Vì y phục đều mang đi dựng lều hết rồi, nên An Á cởi áo lông cừu ra rồi bọc kín đứa nhỏ, không để một chút gió lùa vào. Nhưng dù vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Ưu vẫn tím tái, oa oa khóc lớn.
Đứa nhỏ này vì không đủ tháng, ở trong cơ thể mẹ lại hít phải độc tố, nên sinh ra vô cùng yếu ớt, mà kiểu nhiễm bệnh từ trong bụng mẹ này, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến hắn cả đời.
An Á thương tiếc nhìn đứa nhỏ, nói với Tô Tất, “Y thuật của ngươi không phải rất tốt sao, có cách gì để chữa cho nó không? Chúng ta đã giúp thì giúp đến nơi đến chốn luôn đi.”
Tô Tất nhìn đứa nhỏ trong lòng nàng, mày liễu nhíu lại, nàng vừa cúi đầu tiếp tục khâu vết thương vừa nói, “Cũng không phải không có cách, chỉ là thảo dược thật sự quá khó tìm, hơn nữa đều là khả ngộ bất khả cầu, chỉ có thể phụ thuộc vào cơ duyên xảo hợp thôi.”
“Đứa nhỏ đáng thương, hy vọng trời xanh thương xót ngươi.” An Á vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tím tái của đứa nhỏ.
Bên ngoài bão tuyết rất lớn, lều nhỏ bị thổi đến lung lay sắp đổ, nhưng mỗi lần đều chỉ hữu kinh vô hiểm.
Qua nửa canh giờ, bão tuyết rốt cục cũng ngưng.
Đẩy ra cửa lều ra, bên ngoài một mảnh trắng xóa, bầu trời và mặt đất dường như được nối liền với nhau, hợp lại làm một.
Nghe nói Nguyệt Nương xuất thân cao quý, là con dâu của một nhà giàu sang, hơn nữa nàng lúc trước nói một câu vẫn luôn vương vấn bên tai Tô Tất, nàng nói, đây là cháu đích tôn của Trịnh vương phủ. Chỉ có con do chính thất sinh ra mới được tính, có thể gả cho Trịnh vương phủ, nhà mẹ đẻ của Nguyệt Nương há có thể đơn giản?
Thế nhưng, vì sao nàng không đi qua trạm gác, lại bất chấp nguy hiểm vượt qua Hắc Vân Sơn? Hơn nữa nàng còn đang mang thai, bên người lại không có lấy một nha hoàn, khiến cho bản thân phải chật vật như vậy? Nàng chết cũng coi như được giải thoát, đáng thương nhất vẫn là đứa nhỏ, sinh ra đã yếu ớt, còn mang trên lưng huyết hải thâm cừu.
Thôi thì nghe theo lời Nguyệt Nương, xóa hết toàn bộ quá khứ của nàng, để lại cho Tiểu Vô Ưu một bầu trời trong xanh đi.
Tô Tất gỡ miếng ngọc trên người Nguyệt Nương xuống, đeo lên người Tiểu Vô Ưu. Nguyệt Nương lựa chọn để Tiểu Vô Ưu vứt bỏ toàn bộ thù hận, nhưng cũng không thể thay đổi suy nghĩ của Tiểu Vô Ưu khi lớn lên, nếu như hắn khăng khăng muốn biết thân thế của mình, cũng không thể giấu diếm hắn, miếng ngọc bội này coi như cho hắn giữ lại làm kỷ niệm.
Tô Tất liếc nhìn lều gỗ, sau đó tung chưởng đánh sập, băng văng ra khắp nơi, ầm ầm một tiếng, lều gỗ sập xuống, chỉ để lại một gò đất nhỏ, mà băng tuyết sập xuống cũng phủ lên xác của Nguyệt Nương.
Tiểu Vô Ưu dường như bị tiếng động hù dọa, lập tức òa khóc, An Á vội vàng ôm hắn dỗ dành.
Tô Tất vươn tay xoa xoa đầu hắn, thở dài,” Ngươi cứ khóc đi, mẹ ngươi cũng đã vì ngươi mà làm mọi thứ rồi.”
An Á có chút lo lắng nói, “Tô Tất, hắn cắn ngón tay ta.”
An Á tự mình học tập đủ loại kỹ năng trộm cắp, mà Tô Tất từ nhỏ đã phải ở trên đảo biệt lập trải qua huấn luyện đặc công, hai người đều lớn lên trong hoàn cảnh đặc biệt, hoàn toàn không hiểu việc chăm sóc trẻ con, nhất thời ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng lại mờ mịt nhìn trời đất trắng xóa.
Dù sao cũng đã từng sống ở hiện đại, chưa ăn thịt heo không có nghĩa chưa từng thấy heo chạy, Tô Tất phân vân nói, “Hắn có lẽ là đang đói bụng.”
Tiểu Vô Ưu một mực gào khóc, tiếng khóc của trẻ sơ sinh đặc biệt chói tai thê thảm vang vọng trên núi tuyết, An Á tự nhủ một tiếng không tốt, “Mau nghĩ cách dỗ hăn đi, còn khóc nữa sẽ sập núi mất, chúng ta cho dù có võ công cũng bị chôn sống.”
Hiện giờ đang mùa rét đậm, khắp nơi đều tuyết trắng nhức mắt, đi đâu tìm nhũ mẫu nuôi hắn đây? Tô Tất ôm trán, đi tới đi lui, cuối cùng mắt thoắt một cái sáng lên, “Có cách rồi. Ngươi chờ ở đây, ta đi tìm thức ăn cho hắn, đảm bảo sẽ nhanh thôi.”
Từ lúc dùng Huyết lệ châu của mãng xà ngàn năm, Tô Tất cảm thấy mình giống như có thêm khả năng đặc biệt nào đó, giác quan của nàng càng trở nên nhạy bén, cách một quãng xa cũng có thể cảm nhận được hơi thở của muông thú, dã thú càng mạnh, cảm giác của nàng càng rõ ràng.
Mùa này đa số động vật đều đã ngủ đông, trên núi hầu như không có bóng dáng của bọn chúng. Nếu chúng đã ngủ đông, vậy nàng cứ lần theo dấu chân của bọn chúng mà tìm ra chỗ ngủ đông là được.
Tô Tất không hề nuốt lời, không lâu sau nàng đã mang theo một con báo săn được trở về. Con báo này ngực căng lên, hành động chậm chạp, hiển nhiên là báo mẹ vừa sinh con không lâu, có rất nhiều sữa.
Không biết Tô Tất dùng cách gì mà thuần phục được nó, hiện giờ báo mẹ thoạt nhìn vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, lúc An Á ôm Tiểu Vô Ưu qua, nó không có chút phản kháng, ngược lại quỳ chân trước xuống đất, hai mắt yêu thương nhìn Tiểu Vô Ưu, tựa như hắn chính là con của nó.
Lúc An Á cho Tiểu Vô Ưu ăn, Tô Tất cũng không nhàn rỗi, nàng tiện tay đi bắt hai con thỏ rừng lột da sạch sẽ, nhét vào bên trong lồng ngực của chúng một chút hương liệu, lại dùng chủy thủ rạch lên người thỏ rừng mấy đường, rắc muối với tiêu lên làm gia vị, trong lúc chờ thịt ướp, nàng làm một giá gỗ đơn sơ. Cuối cùng nàng đem hai con thỏ rừng đặt lên giá gỗ, vừa quét gia vị lên vừa chậm rãi nướng. May mà An Á lúc rời khỏi kinh thành, tiện tay mang theo gia vị bên người, nếu không hiện tại tuyết phủ trắng trời đất, không biết đi đâu mà tìm gia vị đây.
Từ chân núi lên đến đỉnh núi, lại còn phải chịu đựng bão tuyết một lúc lâu, Tô Tất giờ đây đói đến mức có thể ăn cả một con trâu.
Mùi thơm thịt nướng tỏa ra bốn phía, không khí tràn ngập mùi cay thơm, khiến người ta phải rỏ dãi.
Vừa nướng chín xong, Tô Tất đang muốn gỡ chúng xuống, lúc này, nàng đột nhiên cảm giác được dao động khác thường trong không khí, uy áp này không phải là loại mà người bình thường có thể phát ra, chỉ có tiên thiên cường giả như Lam Hải đại sư với Bạch lão đầu mới có thể.
Chẳng lẽ là Vệ Lăng Phong? Trong lòng Tô Tất thầm căng thẳng, đột ngột đứng dậy, nhíu mày tập trung cẩn thận quan sát xung quanh.
Nhưng bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có gió tuyết rít gào, thổi quần áo bay lất phất, trừ tiếng đó ra, không còn âm thanh gì khác.
Tô Tất đang lo lắng, đột nhiên, trong không khí xuất hiện một tàn ảnh, mà Tô Tất cảm thấy tay mình đột ngột trống không, cúi đầu nhìn, chỉ thấy thỏ rừng trong tay đã không cánh mà bay, đồng thời trong rừng xuất hiện tiếng cười tuỳ tiện: “Con thỏ này coi như là phí qua đường, ha ha ha ha, Lão Ngoan Đồng ta sẽ không khách khíđâu! Ha ha ha ha —–“
Lúc tiếng cười giảm dần, thanh âm của hắn cũng hoàn toàn biến mất, uy áp hắn mang đến cũng biến mất theo.
Không gian lại một mảnh yên tĩnh.
An Á sắc mặt khẽ biến, nhìn Tô Tất nói, “Người vừa rồi….”
“Không phải Vệ Lăng Phong.” Đây là may mắn trong xui xẻo, nếu như là Vệ Lăng Phong thật, nàng đúng là khóc không ra nước mắt. Tô Tất cười trấn an An Á, “Xem chừng vị tiền bối kia chỉ tham ăn mà thôi, không phải có ác ý với chúng ta, yên tâm đi.”
Nếu có ác ý với các nàng, vừa rồi đã đánh úp bất ngờ, các nàng đã sớm đi đời nhà ma.
Đúng lúc này, trên núi lại truyền đến tiếng kêu không phục: “Ai tham ăn chứ! Đó là các ngươi biếu ta, sao có thể bảo là ta tham ăn được!”
Theo âm thanh truyền đến, một lão nhân râu tóc bạc phơ nhảy xuống trước mặt Tô Tất, hắn hai tay chống nạnh, thở phì phì nhìn chằm chằm Tô Tất, tức giận trừng mắt, giống như một tiểu hài tử.
Chỉ tiếc mặt hắn lại đang đầy mỡ, trên râu còn dính một chút thịt, hiển nhiên con thỏ rừng vừa rồi đã bị hắn chén sạch.
Tô Tất không khỏi sửng sốt, nàng không ngờ ông lão đã tiến vào tiên thiên chi cảnh rồi mà còn ngây thơ trẻ con thế này, tính tình nóng nảy, hơn nữa cả người lão còn lôi thôi lếch thếch, quần áo rách tả tơi, ngay cả giầy cũng không còn nguyên vẹn, lộ ra cả đầu ngón chân.
Tô Tất thấy mắt hắn liên tục liếc về phía con thỏ rừng còn lại, không khỏi cười nhạt, hai tay khoanh trước ngực, liếc hắn một cái, “Ta bảo biếu lão lúc nào, ta ngay cả lão là ai cũng không biết, sao phải biếu lão chứ?”
“Tên tiểu tử thối nhà ngươi có phải chán sống hay không, ngay cả Lão Ngoan Đồng ta mà cũng không biết?” Lão Ngoan Đồng lẩm bẩm vài tiếng, “Các ngươi thật là to gan, dám đi qua nơi này, hôm nay tâm tình Lão Ngoan Đồng ta rất tốt, có thể cho các ngươi một con ngựa, thế nhưng các ngươi phải biếu ta con thỏ rừng còn lại.” Nói xong, Lão Ngoan Đồng học Tô Tất khoanh hai tay trước ngực, hếch cằm kiêu ngạo nhìn trời.
“Muốn thỏ rừng cũng không phải không được, nhưng lão phải nói cho ta biết, vì sao lão lại canh giữ ở núi này? Nghe nói trên Hắc Vân Sơn có một cự long ngàn năm đủ sức phá hủy cả một ngọn núi cư ngụ, nghe lời lão vừa nói, nó hình như vẫn còn cư ngụ ở đây.”
Tô Tất chậm rãi xé thịt thỏ rừng, mùi hương bên trong tỏa ra, giòn tan nức mũi, khiến người ta chỉ hận không thể nhào vào ngấu nghiến.
Lão Ngoan Đồng ở trên Hắc Vân Sơn đã lâu, không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi chưa được ăn một món tử tế, hôm nay Tô Tất nướng thịt khiến cho hắn không chịu nổi, thèm thuồng không ăn không được, cho nên hắn mới như hổ đói ăn xong một con, lại vẫn mặt dày đứng ra xin một con nữa.
Lão Ngoan Đồng nuốt nước miếng, nói với Tô Tất, “Có thật trả lời vấn đề này thì thỏ rừng sẽ là của ta không?” Hắc hắc, mùi vị của thỏ rừng đúng là quá tuyệt vời, đời này hắn chưa bao giờ nếm qua mỹ vị như vậy, chờ hắn đem con thỏ này về thôn rêu rao, còn không phải sẽ khiến cho mấy người kia ghen tỵ muốn chết?
Lão Ngoan Đồng càng nghĩ càng vui vẻ, mắt nhìn chằm chằm thỏ rừng, nuốt nước miếng ừng ực, hiển nhiên hắn đang cố hết sức nhịn thèm.
“Thực ra con thỏ này chỉ là một tác phẩm thất bại của ta mà thôi, cho lão cũng có sao?” Tô Tất thờ ơ nói. Nàng có thể cảm giác được, Hắc Vân Sơn cất giấu một bí mật rất lớn, mà Lão Ngoan Đồng trước mặt lại là một mắt xích quan trọng trong đó, hơn nữa lão thoạt nhìn……còn có chút dễ gạt.
Lão Ngoan Đồng nghe vậy, mắt lập tức sáng lên!
Đứa nhỏ này vì không đủ tháng, ở trong cơ thể mẹ lại hít phải độc tố, nên sinh ra vô cùng yếu ớt, mà kiểu nhiễm bệnh từ trong bụng mẹ này, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến hắn cả đời.
An Á thương tiếc nhìn đứa nhỏ, nói với Tô Tất, “Y thuật của ngươi không phải rất tốt sao, có cách gì để chữa cho nó không? Chúng ta đã giúp thì giúp đến nơi đến chốn luôn đi.”
Tô Tất nhìn đứa nhỏ trong lòng nàng, mày liễu nhíu lại, nàng vừa cúi đầu tiếp tục khâu vết thương vừa nói, “Cũng không phải không có cách, chỉ là thảo dược thật sự quá khó tìm, hơn nữa đều là khả ngộ bất khả cầu, chỉ có thể phụ thuộc vào cơ duyên xảo hợp thôi.”
“Đứa nhỏ đáng thương, hy vọng trời xanh thương xót ngươi.” An Á vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tím tái của đứa nhỏ.
Bên ngoài bão tuyết rất lớn, lều nhỏ bị thổi đến lung lay sắp đổ, nhưng mỗi lần đều chỉ hữu kinh vô hiểm.
Qua nửa canh giờ, bão tuyết rốt cục cũng ngưng.
Đẩy ra cửa lều ra, bên ngoài một mảnh trắng xóa, bầu trời và mặt đất dường như được nối liền với nhau, hợp lại làm một.
Nghe nói Nguyệt Nương xuất thân cao quý, là con dâu của một nhà giàu sang, hơn nữa nàng lúc trước nói một câu vẫn luôn vương vấn bên tai Tô Tất, nàng nói, đây là cháu đích tôn của Trịnh vương phủ. Chỉ có con do chính thất sinh ra mới được tính, có thể gả cho Trịnh vương phủ, nhà mẹ đẻ của Nguyệt Nương há có thể đơn giản?
Thế nhưng, vì sao nàng không đi qua trạm gác, lại bất chấp nguy hiểm vượt qua Hắc Vân Sơn? Hơn nữa nàng còn đang mang thai, bên người lại không có lấy một nha hoàn, khiến cho bản thân phải chật vật như vậy? Nàng chết cũng coi như được giải thoát, đáng thương nhất vẫn là đứa nhỏ, sinh ra đã yếu ớt, còn mang trên lưng huyết hải thâm cừu.
Thôi thì nghe theo lời Nguyệt Nương, xóa hết toàn bộ quá khứ của nàng, để lại cho Tiểu Vô Ưu một bầu trời trong xanh đi.
Tô Tất gỡ miếng ngọc trên người Nguyệt Nương xuống, đeo lên người Tiểu Vô Ưu. Nguyệt Nương lựa chọn để Tiểu Vô Ưu vứt bỏ toàn bộ thù hận, nhưng cũng không thể thay đổi suy nghĩ của Tiểu Vô Ưu khi lớn lên, nếu như hắn khăng khăng muốn biết thân thế của mình, cũng không thể giấu diếm hắn, miếng ngọc bội này coi như cho hắn giữ lại làm kỷ niệm.
Tô Tất liếc nhìn lều gỗ, sau đó tung chưởng đánh sập, băng văng ra khắp nơi, ầm ầm một tiếng, lều gỗ sập xuống, chỉ để lại một gò đất nhỏ, mà băng tuyết sập xuống cũng phủ lên xác của Nguyệt Nương.
Tiểu Vô Ưu dường như bị tiếng động hù dọa, lập tức òa khóc, An Á vội vàng ôm hắn dỗ dành.
Tô Tất vươn tay xoa xoa đầu hắn, thở dài,” Ngươi cứ khóc đi, mẹ ngươi cũng đã vì ngươi mà làm mọi thứ rồi.”
An Á có chút lo lắng nói, “Tô Tất, hắn cắn ngón tay ta.”
An Á tự mình học tập đủ loại kỹ năng trộm cắp, mà Tô Tất từ nhỏ đã phải ở trên đảo biệt lập trải qua huấn luyện đặc công, hai người đều lớn lên trong hoàn cảnh đặc biệt, hoàn toàn không hiểu việc chăm sóc trẻ con, nhất thời ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng lại mờ mịt nhìn trời đất trắng xóa.
Dù sao cũng đã từng sống ở hiện đại, chưa ăn thịt heo không có nghĩa chưa từng thấy heo chạy, Tô Tất phân vân nói, “Hắn có lẽ là đang đói bụng.”
Tiểu Vô Ưu một mực gào khóc, tiếng khóc của trẻ sơ sinh đặc biệt chói tai thê thảm vang vọng trên núi tuyết, An Á tự nhủ một tiếng không tốt, “Mau nghĩ cách dỗ hăn đi, còn khóc nữa sẽ sập núi mất, chúng ta cho dù có võ công cũng bị chôn sống.”
Hiện giờ đang mùa rét đậm, khắp nơi đều tuyết trắng nhức mắt, đi đâu tìm nhũ mẫu nuôi hắn đây? Tô Tất ôm trán, đi tới đi lui, cuối cùng mắt thoắt một cái sáng lên, “Có cách rồi. Ngươi chờ ở đây, ta đi tìm thức ăn cho hắn, đảm bảo sẽ nhanh thôi.”
Từ lúc dùng Huyết lệ châu của mãng xà ngàn năm, Tô Tất cảm thấy mình giống như có thêm khả năng đặc biệt nào đó, giác quan của nàng càng trở nên nhạy bén, cách một quãng xa cũng có thể cảm nhận được hơi thở của muông thú, dã thú càng mạnh, cảm giác của nàng càng rõ ràng.
Mùa này đa số động vật đều đã ngủ đông, trên núi hầu như không có bóng dáng của bọn chúng. Nếu chúng đã ngủ đông, vậy nàng cứ lần theo dấu chân của bọn chúng mà tìm ra chỗ ngủ đông là được.
Tô Tất không hề nuốt lời, không lâu sau nàng đã mang theo một con báo săn được trở về. Con báo này ngực căng lên, hành động chậm chạp, hiển nhiên là báo mẹ vừa sinh con không lâu, có rất nhiều sữa.
Không biết Tô Tất dùng cách gì mà thuần phục được nó, hiện giờ báo mẹ thoạt nhìn vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, lúc An Á ôm Tiểu Vô Ưu qua, nó không có chút phản kháng, ngược lại quỳ chân trước xuống đất, hai mắt yêu thương nhìn Tiểu Vô Ưu, tựa như hắn chính là con của nó.
Lúc An Á cho Tiểu Vô Ưu ăn, Tô Tất cũng không nhàn rỗi, nàng tiện tay đi bắt hai con thỏ rừng lột da sạch sẽ, nhét vào bên trong lồng ngực của chúng một chút hương liệu, lại dùng chủy thủ rạch lên người thỏ rừng mấy đường, rắc muối với tiêu lên làm gia vị, trong lúc chờ thịt ướp, nàng làm một giá gỗ đơn sơ. Cuối cùng nàng đem hai con thỏ rừng đặt lên giá gỗ, vừa quét gia vị lên vừa chậm rãi nướng. May mà An Á lúc rời khỏi kinh thành, tiện tay mang theo gia vị bên người, nếu không hiện tại tuyết phủ trắng trời đất, không biết đi đâu mà tìm gia vị đây.
Từ chân núi lên đến đỉnh núi, lại còn phải chịu đựng bão tuyết một lúc lâu, Tô Tất giờ đây đói đến mức có thể ăn cả một con trâu.
Mùi thơm thịt nướng tỏa ra bốn phía, không khí tràn ngập mùi cay thơm, khiến người ta phải rỏ dãi.
Vừa nướng chín xong, Tô Tất đang muốn gỡ chúng xuống, lúc này, nàng đột nhiên cảm giác được dao động khác thường trong không khí, uy áp này không phải là loại mà người bình thường có thể phát ra, chỉ có tiên thiên cường giả như Lam Hải đại sư với Bạch lão đầu mới có thể.
Chẳng lẽ là Vệ Lăng Phong? Trong lòng Tô Tất thầm căng thẳng, đột ngột đứng dậy, nhíu mày tập trung cẩn thận quan sát xung quanh.
Nhưng bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có gió tuyết rít gào, thổi quần áo bay lất phất, trừ tiếng đó ra, không còn âm thanh gì khác.
Tô Tất đang lo lắng, đột nhiên, trong không khí xuất hiện một tàn ảnh, mà Tô Tất cảm thấy tay mình đột ngột trống không, cúi đầu nhìn, chỉ thấy thỏ rừng trong tay đã không cánh mà bay, đồng thời trong rừng xuất hiện tiếng cười tuỳ tiện: “Con thỏ này coi như là phí qua đường, ha ha ha ha, Lão Ngoan Đồng ta sẽ không khách khíđâu! Ha ha ha ha —–“
Lúc tiếng cười giảm dần, thanh âm của hắn cũng hoàn toàn biến mất, uy áp hắn mang đến cũng biến mất theo.
Không gian lại một mảnh yên tĩnh.
An Á sắc mặt khẽ biến, nhìn Tô Tất nói, “Người vừa rồi….”
“Không phải Vệ Lăng Phong.” Đây là may mắn trong xui xẻo, nếu như là Vệ Lăng Phong thật, nàng đúng là khóc không ra nước mắt. Tô Tất cười trấn an An Á, “Xem chừng vị tiền bối kia chỉ tham ăn mà thôi, không phải có ác ý với chúng ta, yên tâm đi.”
Nếu có ác ý với các nàng, vừa rồi đã đánh úp bất ngờ, các nàng đã sớm đi đời nhà ma.
Đúng lúc này, trên núi lại truyền đến tiếng kêu không phục: “Ai tham ăn chứ! Đó là các ngươi biếu ta, sao có thể bảo là ta tham ăn được!”
Theo âm thanh truyền đến, một lão nhân râu tóc bạc phơ nhảy xuống trước mặt Tô Tất, hắn hai tay chống nạnh, thở phì phì nhìn chằm chằm Tô Tất, tức giận trừng mắt, giống như một tiểu hài tử.
Chỉ tiếc mặt hắn lại đang đầy mỡ, trên râu còn dính một chút thịt, hiển nhiên con thỏ rừng vừa rồi đã bị hắn chén sạch.
Tô Tất không khỏi sửng sốt, nàng không ngờ ông lão đã tiến vào tiên thiên chi cảnh rồi mà còn ngây thơ trẻ con thế này, tính tình nóng nảy, hơn nữa cả người lão còn lôi thôi lếch thếch, quần áo rách tả tơi, ngay cả giầy cũng không còn nguyên vẹn, lộ ra cả đầu ngón chân.
Tô Tất thấy mắt hắn liên tục liếc về phía con thỏ rừng còn lại, không khỏi cười nhạt, hai tay khoanh trước ngực, liếc hắn một cái, “Ta bảo biếu lão lúc nào, ta ngay cả lão là ai cũng không biết, sao phải biếu lão chứ?”
“Tên tiểu tử thối nhà ngươi có phải chán sống hay không, ngay cả Lão Ngoan Đồng ta mà cũng không biết?” Lão Ngoan Đồng lẩm bẩm vài tiếng, “Các ngươi thật là to gan, dám đi qua nơi này, hôm nay tâm tình Lão Ngoan Đồng ta rất tốt, có thể cho các ngươi một con ngựa, thế nhưng các ngươi phải biếu ta con thỏ rừng còn lại.” Nói xong, Lão Ngoan Đồng học Tô Tất khoanh hai tay trước ngực, hếch cằm kiêu ngạo nhìn trời.
“Muốn thỏ rừng cũng không phải không được, nhưng lão phải nói cho ta biết, vì sao lão lại canh giữ ở núi này? Nghe nói trên Hắc Vân Sơn có một cự long ngàn năm đủ sức phá hủy cả một ngọn núi cư ngụ, nghe lời lão vừa nói, nó hình như vẫn còn cư ngụ ở đây.”
Tô Tất chậm rãi xé thịt thỏ rừng, mùi hương bên trong tỏa ra, giòn tan nức mũi, khiến người ta chỉ hận không thể nhào vào ngấu nghiến.
Lão Ngoan Đồng ở trên Hắc Vân Sơn đã lâu, không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi chưa được ăn một món tử tế, hôm nay Tô Tất nướng thịt khiến cho hắn không chịu nổi, thèm thuồng không ăn không được, cho nên hắn mới như hổ đói ăn xong một con, lại vẫn mặt dày đứng ra xin một con nữa.
Lão Ngoan Đồng nuốt nước miếng, nói với Tô Tất, “Có thật trả lời vấn đề này thì thỏ rừng sẽ là của ta không?” Hắc hắc, mùi vị của thỏ rừng đúng là quá tuyệt vời, đời này hắn chưa bao giờ nếm qua mỹ vị như vậy, chờ hắn đem con thỏ này về thôn rêu rao, còn không phải sẽ khiến cho mấy người kia ghen tỵ muốn chết?
Lão Ngoan Đồng càng nghĩ càng vui vẻ, mắt nhìn chằm chằm thỏ rừng, nuốt nước miếng ừng ực, hiển nhiên hắn đang cố hết sức nhịn thèm.
“Thực ra con thỏ này chỉ là một tác phẩm thất bại của ta mà thôi, cho lão cũng có sao?” Tô Tất thờ ơ nói. Nàng có thể cảm giác được, Hắc Vân Sơn cất giấu một bí mật rất lớn, mà Lão Ngoan Đồng trước mặt lại là một mắt xích quan trọng trong đó, hơn nữa lão thoạt nhìn……còn có chút dễ gạt.
Lão Ngoan Đồng nghe vậy, mắt lập tức sáng lên!
/126
|