Từ Trường Thanh ban ngày đi học đường nghe phu tử giảng bài, buổi tối cùng Chiến Vô Dã luyện thuật song tu, ngày qua cực nhanh, đảo mắt qua ba tháng, thời tiết đã vào đông khắc nghiệt, có thể bởi vì thời gian này vạn sự hài lòng, cũng có thể là mỗi ngày tràn đầy tinh khí trong cơ thể, Từ Trường Thanh cực kì khác với bình thường, nếu lúc trước cả người ôn nhuận như ngọc, tĩnh nhược xử nữ, nhưng nay không thể nghi ngờ ánh mắt minh lượng, sắc mặt hồng nhuận, nhấc tay nhấc chân đều dẫn người chú mục.
Bất quá đây chỉ là Từ Trường Thanh trong mắt ngoại nhân, mà hắn bản nhân không cảm thấy khí sắc cùng ngày thường có khác, chỉ cảm thấy mình tựa hồ béo, nhất là bụng, hơi hiện ra bụng nạm, tuy rằng không nhìn kỹ, nhìn không ra, nhưng lấy tay sờ, vẫn là có thể cảm giác được .
Cẩn thận ngẫm lại, có thể là gần đây ăn nhiều , lúc trước thập phần phản cảm ăn thịt, không biết làm sao lại yêu thích lên, ngửi vị thịt mà chảy nước miếng, món thích nhất là thịt xương đầu ngao lão thang, và máu hươu làm dồi, lúc trước thích đồ ăn mộc mạc , hiện tại gì cũng không chê, không khỏi khiến Từ Trường Thanh tâm sinh quái dị, nhưng nghĩ đến tiểu sinh đan lớn bằng nắm tay trong đan điền , chỉ đành đem thay đổi của mình quy về nó, có khi cũng lo sợ bất an nghĩ, hay là thật sự sẽ phá đan hóa anh ?
Mà Chiến lão tướng quân thường xuyên bế quan, gần đây lại thường xuyên xuất quan đến thăm Từ Trường Thanh, lão tướng quân lúc trước cảm thấy uy nghiêm bức người, nhưng trên thực tế nói chuyện cực kỳ khôi hài, lúc trước đối với Từ Trường Thanh đã thực không tệ, hiện tại càng quan tâm đầy đủ, mỗi khi tới nhìn hắn đều tươi cười đầy mặt, tựa hồ đối với Từ Trường Thanh vừa lòng nguy rồi.
Trong phủ một ít nguyên liệu nấu ăn trân quý đều không keo kiệt đưa đến trong viện của hắn, điều này làm cho Từ Trường Thanh ẩn ẩn cảm thấy không đúng , nếu nói Chiến Vô Dã đối với mình biểu hiện như bưng trong tay sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan, còn có thể giải thích tên kia luôn tinh trùng thượng não muốn cùng mình, nhưng Chiến lão tướng quân làm sao cũng không có lý do gì, nếu quả thật biết được tôn tử cùng nam nhân hoan hảo thì không nên có thái độ như vậy. Người khác không biết , Từ Trường Thanh lại biết , Chiến lão tướng quân muốn ôm tôn tử, chắt trai tâm tình cấp bách như thế nào, Từ Trường Thanh dù trong lòng nghi hoặc, nhưng nghĩ không ra nguyên cớ .
Mấy ngày trước Chiến lão tướng quân còn để người đưa tới một kiện áo lông hỏa hồ ly tốt nhất cho hắn chống lạnh, mà Chiến Vô Dã thiên cương lạnh lùng đã cho hắn làm một kiện áo lông bạch hồ, hai người trịnh trọng như sợ hắn bị lạnh , càng khiến hắn cảm thấy nghi hoặc.
Bất quá mấy ngày sau một chuyện khiến Từ Trường Thanh đem điểm đáng ngờ này buông xuống.
Bởi vì thời tiết rét lạnh, gần đây không thường đi đổ thạch tràng, ngẫu nhiên mà đi , Chiến Vô Dã bắt vài tên tiểu tư cùng đi, phô trương khiến người chú mục, vậy còn không bằng không đi, huống hồ trong kho ngọc thạch của cửa hàng sớm tồn vật liệu mua về một năm nay , đủ cho bọn A Đức bận rộn hai mùa đông .
Kỳ thật mua bán ngọc khí cũng phải nhìn thị trường, bình thường đều là loại nào ngọc bán được nhanh liền ngọc kiện loại đó, cho nên cũng không phải mua về một khối vật liệu liền toàn bộ làm thành ngọc sức, bình thường đều làm trước một chút thử thị trường, bán được mau liền tiếp tục làm, bán chậm liền đem liêu cất vào thạch khố, có khi cách mấy tháng nhu cầu với vật liệu này lại tăng, cho nên vật liệu chưa mài trong thạch khố còn có rất nhiều đều để đó chờ bán, cho nên không vội mua thêm đá về.
Từ Trường Thanh tan học, mặc áo lông bạch hồ Chiến Vô Dã đưa mang theo túi đi ra , ở cửa lập tức liền có hai gã tiểu tư tranh nhận, mà cỗ kiệu thiển lam đang ở ngoài chờ, lúc trước đi học , nếu thấy nhà ai dùng kiệu đưa thiếu gia đi học, Từ Trường Thanh đều cười nhạt, cảm thấy là nuông chiều từ bé ngay cả vài bước cũng đi không được.
Kết quả vài năm sau cũng đến phiên mình, cỗ kiệu này là Chiến lão tướng quân thưởng xuống , nói là hiện tại trời giá rét , ngồi kiệu có thể an ổn hơn, đối mặt với hảo ý của lão tướng quân, Từ Trường Thanh nhất thời không thể cự tuyệt, hơn nữa gần đây cũng không biết vì sao, tuy toàn thân linh khí dư thừa, nhưng không thích đi đường hoạt động, thầm muốn nằm trên giường dựa ấm áp chợp mắt, cho nên liền vừa đáy lòng tự giễu sống lớn như quan lão gia đi đường đều phải có người hầu hạ, vừa ngồi vào trong kiệu trải hai cái chăn miên cẩm, tay cầm noãn lô đã sớm chuẩn bị tốt một đường buồn ngủ.
Vừa hồi phủ, liền ngửi thấy từng trận mùi thịt trong viện mình, nhất thời bụng đói kêu vang, cửi áo lông liền đi phòng bếp, đầu bếp nữ cùng hạ nhân đã sớm chuẩn bị cơm trưa khi hắn tan học, tất cả hơn mười món , hắn không chỉ một lần cười nói với đầu bếp nữ, đây là muốn đem hắn cho ăn thành đại mập mạp, đầu bếp nữ lại cười đáp:“Đây đều là thịt tươi Chiến thiếu tướng quân mỗi ngày săn trở về , khối thịt tốt nhất trên người con mồi đều đưa tới sân chúng ta, hôm nay nếu không làm thức ăn tươi, ngày mai cũng sẽ không còn tươi .”
Từ Trường Thanh ăn thịt trong chén thịt hầm, nghe xong khóe miệng cong lên, nghĩ Chiến Vô Dã có phải mỗi ngày nhàn không có chính sự đi làm hay không, ngày ngày đi săn chim bay cá nhảy, động vật thấy được hắn là mệnh trung sát tinh, bất quá nghe đầu bếp nữ nói, đưa đến nơi này đều là phần tươi nhất trên người con mồi lại, cảm thấy vui rạo rực, nhưng miệng cũng không thừa nhận, trực tiếp nói:“Bất quá là hắn không thích ăn đưa đến chỗ ta mà thôi……”
Đầu bếp nữ ở bên cạnh thêm canh thịt cho hắn , nghe vậy cười mà không nói, thầm nghĩ khẩu thị tâm phi, ai nhìn không ra.
Ăn no cơm, về phòng từ không gian lại lấy một ly rượu quả uống, tan đi dị vị trong miệng, lại pha ly trà hoa tường vi, uống xong trà dư cũng không lãng phí, ăn ăn trong miệng rồi súc miệng phun ra, trong miệng tràn đầy mùi hoa.
Cởi ngoại sam liền vào trong phòng ấm , nằm lên trên giường dựa chợp mắt nửa canh giờ. Chiến Vô Dã sau khi trở về nhìn thấy một bức mỹ nhân đi vào giấc ngủ đồ, mà nằm nghiêng thế kia, eo ở sau trung y hơi lộ ra bụng nạm, càng khiến Chiến Vô Dã cảm thấy ấm áp, bỏ đi giản giáp cùng tí khấu trên người, lại nhẫn nại ở bên cạnh chậu than hơ đi một thân lãnh ý, mới cất bước đi đến người trên giường.
Từ Trường Thanh ngủ rất say, đối với hơi thở trên người Chiến Vô Dã thật là không có phòng bị, cho nên Chiến Vô Dã ngồi ở bên người hắn, vỗ về tóc đen của hắn, bả vai, bụng , hắn chỉ theo bản năng than thở một câu, sau đó nhịn không được hướng chỗ nguồn ấm cọ cọ.
Chiến Vô Dã vốn chỉ tới nhìn xem, không muốn đánh thức hắn, nhưng người này không thể nghi ngờ khiến hắn trong lòng đột nhiên dấy lên dục hỏa, tâm dương khó nhịn , liền chống ở hai bên giường , sau đó ngửi mùi hoa trong tóc hắn , mà hơi thở kia càng thổ khí như lan, không khỏi khiến hắn ngửi thấy lại hít vào, miệng lưỡi tiên diễm cực kì mê người khiến hắn không tự kìm hãm được tiến lên, ngậm vào miệng nhẹ nhàng hấp cắn.
Từ Trường Thanh đang trong lúc ngủ mơ, liền cảm thấy vật khác thường trong miệng, thân mình hơi lạnh liền rơi vào trong lòng một khối nhiệt năng, hắn theo bản năng mở rộng chân, đợi giữa chân truyền đến ma dương ấm áp, mới toàn thân hư nhuyễn mở mắt ra, nhìn thấy Chiến Vô Dã đã bỏ áo, chỉ dư tiết khố, quỳ gối giữa hai chân hắn, mà mình thì toàn thân loã lồ, quần áo không thấy bóng dáng, chỗ kia giữa chân hoàn toàn bại lộ trước mặt Chiến Vô Dã , nhất thời liền vừa thẹn vừa giận nói:“Đường đường đại tướng quân đối với ta làm loại chuyện cẩu thả này, cũng không sợ bị người biết được, trị tội ngươi ban ngày tuyên dâm, phóng đãng dâm loạn !”
Chiến Vô Dã cười hắc hắc, nói:“Loại sự tình này truyền ra bất quá là để người gãi ngứa, ta thanh danh không tốt cũng không chỉ có cọc này, chỉ là phóng đãng dâm loạn, lại không phải một mình ta có thể làm được……” Nói xong liền cúi đầu tay miệng cùng sử dụng.
Hấp đến khi Từ Trường Thanh cả người vừa nóng vừa ngứa, trong miệng rên rỉ không thôi, nhịn không được mở rộng chân, khom lưng khẽ động trước Chiến Vô Dã, muốn để hắn ở nơi sâu thẳm chất hẹp của mình.
Chiến Vô Dã lúc này không vội không chậm, lật tới lật lui vài lần, liền tiến đến bên tai hắn nói:“ bộ dáng ngươi cầu hoan như bây giờ, cũng muốn ta trị tội ngươi phóng đãng dâm loạn hay không, ân ?”
Từ Trường Thanh nghe hắn nói hạ lưu, không khỏi sắc mặt hồng trướng, vừa định khép chân lại, Chiến Vô Dã đem hắn từ phía sau ôm lên, sau đó ngồi xuống giường , Từ Trường Thanh lúc này đưa lưng về phía Chiến Vô Dã ngồi ở trên người hắn, mà hai chân bị Chiến Vô Dã hướng hai dạng ra, mở to chân đối diện mặt sàn, không khỏi khiến Từ Trường Thanh rất là xấu hổ, vừa muốn tránh ra, đã thấy Chiến Vô Dã đưa tay lấy ra kia một mặc bổng bằng tử ngọc mới khắc hoa , một đầu vuông, một đầu tròn, đầu tròn khắc chính một gốc tử tường vi, là Từ Trường Thanh trước đó vài ngày bảo A Đức làm , hôm nay vốn muốn dùng để đấm lưng, thấy Chiến Vô Dã cầm đến, liền cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, Chiến Vô Dã nhìn nhìn, cười, cúi đầu hôn hôn vành tai đỏ bừng của người trong lòng nói:“ Cố Dương quyển một còn có một thức chưa thử qua, hôm nay nhàn đến vô sự, liền dùng nó thử một lần.”
Từ Trường Thanh vẫn cảm thấy họa đồ trong sách ngày đó cực kỳ dâm loạn không chịu nổi, cho nên rất ít lật xem, đương nhiên không nhớ rõ còn có thức nào chưa làm, còn đang nghi hoặc, Chiến Vô Dã đã đem đầu tròn khắc hoa ở giữa hai chân rộng mở của Từ Trường Thanh không ngừng cọ sát, khẽ ấn mà không vào, chơi đến bất diệc nhạc hồ, lặp lại mấy lần mới chậm rãi đẩy mạnh, chỗ khắc hoa gập ghềnh, cọ vào nơi đó của Từ Trường Thanh cực kỳ ngứa ngáy, nhịn không được run chân.
Chiến Vô Dã không chịu buông tha, từ trên xuống dưới, trái trái phải phải, không ngừng chuyển động, làm Từ Trường Thanh không ngừng vặn vẹo, vừa tức vừa giận, nhưng Chiến Vô Dã ôm hắn thực chặt, tránh thế nào cũng tránh không ra, đến khi mắt hàm nước mắt mắng hắn mấy tiếng cầm thú, mới đem ngọc bổng rút ra, sau đó cho Từ Trường Thanh xem.
Bởi vì tu song tu chi pháp, chỗ kia không cần bôi cao chi, có thể non mịn, lúc này chỗ khe ngọc chạm rỗng có không ít thanh dịch trong suốt ở trong đó, lấy đến hắn trước mắt kéo tơ đi ra, cực kỳ thối nát, Từ Trường Thanh nhìn thoáng qua, sắc mặt đỏ bừng dời tầm mắt, bắt hắn lấy đi, trong lòng lại nghĩ thứ này về sau tuyệt đối không được giữ lại, ước gì hiện tại liền ném đi.
Mà Chiến Vô Dã ghé vào lỗ tai hắn nói:“ Chiêu này gọi là Tra đao vào vỏ, chỉ là chuôi đao rất nguy hiểm, ngọc bổng khắc hoa này ngược lại không tệ, không cho ngươi vụng trộm ném đi, về sau ta muốn lấy ra nhiều hơn vì ngươi mài mới tốt……” Vừa trêu đùa, vừa là kéo tiết khố, lên tư thế công tiến vào.
Từ Trường Thanh không phòng bị không khỏi kêu một tiếng đau, chỗ kia bị hắn biến thành run rẩy không ngừng, liền nâng tay cầm lấy hắn nói:“Đừng, đừng quá sâu ……”
Một lát sau lại ai thanh cầu xin tha thứ:“Đừng, đừng nhanh như vậy, để ta nghỉ một chút……”
Lại một lát sau Từ Trường Thanh đã liên tục kêu khóc, cả người đều mềm yếu thành một bãi nước, vật kia của Chiến Vô Dã ở trong thân thể hắn đảo loạn vừa mau vừa sâu vừa ngoan, kìm lòng không được không khỏi bật khóc kêu mắng, cũng quên song tu thuật, cuối cùng biến thành chỗ hai người tương liên bạch trọc phủ đầy bờ mông trắng mịn.
Sau đó Chiến Vô Dã lau sạch sẽ cho Từ Trường Thanh, mặc trung y cho hắn ẩm giường, hôn hôn mới rời đi, Từ Trường Thanh mệt chết lại ngủ một canh giờ, mới miễn cưỡng đứng dậy đi cửa hàng ngọc .
Bởi vì ngày thường ngọc trong cửa hàng đều Trần chưởng quầy một mình trông giữ, cho nên Từ Trường Thanh cho hắn lương cực cao, đã gấp ba cửa hàng ngọc khác, chỉ trong vài năm , của cải của Trần chưởng quầy đã pha phong, tiền bạc trong tay mặc dù không thể nói là đại phú đại quý, nhưng đã có thể tự lập tiểu hộ, nhưng tuổi hắn đã lớn, dưới gối lại vô tử, có đồ đệ hiếu thuận bên người liền không muốn ép buộc nhiều .
Từ Trường Thanh vào cửa hàng ngọc thấy chưởng quầy đang một thân tú bào tơ lụa ám lục, rạng rỡ cùng người giới thiệu ngọc trâm xanh thẫm cho nam tử, nhìn thấy Từ Trường Thanh lập tức xoay người hành lễ nói:“Đông gia hảo.”
Lúc này trong cửa hàng có người, Từ Trường Thanh chỉ gật gật đầu, sau đó ám chỉ tiểu nhị khác không cần tiếp đón mình, liền tìm xích đu ngày thường đặt ở bên cạnh chậu than ngồi xuống, lại từ trên bàn lấy qua Kinh Thi sớm đã được tiểu nhị chuẩn bị tốt, lật đến đoạn lần trước , từng câu từng chữ thầm đọc.
Mà người bên ngoài vừa rồi nhìn thấy Từ Trường Thanh, đều hướng chưởng quầy hỏi:“Đây là đông gia nhà các ngươi, sao lại trẻ như vậy?”
Trong đó vài cô nương tiểu thư chưa lấy chồng, đều nương xem ngọc mặt mày đỏ ửng nhìn lén Từ Trường Thanh, càng xem càng tâm nghi, đáy mắt đều lộ ra thần sắc ái mộ.
Trong đó một vị tiểu thư và một nha hoàn bên cạnh ngồi xa nhất, cũng liên tiếp đưa mắt qua, tiểu thư kia dung mạo tốt đẹp, nhìn về phía Từ Trường Thanh so với người khác thần sắc có thêm khiếp sợ và hối ý .
Nàng đó là nữ nhi của thương nhân từ nhỏ đính thân cùng Từ Trường Thanh kia, ở nhà là con gái út, tuy là thương nhân , gia giáo lại vô cùng tốt, bởi vì lúc trước gia hương náo loạn thiên tai, sinh ý trong nhà đình trệ, Lâm phụ muốn mượn việc hôn nhân của tiểu nữ cùng Từ gia Tam công tử xin Từ phủ giúp đỡ , kết quả lại nghe Từ phủ Tam công tử nhiễm thiên họa bị đưa đến ở nông thôn, đã không thể khỏi , đành phải bất đắc dĩ bán vãi hàng hóa và gia sản, mang theo người nhà ngồi thuyền tìm đường ra khác.
Trong vài năm không ngừng biến hóa chỗ ở, Lâm phụ cũng chuyển sang làm ngọc khí có chút tiền tài, ngoài ra huynh trưởng trong nhà càng không chịu thua kém, vài năm gian khổ học tập khổ đọc, vừa mới khảo trúng Thám Hoa, lần này trong nhà đưa đến kinh thành định cư, một là ngọc khí kinh thành phồn thịnh, hai là nàng đã đến tuổi hôn phối, đến kinh thành xem có thể vì nàng mưu một cửa hôn nhân tốt hay không, theo lời Lâm phụ , huynh trưởng ở kinh thành làm quan, không có thế lực gì, nếu nàng có thể gả vào nhà quan trong triều, có lẽ có thể giúp đỡ huynh trưởng sĩ đồ thuận lợi.
Mọi người đều biết trong kinh thành bất kể góc dòng dõi cao thấp, lại thập phần có quyền thế không ai qua được Chiến phủ, mà người Chiến phủ không dễ gần, muốn cùng bọn họ kéo lên quan hệ cũng là khó càng thêm khó, nhưng vừa khéo là Lâm phụ đến kinh vẫn kinh doanh cửa hàng ngọc khí nhỏ, nghe được cửa hàng ngọc khí nổi danh Ðại Uyển, trong đó Ðại Uyển Mĩ Ngọc có danh tiếng nhất đông gia tên lại là Từ Trường Thanh.
Ngay từ đầu vốn tưởng rằng là đồng danh cùng họ, nhưng tuổi không kém mấy, mà trước đó vài ngày huynh trưởng cố ý đi cửa hàng ngọc khí, Từ Trường Thanh tuy là khác trước, nhưng vẫn có thể nhìn ra mi nhãn bại hoại của nương Từ Trường Thanh năm đó , cho nên thập phần khẳng định người này chính là Từ gia tam thiếu gia cùng muội muội đính hôn sự, nhưng mà càng khéo là vị Từ thiếu gia này cũng không biết vì sao thành Chiến phủ chất thiếu gia, nghe nói cùng Chiến thiếu tướng quân cực kỳ tốt, cửa hàng mặt tiền Ðại Uyển mĩ ngọc lúc trước là Chiến thiếu tướng quân đắc tội quan lớn, vì hắn thắng được .
Nhưng làm cả nhà buồn rầu là năm đó Lâm phụ biết Từ gia tam thiếu gia chết đi, cố ý đi tìm Từ gia chủ mẫu giải trừ hôn sự của hắn cùng với tiểu nữ, nhưng hôm nay người ta chẳng những không chết còn nhảy trở thành người có tiền có thế, sao không khiến người oán giận sinh hỉ nộ vô thường.
Mới trước đây khi định cửa hôn nhân này, nàng cũng vừa đến tuổi hiểu biết, nghe tỷ tỷ nói cho mới biết được tam thiếu gia Từ phủ xinh đẹp tương lai chính là vị hôn phu của mình, vốn cao hứng thật lâu, dù sao Từ phủ là nhà phú giáp, gia đại nghiệp đại, đi vào là làm thiếu nãi nãi, cũng không nghĩ đến trời trêu ngươi , Từ gia tam thiếu gia nhưng lại mắc thiên họa, nàng đương nhiên biết thiên họa, hạ nhân tẩy bồn cầu nhà nàng đã mắc qua, mặt rỗ khiến người buồn nôn, vì thế nàng đối với Từ Tam thiếu gia lui bước, không lui lại nửa chữ, biết hắn đã chết càng nhẹ nhàng thở ra.
Lại không nghĩ rằng sinh thời còn có thể tái kiến, nhưng nhân vật sự nhân phi, nghe huynh trưởng nói Từ Tam thiếu gia mở cửa hàng ngọc khí, là thương nhân cũng không cần tiếc, dù sao có mặt rỗ, cho dù có tiền, cũng sẽ không được người ưu ái, không nghĩ tới là nhân vật phong thái như vậy.
Lúc này thanh nhã ngồi ở chỗ kia không coi ai ra gì, một thân áo lông trắng noãn , bên trong lộ ra áo bào vải bông màu xanh tốt nhất , gấu áo thêu hoa văn trúc diệp lịch sự tao nhã, mà lông cáo trắng như tuyết hoà lẫn cùng trâm gài tóc ngọc màu xanh trên đầu hắn như lam thủy tinh thuần trong ngày tuyết , hai gò má hồng nhuận như điểm phấn, trên mặt ôn nhuận như ngọc không điểm mà choáng, mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, cả người nhìn như mực như họa, phong thái siêu quần xuất chúng, cùng tươi cười như có như không nơi khóe miệng, một người xuất sắc như vậy, mình làm sao lại bỏ lỡ hắn.
Vũ Dao nghĩ đến đây trong lòng ẩn ẩn đau, âm thầm ảo tưởng, nếu lúc trước hôn sự không hủy bỏ thì thật tốt, gả cùng một vị công tử tuấn mỹ như vậy, sẽ được bao nhiêu danh môn khuê tú hâm mộ ghen tị.
Nhưng vì sĩ đồ của huynh trưởng, cho dù Từ Trường Thanh bộ dạng có xuất sắc hơn cũng không thể, Từ Trường Thanh tuy là người Chiến gia, nhưng cùng Chiến gia khác họ, vẫn là cháu người ngoài , tương lai nếu đón dâu sẽ chuyển ra Chiến phủ, tự lập môn hộ, tuy nói có được cửa hàng ngọc khí ở kinh thành này, xem như phú thương, nhưng không cách nào có ích với huynh trưởng.
Mà cha nàng chỉ có thể để mình gả cùng nhà quan , quyền thế như Chiến gia, mà không phải thương nhân giống hắn.
Cho dù Chiến tướng quân có tiếng khắc thê ……
“Vị tiểu thư này, không biết ngươi cần mua ngọc sức dạng gì.” Trần chưởng quầy tiễn khách đi rồi lại cao thấp đánh giá hai vị cô nương thất thần tại quầy tiền, không khỏi vốt râu mỉm cười, biết là bị đông gia nhà mình mê hoặc, đợi một lát còn không thấy hoàn hồn, mới khụ một tiếng mở miệng dò hỏi.
Vũ Dao hoàn hồn thấy chưởng quầy cửa hàng ngọc tiếp đón, liền đành phải thu thập tâm tình phức tạp, đến xem ngọc sức, biết Chiến tướng quân thích ngọc, phụ thân hôm nay cố ý cho nàng một khoản ngân lượng, là muốn nàng đến mua một bộ ngọc sức thượng phẩm hiếm thấy, hy vọng ngày sau có thể mượn nó đạt được ưu ái của Chiến tướng quân mà leo cây đại thụ Chiến gia này.
Nhưng nhìn nửa ngày, trong đầu vẫn bồi hồi ngọc trâm phỉ thuý màu lam tinh thuần trên đầu Từ Trường Thanh .
Không khỏi mở miệng hỏi chưởng quầy.
Chưởng quầy cười nói:“Tiểu thư nói là cây lam thủy trên đầu đông gia nhà ta đi ? cây ngọc trâm lam thủy chủng thủy kia nhưng ở kinh thành khó có được, mặc dù không thể xưng là vô giá, nhưng cũng cực kì hãn hữu, không dối gạt tiểu thư , có người ra ba ngàn lượng hoàng kim, đông gia cũng không bán .”
Vũ Dao nghe xong nhất thời quá sợ hãi, nhà nàng gần hai năm nay cũng chơi ngọc khí, nhưng luôn chỉ bán chút ngọc thấp phẩm, trung phẩm đều cực ít, một bộ trang sức tốt nhất của mình trị giá hai trăm lượng bạc, nhưng so cùng danh môn tiểu thư trong kinh thành là không đáng nhắc tới.
Cho nên gia phụ liền cắn răng cho nàng một ngàn lượng bạc để nàng mua một bộ trang sức thượng phẩm , miễn để người cảm thấy khinh thường , tuy biết ngọc khí kinh thành cực đắt, nhưng lại không nghĩ rằng một cây ngọc trâm vậy mà giá trị ba ngàn lượng hoàng kim, từng đó bạc không chỉ nhà mình, chỉ sợ Từ gia to như vậy cũng không nói lấy liền lấy ra .
Bất quá đây chỉ là Từ Trường Thanh trong mắt ngoại nhân, mà hắn bản nhân không cảm thấy khí sắc cùng ngày thường có khác, chỉ cảm thấy mình tựa hồ béo, nhất là bụng, hơi hiện ra bụng nạm, tuy rằng không nhìn kỹ, nhìn không ra, nhưng lấy tay sờ, vẫn là có thể cảm giác được .
Cẩn thận ngẫm lại, có thể là gần đây ăn nhiều , lúc trước thập phần phản cảm ăn thịt, không biết làm sao lại yêu thích lên, ngửi vị thịt mà chảy nước miếng, món thích nhất là thịt xương đầu ngao lão thang, và máu hươu làm dồi, lúc trước thích đồ ăn mộc mạc , hiện tại gì cũng không chê, không khỏi khiến Từ Trường Thanh tâm sinh quái dị, nhưng nghĩ đến tiểu sinh đan lớn bằng nắm tay trong đan điền , chỉ đành đem thay đổi của mình quy về nó, có khi cũng lo sợ bất an nghĩ, hay là thật sự sẽ phá đan hóa anh ?
Mà Chiến lão tướng quân thường xuyên bế quan, gần đây lại thường xuyên xuất quan đến thăm Từ Trường Thanh, lão tướng quân lúc trước cảm thấy uy nghiêm bức người, nhưng trên thực tế nói chuyện cực kỳ khôi hài, lúc trước đối với Từ Trường Thanh đã thực không tệ, hiện tại càng quan tâm đầy đủ, mỗi khi tới nhìn hắn đều tươi cười đầy mặt, tựa hồ đối với Từ Trường Thanh vừa lòng nguy rồi.
Trong phủ một ít nguyên liệu nấu ăn trân quý đều không keo kiệt đưa đến trong viện của hắn, điều này làm cho Từ Trường Thanh ẩn ẩn cảm thấy không đúng , nếu nói Chiến Vô Dã đối với mình biểu hiện như bưng trong tay sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan, còn có thể giải thích tên kia luôn tinh trùng thượng não muốn cùng mình, nhưng Chiến lão tướng quân làm sao cũng không có lý do gì, nếu quả thật biết được tôn tử cùng nam nhân hoan hảo thì không nên có thái độ như vậy. Người khác không biết , Từ Trường Thanh lại biết , Chiến lão tướng quân muốn ôm tôn tử, chắt trai tâm tình cấp bách như thế nào, Từ Trường Thanh dù trong lòng nghi hoặc, nhưng nghĩ không ra nguyên cớ .
Mấy ngày trước Chiến lão tướng quân còn để người đưa tới một kiện áo lông hỏa hồ ly tốt nhất cho hắn chống lạnh, mà Chiến Vô Dã thiên cương lạnh lùng đã cho hắn làm một kiện áo lông bạch hồ, hai người trịnh trọng như sợ hắn bị lạnh , càng khiến hắn cảm thấy nghi hoặc.
Bất quá mấy ngày sau một chuyện khiến Từ Trường Thanh đem điểm đáng ngờ này buông xuống.
Bởi vì thời tiết rét lạnh, gần đây không thường đi đổ thạch tràng, ngẫu nhiên mà đi , Chiến Vô Dã bắt vài tên tiểu tư cùng đi, phô trương khiến người chú mục, vậy còn không bằng không đi, huống hồ trong kho ngọc thạch của cửa hàng sớm tồn vật liệu mua về một năm nay , đủ cho bọn A Đức bận rộn hai mùa đông .
Kỳ thật mua bán ngọc khí cũng phải nhìn thị trường, bình thường đều là loại nào ngọc bán được nhanh liền ngọc kiện loại đó, cho nên cũng không phải mua về một khối vật liệu liền toàn bộ làm thành ngọc sức, bình thường đều làm trước một chút thử thị trường, bán được mau liền tiếp tục làm, bán chậm liền đem liêu cất vào thạch khố, có khi cách mấy tháng nhu cầu với vật liệu này lại tăng, cho nên vật liệu chưa mài trong thạch khố còn có rất nhiều đều để đó chờ bán, cho nên không vội mua thêm đá về.
Từ Trường Thanh tan học, mặc áo lông bạch hồ Chiến Vô Dã đưa mang theo túi đi ra , ở cửa lập tức liền có hai gã tiểu tư tranh nhận, mà cỗ kiệu thiển lam đang ở ngoài chờ, lúc trước đi học , nếu thấy nhà ai dùng kiệu đưa thiếu gia đi học, Từ Trường Thanh đều cười nhạt, cảm thấy là nuông chiều từ bé ngay cả vài bước cũng đi không được.
Kết quả vài năm sau cũng đến phiên mình, cỗ kiệu này là Chiến lão tướng quân thưởng xuống , nói là hiện tại trời giá rét , ngồi kiệu có thể an ổn hơn, đối mặt với hảo ý của lão tướng quân, Từ Trường Thanh nhất thời không thể cự tuyệt, hơn nữa gần đây cũng không biết vì sao, tuy toàn thân linh khí dư thừa, nhưng không thích đi đường hoạt động, thầm muốn nằm trên giường dựa ấm áp chợp mắt, cho nên liền vừa đáy lòng tự giễu sống lớn như quan lão gia đi đường đều phải có người hầu hạ, vừa ngồi vào trong kiệu trải hai cái chăn miên cẩm, tay cầm noãn lô đã sớm chuẩn bị tốt một đường buồn ngủ.
Vừa hồi phủ, liền ngửi thấy từng trận mùi thịt trong viện mình, nhất thời bụng đói kêu vang, cửi áo lông liền đi phòng bếp, đầu bếp nữ cùng hạ nhân đã sớm chuẩn bị cơm trưa khi hắn tan học, tất cả hơn mười món , hắn không chỉ một lần cười nói với đầu bếp nữ, đây là muốn đem hắn cho ăn thành đại mập mạp, đầu bếp nữ lại cười đáp:“Đây đều là thịt tươi Chiến thiếu tướng quân mỗi ngày săn trở về , khối thịt tốt nhất trên người con mồi đều đưa tới sân chúng ta, hôm nay nếu không làm thức ăn tươi, ngày mai cũng sẽ không còn tươi .”
Từ Trường Thanh ăn thịt trong chén thịt hầm, nghe xong khóe miệng cong lên, nghĩ Chiến Vô Dã có phải mỗi ngày nhàn không có chính sự đi làm hay không, ngày ngày đi săn chim bay cá nhảy, động vật thấy được hắn là mệnh trung sát tinh, bất quá nghe đầu bếp nữ nói, đưa đến nơi này đều là phần tươi nhất trên người con mồi lại, cảm thấy vui rạo rực, nhưng miệng cũng không thừa nhận, trực tiếp nói:“Bất quá là hắn không thích ăn đưa đến chỗ ta mà thôi……”
Đầu bếp nữ ở bên cạnh thêm canh thịt cho hắn , nghe vậy cười mà không nói, thầm nghĩ khẩu thị tâm phi, ai nhìn không ra.
Ăn no cơm, về phòng từ không gian lại lấy một ly rượu quả uống, tan đi dị vị trong miệng, lại pha ly trà hoa tường vi, uống xong trà dư cũng không lãng phí, ăn ăn trong miệng rồi súc miệng phun ra, trong miệng tràn đầy mùi hoa.
Cởi ngoại sam liền vào trong phòng ấm , nằm lên trên giường dựa chợp mắt nửa canh giờ. Chiến Vô Dã sau khi trở về nhìn thấy một bức mỹ nhân đi vào giấc ngủ đồ, mà nằm nghiêng thế kia, eo ở sau trung y hơi lộ ra bụng nạm, càng khiến Chiến Vô Dã cảm thấy ấm áp, bỏ đi giản giáp cùng tí khấu trên người, lại nhẫn nại ở bên cạnh chậu than hơ đi một thân lãnh ý, mới cất bước đi đến người trên giường.
Từ Trường Thanh ngủ rất say, đối với hơi thở trên người Chiến Vô Dã thật là không có phòng bị, cho nên Chiến Vô Dã ngồi ở bên người hắn, vỗ về tóc đen của hắn, bả vai, bụng , hắn chỉ theo bản năng than thở một câu, sau đó nhịn không được hướng chỗ nguồn ấm cọ cọ.
Chiến Vô Dã vốn chỉ tới nhìn xem, không muốn đánh thức hắn, nhưng người này không thể nghi ngờ khiến hắn trong lòng đột nhiên dấy lên dục hỏa, tâm dương khó nhịn , liền chống ở hai bên giường , sau đó ngửi mùi hoa trong tóc hắn , mà hơi thở kia càng thổ khí như lan, không khỏi khiến hắn ngửi thấy lại hít vào, miệng lưỡi tiên diễm cực kì mê người khiến hắn không tự kìm hãm được tiến lên, ngậm vào miệng nhẹ nhàng hấp cắn.
Từ Trường Thanh đang trong lúc ngủ mơ, liền cảm thấy vật khác thường trong miệng, thân mình hơi lạnh liền rơi vào trong lòng một khối nhiệt năng, hắn theo bản năng mở rộng chân, đợi giữa chân truyền đến ma dương ấm áp, mới toàn thân hư nhuyễn mở mắt ra, nhìn thấy Chiến Vô Dã đã bỏ áo, chỉ dư tiết khố, quỳ gối giữa hai chân hắn, mà mình thì toàn thân loã lồ, quần áo không thấy bóng dáng, chỗ kia giữa chân hoàn toàn bại lộ trước mặt Chiến Vô Dã , nhất thời liền vừa thẹn vừa giận nói:“Đường đường đại tướng quân đối với ta làm loại chuyện cẩu thả này, cũng không sợ bị người biết được, trị tội ngươi ban ngày tuyên dâm, phóng đãng dâm loạn !”
Chiến Vô Dã cười hắc hắc, nói:“Loại sự tình này truyền ra bất quá là để người gãi ngứa, ta thanh danh không tốt cũng không chỉ có cọc này, chỉ là phóng đãng dâm loạn, lại không phải một mình ta có thể làm được……” Nói xong liền cúi đầu tay miệng cùng sử dụng.
Hấp đến khi Từ Trường Thanh cả người vừa nóng vừa ngứa, trong miệng rên rỉ không thôi, nhịn không được mở rộng chân, khom lưng khẽ động trước Chiến Vô Dã, muốn để hắn ở nơi sâu thẳm chất hẹp của mình.
Chiến Vô Dã lúc này không vội không chậm, lật tới lật lui vài lần, liền tiến đến bên tai hắn nói:“ bộ dáng ngươi cầu hoan như bây giờ, cũng muốn ta trị tội ngươi phóng đãng dâm loạn hay không, ân ?”
Từ Trường Thanh nghe hắn nói hạ lưu, không khỏi sắc mặt hồng trướng, vừa định khép chân lại, Chiến Vô Dã đem hắn từ phía sau ôm lên, sau đó ngồi xuống giường , Từ Trường Thanh lúc này đưa lưng về phía Chiến Vô Dã ngồi ở trên người hắn, mà hai chân bị Chiến Vô Dã hướng hai dạng ra, mở to chân đối diện mặt sàn, không khỏi khiến Từ Trường Thanh rất là xấu hổ, vừa muốn tránh ra, đã thấy Chiến Vô Dã đưa tay lấy ra kia một mặc bổng bằng tử ngọc mới khắc hoa , một đầu vuông, một đầu tròn, đầu tròn khắc chính một gốc tử tường vi, là Từ Trường Thanh trước đó vài ngày bảo A Đức làm , hôm nay vốn muốn dùng để đấm lưng, thấy Chiến Vô Dã cầm đến, liền cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, Chiến Vô Dã nhìn nhìn, cười, cúi đầu hôn hôn vành tai đỏ bừng của người trong lòng nói:“ Cố Dương quyển một còn có một thức chưa thử qua, hôm nay nhàn đến vô sự, liền dùng nó thử một lần.”
Từ Trường Thanh vẫn cảm thấy họa đồ trong sách ngày đó cực kỳ dâm loạn không chịu nổi, cho nên rất ít lật xem, đương nhiên không nhớ rõ còn có thức nào chưa làm, còn đang nghi hoặc, Chiến Vô Dã đã đem đầu tròn khắc hoa ở giữa hai chân rộng mở của Từ Trường Thanh không ngừng cọ sát, khẽ ấn mà không vào, chơi đến bất diệc nhạc hồ, lặp lại mấy lần mới chậm rãi đẩy mạnh, chỗ khắc hoa gập ghềnh, cọ vào nơi đó của Từ Trường Thanh cực kỳ ngứa ngáy, nhịn không được run chân.
Chiến Vô Dã không chịu buông tha, từ trên xuống dưới, trái trái phải phải, không ngừng chuyển động, làm Từ Trường Thanh không ngừng vặn vẹo, vừa tức vừa giận, nhưng Chiến Vô Dã ôm hắn thực chặt, tránh thế nào cũng tránh không ra, đến khi mắt hàm nước mắt mắng hắn mấy tiếng cầm thú, mới đem ngọc bổng rút ra, sau đó cho Từ Trường Thanh xem.
Bởi vì tu song tu chi pháp, chỗ kia không cần bôi cao chi, có thể non mịn, lúc này chỗ khe ngọc chạm rỗng có không ít thanh dịch trong suốt ở trong đó, lấy đến hắn trước mắt kéo tơ đi ra, cực kỳ thối nát, Từ Trường Thanh nhìn thoáng qua, sắc mặt đỏ bừng dời tầm mắt, bắt hắn lấy đi, trong lòng lại nghĩ thứ này về sau tuyệt đối không được giữ lại, ước gì hiện tại liền ném đi.
Mà Chiến Vô Dã ghé vào lỗ tai hắn nói:“ Chiêu này gọi là Tra đao vào vỏ, chỉ là chuôi đao rất nguy hiểm, ngọc bổng khắc hoa này ngược lại không tệ, không cho ngươi vụng trộm ném đi, về sau ta muốn lấy ra nhiều hơn vì ngươi mài mới tốt……” Vừa trêu đùa, vừa là kéo tiết khố, lên tư thế công tiến vào.
Từ Trường Thanh không phòng bị không khỏi kêu một tiếng đau, chỗ kia bị hắn biến thành run rẩy không ngừng, liền nâng tay cầm lấy hắn nói:“Đừng, đừng quá sâu ……”
Một lát sau lại ai thanh cầu xin tha thứ:“Đừng, đừng nhanh như vậy, để ta nghỉ một chút……”
Lại một lát sau Từ Trường Thanh đã liên tục kêu khóc, cả người đều mềm yếu thành một bãi nước, vật kia của Chiến Vô Dã ở trong thân thể hắn đảo loạn vừa mau vừa sâu vừa ngoan, kìm lòng không được không khỏi bật khóc kêu mắng, cũng quên song tu thuật, cuối cùng biến thành chỗ hai người tương liên bạch trọc phủ đầy bờ mông trắng mịn.
Sau đó Chiến Vô Dã lau sạch sẽ cho Từ Trường Thanh, mặc trung y cho hắn ẩm giường, hôn hôn mới rời đi, Từ Trường Thanh mệt chết lại ngủ một canh giờ, mới miễn cưỡng đứng dậy đi cửa hàng ngọc .
Bởi vì ngày thường ngọc trong cửa hàng đều Trần chưởng quầy một mình trông giữ, cho nên Từ Trường Thanh cho hắn lương cực cao, đã gấp ba cửa hàng ngọc khác, chỉ trong vài năm , của cải của Trần chưởng quầy đã pha phong, tiền bạc trong tay mặc dù không thể nói là đại phú đại quý, nhưng đã có thể tự lập tiểu hộ, nhưng tuổi hắn đã lớn, dưới gối lại vô tử, có đồ đệ hiếu thuận bên người liền không muốn ép buộc nhiều .
Từ Trường Thanh vào cửa hàng ngọc thấy chưởng quầy đang một thân tú bào tơ lụa ám lục, rạng rỡ cùng người giới thiệu ngọc trâm xanh thẫm cho nam tử, nhìn thấy Từ Trường Thanh lập tức xoay người hành lễ nói:“Đông gia hảo.”
Lúc này trong cửa hàng có người, Từ Trường Thanh chỉ gật gật đầu, sau đó ám chỉ tiểu nhị khác không cần tiếp đón mình, liền tìm xích đu ngày thường đặt ở bên cạnh chậu than ngồi xuống, lại từ trên bàn lấy qua Kinh Thi sớm đã được tiểu nhị chuẩn bị tốt, lật đến đoạn lần trước , từng câu từng chữ thầm đọc.
Mà người bên ngoài vừa rồi nhìn thấy Từ Trường Thanh, đều hướng chưởng quầy hỏi:“Đây là đông gia nhà các ngươi, sao lại trẻ như vậy?”
Trong đó vài cô nương tiểu thư chưa lấy chồng, đều nương xem ngọc mặt mày đỏ ửng nhìn lén Từ Trường Thanh, càng xem càng tâm nghi, đáy mắt đều lộ ra thần sắc ái mộ.
Trong đó một vị tiểu thư và một nha hoàn bên cạnh ngồi xa nhất, cũng liên tiếp đưa mắt qua, tiểu thư kia dung mạo tốt đẹp, nhìn về phía Từ Trường Thanh so với người khác thần sắc có thêm khiếp sợ và hối ý .
Nàng đó là nữ nhi của thương nhân từ nhỏ đính thân cùng Từ Trường Thanh kia, ở nhà là con gái út, tuy là thương nhân , gia giáo lại vô cùng tốt, bởi vì lúc trước gia hương náo loạn thiên tai, sinh ý trong nhà đình trệ, Lâm phụ muốn mượn việc hôn nhân của tiểu nữ cùng Từ gia Tam công tử xin Từ phủ giúp đỡ , kết quả lại nghe Từ phủ Tam công tử nhiễm thiên họa bị đưa đến ở nông thôn, đã không thể khỏi , đành phải bất đắc dĩ bán vãi hàng hóa và gia sản, mang theo người nhà ngồi thuyền tìm đường ra khác.
Trong vài năm không ngừng biến hóa chỗ ở, Lâm phụ cũng chuyển sang làm ngọc khí có chút tiền tài, ngoài ra huynh trưởng trong nhà càng không chịu thua kém, vài năm gian khổ học tập khổ đọc, vừa mới khảo trúng Thám Hoa, lần này trong nhà đưa đến kinh thành định cư, một là ngọc khí kinh thành phồn thịnh, hai là nàng đã đến tuổi hôn phối, đến kinh thành xem có thể vì nàng mưu một cửa hôn nhân tốt hay không, theo lời Lâm phụ , huynh trưởng ở kinh thành làm quan, không có thế lực gì, nếu nàng có thể gả vào nhà quan trong triều, có lẽ có thể giúp đỡ huynh trưởng sĩ đồ thuận lợi.
Mọi người đều biết trong kinh thành bất kể góc dòng dõi cao thấp, lại thập phần có quyền thế không ai qua được Chiến phủ, mà người Chiến phủ không dễ gần, muốn cùng bọn họ kéo lên quan hệ cũng là khó càng thêm khó, nhưng vừa khéo là Lâm phụ đến kinh vẫn kinh doanh cửa hàng ngọc khí nhỏ, nghe được cửa hàng ngọc khí nổi danh Ðại Uyển, trong đó Ðại Uyển Mĩ Ngọc có danh tiếng nhất đông gia tên lại là Từ Trường Thanh.
Ngay từ đầu vốn tưởng rằng là đồng danh cùng họ, nhưng tuổi không kém mấy, mà trước đó vài ngày huynh trưởng cố ý đi cửa hàng ngọc khí, Từ Trường Thanh tuy là khác trước, nhưng vẫn có thể nhìn ra mi nhãn bại hoại của nương Từ Trường Thanh năm đó , cho nên thập phần khẳng định người này chính là Từ gia tam thiếu gia cùng muội muội đính hôn sự, nhưng mà càng khéo là vị Từ thiếu gia này cũng không biết vì sao thành Chiến phủ chất thiếu gia, nghe nói cùng Chiến thiếu tướng quân cực kỳ tốt, cửa hàng mặt tiền Ðại Uyển mĩ ngọc lúc trước là Chiến thiếu tướng quân đắc tội quan lớn, vì hắn thắng được .
Nhưng làm cả nhà buồn rầu là năm đó Lâm phụ biết Từ gia tam thiếu gia chết đi, cố ý đi tìm Từ gia chủ mẫu giải trừ hôn sự của hắn cùng với tiểu nữ, nhưng hôm nay người ta chẳng những không chết còn nhảy trở thành người có tiền có thế, sao không khiến người oán giận sinh hỉ nộ vô thường.
Mới trước đây khi định cửa hôn nhân này, nàng cũng vừa đến tuổi hiểu biết, nghe tỷ tỷ nói cho mới biết được tam thiếu gia Từ phủ xinh đẹp tương lai chính là vị hôn phu của mình, vốn cao hứng thật lâu, dù sao Từ phủ là nhà phú giáp, gia đại nghiệp đại, đi vào là làm thiếu nãi nãi, cũng không nghĩ đến trời trêu ngươi , Từ gia tam thiếu gia nhưng lại mắc thiên họa, nàng đương nhiên biết thiên họa, hạ nhân tẩy bồn cầu nhà nàng đã mắc qua, mặt rỗ khiến người buồn nôn, vì thế nàng đối với Từ Tam thiếu gia lui bước, không lui lại nửa chữ, biết hắn đã chết càng nhẹ nhàng thở ra.
Lại không nghĩ rằng sinh thời còn có thể tái kiến, nhưng nhân vật sự nhân phi, nghe huynh trưởng nói Từ Tam thiếu gia mở cửa hàng ngọc khí, là thương nhân cũng không cần tiếc, dù sao có mặt rỗ, cho dù có tiền, cũng sẽ không được người ưu ái, không nghĩ tới là nhân vật phong thái như vậy.
Lúc này thanh nhã ngồi ở chỗ kia không coi ai ra gì, một thân áo lông trắng noãn , bên trong lộ ra áo bào vải bông màu xanh tốt nhất , gấu áo thêu hoa văn trúc diệp lịch sự tao nhã, mà lông cáo trắng như tuyết hoà lẫn cùng trâm gài tóc ngọc màu xanh trên đầu hắn như lam thủy tinh thuần trong ngày tuyết , hai gò má hồng nhuận như điểm phấn, trên mặt ôn nhuận như ngọc không điểm mà choáng, mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, cả người nhìn như mực như họa, phong thái siêu quần xuất chúng, cùng tươi cười như có như không nơi khóe miệng, một người xuất sắc như vậy, mình làm sao lại bỏ lỡ hắn.
Vũ Dao nghĩ đến đây trong lòng ẩn ẩn đau, âm thầm ảo tưởng, nếu lúc trước hôn sự không hủy bỏ thì thật tốt, gả cùng một vị công tử tuấn mỹ như vậy, sẽ được bao nhiêu danh môn khuê tú hâm mộ ghen tị.
Nhưng vì sĩ đồ của huynh trưởng, cho dù Từ Trường Thanh bộ dạng có xuất sắc hơn cũng không thể, Từ Trường Thanh tuy là người Chiến gia, nhưng cùng Chiến gia khác họ, vẫn là cháu người ngoài , tương lai nếu đón dâu sẽ chuyển ra Chiến phủ, tự lập môn hộ, tuy nói có được cửa hàng ngọc khí ở kinh thành này, xem như phú thương, nhưng không cách nào có ích với huynh trưởng.
Mà cha nàng chỉ có thể để mình gả cùng nhà quan , quyền thế như Chiến gia, mà không phải thương nhân giống hắn.
Cho dù Chiến tướng quân có tiếng khắc thê ……
“Vị tiểu thư này, không biết ngươi cần mua ngọc sức dạng gì.” Trần chưởng quầy tiễn khách đi rồi lại cao thấp đánh giá hai vị cô nương thất thần tại quầy tiền, không khỏi vốt râu mỉm cười, biết là bị đông gia nhà mình mê hoặc, đợi một lát còn không thấy hoàn hồn, mới khụ một tiếng mở miệng dò hỏi.
Vũ Dao hoàn hồn thấy chưởng quầy cửa hàng ngọc tiếp đón, liền đành phải thu thập tâm tình phức tạp, đến xem ngọc sức, biết Chiến tướng quân thích ngọc, phụ thân hôm nay cố ý cho nàng một khoản ngân lượng, là muốn nàng đến mua một bộ ngọc sức thượng phẩm hiếm thấy, hy vọng ngày sau có thể mượn nó đạt được ưu ái của Chiến tướng quân mà leo cây đại thụ Chiến gia này.
Nhưng nhìn nửa ngày, trong đầu vẫn bồi hồi ngọc trâm phỉ thuý màu lam tinh thuần trên đầu Từ Trường Thanh .
Không khỏi mở miệng hỏi chưởng quầy.
Chưởng quầy cười nói:“Tiểu thư nói là cây lam thủy trên đầu đông gia nhà ta đi ? cây ngọc trâm lam thủy chủng thủy kia nhưng ở kinh thành khó có được, mặc dù không thể xưng là vô giá, nhưng cũng cực kì hãn hữu, không dối gạt tiểu thư , có người ra ba ngàn lượng hoàng kim, đông gia cũng không bán .”
Vũ Dao nghe xong nhất thời quá sợ hãi, nhà nàng gần hai năm nay cũng chơi ngọc khí, nhưng luôn chỉ bán chút ngọc thấp phẩm, trung phẩm đều cực ít, một bộ trang sức tốt nhất của mình trị giá hai trăm lượng bạc, nhưng so cùng danh môn tiểu thư trong kinh thành là không đáng nhắc tới.
Cho nên gia phụ liền cắn răng cho nàng một ngàn lượng bạc để nàng mua một bộ trang sức thượng phẩm , miễn để người cảm thấy khinh thường , tuy biết ngọc khí kinh thành cực đắt, nhưng lại không nghĩ rằng một cây ngọc trâm vậy mà giá trị ba ngàn lượng hoàng kim, từng đó bạc không chỉ nhà mình, chỉ sợ Từ gia to như vậy cũng không nói lấy liền lấy ra .
/81
|