Editor: minibunbun (Min)
Trời vừa mới sáng Kỷ Tiểu Âu lập tức rời khỏi giường, sau khi thu thập tốt mọi thứ, thuận tay giúp con báo thay thuốc cùng hạ sốt một lần nữa, rồi một mình đi đường lên núi.
Ngọn núi này rất cao, vô cùng dốc. Hơn nữa ở giữa núi còn có vài đoạn đường dốc chín mươi độ, dốc thẳng từ trên xuống dưới, vô cùng nguy hiểm.
Kỷ Tiểu Âu cắn chặt răng, sử dụng những dụng cụ leo núi, rốt cuộc trước khi trời tối cô cũng có thể leo lên được tới đỉnh núi.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là 5:43 giờ chiều, cô dùng suốt 12 tiếng đồng hồ để leo núi.
Đứng ở trên đỉnh núi ổn định lại hơi thở, Kỷ Tiểu Âu nghĩ đến sắp tới cô có thể lại được nhìn thấy các bạn học và thầy giáo, tâm tình liền vô cùng vui sướng, chưa bao giờ cô chờ mong muốn gặp bọn họ giống như lúc này.
Không biết hai ngày nay bọn họ có đi tìm cô hay không?
Họ có báo cho cha mẹ của cô biết chưa?
Ba mẹ của cô biết cô rơi xuống vách núi như vậy có sợ hãi hay không?
Nhưng mà chỉ cần quay đầu nhìn một cái, thấy rõ toàn cảnh xung quanh ngọn núi, cô đột nhiên ngẩn người.
Nơi này chỉ là một cái đỉnh núi bình thường, bên vách núi sinh trưởng mấy loại cây tùng, phía sau là một bầu trời xanh thẳm, trừ những điều đó ra, không còn một thứ gì khác cả.
Nơi mà cô rơi xuống khỏi đỉnh núi kia đâu?
Đường cao tốc nơi cô bị văng ra khỏi xe rơi xuống đâu?
Hướng tầm mắt nhìn ra xa, trước mắt chỉ là một dãy núi chạy dài, núi non trùng trùng xung quanh, mặt ngoài là một màu xanh bao trùm.
Núi non bốn phía vô cùng cao, ở giữa lại thấp, giống như một cái bồn địa thật lớn. Chẳng qua bên trong bồn địa này cũng không hoang vu, sinh trưởng rất nhiều thực vật mà Kỷ Tiểu Âu không biết tên.
Những ngọn núi được bao quanh bởi một dòng suối, đúng là dòng suối nhỏ nơi mà ngày hôm qua Kỷ Tiểu Âu sinh hoạt bên kia rừng rậm.
Bồn địa rộng bao la, núi non giống như kéo dài tới tận cùng thế giới, dòng suối uốn lượn xung quanh ngọn núi, hiện ra trước mặt Kỷ Tiểu Âu một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Một thế giới mà cô chưa từng tiếp xúc qua bao giờ.
Đôi bàn tay của Kỷ Tiểu Âu dần dần nắm chặt lại, thân hình cô cũng run lên nhè nhẹ, không chớp mắt mà nhìn về phía xa.
Suy đoán kia cho tới tận bây giờ vẫn luôn là một áp lực lớn trong lòng của cô, cuối cùng cũng được chứng thực.
Đây là một thế giới mà cô không hề quen thuộc.
Cô đã xuyên không đến một đại lục xa lạ. Cũng giống như muốn xác minh suy nghĩ của Kỷ Tiểu Âu, giây tiếp theo, cũng là lúc 6 giờ tối, quang cảnh trước mắt bỗng chốc biến thành màu đen.
Nơi này không có những tòa nhà cao tầng, không có khoa học kỹ thuật, không có tín hiệu di động. Thậm chí cũng không có mặt trời mọc cùng với mặt trời lặn.
Kỷ Tiểu Âu cứ đứng thẳng người như thế, lòng càng ngày càng nặng trĩu.
Hoang mang, khiếp sợ, vô cùng mờ mịt.
Sao cô lại bị xuyên tới nơi này?
Lại nên như thế nào để trở về được đây?
Cô phải làm như thế nào mới có thể trở về?
Nếu thật sự cô không trở về được, cô làm sao có thể sống được ở nơi này?
Đêm nay Kỷ Tiểu Âu không ngủ, chỉ ngơ ngác ngồi bó gối ở trên đỉnh núi một đêm.
Nơi này ban đêm và ban ngày nhiệt độ chênh lệch vô cùng lớn, buổi tối vô cùng lạnh, cô chỉ mặc một cái áo màu đen, bên trong là một cái áo ngực màu trắng, nửa người dưới chỉ mặc một cái quần ống rộng cũng không thể nào giữ ấm được. Ngày kế tiếp khi trời vừa sáng, cô liền cảm thấy đầu óc choáng váng.
Tiêu hóa sự việc cả một đêm, tâm tình của Kỷ Tiểu Âu cuối cùng cũng có thể hòa hoãn được một chút.
Bất luận cô có vì cái nguyên nhân gì đi nữa để tới được nơi này, tạm thời cô không thể quay về, vậy trước tiên cứ nghĩ đến biện pháp để có thể sinh sống ở nơi này đi.
Sau khi suy nghĩ xong, Kỷ Tiểu Âu vực lại tinh thần, lấy ra từ trong hòm thuốc ra một hộp thuốc trị cảm, đổ ra hai viên, lấy nước khoáng ra rồi nuốt xuống.
Lại lấy từ trong không gian ra hai miếng bánh mì, cùng với sữa bò, sau khi ăn xong cô mới chuẩn bị xuống núi.
Đường xuống núi và lên núi vô cùng nguy hiểm, Kỷ Tiểu Âu đi rất chậm, tới tầm buổi chiều mới đi đến được giữa sườn núi.
Ở nơi đây xung quanh đều là một màu xanh biên biếc, có một loài thực vật lá cây vô cùng giày, lớn như bàn tay của Kỷ Tiểu Âu vậy, đỉnh của mỗi cây thực vật đều rất dài và có hai đóa hoa màu đỏ nhàn nhạt phía trên. Xung quanh đóa hoa có rất nhiều côn trùng bay xung quanh, có lẽ là bởi vì cặp sách của Kỷ Tiểu Âu cũng có màu hồng tương tự như thế, nên có không ít côn trùng bị hấp dẫn hướng về phía cô bay tới.
Từ nhỏ Kỷ Tiểu Âu đã vô cùng sợ sâu, ngay từ đầu có thể đuổi muỗi bằng thuốc xịt, về sau lại có côn trùng miễn dịch với lại thuốc xịt, càng ngày càng vây xung quanh cô rất nhiều.
Nơi mà bị loại côn trùng này cắn nhanh chóng xuất hiện những bóng nước nho nhỏ, ngứa ngáy, Kỷ Tiểu Âu nhịn không được giơ tay lên gãi, mu bàn tay khắp nơi đều mọc những nốt đỏ ửng.
Kỷ Tiểu Âu không dám tiếp tục gãi nữa, có điều cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt.
Cô quay đầu quan sát bốn phía, phát hiện dưới tàng cây bên kia có một loại cây không có côn trùng. Mặc dù có những con côn trùng bay qua, nhưng cũng nhanh chóng quay đầu bay đi nơi khác.
Xung quanh cây đại thụ kia cũng không có cái gì kỳ lạ, chỉ có một điều chính là dưới tàng cây một một loại thực vật giống như là cây bạc hà.
Hai mắt của Kỷ Tiểu Âu sáng lên, chạy nhanh đến dưới tàng cây bên kia.
Xoay người lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy những con côn trùng đó không hề bay tới gần cô, chỉ lượn trên đỉnh đầu của cô vài vòng, rồi nhanh chóng tản đi.
Loại thực vật này có một mùi hương nhàn nhạt, đối với con người thì không có việc gì, nhưng đối với những loại côn trùng này thì lại tạo nên một loại chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Cho nên chúng mới không muốn tới gần..
Vì tránh để cho một hồi sau lại phải gặp những con côn trùng đó nữa, Kỷ Tiểu Âu hái vài miếng bạc hà, dùng vải lụa màu trắng bọc xung quanh, làm thành một cái túi thơm giản dị đeo trên người.
Sau khi làm xong cái túi, cô vừa lòng mà nhìn nhìn nó, đang chuẩn bị rời đi, vừa nhấc chân lên, mũi chân lại giống như đá phải một cái gì đó.
Cứng cứng, giống như một tảng đá.
Kỷ Tiểu Âu nghi ngờ cúi đầu xuống nhìn, lập tức thấy trong bụi cỏ mọc lên hai cái sừng hươu, xúc giác rất nhiều, hướng lên hai bên, nhìn vô cùng hoa lệ.
Kỷ Tiểu Âu bao giờ nhìn thấy cặp sừng hươu xinh đẹp như thế bao giờ, không khỏi giật mình, nhịn không được cúi lưng xuống duỗi tay ra sờ thử một cái.
Nhưng không ngờ cô vừa mới đụng tới sừng hươu, sừng hươu liền giật giật mấy cái, xung quanh bụi cỏ cũng "sàn sạt" rung động theo.
Ngay sau đó một cái đầu chậm rãi nâng lên từ trong đống bạc hà, phát ra một tiếng rêи ɾỉ thống khổ.
"Ôi, ai vừa đá tôi vậy....."
Kỷ Tiểu Âu ngây ngốc mà nhìn một thiếu niên với cái đỉnh đầu mọc hai cái sừng hươu, đôi mắt càng ngày càng mở to, sau đó thì hai chân mềm nhũn, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.
*
"Anh, anh là cái gì vậy....." Kỷ Tiểu Âu sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mắt lắp bắp hỏi.
Đối phương ngồi xếp bằng dưới đất, dáng người chắc nịch, thoạt nhìn bộ dạng giống như thiếu niên nhân loại tầm 17 18 tuổi.
Hai cái sừng hươu cực lớn mọc trên đầu trên đỉnh đầu của hắn, hai cái lỗ tai có lông tơ màu xám trắng, mọc lan tràn đến hai bên sườn mặt, trên mũi cũng là lông màu xám, đôi mắt rất lớn, đôi môi dày, cũng đang nhìn cô.
"Tôi?" Thiếu niên chỉ chỉ cái mũi của mình, cười giới thiệu: "Tôi tên Eric, cô tên là gì?"
Nói xong không hắn không tự chủ được áp sát lại, thiếu niên với cặp sừng hươu trên đầu vẫn nhìn chằm chằm vào Kỷ Tiểu Âu đang khiếp sợ ở bên cạnh, gãi gãi đầu: "Xin lỗi, có phải vừa rồi tôi doạ đến cô không? Cô yên tâm, tôi là hệ ăn cỏ, cùng với những hệ ăn thịt hung tàn khác nhau, tôi sẽ không tổn thương cô đâu."
Thiếu niên quan sát Kỷ Tiểu Âu vừa tinh tế vừa nhỏ yếu, vừa thấy cô chỉ là hình dáng của vị thành niên, lại cả người tản ra một mùi hương của cỏ xanh, liền cho rằng cô cũng là động vật "Giống loài hệ ăn cỏ" giống mình.
Kỷ Tiểu Âu hơi há há miệng, ánh mắt chuyển từ sừng hươu của thiếu niên qua cái mũi màu xám, ngón tay hơi cong lại một chút, đang muốn xoay người chạy trốn, lại nhìn thấy thiếu niên phía đối diện biểu cảm đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm trọng, thân mình căn chặt, không đợi cô phản kháng ứng kịp, hắn liền nắm chặt cổ tay của cô, đè đầu cô xuống, cùng nhau chạy nhanh tới bụi cỏ dày.
"......"
Kỷ Tiểu Âu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giãy giụa muốn đứng lên, thiếu niên sừng hươu nhanh chóng dựng thẳng lên một ngón tay: "Xuỵt."
Kỷ Tiểu Âu nhìn ngón tay màu đen kia, ngón tay của giống loài tuần lộc, nhẩm nhẩm khoé miệng, không lên tiếng.
Eric thoạt nhìn vô cùng khẩn trương, đôi mắt căng thẳng nhìn chằm chằm phía đối diện.
Nhưng sừng hươu trên đầu của hắn vô cùng dễ thấy, dù có giấu người ở trong bụi cỏ, vẫn luôn có một cảm giác vô cùng không hài hoà.
Hắn giống như cũng phát hiện ra được điểm này, hoang mang rối loạn mà lấy ra một đống bạc hà lớn, đắp lên trên cái sừng hươu của mình, ý đồ muốn giả trang.
Chỉ một chốc lát sau, Kỷ Tiểu Âu cảm giác rõ ràng mặt đất chấn động, ngay sau đó là một tiếng mãnh thú kêu lên.
Thân thể của Eric càng ngày càng khẩn trương. Tiếng dã thú kêu càng ngày càng gần, Kỷ Tiểu Âu nhìn ra xa, lại thấy hai con báo săn vị thành niên đang hướng về phía bên này phóng tới.
Tốc độ chạy của những con báo săn vô cùng nhanh, dường như chỉ trong một cái chớp mắt, thân hình mạnh mẽ của nó sẽ xoẹt qua trước mắt, hai cái đuôi dài vẽ ra một đường cong hoàn mỹ ở trong không trung, thêm một vài cái nhảy nữa, trong chớp mắt đã không còn thấy tăm hơi thân ảnh của nó đâu nữa.
Thẳng cho đến khi hai con báo săn đã đi xa, Eric mới thở dài một hơi, vỗ vỗ ngực vài cái, giống như được sống lại.
Nghi hoặc trong lòng của Kỷ Tiểu Âu ngày càng nhiều, giống như một cuộn len sợi rối loạn, không thể tìm được đầu của sợi len, chỉ có thể tự mình tìm kiếm đáp án.
"Tại sao..... Chúng ta phải trốn đi?" Kỷ Tiểu Âu nhìn thiếu niên đang lấy bớt đồ nguỵ trang trên sừng hươu xuống, hỏi thử.
Eric dừng lại động tác, nhìn Kỷ Tiểu Âu giống như là một thú nhân chưa thành niên, kiên nhẫn mà giải thích: "Vừa rồi hai con báo săn kia là hai thú nhân hệ ăn thịt, chúng ta chỉ là thú nhân hệ ăn cỏ, là thiên định đối với hệ ăn thịt, nếu bị bọn họ phát hiện ra tôi và cô đều sẽ mất mạng."
Kỷ Tiểu Âu hung hăng cào lòng bàn tay của mình một cái, rất đau, không phải là đang nằm mơ.
Thanh âm của cô có chút run rẩy: "Anh vừa rồi mới nói cái gì?"
Eric nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn lặp lại: "Nếu bị hai con báo săn kia phát hiện ra chúng ta, chúng ta sẽ....."
"Không phải cái này."Kỷ Tiểu Âu có chút hoảng loạn mà cắt ngang: "Anh nói chung ta là cái gì?"
Eric sửng sốt, chợt cười nói: "Chúng ta là thú nhân hệ ăn cỏ, trên người của cô không có mùi máu tươi, hơn nữa chỉ có mùi hương của cỏ xanh, chắc là tôi không đoán sai đúng không?" Hắn lại nhanh chóng nhớ tới: "A, đúng rồi, xem trí nhớ của tôi này. Tôi còn chưa hỏi tên của cô, cô tên gì, chủng tộc của cô ở đâu?"
Cả nửa ngày sau, thanh âm của Kỷ Tiểu Âu mới vang lên: "Kỷ Tiểu Âu, tôi tên là Kỷ Tiểu Âu."
Eric tươi cười nhiệt tình, "Tên của cô thật là cực kỳ giống với loài người."
Tim của Kỷ Tiểu Âu đập nhanh hơn, không kịp để cô hỏi thêm câu nào nữa, Eric liền tiếp tục nói: "Có điều nhân loại 700 năm trước đều đã bị tuyệt chủng sạch sẽ, đại lục Ba Nhĩ Ni Á đã sớm không còn tồn tại dấu vết của bọn họ, cô hẳn là cùng với bọn họ không có quan hệ nào đúng không."
Ném cái đề tài này qua một bên, Eric nhìn không trung: "Trời sẽ nhanh chóng tối, cô có phải là rời tộc nhân đi xa hay không? Tộc nhân của tôi ở phía sau núi, cách đây không xa, cô có muốn đến tộc của tôi để trú ngụ một đêm hay không?"
Nói xong, thấy sắc mặt của Kỷ Tiểu Âu tái nhợt, ánh mắt dại ra, cho rằng cô vừa mới bị báo săn dọa cho sợ hãi, hiện tại cũng chưa có hòa hoãn lại, an ủi nói: "Đừng lo lắng, tộc nhân của tôi tuy rằng không lớn mạnh, nhưng cũng sẽ không để cho cô bị thương đâu. Ngược lại, nếu cô ở lại nơi này, sẽ có khả ăn bị dã thú ăn thịt đấy."
Kỷ Tiểu Âu hỏi theo bản năng: "Tại sao?"
Eric thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Mấy ngày trước thủ lĩnh của tộc báo bị thương mất tích, bọn họ vẫn luôn tìm kiếm, cho tới thời điểm hiện tại, tộc nhân của tôi đã có rất nhiều người bị trọng thương thậm chí mất mạng."
/16
|