sĩ đều phi thường xấu hổ, chị của Triệu Trăn Triệu Duyệt ho nhẹ một tiếng, Trương Hoàn mới đứng lên, nhìn người tới, bèn khẽ gật đầu với họ, nói, “Ông ấy vừa tỉnh lại.”
Bác sĩ đi qua kiểm tra Triệu Trăn một chút, nói không có vấn đề, người Triệu gia mới an tâm, bắt đầu hỏi Triệu Trăn cảm thấy thế nào, Triệu Trăn suy yếu nhìn bọn họ một vòng, nói, “Nhiều người như vậy, tôi khó chịu phát hoảng, các người nên nghỉ ngơi thì về nghỉ ngơi đi, phải bận rộn chuyện của mình thì bận chuyện của mình đi. Tôi đại nạn không chết, không sao, không cần các người phí tâm như vậy.”
Người một nhà nghe ông nói xong mặt đều đen.
Triệu Duyệt nói, “Em gặp chuyện lớn như vậy, mọi người trông em còn không đúng sao, làm gì mà vừa tỉnh lại đã cho sắc mặt này.”
Triệu Trăn bình tĩnh nhìn mọi người, trầm mặc một hồi mới nói, “Em lại không cảm giác mình nói sai, ngược lại là các người, ai nhân lúc em mất tri giác động thủ đánh người của em, không giải thích, không chịu nói xin lỗi, tuỳ tuỳ tiện tiện coi cậu ấy là câu cỏ, cậu ấy chịu được, em chịu không được.”
Triệu Trăn vừa rồi bảo Trương Hoàn lại gần, nhìn thấy trên mặt Trương Hoàn có vết tích bị người tát, phỏng chừng đã qua một thời gian, không quá rõ ràng, nhưng cả trái tim của Triệu Trăn đều ở trên người cậu, làm sao sẽ không phát hiện được. Cho nên mới nhìn thấy người nhà liền cáu giận.
Triệu Duyện bọn họ trong nháy mắt bị câu này làm cho xấu hổ, nhưng cũng là đại nhân vật, lập tức điều chỉnh tốt thần sắc, Triệu Duyệt thở dài, nói, “Em trước đừng có nổi tính bướng bỉnh, sự tình từ từ sẽ nói cho em.”
Trương Hoàn đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện cũng xấu hổ, liền hỏi Triệu Trăn, “Em đi gọi Triệu Sưởng đến?”
Triệu Trăn nghe cậu nói vậy, sửng sốt một chút, lại nhắm mắt, chân mày nhíu một chút, “Con bé kia cuối cùng không trốn nữa!”
Trương Hoàn nói, “Sau khi ông gặp chuyện không may, cô ấy đã chạy tới.”
Cũng không biết rốt cuộc là ai cho cô tin tức, xem ra, cô vẫn có cách biết tình huống bên chỗ ba mình, lúc trước thấy Triệu Trăn tìm cô khắp nơi, vô cùng sốt ruột, sợ rằng cô cũng biết, chỉ là vẫn luôn tức giận mà cố ý để ông tìm khắp nơi thôi.
Trương Hoàn ra khỏi phòng bệnh của Triệu Trăn, bác sĩ cũng theo sau ra ngoài, mấy người Triệu gia mới ngồi xuống sofa và ghế một bên.
Triệu Trăn bám riết chuyện ai đánh Trương Hoàn không tha, còn muốn hỏi cho ra, mọi người đều biết Triệu Trăn từ nhỏ chính là bướng bỉnh nhất nhà, nhìn như một người tiêu sái, kỳ thật cứng đầu nhất.
Sau cùng anh cả nói, “Không hẳn là ai đánh cậu ấy, là chính cậu ấy bảo Sưởng Sưởng đánh. Hai đứa nhỏ cáu kỉnh, bọn anh cũng ngăn không được. Em muốn hỏi, hỏi cậu ta càng rõ ràng hơn bọn anh.”
Triệu Trăn ngây người, nghĩ đến chỉ sợ là mình đánh con gái một tát, Trương Hoàn muốn cô trả lại đi.
Ông thở dài trong lòng, lại bắt đầu đau lòng Trương Hoàn.
Sau đó Triệu Duyệt còn nói với Triệu Trăn, “Cậu Trương Hoàn kia, bọn chị nào dám làm gì cậu ấy, cậu ấy ở trong phòng bệnh trông chừng em suốt, bọn chị bảo cậu ấy đến phòng cách vách nghỉ ngơi một chút, cậu ấy không chịu, bọn chị khuyên không được, đành tuỳ cậu ấy.”
Anh cả nói, “Không nghĩ tới cậu ta lại là một người trọng tình trọng nghĩa, tuy còn trẻ, nhưng lại không phải một người kiêu căng không biết nặng nhẹ.”
Từ trong miệng người nhà nghe được đánh giá của bọn họ đối với Trương Hoàn, giống như đã chấp nhận cậu, Triệu Trăn không biết trong thời gian mình không có ý thức, giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nhưng, cũng cao hứng cho Trương Hoàn của mình.
Triệu Trăn ý chí kiên cường, tuy rằng bị thương thành như vậy, tất nhiên đau đớn khó nhịn, nhưng ông lại không biểu hiện ra đau đớn, cũng không hôn mê ngay lúc đó, ông vẫn có ý thức, bị Trương Hoàn nắm tay, cảm nhận được nước mắt của Trương Hoàn rơi xuống má ông, vào lúc đó ông còn mở mắt, muốn cùng Trương Hoàn nói chuyện, bảo cậu đừng thương tâm, chính mình sẽ không sao, nhưng mà, ông lại đau đến không có sức để lên tiếng.
Ông được đưa đến bệnh viện lớn của huyện gần hiện trường tai nạn nhất, ở đây chỉ cách hiện trường tai nạn không tới nửa tiếng đồng hồ đi xe, hơn nữa nửa đường đã được chuyển tới xe cứu thương tiếp nhận truyền máu, thế nhưng, Trương Hoàn lại cảm giác đoạn đường này như dài cả đời vậy.
Triệu Trăn được đẩy tới phòng cấp cứu, ông xuất huyết quá nhiều, lại thêm một bên bắp chân gần như gãy nát xương, một chân khác cũng bị thương động mạch, tình huống không được khả quan.
Trương Hoàn chờ bên ngoài phòng cấp cứu, tinh thần hoàn toàn căng thẳng, lúc lão đại nhóm vệ sĩ đi qua bảo Trương Hoàn đi băng bó vết thương trên chân, Trương Hoàn mới cúi đầu chú ý tới chân mình, nhưng vẫn như cũ không cảm giác được đau đớn, cậu thấy trên quần jean bị miếng sắt rạch ra một đường cắt lớn, máu thấm ướt quần, một mảng đỏ sậm, mùi máu tanh tràn vào trong xoang mũi.
Lúc này cậu mới choáng váng, đột nhiên toàn thân bắt đầu phát run, phát lạnh, thần tình hoảng hốt, vệ sĩ nhìn bộ dạng này, bị cậu doạ sợ, lập tức tiến lên kéo cậu, vội hỏi, “Cậu làm sao vậy?”
Trương Hoàn ngẩng đầu lên, giọng run run, nói, “Tôi, tôi sợ máu!”
Vệ sĩ nghĩ thầm lúc nãy nhìn nhiều máu như vậy không thấy cậu sợ máu, bây giờ nhìn chút máu trên chân mình cư nhiên sợ máu.
Hắn vội đỡ Trương Hoàn ngồi xuống ghế dài bên cạnh, đồng thời nói, “Tôi vẫn là nên để người mang cậu đến phòng điều trị khám một chút đi!”
Trương Hoàn tự mình chống tay vịn, lắc lắc đầu nói, “Không sao, tôi chờ ở đây, không muốn động.”
Trương Hoàn không muốn rời đi, vệ sĩ cũng không có cách với cậu, sau đó đành kêu một y tá qua xử lý vết thương trên chân cho cậu, đồng thời dùng bông băng lau sạch máu trên chân.
Vệ sinh vết máu xong, Trương Hoàn mới dám nhìn chân mình.
Vết thương kia không sâu, vì vậy không chảy nhiều máu lắm, bôi thuốc, dùng băng gạc băng kỹ rồi cũng không chảy máy nữa, vết máu trên quần cậu hầu như tất cả đều là của Triệu Trăn chảy ra.
Vấn đề trên chân Triệu Trăn là vấn đề lớn, vệ sĩ không dám tự tiện chủ trương, cấp trên trong bệnh viện cũng biết Triệu Trăn là một đại nhân vật, thế là cũng không dám tự tiện chủ trương, sau khi khẩn cấp xử lí miệng vết thương lớn trên chân Triệu Trăn, bác sĩ trưởng liền hỏi có muốn làm nối xương và cố định không, vệ sĩ gọi điện thoại cho người Triệu gia hỏi ý kiến, người nhà họ Triệu nghe nói Triệu Trăn gặp tai nạn, tất cả đều bị hù doạ, ném hết chuyện trong tay chạy tới đây, còn ra chỉ thị, bảo bên này nhanh chóng lấy xe tốt nhất, chuẩn bị đưa Triệu Trăn đã không còn nguy hiểm tính mạng về bệnh viện bọn họ đã liên hệ trong S thị làm trị liệu tiếp theo.
Triệu Trăn được gây mê vẫn ngủ mê man, bên ngoài là tình huống gì, ông vẫn không biết, chờ tới khi tỉnh lại, đã ở trong S thị.
Cẳng chân phải của Triệu Trăn gãy nát xương, sau khi nối lại phải dùng thanh nẹp cố định, Triệu Trăn nằm trên giường bệnh, bởi vì thân thể suy yếu mà phản ứng cũng chậm hơn bình thường.
Mở mắt ra, thấy Trương Hoàn ghé vào bên giường bệnh ngủ, tóc rối bời, trên mặt còn dính vết máu, ông giơ tay sờ sờ tóc Trương Hoàn, ông vừa sờ lên, Trương Hoàn đã tỉnh lại, nâng khuôn mặt tiều tuỵ cực kì nhìn về phía ông, thấy ánh mắt ông ôn nhu nhìn mình, trên mặt cậu liền lộ ra một chút tươi cười, như là thở phào nhẹ nhõm, giọng khàn không thôi, nói, “Ông tỉnh lại rồi? Bọn họ đều ở bên ngoài, muốn em gọi người không? Muốn uống nước không? Có đói bụng không, ăn gì không?”
Nói xong, liền hốt hoảng muốn đứng lên.
Lúc này Triệu Trăn đang cầm tay cậu, Triệu Trăn vừa hết thuốc mê, trên tay vô lực lại hơi không có khống chế được cảm giác, ông mất sức khá lớn mới nắm được tay Trương Hoàn, giọng rất thấp, hỏi, “Đây là bệnh viện nào? Em sao rồi, có bị thương không?”
Trương Hoàn nghe ông hỏi viền mắt ướt át, nghẹn ngào đáp, “Đây là bệnh viện XX ở S thị. Ông bảo vệ em như vậy, em xảy ra chuyện gì được. Yêu tâm đi, em đều khoẻ cả, không có việc gì.”
Triệu Trăn lúc này mới lộ ra nụ cười suy yếu, thấp giọng nói, “Tôi không nhúc nhích được, em lại gần đây.”
Trương Hoàn không dám không nghe theo, cho là ông muốn nói chuyện riêng tư, liền đưa mặt tới, Triệu Trăn hôn lên mặt cậu một chút, nói, “Em không sao chỗ nào, xem soái ca nhà tôi này, đều sắp giống như ăn mày rồi. Nếu đã về S thị rồi, tôi lại không sao, sao em không về nhà chỉnh trang thật đẹp, cũng để cho tôi tỉnh lại nhìn thấy cảnh đẹp ý vui một chút a!”
Trương Hoàn biết Triệu Trăn đang cố ý nói giỡn, khuôn mặt sầu khổ thật sự lộ ra ý cười, nói, “Ông cho là ông tốt hơn em sao. Muốn nhìn em tương đối gọn gàng, vậy ông cũng nhanh khoẻ đi, ăn mặc đẹp rồi đứng trước mặt em, nếu không, em mới lười chỉnh chu tới gặp ông.”
Vài người Triệu gia đi theo bác sĩ tiến vào, liền thấy Trương Hoàn cúi xuống người Triệu Trăn, điều này làm cho vài người bao gồm cả bác sĩ đều phi thường xấu hổ, chị của Triệu Trăn Triệu Duyệt ho nhẹ một tiếng, Trương Hoàn mới đứng lên, nhìn người tới, bèn khẽ gật đầu với họ, nói, “Ông ấy vừa tỉnh lại.”
Bác sĩ đi qua kiểm tra Triệu Trăn một chút, nói không có vấn đề, người Triệu gia mới an tâm, bắt đầu hỏi Triệu Trăn cảm thấy thế nào, Triệu Trăn suy yếu nhìn bọn họ một vòng, nói, “Nhiều người như vậy, tôi khó chịu phát hoảng, các người nên nghỉ ngơi thì về nghỉ ngơi đi, phải bận rộn chuyện của mình thì bận chuyện của mình đi. Tôi đại nạn không chết, không sao, không cần các người phí tâm như vậy.”
Người một nhà nghe ông nói xong mặt đều đen.
Triệu Duyệt nói, “Em gặp chuyện lớn như vậy, mọi người trông em còn không đúng sao, làm gì mà vừa tỉnh lại đã cho sắc mặt này.”
Triệu Trăn bình tĩnh nhìn mọi người, trầm mặc một hồi mới nói, “Em lại không cảm giác mình nói sai, ngược lại là các người, ai nhân lúc em mất tri giác động thủ đánh người của em, không giải thích, không chịu nói xin lỗi, tuỳ tuỳ tiện tiện coi cậu ấy là câu cỏ, cậu ấy chịu được, em chịu không được.”
Triệu Trăn vừa rồi bảo Trương Hoàn lại gần, nhìn thấy trên mặt Trương Hoàn có vết tích bị người tát, phỏng chừng đã qua một thời gian, không quá rõ ràng, nhưng cả trái tim của Triệu Trăn đều ở trên người cậu, làm sao sẽ không phát hiện được. Cho nên mới nhìn thấy người nhà liền cáu giận.
Triệu Duyện bọn họ trong nháy mắt bị câu này làm cho xấu hổ, nhưng cũng là đại nhân vật, lập tức điều chỉnh tốt thần sắc, Triệu Duyệt thở dài, nói, “Em trước đừng có nổi tính bướng bỉnh, sự tình từ từ sẽ nói cho em.”
Trương Hoàn đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện cũng xấu hổ, liền hỏi Triệu Trăn, “Em đi gọi Triệu Sưởng đến?”
Triệu Trăn nghe cậu nói vậy, sửng sốt một chút, lại nhắm mắt, chân mày nhíu một chút, “Con bé kia cuối cùng không trốn nữa!”
Trương Hoàn nói, “Sau khi ông gặp chuyện không may, cô ấy đã chạy tới.”
Cũng không biết rốt cuộc là ai cho cô tin tức, xem ra, cô vẫn có cách biết tình huống bên chỗ ba mình, lúc trước thấy Triệu Trăn tìm cô khắp nơi, vô cùng sốt ruột, sợ rằng cô cũng biết, chỉ là vẫn luôn tức giận mà cố ý để ông tìm khắp nơi thôi.
Trương Hoàn ra khỏi phòng bệnh của Triệu Trăn, bác sĩ cũng theo sau ra ngoài, mấy người Triệu gia mới ngồi xuống sofa và ghế một bên.
Triệu Trăn bám riết chuyện ai đánh Trương Hoàn không tha, còn muốn hỏi cho ra, mọi người đều biết Triệu Trăn từ nhỏ chính là bướng bỉnh nhất nhà, nhìn như một người tiêu sái, kỳ thật cứng đầu nhất.
Sau cùng anh cả nói, “Không hẳn là ai đánh cậu ấy, là chính cậu ấy bảo Sưởng Sưởng đánh. Hai đứa nhỏ cáu kỉnh, bọn anh cũng ngăn không được. Em muốn hỏi, hỏi cậu ta càng rõ ràng hơn bọn anh.”
Triệu Trăn ngây người, nghĩ đến chỉ sợ là mình đánh con gái một tát, Trương Hoàn muốn cô trả lại đi.
Ông thở dài trong lòng, lại bắt đầu đau lòng Trương Hoàn.
Sau đó Triệu Duyệt còn nói với Triệu Trăn, “Cậu Trương Hoàn kia, bọn chị nào dám làm gì cậu ấy, cậu ấy ở trong phòng bệnh trông chừng em suốt, bọn chị bảo cậu ấy đến phòng cách vách nghỉ ngơi một chút, cậu ấy không chịu, bọn chị khuyên không được, đành tuỳ cậu ấy.”
Anh cả nói, “Không nghĩ tới cậu ta lại là một người trọng tình trọng nghĩa, tuy còn trẻ, nhưng lại không phải một người kiêu căng không biết nặng nhẹ.”
Từ trong miệng người nhà nghe được đánh giá của bọn họ đối với Trương Hoàn, giống như đã chấp nhận cậu, Triệu Trăn không biết trong thời gian mình không có ý thức, giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nhưng, cũng cao hứng cho Trương Hoàn của mình.
/94
|