Vũ nhi, đã trễ thế này, làm sao còn không ngủ a? Đối với Nguyệt Vũ ôn nhu cười, sau đó nhìn lướt qua Hoa Ngục Thánh, ý tứ không cần nói cũng biết.
Đã trễ thế này không đi ngủ, đến quấy rầy Vũ nhi nhà bọn họ làm chi!
Sau khi thăng cấp, năng lượng đầy đủ, cho nên không mệt. Lắc lắc đầu. Đã trễ thế này, tìm ta có việc? Chọn mi, Nguyệt Vũ nghi hoặc hỏi.
Quân huynh đã trễ thế này không đi ngủ, là nhịn không được tịch mịch sao? Hoa Ngục Thánh liếc mắt Quân Dạ Hi một cái, âm thanh tức giận lạnh lùng nói. Hừ, dám phá hỏng hảo sự của hắn, thù này hắn nhớ kỹ. Đừng tưởng rằng hắn không biết người kia là cố ý!
Nhịn không được tịch mịch? Nghe vậy, Nguyệt Vũ khóe miệng hung hăng co rút. Nàng thật không biết, nguyên lai Hoa Ngục Thánh cũng sẽ lời cao cấp như vậy.
Hoa huynh lúc đó chẳng phải giống thế sao? Chúng ta cũng vậy thôi. Trên khuôn mặt tuấn tú gợi lên một chút ý tứ hàm xúc không rõ.
Ngạch, đã trễ thế này, các ngươi không có việc gì nên trở về đi. Ta cũng tính đi ngủ. Không khí quỷ dị giữa hai người làm cho Nguyệt Vũ chịu không nổi. Mở miệng hạ lệnh trục khách.
Nếu như vậy, Phong nhi ngươi nên đi ngủ sớm một chút, ngày mai ta lại đến. Lưu luyến không rời đứng lên, Hoa Ngục Thánh nhu tình vạn trượng nhìn Nguyệt Vũ, thanh âm nhu tình như nước.
Uh, Vũ nhi, chúng ta đây trước hết đi rồi. Quân Dạ Hi đồng dạng ôn nhu đến không bình thường nói.
Tuy rằng hai người này đối với nàng đều thực ôn nhu, nhưng ôn nhu này nàng thật sự không chịu nổi. Thanh âm nhu tình như nước, nghe thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên. Không chỉ có như thế, Nguyệt Vũ còn cảm thấy trên người đều hết cả nổi da gà!
Hai người một trước một sau đi ra phòng, Nguyệt Vũ nhìn bóng dáng hai người, trong mắt hiện lên một chút phức tạp.
Ngày thứ hai, bên trong đại điện chủ đảo
Lúc này bên trong đại điện, mấy người Thiên Thương cùng Thiên Mộc, Thiên Vân Lạc đã sớm ngồi ở chỗ kia chờ bảo bối bọn họ. Khống Thiên mọi người cũng bị phê chuẩn đến đại điện chào đội trưởng bọn họ.
Chỉ chốc lát sau, chỗ cửa đại điện, ba đạo bóng dáng thong thả bước đến. Một trái một phải, một thân hắc y, một thân hồng y. Hai người đều là tuấn mỹ tựa thần để.
Nhưng hấp dẫn ánh mắt người vẫn là nữ tử ở giữa. Trường bào nam tử trên người, hôm nay đã thay bằng một thân màu trắng váy dài.
Bạch sắc thanh nhã, bạch sắc thanh lịch, bạch sắc xuất trần. Trên váy dài không có tân trang phức tạp gì. Chỉ đơn giản là màu trắng thuần khiết, nhưng mặc ở trên người nữ tử lại toát ra cảm giác thoát tục.
Dung nhan tuyệt sắc, không tô son trát phấn. Khuôn mặt thanh thuần, tựa như thiên tiên. Chỉ giơ tay nhấc chân cũng biểu lộ quyến rũ của nữ tử mà cũng không kém phần hiên ngang của nam tử.
Hôm nay Nguyệt Vũ, tựa hồ đẹp hơn!
Ba người, ba đạo phong cảnh, tự thành một bộ họa, đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Phong nhi, đến, lại chỗ thẩm ngồi. Thiên Vân Lạc nhìn đến Nguyệt Vũ tiến vào, trong mắt hiện lên vui sướng, lập tức đứng dậy lôi kéo tay Nguyệt Vũ chuẩn bị trở lại chỗ ngồi.
Ai nói ! Các ngươi cút xa một chút. Thiên Uy không hờn giận rống lên một tiếng, sau đó sắc mặt sửa lại: Đến, Phong nhi, đến chỗ ngoại công ngồi. Khuôn mặt Thiên Thương mang theo tươi cười, cười đến tự cho là thực hiền lành.
Nguyệt Vũ nghe vậy, liếc cái xem thường. Không phải chỉ là một chỗ ngồi thôi sao? Ngồi thế nào không phải đều giống nhau sao? Không để ý tới mấy người điên, Nguyệt Vũ đi đến một nơi tùy ý ngồi xuống.
Quân Dạ Hi cùng Hoa Ngục Thánh tự nhiên là một trái một phải ngồi bên người Nguyệt Vũ.
Nhìn đến bộ dáng hai nam nhân như vậy, trong mắt ba người Thiên gia xẹt qua tinh quang. Hai nam nhân này, đều vĩ đại như vậy, trận tranh đoạt mỹ nhân này, đại quyết đấu là không thể tránh khỏi!
Nhìn đến Nguyệt Vũ ngồi xuống, Thiên Thương cũng tạm thời thu lại ý cười, sắc mặt trở nên có chút nghiêm túc.
Phong nhi, nói về thu hoạch trong địa hạ trong rừng rậm đi. Thanh âm Thiên Thương trầm thấp mở miệng hỏi nói.
Ngoại công, địa hạ rừng rậm lần này Phong nhi thật ra có thu hoạch không nhỏ. Nguyệt Vũ hơi hơi chọn mi, thản nhiên trả lời.
Một tiếng 'Ngoại công' này làm Thiên Thương cả người ngẩn ra. Khinh phiêu phiêu, thiếu chút nữa bay lên trời.
Trời mới biết hắn chờ một tiếng ngoại công này đã bao lâu? Hắn còn tưởng rằng Phong nhi nhất định sẽ không gọi hắn là ngoại công, không nghĩ tới...
Nếu không phải bởi vì nơi này là đại điện, Thiên Thương đã sớm rơi lệ đầy mặt!
Chỉnh đốn lại cảm xúc kích động, Thiên Thương hòa ái cười: Vậy Phong nhi nói có thu hoạch gì? Hắn thật ra rất ngạc nhiên, nơi như địa hạ rừng rậm, bảo bối ngoại tôn nữ của hắn sẽ tìm ra bảo bối gì.
Thanh La, Vũ Mang, các ngươi đi ra. Nguyệt Vũ thản nhiên mở miệng triệu hồi nói.
Dứt lời, trong thân thể Nguyệt Vũ lóe ra một trận hào quang, lập tức hai đạo bóng dáng thoáng hiện.
Chiến báo màu bạc, một thân áo giáp, quả nhiên là uy vũ hùng tráng. Thanh La màu xanh, thân hình uyển chuyển, dây leo quấn quanh.
Đây... Đây là tôn thượng thú?! Thiên Vân Lạc chỉ vào huyền thú trước mắt, mở to hai mắt nhìn. Bên cạnh Thiên Mộc cũng là vẻ mặt khó tin.
Trời ạ, bảo bối chất nữ của bọn họ, thế nhưng tôn thượng thú trong địa hạ trong rừng rậm cũng có thể bắt tới tay! Này có thể quá kiêu ngạo hay không? Tôn thượng thú a, đây cũng không phải ai cũng có thể thuần hóa khế ước! Cho dù bọn họ nay đã là đế thượng thực lực, có được huyền thú cùng bọn họ từng bước một trưởng thành lên!
Thiên Thương cũng là vẻ mặt kinh hãi. Hắn thật không biết bảo bối ngoại tôn nữ của hắn lại bưu hãn như vậy. Mấy tháng thời gian, thế nhưng liền khế ước được hai tôn thượng thú. Chẳng lẽ nàng là một tuần thú sư?
Phong nhi, ngươi là tuần thú sư? Thiên Thương không dám tin mở miệng hỏi nói. Phải biết rằng, toàn bộ Vụ Ẩn thành bọn họ tuần thú sư cũng là chỉ có vài người, lợi hại nhất cũng bất quá chỉ là đế vương tuần thú giả, căn bản là không thể thuần hóa tôn thượng thú, chẳng lẽ...
Không sai, ta sẽ tuần thú, cũng có thể thuần hóa tôn thượng thú, các ngươi có thể nói ta là một đế vương tuần thú giả! Nguyệt Vũ tự nhiên là thấy được rung động trong mắt mấy người Thiên Thương. Lập tức, cũng không che dấu, mở miệng nói.
Không, có thể thuần hóa tôn thượng thú tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là đế vương tuần thú giả. Cấp bậc này, có lẽ chờ ngươi thăng đến tôn thượng sẽ biết. Thiên Thương lắc lắc đầu. Có thể thuần hóa tôn thượng thú, đâu chỉ là đế vương tuần thú giả?
Không phải đế vương tuần thú giả? Lần này thật ra lại làm cho Nguyệt Vũ nghi hoặc. Chẳng lẽ còn có cấp bậc tuần thú so với đế vương tuần thú giả còn cao hơn? Ngẫm lại cũng đúng, phía trên Huyền đế còn có tôn thượng cường giả, phía trên tôn thượng còn có đế thượng cường giả, phía trên đế thượng cũng còn có cấp bậc càng thêm cường hãn tồn tại. Tuần thú sư có cấp bậc so với đế vương tuần thú giả còn cường hãn hơn cũng không có gì là lạ!
Phong nhi, hiện tại thực lực thế nào ? Tuy rằng hắn là thực lực đế thượng, nhưng lại nhìn không thấu tu vi ngoại tôn nữ của mình, nói vậy ngoại tôn nữ của hắn khẳng định là không nghĩ bị người khác tùy ý biết được thực lực của mình mà ẩn tàng.
Đã chứa đầy năng lượng bản giai . Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, nói. Cấp bậc tôn thượng lúc này đối với nàng mà nói tựa hồ một chút cơ hội cũng không có. Không biết làm thế nào mới chạm đến vách tường tôn thượng, sau đó đột phá.
Cái gì? Năng lượng bản giai đã chứa đầy? Đây không phải là Huyền đế cao nhất sao? Trời ạ, mới vài ngày a, người này liền từ thực lực Bát Nguyệt Huyền tôn nhảy tới tới Huyền đế đỉnh phong. Tốc độ có cần khủng bố như vậy không a? Một giai lại lên một cấp, cứ như vậy ba tháng thời gian liền hoàn thành, có cần biến thái như vậy hay không?
Nguyệt Vũ vừa nói ra, toàn bộ đại điện đều đổ hấp một hơi. Mấy người Thiên Thương, Thiên Mộc lúc này khóe miệng hung hăng co rút, lập tức không thể nói gì.
Ta nói bảo bối a, ngươi ba tháng liền nhảy xa như vậy, muốn hù chết mấy người già chúng ta có phải hay không? Bất quá, bảo bối a, ngươi như vậy, thật sự là rất con mẹ nó làm cho chúng ta yêu chết a!
Mọi người Khống Thiên nhưng thật ra lại bình tĩnh hơn chút. Dù sao đội trưởng của mình cho tới nay đều là ngưu xoa lòe lòe. So sánh với tốc độ tu luyện lúc trước gây cho bọn họ rung động, bọn họ vẫn cảm thấy sau khi biết đội trưởng của chính mình là nữ còn cảm thấy kinh tủng hơn.
Một người tùy ý như gió, nhẹ nhàng tiêu sái, thủ đoạn quả quyết, khoái ý ân cừu như vậy, thế nhưng lại là nữ tử! Sự thật như vậy không hề nghi ngờ là làm cho bọn họ khiếp sợ tột đỉnh.
Bọn họ cũng không bởi vì biết chính mình đội trưởng là nữ tử, mà có một câu oán hận hay bất mãn, ngược lại là càng thêm sùng bái đội trưởng. Thử hỏi thế gian này, làm thế nào lại có một nữ tử phong hoa tuyệt đại như vậy?
Khụ khụ, ta nói Phong nhi, nếu đã chứa đầy năng lượng bản giai, vậy đi ra ngoài lịch lãm đi. Cảnh giới Tôn thượng tuy rằng chưa thể chạm đến, nhưng lấy thực lực của ngươi, đó chỉ là chuyện sớm muộn. Cảnh giới tôn thượng yêu cầu linh nguyên không cao, đến một độ cao nhất định sẽ là tu luyện linh hồn, bởi vậy chủ yếu là bản thân hiểu được linh hồn cùng sinh mệnh. Cho nên, ngoại công cảm thấy ngươi cần đi ra ngoài một chút. Thiên Thương tự nhiên là thấy được bộ dáng Nguyệt Vũ nhíu mi, lập tức lời nói giải thích thấm thía.
Tu luyện linh hồn? Nguyệt Vũ nghe vậy nâng lên đôi mắt nhìn Thiên Thương, có chút kinh ngạc. Từ huyền sư đến Huyền đế tu luyện vẫn đều là huyền lực, mà cảnh giới tôn thượng thế nhưng lại là bắt đầu tu luyện linh hồn. Thưởng thức như vậy, nàng thật chưa từng nghe nói qua. Trách không được nàng đều cảm thấy như thế nào Huyền đế cùng tôn thượng lại kém xa vạn dặm, cực kỳ xa như vậy đâu! Nguyên lai năng lượng trung gian tu luyện đã xảy ra biến chất!
Xem ra, bản thân hẳn là nên đi ra ngoài một chút, dù sao có một số việc, nàng còn chưa có giải quyết đâu!
Đúng rồi, Phong nhi, ngươi nói ngươi họ Dạ, ngươi cùng Dạ gia một trong tứ đại gia tộc kia có cái quan hệ gì? Tuy rằng Vụ Ẩn thành lánh đời, nhưng một ít tin tức trọng yếu trên đại lục bọn họ vẫn rõ ràng.
Nghe được vấn đề Thiên Uy, Nguyệt Vũ sắc mặt nhất thời thanh bần.
Dạ gia? Trước khi đi vào nơi này ta cũng chưa từng nghĩ đến bản thân là người Dạ gia. Sắc mặt Nguyệt Vũ tràn đầy châm chọc, đối với Dạ gia, có một chút này nọ đã khắc vào cốt tủy.
Ta nghĩ, các ngươi hẳn là đều biết Dạ gia từng có một vị tuyệt thế thiên tài Dạ Nguyệt Vũ đi? Nguyệt Vũ nhìn lướt qua mọi người ở đây, ngoại trừ Quân Dạ Hi cùng Hoa Ngục Thánh ra, những người khác ở trong mắt Nguyệt Vũ không chút nào ngoài ý muốn đều thấy được rung động.
Chẳng lẽ đội trưởng ngươi chính là tuyệt thế thiên tài Dạ gia lúc trước, Dạ Nguyệt Vũ? Nhưng, không phải nói... Không phải nói ngũ thiếu gia đã chết sao? Như thế nào... Một người trong Khống Thiên chiến đội nhịn không được hô ra.
Phải biết rằng, ngũ thiếu gia này đã từng một lần là thần tượng của hắn. Hắn từng lấy hắn làm mục tiêu mà phấn đấu, nhưng sau lại bởi vì ngũ thiếu gia ngã xuống mà làm cho hắn thương tâm một thời gian! Không nghĩ tới thần tượng của mình hiện tại thế nhưng lại thành đội trưởng của chính mình!
Không phải nói cái gì? Đã chết sao? Nguyệt Vũ câu thần lạnh lùng cười. Ngượng ngùng, ta mệnh lớn, không chết được. Đối với Dạ gia, nàng kế thừa hận ý của nguyên chủ, không chỉ có như thế, trong đoạn thời gian nàng trùng sinh dị thế kia, Dạ gia mang đến thương tổn cho nàng, nàng cũng muốn đòi lại!
Dạ Phù Phong chính là Dạ Nguyệt Vũ, một tin tức bạo nổ như vậy, làm cho mọi người ở đây đều khiếp sợ không thôi, ngồi trên chủ tọa, Thiên Thương một mảnh âm trầm. Sắc mặt trầm ngưng, sát ý tẫn hiển.
Ngoại tôn nữ của Thiên Thương hắn, thế nhưng ở bên ngoài chịu nhiều đau khổ như vậy. Dạ Phách Thiên, ngươi rất tốt! Hai tay Thiên Thương nắm chặt, trong lòng hận không thể phi thân tới Dạ thành huyết tẩy Dạ gia. Hừ, dám động vào bảo bối ngoại tôn nữ của hắn, quả thực chính là muốn chết...
Đã trễ thế này không đi ngủ, đến quấy rầy Vũ nhi nhà bọn họ làm chi!
Sau khi thăng cấp, năng lượng đầy đủ, cho nên không mệt. Lắc lắc đầu. Đã trễ thế này, tìm ta có việc? Chọn mi, Nguyệt Vũ nghi hoặc hỏi.
Quân huynh đã trễ thế này không đi ngủ, là nhịn không được tịch mịch sao? Hoa Ngục Thánh liếc mắt Quân Dạ Hi một cái, âm thanh tức giận lạnh lùng nói. Hừ, dám phá hỏng hảo sự của hắn, thù này hắn nhớ kỹ. Đừng tưởng rằng hắn không biết người kia là cố ý!
Nhịn không được tịch mịch? Nghe vậy, Nguyệt Vũ khóe miệng hung hăng co rút. Nàng thật không biết, nguyên lai Hoa Ngục Thánh cũng sẽ lời cao cấp như vậy.
Hoa huynh lúc đó chẳng phải giống thế sao? Chúng ta cũng vậy thôi. Trên khuôn mặt tuấn tú gợi lên một chút ý tứ hàm xúc không rõ.
Ngạch, đã trễ thế này, các ngươi không có việc gì nên trở về đi. Ta cũng tính đi ngủ. Không khí quỷ dị giữa hai người làm cho Nguyệt Vũ chịu không nổi. Mở miệng hạ lệnh trục khách.
Nếu như vậy, Phong nhi ngươi nên đi ngủ sớm một chút, ngày mai ta lại đến. Lưu luyến không rời đứng lên, Hoa Ngục Thánh nhu tình vạn trượng nhìn Nguyệt Vũ, thanh âm nhu tình như nước.
Uh, Vũ nhi, chúng ta đây trước hết đi rồi. Quân Dạ Hi đồng dạng ôn nhu đến không bình thường nói.
Tuy rằng hai người này đối với nàng đều thực ôn nhu, nhưng ôn nhu này nàng thật sự không chịu nổi. Thanh âm nhu tình như nước, nghe thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên. Không chỉ có như thế, Nguyệt Vũ còn cảm thấy trên người đều hết cả nổi da gà!
Hai người một trước một sau đi ra phòng, Nguyệt Vũ nhìn bóng dáng hai người, trong mắt hiện lên một chút phức tạp.
Ngày thứ hai, bên trong đại điện chủ đảo
Lúc này bên trong đại điện, mấy người Thiên Thương cùng Thiên Mộc, Thiên Vân Lạc đã sớm ngồi ở chỗ kia chờ bảo bối bọn họ. Khống Thiên mọi người cũng bị phê chuẩn đến đại điện chào đội trưởng bọn họ.
Chỉ chốc lát sau, chỗ cửa đại điện, ba đạo bóng dáng thong thả bước đến. Một trái một phải, một thân hắc y, một thân hồng y. Hai người đều là tuấn mỹ tựa thần để.
Nhưng hấp dẫn ánh mắt người vẫn là nữ tử ở giữa. Trường bào nam tử trên người, hôm nay đã thay bằng một thân màu trắng váy dài.
Bạch sắc thanh nhã, bạch sắc thanh lịch, bạch sắc xuất trần. Trên váy dài không có tân trang phức tạp gì. Chỉ đơn giản là màu trắng thuần khiết, nhưng mặc ở trên người nữ tử lại toát ra cảm giác thoát tục.
Dung nhan tuyệt sắc, không tô son trát phấn. Khuôn mặt thanh thuần, tựa như thiên tiên. Chỉ giơ tay nhấc chân cũng biểu lộ quyến rũ của nữ tử mà cũng không kém phần hiên ngang của nam tử.
Hôm nay Nguyệt Vũ, tựa hồ đẹp hơn!
Ba người, ba đạo phong cảnh, tự thành một bộ họa, đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.
Phong nhi, đến, lại chỗ thẩm ngồi. Thiên Vân Lạc nhìn đến Nguyệt Vũ tiến vào, trong mắt hiện lên vui sướng, lập tức đứng dậy lôi kéo tay Nguyệt Vũ chuẩn bị trở lại chỗ ngồi.
Ai nói ! Các ngươi cút xa một chút. Thiên Uy không hờn giận rống lên một tiếng, sau đó sắc mặt sửa lại: Đến, Phong nhi, đến chỗ ngoại công ngồi. Khuôn mặt Thiên Thương mang theo tươi cười, cười đến tự cho là thực hiền lành.
Nguyệt Vũ nghe vậy, liếc cái xem thường. Không phải chỉ là một chỗ ngồi thôi sao? Ngồi thế nào không phải đều giống nhau sao? Không để ý tới mấy người điên, Nguyệt Vũ đi đến một nơi tùy ý ngồi xuống.
Quân Dạ Hi cùng Hoa Ngục Thánh tự nhiên là một trái một phải ngồi bên người Nguyệt Vũ.
Nhìn đến bộ dáng hai nam nhân như vậy, trong mắt ba người Thiên gia xẹt qua tinh quang. Hai nam nhân này, đều vĩ đại như vậy, trận tranh đoạt mỹ nhân này, đại quyết đấu là không thể tránh khỏi!
Nhìn đến Nguyệt Vũ ngồi xuống, Thiên Thương cũng tạm thời thu lại ý cười, sắc mặt trở nên có chút nghiêm túc.
Phong nhi, nói về thu hoạch trong địa hạ trong rừng rậm đi. Thanh âm Thiên Thương trầm thấp mở miệng hỏi nói.
Ngoại công, địa hạ rừng rậm lần này Phong nhi thật ra có thu hoạch không nhỏ. Nguyệt Vũ hơi hơi chọn mi, thản nhiên trả lời.
Một tiếng 'Ngoại công' này làm Thiên Thương cả người ngẩn ra. Khinh phiêu phiêu, thiếu chút nữa bay lên trời.
Trời mới biết hắn chờ một tiếng ngoại công này đã bao lâu? Hắn còn tưởng rằng Phong nhi nhất định sẽ không gọi hắn là ngoại công, không nghĩ tới...
Nếu không phải bởi vì nơi này là đại điện, Thiên Thương đã sớm rơi lệ đầy mặt!
Chỉnh đốn lại cảm xúc kích động, Thiên Thương hòa ái cười: Vậy Phong nhi nói có thu hoạch gì? Hắn thật ra rất ngạc nhiên, nơi như địa hạ rừng rậm, bảo bối ngoại tôn nữ của hắn sẽ tìm ra bảo bối gì.
Thanh La, Vũ Mang, các ngươi đi ra. Nguyệt Vũ thản nhiên mở miệng triệu hồi nói.
Dứt lời, trong thân thể Nguyệt Vũ lóe ra một trận hào quang, lập tức hai đạo bóng dáng thoáng hiện.
Chiến báo màu bạc, một thân áo giáp, quả nhiên là uy vũ hùng tráng. Thanh La màu xanh, thân hình uyển chuyển, dây leo quấn quanh.
Đây... Đây là tôn thượng thú?! Thiên Vân Lạc chỉ vào huyền thú trước mắt, mở to hai mắt nhìn. Bên cạnh Thiên Mộc cũng là vẻ mặt khó tin.
Trời ạ, bảo bối chất nữ của bọn họ, thế nhưng tôn thượng thú trong địa hạ trong rừng rậm cũng có thể bắt tới tay! Này có thể quá kiêu ngạo hay không? Tôn thượng thú a, đây cũng không phải ai cũng có thể thuần hóa khế ước! Cho dù bọn họ nay đã là đế thượng thực lực, có được huyền thú cùng bọn họ từng bước một trưởng thành lên!
Thiên Thương cũng là vẻ mặt kinh hãi. Hắn thật không biết bảo bối ngoại tôn nữ của hắn lại bưu hãn như vậy. Mấy tháng thời gian, thế nhưng liền khế ước được hai tôn thượng thú. Chẳng lẽ nàng là một tuần thú sư?
Phong nhi, ngươi là tuần thú sư? Thiên Thương không dám tin mở miệng hỏi nói. Phải biết rằng, toàn bộ Vụ Ẩn thành bọn họ tuần thú sư cũng là chỉ có vài người, lợi hại nhất cũng bất quá chỉ là đế vương tuần thú giả, căn bản là không thể thuần hóa tôn thượng thú, chẳng lẽ...
Không sai, ta sẽ tuần thú, cũng có thể thuần hóa tôn thượng thú, các ngươi có thể nói ta là một đế vương tuần thú giả! Nguyệt Vũ tự nhiên là thấy được rung động trong mắt mấy người Thiên Thương. Lập tức, cũng không che dấu, mở miệng nói.
Không, có thể thuần hóa tôn thượng thú tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là đế vương tuần thú giả. Cấp bậc này, có lẽ chờ ngươi thăng đến tôn thượng sẽ biết. Thiên Thương lắc lắc đầu. Có thể thuần hóa tôn thượng thú, đâu chỉ là đế vương tuần thú giả?
Không phải đế vương tuần thú giả? Lần này thật ra lại làm cho Nguyệt Vũ nghi hoặc. Chẳng lẽ còn có cấp bậc tuần thú so với đế vương tuần thú giả còn cao hơn? Ngẫm lại cũng đúng, phía trên Huyền đế còn có tôn thượng cường giả, phía trên tôn thượng còn có đế thượng cường giả, phía trên đế thượng cũng còn có cấp bậc càng thêm cường hãn tồn tại. Tuần thú sư có cấp bậc so với đế vương tuần thú giả còn cường hãn hơn cũng không có gì là lạ!
Phong nhi, hiện tại thực lực thế nào ? Tuy rằng hắn là thực lực đế thượng, nhưng lại nhìn không thấu tu vi ngoại tôn nữ của mình, nói vậy ngoại tôn nữ của hắn khẳng định là không nghĩ bị người khác tùy ý biết được thực lực của mình mà ẩn tàng.
Đã chứa đầy năng lượng bản giai . Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, nói. Cấp bậc tôn thượng lúc này đối với nàng mà nói tựa hồ một chút cơ hội cũng không có. Không biết làm thế nào mới chạm đến vách tường tôn thượng, sau đó đột phá.
Cái gì? Năng lượng bản giai đã chứa đầy? Đây không phải là Huyền đế cao nhất sao? Trời ạ, mới vài ngày a, người này liền từ thực lực Bát Nguyệt Huyền tôn nhảy tới tới Huyền đế đỉnh phong. Tốc độ có cần khủng bố như vậy không a? Một giai lại lên một cấp, cứ như vậy ba tháng thời gian liền hoàn thành, có cần biến thái như vậy hay không?
Nguyệt Vũ vừa nói ra, toàn bộ đại điện đều đổ hấp một hơi. Mấy người Thiên Thương, Thiên Mộc lúc này khóe miệng hung hăng co rút, lập tức không thể nói gì.
Ta nói bảo bối a, ngươi ba tháng liền nhảy xa như vậy, muốn hù chết mấy người già chúng ta có phải hay không? Bất quá, bảo bối a, ngươi như vậy, thật sự là rất con mẹ nó làm cho chúng ta yêu chết a!
Mọi người Khống Thiên nhưng thật ra lại bình tĩnh hơn chút. Dù sao đội trưởng của mình cho tới nay đều là ngưu xoa lòe lòe. So sánh với tốc độ tu luyện lúc trước gây cho bọn họ rung động, bọn họ vẫn cảm thấy sau khi biết đội trưởng của chính mình là nữ còn cảm thấy kinh tủng hơn.
Một người tùy ý như gió, nhẹ nhàng tiêu sái, thủ đoạn quả quyết, khoái ý ân cừu như vậy, thế nhưng lại là nữ tử! Sự thật như vậy không hề nghi ngờ là làm cho bọn họ khiếp sợ tột đỉnh.
Bọn họ cũng không bởi vì biết chính mình đội trưởng là nữ tử, mà có một câu oán hận hay bất mãn, ngược lại là càng thêm sùng bái đội trưởng. Thử hỏi thế gian này, làm thế nào lại có một nữ tử phong hoa tuyệt đại như vậy?
Khụ khụ, ta nói Phong nhi, nếu đã chứa đầy năng lượng bản giai, vậy đi ra ngoài lịch lãm đi. Cảnh giới Tôn thượng tuy rằng chưa thể chạm đến, nhưng lấy thực lực của ngươi, đó chỉ là chuyện sớm muộn. Cảnh giới tôn thượng yêu cầu linh nguyên không cao, đến một độ cao nhất định sẽ là tu luyện linh hồn, bởi vậy chủ yếu là bản thân hiểu được linh hồn cùng sinh mệnh. Cho nên, ngoại công cảm thấy ngươi cần đi ra ngoài một chút. Thiên Thương tự nhiên là thấy được bộ dáng Nguyệt Vũ nhíu mi, lập tức lời nói giải thích thấm thía.
Tu luyện linh hồn? Nguyệt Vũ nghe vậy nâng lên đôi mắt nhìn Thiên Thương, có chút kinh ngạc. Từ huyền sư đến Huyền đế tu luyện vẫn đều là huyền lực, mà cảnh giới tôn thượng thế nhưng lại là bắt đầu tu luyện linh hồn. Thưởng thức như vậy, nàng thật chưa từng nghe nói qua. Trách không được nàng đều cảm thấy như thế nào Huyền đế cùng tôn thượng lại kém xa vạn dặm, cực kỳ xa như vậy đâu! Nguyên lai năng lượng trung gian tu luyện đã xảy ra biến chất!
Xem ra, bản thân hẳn là nên đi ra ngoài một chút, dù sao có một số việc, nàng còn chưa có giải quyết đâu!
Đúng rồi, Phong nhi, ngươi nói ngươi họ Dạ, ngươi cùng Dạ gia một trong tứ đại gia tộc kia có cái quan hệ gì? Tuy rằng Vụ Ẩn thành lánh đời, nhưng một ít tin tức trọng yếu trên đại lục bọn họ vẫn rõ ràng.
Nghe được vấn đề Thiên Uy, Nguyệt Vũ sắc mặt nhất thời thanh bần.
Dạ gia? Trước khi đi vào nơi này ta cũng chưa từng nghĩ đến bản thân là người Dạ gia. Sắc mặt Nguyệt Vũ tràn đầy châm chọc, đối với Dạ gia, có một chút này nọ đã khắc vào cốt tủy.
Ta nghĩ, các ngươi hẳn là đều biết Dạ gia từng có một vị tuyệt thế thiên tài Dạ Nguyệt Vũ đi? Nguyệt Vũ nhìn lướt qua mọi người ở đây, ngoại trừ Quân Dạ Hi cùng Hoa Ngục Thánh ra, những người khác ở trong mắt Nguyệt Vũ không chút nào ngoài ý muốn đều thấy được rung động.
Chẳng lẽ đội trưởng ngươi chính là tuyệt thế thiên tài Dạ gia lúc trước, Dạ Nguyệt Vũ? Nhưng, không phải nói... Không phải nói ngũ thiếu gia đã chết sao? Như thế nào... Một người trong Khống Thiên chiến đội nhịn không được hô ra.
Phải biết rằng, ngũ thiếu gia này đã từng một lần là thần tượng của hắn. Hắn từng lấy hắn làm mục tiêu mà phấn đấu, nhưng sau lại bởi vì ngũ thiếu gia ngã xuống mà làm cho hắn thương tâm một thời gian! Không nghĩ tới thần tượng của mình hiện tại thế nhưng lại thành đội trưởng của chính mình!
Không phải nói cái gì? Đã chết sao? Nguyệt Vũ câu thần lạnh lùng cười. Ngượng ngùng, ta mệnh lớn, không chết được. Đối với Dạ gia, nàng kế thừa hận ý của nguyên chủ, không chỉ có như thế, trong đoạn thời gian nàng trùng sinh dị thế kia, Dạ gia mang đến thương tổn cho nàng, nàng cũng muốn đòi lại!
Dạ Phù Phong chính là Dạ Nguyệt Vũ, một tin tức bạo nổ như vậy, làm cho mọi người ở đây đều khiếp sợ không thôi, ngồi trên chủ tọa, Thiên Thương một mảnh âm trầm. Sắc mặt trầm ngưng, sát ý tẫn hiển.
Ngoại tôn nữ của Thiên Thương hắn, thế nhưng ở bên ngoài chịu nhiều đau khổ như vậy. Dạ Phách Thiên, ngươi rất tốt! Hai tay Thiên Thương nắm chặt, trong lòng hận không thể phi thân tới Dạ thành huyết tẩy Dạ gia. Hừ, dám động vào bảo bối ngoại tôn nữ của hắn, quả thực chính là muốn chết...
/218
|