Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, bên ngoài cũng đã ầm ĩ. Cản đỉnh núi Ngọc Long nhốn nháo một mảnh. Vân Khinh Tiếu lăn vài vòng, chậm rãi mở hai mắt, tai thậm chí là có thể nghe loáng thoáng tiếng thảo luận về Thiên Thánh quả bên ngoài. Mở mắt ra nhìn trong lều vẫn là khoảng không gian đen kịt, Vân Khinh Tiếu đoán chừng lúc này khoảng canh bốn canh năm (1). Chẳng lẽ Thiên Thánh quả chín rồi sao? Bọn họ định đi xuống hái à? (1) Một ngày có 12 canh, một canh là hai tiếng đồng hồ, canh một tính từ 11 giờ đêm. Canh bốn canh năm là tầm 5 hay 6 giờ sáng. Bò dậy mặc quần áo, vén đại tóc lên, Vân Khinh Tiếu vén màn lều lên, bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng rõ, nhìn cảnh vật cách đó không xa vẫn còn mơ hồ. Hai hàng chân mày thanh tú khẽ nhíu lại, những người này đến quá sớm đấy chứ? Lúc này kẻ nào dám nhảy xuống vách đá? Đi tới lều của Lãnh Vô Tà, nhìn thấy bên trong đã đốt nến, Vân Khinh Tiếu đứng ở cửa nhẹ giọng hô: “Lãnh đại ca?” “Khinh Tiếu, ngươi chờ bên ngoài một lát đã” Trong lều truyền đến giọng nói trầm thấp ôn hòa, hoàn toàn không có giọng khàn khàn của người khi vừa tỉnh lại. Không ngờ hắn cũng dậy sớm như vậy, nhưng bên ngoài ồn như thế hắn có muốn ngủ cũng ngủ không được. Đứng bên ngoài trong chốc lát, Lãnh Vô Tà mới để cho Vân Khinh Tiếu đi vào. Sau khi đi vào, nàng liền phát hiện bên trong còn có một gã nam tử xa lạ khác. Tên nam tử xa lạ kia yên lặng nhìn Vân Khinh Tiếu, mà Lãnh Vô Tà vẫn đứng một bên, khẽ cúi thấp đầu, tư thế cùng thái độ kia khiến cho người ta cảm thấy rất cung kính. Vân Khinh Tiếu hơi sững sờ, cảm thấy có chút không đúng. Lãnh Vô Tà không giống như là Lãnh Vô Tà, khí thế nam tử xa lạ bên cạnh hắn lại có chút giống. “Lãnh đại ca…” Vân Khinh Tiếu nhìn Lãnh Vô Tà, trong mắt có nghi ngờ. “Xem ra Khinh Tiếu cũng không nhận ra ta. Kinh Phong ngươi ra ngoài trước đi!” Giọng nói quen thuộc từ trong miệng nam tử xa lạ truyền ra, Vân Khinh Tiếu kinh ngạc chuyển ánh mắt. Nàng chưa từng thấy nam tử này, giọng nói đúng thật là của Lãnh Vô Tà, nhưng sao gương mặt lại không giống? “Vâng!” Nam tử có gương mặt của Lãnh Vô Tà cung kính thi lễ một cái, rồi rời khỏi lều. Vân Khinh Tiếu cau mày nhìn bóng dáng rời đi kia. Nam tử xa lạ nhàn nhạt mở miệng: “Khinh Tiếu chưa từng thấy dịch dung sao?” Dịch dung? Nghe thấy hai chữ đó, Vân Khinh Tiếu hoàn toàn hiểu ra sự việc trước mắt. Nàng chuyển mắt nhìn tới bộ dạng không giống như trước của Lãnh Vô Tà. Lãnh Vô Tà bị ánh mắt nhìn chăm chú của nàng khiến chịu không nổi, phải ho nhẹ hai tiếng “Xem ra tay nghề của Kinh Phong càng ngày càng có thể loạn giả thành thật rồi” Vân Khinh Tiếu kinh ngạc gật đầu, thở dài nói: “Ừ, thuật dịch dung lợi hại như vậy, chỉ sợ nữ nhân xấu xí nhất trên thế giới giao tào tay hắn cũng có thể biến thành tiên nữa đẹp nhất trên thế giới” “Nữ nhân đẹp nhất cũng có thể bị hắn biến thành xấu nhất” Lãnh Vô Tà liếc nhìn Vân Khinh Tiếu một cái, trong mắt có nụ cười nhẹ, sau đó xoay người lựa những thứ cần mang theo cất vào người. Vân Khinh Tiếu nhìn phía sau lưng của hắn, bĩu môi: “Lãnh đại ca, ngươi thật hài hước, thật thông minh. Chỉ là cho dù Lãnh đại ca có thay đổi gương mặt cũng vẫn lãnh khốc như vậy. Gương mặt lúc này của Lãnh đại ca thật sự không che lấp được khí chất của ngươi, tài nghệ dịch dung của Kinh Phong không chê vào đâu được. Thế nhưng cho dù Lãnh đại ca có thay đổi diện mạo nhưng giọng nói cũng không đổi được, chỉ sợ mở miệng sẽ khiến cho người ta phát hiện ra”
/53
|