Tiêu Minh Hiên dùng sức ôm chặt, hận không thể đem Tống Phong dung nhập vào cơ thể mình. Bàn tay trực tiếp kéo áo ngủ xuống, cảm giác nhẵn nhụi từ làn da truyền đến khiến hô hấp hắn nháy mắt trở nên nặng nề. Tiêu Minh Hiên lại điên cuồng làm sâu sắc thêm nụ hôn, hai tay không ngừng vuốt ve cơ thể Tống Phong. Cảm xúc ôn nhuyễn này rốt cuộc cũng khiến sự lo lắng, bất an suốt cả chuyến đi bình ổn lại.
Nụ hôn có chút thô lỗ, cuồng dã, tựa như phát tiết, trừng phạt. Tống Phong thậm chí còn cảm thấy mùi vị tanh nồng của máu tươi trong miệng nhưng hắn không phản kháng, cũng chẳng hề thấy chán ghét bởi trong lòng hắn đã sớm hình thành suy nghĩ: nam nhân cường hãn này, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không thương tổn đến hắn. Cảm giác này khiến cho người ta thực an tâm đến mức nghiện, không muốn buông tay ra.
Tống Phong phối hợp hé miệng, hai tay ôm đầu Tiêu Minh Hiên kịch liệt cùng nhau hôn môi. Bàn tay Tiêu Minh Hiên ấm áp, hơi dùng lực vuốt ve trên người hắn khiến Tống Phong rên lên một tiếng, hô hấp lập tức rối loạn. Từ lúc rời Hình Thiên, thần kinh của hắn luôn buộc chặt, hoàn cảnh nguy hiểm khiến hắn luôn phải tỉnh táo duy trì cảnh giác, ngay cả một người đáng tin cũng không có, chỉ có áp lực và cô tịch.
Hiện tại cảm giác này nhờ có Tiêu Minh Hiên mà từ từ biến mất. Tinh thần Tống Phong chợt buông lỏng, thực sự muốn, muốn đến điên rồi.
Động tác hai người dần trở nên kịch kiệt, thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề. Dục vọng bốc lên mãnh liệt khiến cơ thể dần dần sinh ra biến hóa. Tiêu Minh Hiên buông Tống Phong ra, môi hôn lên từng tấc da thịt từ cổ trượt dần xuống dưới, lưu lại một chuỗi hồng ngân chói mắt.
Toàn bộ thân thể Tống Phong rơi ngay trên đệm mềm mại, khóe mắt bị dục vọng làm cho phiếm hồng, vươn chân cọ cọ trên lưng hắn, vừa thở dôc vừa thúc giục, “Nhanh lên...”
Tiêu Minh Hiên ngẩng đầu, đáy mắt cũng giăng đầy tơ máu. Hắn mở tủ đầu giường, tìm kiếm.
“Không có ở đó”, Tống Phong đương nhiên biết hắn tìm cái gì, nói giọng khàn khàn, “Lần trước Phù Minh Sơn đem đến một lọ, ngại chướng mắt tôi nên đã ném vào tủ quần áo. Chỗ đó, chính là ngăn kéo thứ hai.”
Tiêu Minh Hiên lập tức xuống giường tìm, lấy ra một ít vào tay, tách chân Tống Phong ra, chậm rãi chen một ngón tay vào.
(Ame: Ờ, cái đó thì ai cũng biết là cái gì rồi đấy.)
Tống Phong nhịn không được, khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, “Điểm nhẹ...”
Tiêu Minh Hiên không đáp, cúi đầu áp môi lên, đem tất cả kháng nghị của người kia đẩy vào trong, phía dưới lại tăng thêm một ngón tay, sau đó rút ra, bắt lấy thắt lưng hắn, dùng sức đem hạ thể trướng nóng của mình đỉnh vào nơi sâu nhất.
“Đừng!”, Tống Phong không khỏi run lên một cái, bàn tay đặt trên lưng Tiêu Minh Hiên co lại, lưu lại vào vết cào nhợt nhạt.
Tiêu Minh Hiên hôn nhẹ khóe môi hắn, chậm rãi đứng lên, cúi đầu quan sát vẻ mặt của hắn, giọng nói có chút khống chế, “...Đau?”
Hơi thở Tống Phong loạn thành một đoàn, giọng nói đứt quãng, “Không, cảm giác vừa rồi mới thỏa mãn...Anh cứ tới đi.”
Tiêu Minh Hiên nở nụ cười. Hôm nay có lẽ bọn họ muốn làm kịch liệt một lần. Hắn hôn nhẹ Tống Phong, bàn tay nắm tại thắt lưng lại dùng lực siết chặt, tăng tốc. Cảm giác mất hồn này khiến hắn không thể khống chế tâm tình của mình, chỉ muốn hết một lần lại một lần, vô luận thế nào cũng không đủ.
Trán Tống Phong lấm tấm mồ hôi, hai chân vòng qua thắt lưng Tiêu Minh Hiên, miệng không ngừng tràn ra rên rỉ, “Sâu hơn một chút nữa...Dùng sức...A...”
Tiêu Minh Hiên hôn lên khóe mắt phủ đầy hơi nước, hung hăng ma sát tại điểm mẫn cảm khiến cho Tống Phong không nhịn được phải kêu lên.
“Ân...Một lần nữa...”
“Thích?”, Tiêu Minh Hiên cắn nhẹ lên môi hắn, thấp giọng hỏi.
“Thích.”
Tiêu Minh Hiên ôm chặt hắn, “Nếu đã thích thì lần sau đừng tùy tiện rời xa anh nữa, ân?”
(Ame: Cái chữ “ân” quá moe, quá dễ xương nên ta quyết định giữ nguyên a~~~)
“Được...”, Ý thức của Tống Phong đã mơ hồ tan rã, hơi nước trong mắt càng đậm, bất lực đặt tay lên cánh tay Tiêu Minh Hiên, uốn éo thắt lưng, “Thêm lần nữa...”
Hô hấp của Tiêu Minh Hiên bị Tống Phong khiêu khích dồn dập, nắm cằm hắn hôn sâu một hơi, trầm luân trong dục vọng. Hai người kịch liệt dây dưa một chỗ, ngay cả không khí xung quanh nháy mắt cũng nóng lên. Đúng lúc này, “cạch” một tiếng, cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Hai người cả kinh. Tiêu Minh Hiên lập tức vung cái chăn lên đắp trên người rồi mới quay đầu lại nhìn.
Phù Minh Sơn vẫn duy trì tư thế mở cửa, đứng dại ra tựa hồ không thể đoán trước được tình huống này. Hắn trố mắt vài giây sau đó nghiền ngẫm suy nghĩ, lại nhìn thấy vết cào trên người Tiêu Minh Hiên, ánh mắt ngay lập tức sáng rực lên.
Tống Phong, “...”
Tiêu Minh Hiên, “...”
(Ame: *nội tâm gào thét* Phù Minh Sơn, ta hận, ta hận, ta hận !@#$%^&)
Phù Minh Sơn thuận tay khép cửa, kéo dây áo ngủ, “Tao cũng muốn chơi, thêm một người.”
Tiêu Minh Hiên không nói gì, rút ra khỏi cơ thể Tống Phong, tùy ý dùng khăn tắm quấn quanh eo rồi đi tới chỗ Phù Minh Sơn.
Phù Minh Sơn ném áo ngủ xuống đất, vật nào đó dưới đũng quần hắn đã nổi lên cảm giác vô cùng rõ ràng. Hắn gắt gao nhìn Tiêu Minh Hiên chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh eo, liếm liếm môi, muốn đưa tay sờ sờ.
Tiêu Minh Hiên bắt lấy cánh tay hắn, xoay một vòng, đem cả hai tay trói lại.
Ánh mắt Phù Minh Sơn sáng rỡ, thanh âm có chút khàn khàn, “Muốn trói tao? Tốt, bên kia có dây thừng.”
“Tao vừa rồi nhìn thấy trên người bảo tiêu của mày có đeo côn điện. Mày muốn thì tự mình chơi một cái, vừa thô to lại vừa có điện, đảm bảo mày cực kì thích”, Tiêu Minh Hiên nói, lôi hắn đến cửa nhấc chân đá, thuận tiện nhặt áo ngủ vứt trên mặt đất ném ra, phủi tay đóng cửa “sầm” một tiếng, đủ thấy sự khó chịu của hắn khi bị cắt ngang. Hắn giữ khóa cửa, ôm Tống Phong vào ngực, lại tiếp tục thuận tiện cắm vào trong.
Khẩu khí của Tống Phong không hỏi hổn hển, “Tại sao vừa rồi anh không khóa cửa?”
“Lúc em ngủ cũng không khóa sao?”
Tống Phong cảm nhận được va chạm mãnh liệt của hắn, rên rỉ một tiếng, yếu ớt nằm trong lồng ngực Tiêu Minh Hiên, “Hắn có chìa khóa, tôi cũng có chìa khóa.”
“Nói cách khác, dù có khóa thì...”
Hai người nhìn nhau, lập tức nghe được tiếng đá cửa, nháy mắt trầm mặc. Hai giây sau Tiêu Minh Hiên kéo Tống Phong vào phòng tắm, khóa cửa lại, áp hắn trên tường, hung hăng tiến vào.
Tống Phong thở dốc, cảm thấy người như nhũn ra. Hắn nuốt nước miếng, run rẩy nói, “Phù Minh Sơn sẽ đi vào.”
Tiêu Minh Hiên cắn nhẹ vành tai hắn, “Chuyên tâm”. Sau đó không đợi hắn trả lời, thắt lưng bị bắt lấy, điểm mẫn cảm bị hung hăng va chạm, mỗi một lần đếu chính xác vô cùng. Âm thanh Tống Phong lại càng khàn hơn, ý thức triệt để tan rã.
Bạch Húc Nghiêu và cả đám người còn đang chuẩn bị đi tìm phòng nghỉ ngơi, ai ngờ lại thấy người vừa nãy còn cùng họ nói chuyện phiếm đã bị đá ra khỏi phòng, trên người chỉ mặc độc một cái quần lót, vật nào đó còn đang hưng phấn bừng bừng. Bọn họ nhất thời trầm mặc, còn chưa kịp suy xét có nên gọi hắn hay không thì thấy hắn dùng sức ném áo ngủ, phẫn hận đá cửa.
Mọi người, “...”
Chất lượng cửa của đại trạch Phù gia đương nhiên rất tốt. Phù Minh Sơn đi dép lê, động tác chả có mấy uy hiếp. Hắn đạp vài cái đã mất hết kiên nhẫn, đang định đi lấy chìa khóa thì lại nhìn thấy bọn họ, lập tức đi qua.
Đoàn người yên lặng lui về sau, sợ người này bất mãn lại phát rồ cái gì. Bạch Húc Nghiêu thuần khiết hỏi, “Kết hôn? Còn cãi nhau với vợ?”
“Tôi là gay, không có vợ.”
Bạch Húc Nghiêu nháy mắt mấy cái, “Ra là cãi nhau với tình nhân.”
“Ân, tôi muốn bọn họ làm cùng tôi nhưng họ không chịu.”
Trong đầu mọi người không ngừng quanh quẩn hai chữ “bọn họ”, biểu tình lại thay đổi nháy mắt. Bạch Húc Nghiêu đáng thương hỏi, “Anh nói... bọn họ là anh của tôi?”
“Chính xác”, Phù Minh Sơn nói, nhìn về phía bảo tiêu, “Súng luc, đưa đây.”
Thủ hạ của hắn lập tức đưa súng lục. Phù Minh Sơn đem theo. Bạch Húc Nghiêu chạy qua đi cùng, muốn ngăn cửa. Vệ Tiểu Nghiễn nhanh tay giữ hắn lại, “Em nếu dám chạy ra ngăn, hắn sẽ bắn cả em đấy.”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
“Đoạt súng.”
Bạch Húc Nghiêu nhanh chóng tiến lên nhưng bảo tiêu của Phù Minh Sơn ở bên cạnh hắn đã nhanh tay chặn lại. Chỉ trong có mấy giây thôi nhưng Phù Minh Sơn cũng đã kịp nạp đạn, bắn vài viên vào cửa. Hắn đạp cửa bước vào, nhìn một vòng nhưng không thấy ai, chuyển mắt, quyết đoán nhằm hướng phòng tắm tiến tới, đang muốn bắn thêm mấy mấy phát thì cửa phòng tắm chợt mở, Tiêu Minh Hiên mặc áo tắm đi ra, con ngươi tràn ngập thỏa mãn, “Làm gì?”
Phù Minh Sơn ném súng, “Tao cũng làm, Tống Phong đâu?”
“Đang tắm, sắp ra”, Tiêu Minh Hiên nghiêng người né tay hắn, “Đi tìm người khác mà chơi.”
“Không, tao muốn cùng chúng mày.”
Tống Phong nhanh chóng đi ra, lười biếng nhìn hắn, “Thân ái, nếu mày thực sự khó chịu thì đi hít thuốc phiện đi. Thực sự rất thoải mái.”
“Tao bỏ rồi.”
Tống Phong và Tiêu Minh Hiên bất khả tư nghị. Một người thì hỏi, “Bỏ khi nào?”, người kia lại hỏi, “Sao lại bỏ? Tiếp tục hút đi.”
“Từ lần trước bị vây quét, tao chán bị người ta uy hiếp rồi nên bỏ”, Phù Minh Sơn nhìn bọn họ, ánh mắt cực kì nóng bỏng, hoàn toàn không để ý đến xung quanh có cả đám người vây xem, “Tốt rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta làm đi.”
Hai người trăm miệng một lời, “Mày vẫn nên hút thuốc phiện đi.”
“Không.”
Tống Phong ôm thắt lưng Tiêu Minh Hiên, “Chúng tao không có hứng thú, tìm người khác đi.”
Dục vọng của Phù Minh Sơn đã bị khơi mào, đương nhiên hắn sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, “Không sao, tao có thuốc”, hắn nghiêng đầu phân phó thủ hạ, “Đi lấy.”
(Ame: Xuân dược a~~~)
“Vâng.”
Hai người, “...”
Phù Minh Sơn tiến lên phía trước, “Bảo bối, lại đây, chúng ta cùng làm, hôm nay đừng ai nghĩ sẽ trốn được...”, hắn vừa nói vừa cởi quần lót, cánh tay đang vươn tới thì bị Tiêu Minh Hiên đè lại, “Đi lấy dây thừng tới.”
Ánh mắt Phù Minh Sơn lại càng thêm nóng rực, gật đầu bước đi. Tiêu Minh Hiên nhanh chóng chớp lấy thời cơ, bổ một nhát vào gáy khiến hắn gục xuống, bất tỉnh.
Mọi người, “...”
Thủ hạ kia đúng lúc đó cũng trở lại, tay cầm mấy cái kim tiêm quen thuộc, nhìn thấy một màn như vậy liền tiến đến nhìn Phù Minh Sơn nằm trên mặt đất, tiện đà ngẩng lên nhìn bọn họ, vẻ mặt mờ mịt. Tiêu Minh Hiên bình tĩnh phân phó, “Đã không cần dùng nữa, đem hắn nâng đi.”
Người nọ, “...”
Thủ hạ không còn cách nào khác đành phải khiêng ông chủ nhà mình về phòng. Bạch Húc Nghiêu nơm nớp lo sợ, “Hiện tại ngất rồi sao...Ngất rồi thì phải làm sao?”
“Không sao”, Tiêu Minh Hiên nói, một tay ôm vợ mình đi đến giường lớn. Hắn và Tống Phong đã mấy ngày rồi chưa nghỉ ngơi thoải mái, giờ vừa mới phát tiết xong, thần kinh thả lỏng, đương nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Tống Phong phất tay với bọn họ, lười biếng giải thích, “Hắn cũng không phải sắc quỷ, chỉ cần sau khi hưng trí qua đi, đợi thanh tỉnh là không sao hết. Yên tâm đi.”
Mọi người liền gật đầu, trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, quả nhiên Phù Minh Sơn cũng không nổi điên gì, chỉ là lúc ăn sáng, ánh mắt nhìn hai người có điểm khó chịu. Tiêu Minh Hiên và Tống Phong vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu ăn cơm. Phù Minh Sơn cũng không nói gì, chỉ dặn bọn họ không được chạy loạn, sau đó xoay người rời đi.
Bạch Húc Nghiên cắn ngón tay, “Anh, hắn đi đâu vậy?”
“Đi Thái Lan tìm Điện. Hai ngày tới có lẽ sẽ không trở về”, Tống Phong giải thích, “Hắn đi tìm tư liệu đưa anh, đừng nhìn anh như thế”, hắn nhún vai, “Anh đã nói rồi, Phù Minh Sơn không thích làm không công có ai cả. Hắn chỉ cần có lợi ích thì chuyện gì cũng có thể làm.”
Bạch Húc Nghiêu nháy mắt, “Có ý tứ gì?”
“Thế lực của hắn ở Thái Lan và Mianma. Cái tổ chức kia cũng có thế lực ở đó, lại có xu hướng càng ngày càng phát triển”, Tống Phong lười biếng nói, “Hắn cung cấp tin tức cho anh, mượn tay anh tiêu diệt cái tổ chức kia. Hai bên đều có lợi, vui vẻ hợp tác. Vậy thôi.”
Bạch Húc Nghiêu gật đầu, “Em hiểu rồi.”
Tống Phong lại nhìn bọn họ, “Tôi nói mấy người...”
Tiêu Minh Hiên ôm hắn vào ngực, “Không cần nói gì cả. Bọn họ không ai rời khỏi đây đâu.”
Mọi người vừa nghe nói, “xoát” một tiếng nhìn hắn, ánh mắt kiên nghị. Tống Phong cùng bọn họ nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng đành thở dài chấp nhận. Bọn họ ở đại trạch Phù gia nhàm chán đi dạo, cuối cùng đi đến hậu viện, chỉ thấy nơi đó có ba cái bia mộ: Tiêu Minh Hiên, Tống Phong, Thiệu Tu Kiệt.
Tiêu Minh Hiên, “...”
Tống Phong an ủi hắn, “Không sao, nhìn nhiều thì sẽ quen thôi.”
Tiêu Minh Hiên phân phó, “Đem hai cái này đào lên.”
Bốn ngày sau, Phù Minh Sơn cuối cùng cũng trở về. Chuyện đầu tiên hắn làm không phải là đưa Tống Phong tư liệu mà là chỉ vào hậu viện nhà mình, “Chuyện gì xảy ra?”
Người hầu trong đại trạch yên lặng nhìn hắn, đem mọi chuyện kể lại. Phù Minh Sơn lập tức nói, “Bia mộ đâu? Mau kéo về cho tôi.”
Vì thế, tất cả người hầu đành phải ra sức kéo bia mộ trở về, lòng cảm thán: Khẩu vị của ông chủ quá nặng rồi.
Phù Minh Sơn nhìn qua nhìn lại một vòng, thấy thực vừa mắt. Lúc đó mới sai thủ hạ đem tài liệu cho Tống Phong, “Này, đây là địa chỉ mà Điện hay tới.”
Tống Phong cầm lấy, cẩn thận đọc. Tiêu Minh Hiên nhíu mày, “Em muốn tìm hắn?”
“Ân, nếu muốn tra được người phía sau là ai, đương nhiên phải tự mình đến hỏi. Nếu hỏi ra thì tốt, không hỏi ra thì giết”, Tống Phong nói, vẫn không ngẩng đầu lên, “Người phía sau màn kia nếu tiếp tục phái thêm người, hắn phái một người tôi giết một người, phái hai người giết cả đôi đến khi lần ra hắn thì thôi.”
Phù Minh Sơn cười “Hắc” một tiếng, ngồi xuống bên cạnh hắn, “Có cá tính. Cho nên, tao mới đặc biệt thích mày, bảo bối.”
Tống Phong không để ý đến hắn. Tâm tình Phù Minh Sơn có lẽ rất tốt, quay người nhìn hắn rồi vươn tay xoa đầu. Sau đó, cái tay nào đó nhanh chóng bị đập ra.
“Làm gì?”
“Em ấy là của tôi.”
“Tao biết”, Phù Minh Sơn nói xong lại sờ sờ đầu Tống Phong.
Tiêu Minh Hiên, “...”
Một đám người ngồi đó không xa, chỉ biết yên lặng nhìn. Đúng lúc này, thủ hạ của Phù Minh Sơn đến, nói với hắn mấy câu khiến ý cười trên mặt hắn càng sâu, “Được rồi, để hắn ra.”
“Vâng”, người nọ nói vào bộ đàm vài câu, sau đó, cửa bị đẩy ra, một người đi vào.
Thiệu Tu Kiệt vừa mới bước vào, nhìn thấy Tống Phong đang được một người ôm vào ngực, ánh mắt đảo qua nhìn về phía nam nhân kia, lại phát hiện người nọ cũng đang nhìn hắn, liền bình tĩnh nói, “Tiêu tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt.”
Nụ hôn có chút thô lỗ, cuồng dã, tựa như phát tiết, trừng phạt. Tống Phong thậm chí còn cảm thấy mùi vị tanh nồng của máu tươi trong miệng nhưng hắn không phản kháng, cũng chẳng hề thấy chán ghét bởi trong lòng hắn đã sớm hình thành suy nghĩ: nam nhân cường hãn này, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không thương tổn đến hắn. Cảm giác này khiến cho người ta thực an tâm đến mức nghiện, không muốn buông tay ra.
Tống Phong phối hợp hé miệng, hai tay ôm đầu Tiêu Minh Hiên kịch liệt cùng nhau hôn môi. Bàn tay Tiêu Minh Hiên ấm áp, hơi dùng lực vuốt ve trên người hắn khiến Tống Phong rên lên một tiếng, hô hấp lập tức rối loạn. Từ lúc rời Hình Thiên, thần kinh của hắn luôn buộc chặt, hoàn cảnh nguy hiểm khiến hắn luôn phải tỉnh táo duy trì cảnh giác, ngay cả một người đáng tin cũng không có, chỉ có áp lực và cô tịch.
Hiện tại cảm giác này nhờ có Tiêu Minh Hiên mà từ từ biến mất. Tinh thần Tống Phong chợt buông lỏng, thực sự muốn, muốn đến điên rồi.
Động tác hai người dần trở nên kịch kiệt, thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề. Dục vọng bốc lên mãnh liệt khiến cơ thể dần dần sinh ra biến hóa. Tiêu Minh Hiên buông Tống Phong ra, môi hôn lên từng tấc da thịt từ cổ trượt dần xuống dưới, lưu lại một chuỗi hồng ngân chói mắt.
Toàn bộ thân thể Tống Phong rơi ngay trên đệm mềm mại, khóe mắt bị dục vọng làm cho phiếm hồng, vươn chân cọ cọ trên lưng hắn, vừa thở dôc vừa thúc giục, “Nhanh lên...”
Tiêu Minh Hiên ngẩng đầu, đáy mắt cũng giăng đầy tơ máu. Hắn mở tủ đầu giường, tìm kiếm.
“Không có ở đó”, Tống Phong đương nhiên biết hắn tìm cái gì, nói giọng khàn khàn, “Lần trước Phù Minh Sơn đem đến một lọ, ngại chướng mắt tôi nên đã ném vào tủ quần áo. Chỗ đó, chính là ngăn kéo thứ hai.”
Tiêu Minh Hiên lập tức xuống giường tìm, lấy ra một ít vào tay, tách chân Tống Phong ra, chậm rãi chen một ngón tay vào.
(Ame: Ờ, cái đó thì ai cũng biết là cái gì rồi đấy.)
Tống Phong nhịn không được, khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, “Điểm nhẹ...”
Tiêu Minh Hiên không đáp, cúi đầu áp môi lên, đem tất cả kháng nghị của người kia đẩy vào trong, phía dưới lại tăng thêm một ngón tay, sau đó rút ra, bắt lấy thắt lưng hắn, dùng sức đem hạ thể trướng nóng của mình đỉnh vào nơi sâu nhất.
“Đừng!”, Tống Phong không khỏi run lên một cái, bàn tay đặt trên lưng Tiêu Minh Hiên co lại, lưu lại vào vết cào nhợt nhạt.
Tiêu Minh Hiên hôn nhẹ khóe môi hắn, chậm rãi đứng lên, cúi đầu quan sát vẻ mặt của hắn, giọng nói có chút khống chế, “...Đau?”
Hơi thở Tống Phong loạn thành một đoàn, giọng nói đứt quãng, “Không, cảm giác vừa rồi mới thỏa mãn...Anh cứ tới đi.”
Tiêu Minh Hiên nở nụ cười. Hôm nay có lẽ bọn họ muốn làm kịch liệt một lần. Hắn hôn nhẹ Tống Phong, bàn tay nắm tại thắt lưng lại dùng lực siết chặt, tăng tốc. Cảm giác mất hồn này khiến hắn không thể khống chế tâm tình của mình, chỉ muốn hết một lần lại một lần, vô luận thế nào cũng không đủ.
Trán Tống Phong lấm tấm mồ hôi, hai chân vòng qua thắt lưng Tiêu Minh Hiên, miệng không ngừng tràn ra rên rỉ, “Sâu hơn một chút nữa...Dùng sức...A...”
Tiêu Minh Hiên hôn lên khóe mắt phủ đầy hơi nước, hung hăng ma sát tại điểm mẫn cảm khiến cho Tống Phong không nhịn được phải kêu lên.
“Ân...Một lần nữa...”
“Thích?”, Tiêu Minh Hiên cắn nhẹ lên môi hắn, thấp giọng hỏi.
“Thích.”
Tiêu Minh Hiên ôm chặt hắn, “Nếu đã thích thì lần sau đừng tùy tiện rời xa anh nữa, ân?”
(Ame: Cái chữ “ân” quá moe, quá dễ xương nên ta quyết định giữ nguyên a~~~)
“Được...”, Ý thức của Tống Phong đã mơ hồ tan rã, hơi nước trong mắt càng đậm, bất lực đặt tay lên cánh tay Tiêu Minh Hiên, uốn éo thắt lưng, “Thêm lần nữa...”
Hô hấp của Tiêu Minh Hiên bị Tống Phong khiêu khích dồn dập, nắm cằm hắn hôn sâu một hơi, trầm luân trong dục vọng. Hai người kịch liệt dây dưa một chỗ, ngay cả không khí xung quanh nháy mắt cũng nóng lên. Đúng lúc này, “cạch” một tiếng, cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Hai người cả kinh. Tiêu Minh Hiên lập tức vung cái chăn lên đắp trên người rồi mới quay đầu lại nhìn.
Phù Minh Sơn vẫn duy trì tư thế mở cửa, đứng dại ra tựa hồ không thể đoán trước được tình huống này. Hắn trố mắt vài giây sau đó nghiền ngẫm suy nghĩ, lại nhìn thấy vết cào trên người Tiêu Minh Hiên, ánh mắt ngay lập tức sáng rực lên.
Tống Phong, “...”
Tiêu Minh Hiên, “...”
(Ame: *nội tâm gào thét* Phù Minh Sơn, ta hận, ta hận, ta hận !@#$%^&)
Phù Minh Sơn thuận tay khép cửa, kéo dây áo ngủ, “Tao cũng muốn chơi, thêm một người.”
Tiêu Minh Hiên không nói gì, rút ra khỏi cơ thể Tống Phong, tùy ý dùng khăn tắm quấn quanh eo rồi đi tới chỗ Phù Minh Sơn.
Phù Minh Sơn ném áo ngủ xuống đất, vật nào đó dưới đũng quần hắn đã nổi lên cảm giác vô cùng rõ ràng. Hắn gắt gao nhìn Tiêu Minh Hiên chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh eo, liếm liếm môi, muốn đưa tay sờ sờ.
Tiêu Minh Hiên bắt lấy cánh tay hắn, xoay một vòng, đem cả hai tay trói lại.
Ánh mắt Phù Minh Sơn sáng rỡ, thanh âm có chút khàn khàn, “Muốn trói tao? Tốt, bên kia có dây thừng.”
“Tao vừa rồi nhìn thấy trên người bảo tiêu của mày có đeo côn điện. Mày muốn thì tự mình chơi một cái, vừa thô to lại vừa có điện, đảm bảo mày cực kì thích”, Tiêu Minh Hiên nói, lôi hắn đến cửa nhấc chân đá, thuận tiện nhặt áo ngủ vứt trên mặt đất ném ra, phủi tay đóng cửa “sầm” một tiếng, đủ thấy sự khó chịu của hắn khi bị cắt ngang. Hắn giữ khóa cửa, ôm Tống Phong vào ngực, lại tiếp tục thuận tiện cắm vào trong.
Khẩu khí của Tống Phong không hỏi hổn hển, “Tại sao vừa rồi anh không khóa cửa?”
“Lúc em ngủ cũng không khóa sao?”
Tống Phong cảm nhận được va chạm mãnh liệt của hắn, rên rỉ một tiếng, yếu ớt nằm trong lồng ngực Tiêu Minh Hiên, “Hắn có chìa khóa, tôi cũng có chìa khóa.”
“Nói cách khác, dù có khóa thì...”
Hai người nhìn nhau, lập tức nghe được tiếng đá cửa, nháy mắt trầm mặc. Hai giây sau Tiêu Minh Hiên kéo Tống Phong vào phòng tắm, khóa cửa lại, áp hắn trên tường, hung hăng tiến vào.
Tống Phong thở dốc, cảm thấy người như nhũn ra. Hắn nuốt nước miếng, run rẩy nói, “Phù Minh Sơn sẽ đi vào.”
Tiêu Minh Hiên cắn nhẹ vành tai hắn, “Chuyên tâm”. Sau đó không đợi hắn trả lời, thắt lưng bị bắt lấy, điểm mẫn cảm bị hung hăng va chạm, mỗi một lần đếu chính xác vô cùng. Âm thanh Tống Phong lại càng khàn hơn, ý thức triệt để tan rã.
Bạch Húc Nghiêu và cả đám người còn đang chuẩn bị đi tìm phòng nghỉ ngơi, ai ngờ lại thấy người vừa nãy còn cùng họ nói chuyện phiếm đã bị đá ra khỏi phòng, trên người chỉ mặc độc một cái quần lót, vật nào đó còn đang hưng phấn bừng bừng. Bọn họ nhất thời trầm mặc, còn chưa kịp suy xét có nên gọi hắn hay không thì thấy hắn dùng sức ném áo ngủ, phẫn hận đá cửa.
Mọi người, “...”
Chất lượng cửa của đại trạch Phù gia đương nhiên rất tốt. Phù Minh Sơn đi dép lê, động tác chả có mấy uy hiếp. Hắn đạp vài cái đã mất hết kiên nhẫn, đang định đi lấy chìa khóa thì lại nhìn thấy bọn họ, lập tức đi qua.
Đoàn người yên lặng lui về sau, sợ người này bất mãn lại phát rồ cái gì. Bạch Húc Nghiêu thuần khiết hỏi, “Kết hôn? Còn cãi nhau với vợ?”
“Tôi là gay, không có vợ.”
Bạch Húc Nghiêu nháy mắt mấy cái, “Ra là cãi nhau với tình nhân.”
“Ân, tôi muốn bọn họ làm cùng tôi nhưng họ không chịu.”
Trong đầu mọi người không ngừng quanh quẩn hai chữ “bọn họ”, biểu tình lại thay đổi nháy mắt. Bạch Húc Nghiêu đáng thương hỏi, “Anh nói... bọn họ là anh của tôi?”
“Chính xác”, Phù Minh Sơn nói, nhìn về phía bảo tiêu, “Súng luc, đưa đây.”
Thủ hạ của hắn lập tức đưa súng lục. Phù Minh Sơn đem theo. Bạch Húc Nghiêu chạy qua đi cùng, muốn ngăn cửa. Vệ Tiểu Nghiễn nhanh tay giữ hắn lại, “Em nếu dám chạy ra ngăn, hắn sẽ bắn cả em đấy.”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
“Đoạt súng.”
Bạch Húc Nghiêu nhanh chóng tiến lên nhưng bảo tiêu của Phù Minh Sơn ở bên cạnh hắn đã nhanh tay chặn lại. Chỉ trong có mấy giây thôi nhưng Phù Minh Sơn cũng đã kịp nạp đạn, bắn vài viên vào cửa. Hắn đạp cửa bước vào, nhìn một vòng nhưng không thấy ai, chuyển mắt, quyết đoán nhằm hướng phòng tắm tiến tới, đang muốn bắn thêm mấy mấy phát thì cửa phòng tắm chợt mở, Tiêu Minh Hiên mặc áo tắm đi ra, con ngươi tràn ngập thỏa mãn, “Làm gì?”
Phù Minh Sơn ném súng, “Tao cũng làm, Tống Phong đâu?”
“Đang tắm, sắp ra”, Tiêu Minh Hiên nghiêng người né tay hắn, “Đi tìm người khác mà chơi.”
“Không, tao muốn cùng chúng mày.”
Tống Phong nhanh chóng đi ra, lười biếng nhìn hắn, “Thân ái, nếu mày thực sự khó chịu thì đi hít thuốc phiện đi. Thực sự rất thoải mái.”
“Tao bỏ rồi.”
Tống Phong và Tiêu Minh Hiên bất khả tư nghị. Một người thì hỏi, “Bỏ khi nào?”, người kia lại hỏi, “Sao lại bỏ? Tiếp tục hút đi.”
“Từ lần trước bị vây quét, tao chán bị người ta uy hiếp rồi nên bỏ”, Phù Minh Sơn nhìn bọn họ, ánh mắt cực kì nóng bỏng, hoàn toàn không để ý đến xung quanh có cả đám người vây xem, “Tốt rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta làm đi.”
Hai người trăm miệng một lời, “Mày vẫn nên hút thuốc phiện đi.”
“Không.”
Tống Phong ôm thắt lưng Tiêu Minh Hiên, “Chúng tao không có hứng thú, tìm người khác đi.”
Dục vọng của Phù Minh Sơn đã bị khơi mào, đương nhiên hắn sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, “Không sao, tao có thuốc”, hắn nghiêng đầu phân phó thủ hạ, “Đi lấy.”
(Ame: Xuân dược a~~~)
“Vâng.”
Hai người, “...”
Phù Minh Sơn tiến lên phía trước, “Bảo bối, lại đây, chúng ta cùng làm, hôm nay đừng ai nghĩ sẽ trốn được...”, hắn vừa nói vừa cởi quần lót, cánh tay đang vươn tới thì bị Tiêu Minh Hiên đè lại, “Đi lấy dây thừng tới.”
Ánh mắt Phù Minh Sơn lại càng thêm nóng rực, gật đầu bước đi. Tiêu Minh Hiên nhanh chóng chớp lấy thời cơ, bổ một nhát vào gáy khiến hắn gục xuống, bất tỉnh.
Mọi người, “...”
Thủ hạ kia đúng lúc đó cũng trở lại, tay cầm mấy cái kim tiêm quen thuộc, nhìn thấy một màn như vậy liền tiến đến nhìn Phù Minh Sơn nằm trên mặt đất, tiện đà ngẩng lên nhìn bọn họ, vẻ mặt mờ mịt. Tiêu Minh Hiên bình tĩnh phân phó, “Đã không cần dùng nữa, đem hắn nâng đi.”
Người nọ, “...”
Thủ hạ không còn cách nào khác đành phải khiêng ông chủ nhà mình về phòng. Bạch Húc Nghiêu nơm nớp lo sợ, “Hiện tại ngất rồi sao...Ngất rồi thì phải làm sao?”
“Không sao”, Tiêu Minh Hiên nói, một tay ôm vợ mình đi đến giường lớn. Hắn và Tống Phong đã mấy ngày rồi chưa nghỉ ngơi thoải mái, giờ vừa mới phát tiết xong, thần kinh thả lỏng, đương nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Tống Phong phất tay với bọn họ, lười biếng giải thích, “Hắn cũng không phải sắc quỷ, chỉ cần sau khi hưng trí qua đi, đợi thanh tỉnh là không sao hết. Yên tâm đi.”
Mọi người liền gật đầu, trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, quả nhiên Phù Minh Sơn cũng không nổi điên gì, chỉ là lúc ăn sáng, ánh mắt nhìn hai người có điểm khó chịu. Tiêu Minh Hiên và Tống Phong vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cúi đầu ăn cơm. Phù Minh Sơn cũng không nói gì, chỉ dặn bọn họ không được chạy loạn, sau đó xoay người rời đi.
Bạch Húc Nghiên cắn ngón tay, “Anh, hắn đi đâu vậy?”
“Đi Thái Lan tìm Điện. Hai ngày tới có lẽ sẽ không trở về”, Tống Phong giải thích, “Hắn đi tìm tư liệu đưa anh, đừng nhìn anh như thế”, hắn nhún vai, “Anh đã nói rồi, Phù Minh Sơn không thích làm không công có ai cả. Hắn chỉ cần có lợi ích thì chuyện gì cũng có thể làm.”
Bạch Húc Nghiêu nháy mắt, “Có ý tứ gì?”
“Thế lực của hắn ở Thái Lan và Mianma. Cái tổ chức kia cũng có thế lực ở đó, lại có xu hướng càng ngày càng phát triển”, Tống Phong lười biếng nói, “Hắn cung cấp tin tức cho anh, mượn tay anh tiêu diệt cái tổ chức kia. Hai bên đều có lợi, vui vẻ hợp tác. Vậy thôi.”
Bạch Húc Nghiêu gật đầu, “Em hiểu rồi.”
Tống Phong lại nhìn bọn họ, “Tôi nói mấy người...”
Tiêu Minh Hiên ôm hắn vào ngực, “Không cần nói gì cả. Bọn họ không ai rời khỏi đây đâu.”
Mọi người vừa nghe nói, “xoát” một tiếng nhìn hắn, ánh mắt kiên nghị. Tống Phong cùng bọn họ nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng đành thở dài chấp nhận. Bọn họ ở đại trạch Phù gia nhàm chán đi dạo, cuối cùng đi đến hậu viện, chỉ thấy nơi đó có ba cái bia mộ: Tiêu Minh Hiên, Tống Phong, Thiệu Tu Kiệt.
Tiêu Minh Hiên, “...”
Tống Phong an ủi hắn, “Không sao, nhìn nhiều thì sẽ quen thôi.”
Tiêu Minh Hiên phân phó, “Đem hai cái này đào lên.”
Bốn ngày sau, Phù Minh Sơn cuối cùng cũng trở về. Chuyện đầu tiên hắn làm không phải là đưa Tống Phong tư liệu mà là chỉ vào hậu viện nhà mình, “Chuyện gì xảy ra?”
Người hầu trong đại trạch yên lặng nhìn hắn, đem mọi chuyện kể lại. Phù Minh Sơn lập tức nói, “Bia mộ đâu? Mau kéo về cho tôi.”
Vì thế, tất cả người hầu đành phải ra sức kéo bia mộ trở về, lòng cảm thán: Khẩu vị của ông chủ quá nặng rồi.
Phù Minh Sơn nhìn qua nhìn lại một vòng, thấy thực vừa mắt. Lúc đó mới sai thủ hạ đem tài liệu cho Tống Phong, “Này, đây là địa chỉ mà Điện hay tới.”
Tống Phong cầm lấy, cẩn thận đọc. Tiêu Minh Hiên nhíu mày, “Em muốn tìm hắn?”
“Ân, nếu muốn tra được người phía sau là ai, đương nhiên phải tự mình đến hỏi. Nếu hỏi ra thì tốt, không hỏi ra thì giết”, Tống Phong nói, vẫn không ngẩng đầu lên, “Người phía sau màn kia nếu tiếp tục phái thêm người, hắn phái một người tôi giết một người, phái hai người giết cả đôi đến khi lần ra hắn thì thôi.”
Phù Minh Sơn cười “Hắc” một tiếng, ngồi xuống bên cạnh hắn, “Có cá tính. Cho nên, tao mới đặc biệt thích mày, bảo bối.”
Tống Phong không để ý đến hắn. Tâm tình Phù Minh Sơn có lẽ rất tốt, quay người nhìn hắn rồi vươn tay xoa đầu. Sau đó, cái tay nào đó nhanh chóng bị đập ra.
“Làm gì?”
“Em ấy là của tôi.”
“Tao biết”, Phù Minh Sơn nói xong lại sờ sờ đầu Tống Phong.
Tiêu Minh Hiên, “...”
Một đám người ngồi đó không xa, chỉ biết yên lặng nhìn. Đúng lúc này, thủ hạ của Phù Minh Sơn đến, nói với hắn mấy câu khiến ý cười trên mặt hắn càng sâu, “Được rồi, để hắn ra.”
“Vâng”, người nọ nói vào bộ đàm vài câu, sau đó, cửa bị đẩy ra, một người đi vào.
Thiệu Tu Kiệt vừa mới bước vào, nhìn thấy Tống Phong đang được một người ôm vào ngực, ánh mắt đảo qua nhìn về phía nam nhân kia, lại phát hiện người nọ cũng đang nhìn hắn, liền bình tĩnh nói, “Tiêu tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt.”
/73
|