Đại bản doanh Đại lực chiến đội….
Trên sân huấn luyện rộng lớn, lúc này có hai mươi thiếu niên đang đắm chìm ánh dương nóng dực, càng không ngừng bôn chạy.
“Đã được bốn mươi vòng, cố lên, cũng sắp đến cuối điểm rồi!” Đứng giữa sân, Nguyệt Vũ một thân hắc y như tùng bách, thoạt nhìn tuấn tú cao ngất, tư thế oai hùng hiên ngang!
Hai mươi người này đúng là thành viên Khống Thiên của Nguyệt Vũ, mà hôm nay đã được ba mươi ngày kể từ khi ở Lạc Nhật nhai trở về.
Trong thời gian một tháng, Nguyệt Vũ mỗi ngày đều phân phối hai mươi thành viên này rất nhiều nhiệm vụ. Theo ngay từ đầu chạy bộ tới ngồi trung bình tấn cơ bản, sau đó lại tăng thêm vật lộn đối kháng. Mỗi lần huấn luyện đều là Nguyệt Vũ tỉ mỉ bày ra, dựa theo tình hình thực tế của bọn họ mà an bài.
Nay, thực lực của chi bộ đội này sau khi qua huấn luyện ma quỷ của Nguyệt Vũ, quả thực có thể dùng từ đột nhiên tăng mạnh để hình dung!
Chia đều xuống dưới, mỗi người thăng ba cấp! Đây là một chuyện thật đáng quả thực chính là kỳ tích!
Kỳ thật đối với Nguyệt Vũ mà nói, tiến bộ như vậy rất là bình thường.
Bởi vì những người này nếu có thể đi vào chiến đội, như vậy thiên phú tất sẽ không kém. Hơn nữa bọn họ bởi vì từng bỏ cuộc, làm cho huyền lực thăng cấp lặp đi lặp lại nhiều lần chậm trễ, nói cách khác là bọn họ đã lâu không có thăng cấp.
Mà nay một đám ý chí chiến đấu sục sôi, mỗi ngày đều khắc khổ huấn luyện. Như vậy, áp lực huyền khí đột nhiên phá khẩu, vì thế thăng cấp cũng liền thuận lý thành chương (cứ như vậy mà thành)!
Nhìn đến biến hóa bất khả tư nghị trên người, toàn viên Khống Thiên đều ở trong lòng hung hăng kích động một phen.
Không thể tưởng được cuộc đời này bọn họ còn có may mắn đến thế, còn có cơ hội đi thực hiện giấc mộng giao tranh của chính mình! Mà có được hết thảy này đều là nhờ vị thiếu niên tuyệt thế vô song, năng lực kinh người kia!
Kết quả là, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, hai mươi người đã sớm âm thầm đồng ý: Cuộc đời này, nguyện vĩnh viễn tùy tùng phía sau vị thiếu niên kinh tài tuyệt diễm kia, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, cho dù là vạn kiếp bất phục cũng quyết không hối tiếc!
Hôm nay Nguyệt Vũ cho bọn hắn mục tiêu khiêu chiến là sáu mươi vòng, chỉ tiêu như vậy dĩ nhiên là bắt đầu gấp đôi!
Cứ lần lượt ra mục tiêu như vậy là cỡ nào hà khắc, nhưng đối với Khống Thiên mà nói một chút nhấp nhô này trên đường đời là cỡ nào nhỏ bé. Bởi vì đội trưởng của bọn họ từng nói con đường của cường giả về sau còn khó khăn hơn rất nhiều, tuyệt đối không thể thỏa mãn một chút thành tựu trước mắt, càng không thể bị nó đả đảo suy sụp!
Một vòng lại một vòng, mồ hôi như mưa từ thân thể rơi xuống, lưu lại trên mặt sân huấn luyện, cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh!
Nhìn đội ngũ của mình, Nguyệt Vũ trên mặt hiện lên một chút vừa lòng cùng tự hào mỉm cười. Trong lòng nàng khẳng định một chi đội như vậy về sau đi ra ngoài nhất định sẽ là ngạo nhân tồn tại!
Hôm nay một cái ý tưởng, nhưng ngày sau nhất định nhất ngữ thành kị!
Lại một lần nữa, hai mươi người lại không làm cho Nguyệt Vũ thất vọng, một đám sau đã bước tới điểm cuối, mới lung lay sắp đổ……
Nhìn mấy chiến hữu của mình, Nguyệt Vũ âm thầm cười.
“Chủ nhân, bọn họ rất tuyệt, thế nhưng thật sự chạy được sáu mươi vòng, thật sự là rất bất khả tư nghị! Bất quá đây đều là cách huấn luyện của chủ nhân a.” Kim Văn Điện Hổ lại bắt đầu hành vi vuốt mông ngựa (nịnh hót).
Dùng cách nói của Kim Văn Điện Hổ thì chính là: Mỗi ngày vỗ mông ngựa, chủ nhân sẽ càng yêu nhiều một ít! Cuộc sống cũng liền dễ chịu hơn chút![hãn]
“Đây chính là kết quả cố gắng của bọn họ, ta không phải đã sớm nói qua sao, sau lưng thành công không phải là ngẫu nhiên. Cho nên Tiểu Điện cũng phải hảo hảo mà cố gắng, có khả năng bảo hộ chính mình mới nghĩ đến bảo hộ người khác!” Khi nói lời này, Nguyệt Vũ trong mắt tràn đầy kiên định.
Nghe Nguyệt Vũ nói vậy, Tiểu Điện cũng âm thầm thề, cuộc đời này nhất định phải bảo hộ bên người chủ nhân, hảo hảo mà bảo hộ vị chủ nhân luôn làm cho người ta đau lòng này!
Đột nhiên, một trận trầm mặc……
Thẳng đến khi mọi người từ trong cực độ mệt nhọc khôi phục lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy bóng dáng hoa hoa liễm liễm của Nguyệt Vũ chắn trước ánh quang sáng lòa. Kết quả là, đủ loại tình cảm phức tạp xuất hiện ở trong mắt. Có cảm kích, có tôn kính, có sùng bái…
Nghe được sau lưng có động tĩnh, Nguyệt Vũ bỗng nhiên xoay người, sau đó liền nhìn đến một đôi song mâu phức tạp.
Lập tức hiểu rõ cười, nói:“Không cần dùng cái loại ánh mắt này xem ta, ta cũng không phải cái dạng tốt đẹp gì. Nếu cảm kích ta, liền tiếp tục cố gắng cho ta, tranh thủ trong trận đấu chiến đội đoạt giải quán quân!” Nàng nhưng là thực nhớ thương Thăng Huyền Quả kia.
Nội dung không thế nào xuôi tai, nhưng là giọng điệu nói chuyện này, không bao giờ còn là cái vẻ lãnh khốc như lúc mới quen nữa. Đây chính là kết quả hiểu biết lẫn nhau trong một tháng này.
“Đội trưởng yên tâm đi, thực lực chúng ta hiện tại khẳng định sẽ không làm cho ngươi thất vọng. Chúng ta nhất định sẽ đem vị trí thứ nhất cùng với Thăng Huyền Quả kia cùng nhau dâng lên cho ngươi!” Mở miệng là tên kiêu ngạo lúc trước muốn cùng Nguyệt Vũ tỷ thí, Vương Lộ.
“Đúng vậy, đội trưởng ngươi cứ yên tâm đi, chúng ta cho dù bình danh cũng sẽ không cho ngươi thất vọng !” Trịnh Vũ vẻ mặt kiên định phụ họa nói.
Hai vị này có thể nói là lột xác lớn nhất. Bọn hắn hiện tại trừ bỏ ở trước mặt đội trưởng cùng chiến hữu của mình biểu hiện ra một ít hoạt bát cùng làm nũng, còn lại đối với ngoại nhân bọn họ học thói quen lạnh như băng của Nguyệt Vũ.
Cái này không phải gọi là gần chu giả xích, gần mặc giả hắc(gần lửa thì sáng, gần mực thì đen)?
Mà Vân Tiêu sau một tháng huấn luyện, cả người trở nên thâm trầm nội liễm. Dù chưa đến bộ dáng không hề bận tâm, nhưng cũng là không bao giờ làm mấy cái việc tùy tiện, nghĩa khí kia nữa.
Đương nhiên, những người khác trừ bỏ đạt được huyền lực ra thì đều trưởng thành trên các phương diện bất đồng, mà đây cũng chính là bản chất cuộc sống!
“Tốt lắm, các ngươi tiến bộ ta cũng đã thấy, quá chỉ điểm tiến bộ ấy cũng không phải quá đắc chí, đường đi về sau còn rất dài! Các ngươi chỉ có kiên trì khinh thường tiêu sái mà đi, mới tính là chân chính thành công!
Hiện tại, các ngươi đã hoàn thành xong một tháng huấn luyện cơ bản, mà trận đấu chiến đội cũng sắp đến. Cho nên ta muốn mang các ngươi đi Phệ Ma Sâm Lâm lịch lãm, các ngươi nguyện ý đi sao?” Không thèm nghĩ quá xa nữa, phóng nhãn (nhìn xa) hiện tại mới là vương đạo!
Nghe xong lời này, mọi người không chút do dự hồi đáp:“Nguyên ý!” Nếu cho phép cả đời một kiếp tùy tùng, sao có khả năng sẽ ở thời điểm mấu chốt liền sợ hãi?
Bên ngoài Phệ Ma Sâm Lâm….
Nhìn này một mảnh sơn mạch rộng lớn mênh mông, Nguyệt Vũ không khỏi nhớ lại lúc trước hành tẩu trong Phệ Ma Sâm Lâm. Nhớ tới vị nam tử ôn nhuận như ngọc kia, người kêu nàng bình tĩnh, tâm lại tràn ngập cảm động.
Mỉm cười nhẹ nhàng dấu kĩ phần kí ức trân quý đó, Nguyệt Vũ lại thay đổi một bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo.
Đối chúng thành viên phía sau phân phó nói “Nói vậy mọi người đều đã biết, Phệ Ma Sâm Lâm này vô cùng nguy hiểm, mọi người nhất định phải chú ý !”
Nhìn bộ dáng, vẻ mặt nghiêm túc của Nguyệt Vũ, Khống Thiên mọi người lập tức đề cao vạn phần cảnh giác.
Trong Phệ Ma Sâm Lâm, phong cảnh như họa trước sau như một có thể là dấu diếm sát khí. Vì ở bên ngoài, cho nên Nguyệt Vũ bọn họ cũng không có quá mức lo lắng. Dù sao hiện tại thực lực toàn viên Khống Thiên đều ở trên đại huyền sư, kém cỏi nhất cũng chỉ có Nhị Nguyệt đại huyền sư! Bởi vậy đối phó với một cái nho nhỏ bên ngoài vẫn là dễ dàng!
Thực tại, bên ngoài cũng không có nơi nào đang để dừng chân, vì thế Nguyệt Vũ liền mang theo mọi người hướng bên trong rừng rậm mà đi.
Theo không ngừng tiến vào, phong cảnh giống hệt như lần đầu tiên Nguyệt Vũ tới, càng đi vào trong càng đẹp, nhưng mà điều này cũng có quan hệ trực tiếp với cái khác, hệ số nguy hiểm cũng theo đó càng lúc càng cao!
Cảm thấy hiểu rõ không sai biệt lắm, Nguyệt Vũ dừng cước bộ, sau đó quan sát tình huống bốn phía một chút, cuối cùng nói với đoàn người phía sau:
“Tốt lắm, mọi người ở trong này nghỉ ngơi một chút đi, ta thuận tiện nói cho các ngươi biết nhiệm vụ lịch lãm lần này.”
Nghe thấy như vậy, mọi người liền ngừng lại, sau đó thuận tiện khoanh chân mà ngồi.
“Lần này lịch lãm, là khiêu chiến thật lớn đối với các ngươi, đồng thời cũng là một lần kì ngộ vô cùng tốt. Nếu nắm chắc nó, như vậy nhất định tu vi sẽ nâng cao thêm một bước!”
Dừng một chút, Nguyệt Vũ lại tiếp tục bổ sung nói:
“Lần huấn luyện này, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay, cho nên hết thảy dựa vào chính bản thân các ngươi. Đừng nên mang theo tâm lí may mắn! Còn có, chính là các ngươi phải học được sự hợp tác giữa đồng đội với nhau, phải học được cách giao phía sau lưng mình cho chiến hữu. Nhất định phải nhớ kĩ cho ta, các ngươi là một chỉnh thể!”
Một phen nói, đạo lý thâm hậu, cũng lại làm cho trong lòng các thành viên Khống Thiên thêm bội phục tu vi cùng cơ trí của Nguyệt Vũ!
Đúng lúc này , khi bọn họ còn đang tự hỏi những lời Nguyệt Vũ vừa nói, linh giác sâu sắc của Nguyệt Vũ đột nhiên phát hiện có cái gì đó đang đến gần …….
*những từ được ghi trong "[..]" đều là của tác giả, ta sẽ không sửa!
Trên sân huấn luyện rộng lớn, lúc này có hai mươi thiếu niên đang đắm chìm ánh dương nóng dực, càng không ngừng bôn chạy.
“Đã được bốn mươi vòng, cố lên, cũng sắp đến cuối điểm rồi!” Đứng giữa sân, Nguyệt Vũ một thân hắc y như tùng bách, thoạt nhìn tuấn tú cao ngất, tư thế oai hùng hiên ngang!
Hai mươi người này đúng là thành viên Khống Thiên của Nguyệt Vũ, mà hôm nay đã được ba mươi ngày kể từ khi ở Lạc Nhật nhai trở về.
Trong thời gian một tháng, Nguyệt Vũ mỗi ngày đều phân phối hai mươi thành viên này rất nhiều nhiệm vụ. Theo ngay từ đầu chạy bộ tới ngồi trung bình tấn cơ bản, sau đó lại tăng thêm vật lộn đối kháng. Mỗi lần huấn luyện đều là Nguyệt Vũ tỉ mỉ bày ra, dựa theo tình hình thực tế của bọn họ mà an bài.
Nay, thực lực của chi bộ đội này sau khi qua huấn luyện ma quỷ của Nguyệt Vũ, quả thực có thể dùng từ đột nhiên tăng mạnh để hình dung!
Chia đều xuống dưới, mỗi người thăng ba cấp! Đây là một chuyện thật đáng quả thực chính là kỳ tích!
Kỳ thật đối với Nguyệt Vũ mà nói, tiến bộ như vậy rất là bình thường.
Bởi vì những người này nếu có thể đi vào chiến đội, như vậy thiên phú tất sẽ không kém. Hơn nữa bọn họ bởi vì từng bỏ cuộc, làm cho huyền lực thăng cấp lặp đi lặp lại nhiều lần chậm trễ, nói cách khác là bọn họ đã lâu không có thăng cấp.
Mà nay một đám ý chí chiến đấu sục sôi, mỗi ngày đều khắc khổ huấn luyện. Như vậy, áp lực huyền khí đột nhiên phá khẩu, vì thế thăng cấp cũng liền thuận lý thành chương (cứ như vậy mà thành)!
Nhìn đến biến hóa bất khả tư nghị trên người, toàn viên Khống Thiên đều ở trong lòng hung hăng kích động một phen.
Không thể tưởng được cuộc đời này bọn họ còn có may mắn đến thế, còn có cơ hội đi thực hiện giấc mộng giao tranh của chính mình! Mà có được hết thảy này đều là nhờ vị thiếu niên tuyệt thế vô song, năng lực kinh người kia!
Kết quả là, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, hai mươi người đã sớm âm thầm đồng ý: Cuộc đời này, nguyện vĩnh viễn tùy tùng phía sau vị thiếu niên kinh tài tuyệt diễm kia, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, cho dù là vạn kiếp bất phục cũng quyết không hối tiếc!
Hôm nay Nguyệt Vũ cho bọn hắn mục tiêu khiêu chiến là sáu mươi vòng, chỉ tiêu như vậy dĩ nhiên là bắt đầu gấp đôi!
Cứ lần lượt ra mục tiêu như vậy là cỡ nào hà khắc, nhưng đối với Khống Thiên mà nói một chút nhấp nhô này trên đường đời là cỡ nào nhỏ bé. Bởi vì đội trưởng của bọn họ từng nói con đường của cường giả về sau còn khó khăn hơn rất nhiều, tuyệt đối không thể thỏa mãn một chút thành tựu trước mắt, càng không thể bị nó đả đảo suy sụp!
Một vòng lại một vòng, mồ hôi như mưa từ thân thể rơi xuống, lưu lại trên mặt sân huấn luyện, cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh!
Nhìn đội ngũ của mình, Nguyệt Vũ trên mặt hiện lên một chút vừa lòng cùng tự hào mỉm cười. Trong lòng nàng khẳng định một chi đội như vậy về sau đi ra ngoài nhất định sẽ là ngạo nhân tồn tại!
Hôm nay một cái ý tưởng, nhưng ngày sau nhất định nhất ngữ thành kị!
Lại một lần nữa, hai mươi người lại không làm cho Nguyệt Vũ thất vọng, một đám sau đã bước tới điểm cuối, mới lung lay sắp đổ……
Nhìn mấy chiến hữu của mình, Nguyệt Vũ âm thầm cười.
“Chủ nhân, bọn họ rất tuyệt, thế nhưng thật sự chạy được sáu mươi vòng, thật sự là rất bất khả tư nghị! Bất quá đây đều là cách huấn luyện của chủ nhân a.” Kim Văn Điện Hổ lại bắt đầu hành vi vuốt mông ngựa (nịnh hót).
Dùng cách nói của Kim Văn Điện Hổ thì chính là: Mỗi ngày vỗ mông ngựa, chủ nhân sẽ càng yêu nhiều một ít! Cuộc sống cũng liền dễ chịu hơn chút![hãn]
“Đây chính là kết quả cố gắng của bọn họ, ta không phải đã sớm nói qua sao, sau lưng thành công không phải là ngẫu nhiên. Cho nên Tiểu Điện cũng phải hảo hảo mà cố gắng, có khả năng bảo hộ chính mình mới nghĩ đến bảo hộ người khác!” Khi nói lời này, Nguyệt Vũ trong mắt tràn đầy kiên định.
Nghe Nguyệt Vũ nói vậy, Tiểu Điện cũng âm thầm thề, cuộc đời này nhất định phải bảo hộ bên người chủ nhân, hảo hảo mà bảo hộ vị chủ nhân luôn làm cho người ta đau lòng này!
Đột nhiên, một trận trầm mặc……
Thẳng đến khi mọi người từ trong cực độ mệt nhọc khôi phục lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy bóng dáng hoa hoa liễm liễm của Nguyệt Vũ chắn trước ánh quang sáng lòa. Kết quả là, đủ loại tình cảm phức tạp xuất hiện ở trong mắt. Có cảm kích, có tôn kính, có sùng bái…
Nghe được sau lưng có động tĩnh, Nguyệt Vũ bỗng nhiên xoay người, sau đó liền nhìn đến một đôi song mâu phức tạp.
Lập tức hiểu rõ cười, nói:“Không cần dùng cái loại ánh mắt này xem ta, ta cũng không phải cái dạng tốt đẹp gì. Nếu cảm kích ta, liền tiếp tục cố gắng cho ta, tranh thủ trong trận đấu chiến đội đoạt giải quán quân!” Nàng nhưng là thực nhớ thương Thăng Huyền Quả kia.
Nội dung không thế nào xuôi tai, nhưng là giọng điệu nói chuyện này, không bao giờ còn là cái vẻ lãnh khốc như lúc mới quen nữa. Đây chính là kết quả hiểu biết lẫn nhau trong một tháng này.
“Đội trưởng yên tâm đi, thực lực chúng ta hiện tại khẳng định sẽ không làm cho ngươi thất vọng. Chúng ta nhất định sẽ đem vị trí thứ nhất cùng với Thăng Huyền Quả kia cùng nhau dâng lên cho ngươi!” Mở miệng là tên kiêu ngạo lúc trước muốn cùng Nguyệt Vũ tỷ thí, Vương Lộ.
“Đúng vậy, đội trưởng ngươi cứ yên tâm đi, chúng ta cho dù bình danh cũng sẽ không cho ngươi thất vọng !” Trịnh Vũ vẻ mặt kiên định phụ họa nói.
Hai vị này có thể nói là lột xác lớn nhất. Bọn hắn hiện tại trừ bỏ ở trước mặt đội trưởng cùng chiến hữu của mình biểu hiện ra một ít hoạt bát cùng làm nũng, còn lại đối với ngoại nhân bọn họ học thói quen lạnh như băng của Nguyệt Vũ.
Cái này không phải gọi là gần chu giả xích, gần mặc giả hắc(gần lửa thì sáng, gần mực thì đen)?
Mà Vân Tiêu sau một tháng huấn luyện, cả người trở nên thâm trầm nội liễm. Dù chưa đến bộ dáng không hề bận tâm, nhưng cũng là không bao giờ làm mấy cái việc tùy tiện, nghĩa khí kia nữa.
Đương nhiên, những người khác trừ bỏ đạt được huyền lực ra thì đều trưởng thành trên các phương diện bất đồng, mà đây cũng chính là bản chất cuộc sống!
“Tốt lắm, các ngươi tiến bộ ta cũng đã thấy, quá chỉ điểm tiến bộ ấy cũng không phải quá đắc chí, đường đi về sau còn rất dài! Các ngươi chỉ có kiên trì khinh thường tiêu sái mà đi, mới tính là chân chính thành công!
Hiện tại, các ngươi đã hoàn thành xong một tháng huấn luyện cơ bản, mà trận đấu chiến đội cũng sắp đến. Cho nên ta muốn mang các ngươi đi Phệ Ma Sâm Lâm lịch lãm, các ngươi nguyện ý đi sao?” Không thèm nghĩ quá xa nữa, phóng nhãn (nhìn xa) hiện tại mới là vương đạo!
Nghe xong lời này, mọi người không chút do dự hồi đáp:“Nguyên ý!” Nếu cho phép cả đời một kiếp tùy tùng, sao có khả năng sẽ ở thời điểm mấu chốt liền sợ hãi?
Bên ngoài Phệ Ma Sâm Lâm….
Nhìn này một mảnh sơn mạch rộng lớn mênh mông, Nguyệt Vũ không khỏi nhớ lại lúc trước hành tẩu trong Phệ Ma Sâm Lâm. Nhớ tới vị nam tử ôn nhuận như ngọc kia, người kêu nàng bình tĩnh, tâm lại tràn ngập cảm động.
Mỉm cười nhẹ nhàng dấu kĩ phần kí ức trân quý đó, Nguyệt Vũ lại thay đổi một bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo.
Đối chúng thành viên phía sau phân phó nói “Nói vậy mọi người đều đã biết, Phệ Ma Sâm Lâm này vô cùng nguy hiểm, mọi người nhất định phải chú ý !”
Nhìn bộ dáng, vẻ mặt nghiêm túc của Nguyệt Vũ, Khống Thiên mọi người lập tức đề cao vạn phần cảnh giác.
Trong Phệ Ma Sâm Lâm, phong cảnh như họa trước sau như một có thể là dấu diếm sát khí. Vì ở bên ngoài, cho nên Nguyệt Vũ bọn họ cũng không có quá mức lo lắng. Dù sao hiện tại thực lực toàn viên Khống Thiên đều ở trên đại huyền sư, kém cỏi nhất cũng chỉ có Nhị Nguyệt đại huyền sư! Bởi vậy đối phó với một cái nho nhỏ bên ngoài vẫn là dễ dàng!
Thực tại, bên ngoài cũng không có nơi nào đang để dừng chân, vì thế Nguyệt Vũ liền mang theo mọi người hướng bên trong rừng rậm mà đi.
Theo không ngừng tiến vào, phong cảnh giống hệt như lần đầu tiên Nguyệt Vũ tới, càng đi vào trong càng đẹp, nhưng mà điều này cũng có quan hệ trực tiếp với cái khác, hệ số nguy hiểm cũng theo đó càng lúc càng cao!
Cảm thấy hiểu rõ không sai biệt lắm, Nguyệt Vũ dừng cước bộ, sau đó quan sát tình huống bốn phía một chút, cuối cùng nói với đoàn người phía sau:
“Tốt lắm, mọi người ở trong này nghỉ ngơi một chút đi, ta thuận tiện nói cho các ngươi biết nhiệm vụ lịch lãm lần này.”
Nghe thấy như vậy, mọi người liền ngừng lại, sau đó thuận tiện khoanh chân mà ngồi.
“Lần này lịch lãm, là khiêu chiến thật lớn đối với các ngươi, đồng thời cũng là một lần kì ngộ vô cùng tốt. Nếu nắm chắc nó, như vậy nhất định tu vi sẽ nâng cao thêm một bước!”
Dừng một chút, Nguyệt Vũ lại tiếp tục bổ sung nói:
“Lần huấn luyện này, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay, cho nên hết thảy dựa vào chính bản thân các ngươi. Đừng nên mang theo tâm lí may mắn! Còn có, chính là các ngươi phải học được sự hợp tác giữa đồng đội với nhau, phải học được cách giao phía sau lưng mình cho chiến hữu. Nhất định phải nhớ kĩ cho ta, các ngươi là một chỉnh thể!”
Một phen nói, đạo lý thâm hậu, cũng lại làm cho trong lòng các thành viên Khống Thiên thêm bội phục tu vi cùng cơ trí của Nguyệt Vũ!
Đúng lúc này , khi bọn họ còn đang tự hỏi những lời Nguyệt Vũ vừa nói, linh giác sâu sắc của Nguyệt Vũ đột nhiên phát hiện có cái gì đó đang đến gần …….
*những từ được ghi trong "[..]" đều là của tác giả, ta sẽ không sửa!
/218
|