Chương 58: Bắt đầu ám muội (1)
Hôm sau, thái hậu cho truyền chỉ gọi Tô Tất đến Từ Ninh Cung.
Lúc đó là thời điểm các cung phi đến Từ Ninh Cung vấn an thái hậu, oanh oanh yến yến, tiếng cười vui vẻ không ngừng vang lên, không khí thoạt nhìn vô cùng tốt.
Tô Tất thấy vẻ mặt thái hậu hiền lành, thầm nghĩ, lão vu bà này lại muốn hãm hại nàng rồi. Chỉ có điều ngoại trừ nàng, không một ai nhận ra sự khác thường.
Tâm tình thái hậu hôm nay hình như rất tốt, vẻ mặt hiền lành, ý cười nồng đậm, khiến Tô Tất nhìn mà nổi da gà.
Thấy bầu không khí khá tốt, thái hậu dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Tô Tất, cười nói: «Hôm đó ít nhiều gì cũng nhờ có ngươi, ai gia mới có thể thoát ra từ trong biển lửa, nếu không thì đã ra đi mà không thể nói lời từ biệt với các ngươi, ai gia ngẫm lại, phải lấy cái gì để ban thưởng cho ngươi mới tốt đây?»
Có âm mưu, tuyệt đối có âm mưu.
Tô Tât cân nhắc một chút, cẩn thận trả lời: «Người đừng để ý, tình hình lúc ấy, ngay từ đầu ta cũng hoảng sợ, sau đó mới phản ứng lại, bởi vậy không thể cứu người ra đầu tiên, người không xử phạt ta là tốt rồi, ngàn vạn lần đừng ban thưởng nữa, ta thật sự nhận không nổi.»
Thái hậu cười, nhìn mọi người nói: «Xem đứa nhỏ này đi, khiêm tốn như vậy, ai gia thật sự càng nhìn càng thích.»
Tô Tất còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể ngây ngốc cười.
Mọi người không biết vì sao thái độ của thái hậu lại thay đổi hoàn toàn như vậy, trong lòng đều thấy khó hiểu, nhưng cũng bày ra một bộ dáng tươi cười vui vẻ. Nụ cười của những người lúc ấy đi theo thái hậu đến Tiết phủ có chút miễn cưỡng. Lúc đó các nàng chỉ vì bản thân mà chạy trối chết, nhưng lại không để ý đến sự an nguy của thái hậu, trong số đó cũng có rất nhiều người không cẩn thận giẫm đạp lên thái hậu, các nàng nghĩ mà sợ. Chỉ có điều không biết là vì để tránh bị gièm pha hay sao, cuối cùng thái hậu cũng không truy xét, chỉ dốc sức để đè vụ này xuống.
«Vậy được rồi, để ai gia thưởng Trú Nhan Đan cho ngươi nhé.» Thái hậu nhẹ nhàng nói một câu.
Chúng phi tần nghe được ba chữ Trú Nhan Đan, ánh mắt lập tức lộ vẻ ham muốn cùng đố kị. Trú Nhan Đan a, chính là Trú Nhan Đan! Trú Nhan Đan có công hiệu bảo toàn thanh xuân vĩnh viễn, đối với dung mạo của phi tần các nàng có ý nghĩa như thế nào, trong lòng mỗi người đều rõ.
Nếu có người hoài nghi Trú Nhan Đan này có vấn đề, vậy xin mời ngẩng đầu, nhìn bộ dáng của thái hậu bây giờ thì biết. Lão nhân gia nàng vừa qua đại thọ sáu mươi, nhưng nhìn bộ dáng của nàng bất quá chỉ mới ba mươi tuổi, hoàn toàn không thể nhìn ra dấu ấn năm tháng để lại trên khuôn mặt nàng.
Bình thường cũng có người nói bóng nói gió về chuyện xin Trú Nhan Đan của thái hậu, nhưng thái hậu không cười mà chỉ lạnh lùng nghiêm mặt không thèm quan tâm, nên mặc dù mọi người đều biết thái hậu dùng Trú Nhan Đan, nhưng chưa có một ai tận mắt nhìn thấy Trú Nhan Đan, huống chi là dùng.
Tô Tất nhìn ánh mắt của mọi người, liền biết đó tuyệt đối là một cực phẩm, chỉ có điều thái hậu sẽ ban một thứ tốt như vậy cho nàng sao? Cứ đùa. Nàng ta chỉ hận không thể giết chết nàng, khiến nàng vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.
Vì thế, Tô Tất liền giả bộ kinh sợ, từ chối nói: «Lão phật gia, ý tốt của người ta xin nhận, nhưng Trú Nhan Đan quá mức trân quý, ta nhận không nổi a. Nếu không thì ta đem nó tặng cho hoàng hậu nương nương vậy?»
Lúc nói một câu cuối cùng, Tô Tất nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thái hậu, thu hết toàn bộ biểu cảm nhỏ nhất của nàng vào trong mắt. Bởi vậy rút ra được kết luận, Trú Nhan Đan kia quả nhiên có vấn đề. Vì khi Tô Tất nói đem Trú Nhan Đan tặng cho hoàng hậu, khóe miệng thái hậu cứng đờ, chỉ trong nháy mắt, nhưng há có thể giấu được Tô Tất?
Hoàng hậu biết thái hậu hận không thể giết chết Tô Tất, Trú Nhan Đan kia tuy là bảo bối, nhưng chắc chắn có độc, nàng nào dám ăn? Liền vôi vàng từ chối nói, «Ninh vương phi, bản cung nếu muốn thì sẽ tự xin lão phật gia, nên của ngươi là của ngươi, ngươi không cần từ chối.»
Thái hậu tiếp lời: «Đúng vậy, sau khi ăn cái này sẽ bảo trì được thanh xuân vĩnh viễn, ngươi khuynh thành xinh đẹp như vậy, nếu không giữ được nhan sắc, thật sự là rất đáng tiếc. Người đâu, đưa Trú Nhan Đan và nước đến cho Ninh vương phi.»
Quả nhiên là đã có chuẩn bị trước, cung nữ đứng sau rèm lập tức bưng khay ra, bên trên là một viên đan dược đỏ rực tỏa ra mùi thơm thoang thoảng nằm trên đĩa ngọc màu trắng, cạnh đó là là nước đựng trong bát sứ men xanh.
Đây là đang muốn ép nàng uống sao? Đáy mắt Tô Tất hiện lên tia tức giận.
«Lão phật gia…..Hiện giờ có nhiều người như vậy, để ta mang về uống được không?» Tô Tất cười nói.
«Đây là quà lão phật gia ban cho, người khác muốn cũng không có được vinh dự đó, Ninh vương phi, ngươi xem, có bao nhiêu người ghen tỵ với ngươi a? Hay là ăn luôn đi?» Hoàng hậu cười lạnh nhắc.
Tô Tất nhìn xung quanh, quả nhiên trong ánh mắt mọi người nhìn nàng đều mang theo đủ loại ghen tỵ cùng hâm mộ, Tô Tất nghĩ, nếu nàng ra giá mười vạn lượng, các nàng chắc chắn tranh nhau mua.
Uống độc dược, còn là phần thường mà nàng được vinh dự ban cho, chiêu này của thái hậu đủ độc a, khiến nàng có khổ cũng chỉ có thể nuốt xuống.
«Ninh vương phi còn do dự cái gì nữa?» Thái hậu cười thúc giục, dùng nụ cười ôn hòa thân thiết nhất để ép nàng.
«Đúng vậy Ninh vương phi, ngươi ăn nhanh một chút, chúng ta nhìn rất thèm a.»
«Mùi thơm khiến ta nhịn không được, Ninh vương phi, ngươi nếu không thích dùng thì có thể cho ta.»
«Ninh vương phi, ngươi đừng khách khí, nhanh lên đi.»
Các cung phi đều giục Tô Tất đừng do dự.
Tô Tất rất muốn đem viên độc dược nàng tặng cho các nàng, thỏa mãn ham muốn của các nàng, nhưng có ánh mắt lạnh lùng âm u của thái hậu, còn có hoàng hậu như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, nên tuyệt đối không thể thực hiện. Nhưng nếu muốn nàng ngoan ngoãn uống độc dược, để mặc cho người ta an bài, vậy thì thái hậu lầm to rồi.
«Quả thực là rất thơm.» Tô Tất cầm Trú Nhan Đan lên đặt trước mũi, lại nghịch tới nghịch lui, mắt không chớp nhìn chằm chằm thái hậu, khóe miệng cong lên một nụ cười tựa tiếu phi tiếu.
Tay phải cầm cốc nước lên, trước mắt bao người, Tô Tất đem đan dược bỏ vào miệng, uống nước một hơi cạn sạch, lúc làm một loạt động tác như vậy, ánh mắt của Tô Tất chưa một lần rời khỏi người thái hậu. Quả đúng như dự đoán của nàng, thái hậu như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, biểu hiện của hoàng hậu lại càng rõ ràng.
Đáng thương cho các cung phi đang hâm mộ cùng ghen tỵ, còn tưởng rằng nàng thực sự đã ăn thần dược.
An Á vẫn luôn đứng bên người Tô Tất, lúc nàng thấy Tô Tất thật sự nuốt viên độc dược xuống, trong lòng bất giác cười thầm. Thái hậu và hoàng hậu đáng thương a, uổng công các ngươi trù tính lâu nay, cuối cùng lại bị Tô Tất lừa, thật không biết nên thông cảm cho các ngươi như thế nào mới tốt đây.
Lúc rời khỏi hoàng cung, ngồi vào xe ngựa của vương phủ, Tô Tất mới lạnh lùng bật cười, lấy Trú Nhan Đan từ trong ống tay áo ra, đặt trước mũi ngửi, «Quả thật là đồ tốt, ta đoán dược liệu này phải quý giá bao nhiêu a. Nước mắt cá sấu, liệt thảo, gạc nai, xạ hương….Chậc, thái hậu đúng là không tiếc bất cứ thứ gì.»
An Á đoạt lấy Trú Nhan Đan, oa lên một tiếng, «Thì ra Trú Nhan Đan dài như vậy sao? Lúc trước ta tiến cung định trộm, nhưng đi cả một vòng cũng không trộm được, thái hậu giấu tốt thật đấy. Mau mà vừa rồi ngươi không nuốt thật, nếu không ta đã không được nhìn nó tận mắt.»
Có thể sẽ có người hỏi, thuốc này không phải Tô Tất đã nuốt mất rồi sao? Tại sao giờ vẫn còn trên tay nàng? Chẳng lẽ lúc ấy nàng giấu ở trong miệng không nuốt xuống?
Cũng không phải, thực ra lúc ấy Tô Tất quả thật đã nuốt xuống, chỉ có điều đó là đan dược mà nàng tự tay chế tạo, chứ không phải là Trú Nhan Đan. Lúc nàng cầm Trú Nhan Đan nhìn ngược nhìn xuôi, đã thừa dịp người ta không chú ý mà trộm long tráo phượng, giấu Trú Nhan Đan vào ống tay áo rồi nhanh chóng thay bằng đan dược của nàng. Thân thủ củ nàng nhanh đến mức nào chứ? Người khác há có thể thấy được?
Nếu như Tiết Tuyền Y ở đó, nàng ta sẽ phát hiện ra viên dược mà Tô Tất nuốt vào, thực ra giống với viên dược mà lúc trước Mộng Điệp tiên tử cho nàng ta uống. Đáng tiếc là, lúc này Tiết Tuyền Y còn đang bận diễn trò muốn sống muốn chết, không có thời gian để quản chuyện bên này của Tô Tất.
«Nói thật, Trú Nhan Đan hình như là một thứ rất tốt, ngươi thật sự không ăn sao?» Ánh mắt An Á lấp lánh nhìn chằm chằm Trú Nhan Đan, đây chính là bạc, là tiền a.
«Là thứ tốt, vậy cho ngươi ăn đấy.» Tô Tất cười đến rực rỡ như ánh dương.
«Thôi đi, ta không cần, mấy thứ lão vu bà đó cho có thứ nào tốt chứ? Nàng không phải tẩm độc bên ngoài rồi mới cho ngươi sao?»
Tô Tất khẽ lắc đầu, «Không có dấu vết của kịch độc, chỉ có điều bên trong có vài loại dược khắc nhau, tạm thời không thể nói được kết quả, chờ ta về nghiên cứu một chút, nói không chừng có thể biết.» Lần này Tô Tất cơ duyên xảo hợp* nghiên cứu Trú Nhan Đan, trong tương lai không lâu sau đó vô ý phá được bí văn trong cung, đẩy thái hậu lên trước mũi chịu sào, đây là một chuyện khiến thái hậu vô cùng bất ngờ, cũng là chuyện khiến nàng vừa nghĩ đến đã tức đến nghiến răng nghiến lợi, dạ dày rút gân. Chỉ có điều đây là chuyện sau này, về sau sẽ nhắc tới.
(*) Cơ duyên xảo hợp: Hình như mấy chương trước có giải thích một lần rồi, nhưng ta không chắc nên giải thích lại. Câu này chỉ sự tình cờ, trùng hợp.
Chương 58: Bắt đầu ám muội (2)
Nói tiếp việc sau khi quay lại Ninh vương phủ, Vệ Lăng Phong vẫn chưa trở về, Tô Tất và An Á đứng trong phòng làm thí nghiệm. Nàng nhất định phải nghiên cứu ra bệnh trạng, bởi vì thái hậu bên kia chắc chắn sẽ lo lắng, nhất định sẽ phái người đến điều tra, đến lúc đó nàng phải giả bộ y khuôn y dạng, nếu không sẽ lập tức bị phát hiện.
Không có chuột bạch, vậy lấy mèo hoang đi. Sau khi Tô Tất phân khối lượng, chia quãng thời gian và cho mèo hoang ăn Trú Nhan Đan xong, con mèo nhỏ kêu lên hai tiếng, lắc đuôi rồi nhanh chân chuồn mất, không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
«Chẳng lẽ không có độc? Chỉ do ngươi suy nghĩ nhiều quá?» An Á vẻ mặt nghi hoặc.
Tô Tất lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm vào bản ghi chép đan dược chi chít bên cạnh, đó là số liệu thí nghiệm và tên thuốc sau khi chỉnh sửa của Tô Tất, sau khi mắt đảo qua tên của một loại thuốc, mắt Tô Tất đột nhiên sáng lên –
Chẳng trách con mèo nhỏ không sao, đây là một loại thuốc đặc biệt chỉ dành cho nữ nhân a, nàng chọn sai đối tượng thí nghiệm rồi.
Vậy phải tìm ai đến để thí nghiệm loại thuốc này đây? Tô Tất nhíu mày tự hỏi.
Vốn nghĩ đến Túy Tình Lâu tìm một kỹ nữ làm thí nghiệm là tốt nhất, nhưng các nàng là người vô tội, Tô Tất không muốn tùy tiện thương tổn các nàng. Mặc dù biết thuốc này không chết người, vì nếu trước mặt mọi người mà thái hậu ban cho nàng kịch độc, vậy bà ta cũng tuyệt đối không thoát có liên quan. Về phần sinh lí có bị tổn hại gì hay không, Tô Tất cũng chưa biết rõ.
Có rồi! Tô Tất vỗ tay một cái, nghĩ đến một lựa chọn tốt nhất. Người kia đã từng hết lần này đến lần khác khi dễ nàng, mặc dù lâu rồi chưa gặp, không biết nàng ta đã tốt ra được chút nào chưa, nhưng nếu nàng ta vẫn ghi hận trong lòng như trước, vậy viên Trú Nhan Đan này liền thưởng cho nàng ta.
Tô Tất quay đầu lại nói với An Á: «Có muốn đến nơi ở của ta trước kia xem qua một chút không?»
An Á quen biết Tô Tất càng lâu thì càng thêm tò mò về Tô Tất, nàng thật sự không nghĩ ra đến tột cùng là hoàn cảnh như thế nào mới có thể nuôi dưỡng ra một Tô Tât như vậy, nên lúc Tô Tất đề nghị, nàng không chút do dự đáp ứng.
Đêm hôm đó, hai người không thèm thay y phục, mặc quần áo bình thường, đường hoàng tiến vào Tô phủ.
Lập gia đình được gần nửa năm, Tô Tất chưa từng quay lại đây dù chỉ một lần, ngay cả về thăm cha mẹ cũng không, bởi vì Tô phủ đối với nàng mà nói, cùng không phải là nhà, huống chi đệ đệ của nàng cũng đã đưa đến chỗ Lam Hải đại sư, không cần nàng phải quay về bảo vệ.
Nếu không phải vì Trú Nhan Đan, cái tên Tô Tình này đã bị xóa khỏi trí nhớ của nàng, quả thật rất tò mò, qua một thời gian lâu như vậy, nàng ta có còn kiên trì không phải Ninh vương không lấy chồng như xưa hay không. Lại nói tiếp, điểm này Tô Tình và Tiết Tuyền Y rất giống nhau, chỉ có điều Tô Tình thiếu một cái là không có một người cường ngạnh như thái hậu chống đỡ phía sau, nên đấu cũng chưa đấu đã thất bại thảm hại.
Lúc Tô Tất tìm đến phòng Tô Tình, An Á theo sau quét mắt khắp phòng, ánh mắt sắc bén phát hiện ra điều bất thường, dưới giường có một chỗ có dấu vết thường xuyên bị người ta dịch chuyển. Nàng mở ám cách dưới giường ra, một chiếc hộp hình chữ nhật xuất hiện trước mắt nàng, trên mặt nàng ý cười dào dạt, «Nhìn xem tỷ tỷ ngươi giấu bảo bối gì này.»
Thấy Tô Tất nhướng mày, An Á vội nói: «Nàng giấu kỹ như vậy, ta chỉ tò mò nhìn một chút mà thôi, ngươi yên tâm, ta sẽ không trộm đi đâu.»
Chỉ có điều, lúc nàng mở cái hộp ra, lập tức hít phải một ngụm khí lạnh –
«Tô Tất!» Đáy mắt An Á hiện lên thần sắc vô cùng phức tạp, cắn răng nhìn Tô Tất, bộ dáng muốn nói nhưng nói không nên lời.
«Thật sự là một vật tốt sao?» Tô Tất tò mò ngồi xuống đất, lúc nàng nhìn thấy vật bên trong, mi tâm hiện lên sự tàn ác! Tô Tình! Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi thực sự không khiến ta thất vọng!
Đó là một con búp bê bằng vải bố, mắt bị móc ra, trên người bị đâm rất nhiều kim, máu tươi đầm đìa, thoạt nhìn rất kinh khủng, quan trọng nhất chính là, trên bụng nó thêu hai chứ: Tô Tất!
An Á lấy lại giọng nói: «Nàng đến tột cùng là có thù oán gì với ngươi a? Lại dùng đến cách thức này để nguyền rủa ngươi? Các ngươi không phải là tỷ muội sao?»
Tô Tất cười lạnh, «Tỷ muội? Có tỷ muội nào như vậy sao? Quên đi, đưa vật này đi là được rồi, đừng để bị nàng ta phát hiện.»
«Không hùy nó sao?»
«Hủy làm gì? Ta không mê tín, cho dù là thật, thì cũng là nó sợ ta!» Thanh âm của Tô Tất chứa sự tự tin cùng kiêu ngạo, nàng quay đầu lại, ánh mắt u lãnh, «Ta vốn đang có chút không đành lòng hạ độc nàng ta, nhưng hiện tại, một chút cảm giác áy náy cũng không có, huề nhau.»
Tô Tình không hề phát hiện ra trong vị thuốc bắc mà nàng uống trước khi ngủ mỗi ngày có chứa thêm Trú Nhan Đan, uống chưa được bao lâu, đột nhiên bụng nàng đau như thắt, kêu nha hoàn dậy hầu hạ, hóa ra lại là ‘quỳ thủy’* đến.
(*) Quỳ thủy: Cùng nghĩa với từ ‘đèn đỏ’. ‘Đèn đỏ’ là gì chắc các nàng cũng hiểu rồi. Không hiểu thì đọc tiếp tự khắc sẽ rõ. Chỗ này theo ta vì quỳ có màu đỏ, thủy là nước, nên tác giả mới để vậy. Thật ra thì ta cũng không chắc lắm :’>
Nha hoàn Tiểu Tử bên người nàng cảm thấy có chút kỳ quái, «Tiểu thư, nửa tháng trước mới có xong, sao giờ lại…..Không có việc gì chứ ạ?»
«Có thể có việc gì được? Chuyện bé xé ra to.» Tô Tình lơ đễnh nói, bởi vì trừ ‘quỳ thủy’ ra, cũng không có triệu chứng gì khác, nàng lại hỏi: «Ngươi vừa ở trong phòng đàn hương sao?»
«Không phải.» Tiểu Tử mê mang đáp.
«Quái lạ, tại sao ta lại ngửi thấy mùi thơm nhỉ? Hơn nữa còn thấy toàn thân sảng khoái, vô cùng dễ chịu.» Tô Tình có chút khó hiểu, rốt cuộc là làm sao vậy?
Tô Tất và An Á nấp trên nóc nhà liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương, sau đó rất ăn ý mà phi thân rời đi trong bóng đêm.
Sự tình sẽ không kết thúc như vậy, mà toàn bộ, chỉ mới là khởi đầu.
Quả nhiên đúng như dự đoán của Tô Tất, ngày hôm sau thái hậu phái Quế mama đến, nói rằng Trú Nhan Đan nhất định phải dùng mỗi ngày một viên, uống liên tục trong vòng bảy ngảy, mới thực sự có hiệu quả. Lúc Quế mama nói bóng nói gió về tình trạng hiện nay của Tô Tất, Tô Tất cùng dùng sự diễn xuất trời cho mà thở dài.
«Ai, hôm qua ngủ dậy thì ‘quỳ thủy’ đến, chỉ có điều nói cũng lạ….»
Tô Tất đem toàn bộ bệnh trạng của Tô Tình nói ra một lần, Quế mama lập tức mặt mày hớn hở, thần sắc ôn hòa hơn rất nhiều, chỉ có điều lúc người ta không để ý, Tô Tất vẫn nhìn thấy trong mắt nàng ta có chút vui sướng khi người gặp họa.
«Ninh vương phi, đây là quà mà thái hậu ban tặng, Trú Nhan Đan hôm nay, người cũng mau ăn đi, lão phật gia còn đang chờ nô tì về hầu hạ.» Nàng đang vội vã muốn đi báo tin vui cho lão phật gia.
Nàng đã hầu hạ lão phật gia từ khi người chưa tiến cung, sau khi lão phật gia tiến cung, nàng lấy tư cách nha hoàn hồi môn để làm cung nữ, già rồi liền trở thành nhũ mẫu, nàng đi theo thái hậu nhiều năm như vậy, cũng chứng kiến được rất nhiều chuyện. Lại nói tiếp, cũng chỉ có thái hậu và nàng biết Trú Nhan Đan thật sự dẫn đến kết quả như thế nào, a, không, phải là Trú Nhan Đan hỏng mới đúng.
Thái hậu quả thực dùng Trú Nhan Đan, Trú Nhan Đan của nàng tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng Trú Nhan Đan ban thưởng cho người khác là Trú Nhan Đan hỏng, Trú Nhan Đan hỏng tất nhiên cũng có thể trú nhan*, nhưng lại phải trả một cái giá rất đau đớn. Lúc chế tạo, thái hậu phát hiện rằng những viên Trú Nhan Đan hỏng sinh ra tác dụng phụ, nhưng mắt nàng lại sáng lên như phát hiện ra bảo bối, sai người chế tạo ra nhiều Trú Nhan Đan hỏng hơn nữa.
(*) Trú nhan: Bảo trì nhan sắc.
Năm đó, thái hậu dùng những viên Trú Nhan Đan đó để bảo vệ vị trí hoàng hậu, thuận lợi sỉnh ra hoàng đế bệ hạ, mà hoàng đế bệ hạ cũng không cần lo lắng có người tranh ngôi với mình. Vì sao lại không cần lo lắng? Bởi vì phần đông phi tử của hoàng đế, trừ thái hậu ra, không một ai có thể sinh con.
Nếu Tô Tất biết điều này, nàng có thể sẽ đoán ra rằng, phải làm mất đi sự cân bằng độ pH trong cơ thể, mới bị như vậy, nhưng người có thể nghiên cứu được loại thuốc tiên tiến như vậy, phải là một người thực sự giỏi.
Đợi đến khi Quế mama rời đi, sắc mặt của Tô Tất trở nên u lãnh, lấy viên thuốc giấu trong tay áo ra, nhờ An Á cầm đi lén bỏ vào thuốc bắc của Tô Tình.
«Quế mama chẳng lẽ không có người thân ở ngoài cung sao?» Tô Tất lạnh nhạt nói. Còn sáu ngày nữa, chẳng lẽ mỗi ngày đều phải làm ảo thuật đổi dược như bây giờ?
An Á vô cùng hăng hái nói: «Đợi tặng hết dược xong, ta sẽ giúp ngươi đến Túy Tình Lâu hỏi xem.»
Quả thực cần Túy Tình Lâu đứng ra tìm hiểu một chút về tư liệu của Quế mama, nếu có thể nắm được người ta trên tay, thì sẽ có thể phản lại lão vu bà đó một chiêu. Tô Tất không phải loại người có thể nhẫn nhục chịu đựng, người đụng đến nàng, nàng nhất định sẽ phản lại.
Bên kia thái hậu vừa an tĩnh, hoàng hậu lại bắt đầu náo loạn.
Lúc các cung phi đến vấn an hoàng hậu, nói bóng gió vài câu, không biết dung mạo của Ninh vương phi sau khi dùng Trú Nhan Đan thế nào, hoàng hậu để trong lòng, liền truyền chỉ, triệu Ninh vương phi đến chọn cung hoa.
Lúc này Tô Tất đang vội vàng luyện Vân Thiên Thủ Ấn, làm gì có thời gian rảnh mà để ý đến người khác? Cho nên, ngay cả người đến truyền chỉ cũng không thèm gặp, để An Á ra mặt, trực tiếp nói rằng Ninh vương phi bị bệnh, không gặp khách, xin mời công công về cho.
Lí công công đã quen diễu võ dương oai, bình thường hắn đến truyền chỉ, người khác đều tranh nhau đút ngân phiếu vào ống tay áo hắn, Ninh vương phi thì ngược lại, trà không mời thì thôi, ngay cả mặt mũi cũng không chịu gặp.
Lí công công đâu thể chịu đối đãi như vậy? Sau khi thu hồi ý chỉ, nổi giận đùng đùng trờ về cung, tới trước mặt hoàng hậu, lời lẽ chuẩn xác, nói rằng Ninh vương phi căn bản không bị bệnh, chỉ là không muốn tiến cung mà nói dối, trong mắt nàng căn bản không có hoàng hậu.
Hoàng hậu vừa nghe, hừ lạnh một tiếng, «Nàng cho rằng nàng là ai? Thái hậu thưởng cho nàng một viên Trú Nhan Đan, liền tưởng rằng mình lọt được vào mắt xanh của thái hậu sao? Buồn cười! Nàng bị bệnh đúng không? Người đâu, truyền Chu thái y tại Thái y viện đến Ninh vương phủ xem bệnh cho Ninh vương phi!»
Hừ, có bị bệnh hay không, thái y bắt mạch sẽ biết. Chu thái y là người của nàng, cho dù Tô Tất thực sự có bệnh, nàng cũng có thể xử nàng ta tội danh giả bệnh đại bất kính, cho dù không xử tội bất kính của nàng, cũng có thể mượn Chu thái y kê một số thứ thuốc không tốt cho nàng ta.
Hoàng hậu đắc ý dào dạt mà nghĩ, mang theo một đám người chậm rãi tiến đến Ninh vương phủ.
Hoàng hậu không hay tùy tiện rời cung, nói thẳng ra, đây cũng là lần đầu tiên. Hạ nhân Ninh vương phủ không chút tò mò hay hoảng hốt, tất cả đều bình tĩnh như thường, đều đã trải qua huấn luyện, việc gì nên làm thì đi làm, có thể nhìn ra là bọn họ đều do một tay Tô Tất huấn luyện.
Nghe thấy rằng hoàng hậu đích thân dẫn người đến, Tô Tất có chút ngạc nhiên nói, «Nàng tới đây làm gì?»
«Nghe nói dẫn theo thái y đến, chắc là muốn xem bệnh cho ngươi?» An Á cười đến sung sướng khi người ta gặp họa, vứt một quả nho vào trong miệng, đây chính là nho mà lục hoàng tử phái người đến Bắc Cương hái về, cả một rương nhỏ, phần lớn đều vào bụng của An Á.
«Nàng có lòng tốt như vậy sao? Không phải là dẫn thái y đến chữa bệnh lung tung bậy bạ cho ta chứ?» Tô Tất nghĩ nghĩ, vẫn quyết định trang điểm lại một chút. Nàng ở trong phủ vốn ăn mặc đơn giản, trên đầu chỉ có một cây trâm ngọc bích, trên mặt không chút phấn son, sau khi cởi ngoại bào ra, sửa sang lại một chút, quả thực có được vẻ mặt u sầu bệnh tật.
An Á giơ ngón tay cái lên, «Cao, thật sự rất cao, ngươi không đi diễn kịch, quả thực là lãng phí nhân tài.»
Tô Tất đắc ý lườm nàng một cái, vươn tay, An Á hiểu ý đến dìu nàng, bằng lòng sắm vai nha hoàn nhỏ bé, bởi vì nàng biết lại có kịch hay để xem. Hoàng hậu giống như con giun rong bụng nàng, lúc nàng muốn xem kịch, liền tự động đưa đến cửa. Lại nói tiếp, thái tử cũng thế, chẳng lẽ cái này cũng liên quan đến việc di truyền?
Dọc đường đi, trong đầu An Á chỉ nghĩ đến mấy thứ này, nếu hoàng hậu biết, không biết có tức đến ói máu không.
«Hoàng hậu nương nương sao lại đến đây?» Tô Tất chưa bao giờ gọi nàng là mẫu hậu.
«Nghe nói ngươi bị bệnh, ta đang muốn qua nhìn ngươi một chút, không ngờ ngươi lại ra đây, nếu bị trúng gió, chẳng phải bệnh càng nặng hơn sao? Mẫu hậu đến xem bệnh cho ngươi, cũng không phải đến để khiến ngươi bệnh thêm.» Vẻ mặt hoàng hậu hiền lành thân thiết, nhưng trong lòng Tô Tất lại đang đánh giá, luận về khả năng diễn kịch, hoàng hậu so ra vẫn kém thái hậu, xem thái hậu cười chân thật đến thế nào a, nụ cười của hoàng hậu vừa nhìn đã biết ngay là giả.
«Hoàng hậu đến, tất nhiên phải ra đón, không thể chậm trễ được.»
«Đúng rồi, mẫu hậu dẫn theo Chu thái y đến xem bệnh cho ngươi, người từ Thái y viện ra không phải các đại phu khác có thể so sánh.» Nói xong, không để Tô Tất có cơ hội cự tuyệt, quay đầu lại lạnh nhạt nói: «Chu thái y, mời.»
«Vâng.» Chu thái y tiến đến gần Tô Tất, không chút khách khí bắt lấy cổ tay nàng.
Đột nhiên, trong không khí phát ra một tiếng ‘răng rắc’ thanh thúy, theo sau đó là tiếng thét chói tai như heo bị cắt tiết!
Chu thái y ôm cánh tay phải té ngã trên đất, đau đến suýt rớt nước mắt, mà cánh tay phải của hắn, đã hoàn toàn trật khớp. [Băng: Ta thấy Tất tỷ a, sao tỷ suốt ngày chỉ đi bẻ tay người ta như vậy =))]
«Ninh vương phi, ngươi làm gì vậy!» Hoàng hậu bị dọa cho nhảy dựng lên, nàng tiến về phía Chu thái y đang không ngừng lăn lộn trên mặt đất, sắc mặt nàng lập tức trở nên khó coi, Tô Tất làm vậy khác gì tát vào mặt nàng?
Chương 58: Bắt đầu ám muội (3)
Tô Tất cười nhạt nhìn hoàng hậu, «Hoàng hậu nương nương, mời ngồi, ta cũng biết một chút y thuật, hiện giờ chỉ đang thử hắn một chút mà thôi, nếu không ta sẽ không để cho hắn chữa trị.»
Hoàng hậu biết rõ Tô Tất đang giở trò, lạnh nhạt nói: «Thử là thử như thế này sao? Ngươi bẻ gãy tay của hắn, hắn còn bắt mạch cho ngươi thế nào được?»
Chính là không cho hắn có cơ hội bắt mạch a, Tô Tất mỉm cười nhìn hoàng hậu, buông tay nói: «Hắn không phải là thái y có y thuật cao siêu sao? Nếu là vậy, hắn tất nhiên có cách khiến tay mình trở lại bình thường, cũng có thể chứng minh hắn thực sự có tài, hơn nữa còn có tư cách khám bệnh cho ta.»
Tô Tất chậm rãi nói thêm một câu: «Nếu hắn ngay cả bệnh của mình cũng không chữa được, vậy thì hắn chính là lang băm, năm đó có thể bước chân vào Thái y viện, chắc chắn là đã dùng biện pháp khác đúng không?» Bẻ gãy tay còn nhẹ, nếu nàng tùy tiện ném cho hắn một viên thuốc độc, còn không phải hù chết hắn sao?
Hoàng hậu nghe vậy, tức gần chết, nhưng trong lời nói của Tô Tất chứa đựng thâm ý, nàng không thể khinh địch được, điều nàng có thể làm chỉ là trừng mắt nhìn Chu thái y. Đợi đến khi Chu thái y bẻ khớp lại bình thường, Tô Tất sẽ không còn cái cớ nào khác để vin vào nữa, không phải sao?
Trong lòng Chu thái y thầm hận, Ninh vương phi kiêu ngạo kia cũng có một chút hiểu biết. Hắn nhịn đau, nhắm mắt, quyết tâm tự mình bẻ khớp lại. Đau! Đau đến chảy nước mắt…..
Tô Tất thấy vậy, vỗ tay cười nói: «Chu thái y quả thực có bản lĩnh, mới đấy mà đã bẻ lại được khớp rồi sao?» Sau đó nàng lại lẩm bẩm, «Không biết nếu toàn bộ xương trên người ngươi bị gãy, có phải cũng nhanh chóng bẻ lại bình thường được không? Hay là thử xem một chút?»
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng lại khiến cho hoàng hậu và Chu thái y nghe không sót một chữ nào, mặt bọn họ liền lập tức biến thành màu gan heo.
Hoàng hậu mặc dù đã chứng kiến nhiều chuyện hậu cung đấu đá lẫn nhau, nhưng đều là lén giở thủ đoạn sau lưng, làm gì gặp trường hợp bạo lực như thế này bao giờ? Nàng lập tức bị khí thế cường đại của Tô Tất áp đảo, tức đến cả người phát run, nhưng cũng không dám làm gì Tô Tất.
Mắt hoàng hậu đột nhiên lóe lên, mỉa mai nhìn Tô Tất nói: «Thân thủ của Ninh vương phi nhanh nhẹn lưu loát như vậy, chỉ sợ là đang giả bệnh đi?»
Tô Tất gặp một chiêu hủy một chiêu, nở nụ cười, giọng nói mang theo sự trào phúng: «Thái hậu mỗi ngày đều sai người đưa thuốc bổ đến đây, bổ quá mức, lúc này mới đi không được, thực ra, sức lực ta vô cùng dồi dào, không biết hoàng hậu nương nương có hứng theo ta luyện chiêu không?»
Luyện chiêu? Mục đích của nàng là muốn bẻ gãy tay mình đúng không?!
Khuôn mặt hoàng hậu đỏ lên, từ đỏ thành xanh, lại từ xanh thành trắng, quả thực không khác gì một thùng nhuộm, An Á đứng nhìn chỉ hận không thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nàng sai rồi, nàng hoàn toàn sai rồi…..Tô Tất có thể khiến một người có tính khí như lão phật gia phát điên, nàng ta còn có chuyện gì là không làm được? Nàng thật sự không nên ỷ vào thân phận hoàng hậu của mình mà nghĩ đối phương sẽ phải nhượng bộ.
Hoàng hậu hung hăng trừng mắt nhìn Tô Tất, chậm rãi nói: «Tô Tất, ngươi đừng quá kiêu ngạo, sẽ có người trị được ngươi, ngươi cứ chờ đi.» Nói xong, nàng vung tay áo nổi giận đùng đùng rời đi, Chu thái y theo sau cũng uất hận mà trừng mắt liếc Tô Tất một cái.
«Hoàng hậu nương nương sao lại đến đây? Xin thỉnh an hoàng hậu.» Ninh vương dựa người vào thân cây xem kịch nửa ngày đột nhiên xuất hiện trước mặt hoàng hậu, hắn chậm rãi mà hành lễ một cái.
Nhìn thấy khuôn mặt cợt nhả của Ninh vương, càng khiến nàng tức hơn.
«Hừ!» Hoàng hậu trừng mắt nhìn hắn một cái rồi quay đầu bước đi.
Vệ Lăng Phong đi theo Tô Tất vào nhà, đưa chiếc hộp vẫn luôn giấu ở sau lưng ra.
Nhìn thấy chiếc hộp thức ăn quen thuộc, mặt trên chính là nhãn hiệu mà nàng tự tay thiết kế, lòng Tô Tất nao nao, quay đầu lại, đôi mắt to ngập nước nhìn Vệ Lăng Phong: «Chàng…….»
Vệ Lăng Phong thuận thế ngồi vào trước bàn gỗ, cầm lấy ấm trà rót một chén cho Tô Tất, miệng nở nụ cười ôn hòa: «Điểm tâm của Phong Vị Lâu có mùi vị không tệ, ta vẫn luôn rất thích, hôm nay vừa khéo đi ngang qua, nghĩ nàng có lẽ sẽ thích, nên tiện tay mua một ít.
Thì ra…….là thế, còn tưởng rằng hắn biết. Tô Tất thở dài, nâng chén trà lên, cười yếu ớt: «Không ngờ chàng lại thích điểm tâm của Phong Vị Lâu, ta còn tưởng rằng nam nhân đều không thích ăn đồ ngọt chứ. Chỉ có điều gần đây Phong Vị Lâu làm ăn rất thịnh vượng, muốn mua điểm tâm đều phải chờ vài canh giờ, vất vả cho chàng rồi.»
Phong Vị Lâu là một tửu lâu, có đủ loại cao lương mỹ vị khiến cho người ta phải há hốc miệng, đồng thời ở đó còn kinh doanh các món canh cùng điểm tâm ngọt, những thứ đó quả thực là lần đầu nghe thấy. Phong Vị Lâu nổi lên từ ba năm trước, hiện giờ đã là đại tửu lâu số một tại đế đô, mặc dù chỉ vỏn vẹn có ba năm, nhưng đã sớm nổi danh hơn cửa tiệm lâu đời mang tên ‘Duyệt Lai tửu lâu’ ở phía đối diện.
Việc buôn bán của Phong Vị Lâu không thể dùng từ thịnh vượng để hình dung. Mỗi ngày lúc trời còn chưa sáng, tửu lâu còn chưa mở cửa, mà đã có một hàng dài người xếp hàng chờ mua.
Lão bản của Phong Vị Lâu nói thông mình là thông minh thật, làm ra biết bao nhiêu điểm tâm mới lạ, nhưng nếu nói nàng ngốc, cũng thật sự rất ngốc, nhiều người xếp hàng chờ mua như vậy, nhưng nàng lại đưa ra một quy định khác người rằng mỗi ngày mỗi loại chỉ bán năm trăm phần, bán hết thì thôi, tuyệt đối không bán nữa.
Nhưng càng như vậy, việc buôn bán của Phong Vị Lâu lại càng phát đạt, quả thực khiến cho những người cùng nghề tức đỏ cả mắt, đặc biệt là cửa hiệu đối diện, bọn họ chỉ hận không thể khiến Phong Vị Lâu đóng cửa càng sớm càng tốt.
«Lúc trưa dùng bữa ở Phong Vị Lâu, rồi tiện tay mua về.» Ninh vương cầm lên một miếng bánh hoa đào (1), cắn non nửa, nửa còn lại thuận tay đưa lên miệng Tô Tất. Lúc trước hắn từng vô tình nhìn thấy chiếc hộp thức ăn kỳ lạ này, hỏi mới biết Tô Tất rất thích điểm tâm của Phong Vị Lâu, nên hắn mới tự mình đi mua.
Tô Tất tất nhiên là không tin Ninh vương đặc biệt đi mua cho nàng, hắn tiện tay mua cũng đã khiến nàng thụ sủng nhược kinh rồi, ai có thể mong đợi Ninh vương trong truyền thuyết chỉ vì một hộp điểm tâm mà chờ những hàng tiếng đồng hồ? Nằm mơ cũng không tưởng tượng được đúng không?
Thái độ thân thiết, ánh mắt ôn nhu, nụ cười sủng nịnh…..Ninh vương dường như càng ngày càng không giống bản chất cao cao tại thượng của hắn. Đối với sự thay đổi này của Ninh vương, Tô Tất cũng không biết nên nói tốt hay không tốt, chỉ là ngay từ đầu đã cảm thấy không được tự nhiên, giống như lúc này, Ninh vương tay cầm miếng bánh hoa đào mà hắn đã cắn một nửa cho nàng, đây không phải là việc mà các đôi lưỡng tình tương duyệt (2) hay làm sao? Bắt đầu từ lúc nào mà quan hệ của bọn họ đã tiến triển đến mức này? Nàng có nên tin hắn, có nên thật lòng giao phó cho hắn không?
Hành động của Ninh vương vô cùng tự nhiên thân mật, không có nửa phần ngại ngùng….Trong không gian yên tĩnh, sự ám muội lại bắt đầu.
«Ân?» Thanh âm trầm thấp ám muội vang lên bên tai Tô Tất, kéo suy nghĩ của nàng về với thực tại.
Nàng đưa tay, cầm lấy miếng bánh hoa đào trên tay Ninh vương, lại vô tình đụng phải ngón tay thon dài của hắn, một dòng điện khẽ xẹt qua, Tô Tất sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của hắn.
Nàng khẽ giật mình, nhanh chóng đổi chủ đề, «Thực ra bánh hoa đào cũng không phải điểm tâm đặc biệt nhất của Phong Vị Lâu, còn có hương dụ cuốn (3), bánh hổ phách hạch đào hoa chi (4), sủi cảo tôm (5), bánh trứng (6), còn có các món khác nữa cũng không tồi……Ai, nhắc đến lại thèm, mai ta phải đi một chuyến đến Phong Vị Lâu mới được.»
«Cần gì chờ đến ngày mai? Nói không bằng làm, hôm nay đi luôn đi.» Ninh vương cười cười vuốt nhẹ má Tô Tất.
«Nhưng mà, vừa rồi hoàng hậu mang theo người đến xem bệnh cho ta, mới đuổi nàng đi, ta lại ung dung tự tại ra ngoài, nếu việc này truyền đến tai nàng, chẳng phải khiến nàng tức chết sao?» Tô Tất cân nhắc nói.
«Đấy chẳng phải là điều nàng muốn sao?» Vệ Lăng Phong tiến đến hôn lên môi của Tô Tất.
Thình thịch. Thình thịch.
Tô Tất nhắm mắt lại, nàng có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập của mình.
Chợt một vật ẩm ướt khẽ lướt qua môi nàng. Thân mình Tô Tất hơi run lên một chút.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hấp tấp, Tô Tất lập tức đẩy Ninh vương ra, ngồi thẳng người lại, Ninh vương thấy bộ dáng khẩn trương của nàng, bất giác nở nụ cười, ánh mắt sáng rực, mị nhãn như tơ, khiến bảy hồn sáu phách của người ta đều tan ra.
Lục hoàng tử không hề cố kỵ bước vào, khi hắn nhìn thấy điểm tâm trên bàn, liền thuận tay lấy một miếng bỏ vào trong miệng, hàm hồ nói: «Bánh hoa đào của Phong Vị Lâu, vậy mà huynh lại mua được, hôm nay ta phái người đi mua, nhưng ngay cả một mẩu vụn cũng không mua được, thật đáng ghét.»
Lục hoàng tử nghe nói hoàng hậu mang theo người đến Ninh vương phủ, sợ Tô Tất phải chịu thiệt, hơn nữa còn mong đợi được xem kịch vui, nên lập tức chạy đến, nhưng đuổi nhanh đuổi chậm cuối cùng vẫn muộn một bước, hoàng hậu đã đi mất đến bóng người cũng không thấy nữa.
Lục hoàng tử vừa ăn, vừa không ngừng phàn nàn, một chút cũng không nhận ra mình vừa phá hỏng chuyện tốt của người ta, càng không ý thức được ánh mắt của Ninh vương nhìn hắn đang sắc như lưỡi dao.
«Chúng ta đang định đi Phong Vị Lâu, lục hoàng tử có thể đi cùng nếu muốn.» Tô Tất hảo tâm nói.
«Đi, đi, ta tất nhiên là muốn đi!» Hắn thân là hoàng tử, ngày thường ra vào Phong Vị Lâu luôn được ưu tiên, hôm nay nhị tẩu tùy ý đến đó, chắc là không thể chen vào, hắn tự nhiên muốn đi góp vui.
Lục hoàng tử thấy hai người bọn họ có đôi có cặp, sợ mình phải cô đơn, liền sống chết cầu xin An Á đi cùng.
Đứng trên đường phố phồn hoa, bên trái là Phong Vị Lâu tấp nập người, bên phải là Duyệt Lai tửu lâu vắng đến mức có thể giăng lưới bắt chim, khóe miệng Tô Tất nở rộ nụ cười đắc ý không chút che giấu. Lúc trước mọi người đều nói Phong Vị Lâu khai trương ở phía đối diện với Duyệt Lai tửu lâu, quả thực là như con kiến lay đại thụ, không phải tự tìm chết thì là cái gì? Nhưng giờ thì sao? Phong Vị Lâu lại đã biến thành đại thụ từ lúc nào.
Chỉ có cực ít người biết được rằng, lão bản đứng sau Phong Vị Lâu sở dĩ chọn vị trí đối diện với Duyệt Lai tửu lâu, chính là để trắng trợn chèn ép Duyệt Lai tửu lâu, là vì cảnh tượng sau ba năm này đây.
Sự tiêu điều của Duyệt Lai tửu lâu khiến toàn thân Tô Tất cảm thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu.
Phong Vị Lâu không chỉ làm ra được thức ăn cùng điểm tâm mới lạ, ngay cả phong cách bày trí cũng rất đặc biệt. Khi tiến vào, cái người ta thấy không phải là chiếc bàn vuông bình thường, mà là bàn gỗ thô hình chữ nhật, ghế ngồi không phải là chiếc ghế dài hẹp, mà là ghế dựa được làm bằng gỗ tử đàn. Trên bàn là khăn trải bằng tơ lụa điểm xuyết hoa văn hồng mai. Tiểu nhị cũng mặc quần áo cùng màu lam nhạt, thoạt nhìn rất sạch sẽ chỉnh tề, cảnh đẹp ý vui.
Phong Vị Lâu tổng cộng có bốn tầng, tầng thứ nhất dành cho những người có thân phận bình thường, chỉ cần có bạc là có thể vào ngồi.
Tầng thứ hai là dành để chiêu đãi quý tộc bình thường. Còn cái gọi là quý tộc chân chính là chỉ những quý tộc từ ba đời trở lên, là những người muốn tiền có tiền, muốn thế có thế…..
Mà sự thật chứng minh, ở đế đô, những người như thế tương đối nhiều, nên thường xảy ra chuyện đám con cháu nhà quý tộc tranh chỗ ngồi đến mặt đỏ tai hồng. Nhưng phàm là người có thể lên đến tầng hai, đều có thể khẳng định được thân phận của mình, cũng có thể nói đó là một sự tượng trưng cho thân phận.
‘Phong Mãn Các’ ở tầng ba, cũng là phòng duy nhất…..Nếu nói tầng hai tượng trưng cho thân phận, vậy tầng ba, là tầng khiến người ta chỉ có thể ngẩng mặt lên nhìn. Nghe nói, từ lúc Phong Mãn Các được lập nên đến giờ, chỉ mới tiếp đãi một người duy nhất, đó chính là Lam Hải đại sư.
Đương nhiên, nếu muốn được vào ngồi, còn có một cách khác. Nếu trà lời được câu hỏi mà Phong Vị Lâu đề ra, thì ngay cả ‘Phong Mãn Các’ ở tầng ba cũng có thể vào.
Tiểu nhị thấy một đám quý nhân tiến vào, liền vội vàng chạy đến, áy náy nói: «Thật sự xin lỗi hai vị khách quan, toàn bộ bàn đều đã được đặt trước, hai vị có thể chờ, hoặc là hôm khác lại đến, được không?»
Tiểu nhị tại Phong Vị Lâu mồm miệng lanh lợi, chu đáo lễ phép, rất có ý tứ.
Ngày thường thì thôi, nhưng hôm nay Ninh vương mang theo Tô Tất đến đây, nếu bị đuổi về, chẳng phải rất mất mặt sao? Ninh vương đảo ánh mắt tà mị qua người Tô Tất, chậm rãi nói với tiểu nhị: «Muốn vào ngồi, không phải còn có cách khác sao?»
Còn tưởng rằng Ninh vương sẽ xuất ra thân phận để được vào, hóa ra không phải. Ngọc bài Tô Tất vừa đụng đến một nửa lại lần nữa nhét vào trong ngực, khóe miệng nàng nở nụ cười, mắt chứa sự chờ mong, nếu Ninh vương cho rằng mấy câu hỏi này là về ngâm thơ vẽ tranh, vậy thì hoàn toàn sai rồi.
Tiểu nhị sau khi nghe xong, cười nói, «Vậy được, khách quan đi theo ta, chỉ cần ngài có thể trả lời đúng ba câu, là có thể trực tiếp vào ‘Phong Mãn Các’ dùng cơm.»
Chỉ tiếc, cho tới nay vẫn chưa có một ai liên tiếp trả lời đúng ba câu, có thể trả lời được một câu đã là quý hóa lắm rồi.
Thấy có người không sợ chết muốn trả lời câu hỏi, người trong đại sảnh lầu một lập tức xôn xao, lục hoàng tử đi đi lại lại ở bên ngoài, xác suất bị nhận ra là tương đối lớn, vì vậy rất nhiều người chỉ vào lục hoàng tử khẽ thì thầm. Đồng thời, cũng có người nhận ra Ninh vương Vệ Lăng Phong.
«A! Kia không phải là Ninh vương điện hạ sao? Chẳng lẽ hắn muốn trả lời câu hỏi?»
«Hóa ra ngay cả người có thân phận cao quý như Ninh vương điện hạ cũng không được hưởng đặc quyền, Phong Vị Lâu đúng là rất thú vị.»
«Không biết Ninh vương có thể trả lời đúng ba câu hỏi không, nếu như đáp đúng, có thể trực tiếp vào ‘Phong Mãn Các’, đó là một niềm vinh dự lớn đến mức nào chứ?»
Trước đó nhận ra lục hoàng tử thì thôi, nhưng hôm nay nhìn thấy Ninh vương, còn muốn trả lời câu hỏi, bầu không khí lập tức sôi trào, hầu như toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người Ninh vương.
«Nhị ca, huynh có chắc không?» Nhiều người vây xem như vậy, nếu một câu cũng không trả lời được, vậy thì quả thực rất mất mặt.
Những câu hỏi ở đây rất cổ quái, quả thực chỉ toàn những câu mới nghe lần đầu, hắn đã từng lén sai người đi nghe vài câu, nhưng một câu cũng không giải được. Chỉ có điều – lục hoàng tử nhìn về phía Tô Tất, có nhị tẩu ở đây, cũng tự tin hơn một chút.
Vệ Lăng Phong bất động thanh sắc liếc hắn một cái, lục hoàng tử lập tức câm miệng.
Tiểu nhị nọ đi mời chưởng quầy ra, đó là một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi, tên là Anh Nương. Nàng một thân váy dài lam nhạt, mái tóc đen dùng một dải lụa tùy tiện buộc lên, búi bằng chiếc búi tóc minh phượng đơn giản, trên búi tóc cắm ngọc trâm thanh nhã, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, vừa nhìn đã nhận thấy được sự nhanh nhẹn thẳng thắn của nàng.
Anh Nương nhận ra Ninh vương, bất giác sửng sốt, lúc nàng nhìn về phía Tô Tất bên người Ninh vương thì hơi ngẩn ra, sau đó chậm rãi nở nụ cười, chuyển ánh mắt về phía Ninh vương: «Ninh vương điện hạ thật sự muốn trả lời câu hỏi sao?»
«Đúng vậy.» Vệ Lăng Phong nhếch môi, khi thấy vẻ mặt của Anh Nương lúc nhìn về phía Tô Tất lúc nãy, hắn lại càng khẳng định được một điều.
Anh Nương dẫn mọi người đến ngồi trước đài, phân phó tiểu nhị đi lấy một rương gỗ màu đỏ ra, trên rương gỗ có một lỗ nhỏ chỉ vừa cho một bàn tay đút vào.
«Mời Ninh vương điện hạ bốc đề.» Anh Nương khách khí nói.
Vệ Lăng Phong cũng không khách khí, đút tay vào bốc lấy một mảnh giấy, vừa nhìn, không khỏi ngẩn ra.
Lục hoàng tử đoạt lấy mảnh giấy, thấp giọng đọc: «Đem một con rùa con bỏ vào một chiếc bình (loại bình to miệng nhỏ), đợi đến khi rùa con lớn lên so với miệng bình còn to hơn, hỏi phải làm sao mới có thể lấy con rùa ra. 1. Không được đập bể chiếc bình; 2. Không giết chết hay đập vỡ mai con rùa; 3. Chiếc bình này là một cái bình mới, còn nguyên vẹn, hơn nữa chỉ có một cái miệng; 4. Con rùa thật sự lớn hơn gấp nhiều lần miệng bình.»
Chương 58: Bắt đầu ái muội (4)
Lục hoàng tử rên lên một tiếng, xong rồi, hỏi kiểu gì vậy a? Rốt cuộc là kẻ biến thái nào ra đề vậy? Chắc chắn cũng chỉ có người biến thái tương tự mới giải nổi!
Nghe xong câu hỏi mọi người đều vắt óc suy nghĩ, ngay cả những người vây quanh xem náo nhiệt cũng khẽ thì thầm, chỉ có một mình Tô Tất vẫn bình tĩnh uống trà như trước, chậm rãi uống một ngụm rồi lại một ngụm.
«Chẳng lẽ phải lột mai của con rùa ra?» An Á vẻ mặt nghi hoặc.
«Vậy thì con rùa sẽ chết, không phù hợp với điều kiện thứ hai.» Lục hoàng tử lập tức bác bỏ.
«Vậy chẳng lẽ phải bảo con rùa đi giảm béo sao?» An Á tức giận nói. [Băng: Vậy mà tỷ cũng nghĩ ra được, ta đây.....phi thường khâm phục =))]
«A, ngươi cũng thực sáng suốt, chỉ có điều cũng có thể bảo nó đi tăng cân, chờ nó béo đến mức cái bình vỡ ra là được, đó cũng là một cách.» Lục hoàng tử dương dương tự đắc.
Lục hoàng tử và An Á đúng là một đôi dở hơi, Tô Tất tiếp lời nói: «Theo như các ngươi nói, chi bằng cứ chờ đi, dù sao rùa cũng có thể sống hơn một nghìn năm, đợi đến khi cái bình tự động vỡ, chẳng phải lấy được rùa ra sao?»
«Nhị tẩu đúng là thông minh, sao ta lại không nghĩ ra chứ! Anh Nương, đáp án của chúng ta có đúng không?» Lục hoàng tử hứng trí bừng bừng, vẻ mặt chờ mong, đôi mắt to sáng lấp lánh.
Anh Nương cười lắc đầu, chuyển sang Ninh vương, «Ninh vương điện hạ có đoán được không?»
Tô Tất cũng theo ánh mắt của Anh Nương nhìn về phía Vệ Lăng Phong, chỉ thấy khóe mắt của hắn cong cong, giống như đang cười, khiến người nhớ tới truyền thuyết hồ ly trắng ngàn năm trên núi Thiên Sơn, bất cứ lúc nào cũng có thể câu dẫn hồn phách của người khác.
Hắn như có như không mà liếc nhìn Tô Tất một cái, chậm rãi nói: «Câu hỏi này, hình như có chút khó khăn.»
Ninh vương vừa nói xong, mọi người trong đại sảnh đều thấy khẩn trương, nếu ngay cả Ninh vương cũng giải không ra, vậy thì còn ai có thể trả lời được? Xem ra đây là một câu hỏi vô cùng nan giải.
Ai ngờ Vệ Lăng Phong lại lập tức nói thêm một câu, khóe miệng cong lên một nụ cười hoàn mỹ, «Chỉ có điều, sao có thể làm khó được bổn vương?»
Lời này vừa nói ra, không gian lập tức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hoa sen nở.
Đôi mắt như hồ sâu không thấy đáy, môi hơi nhếch lên nụ cười mị hoặc, hắn chậm rãi nói: «Chỉ cần bắt một con rùa khác giới bỏ vào trong bình, chờ đến khi bọn nó sinh được rùa con thì lấy rùa con ra, không phải là được rồi sao? Dù sao cũng không nói nhất định phải là con rùa lúc đầu. Người đề ra câu hỏi này, cũng thực thú vị.» Nói xong, hắn ngẩng mặt lên, để lộ chiếc cằm xinh đẹp, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Tất, «Tất nhi, nàng nói có đúng không?»
Tô Tất đáp lại hắn bằng nụ cười hoàn mỹ tương tự, cúi đầu tiếp tục uống trà. Ninh vương thông minh cơ trí như vậy, có một số việc cho dù nàng không nói ra, hắn cũng đoán được, giống như lúc nàng với thân phận là Mộng Điệp tiên tử ở Túy Tình Lâu lúc trước, có thể lừa được tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng lại không thể qua được đôi mắt của hắn.
«Thì ra là thế! Ai nha, sao ta lại không nghĩ đến chứ, thật là ngốc chết đi được!» Lục hoàng tử vỗ ót một cái thật mạnh, vẻ mặt chán nản.
Ninh vương bốc lấy câu hỏi thứ hai, đề ra như sau: Tiểu Vương đứng gác ở trạm gác, rõ ràng là nhìn thấy quân địch đang lặng lẽ tiến về phía hắn, nhưng hắn vì sao lại một mắt nhắm một mắt mở?
Phản ứng đầu tiên của lục hoàng tử chính là: «Loại binh sĩ này còn giữ lại làm gì? Mau đưa ra ngoài chém!»
Chỉ có điều Ninh vương lại gõ lên đầu hắn một cái, «Ngu ngốc, đó là hắn đang nhắm đúng mục tiêu.» Cứ như vậy, Ninh vương liền qua được cửa ải thứ hai.
Các thiếu nữ lúc trước còn yên lặng, hiện giờ thấy Ninh vương đáp đúng được cả hai câu hỏi, liền sùng bái nhìn hắn, hy vọng hắn cũng có thể trả lời được câu hỏi thứ ba.
Thế nhưng, câu hỏi thứ ba lại thực sự gây khó khăn cho Ninh vương, chỉ thấy đôi mày của hắn nhíu lại, xoa nhẹ bàn tay của Tô Tất, chậm rãi nói: «Nàng làm khó ta rồi.»
Lục hoàng tử đọc xong câu hỏi, lập tức duỗi hai chân nằm dài trên ghế, xua tay nói: «Các người đừng trông cậy vào ta, câu này ta chắc chắn không thể giải được.»
Đề ra như sau: Có 3 người đi tìm chỗ ngủ trọ, một đêm 30 đồng, ba người mỗi người lấy ra 10 đồng để đủ 30 đồng giao cho ông chủ. Sau đó ông chủ lại nói hôm nay ưu đãi chỉ cần 25 đồng là đủ, rồi lấy ra 5 đồng lệnh cho tiểu nhị trả lại cho bọn hắn, tiểu nhị lén giấu đi 2 đồng, sau đó đem 3 đồng còn lại chia cho ba người kia, mỗi người được 1 đồng.
Như vậy, lúc đầu mỗi người lấy ra 10 đồng, giờ được trả lại 1 đồng, là 10-1 =9, mỗi người chỉ tốn 9 đồng, 3 người mỗi người 9 đồng, 3×9 =27 đồng + 2 đồng bị tiểu nhị giấu đi = 29 đồng, vậy còn một đồng nữa ở đâu?
Hôm sau, thái hậu cho truyền chỉ gọi Tô Tất đến Từ Ninh Cung.
Lúc đó là thời điểm các cung phi đến Từ Ninh Cung vấn an thái hậu, oanh oanh yến yến, tiếng cười vui vẻ không ngừng vang lên, không khí thoạt nhìn vô cùng tốt.
Tô Tất thấy vẻ mặt thái hậu hiền lành, thầm nghĩ, lão vu bà này lại muốn hãm hại nàng rồi. Chỉ có điều ngoại trừ nàng, không một ai nhận ra sự khác thường.
Tâm tình thái hậu hôm nay hình như rất tốt, vẻ mặt hiền lành, ý cười nồng đậm, khiến Tô Tất nhìn mà nổi da gà.
Thấy bầu không khí khá tốt, thái hậu dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Tô Tất, cười nói: «Hôm đó ít nhiều gì cũng nhờ có ngươi, ai gia mới có thể thoát ra từ trong biển lửa, nếu không thì đã ra đi mà không thể nói lời từ biệt với các ngươi, ai gia ngẫm lại, phải lấy cái gì để ban thưởng cho ngươi mới tốt đây?»
Có âm mưu, tuyệt đối có âm mưu.
Tô Tât cân nhắc một chút, cẩn thận trả lời: «Người đừng để ý, tình hình lúc ấy, ngay từ đầu ta cũng hoảng sợ, sau đó mới phản ứng lại, bởi vậy không thể cứu người ra đầu tiên, người không xử phạt ta là tốt rồi, ngàn vạn lần đừng ban thưởng nữa, ta thật sự nhận không nổi.»
Thái hậu cười, nhìn mọi người nói: «Xem đứa nhỏ này đi, khiêm tốn như vậy, ai gia thật sự càng nhìn càng thích.»
Tô Tất còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể ngây ngốc cười.
Mọi người không biết vì sao thái độ của thái hậu lại thay đổi hoàn toàn như vậy, trong lòng đều thấy khó hiểu, nhưng cũng bày ra một bộ dáng tươi cười vui vẻ. Nụ cười của những người lúc ấy đi theo thái hậu đến Tiết phủ có chút miễn cưỡng. Lúc đó các nàng chỉ vì bản thân mà chạy trối chết, nhưng lại không để ý đến sự an nguy của thái hậu, trong số đó cũng có rất nhiều người không cẩn thận giẫm đạp lên thái hậu, các nàng nghĩ mà sợ. Chỉ có điều không biết là vì để tránh bị gièm pha hay sao, cuối cùng thái hậu cũng không truy xét, chỉ dốc sức để đè vụ này xuống.
«Vậy được rồi, để ai gia thưởng Trú Nhan Đan cho ngươi nhé.» Thái hậu nhẹ nhàng nói một câu.
Chúng phi tần nghe được ba chữ Trú Nhan Đan, ánh mắt lập tức lộ vẻ ham muốn cùng đố kị. Trú Nhan Đan a, chính là Trú Nhan Đan! Trú Nhan Đan có công hiệu bảo toàn thanh xuân vĩnh viễn, đối với dung mạo của phi tần các nàng có ý nghĩa như thế nào, trong lòng mỗi người đều rõ.
Nếu có người hoài nghi Trú Nhan Đan này có vấn đề, vậy xin mời ngẩng đầu, nhìn bộ dáng của thái hậu bây giờ thì biết. Lão nhân gia nàng vừa qua đại thọ sáu mươi, nhưng nhìn bộ dáng của nàng bất quá chỉ mới ba mươi tuổi, hoàn toàn không thể nhìn ra dấu ấn năm tháng để lại trên khuôn mặt nàng.
Bình thường cũng có người nói bóng nói gió về chuyện xin Trú Nhan Đan của thái hậu, nhưng thái hậu không cười mà chỉ lạnh lùng nghiêm mặt không thèm quan tâm, nên mặc dù mọi người đều biết thái hậu dùng Trú Nhan Đan, nhưng chưa có một ai tận mắt nhìn thấy Trú Nhan Đan, huống chi là dùng.
Tô Tất nhìn ánh mắt của mọi người, liền biết đó tuyệt đối là một cực phẩm, chỉ có điều thái hậu sẽ ban một thứ tốt như vậy cho nàng sao? Cứ đùa. Nàng ta chỉ hận không thể giết chết nàng, khiến nàng vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.
Vì thế, Tô Tất liền giả bộ kinh sợ, từ chối nói: «Lão phật gia, ý tốt của người ta xin nhận, nhưng Trú Nhan Đan quá mức trân quý, ta nhận không nổi a. Nếu không thì ta đem nó tặng cho hoàng hậu nương nương vậy?»
Lúc nói một câu cuối cùng, Tô Tất nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thái hậu, thu hết toàn bộ biểu cảm nhỏ nhất của nàng vào trong mắt. Bởi vậy rút ra được kết luận, Trú Nhan Đan kia quả nhiên có vấn đề. Vì khi Tô Tất nói đem Trú Nhan Đan tặng cho hoàng hậu, khóe miệng thái hậu cứng đờ, chỉ trong nháy mắt, nhưng há có thể giấu được Tô Tất?
Hoàng hậu biết thái hậu hận không thể giết chết Tô Tất, Trú Nhan Đan kia tuy là bảo bối, nhưng chắc chắn có độc, nàng nào dám ăn? Liền vôi vàng từ chối nói, «Ninh vương phi, bản cung nếu muốn thì sẽ tự xin lão phật gia, nên của ngươi là của ngươi, ngươi không cần từ chối.»
Thái hậu tiếp lời: «Đúng vậy, sau khi ăn cái này sẽ bảo trì được thanh xuân vĩnh viễn, ngươi khuynh thành xinh đẹp như vậy, nếu không giữ được nhan sắc, thật sự là rất đáng tiếc. Người đâu, đưa Trú Nhan Đan và nước đến cho Ninh vương phi.»
Quả nhiên là đã có chuẩn bị trước, cung nữ đứng sau rèm lập tức bưng khay ra, bên trên là một viên đan dược đỏ rực tỏa ra mùi thơm thoang thoảng nằm trên đĩa ngọc màu trắng, cạnh đó là là nước đựng trong bát sứ men xanh.
Đây là đang muốn ép nàng uống sao? Đáy mắt Tô Tất hiện lên tia tức giận.
«Lão phật gia…..Hiện giờ có nhiều người như vậy, để ta mang về uống được không?» Tô Tất cười nói.
«Đây là quà lão phật gia ban cho, người khác muốn cũng không có được vinh dự đó, Ninh vương phi, ngươi xem, có bao nhiêu người ghen tỵ với ngươi a? Hay là ăn luôn đi?» Hoàng hậu cười lạnh nhắc.
Tô Tất nhìn xung quanh, quả nhiên trong ánh mắt mọi người nhìn nàng đều mang theo đủ loại ghen tỵ cùng hâm mộ, Tô Tất nghĩ, nếu nàng ra giá mười vạn lượng, các nàng chắc chắn tranh nhau mua.
Uống độc dược, còn là phần thường mà nàng được vinh dự ban cho, chiêu này của thái hậu đủ độc a, khiến nàng có khổ cũng chỉ có thể nuốt xuống.
«Ninh vương phi còn do dự cái gì nữa?» Thái hậu cười thúc giục, dùng nụ cười ôn hòa thân thiết nhất để ép nàng.
«Đúng vậy Ninh vương phi, ngươi ăn nhanh một chút, chúng ta nhìn rất thèm a.»
«Mùi thơm khiến ta nhịn không được, Ninh vương phi, ngươi nếu không thích dùng thì có thể cho ta.»
«Ninh vương phi, ngươi đừng khách khí, nhanh lên đi.»
Các cung phi đều giục Tô Tất đừng do dự.
Tô Tất rất muốn đem viên độc dược nàng tặng cho các nàng, thỏa mãn ham muốn của các nàng, nhưng có ánh mắt lạnh lùng âm u của thái hậu, còn có hoàng hậu như hổ rình mồi nhìn chằm chằm, nên tuyệt đối không thể thực hiện. Nhưng nếu muốn nàng ngoan ngoãn uống độc dược, để mặc cho người ta an bài, vậy thì thái hậu lầm to rồi.
«Quả thực là rất thơm.» Tô Tất cầm Trú Nhan Đan lên đặt trước mũi, lại nghịch tới nghịch lui, mắt không chớp nhìn chằm chằm thái hậu, khóe miệng cong lên một nụ cười tựa tiếu phi tiếu.
Tay phải cầm cốc nước lên, trước mắt bao người, Tô Tất đem đan dược bỏ vào miệng, uống nước một hơi cạn sạch, lúc làm một loạt động tác như vậy, ánh mắt của Tô Tất chưa một lần rời khỏi người thái hậu. Quả đúng như dự đoán của nàng, thái hậu như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, biểu hiện của hoàng hậu lại càng rõ ràng.
Đáng thương cho các cung phi đang hâm mộ cùng ghen tỵ, còn tưởng rằng nàng thực sự đã ăn thần dược.
An Á vẫn luôn đứng bên người Tô Tất, lúc nàng thấy Tô Tất thật sự nuốt viên độc dược xuống, trong lòng bất giác cười thầm. Thái hậu và hoàng hậu đáng thương a, uổng công các ngươi trù tính lâu nay, cuối cùng lại bị Tô Tất lừa, thật không biết nên thông cảm cho các ngươi như thế nào mới tốt đây.
Lúc rời khỏi hoàng cung, ngồi vào xe ngựa của vương phủ, Tô Tất mới lạnh lùng bật cười, lấy Trú Nhan Đan từ trong ống tay áo ra, đặt trước mũi ngửi, «Quả thật là đồ tốt, ta đoán dược liệu này phải quý giá bao nhiêu a. Nước mắt cá sấu, liệt thảo, gạc nai, xạ hương….Chậc, thái hậu đúng là không tiếc bất cứ thứ gì.»
An Á đoạt lấy Trú Nhan Đan, oa lên một tiếng, «Thì ra Trú Nhan Đan dài như vậy sao? Lúc trước ta tiến cung định trộm, nhưng đi cả một vòng cũng không trộm được, thái hậu giấu tốt thật đấy. Mau mà vừa rồi ngươi không nuốt thật, nếu không ta đã không được nhìn nó tận mắt.»
Có thể sẽ có người hỏi, thuốc này không phải Tô Tất đã nuốt mất rồi sao? Tại sao giờ vẫn còn trên tay nàng? Chẳng lẽ lúc ấy nàng giấu ở trong miệng không nuốt xuống?
Cũng không phải, thực ra lúc ấy Tô Tất quả thật đã nuốt xuống, chỉ có điều đó là đan dược mà nàng tự tay chế tạo, chứ không phải là Trú Nhan Đan. Lúc nàng cầm Trú Nhan Đan nhìn ngược nhìn xuôi, đã thừa dịp người ta không chú ý mà trộm long tráo phượng, giấu Trú Nhan Đan vào ống tay áo rồi nhanh chóng thay bằng đan dược của nàng. Thân thủ củ nàng nhanh đến mức nào chứ? Người khác há có thể thấy được?
Nếu như Tiết Tuyền Y ở đó, nàng ta sẽ phát hiện ra viên dược mà Tô Tất nuốt vào, thực ra giống với viên dược mà lúc trước Mộng Điệp tiên tử cho nàng ta uống. Đáng tiếc là, lúc này Tiết Tuyền Y còn đang bận diễn trò muốn sống muốn chết, không có thời gian để quản chuyện bên này của Tô Tất.
«Nói thật, Trú Nhan Đan hình như là một thứ rất tốt, ngươi thật sự không ăn sao?» Ánh mắt An Á lấp lánh nhìn chằm chằm Trú Nhan Đan, đây chính là bạc, là tiền a.
«Là thứ tốt, vậy cho ngươi ăn đấy.» Tô Tất cười đến rực rỡ như ánh dương.
«Thôi đi, ta không cần, mấy thứ lão vu bà đó cho có thứ nào tốt chứ? Nàng không phải tẩm độc bên ngoài rồi mới cho ngươi sao?»
Tô Tất khẽ lắc đầu, «Không có dấu vết của kịch độc, chỉ có điều bên trong có vài loại dược khắc nhau, tạm thời không thể nói được kết quả, chờ ta về nghiên cứu một chút, nói không chừng có thể biết.» Lần này Tô Tất cơ duyên xảo hợp* nghiên cứu Trú Nhan Đan, trong tương lai không lâu sau đó vô ý phá được bí văn trong cung, đẩy thái hậu lên trước mũi chịu sào, đây là một chuyện khiến thái hậu vô cùng bất ngờ, cũng là chuyện khiến nàng vừa nghĩ đến đã tức đến nghiến răng nghiến lợi, dạ dày rút gân. Chỉ có điều đây là chuyện sau này, về sau sẽ nhắc tới.
(*) Cơ duyên xảo hợp: Hình như mấy chương trước có giải thích một lần rồi, nhưng ta không chắc nên giải thích lại. Câu này chỉ sự tình cờ, trùng hợp.
Chương 58: Bắt đầu ám muội (2)
Nói tiếp việc sau khi quay lại Ninh vương phủ, Vệ Lăng Phong vẫn chưa trở về, Tô Tất và An Á đứng trong phòng làm thí nghiệm. Nàng nhất định phải nghiên cứu ra bệnh trạng, bởi vì thái hậu bên kia chắc chắn sẽ lo lắng, nhất định sẽ phái người đến điều tra, đến lúc đó nàng phải giả bộ y khuôn y dạng, nếu không sẽ lập tức bị phát hiện.
Không có chuột bạch, vậy lấy mèo hoang đi. Sau khi Tô Tất phân khối lượng, chia quãng thời gian và cho mèo hoang ăn Trú Nhan Đan xong, con mèo nhỏ kêu lên hai tiếng, lắc đuôi rồi nhanh chân chuồn mất, không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
«Chẳng lẽ không có độc? Chỉ do ngươi suy nghĩ nhiều quá?» An Á vẻ mặt nghi hoặc.
Tô Tất lắc đầu, mắt nhìn chằm chằm vào bản ghi chép đan dược chi chít bên cạnh, đó là số liệu thí nghiệm và tên thuốc sau khi chỉnh sửa của Tô Tất, sau khi mắt đảo qua tên của một loại thuốc, mắt Tô Tất đột nhiên sáng lên –
Chẳng trách con mèo nhỏ không sao, đây là một loại thuốc đặc biệt chỉ dành cho nữ nhân a, nàng chọn sai đối tượng thí nghiệm rồi.
Vậy phải tìm ai đến để thí nghiệm loại thuốc này đây? Tô Tất nhíu mày tự hỏi.
Vốn nghĩ đến Túy Tình Lâu tìm một kỹ nữ làm thí nghiệm là tốt nhất, nhưng các nàng là người vô tội, Tô Tất không muốn tùy tiện thương tổn các nàng. Mặc dù biết thuốc này không chết người, vì nếu trước mặt mọi người mà thái hậu ban cho nàng kịch độc, vậy bà ta cũng tuyệt đối không thoát có liên quan. Về phần sinh lí có bị tổn hại gì hay không, Tô Tất cũng chưa biết rõ.
Có rồi! Tô Tất vỗ tay một cái, nghĩ đến một lựa chọn tốt nhất. Người kia đã từng hết lần này đến lần khác khi dễ nàng, mặc dù lâu rồi chưa gặp, không biết nàng ta đã tốt ra được chút nào chưa, nhưng nếu nàng ta vẫn ghi hận trong lòng như trước, vậy viên Trú Nhan Đan này liền thưởng cho nàng ta.
Tô Tất quay đầu lại nói với An Á: «Có muốn đến nơi ở của ta trước kia xem qua một chút không?»
An Á quen biết Tô Tất càng lâu thì càng thêm tò mò về Tô Tất, nàng thật sự không nghĩ ra đến tột cùng là hoàn cảnh như thế nào mới có thể nuôi dưỡng ra một Tô Tât như vậy, nên lúc Tô Tất đề nghị, nàng không chút do dự đáp ứng.
Đêm hôm đó, hai người không thèm thay y phục, mặc quần áo bình thường, đường hoàng tiến vào Tô phủ.
Lập gia đình được gần nửa năm, Tô Tất chưa từng quay lại đây dù chỉ một lần, ngay cả về thăm cha mẹ cũng không, bởi vì Tô phủ đối với nàng mà nói, cùng không phải là nhà, huống chi đệ đệ của nàng cũng đã đưa đến chỗ Lam Hải đại sư, không cần nàng phải quay về bảo vệ.
Nếu không phải vì Trú Nhan Đan, cái tên Tô Tình này đã bị xóa khỏi trí nhớ của nàng, quả thật rất tò mò, qua một thời gian lâu như vậy, nàng ta có còn kiên trì không phải Ninh vương không lấy chồng như xưa hay không. Lại nói tiếp, điểm này Tô Tình và Tiết Tuyền Y rất giống nhau, chỉ có điều Tô Tình thiếu một cái là không có một người cường ngạnh như thái hậu chống đỡ phía sau, nên đấu cũng chưa đấu đã thất bại thảm hại.
Lúc Tô Tất tìm đến phòng Tô Tình, An Á theo sau quét mắt khắp phòng, ánh mắt sắc bén phát hiện ra điều bất thường, dưới giường có một chỗ có dấu vết thường xuyên bị người ta dịch chuyển. Nàng mở ám cách dưới giường ra, một chiếc hộp hình chữ nhật xuất hiện trước mắt nàng, trên mặt nàng ý cười dào dạt, «Nhìn xem tỷ tỷ ngươi giấu bảo bối gì này.»
Thấy Tô Tất nhướng mày, An Á vội nói: «Nàng giấu kỹ như vậy, ta chỉ tò mò nhìn một chút mà thôi, ngươi yên tâm, ta sẽ không trộm đi đâu.»
Chỉ có điều, lúc nàng mở cái hộp ra, lập tức hít phải một ngụm khí lạnh –
«Tô Tất!» Đáy mắt An Á hiện lên thần sắc vô cùng phức tạp, cắn răng nhìn Tô Tất, bộ dáng muốn nói nhưng nói không nên lời.
«Thật sự là một vật tốt sao?» Tô Tất tò mò ngồi xuống đất, lúc nàng nhìn thấy vật bên trong, mi tâm hiện lên sự tàn ác! Tô Tình! Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi thực sự không khiến ta thất vọng!
Đó là một con búp bê bằng vải bố, mắt bị móc ra, trên người bị đâm rất nhiều kim, máu tươi đầm đìa, thoạt nhìn rất kinh khủng, quan trọng nhất chính là, trên bụng nó thêu hai chứ: Tô Tất!
An Á lấy lại giọng nói: «Nàng đến tột cùng là có thù oán gì với ngươi a? Lại dùng đến cách thức này để nguyền rủa ngươi? Các ngươi không phải là tỷ muội sao?»
Tô Tất cười lạnh, «Tỷ muội? Có tỷ muội nào như vậy sao? Quên đi, đưa vật này đi là được rồi, đừng để bị nàng ta phát hiện.»
«Không hùy nó sao?»
«Hủy làm gì? Ta không mê tín, cho dù là thật, thì cũng là nó sợ ta!» Thanh âm của Tô Tất chứa sự tự tin cùng kiêu ngạo, nàng quay đầu lại, ánh mắt u lãnh, «Ta vốn đang có chút không đành lòng hạ độc nàng ta, nhưng hiện tại, một chút cảm giác áy náy cũng không có, huề nhau.»
Tô Tình không hề phát hiện ra trong vị thuốc bắc mà nàng uống trước khi ngủ mỗi ngày có chứa thêm Trú Nhan Đan, uống chưa được bao lâu, đột nhiên bụng nàng đau như thắt, kêu nha hoàn dậy hầu hạ, hóa ra lại là ‘quỳ thủy’* đến.
(*) Quỳ thủy: Cùng nghĩa với từ ‘đèn đỏ’. ‘Đèn đỏ’ là gì chắc các nàng cũng hiểu rồi. Không hiểu thì đọc tiếp tự khắc sẽ rõ. Chỗ này theo ta vì quỳ có màu đỏ, thủy là nước, nên tác giả mới để vậy. Thật ra thì ta cũng không chắc lắm :’>
Nha hoàn Tiểu Tử bên người nàng cảm thấy có chút kỳ quái, «Tiểu thư, nửa tháng trước mới có xong, sao giờ lại…..Không có việc gì chứ ạ?»
«Có thể có việc gì được? Chuyện bé xé ra to.» Tô Tình lơ đễnh nói, bởi vì trừ ‘quỳ thủy’ ra, cũng không có triệu chứng gì khác, nàng lại hỏi: «Ngươi vừa ở trong phòng đàn hương sao?»
«Không phải.» Tiểu Tử mê mang đáp.
«Quái lạ, tại sao ta lại ngửi thấy mùi thơm nhỉ? Hơn nữa còn thấy toàn thân sảng khoái, vô cùng dễ chịu.» Tô Tình có chút khó hiểu, rốt cuộc là làm sao vậy?
Tô Tất và An Á nấp trên nóc nhà liếc nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương, sau đó rất ăn ý mà phi thân rời đi trong bóng đêm.
Sự tình sẽ không kết thúc như vậy, mà toàn bộ, chỉ mới là khởi đầu.
Quả nhiên đúng như dự đoán của Tô Tất, ngày hôm sau thái hậu phái Quế mama đến, nói rằng Trú Nhan Đan nhất định phải dùng mỗi ngày một viên, uống liên tục trong vòng bảy ngảy, mới thực sự có hiệu quả. Lúc Quế mama nói bóng nói gió về tình trạng hiện nay của Tô Tất, Tô Tất cùng dùng sự diễn xuất trời cho mà thở dài.
«Ai, hôm qua ngủ dậy thì ‘quỳ thủy’ đến, chỉ có điều nói cũng lạ….»
Tô Tất đem toàn bộ bệnh trạng của Tô Tình nói ra một lần, Quế mama lập tức mặt mày hớn hở, thần sắc ôn hòa hơn rất nhiều, chỉ có điều lúc người ta không để ý, Tô Tất vẫn nhìn thấy trong mắt nàng ta có chút vui sướng khi người gặp họa.
«Ninh vương phi, đây là quà mà thái hậu ban tặng, Trú Nhan Đan hôm nay, người cũng mau ăn đi, lão phật gia còn đang chờ nô tì về hầu hạ.» Nàng đang vội vã muốn đi báo tin vui cho lão phật gia.
Nàng đã hầu hạ lão phật gia từ khi người chưa tiến cung, sau khi lão phật gia tiến cung, nàng lấy tư cách nha hoàn hồi môn để làm cung nữ, già rồi liền trở thành nhũ mẫu, nàng đi theo thái hậu nhiều năm như vậy, cũng chứng kiến được rất nhiều chuyện. Lại nói tiếp, cũng chỉ có thái hậu và nàng biết Trú Nhan Đan thật sự dẫn đến kết quả như thế nào, a, không, phải là Trú Nhan Đan hỏng mới đúng.
Thái hậu quả thực dùng Trú Nhan Đan, Trú Nhan Đan của nàng tất nhiên là không có vấn đề gì, nhưng Trú Nhan Đan ban thưởng cho người khác là Trú Nhan Đan hỏng, Trú Nhan Đan hỏng tất nhiên cũng có thể trú nhan*, nhưng lại phải trả một cái giá rất đau đớn. Lúc chế tạo, thái hậu phát hiện rằng những viên Trú Nhan Đan hỏng sinh ra tác dụng phụ, nhưng mắt nàng lại sáng lên như phát hiện ra bảo bối, sai người chế tạo ra nhiều Trú Nhan Đan hỏng hơn nữa.
(*) Trú nhan: Bảo trì nhan sắc.
Năm đó, thái hậu dùng những viên Trú Nhan Đan đó để bảo vệ vị trí hoàng hậu, thuận lợi sỉnh ra hoàng đế bệ hạ, mà hoàng đế bệ hạ cũng không cần lo lắng có người tranh ngôi với mình. Vì sao lại không cần lo lắng? Bởi vì phần đông phi tử của hoàng đế, trừ thái hậu ra, không một ai có thể sinh con.
Nếu Tô Tất biết điều này, nàng có thể sẽ đoán ra rằng, phải làm mất đi sự cân bằng độ pH trong cơ thể, mới bị như vậy, nhưng người có thể nghiên cứu được loại thuốc tiên tiến như vậy, phải là một người thực sự giỏi.
Đợi đến khi Quế mama rời đi, sắc mặt của Tô Tất trở nên u lãnh, lấy viên thuốc giấu trong tay áo ra, nhờ An Á cầm đi lén bỏ vào thuốc bắc của Tô Tình.
«Quế mama chẳng lẽ không có người thân ở ngoài cung sao?» Tô Tất lạnh nhạt nói. Còn sáu ngày nữa, chẳng lẽ mỗi ngày đều phải làm ảo thuật đổi dược như bây giờ?
An Á vô cùng hăng hái nói: «Đợi tặng hết dược xong, ta sẽ giúp ngươi đến Túy Tình Lâu hỏi xem.»
Quả thực cần Túy Tình Lâu đứng ra tìm hiểu một chút về tư liệu của Quế mama, nếu có thể nắm được người ta trên tay, thì sẽ có thể phản lại lão vu bà đó một chiêu. Tô Tất không phải loại người có thể nhẫn nhục chịu đựng, người đụng đến nàng, nàng nhất định sẽ phản lại.
Bên kia thái hậu vừa an tĩnh, hoàng hậu lại bắt đầu náo loạn.
Lúc các cung phi đến vấn an hoàng hậu, nói bóng gió vài câu, không biết dung mạo của Ninh vương phi sau khi dùng Trú Nhan Đan thế nào, hoàng hậu để trong lòng, liền truyền chỉ, triệu Ninh vương phi đến chọn cung hoa.
Lúc này Tô Tất đang vội vàng luyện Vân Thiên Thủ Ấn, làm gì có thời gian rảnh mà để ý đến người khác? Cho nên, ngay cả người đến truyền chỉ cũng không thèm gặp, để An Á ra mặt, trực tiếp nói rằng Ninh vương phi bị bệnh, không gặp khách, xin mời công công về cho.
Lí công công đã quen diễu võ dương oai, bình thường hắn đến truyền chỉ, người khác đều tranh nhau đút ngân phiếu vào ống tay áo hắn, Ninh vương phi thì ngược lại, trà không mời thì thôi, ngay cả mặt mũi cũng không chịu gặp.
Lí công công đâu thể chịu đối đãi như vậy? Sau khi thu hồi ý chỉ, nổi giận đùng đùng trờ về cung, tới trước mặt hoàng hậu, lời lẽ chuẩn xác, nói rằng Ninh vương phi căn bản không bị bệnh, chỉ là không muốn tiến cung mà nói dối, trong mắt nàng căn bản không có hoàng hậu.
Hoàng hậu vừa nghe, hừ lạnh một tiếng, «Nàng cho rằng nàng là ai? Thái hậu thưởng cho nàng một viên Trú Nhan Đan, liền tưởng rằng mình lọt được vào mắt xanh của thái hậu sao? Buồn cười! Nàng bị bệnh đúng không? Người đâu, truyền Chu thái y tại Thái y viện đến Ninh vương phủ xem bệnh cho Ninh vương phi!»
Hừ, có bị bệnh hay không, thái y bắt mạch sẽ biết. Chu thái y là người của nàng, cho dù Tô Tất thực sự có bệnh, nàng cũng có thể xử nàng ta tội danh giả bệnh đại bất kính, cho dù không xử tội bất kính của nàng, cũng có thể mượn Chu thái y kê một số thứ thuốc không tốt cho nàng ta.
Hoàng hậu đắc ý dào dạt mà nghĩ, mang theo một đám người chậm rãi tiến đến Ninh vương phủ.
Hoàng hậu không hay tùy tiện rời cung, nói thẳng ra, đây cũng là lần đầu tiên. Hạ nhân Ninh vương phủ không chút tò mò hay hoảng hốt, tất cả đều bình tĩnh như thường, đều đã trải qua huấn luyện, việc gì nên làm thì đi làm, có thể nhìn ra là bọn họ đều do một tay Tô Tất huấn luyện.
Nghe thấy rằng hoàng hậu đích thân dẫn người đến, Tô Tất có chút ngạc nhiên nói, «Nàng tới đây làm gì?»
«Nghe nói dẫn theo thái y đến, chắc là muốn xem bệnh cho ngươi?» An Á cười đến sung sướng khi người ta gặp họa, vứt một quả nho vào trong miệng, đây chính là nho mà lục hoàng tử phái người đến Bắc Cương hái về, cả một rương nhỏ, phần lớn đều vào bụng của An Á.
«Nàng có lòng tốt như vậy sao? Không phải là dẫn thái y đến chữa bệnh lung tung bậy bạ cho ta chứ?» Tô Tất nghĩ nghĩ, vẫn quyết định trang điểm lại một chút. Nàng ở trong phủ vốn ăn mặc đơn giản, trên đầu chỉ có một cây trâm ngọc bích, trên mặt không chút phấn son, sau khi cởi ngoại bào ra, sửa sang lại một chút, quả thực có được vẻ mặt u sầu bệnh tật.
An Á giơ ngón tay cái lên, «Cao, thật sự rất cao, ngươi không đi diễn kịch, quả thực là lãng phí nhân tài.»
Tô Tất đắc ý lườm nàng một cái, vươn tay, An Á hiểu ý đến dìu nàng, bằng lòng sắm vai nha hoàn nhỏ bé, bởi vì nàng biết lại có kịch hay để xem. Hoàng hậu giống như con giun rong bụng nàng, lúc nàng muốn xem kịch, liền tự động đưa đến cửa. Lại nói tiếp, thái tử cũng thế, chẳng lẽ cái này cũng liên quan đến việc di truyền?
Dọc đường đi, trong đầu An Á chỉ nghĩ đến mấy thứ này, nếu hoàng hậu biết, không biết có tức đến ói máu không.
«Hoàng hậu nương nương sao lại đến đây?» Tô Tất chưa bao giờ gọi nàng là mẫu hậu.
«Nghe nói ngươi bị bệnh, ta đang muốn qua nhìn ngươi một chút, không ngờ ngươi lại ra đây, nếu bị trúng gió, chẳng phải bệnh càng nặng hơn sao? Mẫu hậu đến xem bệnh cho ngươi, cũng không phải đến để khiến ngươi bệnh thêm.» Vẻ mặt hoàng hậu hiền lành thân thiết, nhưng trong lòng Tô Tất lại đang đánh giá, luận về khả năng diễn kịch, hoàng hậu so ra vẫn kém thái hậu, xem thái hậu cười chân thật đến thế nào a, nụ cười của hoàng hậu vừa nhìn đã biết ngay là giả.
«Hoàng hậu đến, tất nhiên phải ra đón, không thể chậm trễ được.»
«Đúng rồi, mẫu hậu dẫn theo Chu thái y đến xem bệnh cho ngươi, người từ Thái y viện ra không phải các đại phu khác có thể so sánh.» Nói xong, không để Tô Tất có cơ hội cự tuyệt, quay đầu lại lạnh nhạt nói: «Chu thái y, mời.»
«Vâng.» Chu thái y tiến đến gần Tô Tất, không chút khách khí bắt lấy cổ tay nàng.
Đột nhiên, trong không khí phát ra một tiếng ‘răng rắc’ thanh thúy, theo sau đó là tiếng thét chói tai như heo bị cắt tiết!
Chu thái y ôm cánh tay phải té ngã trên đất, đau đến suýt rớt nước mắt, mà cánh tay phải của hắn, đã hoàn toàn trật khớp. [Băng: Ta thấy Tất tỷ a, sao tỷ suốt ngày chỉ đi bẻ tay người ta như vậy =))]
«Ninh vương phi, ngươi làm gì vậy!» Hoàng hậu bị dọa cho nhảy dựng lên, nàng tiến về phía Chu thái y đang không ngừng lăn lộn trên mặt đất, sắc mặt nàng lập tức trở nên khó coi, Tô Tất làm vậy khác gì tát vào mặt nàng?
Chương 58: Bắt đầu ám muội (3)
Tô Tất cười nhạt nhìn hoàng hậu, «Hoàng hậu nương nương, mời ngồi, ta cũng biết một chút y thuật, hiện giờ chỉ đang thử hắn một chút mà thôi, nếu không ta sẽ không để cho hắn chữa trị.»
Hoàng hậu biết rõ Tô Tất đang giở trò, lạnh nhạt nói: «Thử là thử như thế này sao? Ngươi bẻ gãy tay của hắn, hắn còn bắt mạch cho ngươi thế nào được?»
Chính là không cho hắn có cơ hội bắt mạch a, Tô Tất mỉm cười nhìn hoàng hậu, buông tay nói: «Hắn không phải là thái y có y thuật cao siêu sao? Nếu là vậy, hắn tất nhiên có cách khiến tay mình trở lại bình thường, cũng có thể chứng minh hắn thực sự có tài, hơn nữa còn có tư cách khám bệnh cho ta.»
Tô Tất chậm rãi nói thêm một câu: «Nếu hắn ngay cả bệnh của mình cũng không chữa được, vậy thì hắn chính là lang băm, năm đó có thể bước chân vào Thái y viện, chắc chắn là đã dùng biện pháp khác đúng không?» Bẻ gãy tay còn nhẹ, nếu nàng tùy tiện ném cho hắn một viên thuốc độc, còn không phải hù chết hắn sao?
Hoàng hậu nghe vậy, tức gần chết, nhưng trong lời nói của Tô Tất chứa đựng thâm ý, nàng không thể khinh địch được, điều nàng có thể làm chỉ là trừng mắt nhìn Chu thái y. Đợi đến khi Chu thái y bẻ khớp lại bình thường, Tô Tất sẽ không còn cái cớ nào khác để vin vào nữa, không phải sao?
Trong lòng Chu thái y thầm hận, Ninh vương phi kiêu ngạo kia cũng có một chút hiểu biết. Hắn nhịn đau, nhắm mắt, quyết tâm tự mình bẻ khớp lại. Đau! Đau đến chảy nước mắt…..
Tô Tất thấy vậy, vỗ tay cười nói: «Chu thái y quả thực có bản lĩnh, mới đấy mà đã bẻ lại được khớp rồi sao?» Sau đó nàng lại lẩm bẩm, «Không biết nếu toàn bộ xương trên người ngươi bị gãy, có phải cũng nhanh chóng bẻ lại bình thường được không? Hay là thử xem một chút?»
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng lại khiến cho hoàng hậu và Chu thái y nghe không sót một chữ nào, mặt bọn họ liền lập tức biến thành màu gan heo.
Hoàng hậu mặc dù đã chứng kiến nhiều chuyện hậu cung đấu đá lẫn nhau, nhưng đều là lén giở thủ đoạn sau lưng, làm gì gặp trường hợp bạo lực như thế này bao giờ? Nàng lập tức bị khí thế cường đại của Tô Tất áp đảo, tức đến cả người phát run, nhưng cũng không dám làm gì Tô Tất.
Mắt hoàng hậu đột nhiên lóe lên, mỉa mai nhìn Tô Tất nói: «Thân thủ của Ninh vương phi nhanh nhẹn lưu loát như vậy, chỉ sợ là đang giả bệnh đi?»
Tô Tất gặp một chiêu hủy một chiêu, nở nụ cười, giọng nói mang theo sự trào phúng: «Thái hậu mỗi ngày đều sai người đưa thuốc bổ đến đây, bổ quá mức, lúc này mới đi không được, thực ra, sức lực ta vô cùng dồi dào, không biết hoàng hậu nương nương có hứng theo ta luyện chiêu không?»
Luyện chiêu? Mục đích của nàng là muốn bẻ gãy tay mình đúng không?!
Khuôn mặt hoàng hậu đỏ lên, từ đỏ thành xanh, lại từ xanh thành trắng, quả thực không khác gì một thùng nhuộm, An Á đứng nhìn chỉ hận không thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nàng sai rồi, nàng hoàn toàn sai rồi…..Tô Tất có thể khiến một người có tính khí như lão phật gia phát điên, nàng ta còn có chuyện gì là không làm được? Nàng thật sự không nên ỷ vào thân phận hoàng hậu của mình mà nghĩ đối phương sẽ phải nhượng bộ.
Hoàng hậu hung hăng trừng mắt nhìn Tô Tất, chậm rãi nói: «Tô Tất, ngươi đừng quá kiêu ngạo, sẽ có người trị được ngươi, ngươi cứ chờ đi.» Nói xong, nàng vung tay áo nổi giận đùng đùng rời đi, Chu thái y theo sau cũng uất hận mà trừng mắt liếc Tô Tất một cái.
«Hoàng hậu nương nương sao lại đến đây? Xin thỉnh an hoàng hậu.» Ninh vương dựa người vào thân cây xem kịch nửa ngày đột nhiên xuất hiện trước mặt hoàng hậu, hắn chậm rãi mà hành lễ một cái.
Nhìn thấy khuôn mặt cợt nhả của Ninh vương, càng khiến nàng tức hơn.
«Hừ!» Hoàng hậu trừng mắt nhìn hắn một cái rồi quay đầu bước đi.
Vệ Lăng Phong đi theo Tô Tất vào nhà, đưa chiếc hộp vẫn luôn giấu ở sau lưng ra.
Nhìn thấy chiếc hộp thức ăn quen thuộc, mặt trên chính là nhãn hiệu mà nàng tự tay thiết kế, lòng Tô Tất nao nao, quay đầu lại, đôi mắt to ngập nước nhìn Vệ Lăng Phong: «Chàng…….»
Vệ Lăng Phong thuận thế ngồi vào trước bàn gỗ, cầm lấy ấm trà rót một chén cho Tô Tất, miệng nở nụ cười ôn hòa: «Điểm tâm của Phong Vị Lâu có mùi vị không tệ, ta vẫn luôn rất thích, hôm nay vừa khéo đi ngang qua, nghĩ nàng có lẽ sẽ thích, nên tiện tay mua một ít.
Thì ra…….là thế, còn tưởng rằng hắn biết. Tô Tất thở dài, nâng chén trà lên, cười yếu ớt: «Không ngờ chàng lại thích điểm tâm của Phong Vị Lâu, ta còn tưởng rằng nam nhân đều không thích ăn đồ ngọt chứ. Chỉ có điều gần đây Phong Vị Lâu làm ăn rất thịnh vượng, muốn mua điểm tâm đều phải chờ vài canh giờ, vất vả cho chàng rồi.»
Phong Vị Lâu là một tửu lâu, có đủ loại cao lương mỹ vị khiến cho người ta phải há hốc miệng, đồng thời ở đó còn kinh doanh các món canh cùng điểm tâm ngọt, những thứ đó quả thực là lần đầu nghe thấy. Phong Vị Lâu nổi lên từ ba năm trước, hiện giờ đã là đại tửu lâu số một tại đế đô, mặc dù chỉ vỏn vẹn có ba năm, nhưng đã sớm nổi danh hơn cửa tiệm lâu đời mang tên ‘Duyệt Lai tửu lâu’ ở phía đối diện.
Việc buôn bán của Phong Vị Lâu không thể dùng từ thịnh vượng để hình dung. Mỗi ngày lúc trời còn chưa sáng, tửu lâu còn chưa mở cửa, mà đã có một hàng dài người xếp hàng chờ mua.
Lão bản của Phong Vị Lâu nói thông mình là thông minh thật, làm ra biết bao nhiêu điểm tâm mới lạ, nhưng nếu nói nàng ngốc, cũng thật sự rất ngốc, nhiều người xếp hàng chờ mua như vậy, nhưng nàng lại đưa ra một quy định khác người rằng mỗi ngày mỗi loại chỉ bán năm trăm phần, bán hết thì thôi, tuyệt đối không bán nữa.
Nhưng càng như vậy, việc buôn bán của Phong Vị Lâu lại càng phát đạt, quả thực khiến cho những người cùng nghề tức đỏ cả mắt, đặc biệt là cửa hiệu đối diện, bọn họ chỉ hận không thể khiến Phong Vị Lâu đóng cửa càng sớm càng tốt.
«Lúc trưa dùng bữa ở Phong Vị Lâu, rồi tiện tay mua về.» Ninh vương cầm lên một miếng bánh hoa đào (1), cắn non nửa, nửa còn lại thuận tay đưa lên miệng Tô Tất. Lúc trước hắn từng vô tình nhìn thấy chiếc hộp thức ăn kỳ lạ này, hỏi mới biết Tô Tất rất thích điểm tâm của Phong Vị Lâu, nên hắn mới tự mình đi mua.
Tô Tất tất nhiên là không tin Ninh vương đặc biệt đi mua cho nàng, hắn tiện tay mua cũng đã khiến nàng thụ sủng nhược kinh rồi, ai có thể mong đợi Ninh vương trong truyền thuyết chỉ vì một hộp điểm tâm mà chờ những hàng tiếng đồng hồ? Nằm mơ cũng không tưởng tượng được đúng không?
Thái độ thân thiết, ánh mắt ôn nhu, nụ cười sủng nịnh…..Ninh vương dường như càng ngày càng không giống bản chất cao cao tại thượng của hắn. Đối với sự thay đổi này của Ninh vương, Tô Tất cũng không biết nên nói tốt hay không tốt, chỉ là ngay từ đầu đã cảm thấy không được tự nhiên, giống như lúc này, Ninh vương tay cầm miếng bánh hoa đào mà hắn đã cắn một nửa cho nàng, đây không phải là việc mà các đôi lưỡng tình tương duyệt (2) hay làm sao? Bắt đầu từ lúc nào mà quan hệ của bọn họ đã tiến triển đến mức này? Nàng có nên tin hắn, có nên thật lòng giao phó cho hắn không?
Hành động của Ninh vương vô cùng tự nhiên thân mật, không có nửa phần ngại ngùng….Trong không gian yên tĩnh, sự ám muội lại bắt đầu.
«Ân?» Thanh âm trầm thấp ám muội vang lên bên tai Tô Tất, kéo suy nghĩ của nàng về với thực tại.
Nàng đưa tay, cầm lấy miếng bánh hoa đào trên tay Ninh vương, lại vô tình đụng phải ngón tay thon dài của hắn, một dòng điện khẽ xẹt qua, Tô Tất sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của hắn.
Nàng khẽ giật mình, nhanh chóng đổi chủ đề, «Thực ra bánh hoa đào cũng không phải điểm tâm đặc biệt nhất của Phong Vị Lâu, còn có hương dụ cuốn (3), bánh hổ phách hạch đào hoa chi (4), sủi cảo tôm (5), bánh trứng (6), còn có các món khác nữa cũng không tồi……Ai, nhắc đến lại thèm, mai ta phải đi một chuyến đến Phong Vị Lâu mới được.»
«Cần gì chờ đến ngày mai? Nói không bằng làm, hôm nay đi luôn đi.» Ninh vương cười cười vuốt nhẹ má Tô Tất.
«Nhưng mà, vừa rồi hoàng hậu mang theo người đến xem bệnh cho ta, mới đuổi nàng đi, ta lại ung dung tự tại ra ngoài, nếu việc này truyền đến tai nàng, chẳng phải khiến nàng tức chết sao?» Tô Tất cân nhắc nói.
«Đấy chẳng phải là điều nàng muốn sao?» Vệ Lăng Phong tiến đến hôn lên môi của Tô Tất.
Thình thịch. Thình thịch.
Tô Tất nhắm mắt lại, nàng có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập của mình.
Chợt một vật ẩm ướt khẽ lướt qua môi nàng. Thân mình Tô Tất hơi run lên một chút.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hấp tấp, Tô Tất lập tức đẩy Ninh vương ra, ngồi thẳng người lại, Ninh vương thấy bộ dáng khẩn trương của nàng, bất giác nở nụ cười, ánh mắt sáng rực, mị nhãn như tơ, khiến bảy hồn sáu phách của người ta đều tan ra.
Lục hoàng tử không hề cố kỵ bước vào, khi hắn nhìn thấy điểm tâm trên bàn, liền thuận tay lấy một miếng bỏ vào trong miệng, hàm hồ nói: «Bánh hoa đào của Phong Vị Lâu, vậy mà huynh lại mua được, hôm nay ta phái người đi mua, nhưng ngay cả một mẩu vụn cũng không mua được, thật đáng ghét.»
Lục hoàng tử nghe nói hoàng hậu mang theo người đến Ninh vương phủ, sợ Tô Tất phải chịu thiệt, hơn nữa còn mong đợi được xem kịch vui, nên lập tức chạy đến, nhưng đuổi nhanh đuổi chậm cuối cùng vẫn muộn một bước, hoàng hậu đã đi mất đến bóng người cũng không thấy nữa.
Lục hoàng tử vừa ăn, vừa không ngừng phàn nàn, một chút cũng không nhận ra mình vừa phá hỏng chuyện tốt của người ta, càng không ý thức được ánh mắt của Ninh vương nhìn hắn đang sắc như lưỡi dao.
«Chúng ta đang định đi Phong Vị Lâu, lục hoàng tử có thể đi cùng nếu muốn.» Tô Tất hảo tâm nói.
«Đi, đi, ta tất nhiên là muốn đi!» Hắn thân là hoàng tử, ngày thường ra vào Phong Vị Lâu luôn được ưu tiên, hôm nay nhị tẩu tùy ý đến đó, chắc là không thể chen vào, hắn tự nhiên muốn đi góp vui.
Lục hoàng tử thấy hai người bọn họ có đôi có cặp, sợ mình phải cô đơn, liền sống chết cầu xin An Á đi cùng.
Đứng trên đường phố phồn hoa, bên trái là Phong Vị Lâu tấp nập người, bên phải là Duyệt Lai tửu lâu vắng đến mức có thể giăng lưới bắt chim, khóe miệng Tô Tất nở rộ nụ cười đắc ý không chút che giấu. Lúc trước mọi người đều nói Phong Vị Lâu khai trương ở phía đối diện với Duyệt Lai tửu lâu, quả thực là như con kiến lay đại thụ, không phải tự tìm chết thì là cái gì? Nhưng giờ thì sao? Phong Vị Lâu lại đã biến thành đại thụ từ lúc nào.
Chỉ có cực ít người biết được rằng, lão bản đứng sau Phong Vị Lâu sở dĩ chọn vị trí đối diện với Duyệt Lai tửu lâu, chính là để trắng trợn chèn ép Duyệt Lai tửu lâu, là vì cảnh tượng sau ba năm này đây.
Sự tiêu điều của Duyệt Lai tửu lâu khiến toàn thân Tô Tất cảm thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu.
Phong Vị Lâu không chỉ làm ra được thức ăn cùng điểm tâm mới lạ, ngay cả phong cách bày trí cũng rất đặc biệt. Khi tiến vào, cái người ta thấy không phải là chiếc bàn vuông bình thường, mà là bàn gỗ thô hình chữ nhật, ghế ngồi không phải là chiếc ghế dài hẹp, mà là ghế dựa được làm bằng gỗ tử đàn. Trên bàn là khăn trải bằng tơ lụa điểm xuyết hoa văn hồng mai. Tiểu nhị cũng mặc quần áo cùng màu lam nhạt, thoạt nhìn rất sạch sẽ chỉnh tề, cảnh đẹp ý vui.
Phong Vị Lâu tổng cộng có bốn tầng, tầng thứ nhất dành cho những người có thân phận bình thường, chỉ cần có bạc là có thể vào ngồi.
Tầng thứ hai là dành để chiêu đãi quý tộc bình thường. Còn cái gọi là quý tộc chân chính là chỉ những quý tộc từ ba đời trở lên, là những người muốn tiền có tiền, muốn thế có thế…..
Mà sự thật chứng minh, ở đế đô, những người như thế tương đối nhiều, nên thường xảy ra chuyện đám con cháu nhà quý tộc tranh chỗ ngồi đến mặt đỏ tai hồng. Nhưng phàm là người có thể lên đến tầng hai, đều có thể khẳng định được thân phận của mình, cũng có thể nói đó là một sự tượng trưng cho thân phận.
‘Phong Mãn Các’ ở tầng ba, cũng là phòng duy nhất…..Nếu nói tầng hai tượng trưng cho thân phận, vậy tầng ba, là tầng khiến người ta chỉ có thể ngẩng mặt lên nhìn. Nghe nói, từ lúc Phong Mãn Các được lập nên đến giờ, chỉ mới tiếp đãi một người duy nhất, đó chính là Lam Hải đại sư.
Đương nhiên, nếu muốn được vào ngồi, còn có một cách khác. Nếu trà lời được câu hỏi mà Phong Vị Lâu đề ra, thì ngay cả ‘Phong Mãn Các’ ở tầng ba cũng có thể vào.
Tiểu nhị thấy một đám quý nhân tiến vào, liền vội vàng chạy đến, áy náy nói: «Thật sự xin lỗi hai vị khách quan, toàn bộ bàn đều đã được đặt trước, hai vị có thể chờ, hoặc là hôm khác lại đến, được không?»
Tiểu nhị tại Phong Vị Lâu mồm miệng lanh lợi, chu đáo lễ phép, rất có ý tứ.
Ngày thường thì thôi, nhưng hôm nay Ninh vương mang theo Tô Tất đến đây, nếu bị đuổi về, chẳng phải rất mất mặt sao? Ninh vương đảo ánh mắt tà mị qua người Tô Tất, chậm rãi nói với tiểu nhị: «Muốn vào ngồi, không phải còn có cách khác sao?»
Còn tưởng rằng Ninh vương sẽ xuất ra thân phận để được vào, hóa ra không phải. Ngọc bài Tô Tất vừa đụng đến một nửa lại lần nữa nhét vào trong ngực, khóe miệng nàng nở nụ cười, mắt chứa sự chờ mong, nếu Ninh vương cho rằng mấy câu hỏi này là về ngâm thơ vẽ tranh, vậy thì hoàn toàn sai rồi.
Tiểu nhị sau khi nghe xong, cười nói, «Vậy được, khách quan đi theo ta, chỉ cần ngài có thể trả lời đúng ba câu, là có thể trực tiếp vào ‘Phong Mãn Các’ dùng cơm.»
Chỉ tiếc, cho tới nay vẫn chưa có một ai liên tiếp trả lời đúng ba câu, có thể trả lời được một câu đã là quý hóa lắm rồi.
Thấy có người không sợ chết muốn trả lời câu hỏi, người trong đại sảnh lầu một lập tức xôn xao, lục hoàng tử đi đi lại lại ở bên ngoài, xác suất bị nhận ra là tương đối lớn, vì vậy rất nhiều người chỉ vào lục hoàng tử khẽ thì thầm. Đồng thời, cũng có người nhận ra Ninh vương Vệ Lăng Phong.
«A! Kia không phải là Ninh vương điện hạ sao? Chẳng lẽ hắn muốn trả lời câu hỏi?»
«Hóa ra ngay cả người có thân phận cao quý như Ninh vương điện hạ cũng không được hưởng đặc quyền, Phong Vị Lâu đúng là rất thú vị.»
«Không biết Ninh vương có thể trả lời đúng ba câu hỏi không, nếu như đáp đúng, có thể trực tiếp vào ‘Phong Mãn Các’, đó là một niềm vinh dự lớn đến mức nào chứ?»
Trước đó nhận ra lục hoàng tử thì thôi, nhưng hôm nay nhìn thấy Ninh vương, còn muốn trả lời câu hỏi, bầu không khí lập tức sôi trào, hầu như toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người Ninh vương.
«Nhị ca, huynh có chắc không?» Nhiều người vây xem như vậy, nếu một câu cũng không trả lời được, vậy thì quả thực rất mất mặt.
Những câu hỏi ở đây rất cổ quái, quả thực chỉ toàn những câu mới nghe lần đầu, hắn đã từng lén sai người đi nghe vài câu, nhưng một câu cũng không giải được. Chỉ có điều – lục hoàng tử nhìn về phía Tô Tất, có nhị tẩu ở đây, cũng tự tin hơn một chút.
Vệ Lăng Phong bất động thanh sắc liếc hắn một cái, lục hoàng tử lập tức câm miệng.
Tiểu nhị nọ đi mời chưởng quầy ra, đó là một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi, tên là Anh Nương. Nàng một thân váy dài lam nhạt, mái tóc đen dùng một dải lụa tùy tiện buộc lên, búi bằng chiếc búi tóc minh phượng đơn giản, trên búi tóc cắm ngọc trâm thanh nhã, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, vừa nhìn đã nhận thấy được sự nhanh nhẹn thẳng thắn của nàng.
Anh Nương nhận ra Ninh vương, bất giác sửng sốt, lúc nàng nhìn về phía Tô Tất bên người Ninh vương thì hơi ngẩn ra, sau đó chậm rãi nở nụ cười, chuyển ánh mắt về phía Ninh vương: «Ninh vương điện hạ thật sự muốn trả lời câu hỏi sao?»
«Đúng vậy.» Vệ Lăng Phong nhếch môi, khi thấy vẻ mặt của Anh Nương lúc nhìn về phía Tô Tất lúc nãy, hắn lại càng khẳng định được một điều.
Anh Nương dẫn mọi người đến ngồi trước đài, phân phó tiểu nhị đi lấy một rương gỗ màu đỏ ra, trên rương gỗ có một lỗ nhỏ chỉ vừa cho một bàn tay đút vào.
«Mời Ninh vương điện hạ bốc đề.» Anh Nương khách khí nói.
Vệ Lăng Phong cũng không khách khí, đút tay vào bốc lấy một mảnh giấy, vừa nhìn, không khỏi ngẩn ra.
Lục hoàng tử đoạt lấy mảnh giấy, thấp giọng đọc: «Đem một con rùa con bỏ vào một chiếc bình (loại bình to miệng nhỏ), đợi đến khi rùa con lớn lên so với miệng bình còn to hơn, hỏi phải làm sao mới có thể lấy con rùa ra. 1. Không được đập bể chiếc bình; 2. Không giết chết hay đập vỡ mai con rùa; 3. Chiếc bình này là một cái bình mới, còn nguyên vẹn, hơn nữa chỉ có một cái miệng; 4. Con rùa thật sự lớn hơn gấp nhiều lần miệng bình.»
Chương 58: Bắt đầu ái muội (4)
Lục hoàng tử rên lên một tiếng, xong rồi, hỏi kiểu gì vậy a? Rốt cuộc là kẻ biến thái nào ra đề vậy? Chắc chắn cũng chỉ có người biến thái tương tự mới giải nổi!
Nghe xong câu hỏi mọi người đều vắt óc suy nghĩ, ngay cả những người vây quanh xem náo nhiệt cũng khẽ thì thầm, chỉ có một mình Tô Tất vẫn bình tĩnh uống trà như trước, chậm rãi uống một ngụm rồi lại một ngụm.
«Chẳng lẽ phải lột mai của con rùa ra?» An Á vẻ mặt nghi hoặc.
«Vậy thì con rùa sẽ chết, không phù hợp với điều kiện thứ hai.» Lục hoàng tử lập tức bác bỏ.
«Vậy chẳng lẽ phải bảo con rùa đi giảm béo sao?» An Á tức giận nói. [Băng: Vậy mà tỷ cũng nghĩ ra được, ta đây.....phi thường khâm phục =))]
«A, ngươi cũng thực sáng suốt, chỉ có điều cũng có thể bảo nó đi tăng cân, chờ nó béo đến mức cái bình vỡ ra là được, đó cũng là một cách.» Lục hoàng tử dương dương tự đắc.
Lục hoàng tử và An Á đúng là một đôi dở hơi, Tô Tất tiếp lời nói: «Theo như các ngươi nói, chi bằng cứ chờ đi, dù sao rùa cũng có thể sống hơn một nghìn năm, đợi đến khi cái bình tự động vỡ, chẳng phải lấy được rùa ra sao?»
«Nhị tẩu đúng là thông minh, sao ta lại không nghĩ ra chứ! Anh Nương, đáp án của chúng ta có đúng không?» Lục hoàng tử hứng trí bừng bừng, vẻ mặt chờ mong, đôi mắt to sáng lấp lánh.
Anh Nương cười lắc đầu, chuyển sang Ninh vương, «Ninh vương điện hạ có đoán được không?»
Tô Tất cũng theo ánh mắt của Anh Nương nhìn về phía Vệ Lăng Phong, chỉ thấy khóe mắt của hắn cong cong, giống như đang cười, khiến người nhớ tới truyền thuyết hồ ly trắng ngàn năm trên núi Thiên Sơn, bất cứ lúc nào cũng có thể câu dẫn hồn phách của người khác.
Hắn như có như không mà liếc nhìn Tô Tất một cái, chậm rãi nói: «Câu hỏi này, hình như có chút khó khăn.»
Ninh vương vừa nói xong, mọi người trong đại sảnh đều thấy khẩn trương, nếu ngay cả Ninh vương cũng giải không ra, vậy thì còn ai có thể trả lời được? Xem ra đây là một câu hỏi vô cùng nan giải.
Ai ngờ Vệ Lăng Phong lại lập tức nói thêm một câu, khóe miệng cong lên một nụ cười hoàn mỹ, «Chỉ có điều, sao có thể làm khó được bổn vương?»
Lời này vừa nói ra, không gian lập tức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hoa sen nở.
Đôi mắt như hồ sâu không thấy đáy, môi hơi nhếch lên nụ cười mị hoặc, hắn chậm rãi nói: «Chỉ cần bắt một con rùa khác giới bỏ vào trong bình, chờ đến khi bọn nó sinh được rùa con thì lấy rùa con ra, không phải là được rồi sao? Dù sao cũng không nói nhất định phải là con rùa lúc đầu. Người đề ra câu hỏi này, cũng thực thú vị.» Nói xong, hắn ngẩng mặt lên, để lộ chiếc cằm xinh đẹp, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Tất, «Tất nhi, nàng nói có đúng không?»
Tô Tất đáp lại hắn bằng nụ cười hoàn mỹ tương tự, cúi đầu tiếp tục uống trà. Ninh vương thông minh cơ trí như vậy, có một số việc cho dù nàng không nói ra, hắn cũng đoán được, giống như lúc nàng với thân phận là Mộng Điệp tiên tử ở Túy Tình Lâu lúc trước, có thể lừa được tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng lại không thể qua được đôi mắt của hắn.
«Thì ra là thế! Ai nha, sao ta lại không nghĩ đến chứ, thật là ngốc chết đi được!» Lục hoàng tử vỗ ót một cái thật mạnh, vẻ mặt chán nản.
Ninh vương bốc lấy câu hỏi thứ hai, đề ra như sau: Tiểu Vương đứng gác ở trạm gác, rõ ràng là nhìn thấy quân địch đang lặng lẽ tiến về phía hắn, nhưng hắn vì sao lại một mắt nhắm một mắt mở?
Phản ứng đầu tiên của lục hoàng tử chính là: «Loại binh sĩ này còn giữ lại làm gì? Mau đưa ra ngoài chém!»
Chỉ có điều Ninh vương lại gõ lên đầu hắn một cái, «Ngu ngốc, đó là hắn đang nhắm đúng mục tiêu.» Cứ như vậy, Ninh vương liền qua được cửa ải thứ hai.
Các thiếu nữ lúc trước còn yên lặng, hiện giờ thấy Ninh vương đáp đúng được cả hai câu hỏi, liền sùng bái nhìn hắn, hy vọng hắn cũng có thể trả lời được câu hỏi thứ ba.
Thế nhưng, câu hỏi thứ ba lại thực sự gây khó khăn cho Ninh vương, chỉ thấy đôi mày của hắn nhíu lại, xoa nhẹ bàn tay của Tô Tất, chậm rãi nói: «Nàng làm khó ta rồi.»
Lục hoàng tử đọc xong câu hỏi, lập tức duỗi hai chân nằm dài trên ghế, xua tay nói: «Các người đừng trông cậy vào ta, câu này ta chắc chắn không thể giải được.»
Đề ra như sau: Có 3 người đi tìm chỗ ngủ trọ, một đêm 30 đồng, ba người mỗi người lấy ra 10 đồng để đủ 30 đồng giao cho ông chủ. Sau đó ông chủ lại nói hôm nay ưu đãi chỉ cần 25 đồng là đủ, rồi lấy ra 5 đồng lệnh cho tiểu nhị trả lại cho bọn hắn, tiểu nhị lén giấu đi 2 đồng, sau đó đem 3 đồng còn lại chia cho ba người kia, mỗi người được 1 đồng.
Như vậy, lúc đầu mỗi người lấy ra 10 đồng, giờ được trả lại 1 đồng, là 10-1 =9, mỗi người chỉ tốn 9 đồng, 3 người mỗi người 9 đồng, 3×9 =27 đồng + 2 đồng bị tiểu nhị giấu đi = 29 đồng, vậy còn một đồng nữa ở đâu?
/126
|