Bạch Tử Hiên ngốc lặng, mãi sau mới hồi phục tinh thần, ấp úng nói:
- Đây thực là vợ con?
- Chứ không thì là ai?
Lâm Thiếu Thần bất mãn nói, nhưng trong lòng cậu đã cười đến tẩu hoả nhập ma. Không ngờ lão cha mình lại dễ lừa gạt như vậy nha. Thực ra đấy là số của Viettel, vì để chuẩn bị cho chiến dịch giúp ba cưa đổ mẹ, mà cậu đã lưu số Viettel vào danh bạ với cái tên Vợ yêu để nâng cao trình độ, học vấn uyên thâm trong tình yêu. Nhưng cậu cũng không ngờ ba mình lại dễ bị mắc câu như thế. Haha, ba thật là đáng yêu quá đi. Trước hết, vẫn phải giữ bí mật chuyện này đã.
- Chú còn không mau tháo cái còng đấy ra cho mẹ cháu?
Lâm Thiếu Thần cao giọng nói.
Bạch Tử Hiên dù biết Lâm Thiếu Thần giỏi, nhưng cũng không dám chắc chắn thằng nhóc này sẽ giúp anh. Mình vẫn nên không thả cô ấy ra thì hơn.
- Mẹ cháu phạm tội cưỡng hiếp chú, chú đương nhiên phải bắt cô ấy về đồn cảnh sát.
- Mẹ cháu cưỡng hiếp chú á hả???
Lâm Thiếu Thần trợn tròn mắt hỏi lại, mẹ cũng mạnh mẽ quá đi.
Lâm Đình đứng một bên, nhíu mày hỏi:
- Tôi cưỡng hiếp anh, nên bây giờ anh muốn trả thù tôi?
- Không phải trả thù mà là chịu trách nghiệm.
- Không phải tôi đưa tiền cho anh rồi sao?
- Tôi không cần tiền của em.
- Thế anh muốn sao?
- Đương nhiên là tôi muốn giắt em vào cạp quần rồi.
Bạch Tử Hiên bình thản nói. Hắn đã cho người thiết kế riêng một cái quần có 4 ống để cô luôn luôn dính vào hắn, nhưng đến giờ vẫn chưa xong, hắn sao có thể thả cô đi được.
- Được! Thần, ra ngoài đợi ta.
Đợi Lâm Thiếu Thần ra ngoài, Lâm Đình mới dơ cái tay đang bị còng lên nhìn về phía hắn, thiễu kiên nhẫn nói.
- Còn không mau tháo cái này ra để ông đây chịu trách nghiệm.
Bạch Tử Hiên ù ù cạc cạc nhìn Lâm Đình, cô thay đổi cũng thật nhanh. Nhưng cũng chẳng hiểu sao hắn lại đi nghe lời, cởi cái còng số 8 đó ra khỏi tay cô.
Hai tay được giải thoát, Lâm Đình không đợi Bạch Tử Hiên kịp phản ứng đã hung hăng ném hắn lên giường.
Đè hắn dưới hạ thân mình, khoé môi cô nhếch lên: Đây là anh ép ông đấy đấy! Đừng trách ông đây không báo trước.
Lâm Đình như ăn phải thuốc nổ, cả người tràn đầy sức mạnh chiếm lấy thân thể Bạch Tử Hiên. Cứ ra rồi lại vào không biết bao nhiêu lần, hắn thực sự không ngờ cô nàng này khoẻ như vậy, chỉ biết nằm dưới phát ra những âm thanh kiều mỵ, xin cô dừng lại.
Lâm Đình mặc kệ sự van xin của hắn, vẫn mạnh mẽ như hổ đói chiếm đoạt hắn, mãi đến khi hắn không chịu nổi, ngất lịm đi cô mới dừng lại, trên miệng còn hừ lạnh: Mới như vậy mà đã không chịu nổi.
/30
|