Vệ Lăng Phong cao giọng lạnh lẽo cười: «Điên điên khủng khùng? Chuyện này là sao đây?»
Tô tứ tiểu thư sợ bị Tô ngũ tiểu thư đoạt lấy cơ hội khoe mẽ trước mặt Vương gia, đi trước một bước, tiến đến trước mặt Vệ Lăng Phong, dùng ngữ khí lấy lòng rồi thêm mắm thêm muối nói:
«Vương gia, ngài không biết đấy thôi, Tô Tất này a, đầu óc có vấn đề, lúc nhỏ bị đánh rồi trở nên điên điên khùng khùng, tổ mẫu sợ ảnh hưởng đến danh dự của Tô phủ nên đã đem nàng vứt ở đây, không nghĩ nhiều năm vậy rồi mà nàng vẫn còn sống.»
Vệ Lăng Phong xiết chặt nắm đấm, sắc mặt giận dữ, ngược lại cười càng thêm yêu mỵ rực rỡ, đôi mắt đen sẫm nhìn chằm chằm Tô tứ tiểu thư, từng chữ một chậm rãi hỏi: «Các ngươi, đều muốn, nàng chết sao?»
«Người như thế, sống chỉ tổ lãng phí lương thực, không bằng chết sớm một chút, không phải sao? Hơn nữa, Vương gia ngài không phải luôn cho rằng người ngu ngốc không nên xuất hiện trên thế giới này sao?» [Băng: Đang tự chửi mình đấy à? (`_っ´)]
Tô tứ tiểu thư vì vị trí Ninh Vương phi nên đã sớm đem tính tình sở thích của Ninh vương hỏi rõ ràng, nhưng ai ngờ cái kết luận mà nàng tự cho là đúng lại mang đến cho nàng tai họa ngập đầu.
Khuôn mặt Ninh vương tuấn mỹ đến cực điểm, lúc mìm cười lại càng thêm sáng lạn, nụ cười mang theo sự tà ác lãnh khốc: «Tốt lắm, ngươi thực hiểu rõ bổn vương.»
Hắn nói nhẹ nhàng, cười đến băng lãnh.
Trên mặt Tô tứ tiểu thư lộ vẻ vui mừng, thẹn thùng gật đầu: «Đa tạ Vương gia khen ngợi, đây là việc thiếp phải làm.»
Chỉ có Tô ngũ tiểu thư trong bụng âm thầm suy đoán:
Ninh vương là đang khen Tứ tỷ sao? Thế nhưng, nụ cười trên miệng hắn sao lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi như vậy?
Tô tứ tiểu thư được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ghé sát vào người Ninh vương, nũng nịu nói: «Vương gia, ở đây chơi một chút cũng không vui, phong cảnh cũng không đẹp, không bằng chúng ta đi đến viện của ta đi, ta sẽ tự tay pha hồng trà cho ngài, được không?»
Ninh vương vốn định đẩy nàng ra, nhưng lại thoáng thấy thân ảnh trong viện, nhất thời thay đổi chủ ý, mỉm cười nói: «Không vội, cứ vào đó xem trước đã, nói không chừng ở đây lại cất giấy báu vật của Tô phủ các ngươi ấy chứ.»
Nói xong, Ninh vương phất áo, bước vào trong sân.
«Báu vật? Vương gia cũng thật thích nói giỡn.» Tô tứ tiểu thư cười đến rớt cả lớp phấn trên mặt, «Nếu như ở đây có báu vật, mắt ta đây coi như bị chọc mù rồi, chứng tỏ Tô Tình ta có mắt không tròng!»
«Đây là ngươi tự nói, không ai ép ngươi.» Đôi mắt Vệ Lăng Phong lạnh lẽo, nở nụ cười quỷ quyệt.
Tô tứ tiểu thư bị đôi mắt tà mị của Ninh vương khóa trụ, trong lòng có chút sợ hãi, khóe miệng đang cười cứng lại, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, chỉ có thể xấu hổ ho khan.
Nhưng Ninh vương vẫn không buông tha nàng, ngữ khí hăm dọa nói: «Thế nào, không định cùng bổn vương đánh cuộc sao?»
Tô Tình trong lòng chấn động, cắn môi dưới miễn cưỡng duy trì nụ cười: «Sao lại không, tất nhiên là có rồi ạ.»
«Tốt lắm.» Ninh vương cười gằn, xoay người nhìn về phía người trong phòng, vẻ mặt dịu dàng hoàn toàn bất đồng với lúc trước: «Bổn vương nói ba ngày sau sẽ đến gặp ngươi thì nhất định sẽ đến, còn không mau ra đón khách?»
Tô Tình kinh ngạc nhìn theo ánh mắt của Ninh vương, nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vũ trụ đảo lộn, khuôn mặt không kiềm chế được mà tràn đầy sự đố kị, khăn lụa nắm chặt trong tay run nhè nhẹ, các khớp ngón tay trở nên trắng bệnh.
Khuôn mặt kia dù không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp đến cùng cực. Đôi mắt như cong cong trăng lưỡi liềm, sóng thu lưu chuyển, ngón tay như ngọc, nước da trắng nõn, tuyết đối là mội đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Tô Tất toàn thân bạch y, vạt áo trắng điểm chút mai hồng, kiểu dáng đặc biệt, tuy rằng trong sáng thuần khiết, nhưng cũng không mất sự uyển chuyển phong nhã. Mái tóc đen dài bay bay trong gió, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, vòng eo tinh tế, khí chất tiên tử không dính chút bụi trần.
Có một loại người, từ nhỏ đã khiến cho phàm nhân nhìn thấy liền cảm thấy tự ti về bản thân mình, chính là để nói người trước mặt đây.
Nhưng một người như vậy sao có thể xuất hiện ở Tô phủ? Lại đang ở trong Thanh Trúc viên, nơi bị mọi người khinh bỉ nhất?
Thấy Ninh vương cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, sóng mắt lưu chuyển, sự đố kị trong lòng Tô Tình như sóng nước dâng trào, lửa giận cũng theo đó mà tràn ra, trong lòng nàng có một dự cảm mơ hồ sẽ mất đi Ninh vương.
«Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong Thanh Trúc viên? Nói mau!» Tô Tình sải bước tiến lên, che ở trước mặt Ninh vương, nàng cho rằng như thế này là có thể ngăn trở ánh mắt của Ninh vương đọng lại trên dung nhan mỹ lệ kia.
Thấy Tô Tình cố làm ra vẻ sợ hãi, khóe miệng Tô Tất hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười trào phúng: «Ta là ai? Tứ tỷ hỏi điều này cũng thật kỳ quái.»
«Ai là Tứ tỷ của ngươi! Trả lời đi, hồ ly tinh ngươi rốt cuộc từ đâu chui ra?»
Trước mặt một cô gái mỹ lệ đến cùng cực này, Tô Tình cảm thấy bị uy hiếp nghiêm trọng, giống như bản thân ở trước mặt nàng ta chỉ là một trò cười.
Từ nhỏ đến lớn đều được sống trong đám mây của chính nàng, làm sao có thể xuất hiện cảm giác như thế này? Ảo giác, đúng, nhất định là ảo giác!
«Ta từ lúc mười tuổi đã ở trong Thanh Trúc viên, Tứ tỷ cho rằng, ta sẽ có thể là ai?» Giọng nói Tô Tất nhẹ nhàng, cười đến băng lãnh.
Nhìn thấy tròng mắt Tô Tình trừng lớn, đáy mắt xuất hiện sự khó tin, trong nháy mắt khiến nàng có một loại khoái cảm được trả thù.
«Ngươi, ngươi là Tô Tất?» Tô Tình quả thực khó có thể tin!
Sao có thể? Lão thái gia chẳng lẽ nói giỡn với nàng? Trong ấn tượng, nha đầu kia xấu xí đê hèn, nhu nhược yếu đuối, từ khi nào lại trở nên xinh đẹp như vậy? Nàng không tin, nàng tuyệt đối không tin!
«Nhiều năm không gặp như vậy, nguyên lai tứ tỷ đã không còn nhớ ta nữa, thật sự đã làm làm khó cho ngươi rồi.» Tô Tất ôn nhu ướt át cười, bộ dáng ngây thơ, «Tứ tỷ, ngươi vì sao toàn thân đều run lên như vậy? Có phải vì nhìn thấy ta nên quá hưng phấn cùng kích động không?»
Nghe vậy, sắc mặt Tô Tình vốn di xanh mét nhất thời đỏ bừng lên, cả người đều phát run, nhưng là vì tức giận mà run rẩy.
Mãi đến lúc này nàng mới hiểu được, vốn dĩ Tô Tất và Ninh vương đã sớm quen biết, báu vật trong miệng Ninh vương kia, chỉ sợ là ám chỉ Tô Tất.
Nàng ta đã sớm dụ dỗ Ninh vương, giờ trước mặt nàng lại còn làm bộ làm tịch, không hổ là tiểu tiện nhân do kỹ nữ thấp hèn sinh ra.
«Tô Tất, kỳ thực ngươi một chút cũng không ngốc, vì sao phải gia điên giả dại ẩn náu ở trong phủ? Ngươi làm như vậy rốt cục là có mục đích gì? Ngươi muốn trả thù Tô phủ có đúng không?» Tô Tình bị ghen tỵ làm mờ mắt, hiện tại nếu soi gương, nàng sẽ thấy chính mình hai mắt đỏ thẫm, đáy mắt lộ vẻ ngoan độc.
Giả điên giả dại? Tô lão phu nhân bên ngoài thì tuyên bố là nàng bị điên, bên trong thì lại đem tỷ đệ các nàng vứt vào trong xó, để cho người khác khi dễ, lạnh lùng dung túng cho bọn họ hại chết Tô Tất.
Đừng tưởng rằng nàng không biết, tiền bạc phụ thân vất vả kiếm được trên danh nghĩa là của chung, vậy mà tỷ đệ các nàng ngay cả một ổ bánh ngô đen tuyền cũng không có mà ăn! Được hưởng thụ từ đầu đến cuối đều là nàng ta, vậy mà giờ còn dám đứng chỉ trích phẩm hạnh của nàng?
Tô Tất mím môi, đôi mắt chứa đầy phẫn nộ, toàn thân tỏa ra sát khí.
Chỉ sợ nếu Tô Tình nói thêm một câu vô nghĩa nữa, nàng sẽ lập tức ra tay phế đi nàng ta!
Vệ Lăng Phong thấy Tô Tất như vậy, đáy mắt hiện lên một sự thương tiếc, hắn duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy người nàng, gé sát vào bên tai nàng, thanh âm mềm mại trước nay chưa từng có nói: «Ngươi là nữ nhân tương lai của ta, chuyện của ngươi cứ để ta quản, được không?»
«Nam nhân đánh nữ nhân, nhìn không hay lắm đâu.» Tô Tất nhíu mày, sau một lúc lâu mới nói ra một câu.
Vệ Lăng Phong dở khóc dở cười, giễu cợt một tiếng: «Ngươi thật sự lo lắng cho bổn vương sao? Bất quá bổn vương cũng không lỗ mãng như trong suy nghĩ của ngươi đâu, tin tương ta, ân?»
Tô Tình thấy hai người họ ái muội dây dưa, tức đến mức mặt mũi tái mét.
Tô tứ tiểu thư sợ bị Tô ngũ tiểu thư đoạt lấy cơ hội khoe mẽ trước mặt Vương gia, đi trước một bước, tiến đến trước mặt Vệ Lăng Phong, dùng ngữ khí lấy lòng rồi thêm mắm thêm muối nói:
«Vương gia, ngài không biết đấy thôi, Tô Tất này a, đầu óc có vấn đề, lúc nhỏ bị đánh rồi trở nên điên điên khùng khùng, tổ mẫu sợ ảnh hưởng đến danh dự của Tô phủ nên đã đem nàng vứt ở đây, không nghĩ nhiều năm vậy rồi mà nàng vẫn còn sống.»
Vệ Lăng Phong xiết chặt nắm đấm, sắc mặt giận dữ, ngược lại cười càng thêm yêu mỵ rực rỡ, đôi mắt đen sẫm nhìn chằm chằm Tô tứ tiểu thư, từng chữ một chậm rãi hỏi: «Các ngươi, đều muốn, nàng chết sao?»
«Người như thế, sống chỉ tổ lãng phí lương thực, không bằng chết sớm một chút, không phải sao? Hơn nữa, Vương gia ngài không phải luôn cho rằng người ngu ngốc không nên xuất hiện trên thế giới này sao?» [Băng: Đang tự chửi mình đấy à? (`_っ´)]
Tô tứ tiểu thư vì vị trí Ninh Vương phi nên đã sớm đem tính tình sở thích của Ninh vương hỏi rõ ràng, nhưng ai ngờ cái kết luận mà nàng tự cho là đúng lại mang đến cho nàng tai họa ngập đầu.
Khuôn mặt Ninh vương tuấn mỹ đến cực điểm, lúc mìm cười lại càng thêm sáng lạn, nụ cười mang theo sự tà ác lãnh khốc: «Tốt lắm, ngươi thực hiểu rõ bổn vương.»
Hắn nói nhẹ nhàng, cười đến băng lãnh.
Trên mặt Tô tứ tiểu thư lộ vẻ vui mừng, thẹn thùng gật đầu: «Đa tạ Vương gia khen ngợi, đây là việc thiếp phải làm.»
Chỉ có Tô ngũ tiểu thư trong bụng âm thầm suy đoán:
Ninh vương là đang khen Tứ tỷ sao? Thế nhưng, nụ cười trên miệng hắn sao lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi như vậy?
Tô tứ tiểu thư được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ghé sát vào người Ninh vương, nũng nịu nói: «Vương gia, ở đây chơi một chút cũng không vui, phong cảnh cũng không đẹp, không bằng chúng ta đi đến viện của ta đi, ta sẽ tự tay pha hồng trà cho ngài, được không?»
Ninh vương vốn định đẩy nàng ra, nhưng lại thoáng thấy thân ảnh trong viện, nhất thời thay đổi chủ ý, mỉm cười nói: «Không vội, cứ vào đó xem trước đã, nói không chừng ở đây lại cất giấy báu vật của Tô phủ các ngươi ấy chứ.»
Nói xong, Ninh vương phất áo, bước vào trong sân.
«Báu vật? Vương gia cũng thật thích nói giỡn.» Tô tứ tiểu thư cười đến rớt cả lớp phấn trên mặt, «Nếu như ở đây có báu vật, mắt ta đây coi như bị chọc mù rồi, chứng tỏ Tô Tình ta có mắt không tròng!»
«Đây là ngươi tự nói, không ai ép ngươi.» Đôi mắt Vệ Lăng Phong lạnh lẽo, nở nụ cười quỷ quyệt.
Tô tứ tiểu thư bị đôi mắt tà mị của Ninh vương khóa trụ, trong lòng có chút sợ hãi, khóe miệng đang cười cứng lại, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, chỉ có thể xấu hổ ho khan.
Nhưng Ninh vương vẫn không buông tha nàng, ngữ khí hăm dọa nói: «Thế nào, không định cùng bổn vương đánh cuộc sao?»
Tô Tình trong lòng chấn động, cắn môi dưới miễn cưỡng duy trì nụ cười: «Sao lại không, tất nhiên là có rồi ạ.»
«Tốt lắm.» Ninh vương cười gằn, xoay người nhìn về phía người trong phòng, vẻ mặt dịu dàng hoàn toàn bất đồng với lúc trước: «Bổn vương nói ba ngày sau sẽ đến gặp ngươi thì nhất định sẽ đến, còn không mau ra đón khách?»
Tô Tình kinh ngạc nhìn theo ánh mắt của Ninh vương, nàng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vũ trụ đảo lộn, khuôn mặt không kiềm chế được mà tràn đầy sự đố kị, khăn lụa nắm chặt trong tay run nhè nhẹ, các khớp ngón tay trở nên trắng bệnh.
Khuôn mặt kia dù không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp đến cùng cực. Đôi mắt như cong cong trăng lưỡi liềm, sóng thu lưu chuyển, ngón tay như ngọc, nước da trắng nõn, tuyết đối là mội đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Tô Tất toàn thân bạch y, vạt áo trắng điểm chút mai hồng, kiểu dáng đặc biệt, tuy rằng trong sáng thuần khiết, nhưng cũng không mất sự uyển chuyển phong nhã. Mái tóc đen dài bay bay trong gió, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, vòng eo tinh tế, khí chất tiên tử không dính chút bụi trần.
Có một loại người, từ nhỏ đã khiến cho phàm nhân nhìn thấy liền cảm thấy tự ti về bản thân mình, chính là để nói người trước mặt đây.
Nhưng một người như vậy sao có thể xuất hiện ở Tô phủ? Lại đang ở trong Thanh Trúc viên, nơi bị mọi người khinh bỉ nhất?
Thấy Ninh vương cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, sóng mắt lưu chuyển, sự đố kị trong lòng Tô Tình như sóng nước dâng trào, lửa giận cũng theo đó mà tràn ra, trong lòng nàng có một dự cảm mơ hồ sẽ mất đi Ninh vương.
«Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong Thanh Trúc viên? Nói mau!» Tô Tình sải bước tiến lên, che ở trước mặt Ninh vương, nàng cho rằng như thế này là có thể ngăn trở ánh mắt của Ninh vương đọng lại trên dung nhan mỹ lệ kia.
Thấy Tô Tình cố làm ra vẻ sợ hãi, khóe miệng Tô Tất hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười trào phúng: «Ta là ai? Tứ tỷ hỏi điều này cũng thật kỳ quái.»
«Ai là Tứ tỷ của ngươi! Trả lời đi, hồ ly tinh ngươi rốt cuộc từ đâu chui ra?»
Trước mặt một cô gái mỹ lệ đến cùng cực này, Tô Tình cảm thấy bị uy hiếp nghiêm trọng, giống như bản thân ở trước mặt nàng ta chỉ là một trò cười.
Từ nhỏ đến lớn đều được sống trong đám mây của chính nàng, làm sao có thể xuất hiện cảm giác như thế này? Ảo giác, đúng, nhất định là ảo giác!
«Ta từ lúc mười tuổi đã ở trong Thanh Trúc viên, Tứ tỷ cho rằng, ta sẽ có thể là ai?» Giọng nói Tô Tất nhẹ nhàng, cười đến băng lãnh.
Nhìn thấy tròng mắt Tô Tình trừng lớn, đáy mắt xuất hiện sự khó tin, trong nháy mắt khiến nàng có một loại khoái cảm được trả thù.
«Ngươi, ngươi là Tô Tất?» Tô Tình quả thực khó có thể tin!
Sao có thể? Lão thái gia chẳng lẽ nói giỡn với nàng? Trong ấn tượng, nha đầu kia xấu xí đê hèn, nhu nhược yếu đuối, từ khi nào lại trở nên xinh đẹp như vậy? Nàng không tin, nàng tuyệt đối không tin!
«Nhiều năm không gặp như vậy, nguyên lai tứ tỷ đã không còn nhớ ta nữa, thật sự đã làm làm khó cho ngươi rồi.» Tô Tất ôn nhu ướt át cười, bộ dáng ngây thơ, «Tứ tỷ, ngươi vì sao toàn thân đều run lên như vậy? Có phải vì nhìn thấy ta nên quá hưng phấn cùng kích động không?»
Nghe vậy, sắc mặt Tô Tình vốn di xanh mét nhất thời đỏ bừng lên, cả người đều phát run, nhưng là vì tức giận mà run rẩy.
Mãi đến lúc này nàng mới hiểu được, vốn dĩ Tô Tất và Ninh vương đã sớm quen biết, báu vật trong miệng Ninh vương kia, chỉ sợ là ám chỉ Tô Tất.
Nàng ta đã sớm dụ dỗ Ninh vương, giờ trước mặt nàng lại còn làm bộ làm tịch, không hổ là tiểu tiện nhân do kỹ nữ thấp hèn sinh ra.
«Tô Tất, kỳ thực ngươi một chút cũng không ngốc, vì sao phải gia điên giả dại ẩn náu ở trong phủ? Ngươi làm như vậy rốt cục là có mục đích gì? Ngươi muốn trả thù Tô phủ có đúng không?» Tô Tình bị ghen tỵ làm mờ mắt, hiện tại nếu soi gương, nàng sẽ thấy chính mình hai mắt đỏ thẫm, đáy mắt lộ vẻ ngoan độc.
Giả điên giả dại? Tô lão phu nhân bên ngoài thì tuyên bố là nàng bị điên, bên trong thì lại đem tỷ đệ các nàng vứt vào trong xó, để cho người khác khi dễ, lạnh lùng dung túng cho bọn họ hại chết Tô Tất.
Đừng tưởng rằng nàng không biết, tiền bạc phụ thân vất vả kiếm được trên danh nghĩa là của chung, vậy mà tỷ đệ các nàng ngay cả một ổ bánh ngô đen tuyền cũng không có mà ăn! Được hưởng thụ từ đầu đến cuối đều là nàng ta, vậy mà giờ còn dám đứng chỉ trích phẩm hạnh của nàng?
Tô Tất mím môi, đôi mắt chứa đầy phẫn nộ, toàn thân tỏa ra sát khí.
Chỉ sợ nếu Tô Tình nói thêm một câu vô nghĩa nữa, nàng sẽ lập tức ra tay phế đi nàng ta!
Vệ Lăng Phong thấy Tô Tất như vậy, đáy mắt hiện lên một sự thương tiếc, hắn duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy người nàng, gé sát vào bên tai nàng, thanh âm mềm mại trước nay chưa từng có nói: «Ngươi là nữ nhân tương lai của ta, chuyện của ngươi cứ để ta quản, được không?»
«Nam nhân đánh nữ nhân, nhìn không hay lắm đâu.» Tô Tất nhíu mày, sau một lúc lâu mới nói ra một câu.
Vệ Lăng Phong dở khóc dở cười, giễu cợt một tiếng: «Ngươi thật sự lo lắng cho bổn vương sao? Bất quá bổn vương cũng không lỗ mãng như trong suy nghĩ của ngươi đâu, tin tương ta, ân?»
Tô Tình thấy hai người họ ái muội dây dưa, tức đến mức mặt mũi tái mét.
/126
|