Tô Tất trơ mắt nhìn Vệ Lăng Phong ngã xuống trước mặt mình, rớt trên tuyết.
«Vệ Lăng Phong!» Tô Tất mặt mũi trắng bệch, lòng như bị một tảng đá nặng đè lên, khiến nàng nghẹt thở. Nàng lao ra, ôm lấy thân thể lạnh như băng của Vệ Lăng Phong, truyền sự ấm áp của mình cho hắn, đáy mắt tràn đầy vẻ lo lắng, «Vệ Lăng Phong! Chàng tỉnh lại đi! Đừng ngủ, ta ra lệnh cho chàng tỉnh lại! Mau lên!»
Thế nhưng, mặc cho Tô Tất gọi hắn thế nào, hắn vẫn không nhúc nhích nằm trong lòng nàng, hô hấp dần trở nên yếu ớt. Máu trên ngực hắn tuôn ra như suối, có chặn như thế nào cũng không ngừng, người Tô Tất dính đầy máu tươi, khiến nàng kinh hãi.
Vệ Lăng Phong chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu, yêu thương nhìn nàng, chậm rãi nói, «Tất nhi, đừng khóc….»
«Ta không khóc! Ta sao có thể vì một tên khốn nạn như chàng mà khóc được? Tuyệt đối không!» Tô Tất đưa tay lên gạt nước mắt, nhưng máu trên tay lại quẹt lên mặt, khiến mặt nàng cũng toàn là máu, nhìn nàng giống như vừa từ trong vũng máu chui lên, thế nhưng đáy mắt của nàng vẫn hiện rõ vẻ lo lắng.
Vệ Lăng Phong nhìn đôi mắt sáng rực long lanh nước của nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, tà mị nở nụ cười, thật may, từ đầu đến cuối lòng nàng vẫn có chỗ cho hắn. Thế nhưng, nhìn nàng lệ tràn mi, lòng hắn lại đau thắt. Bọn họ lúc trước vốn yêu nhau, nhưng cuối cùng lại bị hủy hoại bởi đạo đức luân lý.
Nhiều ngày sợ hãi đau đớn, lưu luyến si mê, nhớ nhung đến tê tâm phế liệt, giờ đây tất cả đều gói gọn trong một tiếng thở dài, hốc mắt đỏ lên, Vệ Lăng Phong dùng một chút khí lực cuối cùng ôm chặt lấy nàng, lòng đau như cắt.
Dần dần, hắn cuối cùng cũng không kiên trì nổi nữa, rơi vào một vực đen sâu thẳm không đáy….
«Vệ Lăng Phong –» Tô Tất hoảng hốt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt trước mắt. Nàng cắn chặt môi, một chút máu tươi chảy từ khóe miệng của nàng xuống, kỳ bí mà yêu dị, thân mình nàng run nhè nhẹ, giống như ngay sau đó sẽ lập tức ngã xuống.
Đau buồn, tuyệt vọng, khó tin, cuối cùng toàn thân nàng lạnh ngắt, nhìn dòng máu ấm nóng chảy ra từ ngực hắn, Tô Tất thì thào, vẻ mặt thất thần khiến người ta sởn gai ốc: «Vệ Lăng Phong, chàng sao lại chết? Chàng sao lại chết chứ….»
Không không không, chàng không thể chết được, ta nhất định sẽ có biện pháp cứu chàng! Đừng lo, đừng lo, nhất định sẽ có cách!
Tô Tất đưa tay đặt lên ngực mình, khiến trái tim đập hỗn loạn vì hoảng sợ bình tĩnh lại, trong đầu xẹt qua một hình ảnh.
Nếu như tiểu tuyết hồ ở đây….
Đúng rồi! Nàng đã được uống máu từ tim của tiểu tuyết hồ, nên hoàn toàn miễn dịch với thương tổn ngoài da, nếu Vệ Lăng Phong uống máu của nàng, chẳng phải cũng có thể khiến máu trên ngực hắn ngừng chảy sao?
Tô Tất lấy huyền thiết chủy thủ trong giày ra, không chút do dự rạch một vết trên cổ tay, để từng giọt máu chảy vào miệng của Vệ Lăng Phong. Vết thương trên cổ tay nhanh chóng lành lại, Tô Tất lại tiếp tục rạch một phát nữa lên vết thương vừa khép miệng kia….Lúc này, ánh mắt nàng mang theo sự cố chấp điên cuồng, lòng đau đến chết lặng, nên dù một dao lại một dao, cắt đi cắt lại cùng một chỗ, nàng cũng không cảm thấy đau đớn.
Mãng xà nộ thiên đắc ý dào dạt nhìn hai con kiến trên đất, điên cuồng cười ra tiếng, chấn động đất trời.
Thân thể đang bay trên không của nó đáp xuống, khiến cát bụi trên đất bay mù mịt, mà cái đầu to lớn của nó vừa vặn dừng trước mặt Tô Tất, đôi mắt đối diện với thân mình nhỏ bé của nàng.
Tô Tất như nghẹt thở, lạnh lùng nhìn vào đôi mắt vĩ đại đó.
Ngay cả Vệ Lăng Phpng cũng không đánh lại được, huống chi là nàng? Chỉ cần mãng xà trước mắt giơ nanh cắn về phía nàng, nàng và Vệ Lăng Phong nhất định sẽ bỏ mạng tại đây, không còn cơ hội sống sót.
Ngay lúc Tô Tất đang cho rằng mình và Vệ Lăng Phong chắc chắn sẽ chết, thì một chuyện kỳ quái lại xảy ra.
Ngọn lửa cháy bừng bừng quanh thân mãng xà chậm rãi biến mất, thân thể to lớn của nó từ từ thu nhỏ lại, đến khi chỉ còn khoảng mười thước mới thôi.
Tô Tất không chớp mắt nhìn nó chằm chằm, đáy mắt tỏa ra ánh sáng không chút yếu thế.
Mãng xà vươn đầu ra, trong lúc Tô Tất còn tưởng nó muốn cắn nàng, thì lưỡi nó lại tiến đến gần vết thương trên cổ tay nàng, khẽ liếm, trong mắt nó lộ ra vẻ mê hoặc khó giải.
Sau đó, nó nâng đôi mắt màu đen lên, ngơ ngác nhìn Tô Tất, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng không biết thế nào, lại đưa lưỡi tiếp tục liếm máu Tô Tất, sự mê hoặc trong mắt lại càng đậm thêm.
Tô Tất sắc mặt tái nhợt, bộ dáng yếu ớt, nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm mãng xà như cũ, chỉ sợ nó vừa đột nhiên trở nên ngốc nghếch, sẽ lại phát cuồng lên hủy diệt toàn bộ.
Tô Tất thầm nghĩ, chẳng lẽ máu mình có ẩn dấu huyền cơ gì sao? Sau khi uống máu của tiểu tuyết hồ, nàng cũng sâu sắc lĩnh hội đủ loại ưu đãi, nhưng mãng xà vừa rồi còn phát cuồng, sao vừa uống chút máu của mình, lại trở nên an tĩnh như thế, còn biểu lộ ra rất nhiều loại cảm xúc mà nàng không thể hiểu nổi.
Khi biết máu nàng là bảo vật xong, nó có giương nanh mà một phát hút sạch máu của nàng không? Tô Tất hoảng hốt nghĩ.
«Xì xì –» Mãng xà phì phì hai tiếng, sau đó chậm rãi tới gần Tô Tất.
Tô Tất nhìn mãng xà uốn éo trước mặt, đột nhiên tóc gáy dựng ngược, vẻ mặt cầu xin nhìn mãng xà nói: «Thần thú đại nhân, ngài không phải thật sự muốn uống máu của ta đấy chứ?» Nhìn máu của mình từng chút một bị uống cạn, không bằng một chưởng đánh chết nàng còn sung sướng hơn.
Đến khi mãng xà tới gần, bàn tay giấu trong áo của Tô Tất siết chặt, ngưng tụ chút linh lực còn lại quanh thân, bản năng sinh tồn khiến nàng không thể để mình yếu ớt đối mặt với mãng xà được.
Mãng xà cau mày, phì phì với Tô Tất: «Xì xì xì –» sau đó không tiến lên nữa.
Tô Tất bị hành động của nó làm cho cả kinh, nàng trợn mắt nhìn nó, không khỏi tò mò, vị thần thú đại nhân này rốt cuộc là đang làm gì vậy? Nó đang nói chuyện với nàng sao? Nàng mặc dù tự xưng mình thông minh, nhưng cánh cửa xà ngữ nàng vẫn không cách nào bước qua nổi, nói tóm lại là không thể hiểu.
Trong lòng Tô Tất có chút sợ hãi, nhưng vẫn to gan nhìn về phía nó: «Thần thú đại nhân, ngài đang định thả chúng ta đi sao?»
Lời vừa nói ra miệng, Tô Tất thiếu chút nữa là cắn đứt lưỡi mình. Nàng lại dám hỏi thần thú đại nhân vấn đề này, nó không phải tiểu tuyết hồ, nghe không hiểu lời nàng nói, có hỏi nữa cũng bằng không.
Nhưng Tô Tất vừa dứt lời, điều khiến nàng kinh hỉ muốn hộc máu là, mãng xà lại mở to mắt, không chút do dự gật đầu.
Không biết có phải vì huyền cơ trong máu nàng khiến nó sinh ra hảo cảm với nàng hay không, nhưng Tô Tất biết có lời hứa này của nó, tính mạng của nàng đã được bảo vệ, nàng lại cúi đầu nhìn Vệ Lăng Phong đang hai mắt nhắm chặt nằm trong lòng nàng, nâng mắt lên nói với mãng xà: «Ngươi….giúp ta chữa cho hắn, được không?»
Lúc Tô Tất hỏi câu này vẫn thấp thỏm không yên như cũ, bởi vì cách đó không xa, chuôi kiếm lạnh lẽo của Vệ Lăng Phong vẫn đang cắm trên ngực mãng xà, máu từng giọt từng giọt chảy xuống.
Mãng xà cũng nhìn theo ánh mắt Tô Tất, cũng thấy chuôi kiếm, nó chớp chớp mi, vẻ mặt dần bình tĩnh lại. Nhưng không đợi Tô Tất lấy lại tinh thần, nháy mắt tiếp theo mãng xà đã đến trước nàng, hơn nữa trong miệng nó còn ngậm một loại quả trong suốt lấp lánh.
Mùi thơm ẩn chứa linh khí của trời đất tràn ngập trong không khí, tỏa ra từ loại quả mọng nước trắng như tuyết đó.
«Huyền Băng Quả?» Tô Tất liều mạng trừng mắt nhìn vật trong miệng mãng xà, thốt lên, nàng khó tin đưa tay dụi mắt, Huyền Băng Quả vẫn yên tĩnh ở trước mắt nàng như cũ, hóa ra không phải nàng nằm mơ.
Huyền Băng Quả vô cùng quý hiếm. Tương truyền chỉ sinh trưởng ở nơi tràn ngập linh khí của trời đất, ba trăm năm ra hoa một lần, một ngàn năm mới kết thành một quả, mà đây chính là báu vật vô cùng hữu ích với người luyện võ, điểm hữu ích nhất chính là nó có thể cải tử hồi sinh.
Cho dù người có chết đi, chỉ cần còn lại một hơi thở, sau khi ăn Huyền Băng Quả, không đến một canh giờ sau sẽ tỉnh lại, hơn nữa nội công càng thêm thâm hậu, về phần có thể gia tăng bao nhiêu phần công lực, thì còn phụ thuộc vào tiềm lực của người đó.
Đối với nữ nhân mà nói, nó còn có công dụng cải lão hồi xuân. Cho dù là bà lão bảy mươi tuổi, ăn nó xong, trong vòng bảy ngày, tóc bạc sẽ thành đen, nếp nhăn đều biến mất, các bộ phận trên cơ thể đều trở nên dồi dào khí lực, trở về độ tuổi hai mươi tươi đẹp nhất. Đối với nữ tử trẻ tuổi, nó có thể bảo toàn thanh xuân vĩnh viên, dung nhan sẽ không bao giờ thay đổi.
Mãng xà mở to mắt, nhìn Tô Tất, lại nhìn Vệ Lăng Phong, đáy mắt có chút do dự.
Tô Tất biết nó đang do dự cái gì, miệng nở nụ cười khổ thản nhiên, giữa sắc đẹp và tính mạng của Vệ Lăng Phong, chọn cái gì còn phải suy nghĩ sao?
Bóp nát Huyền Băng Quả, mở miệng Vệ Lăng Phong ra, để từng giọt nước trắng sữa trôi vào họng hắn….
Vốn nhờ Huyền Băng Quả này, nội thương của nàng có thể trong nháy mắt chữa khỏi, nhưng vì để cứu mạng hắn, nàng lại cam tâm tình nguyện dâng Huyền Băng Quả ra, chính nàng cũng không khỏi cười tự giễu. Mặc dù đã xảy ra chuyện như vậy, nàng vẫn một lòng muốn rời khỏi Vệ Lăng Phong như cũ, nhưng nàng biết việc này không gấp, có thể tính sau.
Đôi mắt Vệ Lăng Phong nhắm chặt, lông mi dày cong cong, khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo, lộ vẻ sạch sẽ thuần khiết, tựa như một thiếu niên trong sáng không nhiễm bụi trần.
Qua một lúc lâu, tuyết cũng đã ngừng rơi, lúc này Vệ Lăng Phong mới chậm rãi mở mắt.
Tô Tất lẳng lặng nhìn hắn, hắn cũng lẳng lặng nhìn nàng.
Bấy giờ, thời gian như ngừng trôi, không khí cũng ngưng đọng.
Ánh mắt hắn khóa chặt trên người nàng, giống như trên đời này chỉ tổn tại một mình nàng.
Giây tiếp theo, Vệ Lăng Phong nắm chặt vai của nàng, cánh tay dài kéo nàng vào lòng, mặt chôn vào hõm vai nàng, thân mình khẽ run rẩy, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên: «Suýt chút nữa đã âm dương cách biệt với nàng rồi, ta rất sợ.»
Sau khi nàng mất tích, hắn tìm kiếm một ngày một đêm, lúc đó trúng một chưởng của Mộ Dung Thượng cũng không có thời gian chữa trị, sau đó lại lao đầu vào cai quản Đông Vân Quốc, mệt mỏi quá độ cùng lo lắng hoảng sợ khiến hắn không thể chống đỡ nổi. Những ngày không có nàng bên cạnh, hắn thật sự nếm đủ đau khổ, thật sự….không muốn mất đi một lần nữa!
Bóng dáng đơn độc ôm chặt lấy nàng, giọng nói khàn khàn, toàn bộ đều khiến nàng cảm nhận được sự đau đớn run rẩy của hắn. Tim nàng nhói lên như bị kim châm, mắt khô khốc khó chịu, đột nhiên có cảm giác muốn khóc.
Nàng vẫn luôn cảm thấy mình rất mạnh mẽ, vẫn luôn vì bản thân mà cố gắng đấu tranh, kiêu ngạo như vậy, tiêu sái như vậy, nhưng giờ phút này, nàng tận mắt nhìn thấy Vệ Lăng Phong suýt chết đi, nhìn thấy sự yếu ớt của hắn sau khi tỉnh lại, nàng lại có chút mơ hồ, không biết bản thân nên làm cái gì….
Cho nên Tô Tất không lập tức đẩy hắn ra, mà để hắn ôm chặt lấy nàng, tay đột nhiên cũng muốn nâng lên ôm lấy hắn, nhưng cuối cùng nàng vẫn vô lực mà buông xuống….
Còn gì lưu luyến gì nữa? Quan hệ của bọn họ đã có một nút thắt, suốt đời cũng không gỡ được.
Máu của Tô Tất đã duy trì cho Vệ Lăng Phong một hơi thở cuối cùng, sau khi ăn Huyền Băng Quả, vết thương của hắn khép miệng với tốc độ cực nhanh, lên da non với nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy. Chưa đến một canh giờ,, hắn đã khôi phục được ba phần linh lực, đưa Tô Tất về không có vấn đề gì.
Nhưng Tô Tất vẫn không quên mục đích của lần này.
Nàng cười hỏi mãng xà, «Trong lúc ngươi nổi giận, có từng giết một đám dân thường không?»
Điều khiến Vệ Lăng Phong suýt hộc máu là, mãng xà nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng lắc đầu. Hắn trừng lớn mắt, nhìn Tô Tất, «Nàng có thể giao tiếp với nó?»
«Không thể giao tiếp mà thành bạn được à?» Tô Tất nói. Nói cách khác, nếu không mãng xà cũng không dâng ra Huyền Băng Quả để cứu hắn. Phải biết rằng, mãng xà phát cuồng, là vì hôm nay là ngày Huyền Băng Quả chín, mùi hương tỏa ra rất xa, dã thú ngửi được mùi Huyền Băng Quả nên muốn đến đoạt, kết quả bị mãng xà giết hết.
Vệ Lăng Phong không nói gì, chỉ có thể tin vào chuyện kỳ quái này. Hắn và mãng xà sống chết một phen, cuối cùng Tô Tất và nó lại thành bằng hữu, nếu sớm biết, ngay từ đầu đã để Tô Tất lên trước, bớt được bao nhiêu là chuyện. Hắn mặc dù oán thầm trong lòng, nhưng hắn biết, nếu gặp lại chuyện như vậy, hắn cũng sẽ tiếp tục che chắn trước mặt Tô Tất.
Thật ra lần này coi như cơ duyên xảo hợp, đánh bừa mà trúng. Nếu không phải Vệ Lăng Phong hôn mê, Tô Tất cũng sẽ không cắt tay cho hắn uống máu của mình, mãng xà cũng sẽ không phát hiện ra huyền cơ trong máu Tô Tất, vậy hai người bọn họ cũng chỉ có nước trở thành bữa tối cho mãng xà.
Tô Tất phát hiện ra mình hình như hơi lạc đề, liền quay về chủ đề chính, tiếp tục hỏi mãng xà, «Ngươi chưa từng giết đám người đó, vậy ngươi có biết bọn họ ở đâu không?»
Tô Tất vốn không ôm hy vọng, nhưng mãng xà lại nghiêng đầu suy nghĩ, rồi gật gật đầu, sau đó nỏ vươn đầu chỉ về phía tây bắc. Tô Tất đi theo hướng nó chỉ, phát hiện ra ở đó có một cái hố, bên trong hố tối đen như mực, đứng phía trên không thể nhìn được bên dưới.
Tô Tất dời mắt, tức giận nhìn mãng xà, «Ngươi nhốt bọn họ ở đây để đùa giỡn?» Nếu mãng xà biết bọn họ rơi xuống, sao có thể đồng ý để bọn họ rời đi? Lí do duy nhất chắc chắn là nó còn chưa chơi đùa đủ, chờ nó chơi xong sẽ quay lại giết hết bọn họ.
Mãng xà bật cười khanh khách, vô cùng thật thà gật gật đầu.
Sau khi cứu đám người dưới hố lên, nàng thấy bọn họ ai cũng mặt mũi tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại, có mấy người nhát gan còn bị dọa cho ngất xỉu.
Tô Tất rất không khách khí nói với mãng xà, «Coi như bồi thường, những dã thú dưới đất đều cho bọn họ đem về, ngươi có ý kiến không?
Mãng xà tất nhiên không ý kiến, nó đang lo mấy thứ nhơ nhớp này làm bẩn mắt nó ấy chứ.
Thấy một màn này, thôn dân hoa mắt chóng mặt. Bọn họ lúc đầu thấy Tô Tất nói chuyện với mãng xà, chân đã run lên, sau đó lại thấy nàng giúp bọn họ đòi bồi thường, việc, việc này, đúng là quá mức tưởng tượng.
Tô Tất cười cười với bọn họ, «Là A Đại nhờ chúng ta tới đây, may mà đến kịp, nếu không chúng ta đã phụ kỳ vọng của bọn họ rồi. Mấy thứ này các ngươi mang theo được bao nhiêu thì mang, đi rồi đến lấy nữa cũng không sao.»
«Cô nương, cô…..cô chẳng lẽ là tiên nữ trên trời?» Một vị thôn dân đánh bạo, run rẩy hỏi.
Mãng xà hung hăng ngang ngược đến đâu, bọn họ trốn dưới hố nhìn thấy hết. Bọn họ bình thường hợp lực toàn thôn mới miễn cưỡng giết được một con hổ hay một con gấu, đừng nói đến việc đến gần nó, ngay cả ở xa trăm mét, cũng bị móng vuốt của nó cào chết…..Quái vật khiến cho người ta hoảng sợ như vậy, vị cô nương này lại dám không chút khách khí nói chuyện với nó, quái vật kia lại còn không tức giận.
«Trí tưởng tượng của đại thúc thật phong phú, các người đã từng nhìn thấy tiên tử nào mà cả người toàn máu chưa?» Tô Tất buồn cười nói. Người nàng bây giờ dính đầy máu của Vệ Lăng Phong, mà vì hàn khí quá nặng, nàng lại không thể dùng tuyết rửa sạch, nên mặt mũi và quần áo đều loang lổ vết máu.
«Ha ha ha…..» Đại thúc cười khan hai tiếng, không nói tiếp nữa, nhanh chóng cùng mọi người thu thập dã thú đem về.
Sau khi bị ngọn lửa hủy thiên diệt địa của mãng xà thiêu đốt, thi thể của những con thú này đều cháy khét, nhưng cách đó trăm mét, lại rải rác nhiều thú bị thương do đá rớt trúng hoặc vì chấn động quá lớn nên hôn mê bất tỉnh. Huyền Băng Quả hấp dẫn rất nhiều muông thú, nên thôn dân Thôn Lão Hổ thu hoạch được không ít.
Chờ thu thập xong hết, Tô Tất xoay người muốn đi, nhưng vạt váy lại bị níu chặt, quay ra thì thấy người kéo váy nàng lại chính là mãng xà.
«Sao vậy? Không nỡ để ta đi sao?» Tô Tất đưa tay xoa xoa đầu nó, nhếch miệng, nở nụ cười dịu dàng.
Đôi mắt mãng xà mở to tha thiết nhìn nàng, chậm rãi gật đầu.
«Vậy, ngươi có muốn đi theo ta không?» Đôi mắt Tô Tất dịu dàng như có thế vắt ra nước, chậm rãi vuốt ve dưới cằm nó, đáy mắt gian trá như đang lừa con nít, «Mặc dù ngươi có chút to, có chút dọa người, nhưng ta sẽ không để ý đâu, mỗi ngày ta sẽ cho ngươi ăn thật ngon, sẽ mang ngươi đi chơi thật vui vẻ.»
Đáy mắt mãng xà sáng rực, nhưng nó lại ngoái nhìn cái động lớn sau lưng, đáy mắt lại trở nên ảm đạm, cuối cùng chậm rãi lắc đầu.
Tô Tất đoán là nó canh giữ ở đây, hẳn là có điều đắn đo, một khi đã vậy, nàng cũng không muốn ép nó.
«Ngươi ở lại đây một mình, chắc chắn là rất cô đơn, nhưng ngươi yên tâm, chờ đến lúc sức khỏe ta tốt lên, rảnh rỗi sẽ tới chơi với ngươi, được không?» Tô Tất cười với nó.
Mãng xà có thể hô mưa gọi gió, đảo ngược càn khôn, giờ phút này, lại như một đứa nhỏ bị bỏ rơi, đáng thương gật đầu.
«Ta đi đây.» Tô Tất đi ra, vẫy tay với nó.
Đốt nhiên, mãng xà rống lên một tiếng, vẻ mặt có chút đau đớn, đôi mắt không chớp nhìn Tô Tất, giống như muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nên nói hay không…..
Tô Tất dừng chân, chậm rãi quay người lại.
Huyết lệ trào ra từ mắt mãng xà, lúc rơi xuống đất, ngưng tụ thành một giọt châu đỏ như lửa. Lúc Tô Tất nhìn thấy giọt châu đó, trong lòng lập tức chấn động, vẻ đau lòng cùng kinh hỉ vương vấn trong mắt.
Máu từ tim hồ ly, đại diện cho khế ước vạn năm không đổi, hơn nữa còn miễn dịch với ngoại thương.
Mà huyết lệ của mãng xà, lại đại diện cho sự chúc phúc muôn đời, miễn dịch với nội thương.
Tô Tất lúc này đang trọng thương, cần nhất chính là linh dược để chữa trị nội thương. Huyền Băng Quả cũng có công dụng đó, nhưng vì Vệ Lăng Phong, nàng đã cam tâm tình nguyện giao ra, nhưng giọt châu huyết lệ này….
Tô Tất nhướng mắt, lẳng lặng nhìn mãng xà.
Nàng thật sự nghĩ không ra, vì sao nó lại tốt với nàng như vậy…..
Giọt châu huyết lệ này, đời này mãng xà chỉ có duy nhất hai viên, một mắt trái và một mắt phải….
Mãng xà ngậm huyết lệ dưới đất lên, đặt vào tay Tô Tất, nó nhìn sâu vào mắt Tô Tất, miệng phì phì hai tiếng.
Vệ Lăng Phong lúc này đang đi trước dò đường, nên không nhìn sang đây, Tô Tất bình tĩnh lại, đem huyết lệ giấu vào ống áo, chân thành nói với mãng xà: «Cảm ơn ngươi.» Giọt châu huyết lệ này hiện tại đối với nàng mà nói, hoàn toàn là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Tô Tất xoay người rời đi, mãng xà lại lưu luyến tại chỗ nhìn nàng đi càng lúc càng xa, mãi đi khi bóng dáng nàng biến mất trên vách núi, lúc này nó mới khổ sở xoay người trở về trong động.
Bọn họ còn chưa tới cửa thôn, đã sớm có người chạy vào trong thôn báo tin.
Tin tức như mọc cánh bay đi, nhanh chóng truyền ra toàn thôn, già trẻ lớn bé, toàn bộ đều dắt nhau ra cửa thôn nghênh đón.
Bọn họ không chỉ an toàn trở về, mà trên lưng mỗi người còn vác theo một đống đã thú, nào là hổ, gấu, rồi vân vân…Tất cả mọi người sợ đến ngây người, kinh ngạc đứng nhìn, tất cả đều không tin mà dụi dụi mắt, sợ là mình hoa mắt nhìn nhầm.
Lưu bà bà đứng gần cửa thôn nhất, cũng là người đầu tiên nhận được tin, bà nhìn lão Lưu mang theo đứa con thứ hai trở về an toàn, lưng còn vác theo một đống thú săn, mừng rỡ chạy lên kéo ống tay áo ông hỏi, «Có chuyện gì vậy? Các ông không phải gặp nguy hiểm đến tính mạng sao? Không sao chứ? Mà đống thú săn này là như thế nào vậy?»
Một đống câu hỏi liên tiếp khiến lão Lưu hoa mắt chóng mặt, ông chỉ Tô Tất và Vệ Lăng Phong đang ngồi trên lưng ngựa, ngoác miệng cười, sung sướng nói, «May mà Vệ công tử và Tô cô nương tới kịp lúc, nếu không chúng ta lần này chỉ sợ đã chết sạch, còn đống thú săn này, là chúng ta nhặt được.»
Lưu bà bà trước tiên cảm tạ Tô Tất và Vệ Lăng Phong, sau đó khó hiểu hỏi: «Nhặt được? Ông đừng có nói giỡn, cẩn thận người ta cười rớt răng! A Nhị, con là đứa nhỏ thành thật, mau nói cho mẹ biết rốt cuộc là có chuyện gì?»
Bình thường mấy chục nam nhân bọn họ có thể đem về một con hổ là đã giỏi lắm rồi, bây giờ bọn họ mỗi người khiêng một con, quả thực là thắng lợi trở về.
A Nhị cười cười nói, «Mẹ, cha không lừa mẹ đâu, thật sự là chúng con nhặt được mà, đằng sau núi còn rất nhiều, chúng ta giờ về để chuẩn bị xe kéo để đi lấy tiếp, mẹ cũng đi theo chúng con đi, dã thú đầy trên đất, mẹ muốn nhặt bao nhiêu thì nhặt.»
Những dã thú này đều bị chấn động đến hôn mê, sau khi tỉnh lại một số bỏ chạy, số còn lại bị đá đè chết, họ không lấy thì chúng cũng phải làm mồi cho những con thú khác. Đây là Tô cô nương nói, bọn họ cũng vui vẻ mà nghe theo.
Tô Tất và Vệ Lăng Phong ngồi trên ngựa, nhìn trên mặt thôn dân tràn đầy vẻ sung sướng, tâm tình bọn họ cũng vui vẻ hơn rất nhiều, liền cười rồi nói lời từ biệt.
Thôn dân được giúp đỡ nhiều như vậy, đương nhiên muốn mời bọn họ vào thôn ngồi, nhưng Tô Tất lại nói còn có chuyện quan trọng phải về gấp, liền cùng Vệ Lăng Phong phi ngựa rời đi. Nàng trở về đúng là có chuyện quan trọng cần làm, nàng phải mau mau dùng huyết lệ châu chữa khỏi nội thương của mình.
Thôn dân đành phải để bọn họ rời đi, trong mắt đầy vẻ tiếc nuối, chỉ biết thầm cảm ơn bọn họ, cũng tâm tâm niệm niệm, nếu mình có khả năng, thì phải tận lực để giúp đỡ người khác.
Những việc này thì để sau nói tiếp.
Lại nói đến Vệ Lăng Phong mang theo Tô Tất trở về, chớp nhoáng rời khỏi thâm sơn, bắt đầu xuống núi.
Lúc này tuyết đã ngừng rơi, đường núi mặc dù hiểm trở, nhưng không làm khó được cường giả như Vệ Lăng Phong. Hai người cưỡi chung một ngựa, vượt qua khe núi lớn, lúc này, bọn họ nhìn thấy một đám người xếp thành từng nhóm chuẩn bị vào núi.
Vệ Lăng Phong nhận ra đó là Hắc vũ vệ.
Hắn vung rơi quất ngựa lao ra, ghìm cương dừng trước mặt bọn họ.
«To gan! Dám cản đường…….» Phó tướng Lí Tường một thân chiến bào đen tuyền, bên hông deo trường kiếm, trên đầu đội nón giáp bóng loáng, hắn còn chưa dứt lời, đã nhận ra đó là Nhiếp chính vương, không khỏi bị dọa cho đứng hình, thiếu chút nữa là cắn đứt lưỡi.
Vệ Lăng Phong lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt đén láy sắc bén, mang theo lãnh ý nhàn nhạt.
«Nhiếp chính vương!» Lí Tương vội vàng xuống ngựa, quỳ trên đất, miệng hô to.
Theo động tác của hắn, đám người Hắc vũ vệ đều đồng loạt xuống ngựa, hành động nhịp nhàng, quỳ một gối xuống hành lễ với Vệ Lăng Phong. Trong suy nghĩ của bọn họ, Nhiếp chính vương chính là thần mà bọn họ tôn thờ, nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Hóa ra hôm nay bọn họ phát hiện Nhiếp chính vương một đêm không về, mà trinh sát báo tin rằng Nhiếp chính vương và vương phi đi theo hướng này, trên núi hôm qua lại đột nhiên xảy ra chấn động lớn, bọn họ sợ Nhiếp chính vương xảy ra chuyện không may, nên trời vừa sáng liền kéo binh lên núi, ai ngờ tuyết rơi nhiều nên đường núi bị phong tỏa, bọn họ bị ngăn dưới chân núi không lên được.
Vệ Lăng Phong vừa nhấc tay phải lên, dưới chân núi lập tức yên tĩnh.
Tô Tất thấy bọn họ mỗi người đều vô cùng cường tráng, khí độ bất phàm, không khỏi âm thầm thở dài. Hắc vũ vệ quả nhiên là tổ hợp nhân tài, ngay cả một binh sĩ nho nhỏ cũng có thực lực phi phàm, tuyệt đối không thể khinh thường, nếu muốn bỏ trốn, không có Nguyên Du Vân trợ giúp, nói dễ hơn làm.
Vệ Lăng Phong một tay nắm dây cương, một tay ôm Tô Tất, thúc ngựa phóng đi, hơi thở nam tính bao vây lấy nàng. Tô Tất siết chặt huyết lệ trong tay áo, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp, nàng mím môi trầm mặc.
Trở lại phủ thành chủ, Tô Tất mượn cớ sức khỏe không tốt, một mình trở về tiểu viện nghỉ ngơi.
Lại mượn cớ muốn tắm rửa, bảo Tiểu Trúc và Tiểu Cúc ra ngoài.
Bồn tắm rộng lớn, nước gợn dập dềnh, cánh hoa hồng cũng dao động theo, khi thì chìm xuống đáy, khi thì nổi lên trên, tựa như yêu tinh bướng bỉnh chơi đùa trên nước.
Tô Tất ngồi trong bồn tắm, bỏ huyết lệ châu vào cốc rượu nho.
Huyết lệ châu nổi lên trên mặt rượu, chậm rãi bốc hơi, linh khí tỏa ra mùi máu tươi nhàn nhạt, nhưng vì có hơi nóng che đậy, quần áo trên người Tô Tất cũng dính máu, nên Tiểu Trúc và Tiểu Cúc canh giữ bên ngoài không phát hiện ra.
Tô Tất từ từ nhắm mắt, các nàng vào trong đổi nước nóng, chỉ nhìn thấy Tô Tất mệt mỏi tựa vào bồn tắm nhắm mắt nghỉ ngơi. Các nàng nghĩ rằng vương phi đã trải qua một đêm vất vả, nên cũng không hoài nghi, tất nhiên cũng không báo cáo việc này cho Vệ Lăng Phong.
Trải qua một đêm sinh tử, Vệ Lăng Phong phát hiện thái độ của Tô Tất với hắn đã được cải thiện, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ cười với hắn một cái, mặc dù tình huống như vậy rất hiếm khi xảy ra, nhưng hắn lại vô cùng vui mừng, cho rằng trong lòng Tô Tất đã không còn đề phòng hắn như trước nữa, nên sự giam cầm của hắn với nàng cũng dần dần lơi lỏng.
Vệ Lăng Phong đề nghị quay về kinh thành, Tô Tất cũng chỉ lãnh đạm hừ một tiếng, không phản đối mãnh liệt, Vệ Lăng Phong thấy vậy, ý cười trên miệng càng đậm hơn, hắn nghĩ bọn họ sẽ có cơ hội trở lại như trước kia. Đến lúc đó, hắn giúp nàng làm giả một thân phận mới, bọn họ sẽ có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ.
Phủ thành chủ cũng không bởi vì Nhiếp chính vương sắp khởi hành về kinh thành mà bận rộn, trong ngoài phủ vẫn yên tĩnh như thường.
Tiểu Trúc và Tiểu Cúc tất nhiên sẽ đi theo Tô Tất, hai nha đầu đó vốn là sát thủ được sắp xếp ở thành Cách Giang, lần đầu tiên rời khỏi đây, Tiểu Trúc đặc biệt hưng phấn, bận rộn từ trong ra ngoài, cả ngày không có lấy một giây yên tĩnh, mà Tiểu Cúc lại hoàn toàn đối lập, theo sát Tô Tất, một tấc không rời, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như trước.
Tô Tất cầm một chén trà thơm ngồi nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, vẻ mặt yên tĩnh, khiến người ta đoán không ra nàng đang nghĩ gì. Cho dù là ở trong nhà, nàng vẫn trùm kín quần áo như trước, người khoác áo lông cừu dày, trên đùi còn đắp một tấm chăn lông mềm trắng tinh.
Tô Tất thầm nghĩ, Vệ Lăng Phong là một quân nhân chân chính, chỉ huy cả một quân đội, khí chất bừng bừng, có phong độ của một đại tướng. Nếu cho hắn thời gian, hắn thật sự có thể thống nhất thiên hạ….Thế nhưng, nàng không thể chỉ đứng bên cạnh hắn, cùng hắn leo lên ngai vàng tối cao đó được.
Trải qua một loạt biến cố, nàng mặc dù không hận hắn nữa, nhưng vẫn không thể tha thứ được. Bởi vì Tiểu Niệm đã không còn, nên không có cơ hội vãn hồi nữa rồi.
«Khụ khụ khụ –» Tô Tất ôm ngực, đột nhiên ho khan.
Tiểu Cúc khẩn trương giúp nàng vỗ lưng, Tiểu Trúc cũng căng thẳng cầm chén trà đứng bên cạnh, hai người các nàng liếc nhau, khẽ thở dài.
Từ khi xuống núi đến giờ, bệnh của vương phi lại càng nặng, uống thuốc cũng không có tác dụng, liên tục ho khan, đôi khi nửa đêm ho đến không dừng được. Vương gia gọi thấy thuốc tốt nhất đến xem bệnh, nhưng vương phi không cho chữa, chỉ thản nhiên nói, luận về y thuật còn ai có thể giỏi hơn nàng? Nàng tự biết chừng mực, không sao cả. Vương gia mặc dù rất sốt ruột, nhưng vẫn phải nhượng bộ.
Cho dù vương gia có thể hô phong hoán vũ, nhưng ở trước mặt vương phi lại giống như trở thành một người khác.
Tô Tất ho xong, nhấp một ngụm trà, sau đó phất tay, «Không sao, không cần phải bẩm báo vương gia.»
Ngày hôm sau, Hắc vũ vệ và Nhiếp chính vương rời khỏi thành Cách Giang, quay về kinh thành như đã định, điểm khác biệt duy nhất chính là, ở giữa một đám kỵ binh cường tráng đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa vô cùng tinh xảo, mặc dù người đánh xe rất thành thạo, nhưng vẫn khiến cho tốc độ của toàn đội chậm lại.
Đối với việc giảm tốc độ, không ai oán hận nửa câu, cũng không có ai dám nửa câu oán hận, bởi vì ngồi trên xe là vương phi mà Nhiếp chính vương trăm cay nghìn đắng mới tìm được về.
Tô Tất ngồi trong xe, ngoài mặt bình tĩnh, nhưng là để che dấu tâm tình thấp thỏm bên trong. Lần này đi, chỉ cần vào phạm vi kinh thành, nàng muốn trốn sẽ càng khó hơn, mà cũng càng cách xa tiểu tuyết hồ, Nguyên Du Vân ở đó không nhận được tin, muốn tới cứu nàng, cơ hội cũng càng thêm xa vời.
Vệ Lăng Phong ở bên cạnh nàng, Tiểu Trúc và Tiểu Cúc cũng ngồi một trái một phải thầm giám thị, nói chuyện với nhau một hồi, định đùa cho Tô Tất vui lên, nhưng Tô Tất lại chỉ ảm đạm cười, nghe tai này lại ra tai kia.
Tô Tất vén một góc rèm lên, thấy mỗi Hắc vũ vệ đều to khỏe cường tráng, cưỡi ngựa cao, vây chặt bốn phương tám hướng quanh xe. Bên trong có hai nha đầu thân thủ không tầm thường, bên ngoài là Hắc vũ vệ bản lĩnh phô thiên cải địa, mặc dù hiện giờ nàng đã âm thầm khôi phục được tám phần linh lực, nhưng muốn mở đường để chạy trốn, nói dễ hơn làm.
Đi liên tục bốn năm ngày, Tô Tất mặc dù thông minh hơn người, nhưng bốn phía bị trọng binh vây chặt, nàng cũng không có cách.
Sắc trời bắt đầu tối dần, bởi vì nơi này nhiều núi rừng, ít thôn xóm, nên đêm xuống liền đóng quân ở bên rừng. Bọn họ thuần thục hạ trại, chia ra một nhóm binh lính nhỏ đi nhóm lửa nấu cơm.
Tô Tất dựa lưng vào đá, ngồi cạnh đống lửa, Vệ Lăng Phong ngồi đối diện nàng, dù lửa cháy hừng hực, nhưng Tô Tất vẫn cảm giác được ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn nàng, đáy mắt hắn lóe lên một tia phức tạp, muốn lại ngồi với nàng nhưng lại sợ bị từ chối.
Tô Tất quay đầu, né tránh ánh mắt của hắn, đôi mắt đen láy từ xa nhìn lại dần trở nên u tối như màn đêm, trên trời đầy sao, giống như những đứa nhỏ nghịch ngợm, nhấp nháy nhấp nháy, thật là đáng yêu.
«Vương phi, binh lính đã làm xong thức ăn, mặc dù không quá ngon miệng, nhưng ngài ít nhiều gì cũng nên ăn một chút, thời tiết lạnh như vậy, ăn vào cho ấm dạ dày.» Tiểu Cúc cầm một hộp thức ăn bước tới, mở nắp ra, bên trong là một bát canh thịt và hai cái bánh hấp nóng hổi.
Tô Tất đưa tay nhận lấy, ảm đạm cười, «Cảm ơn.» Trong tay những người khác đều là bánh hấp và thịt nướng cứng ngắc, bát canh thịt này có lẽ là do Tiểu Cúc đặc biệt nấu riêng cho nàng, thấy nàng ấy dụng tậm như vậy, Tô Tất cảm thấy cần phải chân thành cảm ơn một tiếng.
Tiểu Cúc có chút thụ sủng nhược kinh, cười nói, «Hầu hạ vương phi là bổn phận của nô tì, sao có thể nhận một tiếng cảm ơn này được.»
Tô Tất cười nhạt, thổi bát canh thịt còn nóng, đợi canh nguội một chút, xé một miếng bánh hấp chậm rãi nhai, lại uống một ngụm canh rồi nuốt xuống, ăn xong lập tức cảm dạ dày ấm hơn rất nhiều.
Trả bát lại cho Tiểu Cúc, Tô Tất đứng lên thấp giọng phân phó một câu, sắc mặt Tiểu Cúc lại có chút thay đổi, đưa mắt nhìn Vệ Lăng Phong.
Mày Vệ Lăng Phong nhíu lại, đứng lên đi đến bên cạnh Tô Tất, Tiểu Cúc thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói với Vệ Lăng Phong, «Vương gia, vương phi muốn đến dòng suối bên cạnh rửa mặt thay quần áo, người xem….»
Mày kiếm của Vệ Lăng Phong lại càng nhíu chặt, «Giờ đang là mùa đông rét buốt, nước suối đã đóng băng hết rồi, sức khỏe nàng còn yếu như vậy, sao có thể chịu lạnh được?»
Tô Tất lạnh lùng cười, «Ta chỉ muốn rửa qua một chút, cũng không phải xuống nước ngâm mình, cần gì phải lo lắng? Nếu ngươi đã lo như vậy thì để Tiểu Cúc đi theo ta là được.» Dù sao trong mắt bọn họ, nàng chính là phế nhân đang bị bệnh, ngay cả Hắc vũ vệ bình thường cũng có thể đánh bại nàng.
Vệ Lăng Phong cười cười, «Ở đây bốn phía đều là rừng, trong rừng nhiều thú dữ, với sức khỏe của nàng hiện tại, muốn đi quả thực là tìm chết, nhưng nàng đã đề nghị như thế, bổn vương sẽ đưa nàng đi, thế nào?»
Tiểu Cúc mặc dù là do một tay hắn huấn luyện, hắn cũng không nghi ngờ năng lực và lòng trung thành của nàng, nhưng vừa nghĩ đến mấy phương pháp mới lạ quái dị của Tô Tất, hắn lại sợ Tiểu Cúc ứng phó không nổi.
Vệ Lăng Phong đích thân đi theo? Mức độ khó khăn sẽ tăng lên không ít…..Tô Tất có chút do dự, cuối cùng giả vờ không vui trừng mắt nhìn hắn, quay về xe lấy quần áo xong liền đi về phía suối.
Suối ở đây không sâu, chỉ ngập đến eo, nhưng càng đi về phía hạ lưu, phạm vi của suối lại càng rộng, cuối cùng đổ vào thành Cách Giang, cũng chính là biên giới của Đông Vân Quốc. Cái tên Cách Giang cũng từ đó mà ra.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, rọi vào mặt suối yên tĩnh, tạo nên một tấm màn bàng bạc lấp lánh, nhiều chỗ ánh trăng phản chiếu lóe lên nhảy nhót như yêu tinh.
Vệ Lăng Phong dẫn nàng đến bên bờ rồi nhưng vẫn không xoay người rời đi, khoanh hai tay trước ngực, dựa vào một gốc cây ngô đồng, khóe miệng nhếch lên, mắt phượng híp lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Tất.
Tô Tất liếc mắt, lạnh lùng nhìn hắn, «Hiện tại, không phải ngươi nên đi ra xa chờ sao?»
Khóe miệng Vệ Lăng Phong nhếch lên ý cười tà mị, «Đi? Bổn vương sao có thể đi được? Ở đây nhiều cỏ, có khi lại có rắn nước không biết chừng, nếu bổn vương đi rồi, ai sẽ bảo vệ cho vương phi đây?» Hắn nở nụ cười lưu manh, rất giống bộ dáng lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Tô Tất thấy vậy, nhìn hắn, sóng mắt lưu chuyển, cười nhạt, «Vậy ngươi muốn ở đây xem ta tắm rửa sao?»
Vệ Lăng Phong thản nhiên nhếch môi, «Có phúc đương nhiên phải hưởng, sao lại không chứ?» Thời tiết lạnh như thế, nàng còn yếu như vậy, sao có thể đi xuống tắm rửa được? Cũng chỉ nói suông vậy thôi.
«Vậy sao?» Tô Tất cười cười nhìn hắn, tay không ngừng lại, đầu tiên là cởi áo khoác lông cừu ra, sau đó là áo ngoài, trung y, cuối cùng trên người chỉ còn lại cái yếm và tiết khố, tay nàng vẫn tiếp tục cởi, nắm lấy dây yếm.
Nháy mắt tiếp theo, thân thể của nàng lập tức bị Vệ Lăng Phong ôm lấy, giọng nói của hắn trầm thấp, mang theo một tia cảnh cáo, «Ở đây gió lớn, đừng cởi nữa.»
«Là vì gió lớn, hay là vì…..ngươi không nhịn được?» Tô Tất không chút yếu thế nhếch môi, kiêu ngạo hếch cằm, vuốt ve gò má của hắn, ngạo nghễ nhìn vào mắt hắn, tựa tiếu phi tiếu ghé vào tai hắn nói, «Ta đoán, có lẽ là vế sau, đúng không?»
Làn da Tô Tất trắng như tuyết, mềm mại nõn nà, giống như ngọc được mài dũa đến trơn láng, khuôn mặt mĩ miều, môi đỏ thắm mềm mại thơm ngát như hoa.
Mày Tô Tất khẽ nhíu lại, trên môi là nụ cười biếng nhác, khiến người ta máu nóng sôi trào, khó có thể kiềm chế.
Tô Tất vốn là mỹ nhân khuynh thành, phong thần yểu điệu, hiện giờ lại đang cố ý dụ dỗ, lúc đi nàng còn khẽ uốn éo thân mình, Vệ Lăng Phong sao có thể không động tâm? Càng đẹp hơn chính là cử chỉ của nàng, đôi mắt sâu thẳm để lộ ý cười nhàn nhạt, long lanh nước, lấp lánh như sao, giống như gãi đúng chỗ ngứa, khiến hạ thân của Vệ Lăng Phong nóng rực, chậm rãi ngóc đầu lên.
«Mặc quần áo vào.» Vệ Lăng Phong dùng giọng điệu cứng rắn, nhặt áo khoác lông cừu trên đất khoác lên người nàng.
Nhưng giây tiếp theo Tô Tất lại dán mình lên người hắn, nở nụ cười xấu xa, «Chàng không phải rất muốn ta sao? Thế nào, giờ lại trốn tránh?»
«Tô Tất….Nàng rốt cuộc là….làm sao vậy?» Gò má của Vệ Lăng Phong vì hơi thở nóng rực mà ửng đỏ, có chút mê loạn nhìn Tô Tất.
«Ta không làm sao cả, chỉ đang suy nghĩ kỹ lại mà thôi.» Ngón tay nhỏ nhắn của Tô Tất vuốt ve bờ môi mềm mại của hắn, mị nhãn như tơ, đôi môi đỏ thắm nhếch lên, «Hóa ra trong lòng ta, vẫn luôn…..»
«Vẫn luôn thế nào?» Tim Vệ Lăng Phong đập thình thịch như trống, hắn có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Tô Tất đưa tay xuống, lướt qua ngực hắn, đôi môi hé mở, nói ra lời lừa gạt chết không đền mạng, «Vệ Lăng Phong, thật ra dọc đường, ta vẫn luôn muốn nói với chàng một câu.»
«Câu gì?» Vệ lăng Phong thở dốc, hơi thở nóng rực, hắn không biết rằng, ngón tay Tô Tất vừa rồi đã bôi một chất lỏng không mùi không vị lên môi hắn.
«Ta không nói với chàng đâu, trừ phi, chàng có bản lĩnh mở miệng ta ra.» Tô Tất ngẩng đầu, mắt long lanh nhìn hắn, nhếch môi cười, vẻ mặt kiên định.
Dục vọng trong cơ thể Vệ Lăng Phong bùng lên, sự sắc bén cũng bất giác thuyên giảm, hắn nghĩ Tô Tất lúc này đang trọng thương, không có khả năng thoát khỏi tay hắn, liền tà mị cười, «Mở miệng của nàng, việc này một chút cũng không thể làm khó ta.»
Ngay sau đó Vệ Lăng Phong phủ xuống môi Tô Tất, nụ hôn nóng rực khiến người khác thần hồn điên đảo.
Một chất khí không màu không vị qua sự dây dưa môi lưỡi, chảy vào miệng Vệ lăng Phong, nhưng hắn lại không phát hiện ra, tay phải bắt lấy gáy Tô Tất, say sưa cắn mút.
Không biết qua bao lâu, thân mình Vệ Lăng Phong chậm rãi yếu ớt ngã xuống đất.
Tô Tất nhìn hắn hôn mê, mặc lại từng thứ đã cởi ra, cuối cùng, nàng liếc mắt nhìn Vệ Lăng Phong thật sâu rồi xoay người dứt khoát rời đi.
Từ lúc nhận được huyết lệ châu, nàng bắt đầu tính kế để bỏ trốn. Cố tình che giấu nội thương đã lành, âm thầm thu thập các thành phần mê dược, lặng lẽ bào chế thuốc bột, dưới sự giám thị của hai nha đầu bên cạnh, những việc này đều không hề dễ dàng, nhưng trong mấy ngày cuối cùng Tô Tất cũng làm xong.
Đêm khuya trong rừng lập lòe u quang quỷ dị, ẩn núp trong bóng tối là vô số nguy hiểm không ngờ đến, bởi vì lúc nào cũng có thể có dã thú nhảy ra xé ngươi thành từng mảnh nhỏ, nhưng lúc này Tô Tất đã khôi phục được tám phần linh lực, những dã thú này trong mắt nàng chỉ là giun dế mà thôi.
Bản năng đặc công khiến Tô Tất quen thuộc với bóng đêm, nàng cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ lưu vong trên đường. Nàng mặc dù có thể nhóm lửa, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức đốt lửa trong đêm, đó không phải tự biến mình thành bia nhắm cho Vệ Lăng Phong đến bắt sao?
Vệ Lăng Phong mắc mưu, là vì nàng biết nhược điểm của hắn, hơn nữa nàng còn vô sỉ mà lợi dụng nhược điểm đó.
Thành phần của mê dược là nàng ngày thường từ từ thu thập được, làm có chút cẩu thả, mặc dù hạ rất nhiều, nhưng với thân thủ của Vệ Lăng Phong, chỉ non nửa canh giờ sẽ tỉnh lại, sau đó hắn sẽ lửa giận ngút trời, rồi triệu tập toàn bộ lực lượng đuổi theo nàng.
Cho nên, thời gian chạy trốn của nàng chỉ có nửa canh giờ này.
Tô Tất cũng không đi trên mặt đất, bởi vì sẽ để lại dấu vết, nàng học theo Vệ Lăng Phong hôm đó, lấy ngọn cây làm điểm tựa bật lên, mặc dù tốc độ sẽ chậm lại, nhưng cũng không dễ dàng để lại dấu vết.
Tô Tất không ngừng tiến về hướng bắc, đó vốn là hướng mà lúc đầu nàng muốn đi, nàng muốn đến Bắc Di Quốc đương nhiên phải đi qua thành Cách Giang, Vệ Lăng Phong hẳn không ngờ nàng lại to gan như vậy, mới rời khỏi phương bắc đã lập tức quay trở lại.
Về phần phương hướng, Tô Tất cũng không quá đắn đo, phía nam là Nam Lăng Quốc, nàng tuyệt đối sẽ không bước lên lãnh địa này nửa bước; phía đông là Đông Vân Quốc, nàng cũng không có khả năng tự chui đầu vô lưới; phía tây là Tây Du Quốc, đó là một quốc gia hoàn toàn xa lạ với nàng, mà đến Bắc Di Quốc, lại có điều mà nàng muốn truy xét đến cùng.
Nhưng Tô Tất vẫn đoán không chuẩn, chưa đến một khắc Vệ Lăng Phong đã tỉnh lại.
(*) Tô Tất đoán VLP khoảng một tiếng sẽ tỉnh lại (nửa canh), mà VLP lại chỉ cần 15 phút (một khắc).
Hắn nhìn xung quanh không một bóng người, lại nhìn áo khoác lông cừu nặng trịch nằm trên đất, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi! Hắn siết chặt tay thành quyền, gân xanh trên trán nổi lên, khuôn mặt xanh mét!
Tô Tất nàng lại, lại dám dùng cách này để thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, đáng giận!
Nàng không phải loại ngu ngốc, nếu nàng đã thu thập đủ thành phần của mê dược, chứng tỏ nàng đã hoàn toàn nắm chắc thành công của lần chạy trốn này, vậy có lẽ, nội thương của nàng…..Nội thương của nàng cũng đã khỏi rồi, nhưng nàng lại vẫn giả bộ bệnh nặng để lừa hắn!
Thật ra ngay từ đầu nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn, nàng cho tới giờ chưa từng nghĩ đến việc ở lại bên cạnh hắn…..Vệ Lăng Phong bị chuyện này đả kích rất mạnh.
Hắn nhìn vào khu rừng thăm thẳm, mắt như bị mây mù lạnh lẽo bao phủ, toàn thân tỏa ra sát khí lạnh như băng.
Nàng cho rằng nàng thật sự có thể thoát khỏi sự truy bắt của hắn sao?
Hắn muốn tận tay bắt nàng về, sau đó chính miệng hỏi nàng, nàng rốt cuộc có tim hay không, vì sao lại đối xử với hắn như vậy?!
Vệ lăng Phong lạnh lùng ra lệnh với Hắc vũ vệ: «Lí Tường, Lí Minh, các ngươi mang theo một trăm người đánh bọc sườn hai phía trái phải, Vệ Nghiêm mang theo những người khác đuổi theo ven sông.»
Vừa dứt lời, bóng dáng của Vệ Lăng Phong liền biến mất trong đêm, hắn muốn đuổi theo con đường mà Tô Tất đã chạy đi.
Tô Tất, nàng thật sự cho rằng mình có thể thoát khỏi sự khống chế của bổn vương sao? Lần này nếu bắt được nàng, bổn vương tuyệt đối sẽ không cho nàng cơ hội thoát đi lần nữa!
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Vệ Lăng Phong lóe lên vẻ điên cuồng!
«Vệ Lăng Phong!» Tô Tất mặt mũi trắng bệch, lòng như bị một tảng đá nặng đè lên, khiến nàng nghẹt thở. Nàng lao ra, ôm lấy thân thể lạnh như băng của Vệ Lăng Phong, truyền sự ấm áp của mình cho hắn, đáy mắt tràn đầy vẻ lo lắng, «Vệ Lăng Phong! Chàng tỉnh lại đi! Đừng ngủ, ta ra lệnh cho chàng tỉnh lại! Mau lên!»
Thế nhưng, mặc cho Tô Tất gọi hắn thế nào, hắn vẫn không nhúc nhích nằm trong lòng nàng, hô hấp dần trở nên yếu ớt. Máu trên ngực hắn tuôn ra như suối, có chặn như thế nào cũng không ngừng, người Tô Tất dính đầy máu tươi, khiến nàng kinh hãi.
Vệ Lăng Phong chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu, yêu thương nhìn nàng, chậm rãi nói, «Tất nhi, đừng khóc….»
«Ta không khóc! Ta sao có thể vì một tên khốn nạn như chàng mà khóc được? Tuyệt đối không!» Tô Tất đưa tay lên gạt nước mắt, nhưng máu trên tay lại quẹt lên mặt, khiến mặt nàng cũng toàn là máu, nhìn nàng giống như vừa từ trong vũng máu chui lên, thế nhưng đáy mắt của nàng vẫn hiện rõ vẻ lo lắng.
Vệ Lăng Phong nhìn đôi mắt sáng rực long lanh nước của nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, tà mị nở nụ cười, thật may, từ đầu đến cuối lòng nàng vẫn có chỗ cho hắn. Thế nhưng, nhìn nàng lệ tràn mi, lòng hắn lại đau thắt. Bọn họ lúc trước vốn yêu nhau, nhưng cuối cùng lại bị hủy hoại bởi đạo đức luân lý.
Nhiều ngày sợ hãi đau đớn, lưu luyến si mê, nhớ nhung đến tê tâm phế liệt, giờ đây tất cả đều gói gọn trong một tiếng thở dài, hốc mắt đỏ lên, Vệ Lăng Phong dùng một chút khí lực cuối cùng ôm chặt lấy nàng, lòng đau như cắt.
Dần dần, hắn cuối cùng cũng không kiên trì nổi nữa, rơi vào một vực đen sâu thẳm không đáy….
«Vệ Lăng Phong –» Tô Tất hoảng hốt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt trước mắt. Nàng cắn chặt môi, một chút máu tươi chảy từ khóe miệng của nàng xuống, kỳ bí mà yêu dị, thân mình nàng run nhè nhẹ, giống như ngay sau đó sẽ lập tức ngã xuống.
Đau buồn, tuyệt vọng, khó tin, cuối cùng toàn thân nàng lạnh ngắt, nhìn dòng máu ấm nóng chảy ra từ ngực hắn, Tô Tất thì thào, vẻ mặt thất thần khiến người ta sởn gai ốc: «Vệ Lăng Phong, chàng sao lại chết? Chàng sao lại chết chứ….»
Không không không, chàng không thể chết được, ta nhất định sẽ có biện pháp cứu chàng! Đừng lo, đừng lo, nhất định sẽ có cách!
Tô Tất đưa tay đặt lên ngực mình, khiến trái tim đập hỗn loạn vì hoảng sợ bình tĩnh lại, trong đầu xẹt qua một hình ảnh.
Nếu như tiểu tuyết hồ ở đây….
Đúng rồi! Nàng đã được uống máu từ tim của tiểu tuyết hồ, nên hoàn toàn miễn dịch với thương tổn ngoài da, nếu Vệ Lăng Phong uống máu của nàng, chẳng phải cũng có thể khiến máu trên ngực hắn ngừng chảy sao?
Tô Tất lấy huyền thiết chủy thủ trong giày ra, không chút do dự rạch một vết trên cổ tay, để từng giọt máu chảy vào miệng của Vệ Lăng Phong. Vết thương trên cổ tay nhanh chóng lành lại, Tô Tất lại tiếp tục rạch một phát nữa lên vết thương vừa khép miệng kia….Lúc này, ánh mắt nàng mang theo sự cố chấp điên cuồng, lòng đau đến chết lặng, nên dù một dao lại một dao, cắt đi cắt lại cùng một chỗ, nàng cũng không cảm thấy đau đớn.
Mãng xà nộ thiên đắc ý dào dạt nhìn hai con kiến trên đất, điên cuồng cười ra tiếng, chấn động đất trời.
Thân thể đang bay trên không của nó đáp xuống, khiến cát bụi trên đất bay mù mịt, mà cái đầu to lớn của nó vừa vặn dừng trước mặt Tô Tất, đôi mắt đối diện với thân mình nhỏ bé của nàng.
Tô Tất như nghẹt thở, lạnh lùng nhìn vào đôi mắt vĩ đại đó.
Ngay cả Vệ Lăng Phpng cũng không đánh lại được, huống chi là nàng? Chỉ cần mãng xà trước mắt giơ nanh cắn về phía nàng, nàng và Vệ Lăng Phong nhất định sẽ bỏ mạng tại đây, không còn cơ hội sống sót.
Ngay lúc Tô Tất đang cho rằng mình và Vệ Lăng Phong chắc chắn sẽ chết, thì một chuyện kỳ quái lại xảy ra.
Ngọn lửa cháy bừng bừng quanh thân mãng xà chậm rãi biến mất, thân thể to lớn của nó từ từ thu nhỏ lại, đến khi chỉ còn khoảng mười thước mới thôi.
Tô Tất không chớp mắt nhìn nó chằm chằm, đáy mắt tỏa ra ánh sáng không chút yếu thế.
Mãng xà vươn đầu ra, trong lúc Tô Tất còn tưởng nó muốn cắn nàng, thì lưỡi nó lại tiến đến gần vết thương trên cổ tay nàng, khẽ liếm, trong mắt nó lộ ra vẻ mê hoặc khó giải.
Sau đó, nó nâng đôi mắt màu đen lên, ngơ ngác nhìn Tô Tất, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng không biết thế nào, lại đưa lưỡi tiếp tục liếm máu Tô Tất, sự mê hoặc trong mắt lại càng đậm thêm.
Tô Tất sắc mặt tái nhợt, bộ dáng yếu ớt, nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm mãng xà như cũ, chỉ sợ nó vừa đột nhiên trở nên ngốc nghếch, sẽ lại phát cuồng lên hủy diệt toàn bộ.
Tô Tất thầm nghĩ, chẳng lẽ máu mình có ẩn dấu huyền cơ gì sao? Sau khi uống máu của tiểu tuyết hồ, nàng cũng sâu sắc lĩnh hội đủ loại ưu đãi, nhưng mãng xà vừa rồi còn phát cuồng, sao vừa uống chút máu của mình, lại trở nên an tĩnh như thế, còn biểu lộ ra rất nhiều loại cảm xúc mà nàng không thể hiểu nổi.
Khi biết máu nàng là bảo vật xong, nó có giương nanh mà một phát hút sạch máu của nàng không? Tô Tất hoảng hốt nghĩ.
«Xì xì –» Mãng xà phì phì hai tiếng, sau đó chậm rãi tới gần Tô Tất.
Tô Tất nhìn mãng xà uốn éo trước mặt, đột nhiên tóc gáy dựng ngược, vẻ mặt cầu xin nhìn mãng xà nói: «Thần thú đại nhân, ngài không phải thật sự muốn uống máu của ta đấy chứ?» Nhìn máu của mình từng chút một bị uống cạn, không bằng một chưởng đánh chết nàng còn sung sướng hơn.
Đến khi mãng xà tới gần, bàn tay giấu trong áo của Tô Tất siết chặt, ngưng tụ chút linh lực còn lại quanh thân, bản năng sinh tồn khiến nàng không thể để mình yếu ớt đối mặt với mãng xà được.
Mãng xà cau mày, phì phì với Tô Tất: «Xì xì xì –» sau đó không tiến lên nữa.
Tô Tất bị hành động của nó làm cho cả kinh, nàng trợn mắt nhìn nó, không khỏi tò mò, vị thần thú đại nhân này rốt cuộc là đang làm gì vậy? Nó đang nói chuyện với nàng sao? Nàng mặc dù tự xưng mình thông minh, nhưng cánh cửa xà ngữ nàng vẫn không cách nào bước qua nổi, nói tóm lại là không thể hiểu.
Trong lòng Tô Tất có chút sợ hãi, nhưng vẫn to gan nhìn về phía nó: «Thần thú đại nhân, ngài đang định thả chúng ta đi sao?»
Lời vừa nói ra miệng, Tô Tất thiếu chút nữa là cắn đứt lưỡi mình. Nàng lại dám hỏi thần thú đại nhân vấn đề này, nó không phải tiểu tuyết hồ, nghe không hiểu lời nàng nói, có hỏi nữa cũng bằng không.
Nhưng Tô Tất vừa dứt lời, điều khiến nàng kinh hỉ muốn hộc máu là, mãng xà lại mở to mắt, không chút do dự gật đầu.
Không biết có phải vì huyền cơ trong máu nàng khiến nó sinh ra hảo cảm với nàng hay không, nhưng Tô Tất biết có lời hứa này của nó, tính mạng của nàng đã được bảo vệ, nàng lại cúi đầu nhìn Vệ Lăng Phong đang hai mắt nhắm chặt nằm trong lòng nàng, nâng mắt lên nói với mãng xà: «Ngươi….giúp ta chữa cho hắn, được không?»
Lúc Tô Tất hỏi câu này vẫn thấp thỏm không yên như cũ, bởi vì cách đó không xa, chuôi kiếm lạnh lẽo của Vệ Lăng Phong vẫn đang cắm trên ngực mãng xà, máu từng giọt từng giọt chảy xuống.
Mãng xà cũng nhìn theo ánh mắt Tô Tất, cũng thấy chuôi kiếm, nó chớp chớp mi, vẻ mặt dần bình tĩnh lại. Nhưng không đợi Tô Tất lấy lại tinh thần, nháy mắt tiếp theo mãng xà đã đến trước nàng, hơn nữa trong miệng nó còn ngậm một loại quả trong suốt lấp lánh.
Mùi thơm ẩn chứa linh khí của trời đất tràn ngập trong không khí, tỏa ra từ loại quả mọng nước trắng như tuyết đó.
«Huyền Băng Quả?» Tô Tất liều mạng trừng mắt nhìn vật trong miệng mãng xà, thốt lên, nàng khó tin đưa tay dụi mắt, Huyền Băng Quả vẫn yên tĩnh ở trước mắt nàng như cũ, hóa ra không phải nàng nằm mơ.
Huyền Băng Quả vô cùng quý hiếm. Tương truyền chỉ sinh trưởng ở nơi tràn ngập linh khí của trời đất, ba trăm năm ra hoa một lần, một ngàn năm mới kết thành một quả, mà đây chính là báu vật vô cùng hữu ích với người luyện võ, điểm hữu ích nhất chính là nó có thể cải tử hồi sinh.
Cho dù người có chết đi, chỉ cần còn lại một hơi thở, sau khi ăn Huyền Băng Quả, không đến một canh giờ sau sẽ tỉnh lại, hơn nữa nội công càng thêm thâm hậu, về phần có thể gia tăng bao nhiêu phần công lực, thì còn phụ thuộc vào tiềm lực của người đó.
Đối với nữ nhân mà nói, nó còn có công dụng cải lão hồi xuân. Cho dù là bà lão bảy mươi tuổi, ăn nó xong, trong vòng bảy ngày, tóc bạc sẽ thành đen, nếp nhăn đều biến mất, các bộ phận trên cơ thể đều trở nên dồi dào khí lực, trở về độ tuổi hai mươi tươi đẹp nhất. Đối với nữ tử trẻ tuổi, nó có thể bảo toàn thanh xuân vĩnh viên, dung nhan sẽ không bao giờ thay đổi.
Mãng xà mở to mắt, nhìn Tô Tất, lại nhìn Vệ Lăng Phong, đáy mắt có chút do dự.
Tô Tất biết nó đang do dự cái gì, miệng nở nụ cười khổ thản nhiên, giữa sắc đẹp và tính mạng của Vệ Lăng Phong, chọn cái gì còn phải suy nghĩ sao?
Bóp nát Huyền Băng Quả, mở miệng Vệ Lăng Phong ra, để từng giọt nước trắng sữa trôi vào họng hắn….
Vốn nhờ Huyền Băng Quả này, nội thương của nàng có thể trong nháy mắt chữa khỏi, nhưng vì để cứu mạng hắn, nàng lại cam tâm tình nguyện dâng Huyền Băng Quả ra, chính nàng cũng không khỏi cười tự giễu. Mặc dù đã xảy ra chuyện như vậy, nàng vẫn một lòng muốn rời khỏi Vệ Lăng Phong như cũ, nhưng nàng biết việc này không gấp, có thể tính sau.
Đôi mắt Vệ Lăng Phong nhắm chặt, lông mi dày cong cong, khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo, lộ vẻ sạch sẽ thuần khiết, tựa như một thiếu niên trong sáng không nhiễm bụi trần.
Qua một lúc lâu, tuyết cũng đã ngừng rơi, lúc này Vệ Lăng Phong mới chậm rãi mở mắt.
Tô Tất lẳng lặng nhìn hắn, hắn cũng lẳng lặng nhìn nàng.
Bấy giờ, thời gian như ngừng trôi, không khí cũng ngưng đọng.
Ánh mắt hắn khóa chặt trên người nàng, giống như trên đời này chỉ tổn tại một mình nàng.
Giây tiếp theo, Vệ Lăng Phong nắm chặt vai của nàng, cánh tay dài kéo nàng vào lòng, mặt chôn vào hõm vai nàng, thân mình khẽ run rẩy, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên: «Suýt chút nữa đã âm dương cách biệt với nàng rồi, ta rất sợ.»
Sau khi nàng mất tích, hắn tìm kiếm một ngày một đêm, lúc đó trúng một chưởng của Mộ Dung Thượng cũng không có thời gian chữa trị, sau đó lại lao đầu vào cai quản Đông Vân Quốc, mệt mỏi quá độ cùng lo lắng hoảng sợ khiến hắn không thể chống đỡ nổi. Những ngày không có nàng bên cạnh, hắn thật sự nếm đủ đau khổ, thật sự….không muốn mất đi một lần nữa!
Bóng dáng đơn độc ôm chặt lấy nàng, giọng nói khàn khàn, toàn bộ đều khiến nàng cảm nhận được sự đau đớn run rẩy của hắn. Tim nàng nhói lên như bị kim châm, mắt khô khốc khó chịu, đột nhiên có cảm giác muốn khóc.
Nàng vẫn luôn cảm thấy mình rất mạnh mẽ, vẫn luôn vì bản thân mà cố gắng đấu tranh, kiêu ngạo như vậy, tiêu sái như vậy, nhưng giờ phút này, nàng tận mắt nhìn thấy Vệ Lăng Phong suýt chết đi, nhìn thấy sự yếu ớt của hắn sau khi tỉnh lại, nàng lại có chút mơ hồ, không biết bản thân nên làm cái gì….
Cho nên Tô Tất không lập tức đẩy hắn ra, mà để hắn ôm chặt lấy nàng, tay đột nhiên cũng muốn nâng lên ôm lấy hắn, nhưng cuối cùng nàng vẫn vô lực mà buông xuống….
Còn gì lưu luyến gì nữa? Quan hệ của bọn họ đã có một nút thắt, suốt đời cũng không gỡ được.
Máu của Tô Tất đã duy trì cho Vệ Lăng Phong một hơi thở cuối cùng, sau khi ăn Huyền Băng Quả, vết thương của hắn khép miệng với tốc độ cực nhanh, lên da non với nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy. Chưa đến một canh giờ,, hắn đã khôi phục được ba phần linh lực, đưa Tô Tất về không có vấn đề gì.
Nhưng Tô Tất vẫn không quên mục đích của lần này.
Nàng cười hỏi mãng xà, «Trong lúc ngươi nổi giận, có từng giết một đám dân thường không?»
Điều khiến Vệ Lăng Phong suýt hộc máu là, mãng xà nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng lắc đầu. Hắn trừng lớn mắt, nhìn Tô Tất, «Nàng có thể giao tiếp với nó?»
«Không thể giao tiếp mà thành bạn được à?» Tô Tất nói. Nói cách khác, nếu không mãng xà cũng không dâng ra Huyền Băng Quả để cứu hắn. Phải biết rằng, mãng xà phát cuồng, là vì hôm nay là ngày Huyền Băng Quả chín, mùi hương tỏa ra rất xa, dã thú ngửi được mùi Huyền Băng Quả nên muốn đến đoạt, kết quả bị mãng xà giết hết.
Vệ Lăng Phong không nói gì, chỉ có thể tin vào chuyện kỳ quái này. Hắn và mãng xà sống chết một phen, cuối cùng Tô Tất và nó lại thành bằng hữu, nếu sớm biết, ngay từ đầu đã để Tô Tất lên trước, bớt được bao nhiêu là chuyện. Hắn mặc dù oán thầm trong lòng, nhưng hắn biết, nếu gặp lại chuyện như vậy, hắn cũng sẽ tiếp tục che chắn trước mặt Tô Tất.
Thật ra lần này coi như cơ duyên xảo hợp, đánh bừa mà trúng. Nếu không phải Vệ Lăng Phong hôn mê, Tô Tất cũng sẽ không cắt tay cho hắn uống máu của mình, mãng xà cũng sẽ không phát hiện ra huyền cơ trong máu Tô Tất, vậy hai người bọn họ cũng chỉ có nước trở thành bữa tối cho mãng xà.
Tô Tất phát hiện ra mình hình như hơi lạc đề, liền quay về chủ đề chính, tiếp tục hỏi mãng xà, «Ngươi chưa từng giết đám người đó, vậy ngươi có biết bọn họ ở đâu không?»
Tô Tất vốn không ôm hy vọng, nhưng mãng xà lại nghiêng đầu suy nghĩ, rồi gật gật đầu, sau đó nỏ vươn đầu chỉ về phía tây bắc. Tô Tất đi theo hướng nó chỉ, phát hiện ra ở đó có một cái hố, bên trong hố tối đen như mực, đứng phía trên không thể nhìn được bên dưới.
Tô Tất dời mắt, tức giận nhìn mãng xà, «Ngươi nhốt bọn họ ở đây để đùa giỡn?» Nếu mãng xà biết bọn họ rơi xuống, sao có thể đồng ý để bọn họ rời đi? Lí do duy nhất chắc chắn là nó còn chưa chơi đùa đủ, chờ nó chơi xong sẽ quay lại giết hết bọn họ.
Mãng xà bật cười khanh khách, vô cùng thật thà gật gật đầu.
Sau khi cứu đám người dưới hố lên, nàng thấy bọn họ ai cũng mặt mũi tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại, có mấy người nhát gan còn bị dọa cho ngất xỉu.
Tô Tất rất không khách khí nói với mãng xà, «Coi như bồi thường, những dã thú dưới đất đều cho bọn họ đem về, ngươi có ý kiến không?
Mãng xà tất nhiên không ý kiến, nó đang lo mấy thứ nhơ nhớp này làm bẩn mắt nó ấy chứ.
Thấy một màn này, thôn dân hoa mắt chóng mặt. Bọn họ lúc đầu thấy Tô Tất nói chuyện với mãng xà, chân đã run lên, sau đó lại thấy nàng giúp bọn họ đòi bồi thường, việc, việc này, đúng là quá mức tưởng tượng.
Tô Tất cười cười với bọn họ, «Là A Đại nhờ chúng ta tới đây, may mà đến kịp, nếu không chúng ta đã phụ kỳ vọng của bọn họ rồi. Mấy thứ này các ngươi mang theo được bao nhiêu thì mang, đi rồi đến lấy nữa cũng không sao.»
«Cô nương, cô…..cô chẳng lẽ là tiên nữ trên trời?» Một vị thôn dân đánh bạo, run rẩy hỏi.
Mãng xà hung hăng ngang ngược đến đâu, bọn họ trốn dưới hố nhìn thấy hết. Bọn họ bình thường hợp lực toàn thôn mới miễn cưỡng giết được một con hổ hay một con gấu, đừng nói đến việc đến gần nó, ngay cả ở xa trăm mét, cũng bị móng vuốt của nó cào chết…..Quái vật khiến cho người ta hoảng sợ như vậy, vị cô nương này lại dám không chút khách khí nói chuyện với nó, quái vật kia lại còn không tức giận.
«Trí tưởng tượng của đại thúc thật phong phú, các người đã từng nhìn thấy tiên tử nào mà cả người toàn máu chưa?» Tô Tất buồn cười nói. Người nàng bây giờ dính đầy máu của Vệ Lăng Phong, mà vì hàn khí quá nặng, nàng lại không thể dùng tuyết rửa sạch, nên mặt mũi và quần áo đều loang lổ vết máu.
«Ha ha ha…..» Đại thúc cười khan hai tiếng, không nói tiếp nữa, nhanh chóng cùng mọi người thu thập dã thú đem về.
Sau khi bị ngọn lửa hủy thiên diệt địa của mãng xà thiêu đốt, thi thể của những con thú này đều cháy khét, nhưng cách đó trăm mét, lại rải rác nhiều thú bị thương do đá rớt trúng hoặc vì chấn động quá lớn nên hôn mê bất tỉnh. Huyền Băng Quả hấp dẫn rất nhiều muông thú, nên thôn dân Thôn Lão Hổ thu hoạch được không ít.
Chờ thu thập xong hết, Tô Tất xoay người muốn đi, nhưng vạt váy lại bị níu chặt, quay ra thì thấy người kéo váy nàng lại chính là mãng xà.
«Sao vậy? Không nỡ để ta đi sao?» Tô Tất đưa tay xoa xoa đầu nó, nhếch miệng, nở nụ cười dịu dàng.
Đôi mắt mãng xà mở to tha thiết nhìn nàng, chậm rãi gật đầu.
«Vậy, ngươi có muốn đi theo ta không?» Đôi mắt Tô Tất dịu dàng như có thế vắt ra nước, chậm rãi vuốt ve dưới cằm nó, đáy mắt gian trá như đang lừa con nít, «Mặc dù ngươi có chút to, có chút dọa người, nhưng ta sẽ không để ý đâu, mỗi ngày ta sẽ cho ngươi ăn thật ngon, sẽ mang ngươi đi chơi thật vui vẻ.»
Đáy mắt mãng xà sáng rực, nhưng nó lại ngoái nhìn cái động lớn sau lưng, đáy mắt lại trở nên ảm đạm, cuối cùng chậm rãi lắc đầu.
Tô Tất đoán là nó canh giữ ở đây, hẳn là có điều đắn đo, một khi đã vậy, nàng cũng không muốn ép nó.
«Ngươi ở lại đây một mình, chắc chắn là rất cô đơn, nhưng ngươi yên tâm, chờ đến lúc sức khỏe ta tốt lên, rảnh rỗi sẽ tới chơi với ngươi, được không?» Tô Tất cười với nó.
Mãng xà có thể hô mưa gọi gió, đảo ngược càn khôn, giờ phút này, lại như một đứa nhỏ bị bỏ rơi, đáng thương gật đầu.
«Ta đi đây.» Tô Tất đi ra, vẫy tay với nó.
Đốt nhiên, mãng xà rống lên một tiếng, vẻ mặt có chút đau đớn, đôi mắt không chớp nhìn Tô Tất, giống như muốn nói cái gì, nhưng lại không biết nên nói hay không…..
Tô Tất dừng chân, chậm rãi quay người lại.
Huyết lệ trào ra từ mắt mãng xà, lúc rơi xuống đất, ngưng tụ thành một giọt châu đỏ như lửa. Lúc Tô Tất nhìn thấy giọt châu đó, trong lòng lập tức chấn động, vẻ đau lòng cùng kinh hỉ vương vấn trong mắt.
Máu từ tim hồ ly, đại diện cho khế ước vạn năm không đổi, hơn nữa còn miễn dịch với ngoại thương.
Mà huyết lệ của mãng xà, lại đại diện cho sự chúc phúc muôn đời, miễn dịch với nội thương.
Tô Tất lúc này đang trọng thương, cần nhất chính là linh dược để chữa trị nội thương. Huyền Băng Quả cũng có công dụng đó, nhưng vì Vệ Lăng Phong, nàng đã cam tâm tình nguyện giao ra, nhưng giọt châu huyết lệ này….
Tô Tất nhướng mắt, lẳng lặng nhìn mãng xà.
Nàng thật sự nghĩ không ra, vì sao nó lại tốt với nàng như vậy…..
Giọt châu huyết lệ này, đời này mãng xà chỉ có duy nhất hai viên, một mắt trái và một mắt phải….
Mãng xà ngậm huyết lệ dưới đất lên, đặt vào tay Tô Tất, nó nhìn sâu vào mắt Tô Tất, miệng phì phì hai tiếng.
Vệ Lăng Phong lúc này đang đi trước dò đường, nên không nhìn sang đây, Tô Tất bình tĩnh lại, đem huyết lệ giấu vào ống áo, chân thành nói với mãng xà: «Cảm ơn ngươi.» Giọt châu huyết lệ này hiện tại đối với nàng mà nói, hoàn toàn là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Tô Tất xoay người rời đi, mãng xà lại lưu luyến tại chỗ nhìn nàng đi càng lúc càng xa, mãi đi khi bóng dáng nàng biến mất trên vách núi, lúc này nó mới khổ sở xoay người trở về trong động.
Bọn họ còn chưa tới cửa thôn, đã sớm có người chạy vào trong thôn báo tin.
Tin tức như mọc cánh bay đi, nhanh chóng truyền ra toàn thôn, già trẻ lớn bé, toàn bộ đều dắt nhau ra cửa thôn nghênh đón.
Bọn họ không chỉ an toàn trở về, mà trên lưng mỗi người còn vác theo một đống đã thú, nào là hổ, gấu, rồi vân vân…Tất cả mọi người sợ đến ngây người, kinh ngạc đứng nhìn, tất cả đều không tin mà dụi dụi mắt, sợ là mình hoa mắt nhìn nhầm.
Lưu bà bà đứng gần cửa thôn nhất, cũng là người đầu tiên nhận được tin, bà nhìn lão Lưu mang theo đứa con thứ hai trở về an toàn, lưng còn vác theo một đống thú săn, mừng rỡ chạy lên kéo ống tay áo ông hỏi, «Có chuyện gì vậy? Các ông không phải gặp nguy hiểm đến tính mạng sao? Không sao chứ? Mà đống thú săn này là như thế nào vậy?»
Một đống câu hỏi liên tiếp khiến lão Lưu hoa mắt chóng mặt, ông chỉ Tô Tất và Vệ Lăng Phong đang ngồi trên lưng ngựa, ngoác miệng cười, sung sướng nói, «May mà Vệ công tử và Tô cô nương tới kịp lúc, nếu không chúng ta lần này chỉ sợ đã chết sạch, còn đống thú săn này, là chúng ta nhặt được.»
Lưu bà bà trước tiên cảm tạ Tô Tất và Vệ Lăng Phong, sau đó khó hiểu hỏi: «Nhặt được? Ông đừng có nói giỡn, cẩn thận người ta cười rớt răng! A Nhị, con là đứa nhỏ thành thật, mau nói cho mẹ biết rốt cuộc là có chuyện gì?»
Bình thường mấy chục nam nhân bọn họ có thể đem về một con hổ là đã giỏi lắm rồi, bây giờ bọn họ mỗi người khiêng một con, quả thực là thắng lợi trở về.
A Nhị cười cười nói, «Mẹ, cha không lừa mẹ đâu, thật sự là chúng con nhặt được mà, đằng sau núi còn rất nhiều, chúng ta giờ về để chuẩn bị xe kéo để đi lấy tiếp, mẹ cũng đi theo chúng con đi, dã thú đầy trên đất, mẹ muốn nhặt bao nhiêu thì nhặt.»
Những dã thú này đều bị chấn động đến hôn mê, sau khi tỉnh lại một số bỏ chạy, số còn lại bị đá đè chết, họ không lấy thì chúng cũng phải làm mồi cho những con thú khác. Đây là Tô cô nương nói, bọn họ cũng vui vẻ mà nghe theo.
Tô Tất và Vệ Lăng Phong ngồi trên ngựa, nhìn trên mặt thôn dân tràn đầy vẻ sung sướng, tâm tình bọn họ cũng vui vẻ hơn rất nhiều, liền cười rồi nói lời từ biệt.
Thôn dân được giúp đỡ nhiều như vậy, đương nhiên muốn mời bọn họ vào thôn ngồi, nhưng Tô Tất lại nói còn có chuyện quan trọng phải về gấp, liền cùng Vệ Lăng Phong phi ngựa rời đi. Nàng trở về đúng là có chuyện quan trọng cần làm, nàng phải mau mau dùng huyết lệ châu chữa khỏi nội thương của mình.
Thôn dân đành phải để bọn họ rời đi, trong mắt đầy vẻ tiếc nuối, chỉ biết thầm cảm ơn bọn họ, cũng tâm tâm niệm niệm, nếu mình có khả năng, thì phải tận lực để giúp đỡ người khác.
Những việc này thì để sau nói tiếp.
Lại nói đến Vệ Lăng Phong mang theo Tô Tất trở về, chớp nhoáng rời khỏi thâm sơn, bắt đầu xuống núi.
Lúc này tuyết đã ngừng rơi, đường núi mặc dù hiểm trở, nhưng không làm khó được cường giả như Vệ Lăng Phong. Hai người cưỡi chung một ngựa, vượt qua khe núi lớn, lúc này, bọn họ nhìn thấy một đám người xếp thành từng nhóm chuẩn bị vào núi.
Vệ Lăng Phong nhận ra đó là Hắc vũ vệ.
Hắn vung rơi quất ngựa lao ra, ghìm cương dừng trước mặt bọn họ.
«To gan! Dám cản đường…….» Phó tướng Lí Tường một thân chiến bào đen tuyền, bên hông deo trường kiếm, trên đầu đội nón giáp bóng loáng, hắn còn chưa dứt lời, đã nhận ra đó là Nhiếp chính vương, không khỏi bị dọa cho đứng hình, thiếu chút nữa là cắn đứt lưỡi.
Vệ Lăng Phong lạnh lùng nhìn hắn, đôi mắt đén láy sắc bén, mang theo lãnh ý nhàn nhạt.
«Nhiếp chính vương!» Lí Tương vội vàng xuống ngựa, quỳ trên đất, miệng hô to.
Theo động tác của hắn, đám người Hắc vũ vệ đều đồng loạt xuống ngựa, hành động nhịp nhàng, quỳ một gối xuống hành lễ với Vệ Lăng Phong. Trong suy nghĩ của bọn họ, Nhiếp chính vương chính là thần mà bọn họ tôn thờ, nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Hóa ra hôm nay bọn họ phát hiện Nhiếp chính vương một đêm không về, mà trinh sát báo tin rằng Nhiếp chính vương và vương phi đi theo hướng này, trên núi hôm qua lại đột nhiên xảy ra chấn động lớn, bọn họ sợ Nhiếp chính vương xảy ra chuyện không may, nên trời vừa sáng liền kéo binh lên núi, ai ngờ tuyết rơi nhiều nên đường núi bị phong tỏa, bọn họ bị ngăn dưới chân núi không lên được.
Vệ Lăng Phong vừa nhấc tay phải lên, dưới chân núi lập tức yên tĩnh.
Tô Tất thấy bọn họ mỗi người đều vô cùng cường tráng, khí độ bất phàm, không khỏi âm thầm thở dài. Hắc vũ vệ quả nhiên là tổ hợp nhân tài, ngay cả một binh sĩ nho nhỏ cũng có thực lực phi phàm, tuyệt đối không thể khinh thường, nếu muốn bỏ trốn, không có Nguyên Du Vân trợ giúp, nói dễ hơn làm.
Vệ Lăng Phong một tay nắm dây cương, một tay ôm Tô Tất, thúc ngựa phóng đi, hơi thở nam tính bao vây lấy nàng. Tô Tất siết chặt huyết lệ trong tay áo, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp, nàng mím môi trầm mặc.
Trở lại phủ thành chủ, Tô Tất mượn cớ sức khỏe không tốt, một mình trở về tiểu viện nghỉ ngơi.
Lại mượn cớ muốn tắm rửa, bảo Tiểu Trúc và Tiểu Cúc ra ngoài.
Bồn tắm rộng lớn, nước gợn dập dềnh, cánh hoa hồng cũng dao động theo, khi thì chìm xuống đáy, khi thì nổi lên trên, tựa như yêu tinh bướng bỉnh chơi đùa trên nước.
Tô Tất ngồi trong bồn tắm, bỏ huyết lệ châu vào cốc rượu nho.
Huyết lệ châu nổi lên trên mặt rượu, chậm rãi bốc hơi, linh khí tỏa ra mùi máu tươi nhàn nhạt, nhưng vì có hơi nóng che đậy, quần áo trên người Tô Tất cũng dính máu, nên Tiểu Trúc và Tiểu Cúc canh giữ bên ngoài không phát hiện ra.
Tô Tất từ từ nhắm mắt, các nàng vào trong đổi nước nóng, chỉ nhìn thấy Tô Tất mệt mỏi tựa vào bồn tắm nhắm mắt nghỉ ngơi. Các nàng nghĩ rằng vương phi đã trải qua một đêm vất vả, nên cũng không hoài nghi, tất nhiên cũng không báo cáo việc này cho Vệ Lăng Phong.
Trải qua một đêm sinh tử, Vệ Lăng Phong phát hiện thái độ của Tô Tất với hắn đã được cải thiện, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ cười với hắn một cái, mặc dù tình huống như vậy rất hiếm khi xảy ra, nhưng hắn lại vô cùng vui mừng, cho rằng trong lòng Tô Tất đã không còn đề phòng hắn như trước nữa, nên sự giam cầm của hắn với nàng cũng dần dần lơi lỏng.
Vệ Lăng Phong đề nghị quay về kinh thành, Tô Tất cũng chỉ lãnh đạm hừ một tiếng, không phản đối mãnh liệt, Vệ Lăng Phong thấy vậy, ý cười trên miệng càng đậm hơn, hắn nghĩ bọn họ sẽ có cơ hội trở lại như trước kia. Đến lúc đó, hắn giúp nàng làm giả một thân phận mới, bọn họ sẽ có thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ.
Phủ thành chủ cũng không bởi vì Nhiếp chính vương sắp khởi hành về kinh thành mà bận rộn, trong ngoài phủ vẫn yên tĩnh như thường.
Tiểu Trúc và Tiểu Cúc tất nhiên sẽ đi theo Tô Tất, hai nha đầu đó vốn là sát thủ được sắp xếp ở thành Cách Giang, lần đầu tiên rời khỏi đây, Tiểu Trúc đặc biệt hưng phấn, bận rộn từ trong ra ngoài, cả ngày không có lấy một giây yên tĩnh, mà Tiểu Cúc lại hoàn toàn đối lập, theo sát Tô Tất, một tấc không rời, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như trước.
Tô Tất cầm một chén trà thơm ngồi nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, vẻ mặt yên tĩnh, khiến người ta đoán không ra nàng đang nghĩ gì. Cho dù là ở trong nhà, nàng vẫn trùm kín quần áo như trước, người khoác áo lông cừu dày, trên đùi còn đắp một tấm chăn lông mềm trắng tinh.
Tô Tất thầm nghĩ, Vệ Lăng Phong là một quân nhân chân chính, chỉ huy cả một quân đội, khí chất bừng bừng, có phong độ của một đại tướng. Nếu cho hắn thời gian, hắn thật sự có thể thống nhất thiên hạ….Thế nhưng, nàng không thể chỉ đứng bên cạnh hắn, cùng hắn leo lên ngai vàng tối cao đó được.
Trải qua một loạt biến cố, nàng mặc dù không hận hắn nữa, nhưng vẫn không thể tha thứ được. Bởi vì Tiểu Niệm đã không còn, nên không có cơ hội vãn hồi nữa rồi.
«Khụ khụ khụ –» Tô Tất ôm ngực, đột nhiên ho khan.
Tiểu Cúc khẩn trương giúp nàng vỗ lưng, Tiểu Trúc cũng căng thẳng cầm chén trà đứng bên cạnh, hai người các nàng liếc nhau, khẽ thở dài.
Từ khi xuống núi đến giờ, bệnh của vương phi lại càng nặng, uống thuốc cũng không có tác dụng, liên tục ho khan, đôi khi nửa đêm ho đến không dừng được. Vương gia gọi thấy thuốc tốt nhất đến xem bệnh, nhưng vương phi không cho chữa, chỉ thản nhiên nói, luận về y thuật còn ai có thể giỏi hơn nàng? Nàng tự biết chừng mực, không sao cả. Vương gia mặc dù rất sốt ruột, nhưng vẫn phải nhượng bộ.
Cho dù vương gia có thể hô phong hoán vũ, nhưng ở trước mặt vương phi lại giống như trở thành một người khác.
Tô Tất ho xong, nhấp một ngụm trà, sau đó phất tay, «Không sao, không cần phải bẩm báo vương gia.»
Ngày hôm sau, Hắc vũ vệ và Nhiếp chính vương rời khỏi thành Cách Giang, quay về kinh thành như đã định, điểm khác biệt duy nhất chính là, ở giữa một đám kỵ binh cường tráng đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa vô cùng tinh xảo, mặc dù người đánh xe rất thành thạo, nhưng vẫn khiến cho tốc độ của toàn đội chậm lại.
Đối với việc giảm tốc độ, không ai oán hận nửa câu, cũng không có ai dám nửa câu oán hận, bởi vì ngồi trên xe là vương phi mà Nhiếp chính vương trăm cay nghìn đắng mới tìm được về.
Tô Tất ngồi trong xe, ngoài mặt bình tĩnh, nhưng là để che dấu tâm tình thấp thỏm bên trong. Lần này đi, chỉ cần vào phạm vi kinh thành, nàng muốn trốn sẽ càng khó hơn, mà cũng càng cách xa tiểu tuyết hồ, Nguyên Du Vân ở đó không nhận được tin, muốn tới cứu nàng, cơ hội cũng càng thêm xa vời.
Vệ Lăng Phong ở bên cạnh nàng, Tiểu Trúc và Tiểu Cúc cũng ngồi một trái một phải thầm giám thị, nói chuyện với nhau một hồi, định đùa cho Tô Tất vui lên, nhưng Tô Tất lại chỉ ảm đạm cười, nghe tai này lại ra tai kia.
Tô Tất vén một góc rèm lên, thấy mỗi Hắc vũ vệ đều to khỏe cường tráng, cưỡi ngựa cao, vây chặt bốn phương tám hướng quanh xe. Bên trong có hai nha đầu thân thủ không tầm thường, bên ngoài là Hắc vũ vệ bản lĩnh phô thiên cải địa, mặc dù hiện giờ nàng đã âm thầm khôi phục được tám phần linh lực, nhưng muốn mở đường để chạy trốn, nói dễ hơn làm.
Đi liên tục bốn năm ngày, Tô Tất mặc dù thông minh hơn người, nhưng bốn phía bị trọng binh vây chặt, nàng cũng không có cách.
Sắc trời bắt đầu tối dần, bởi vì nơi này nhiều núi rừng, ít thôn xóm, nên đêm xuống liền đóng quân ở bên rừng. Bọn họ thuần thục hạ trại, chia ra một nhóm binh lính nhỏ đi nhóm lửa nấu cơm.
Tô Tất dựa lưng vào đá, ngồi cạnh đống lửa, Vệ Lăng Phong ngồi đối diện nàng, dù lửa cháy hừng hực, nhưng Tô Tất vẫn cảm giác được ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn nàng, đáy mắt hắn lóe lên một tia phức tạp, muốn lại ngồi với nàng nhưng lại sợ bị từ chối.
Tô Tất quay đầu, né tránh ánh mắt của hắn, đôi mắt đen láy từ xa nhìn lại dần trở nên u tối như màn đêm, trên trời đầy sao, giống như những đứa nhỏ nghịch ngợm, nhấp nháy nhấp nháy, thật là đáng yêu.
«Vương phi, binh lính đã làm xong thức ăn, mặc dù không quá ngon miệng, nhưng ngài ít nhiều gì cũng nên ăn một chút, thời tiết lạnh như vậy, ăn vào cho ấm dạ dày.» Tiểu Cúc cầm một hộp thức ăn bước tới, mở nắp ra, bên trong là một bát canh thịt và hai cái bánh hấp nóng hổi.
Tô Tất đưa tay nhận lấy, ảm đạm cười, «Cảm ơn.» Trong tay những người khác đều là bánh hấp và thịt nướng cứng ngắc, bát canh thịt này có lẽ là do Tiểu Cúc đặc biệt nấu riêng cho nàng, thấy nàng ấy dụng tậm như vậy, Tô Tất cảm thấy cần phải chân thành cảm ơn một tiếng.
Tiểu Cúc có chút thụ sủng nhược kinh, cười nói, «Hầu hạ vương phi là bổn phận của nô tì, sao có thể nhận một tiếng cảm ơn này được.»
Tô Tất cười nhạt, thổi bát canh thịt còn nóng, đợi canh nguội một chút, xé một miếng bánh hấp chậm rãi nhai, lại uống một ngụm canh rồi nuốt xuống, ăn xong lập tức cảm dạ dày ấm hơn rất nhiều.
Trả bát lại cho Tiểu Cúc, Tô Tất đứng lên thấp giọng phân phó một câu, sắc mặt Tiểu Cúc lại có chút thay đổi, đưa mắt nhìn Vệ Lăng Phong.
Mày Vệ Lăng Phong nhíu lại, đứng lên đi đến bên cạnh Tô Tất, Tiểu Cúc thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói với Vệ Lăng Phong, «Vương gia, vương phi muốn đến dòng suối bên cạnh rửa mặt thay quần áo, người xem….»
Mày kiếm của Vệ Lăng Phong lại càng nhíu chặt, «Giờ đang là mùa đông rét buốt, nước suối đã đóng băng hết rồi, sức khỏe nàng còn yếu như vậy, sao có thể chịu lạnh được?»
Tô Tất lạnh lùng cười, «Ta chỉ muốn rửa qua một chút, cũng không phải xuống nước ngâm mình, cần gì phải lo lắng? Nếu ngươi đã lo như vậy thì để Tiểu Cúc đi theo ta là được.» Dù sao trong mắt bọn họ, nàng chính là phế nhân đang bị bệnh, ngay cả Hắc vũ vệ bình thường cũng có thể đánh bại nàng.
Vệ Lăng Phong cười cười, «Ở đây bốn phía đều là rừng, trong rừng nhiều thú dữ, với sức khỏe của nàng hiện tại, muốn đi quả thực là tìm chết, nhưng nàng đã đề nghị như thế, bổn vương sẽ đưa nàng đi, thế nào?»
Tiểu Cúc mặc dù là do một tay hắn huấn luyện, hắn cũng không nghi ngờ năng lực và lòng trung thành của nàng, nhưng vừa nghĩ đến mấy phương pháp mới lạ quái dị của Tô Tất, hắn lại sợ Tiểu Cúc ứng phó không nổi.
Vệ Lăng Phong đích thân đi theo? Mức độ khó khăn sẽ tăng lên không ít…..Tô Tất có chút do dự, cuối cùng giả vờ không vui trừng mắt nhìn hắn, quay về xe lấy quần áo xong liền đi về phía suối.
Suối ở đây không sâu, chỉ ngập đến eo, nhưng càng đi về phía hạ lưu, phạm vi của suối lại càng rộng, cuối cùng đổ vào thành Cách Giang, cũng chính là biên giới của Đông Vân Quốc. Cái tên Cách Giang cũng từ đó mà ra.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, rọi vào mặt suối yên tĩnh, tạo nên một tấm màn bàng bạc lấp lánh, nhiều chỗ ánh trăng phản chiếu lóe lên nhảy nhót như yêu tinh.
Vệ Lăng Phong dẫn nàng đến bên bờ rồi nhưng vẫn không xoay người rời đi, khoanh hai tay trước ngực, dựa vào một gốc cây ngô đồng, khóe miệng nhếch lên, mắt phượng híp lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Tất.
Tô Tất liếc mắt, lạnh lùng nhìn hắn, «Hiện tại, không phải ngươi nên đi ra xa chờ sao?»
Khóe miệng Vệ Lăng Phong nhếch lên ý cười tà mị, «Đi? Bổn vương sao có thể đi được? Ở đây nhiều cỏ, có khi lại có rắn nước không biết chừng, nếu bổn vương đi rồi, ai sẽ bảo vệ cho vương phi đây?» Hắn nở nụ cười lưu manh, rất giống bộ dáng lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Tô Tất thấy vậy, nhìn hắn, sóng mắt lưu chuyển, cười nhạt, «Vậy ngươi muốn ở đây xem ta tắm rửa sao?»
Vệ Lăng Phong thản nhiên nhếch môi, «Có phúc đương nhiên phải hưởng, sao lại không chứ?» Thời tiết lạnh như thế, nàng còn yếu như vậy, sao có thể đi xuống tắm rửa được? Cũng chỉ nói suông vậy thôi.
«Vậy sao?» Tô Tất cười cười nhìn hắn, tay không ngừng lại, đầu tiên là cởi áo khoác lông cừu ra, sau đó là áo ngoài, trung y, cuối cùng trên người chỉ còn lại cái yếm và tiết khố, tay nàng vẫn tiếp tục cởi, nắm lấy dây yếm.
Nháy mắt tiếp theo, thân thể của nàng lập tức bị Vệ Lăng Phong ôm lấy, giọng nói của hắn trầm thấp, mang theo một tia cảnh cáo, «Ở đây gió lớn, đừng cởi nữa.»
«Là vì gió lớn, hay là vì…..ngươi không nhịn được?» Tô Tất không chút yếu thế nhếch môi, kiêu ngạo hếch cằm, vuốt ve gò má của hắn, ngạo nghễ nhìn vào mắt hắn, tựa tiếu phi tiếu ghé vào tai hắn nói, «Ta đoán, có lẽ là vế sau, đúng không?»
Làn da Tô Tất trắng như tuyết, mềm mại nõn nà, giống như ngọc được mài dũa đến trơn láng, khuôn mặt mĩ miều, môi đỏ thắm mềm mại thơm ngát như hoa.
Mày Tô Tất khẽ nhíu lại, trên môi là nụ cười biếng nhác, khiến người ta máu nóng sôi trào, khó có thể kiềm chế.
Tô Tất vốn là mỹ nhân khuynh thành, phong thần yểu điệu, hiện giờ lại đang cố ý dụ dỗ, lúc đi nàng còn khẽ uốn éo thân mình, Vệ Lăng Phong sao có thể không động tâm? Càng đẹp hơn chính là cử chỉ của nàng, đôi mắt sâu thẳm để lộ ý cười nhàn nhạt, long lanh nước, lấp lánh như sao, giống như gãi đúng chỗ ngứa, khiến hạ thân của Vệ Lăng Phong nóng rực, chậm rãi ngóc đầu lên.
«Mặc quần áo vào.» Vệ Lăng Phong dùng giọng điệu cứng rắn, nhặt áo khoác lông cừu trên đất khoác lên người nàng.
Nhưng giây tiếp theo Tô Tất lại dán mình lên người hắn, nở nụ cười xấu xa, «Chàng không phải rất muốn ta sao? Thế nào, giờ lại trốn tránh?»
«Tô Tất….Nàng rốt cuộc là….làm sao vậy?» Gò má của Vệ Lăng Phong vì hơi thở nóng rực mà ửng đỏ, có chút mê loạn nhìn Tô Tất.
«Ta không làm sao cả, chỉ đang suy nghĩ kỹ lại mà thôi.» Ngón tay nhỏ nhắn của Tô Tất vuốt ve bờ môi mềm mại của hắn, mị nhãn như tơ, đôi môi đỏ thắm nhếch lên, «Hóa ra trong lòng ta, vẫn luôn…..»
«Vẫn luôn thế nào?» Tim Vệ Lăng Phong đập thình thịch như trống, hắn có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Tô Tất đưa tay xuống, lướt qua ngực hắn, đôi môi hé mở, nói ra lời lừa gạt chết không đền mạng, «Vệ Lăng Phong, thật ra dọc đường, ta vẫn luôn muốn nói với chàng một câu.»
«Câu gì?» Vệ lăng Phong thở dốc, hơi thở nóng rực, hắn không biết rằng, ngón tay Tô Tất vừa rồi đã bôi một chất lỏng không mùi không vị lên môi hắn.
«Ta không nói với chàng đâu, trừ phi, chàng có bản lĩnh mở miệng ta ra.» Tô Tất ngẩng đầu, mắt long lanh nhìn hắn, nhếch môi cười, vẻ mặt kiên định.
Dục vọng trong cơ thể Vệ Lăng Phong bùng lên, sự sắc bén cũng bất giác thuyên giảm, hắn nghĩ Tô Tất lúc này đang trọng thương, không có khả năng thoát khỏi tay hắn, liền tà mị cười, «Mở miệng của nàng, việc này một chút cũng không thể làm khó ta.»
Ngay sau đó Vệ Lăng Phong phủ xuống môi Tô Tất, nụ hôn nóng rực khiến người khác thần hồn điên đảo.
Một chất khí không màu không vị qua sự dây dưa môi lưỡi, chảy vào miệng Vệ lăng Phong, nhưng hắn lại không phát hiện ra, tay phải bắt lấy gáy Tô Tất, say sưa cắn mút.
Không biết qua bao lâu, thân mình Vệ Lăng Phong chậm rãi yếu ớt ngã xuống đất.
Tô Tất nhìn hắn hôn mê, mặc lại từng thứ đã cởi ra, cuối cùng, nàng liếc mắt nhìn Vệ Lăng Phong thật sâu rồi xoay người dứt khoát rời đi.
Từ lúc nhận được huyết lệ châu, nàng bắt đầu tính kế để bỏ trốn. Cố tình che giấu nội thương đã lành, âm thầm thu thập các thành phần mê dược, lặng lẽ bào chế thuốc bột, dưới sự giám thị của hai nha đầu bên cạnh, những việc này đều không hề dễ dàng, nhưng trong mấy ngày cuối cùng Tô Tất cũng làm xong.
Đêm khuya trong rừng lập lòe u quang quỷ dị, ẩn núp trong bóng tối là vô số nguy hiểm không ngờ đến, bởi vì lúc nào cũng có thể có dã thú nhảy ra xé ngươi thành từng mảnh nhỏ, nhưng lúc này Tô Tất đã khôi phục được tám phần linh lực, những dã thú này trong mắt nàng chỉ là giun dế mà thôi.
Bản năng đặc công khiến Tô Tất quen thuộc với bóng đêm, nàng cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ lưu vong trên đường. Nàng mặc dù có thể nhóm lửa, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức đốt lửa trong đêm, đó không phải tự biến mình thành bia nhắm cho Vệ Lăng Phong đến bắt sao?
Vệ Lăng Phong mắc mưu, là vì nàng biết nhược điểm của hắn, hơn nữa nàng còn vô sỉ mà lợi dụng nhược điểm đó.
Thành phần của mê dược là nàng ngày thường từ từ thu thập được, làm có chút cẩu thả, mặc dù hạ rất nhiều, nhưng với thân thủ của Vệ Lăng Phong, chỉ non nửa canh giờ sẽ tỉnh lại, sau đó hắn sẽ lửa giận ngút trời, rồi triệu tập toàn bộ lực lượng đuổi theo nàng.
Cho nên, thời gian chạy trốn của nàng chỉ có nửa canh giờ này.
Tô Tất cũng không đi trên mặt đất, bởi vì sẽ để lại dấu vết, nàng học theo Vệ Lăng Phong hôm đó, lấy ngọn cây làm điểm tựa bật lên, mặc dù tốc độ sẽ chậm lại, nhưng cũng không dễ dàng để lại dấu vết.
Tô Tất không ngừng tiến về hướng bắc, đó vốn là hướng mà lúc đầu nàng muốn đi, nàng muốn đến Bắc Di Quốc đương nhiên phải đi qua thành Cách Giang, Vệ Lăng Phong hẳn không ngờ nàng lại to gan như vậy, mới rời khỏi phương bắc đã lập tức quay trở lại.
Về phần phương hướng, Tô Tất cũng không quá đắn đo, phía nam là Nam Lăng Quốc, nàng tuyệt đối sẽ không bước lên lãnh địa này nửa bước; phía đông là Đông Vân Quốc, nàng cũng không có khả năng tự chui đầu vô lưới; phía tây là Tây Du Quốc, đó là một quốc gia hoàn toàn xa lạ với nàng, mà đến Bắc Di Quốc, lại có điều mà nàng muốn truy xét đến cùng.
Nhưng Tô Tất vẫn đoán không chuẩn, chưa đến một khắc Vệ Lăng Phong đã tỉnh lại.
(*) Tô Tất đoán VLP khoảng một tiếng sẽ tỉnh lại (nửa canh), mà VLP lại chỉ cần 15 phút (một khắc).
Hắn nhìn xung quanh không một bóng người, lại nhìn áo khoác lông cừu nặng trịch nằm trên đất, sắc mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi! Hắn siết chặt tay thành quyền, gân xanh trên trán nổi lên, khuôn mặt xanh mét!
Tô Tất nàng lại, lại dám dùng cách này để thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, đáng giận!
Nàng không phải loại ngu ngốc, nếu nàng đã thu thập đủ thành phần của mê dược, chứng tỏ nàng đã hoàn toàn nắm chắc thành công của lần chạy trốn này, vậy có lẽ, nội thương của nàng…..Nội thương của nàng cũng đã khỏi rồi, nhưng nàng lại vẫn giả bộ bệnh nặng để lừa hắn!
Thật ra ngay từ đầu nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn, nàng cho tới giờ chưa từng nghĩ đến việc ở lại bên cạnh hắn…..Vệ Lăng Phong bị chuyện này đả kích rất mạnh.
Hắn nhìn vào khu rừng thăm thẳm, mắt như bị mây mù lạnh lẽo bao phủ, toàn thân tỏa ra sát khí lạnh như băng.
Nàng cho rằng nàng thật sự có thể thoát khỏi sự truy bắt của hắn sao?
Hắn muốn tận tay bắt nàng về, sau đó chính miệng hỏi nàng, nàng rốt cuộc có tim hay không, vì sao lại đối xử với hắn như vậy?!
Vệ lăng Phong lạnh lùng ra lệnh với Hắc vũ vệ: «Lí Tường, Lí Minh, các ngươi mang theo một trăm người đánh bọc sườn hai phía trái phải, Vệ Nghiêm mang theo những người khác đuổi theo ven sông.»
Vừa dứt lời, bóng dáng của Vệ Lăng Phong liền biến mất trong đêm, hắn muốn đuổi theo con đường mà Tô Tất đã chạy đi.
Tô Tất, nàng thật sự cho rằng mình có thể thoát khỏi sự khống chế của bổn vương sao? Lần này nếu bắt được nàng, bổn vương tuyệt đối sẽ không cho nàng cơ hội thoát đi lần nữa!
Ánh mắt hung ác nham hiểm của Vệ Lăng Phong lóe lên vẻ điên cuồng!
/126
|