Bất tri bất giác, bạch hổ thu lại sát khí bừng bừng trong mắt , bầu không khí giương cung bạt kiếm cũng chậm rãi tan biến…..Cuối cùng, một người một hổ bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen trắng rõ ràng trong suốt thấy đáy, cùng mê mang không hiểu gì như nhau.
Lúc Tô Tất không còn cảm nhận được một tia sát khí nào từ trên người bạch hổ nữa, liền chậm rãi tiến lên trước từng bước một…. Cuối cùng nàng đi tới trước mặt bạch hổ, cùng nó bốn mắt nhìn nhau.
Tô Tất cắn cắn môi dưới, chỉ vào miếng ngọc bội, do dự mở miệng: “Ngươi……biết miếng ngọc bội này, đúng không?”
Đôi mắt của bạch hổ dừng trên mặt Tô Tất, mắt liếc xuống, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ.
“Vây có biết Nguyên Du Vân không? Hắn là bằng hữu của ta.” Tô Tất chỉ vào ngọc bội, lúc nói đến ba chữ Nguyên Du Vân, nàng bất giác nhấn mạnh. Bạch hổ có thể ngửi được mùi ngọc bội từ người nàng, có thể nhận ra miếng ngọc bội, chứng tỏ nó và tiểu tuyết hồ giống nhau, đều là linh thú, đều có thể nghe hiểu tiếng người.
Bạch hổ lại lần nữa nặng nề cúi đầu suy nghĩ.
Lúc này, trong lòng Tô Tất không còn nghi ngờ nữa. Lúc trước vẫn luôn nghe nói trong Bạch Vân Cung có Nguyên hộ pháp và bạch hổ canh giữ, mãi đến tận giờ phút này nàng cuối cùng đã có thể khẳng định rằng Nguyên hộ pháp chính là Nguyên Du Vân, vậy mà lại thật sự là hắn! Bất tri bất giác, nàng lại tìm đúng vào địa bàn của hắn, âu cũng là duyên phận.
Tô Tất chậm rãi thở dài, bàn tay cũng vững vàng đặt lên đầu bạch hổ, cười đến sáng lạn như hoa, “Nguyên đại ca hiện giờ không có ở đây, chờ hắn trở về ta sẽ bảo hắn cảm ơn ngươi. Đúng rồi, giờ ngươi có thể mang ta ra ngoài không? Ở đây……hình như không có cửa ra.”
Nói không có cửa cũng chưa chắc, bởi vì bạch hổ cũng là không đâu xuất hiện ngay dưới mắt nàng, chẳng qua là nơi đây thật sự quá mức huyền diệu, nàng có chút không nắm bắt nổi.
Bạch hổ bình tĩnh nhìn nàng, nhìn trái nhìn phải, nhìn được khoảng một khắc đồng hồ, mà trong lúc đấy, Tô Tất cũng bất động để cho nó nhìn, vẻ mặt ung dung bình tĩnh, từ đầu đến cuối khóe miệng vẫn nở nụ cười.
Bạch hổ giống như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, giơ chân trước ra, vẽ một hoa văn kì lạ, lấy ngọc bội đặt lên, sau đó nắm lấy Tô Tất, một người một thú chớp mắt đã biến mất.
Mặt đất cong bốn mươi lăm độ, bóng loáng như vừa được đánh sáp, Tô Tất có cảm giác như mình đang rơi tự do, không biết đã qua bao lâu, nàng bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt rồi ngã vật xuống, một lúc lâu sau mới đững vững lại được.
Xung quanh không còn là không gian trong suốt như trước nữa, mà là một đại điện bằng đá, đưa mắt nhìn quanh, cung điện này quả nhiên vô cùng rộng lớn, mênh mông bát ngát không thấy điểm dừng, cột đá, màn che, sàn nhà, vách tường và trần nhà đều lấm tấm băng tuyết.
Thạch bích nghiêm trang mộc mạc được bao trùm bởi những lớp băng mỏng, từ vách tường tới trần nhà….. Màu trắng của băng tuyết soi sáng cả cung điện, rõ như ban ngày, hoa lệ đến chói mắt.
Đi tới trước thạch bích cẩn thận quan sát, nàng phát hiện những chất liệu của những cự thạch này đều vô cùng đặc biệt, không phải là đá cũng không phải là ngọc, tất cả đều phát ra ánh kim rực rỡ, dường như so với đá còn cứng hơn.
Đại điện mênh mông trống trải, bốn phương tám hướng vỏn vẹn một khối, không hề có lối ra.
Bạch hổ tiến tới phía trước vài bước, thấy Tô Tất vẫn còn ngơ ngác đứng nhìn, không khỏi vẫy đuôi với nàng, kéo hồn nàng trở về cơ thể, sau đó dẫn trước mà đi. Tô Tất nhanh chóng đuổi kịp nó, đi không lâu thì tới trước tọa ỷ (ghế dựa), cũng không biết bạch hổ làm gì, chỉ thấy mặt đất, vách tường, trần nhà…. Tất cả đều lập loè một vầng sáng màu lam nhạt, chờ Tô Tất lấy lại tinh thần, trước mặt nàng đã xuất hiện vô số gian phòng……
Một, hai, ba…. Phía trước là một hành lang dài, hai bên là cửa đá đề biển số nhà, phía sau cửa yên tĩnh không một tiếng động, ai cũng không biết đẩy cửa đá ra thì sẽ thấy được những gì.
Tô Tất nhìn quanh bốn phía, phát hiện trên vách tường đề bốn chữ đẫm máu: Cửu tử nhất sinh.
Chân vừa bước ra ngay lập tức thu lại, Tô Tất hồ nghi nhìn bạch hổ bên cạnh tìm kiếm câu trả lời, “Cửu tử nhất sinh là ý gì? Chẳng lẽ ý bảo nơi đây có mười gian phòng thì chỉ có một gian phòng là con đường sống? Không đến nỗi biến thái như vậy chứ? Không thể nào, xác suất một phần mười này cũng quá thấp đi….”
Tô Tất đang tự phủ nhận thì thấy bạch hổ bên cạnh chậm rãi quay sang nhìn nàng, rồi nghiêm trang mà gật đầu.
Không phải chứ? Tô Tất quả thực khóc không ra nước mắt…. Vận khí của nàng trước giờ vẫn luôn không tồi, nhưng từ khi vào Ẩn Dật Thôn, không hiểu sao lại toàn là số con rệp a. Mười chọn một, thật sự quá khó khăn rồi.
“Còn có đường nào khác không? Chẳng lẽ muốn ra ngoài, chỉ có một con đường duy nhất này sao?” Tô Tất vẻ mặt cầu xin, đáng thương nhìn bạch hổ.
Bạch hổ thương hại nhìn nàng, mắt chớp cũng không thèm chớp, chỉ bình tĩnh gật đầu.
Một khi đã như vậy, Tô Tất cũng chỉ có thể cam chịu số phận, đánh cược một phen.
Hành lang vắng vẻ yên tĩnh, một người một hổ chậm rãi mà đi, giày vải ma xát trên đất, phát ra tiếng loạc xoạc.
Tô Tất vừa đi vừa cẩn thận quan sát hoa văn trên tường và trên đất, đợi đến lúc nàng đi tới phòng số bốn thì đột nhiên dừng lại. Mặt trên của cửa đá phòng này cũng không khác những phòng khác lắm, chỉ là hoa văn trên tường lại là hoa mộc lan. Tô Tất bỗng nhiên nhớ lại, lúc trước tìm được ba bảo vật Nhan Thanh tiền bối để lại, bên phải đều được vẽ một bông hoa mộc lan tuyết trắng như thế này.
Mặc dù toàn bộ có vẻ như không hề liên quan đến Nhan Thanh tiền bối, nhưng Tô Tất lại có linh cảm khác thường, sâu trong lòng nàng dường như lờ mờ cảm giác được mối liên hệ này, về phần là cái gì, nàng cũng không rõ.
Ngoài việc đó ra thì còn có một nguyên nhân, Tô Tất rất thích hoa, vừa vặn hoa mộc lan lại chính là loài mà nàng thích nhất.
Tay đặt lên cánh cửa, ngón tay khẽ nhúc nhích, Tô Tất liếc nhìn bạch hổ, cười nói với nó, “Ta đi vào nhé?” Có mối quan hệ thân thiết như vậy với Nguyên Du Vân, bạch hổ hẳn sẽ không trơ mắt nhìn nàng đi vào chỗ chết.
Đôi mắt bạch hổ bất động, thế nhưng trong nháy mắt cửa đá khép kín hé mở, nó lại giơ chân phải lên, phe phẩy với Tô Tất.
Tô Tất còn cho rằng mình hoa mắt, nàng đang muốn cẩn thận nhìn lại thì cửa đá đã mở ra.
Quay đầu lại, gian phòng trước mặt Tô Tất rộng chừng một sân bóng đá, bốn phía là những chiếc giá cao kê sát nhau, cao tít tắp, ngẩng mặt lên nhìn không thấy đỉnh, trên giá bày vô số đồ vật, có chút tương đồng với cách bày trí trong thư viện.
Tô Tất bước qua bậc thềm chậm rãi đi vào, nhìn những đồ vật này quả thực là muôn hình muôn vẻ, có đồ trang sức, quần áo, đai lưng, roi da, ấn tỉ….. Đương nhiên, trong số đó nhiều nhất vẫn là vũ khí với đao kiếm.
Tô Tất nhất thời choáng váng, chẳng lẽ nàng vào nhầm bảo khố rồi sao?
“Ngọc Văn Địch!” Trong không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng hô kinh hỉ, dọa Tô Tất mất hồn.
“Ai?” Tô Tất đứng yên tại chỗ, quan sát bốn phía, nhưng ngoài vô số đồ cổ có tuổi thọ hơn ngàn năm lịch sử ra thì không có lấy một bóng người.
“Tỷ tỷ, là ta a, chẳng lẽ tỷ quên mất ta rồi sao?” Trong đầu Tô Tất đột nhiên loé lên ánh sáng, nháy mắt sau một bóng người hư ảo từ cuốn tiên thiên cầm phổ trong lòng nàng bay ra, yên lặng đứng tại chỗ.
Vẻ mặt đơn thuần, thân mình mảnh khảnh, nụ cười thiên chân khả ái…..Tô Tất chợt nhớ tới một người, chỉ vào hắn lớn tiếng nói: “Ngươi….. Ngươi là Tiểu Cảnh?”
“Đúng vậy, tỷ tỷ cuối cùng cũng nhận ra ta.” Tiểu Cảnh cũng không phải người thật, mà chỉ là một hư ảnh, nhìn được nhưng không chạm vào được, bởi vì lúc Tô Tất muốn giữ lấy hắn, thì kinh ngạc phát hiện ngón tay mình có thể đi xuyên qua cơ thể hắn….
“Vậy ngươi rốt cuộc là người hay là…..” Tô Tất kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn. Lúc trước khi đoạt được tiên thiên cầm phổ từ tay thái hậu thì phát hiện ra Tiểu Cảnh ẩn nấp bên trong, lúc ấy nàng còn vô cùng sửng sốt, thế nhưng Tiểu Cảnh nói cơ thể hắn vô cùng suy yếu, nên vẫn luôn ngủ say, không ngờ hiện tại lại đột nhiên tỉnh dậy, còn có thể xuất hiện trước mặt nàng thế này.
“Thật ra…. Ta chỉ là một linh hồn còn sót lại, không phải người cũng không phải quỷ, tỷ tỷ đừng sợ.”
“Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ngươi có thể ra đây sao? Không cần ngủ nữa sao?” Tô Tất nhìn thiếu niên môi hồng răng trắng toàn thân bạch y mờ ảo trước mắt, trên mặt lộ vẻ hồ nghi.
“Bởi vì thiên khí nơi này nồng đậm bất thường, khiến việc tu luyện của Tiểu Cảnh xong trước thời hạn, nên giờ mới có thể xuất hiện ở đây a.” Tiểu Cảnh che miệng thanh tao ngáp một cái, sau đó giải thích tiếp cho Tô Tất, “Hơn nữa ta còn nhìn thấy Ngọc Văn Địch, sau này có nó, ta sẽ không cần tiếp tục trốn trong bản cầm phổ đó nữa rồi, ở trong đó buồn bực muốn chết.”
“Ngọc Văn Địch?” Tô Tất đang định hỏi, lại thấy Tiểu Cảnh đang kê đầu vào một chiếc sáo ngọc trong suốt, không khỏi tiến tới cầm lấy tán thưởng, sau một hồi cẩn thận quan sát, nàng mới lên tiếng, ” Ngọc Văn Địch sao? Nhìn kỹ cũng chẳng có gì đặc biệt a.”
Tiểu Cảnh dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tô Tất, cuối cùng ôm trán, cực kỳ bất đắc dĩ nói, “Ngọc Văn Địch a, chính là là vật tùy thân của đại lĩnh chủ trước kia, ngay cả việc này mà tỷ cũng…..”
“Cái gì?” Trực giác của Tô Tất cho biết nửa câu sau của Tiểu Cảnh mới là mấu chốt, nên nàng bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, chờ hắn nói hết câu, nhưng Tiểu Cảnh từ lúc ý thức được mình vừa nói lời không nên nói, lập tức bịt miệng lại, chớp chớp đôi mắt trong veo như nước, đáng thương nhìn Tô Tất.
Tô Tất biết trên người Tiểu Cảnh có rất nhiều bí mật, mà chính hắn cũng từng nói qua nói nếu tiết lộ sẽ bị sét đánh, mà việc hắn sợ nhất cũng chính là bị sét đánh trúng.
“Được rồi, tạm thời không hỏi ngươi nữa, coi như Ngọc Văn Địch này từng thuộc sở hữu của một người rất cường đại, có điều ít nhất ngươi cũng phải cho ta biết rốt cuộc là nó có sức mạnh gì chứ?” Ánh mắt Tô Tất dừng trên Ngọc Văn Địch, trong mắt hiện lên một tia hồ nghi.
Vừa rồi nàng còn định thử truyền linh lực vào nó, hy vọng có thể tìm được một chút thông tin, nhưng lần đầu tiên từ trước tới nay, linh lực của nàng lại bị khước từ. Đúng vậy, không chút lưu tình, dứt khoát bị gạt bỏ….. Xem ra vật này quả thực không hề bình thường.
Vẻ mặt Tiểu Cảnh vô cùng kiêu ngạo, nhướng mày hăng chí nói: “Một khi nắm giữ được Ngọc Văn Địch, đừng nói hướng to chí lớn, ngay cả hủy thiên diệt địa cũng có thể, lúc trước chủ nhân của nó chỉ bằng cây sáo này đã bao nhiêu lần nắm trong tay vị trí thiên hạ vô địch, hạ bệ một giang sơn dài hàng ngàn dặm, người người đều phải khuất phục dưới chân. Trọng điểm chính là, tỷ tỷ, thật ra nó chính là ta…..” Vẻ mặt Tiểu Cảnh buồn bã, sau một lúc lâu mới ngước đôi mắt đen láy lên, “Nhưng không sao, hiện tại ta đã tìm được bản thân rồi.”
“Cái gì?” Tô Tất vẫn thấy khó hiểu. Chẳng lẽ kiếp trước Tiểu Cảnh lại chính là một cây sáo?
Lúc Tô Tất không còn cảm nhận được một tia sát khí nào từ trên người bạch hổ nữa, liền chậm rãi tiến lên trước từng bước một…. Cuối cùng nàng đi tới trước mặt bạch hổ, cùng nó bốn mắt nhìn nhau.
Tô Tất cắn cắn môi dưới, chỉ vào miếng ngọc bội, do dự mở miệng: “Ngươi……biết miếng ngọc bội này, đúng không?”
Đôi mắt của bạch hổ dừng trên mặt Tô Tất, mắt liếc xuống, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ.
“Vây có biết Nguyên Du Vân không? Hắn là bằng hữu của ta.” Tô Tất chỉ vào ngọc bội, lúc nói đến ba chữ Nguyên Du Vân, nàng bất giác nhấn mạnh. Bạch hổ có thể ngửi được mùi ngọc bội từ người nàng, có thể nhận ra miếng ngọc bội, chứng tỏ nó và tiểu tuyết hồ giống nhau, đều là linh thú, đều có thể nghe hiểu tiếng người.
Bạch hổ lại lần nữa nặng nề cúi đầu suy nghĩ.
Lúc này, trong lòng Tô Tất không còn nghi ngờ nữa. Lúc trước vẫn luôn nghe nói trong Bạch Vân Cung có Nguyên hộ pháp và bạch hổ canh giữ, mãi đến tận giờ phút này nàng cuối cùng đã có thể khẳng định rằng Nguyên hộ pháp chính là Nguyên Du Vân, vậy mà lại thật sự là hắn! Bất tri bất giác, nàng lại tìm đúng vào địa bàn của hắn, âu cũng là duyên phận.
Tô Tất chậm rãi thở dài, bàn tay cũng vững vàng đặt lên đầu bạch hổ, cười đến sáng lạn như hoa, “Nguyên đại ca hiện giờ không có ở đây, chờ hắn trở về ta sẽ bảo hắn cảm ơn ngươi. Đúng rồi, giờ ngươi có thể mang ta ra ngoài không? Ở đây……hình như không có cửa ra.”
Nói không có cửa cũng chưa chắc, bởi vì bạch hổ cũng là không đâu xuất hiện ngay dưới mắt nàng, chẳng qua là nơi đây thật sự quá mức huyền diệu, nàng có chút không nắm bắt nổi.
Bạch hổ bình tĩnh nhìn nàng, nhìn trái nhìn phải, nhìn được khoảng một khắc đồng hồ, mà trong lúc đấy, Tô Tất cũng bất động để cho nó nhìn, vẻ mặt ung dung bình tĩnh, từ đầu đến cuối khóe miệng vẫn nở nụ cười.
Bạch hổ giống như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, giơ chân trước ra, vẽ một hoa văn kì lạ, lấy ngọc bội đặt lên, sau đó nắm lấy Tô Tất, một người một thú chớp mắt đã biến mất.
Mặt đất cong bốn mươi lăm độ, bóng loáng như vừa được đánh sáp, Tô Tất có cảm giác như mình đang rơi tự do, không biết đã qua bao lâu, nàng bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt rồi ngã vật xuống, một lúc lâu sau mới đững vững lại được.
Xung quanh không còn là không gian trong suốt như trước nữa, mà là một đại điện bằng đá, đưa mắt nhìn quanh, cung điện này quả nhiên vô cùng rộng lớn, mênh mông bát ngát không thấy điểm dừng, cột đá, màn che, sàn nhà, vách tường và trần nhà đều lấm tấm băng tuyết.
Thạch bích nghiêm trang mộc mạc được bao trùm bởi những lớp băng mỏng, từ vách tường tới trần nhà….. Màu trắng của băng tuyết soi sáng cả cung điện, rõ như ban ngày, hoa lệ đến chói mắt.
Đi tới trước thạch bích cẩn thận quan sát, nàng phát hiện những chất liệu của những cự thạch này đều vô cùng đặc biệt, không phải là đá cũng không phải là ngọc, tất cả đều phát ra ánh kim rực rỡ, dường như so với đá còn cứng hơn.
Đại điện mênh mông trống trải, bốn phương tám hướng vỏn vẹn một khối, không hề có lối ra.
Bạch hổ tiến tới phía trước vài bước, thấy Tô Tất vẫn còn ngơ ngác đứng nhìn, không khỏi vẫy đuôi với nàng, kéo hồn nàng trở về cơ thể, sau đó dẫn trước mà đi. Tô Tất nhanh chóng đuổi kịp nó, đi không lâu thì tới trước tọa ỷ (ghế dựa), cũng không biết bạch hổ làm gì, chỉ thấy mặt đất, vách tường, trần nhà…. Tất cả đều lập loè một vầng sáng màu lam nhạt, chờ Tô Tất lấy lại tinh thần, trước mặt nàng đã xuất hiện vô số gian phòng……
Một, hai, ba…. Phía trước là một hành lang dài, hai bên là cửa đá đề biển số nhà, phía sau cửa yên tĩnh không một tiếng động, ai cũng không biết đẩy cửa đá ra thì sẽ thấy được những gì.
Tô Tất nhìn quanh bốn phía, phát hiện trên vách tường đề bốn chữ đẫm máu: Cửu tử nhất sinh.
Chân vừa bước ra ngay lập tức thu lại, Tô Tất hồ nghi nhìn bạch hổ bên cạnh tìm kiếm câu trả lời, “Cửu tử nhất sinh là ý gì? Chẳng lẽ ý bảo nơi đây có mười gian phòng thì chỉ có một gian phòng là con đường sống? Không đến nỗi biến thái như vậy chứ? Không thể nào, xác suất một phần mười này cũng quá thấp đi….”
Tô Tất đang tự phủ nhận thì thấy bạch hổ bên cạnh chậm rãi quay sang nhìn nàng, rồi nghiêm trang mà gật đầu.
Không phải chứ? Tô Tất quả thực khóc không ra nước mắt…. Vận khí của nàng trước giờ vẫn luôn không tồi, nhưng từ khi vào Ẩn Dật Thôn, không hiểu sao lại toàn là số con rệp a. Mười chọn một, thật sự quá khó khăn rồi.
“Còn có đường nào khác không? Chẳng lẽ muốn ra ngoài, chỉ có một con đường duy nhất này sao?” Tô Tất vẻ mặt cầu xin, đáng thương nhìn bạch hổ.
Bạch hổ thương hại nhìn nàng, mắt chớp cũng không thèm chớp, chỉ bình tĩnh gật đầu.
Một khi đã như vậy, Tô Tất cũng chỉ có thể cam chịu số phận, đánh cược một phen.
Hành lang vắng vẻ yên tĩnh, một người một hổ chậm rãi mà đi, giày vải ma xát trên đất, phát ra tiếng loạc xoạc.
Tô Tất vừa đi vừa cẩn thận quan sát hoa văn trên tường và trên đất, đợi đến lúc nàng đi tới phòng số bốn thì đột nhiên dừng lại. Mặt trên của cửa đá phòng này cũng không khác những phòng khác lắm, chỉ là hoa văn trên tường lại là hoa mộc lan. Tô Tất bỗng nhiên nhớ lại, lúc trước tìm được ba bảo vật Nhan Thanh tiền bối để lại, bên phải đều được vẽ một bông hoa mộc lan tuyết trắng như thế này.
Mặc dù toàn bộ có vẻ như không hề liên quan đến Nhan Thanh tiền bối, nhưng Tô Tất lại có linh cảm khác thường, sâu trong lòng nàng dường như lờ mờ cảm giác được mối liên hệ này, về phần là cái gì, nàng cũng không rõ.
Ngoài việc đó ra thì còn có một nguyên nhân, Tô Tất rất thích hoa, vừa vặn hoa mộc lan lại chính là loài mà nàng thích nhất.
Tay đặt lên cánh cửa, ngón tay khẽ nhúc nhích, Tô Tất liếc nhìn bạch hổ, cười nói với nó, “Ta đi vào nhé?” Có mối quan hệ thân thiết như vậy với Nguyên Du Vân, bạch hổ hẳn sẽ không trơ mắt nhìn nàng đi vào chỗ chết.
Đôi mắt bạch hổ bất động, thế nhưng trong nháy mắt cửa đá khép kín hé mở, nó lại giơ chân phải lên, phe phẩy với Tô Tất.
Tô Tất còn cho rằng mình hoa mắt, nàng đang muốn cẩn thận nhìn lại thì cửa đá đã mở ra.
Quay đầu lại, gian phòng trước mặt Tô Tất rộng chừng một sân bóng đá, bốn phía là những chiếc giá cao kê sát nhau, cao tít tắp, ngẩng mặt lên nhìn không thấy đỉnh, trên giá bày vô số đồ vật, có chút tương đồng với cách bày trí trong thư viện.
Tô Tất bước qua bậc thềm chậm rãi đi vào, nhìn những đồ vật này quả thực là muôn hình muôn vẻ, có đồ trang sức, quần áo, đai lưng, roi da, ấn tỉ….. Đương nhiên, trong số đó nhiều nhất vẫn là vũ khí với đao kiếm.
Tô Tất nhất thời choáng váng, chẳng lẽ nàng vào nhầm bảo khố rồi sao?
“Ngọc Văn Địch!” Trong không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng hô kinh hỉ, dọa Tô Tất mất hồn.
“Ai?” Tô Tất đứng yên tại chỗ, quan sát bốn phía, nhưng ngoài vô số đồ cổ có tuổi thọ hơn ngàn năm lịch sử ra thì không có lấy một bóng người.
“Tỷ tỷ, là ta a, chẳng lẽ tỷ quên mất ta rồi sao?” Trong đầu Tô Tất đột nhiên loé lên ánh sáng, nháy mắt sau một bóng người hư ảo từ cuốn tiên thiên cầm phổ trong lòng nàng bay ra, yên lặng đứng tại chỗ.
Vẻ mặt đơn thuần, thân mình mảnh khảnh, nụ cười thiên chân khả ái…..Tô Tất chợt nhớ tới một người, chỉ vào hắn lớn tiếng nói: “Ngươi….. Ngươi là Tiểu Cảnh?”
“Đúng vậy, tỷ tỷ cuối cùng cũng nhận ra ta.” Tiểu Cảnh cũng không phải người thật, mà chỉ là một hư ảnh, nhìn được nhưng không chạm vào được, bởi vì lúc Tô Tất muốn giữ lấy hắn, thì kinh ngạc phát hiện ngón tay mình có thể đi xuyên qua cơ thể hắn….
“Vậy ngươi rốt cuộc là người hay là…..” Tô Tất kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn. Lúc trước khi đoạt được tiên thiên cầm phổ từ tay thái hậu thì phát hiện ra Tiểu Cảnh ẩn nấp bên trong, lúc ấy nàng còn vô cùng sửng sốt, thế nhưng Tiểu Cảnh nói cơ thể hắn vô cùng suy yếu, nên vẫn luôn ngủ say, không ngờ hiện tại lại đột nhiên tỉnh dậy, còn có thể xuất hiện trước mặt nàng thế này.
“Thật ra…. Ta chỉ là một linh hồn còn sót lại, không phải người cũng không phải quỷ, tỷ tỷ đừng sợ.”
“Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ngươi có thể ra đây sao? Không cần ngủ nữa sao?” Tô Tất nhìn thiếu niên môi hồng răng trắng toàn thân bạch y mờ ảo trước mắt, trên mặt lộ vẻ hồ nghi.
“Bởi vì thiên khí nơi này nồng đậm bất thường, khiến việc tu luyện của Tiểu Cảnh xong trước thời hạn, nên giờ mới có thể xuất hiện ở đây a.” Tiểu Cảnh che miệng thanh tao ngáp một cái, sau đó giải thích tiếp cho Tô Tất, “Hơn nữa ta còn nhìn thấy Ngọc Văn Địch, sau này có nó, ta sẽ không cần tiếp tục trốn trong bản cầm phổ đó nữa rồi, ở trong đó buồn bực muốn chết.”
“Ngọc Văn Địch?” Tô Tất đang định hỏi, lại thấy Tiểu Cảnh đang kê đầu vào một chiếc sáo ngọc trong suốt, không khỏi tiến tới cầm lấy tán thưởng, sau một hồi cẩn thận quan sát, nàng mới lên tiếng, ” Ngọc Văn Địch sao? Nhìn kỹ cũng chẳng có gì đặc biệt a.”
Tiểu Cảnh dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tô Tất, cuối cùng ôm trán, cực kỳ bất đắc dĩ nói, “Ngọc Văn Địch a, chính là là vật tùy thân của đại lĩnh chủ trước kia, ngay cả việc này mà tỷ cũng…..”
“Cái gì?” Trực giác của Tô Tất cho biết nửa câu sau của Tiểu Cảnh mới là mấu chốt, nên nàng bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, chờ hắn nói hết câu, nhưng Tiểu Cảnh từ lúc ý thức được mình vừa nói lời không nên nói, lập tức bịt miệng lại, chớp chớp đôi mắt trong veo như nước, đáng thương nhìn Tô Tất.
Tô Tất biết trên người Tiểu Cảnh có rất nhiều bí mật, mà chính hắn cũng từng nói qua nói nếu tiết lộ sẽ bị sét đánh, mà việc hắn sợ nhất cũng chính là bị sét đánh trúng.
“Được rồi, tạm thời không hỏi ngươi nữa, coi như Ngọc Văn Địch này từng thuộc sở hữu của một người rất cường đại, có điều ít nhất ngươi cũng phải cho ta biết rốt cuộc là nó có sức mạnh gì chứ?” Ánh mắt Tô Tất dừng trên Ngọc Văn Địch, trong mắt hiện lên một tia hồ nghi.
Vừa rồi nàng còn định thử truyền linh lực vào nó, hy vọng có thể tìm được một chút thông tin, nhưng lần đầu tiên từ trước tới nay, linh lực của nàng lại bị khước từ. Đúng vậy, không chút lưu tình, dứt khoát bị gạt bỏ….. Xem ra vật này quả thực không hề bình thường.
Vẻ mặt Tiểu Cảnh vô cùng kiêu ngạo, nhướng mày hăng chí nói: “Một khi nắm giữ được Ngọc Văn Địch, đừng nói hướng to chí lớn, ngay cả hủy thiên diệt địa cũng có thể, lúc trước chủ nhân của nó chỉ bằng cây sáo này đã bao nhiêu lần nắm trong tay vị trí thiên hạ vô địch, hạ bệ một giang sơn dài hàng ngàn dặm, người người đều phải khuất phục dưới chân. Trọng điểm chính là, tỷ tỷ, thật ra nó chính là ta…..” Vẻ mặt Tiểu Cảnh buồn bã, sau một lúc lâu mới ngước đôi mắt đen láy lên, “Nhưng không sao, hiện tại ta đã tìm được bản thân rồi.”
“Cái gì?” Tô Tất vẫn thấy khó hiểu. Chẳng lẽ kiếp trước Tiểu Cảnh lại chính là một cây sáo?
/126
|