Bọn người Tô Tất ngồi ở bàn dành cho đệ nhất thượng khách, người ngồi ở bàn dành cho đệ nhị thượng khách Tô Tất cũng biết, không phải ai khác, chính là người lúc trước bị Tô Tất ngược đến xây xẩm mặt mày, Nhị hoàng tử Nam Lăng quốc Phong Cẩn, hắn không trốn về Nam Lăng quốc, ngược lại tiết lộ thân phận, nhận được đãi ngộ cao nhất Đông Vân quốc.
Về trận trả thù của Tô Tất sau vụ ám sát, tất cả đều lòng hiểu mà không nói ra, vô cùng ăn ý mà giấu nhẹm, tựa hồ chuyện này căn bản chưa từng gây ra một chút thương tổn nào.
Thế nhưng trong tay Tô Tất lại nắm điểm yếu của Phong Cẩn, thật sự có thể xem như chưa có gì xảy ra sao? Nếu có ai thật sự cho rằng như thế, vậy không phải không biết suy nghĩ thì cũng là não tàn, bất luận ngươi có tin hay không, Tô Tất dù sao cũng không tin.
Sau khi Tô Tất tập trung lắng nghe một lúc, hơi ngẩng đầu, quay sang nở nụ cười với Vệ Lăng Phong, «Người ngồi bên phòng cách vách là người quen, thật đúng lúc.»
Tô Tất hôm nay một thân lam sắc, trên vạt áo rộng thêu hoa văn hồng nhạt, tay áo khẽ vấn lên. Trên mặt không son phấn, làn da mềm mịn trắng nõn lộ ra chút phấn hồng, tựa hồ có thể vắt ra nước.
Trên mặt Vệ Lăng Phong hiện lên nụ cười ôn nhu như ngọc, như hoa đào tháng ba lãnh đạm say lòng người, hắn cầm lấy ấm trà rót cho Tô Tất một chén, đặt vào trong tay nàng, «Diễn một vở hài kịch mà thôi, không cần để ý.»
Lục hoàng tử trừng mắt nhìn Nhị ca rót trà cho Tô Tất mà không thèm để ý đến chén trà trống không của hắn, mân mê đôi môi đỏ mọng oán giận nói, «Nhị ca, huynh thật bất công, rót trà thuận tay cũng không rót cho đệ.»
Vệ Lăng Phong tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn hắn, khóe mắt tà tà nhếch lên, giống như nhớ tới gì đó, quay ấm trà một vòng, rót cho An Á một chén, cười nói với nàng, «Phiền ngươi giúp một việc.»
Ngữ khí không giống đang hỏi, mà như đang tuyên bố. Thế nhưng dù có vậy, An Á vẫn cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Mặc dù nàng và Tô Tất rất thân thiết, thế nhưng Ninh vương rất ít tiếp xúc với nàng, chủ động đề nghị giúp đỡ cũng là lần đầu tiên.
Nhưng kết quả của hành động này, chính là khiến An Á cảm thấy vô cùng áp lực, nàng vội vàng uống hết chén trà, vẻ mặt thấp thỏm nhìn Ninh Vương: «Rốt cuộc là giúp việc gì? Nếu quá khó, ta không chắc sẽ giúp được đâu.»
«Không khó.» Ngón tay Ninh vương đặt trên chén trà, thon dài trắng nõn. Rõ ràng là chuyện rất quan trọng, thế nhưng từ miệng của hắn nói ra, lại luốn không nhanh không chậm, ôn nhuận biếng nhác.
Chuyện Ninh vương đích thân nhờ vả, có thể đơn giản sao? An Á cau mày, cầu cứu nhìn Tô Tất. Nàng đối với tính cách âm tình bất định của ninh vương không có biện pháp, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi, nàng biết Ninh vương là một người vô cùng nguy hiểm, tránh càng xa càng tốt.
Tô Tất dùng khuỷu tay huých Ninh vương, như oán giận mà lườm hắn, «Xem chàng kìa, dọa cho An Á sợ đến mức đó, chàng nhờ người ta giúp đỡ, dù sao cũng nên giải thích cho người ta biết chứ?»
Ninh vương quay lại cười với Tô Tất, phượng mâu híp lại, sáng như ánh trăng, rồi chuyển qua nhìn An Á, môi chậm rãi nói ra ba chữ, «Nghề của ngươi?»
«Đạo tặc!» Dưới uy quyền của Ninh vương, An Á không chút suy nghĩ, theo bản năng mà trả lời.
«Không sai.» Ninh vương không nói thừa dù chỉ một câu vô nghĩa, đôi mắt đen láy kiêu ngạo, đáy mắt ẩn ẩn quang mang ngọc bích, bí hiểm khó lường, không ai nhìn ra được sự mưu tính trong đáy mắt hắn.
An Á không khỏi thầm than trong lòng. Nói chuyện với Ninh vượng thật quá mệt mỏi, áp lực mơ hồ khiến nàng không khỏi khẩn trương, nàng thật sự bội phục Tô Tất, đối diện với Ninh vương mà vẫn có thể thản nhiên như thế, thậm chí còn chiếm thế thượng phong.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, thì cuộc đấu giá đã bắt đầu.
Người chủ trì cuộc đấu giá là một thanh niên cực kì xinh đẹp, cẩm bào lam sắc, khuôn mặt hoàn mỹ, dáng người cao ráo, tay cầm búa đứng trên đài, nhìn đám người không phú cũng quý dưới đài, nhưng lại mảy may không chút sợ hãi. Giọng nói của hắn rất trong, ngữ điệu không nhanh không chậm, lời nói ra lại càng khiến đám giàu sang kích động đến cực điểm.
Vật đấu giá thứ nhất chính là một pho tượng Phật Ngọc đã tồn tại mấy trăm năm lịch sử, dưới sự xúi giục của người chủ trì, giá tiền lập tức lên đến năm vạn lượng.
Báu vật thứ hai được mang lên, người chủ trì lại bắt đầu xúi giục:
«Cuộc đấu giá Lam Nguyệt của chúng ta đã suốt hai năm chưa có dược tề, thế nhưng, hôm nay sẽ có ba lọ dược tề được bán đấu giá, lọ thứ nhất là – An thần dược. Mọi người đều biết, An thần dược có thể khiến võ công của một người từ tam cấp tiến thẳng lên tứ cấp, còn chờ cái gì nữa? Tổng cổng chỉ có một lọ mà thôi, tận dụng thời cơ, bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.»
Thật ra, nếu là người có thiên phú, từ tam cấp tăng lên tứ cấp cũng không phải việc khó, thế nhưng đối với người không có thiên phú mà nói, muốn vượt qua một cấp là chuyện của cả đời. Lúc trước Tô Tất ở Tô phủ, Tô Lăng lên được tứ cấp ở trước mặt nàng khoe khoang như vậy, cũng không phải không có đạo lý.
Kinh thành này thứ không thiếu nhất là gì? Kẻ có tiền. Mà kẻ có thể thăng cấp trong nhà kẻ có tiền, không quá một hai người.
Có thể dùng tiền mua cấp bậc, đúng là như bánh ngọt từ trên trời rớt xuống, trông cũng trông không được. Cho nên, mặc dù chỉ là một lọ An thần dược nhỏ nhoi, thế nhưng dưới cái miệng không ngừng xúi giục của người chủ trì, giá bán liền lên đến mười vạn lượng.
Khách quý trong cuộc đấu giá là Tô Tất không khỏi líu lưỡi, «Thứ này mà cũng bán được mười vạn lượng? Ta không nghe nhầm chứ?» Vậy mà cũng có một đám mặt đỏ tai hồng tranh nhau mua.
An Á từ nhỏ đi theo người cha là một dược linh sư kiêu ngạo, nên đối với địa vị của dược linh sư cũng hiểu rõ hơn Tô Tất, nàng cảm thấy cái giá như vậy không hề đáng ngạc nhiên.
«Mười vạn không đắt đâu. Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi à, bào chế thuốc đơn giản như một cộng một bằng hai? Đối với dược linh sư sơ cấp mà nói, muốn bào chế thành công một lọ An thần dược, tuyệt đối cần thời gian bảy ngày bảy đêm.»
Cần lâu như vậy sao? Nàng vừa vung tay liền bào chế được a….Thế nhưng những lời này nàng cũng không nói ra, bởi vì một khi nói ra rồi, sẽ lập tức bị An Á phỉ nhổ.
Lúc tên phú thương múp míp nâng lọ An thần dược như bảo bối xuống đài, vòng đấu giá thứ ba đã bắt đầu.
Lần này, chính là Khủng bố dược.
«Lọ An thần dược vừa rồi chỉ là dược tề sơ cấp, mà lọ hiện tại, mọi người đoán được không? Chính là dược tề trung cấp Khủng bố dược! Đấy là độc dược trí mạng trong truyền thuyết, không màu không vị, lúc đầu người trúng độc không thể phát hiện, đợi đến mười ngày sau mới biểu hiện rõ ràng.»
Người chủ trì lại giở trò xúi giục nhân tâm, «Ngươi có hận một người, hận không thể khiến người đó phải chết hay không? Không, lọ Khủng bố dược này mặc dù có thể khiến người ta chết, nhưng đặc điểm lớn nhất của nó chính là sống không bằng chết, từ cơ thể đến tinh thần, đều chậm rãi mà chết đi…..Nếu ngươi hận một người, hận đến nhất định phải tra tấn hắn đến sống không bằng chết, vậy thì tốt rồi, lọ Khủng bố dược này sẽ là lựa chọn tốt nhất cho ngươi. Giá khởi điểm là mười vạn lượng, bắt đầu ra giá.»
Người chủ trì vừa dứt lời, liền nghe được giọng nói phẫn nộ từ chiếc bàn cách vách truyền đến: «Mười lăm vạn!»
Tô Tất và An Á liếc nhau, khóe miệng nhếch lên. Người ngồi ở bàn cách vách là ai, ai cũng biết. Tiếng nghiến răng nghiến lợi của hắn nhắm vào ai, ai cũng biết.
Lục hoàng tử ôm trán, hít một hơi, «Nhị tẩu, tẩu bảo trọng.»
Vệ Lăng Phong quay đầu liếc Tô Tất. Việc Tô Tất chỉnh Phong Cẩn, hắn sau đó cũng được nghe Tiểu lục kể lại, hôm ấy ra khỏi thư phòng, đáy mắt hắn lộ vẻ lo lắng cùng sự sắc bén lạnh lùng, ai cũng không dám đến gần hắn trong vòng mười trượng. Có người mắt không tròng tiêu sái mà đến gần hắn, liền bị hắn một chưởng đánh bay, đến giờ vẫn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.
Nếu việc này vẫn không thể thể hiện rõ sự phẫn nộ của hắn, vậy bên trong đình viện Ninh vương phủ, chiếc bàn đá bị một chưởng đánh tan thành tro bụi, có thể chứng minh rồi chứ? Thế nhưng dưới cơn thịnh nộ như vậy, nhưng hắn vẫn không hung dữ với Tô Tất, chỉ tránh mặt nàng, bởi vì hắn không muốn lúc nổi giận lỡ tay làm nàng bị thương. Chờ đến khi hắn đi ra từ mật thất, trên mặt đã khôi phục lại sự xinh đẹp tà mị lúc trước, chỉ là đôi mắt lúc nhìn Tô Tất càng thêm thâm trầm.
Từ sau tiếng hô mười lăm vạn của Phong Cần, vẫn luôn có người liên tục nâng giá, thế nhưng tăng cũng không nhiều.
«Ba mươi vạn!» Đột nhiên, một giọng nữ ở bàn đối diện thanh thúy vang lên.
Nghe thấy giọng nói đó, Tô Tất nao nao, ánh mắt nhìn Vệ Lăng Phong, dò hỏi, «Giọng nói này, hình như hơi quen.»
Vệ Lăng Phong liếc nàng, mày kiếm tuấn lãng nhếch lên, đường nét quý tộc trên cằm kiêu ngạo lạnh lùng, chậm rãi nói ba chữ: «Thí Vân Cung.»
Tô Tất lười biếng nở nụ cười: «Ta cứ tưởng là ai, hóa ra là Mộ Dung Hinh, nàng làm thế nào mà còn mặt mũi chạy ra ngoài vậy?»
«Nhị tẩu, nếu nhớ không lầm, vị này cũng là kẻ thù của tẩu dúng không?» Lục hoàng tử quả thật không biết nói gì hơn. Nhị tẩu lấy Khủng bố dược ra đem đi bán, những người này lại muốn mua để hại nàng, nàng đến tột cùng là đắc tội bao nhiêu người a….
«Kẻ thù sao? Hẳn là vậy, nàng hẳn là rất hận ta.» Lúc trước mua Thí Vân Cung, vị cô nương này bạc nhiều xài không hết. Tô Tất mỉm cười, «Nếu đã như vậy, để nàng hận ta thêm một chút, chắc cũng không sao nhỉ?»
Ninh vương nhìn nàng, bạc môi khẽ nhếch lên, mang theo chút cưng chiều, «Nàng vui là được rồi.»
«Nhị tẩu, tẩu rất xấu xa.» Lục hoàng tử vẻ mặt hưng phấn, lời nói cùng vẻ mặt hoàn toàn trái ngược nhau.
«Tô Tất, không thể nương tay.» An Á chuẩn bị tốt để xem kịch vui, hứng trí bừng bừng.
Khóe miệng Tô Tất nhếch lên nụ cười mỉa mai, thuận miệng hô lên, «Năm mươi vạn!»
Lời nàng của nàng vừa hô lên, phía dưới lập tức yên tĩnh, Phong Cần cùng Mộ Dung Hinh nghe được giọng Tô Tất, hai người đều kinh ngạc, không những không khẩn trương, ngược lại càng hứng trí.
«Sáu mươi vạn!» Phong Cẩn hô to.
«Bảy mươi vạn!» Mộ Dung Hinh tiếp lời.
Tô Tất chậm rãi phun ra một câu: «Tám mươi vạn.»
«Một trăm vạn!» Phong Cẩn vỗ bàn.
«Một trăm hai mươi vạn!» Mộ Dung Hinh so với hắn còn ngang tàng hơn, cả người đều đứng lên.
«Một trăm ba mươi vạn.» Tô Tất vẫn chậm rãi mà thêm mười vạn, nàng tao nhã bưng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm, lấy bộ dáng mèo đùa giỡn chuột mà chơi với bọn họ.
Phong Cẩn nghĩ: Tô Tất đã biết mình mua lọ Khủng bố dược này để làm gì rồi mà vẫn còn tăng giá, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh rằng nàng muốn lấy bình dược tề này để đối phó với mình! Chẳng lẽ tính mạng của mình còn không đáng giá hơn một trăm vạn sao?
Phong Cẩn hai mắt đỏ thẫm, lạnh lùng hô lên: «Một trăm năm mươi vạn!»
Một lời này của Phong Cẩn khiến bầu không khí sôi nổi lập tức lên đến cao trào! Người bên dưới nhịn không được mà thì thầm nghị luận sôi nổi.
«Mẹ nó! Có phải bệnh không a, không phải chỉ là một lọ độc dược thôi sao? Cho dù độc dược thần kỳ thì nó vẫn là độc dược a, vậy mà có thể nâng lên đến một trăm năm mươi vạn lượng!»
«Đúng vậy, cho dù có hận đến mức nào đi nữa, không dùng Khủng bố dược thì không được sao?»
«Ai mà biết, có lẽ là bạc nhiều quá tiêu không hết.»
Người chủ trì thừa dịp bầu không khí đang náo nhiệt, kích động cầm búa gõ: «Một trăm năm mươi vạn lần thứ nhất, một trăm năm mươi vạn lần thứ hai…..»
Thế nhưng, kết quả là bị một giọng nói bất thình lình vang lên cắt ngang.
Bởi vì, lúc này, một tiểu lão đầu thấp gầy đứng lên, giơ cao một tập ngân phiếu, hít sâu một hơi hô to: «Hai trăm vạn!»
«Xôn xao –»
Đúng là tiền nhiều người ngốc, vậy mà thật sự có người ra giá hai trăm vạn lượng!
Trên trán người chủ trì cũng xuất hiện một tầng mồ hôi, bởi vì khẩn trương, cũng bởi vì hưng phấn cùng kích động. Cuộc đấu giá Lam Nguyệt bao nhiêu năm rồi chưa bán được giá cao như vậy? Đây mới chỉ là dược tề trung cấp mà đã có giá hai trăm vạn, dược tề cao cấp sau đây, sẽ có giá trên trời thế nào a? Chỉ vừa nghĩ đến đã khiến hắn hưng phấn không thôi.
«Hai trăm vạn, còn ai ra ra giá cao hơn hai trăm vạn không? Hai trăm vạn lần đầu tiên……Hai trăm vạn lần thứ hai……Hai trăm vạn lần thứ ba! Được, Khủng bố dược hiện tại thuộc về lão tiên sinh này.»
Đối với con ngựa đen đột nhiên nhảy ra này, Phong Cẩn, Mộ Dung Hinh, còn có Tô Tất đều không kịp sở liệu. Dựa theo tính toán của Tô Tất, nàng muốn Mộ Dung Hinh mua bình này, bởi Tô Tất muốn nhìn thấy Mộ Dung Hinh sau khi vung bạc mua Khủng bố dược, rồi lại mở to mắt mà nhìn Mộng diệp dược có thể khôi phục linh lực của nàng thoát khỏi tay. Loại thống khổ này có thể dùng bốn từ để hình dung, hối hận không kịp.
Mộ Dung Hinh lúc trước bị Vệ Lăng Phong phá vỡ khí hải, linh lực biến mất hoàn toàn, nàng muốn khôi phục lại linh lực như ngày trước, Mộng diệp dược chính là lựa chọn tốt nhất, nàng không thể không động tâm.
Thế nhưng như vậy cũng tốt, vòng tiếp theo nàng có thể đem giá của Mộng diệp dược tăng lên đến mức khiến Mộ Dung Hinh ói máu.
Ninh vương nâng tay, gọi Vệ Nghiêm lại, nhàn nhạt phân phó: «Ngươi phái người đi theo lão nhân kia, nhất định phải tìm ra người đứng sau hắn.» Trực giác của hắn mách bảo lão nhân kia có chút không bình thường.
«Vâng!» Vệ Nghiêm gật đầu, xoay người đi.
Ngón tay Tô Tất gõ gõ lên mặt bàn, cười đến thần bí, «Các ngươi đoán xem, người đứng sau lão nhân kia là ai?»
Lục hoàng tử kinh ngạc nhìn Tô Tất, đột nhiên trong đầu lóe lên linh quang, chỉ vào Tô Tất nửa ngày không nói nên lời: «Nhị tẩu, không phải lại là kẻ thù đấy chứ?»
An Á cũng thấy khó tin, «Nếu là thế thật, vậy thì…..Ta đối với ngươi bội phục đến không còn lời nào để nói.»
Tô Tất vén sợi tóc bị vương trên trán, cười cười ra vẻ không sao cả: «Ai biết được, ta chỉ tùy tiện nói mà thôi.»
Cũng không biết tại sao, lúc lão nhân kia hô lên hai trăm vạn, tim nàng đột nhiên khẽ thót lên một cái, xuất hiện cảm giác bất an, thế nhưng cảm giác này cũng mau chóng biến mất, đợi đến khi nàng nhìn thấy lão nhân kia, càm giác bất an đó liền tan biến, nên nàng liền hoài nghi đó chỉ là ảo giác của chính mình.
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra bừng bừng khí thế. Lúc người chủ trì giới thiệu Mộng diệp dược, không ngoài sở liệu, hầu như tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Buổi đáu giá Lam Nguyệt gặp được Dược linh sư cao cấp nào vậy? Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã ra ba bình, đặc biệt một lọ cuối cùng, quả thực là muốn khiến người ta táng gia bại sản mà!
Mộng diệp dược có thể khiến linh lực cạn kiệt đầy lại trong nháy mắt, đối với cường giả vô cùng trân quý, bởi vì có Mộng diệp dược tương đương với việc lấy hai địch một.
Tác dụng nghịch thiên như vậy, cũng khó trách Dược linh sư hiếm như thế. Địa vị của một Dược linh sư cao cấp tương đương với tiên thiên cường giả, cũng khó trách đuôi của bọn họ đều vểnh hết lên trời.
Trên đài, thiếu niên thanh tú chủ trì buổi đấu giá vẫn thao thao bất tuyệt nước miếng tung bay như trước: «…..Đây là tác dụng của Mộng diệp dược, thế nhưng nó còn có một tác dụng quan trọng hơn mà các ngươi có thể không biết. Thật ra, Mộng diệp dược còn có thể khiến linh lực bị đánh vỡ khôi phục lại trước kia, ví như linh lực bị phế, linh lực bị giam cầm, chỉ cần uống Mộng diệp dược, toàn bộ đều không còn là vấn đề nữa. Được rồi, hiện tại bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là một trăm vạn!»
Khủng bố dược vừa rồi có giá hai trăm vạn, Mộng diệp dược còn trân quý hơn gấp nhiều lần, một trăm vạn thật sự thật sự không cao, cũng không biết giá thành giao cuối cùng sẽ khiến người ta chấn động như thế nào.
«Một trăm hai mươi vạn!» Không biết người nào nói một câu.
Ngay sau đó, một người khác lập tức tiếp lời: «Một trăm năm mươi vạn!»
Sau đó, giá cả tiếp tục tăng lên:
«Một trăm tám mươi vạn!»
«Hai trăm vạn!»
«Hai trăm năm mươi vạn!»
«Ba trăm vạn!» Mộ Dung Hinh nghiến răng nghiến lợi, hai mắt phiếm hồng, lần này nàng là tình thế bắt buộc. Mộng Diệp dược này đối với nàng mà nói, không phải dược tề, mà linh dược hồi sinh, chỉ cần uống vào, nàng có thể khôi phục lại linh lực ngày xưa, nàng sẽ lại là tứ tiểu thư được sủng ái nhất phủ Mộ Dung tướng quân.
Nhìn con số liên tục tăng lên, sắc mặt Tô Tất cũng không vui vẻ gì, mộ bộ hối hận không kịp.
Lục hoàng tử khó hiểu hỏi: «Nhị tẩu, tẩu sao vậy? Giá cao như thế, không phải nên cao hứng sao?» Hiện giờ đã lên đến ba trăm vạn, chính là ba trăm vạn bạc trắng a, chất lại cũng được một ngọn núi đấy, nàng còn thấy chưa đủ sao?
Tô Tất xót xa nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: «Chỉ cần nghĩ đến việc vì tiết kiệm lọ, mà đem Mộng diệp dược đổ đi như nước thải, tâm ta liền vô cùng đau đớn a.» Đó không phải nước thải. Là núi vàng núi bạc a!
Lục hoàng tử cùng An Á liếc nhau, đều không nói gì, cuối cùng An Á an ủi mà vỗ vỗ vai Tô Tất, «Không sao, ngươi không phải Dược linh sư cao cấp sao? Lúc nào cũng có thể chế dược rồi đổ đi mà.»
«Lời này không sai. Thế nhưng nói thật, đúng là không ngờ dược tề có thể bán được giá cao như vậy, nghề Dược linh sư này cũng quá có giá đi, sao số lượng lại ít vậy chứ.»
«Muốn trở thành Dược linh sư, cần phải có thiên phú, nếu thiên tài võ công tỉ lệ một trong mười vạn, thì Dược linh sư chính là một trong trăm vạn, vô cùng hiếm, về phấn sự biến thái của ngươi…..Quên đi, ngươi thì ta cũng chăng muốn nói nữa.» An Á quay đầu. Nếu nói một ngày Tô Tất đạt tới cấp Dược linh tông sư, nàng một chút cũng không thấy chấn động, trên người Tô Tất đã xảy ra biết bao nhiêu kỳ tích, nàng đã chấn động đến chết lặng rồi.
Phía dưới, buổi đấu giá vẫn tiếp tục sôi nổi.
Mộ Dung Hinh kiệt sức hô lên: «Năm trăm vạn!»
Hóa ra bất tri bất giác, Mộng diệp dược đã được nâng lên đến cái giá này rồi. Năm trăm vạn…..Năm trăm vạn đối với phủ Mộ Dung tướng quân mà nói, cũng không phải là chuyện khó. Mộ Dung Hinh muốn khôi phục linh lực, đâu có đơn giản như vậy?
Tô Tất biết sự quyết tâm của Mộ Dung Hinh, chậm rãi nói: «Sáu trăm vạn.»
Thêm vào một trăm vạn, chỉ có hai tình huống, thứ nhất là, thật sự có tiền nhiều không có chỗ tiêu; Thứ hai là ăn cả ngã về không, dọa đối thủ một trận.
Mộ Dung Hinh khẽ cắn môi đang muốn tiếp tục, Mộ Dung Minh bên cạnh lại giữ lấy nàng, nhíu mày nói: «Không thể ra giá tiếp nữa, chúng ta không có nhiều bạc như vậy.»
«Nhị ca! Đó chính là Mộng diệp dược a! Chỉ cần uống vào, muội sẽ không còn là phế nhân nữa! Nếu bỏ lỡ cơ hội này, về sau cho dù có bạc cũng không mua được! Mộng diệp dược này, hôm nay muội nhất định phải có!»
Mộ Dung Hinh hất tay Mộ Dung Minh ra, đẩy cửa phòng, đứng trước phòng Tô Tất, hô lớn: «Sáu trăm năm mươi vạn!»
Tô Tất bưng một chén trà, chậm rãi uống, một lúc lâu sau, lúc Mộ Dung Hinh tưởng rằng nàng cuối cùng cũng bỏ cuộc, thì Tô Tất nhẹ nhàng buông một câu, «Tám trăm vạn.»
«Tô Tất! Ngươi cố tình! Ngươi cố tình đối nghịch với ta!» Mộ Dung Hinh cho dù có ngốc, lúc này cũng nhìn ra sơ hở, nàng biết, Tô Tất tuyệt đối là cố tình tranh với nàng!
Mộ Dung Hinh vừa dứt lời, một chiếc đũa từ trong phòng bay ra, đâm vào tóc của nàng.
Bên trong triều đến giọng nói lạnh băng kiêu ngạo củ Vệ Lăng Phong: «Tên này, ngươi cũng dám gọi?»
Mộ Dung Hinh bị dọa đến hốc mắt đỏ lên, lại bị Ninh vương trách cứ, nhớ tới lúc trước hai người bọn họ, khiến nàng từ trên mây rớt xuống địa ngục, nhất thời mặt cảm xúc lẫn lộn, hết đỏ lại trắng, quên cả phản ứng, kinh ngạc đứng đó, không nhúc nhích.
Khiến Tô Tất có chút khó xử. Vừa rồi nàng ra giá, nếu Mộ Dung Hinh thật sự bị dọa, hoặc kiên cường mà xoay người đi, nàng có thể sẽ không lời được một núi bạc.
Vì thế, cửa phòng bị mở ra, sau đó Tô Tất đứng trước mặt nàng, nhìn Mộ Dung Hinh, thản nhiên nói: «Ta chỉ ra đến tám trăm vạn thôi, ngươi nếu muốn, có thể tự do mà ra thêm giá.»
«Ngươi…Ngươi thật sự không lên giá nữa?» Mộ Dung Hinh trừng mắt nhìn Tô Tất, đáy mắt vô cùng phức tạp.
Nàng hận không thể bước lên, xé nát người đang đứng trước mặt, thế nhưng hiện đang cầu người ta, không thể để lộ sự thù hận, nên nhẫn nhịn rất khổ sở.
«Đúng, chỉ cần ngươi ra giá cao hơn một trăm vạn, Mộng diệp dược chính là của ngươi.» Tô Tất cười cười nhìn nàng, như đang lừa một đứa nhỏ.
Mộ Dung Hinh khẽ cắn môi, xoay người nhìn ông chủ, «Nếu hiện giờ không đủ bạc, có thể cầm đồ không?»
Nhìn bộ dáng không cam lòng của Mộ Dung Hinh, hẳn là bảo vật. Ông chủ dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến Tô Tất, nàng khẽ gật đầu.
Mộ Dung Hinh cẩn thận lấy ra một chiếc nhẫn, rất không cam tâm mà đưa nó cho ông chủ, vênh mặt hất hàm nói: «Ngươi xem, cái này giá trị bao nhiêu bạc?»
Ông chủ đưa tay ra, cầm lấy cái nhẫn tỏa ra hồng quang, trong tay khẽ tỏa ra ánh sáng.
Ông chủ nhìn nhìn, khẽ nhíu mày, đột nhiên, ánh mắt hắn sáng ngời, kinh ngạc nói: «Chẳng lẽ, đây là nhẫn Vĩnh Sinh, là một vật trong Bộ kiếm Thần Thánh?»
Bộ kiếm Thần Thánh được chia làm năm phần, ngoại trừ kiếm ra còn có vòng cổ Ngư Chi Lệ, vòng tay Hiền Giả, nhẫn Vĩnh Sinh, hoa tai Phong Ấn. Chỉ khi đem bốn loại thần khí này nhập vào thân kiếm, mới có thể tạo thành Bộ kiếm Thần Thánh trong truyền thuyết.
Nghe nói Bộ kiếm thần thánh có một sức mạnh vô cùng thần bí, nhưng đến tột cùng là sức mạnh thần bí gì, chỉ có nhân tài sở hữu nó mới biết được.
«Coi như ngươi có mắt, quả thật là một phần trong Bộ kiếm Thần Thánh, ngươi ra giá đi.» Mộ Dung Hinh kiêu ngạo nói.
Chiếc nhẫn này là cha đưa cho nàng, nàng vẫn luôn bảo quản rất cẩn thận, thế nhưng lần này vì Mộng diệp dược, nàng thật sự sẽ trả bất cứ giá nào.
«Việc này……» Nếu nói vậy, chiếc nhẫn này đúng là vậy vô giá, thế nhưng Mộ Dung Hinh hiện tại nhu cầu cấp bách, có thể thừa cơ chèn ép. Vừa rồi lúc nàng hô sáu trăm vạn, hẳn đã là giới hạn của mình rồi.
Nhận lấy ánh mắt của Tô Tất, ông chủ nói, «Đây quả thật là bảo vật, thế nhưng cái kia cũng như vậy, cũng là bảo vật vô giá, cái này miễn cưỡng cũng có giá một trăm năm mươi vạn lượng.»
Một trăm năm mươi vạn lượng cũng tốt, mặt Mộ Dung Hinh hiện lên một chút vui mừng, nàng nhìn Tô Tất, «Ngươi vừa rồi nói, chỉ cần ta ra giá cao hơn tám trăm vạn lượng, Mộng diệp dược sẽ là của ta!»
«Đúng vậy.» Tô Tất nhếch mày. Lúc người khác tự bước vào cái bẫy mà mình đặt ra, sẽ để lộ nụ cười như vậy.
«Tốt lắm, ta ra tám trăm lẻ một lượng.» Mộ Dung Hinh liếc Tô Tất, khóe miệng cong lên, vì sự thông minh của mình mà đắc ý.
Nàng dương dương tự đắc, Tô Tất khiến nàng uất hận. Tám trăm vạn lượng một lọ Mộng diệp dược, nhưng hơn cả chính là sự tự hào của danh tiếng, vị đại tiểu thư này tự cho mình là thông minh mà ra thêm một lượng, ở một khắc đó, ngược lại khiến phủ Mộ Dung tướng quân bị người ta chỉ trỏ.
Tô Tất đương nhiên sẽ không đi nhắc nhở nàng, nàng chỉ thản nhiên cười cười, sau đó xoay người trở về phòng, chỉ có bọn An Á mới nhìn thấy lúc Tô Tất xoay người lại trên mặt liền lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Mộ Dung Hinh cùng Tô Tất đem giá cả nâng lên cao như vậy, người khác làm sao có dũng khí mà tiếp tục?
Cho nên lúc người chủ trì hô, tám trăm vạn lẻ một lượng lần thứ nhất, tám trăm vạn lẻ một lượng lần thứ hai, tám trăm vạn lẻ một lượng lần thứ ba, lúc thành giao, dưới đài lập tức yên tĩnh……
Giá trên trời như vậy, quả thực là cái giá cao nhất từ trước đế nay tại buổi đấu giá Lam Nguyệt. Thế nhưng theo như Tô Tất thấy, giá trên trời như vậy sẽ lần lượt bị phá vỡ, bởi vì nàng quyết định sau này sẽ dốc lòng nghiên cứu dược, tăng cấp bậc lên đến đại sư.
Nàng thật sự rất chờ mong, lúc nàng chế được Thanh tỉnh dược, có thể khiến thập cấp cường giả tăng lên tiên thiên cường giả, không biết giá sẽ lên đến bao nhiêu!
Tô Tất mang ba lọ dược đến khiến bầu không khí của buổi đấu giá tăng lên cao trào, những bảo vật đấu giá tiếp theo là những vật xuất hiện trên sách. Tô Tất còn nhớ, Đoạn hồn thảo là trân bảo lên sân khấu cuối cùng.
Ước chừng qua một canh giờ, buổi bán đấu giá dần dần đi đến kết thúc, Đoạn hồn thảo cuối cùng cũng lên sân khấu.
Người chủ trì lại tiếp tục nói, giá khởi đầu là một trăm vạn, thế nhưng người hưởng ứng lần này lại không nhiều lắm.
Ai cũng biết Thanh tỉnh dược, cũng biết Đoạn hồn thảo là một phần không thể thiếu của Thanh tỉnh dược, nhưng vấn đề là, cho dù tập hợp đủ bốn dược liệu rồi thì sao? Đi đâu tìm được Dược linh đại sư đây? Trên đời này đừng nói cấp đại sư, nếu xuất hiện một Dược linh sư cao cấp, cũng đủ khiến người ta chấn động rồi.
Cho nên, gần như tất cả đều cho rằng Thanh tỉnh dược không thể tồn tại, cho nên Đoạn hồn thảo cũng hầu như không ai ra giá.
Thế nhưng tình huống này lại vô cùng có lợi cho Tô Tất.
Ninh vương cười nhìn nàng, mắt sáng như kim cương, lộ ra sự sắc bén ngạo nghễ tuyệt thế: «Sự tình chỉ sợ không đơn giản như vậy.»
Trong lúc Tô Tất đang định ra giá, một giọng nói từ phòng bên cạnh vang lên: «Ba trăm vạn!»
Ai cũng nghe được đây là tình thế bắt buộc.
Hơn nữa người ra giá không phải người khác, mà là Nhị hoàng tử Nam Lăng quốc Phong Cẩn!
Ninh vương khẽ híp phượng mâu, từng động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra khí phách vương giả vốn có, mị lực khiến người ta khó có thể chống đỡ. Hắn nhàn nhạt cười, «Vẫn để ta ra mặt đi.»
«Năm trăm vạn!» Khóe môi Vệ Lăng Phong cong lên một nụ cười nhạt, thích ý uống trà, động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra sự cao quý tao nhã, xinh đẹp tà mị.
Trong phòng bên cạnh, đáy mắt Phong Cẩn hiện lên một chút tức giận. Hôm nay, hắn là vì Đoạn hồn thảo mà đến, hắn tuyệt đối phải mang được nó về. Bởi vì, Đoạn hồn cỏ ở trong tay hắn mới có thể phát huy được tác dụng.
«Sáu trăm vạn!» Phong Cẩn khẽ cắn môi, hắn biết, hôm nay sẽ phải đối đầu với Vệ Lăng Phong. Thế nhưng hắn không sợ, hắn tin rằng Vệ Lăng Phong chỉ đang đùa giỡn với hắn mà thôi, bởi vì Vệ Lăng Phong căn bản không tìm được Dược linh đại sư để luyện dược.
«Bảy trăm vạn.» Thanh âm của Vệ Lăng Phong không nhanh không chậm, khóe môi hiện lên ý cười, tựa như đang chơi trò mèo vờn chuột.
Phong Cẩn đứng bật dậy! Lúc này, hắn rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được áp lực mà Tô Tất gây ra cho Mộ Dung Hinh, bởi vì lúc này, Vệ Lăng Phong căn bản không cần đến Đoạn hồn thảo. Nếu còn đấu tiếp, hắn tin cho dù cuối cùng có thể lấy được Đoạn hồn thảo, cũng tất phải trả một cái giá cực kì đau đớn.
«Ta nhất định phải đến nói chuyện với Vệ Lăng Phong.» Phong Cẩn ra lệnh cho hạ nhân đi gõ cửa.
«Có để hắn vào không?» Tô Tất có chút khổ não mà xoa má, lười biếng mà nói.
«Vẫn nên để họ vào đi.» Vệ lăng Phong tà mị tựa lưng vào ghế, thản nhiên liếc Phong Cẩn, tựa như không để hắn vào mắt.
Phong Cẩn sau khi bước vào, oán hận trừng mắt nhìn Tô Tất, quay đầu nói với Vệ Lăng Phong, «Nếu chúng ta tiếp tục nâng giá thế này, cuối cùng người được lợi cũng chỉ có chủ nhân của Đoạn hồn thảo cùng ông chủ buổi đấu giá Lam Nguyệt. Huống hồ, ngươi có mua được Đoạn hồn thảo cũng vô dụng, chi bằng để cho ta, ta có thể cho ngươi đưa ra một điều kiện.»
Đôi môi phấn hồng của Vệ Lăng Phong khẽ nhếch lên, mang theo chút kiêu căng cùng ngạo mạn, «Bảy trăm vạn, ngươi nếu không thêm, vậy Đoạn hồn thảo này là của bổn vương.»
«Ngươi – ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?» Phong Cẩn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Vệ Lăng Phong. Nói thật, hắn hận Vệ Lăng Phong không kém Tô Tất. Lúc trước Vệ Lăng Phong mang theo một đám người xâm nhập vào Nam Lăng quốc, quấy nhiễu toàn bộ kế hoạch của hắn, còn đoạt đi nghiệt chủng đó. Nếu không có sự xuất hiện của Vệ Lăng Phong, hắn hiện giờ đã an ổn ngồi lên vị trí quốc vương Nam Lăng quốc, cần gì phải nén giận như bây giờ?
Vệ Lăng Phong tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, cúi đầu thản nhiên uống trà.
«Bảy trăm vạn lần đầu tiên! Bảy trăm vạn lần thứ hai!»
«Tám trăm vạn!» Phong Cẩn trong lòng căng thẳng, sau khi hô lên giá đó, tiếp tục nói với Vệ Lăng Phong, «Ta có thể cho toàn bộ sát thủ rút lui, về sau không sẽ không hạ thủ với Phong Khinh nữa.»
«Chín trăm vạn.» Vệ Lăng Phong ngẩng đầu, phượng mâu híp lại, tựa tiếu phi tiếu, trong mắt lộ ra ngạo khí cao quý không ai bì nổi.
«Ngươi – ta đáp ứng ngươi, đem chứng cứ Vệ Lăng Nguyên cấu kết cùng Nam Lăng quốc đưa cho ngươi.» Phong Cẩn gấp gáp nói.
Thế nhưng Vệ Lăng Phong vẫn tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, khóe môi cong lên nụ cười hoàn mỹ, giống như mỉa mai, cũng giống như trào phúng, không rõ ràng.
«Chín trăm vạn lần đầu tiên, chín trăm vạn lần thứ hai –»
«Một ngàn vạn!» Phong Cẩn gấp giọng nói! Đoạn hồn thảo rất có thể sẽ giúp hắn tăng lên cảnh giới tiên thiên, chờ hắn lên đến tiên thiên, nếu vậy, những người này không phải để hắn tùy ý chà đạp sao?
Vệ Lăng Phong tao nhã bưng chén trà lên, hé đôi môi đỏ hồng, thản nhiên phun ra một câu, «Ngươi thắng.»
«Cái gì?» Phong Cẩn theo bản năng mà hỏi.
Vệ Lăng Phong cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, nở nụ cười cao ngạo lạnh như băng, «Ngươi có thể cút rồi.»
Dưới đài truyền đến giọng nói: «Một ngàn vạn lần đầu tiên, một ngàn vạn lần thứ hai, một ngàn vạn lần thứ ba! Thành giao!» Búa nện mạnh xuống, vô cùng dứt khoát!
Khóe môi Phong Cẩn chậm rãi cong lên một nụ cười lạnh, nhìn Vệ Lăng Phong, giọng mỉa mai nói: «Ngươi sẽ hối hận.»
«Thật sao?» Vệ Lăng Phong hỏi lại một câu, đôi mắt đen như hắc diệu thạch sáng lên.
«Ha ha ha, ngươi tuyệt đối sẽ hối hận, cứ chờ mà xem!» Chờ hắn thăng lên tiên thiên, mỗi người ở đây, không, mỗi người ở Đông Vân quốc, đều sẽ phải vì Vệ Lăng Phong và Tô Tất, mà trả một cái giá đau đớn.
Nơi này đã khiến hắn bị sỉ nhục trầm trọng, hắn phải đem nó san bằng, hắn muốn quốc gia này dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán!
Phong Cẩn cười rộ lên rồi đi, người đi theo hắn cũng biến mất sạch sẽ.
Tô Tất nhíu mày, nhìn Vệ Lăng Phong, «Chàng hình như nợ ta một lời giải thích.» Đoạn hồn thảo của nàng cứ như vậy mà bị lấy mất, Thanh tỉnh dược của nàng phải tìm ai đền đây?
Vệ Lăng Phong vuốt tóc nàng, cười đến xấu xa, như lời Lục hoàng tử đã nói, nụ cười kia là những lúc Tô Tất chuẩn bị làm chuyện xấu mới để lộ ra, không biết từ khi nào Vệ Lăng Phong cũng bị nàng lây nhiễm.
«Nàng đã từng nghe nói về Phong Linh chưa?» Vệ Lăng Phong chậm rãi hỏi.
«Phong Linh, Tứ công chúa Nam Lăng quốc, cùng một mẹ với Phong Cẩn, nghe nói nàng thông minh tuyệt đỉnh, thiên phú cũng phi phàm. Mà nàng thì sao?» Tô Tất nghe thấy cái tên đó, mặt có chút biến đổi. Phong Linh, cái tên này không hề xa lạ với nàng, bởi vì lúc nàng ép Phong Cẩn viết bức thư dâm tục kia, người nhận thư, chính là Phong Linh.
Thấy Vệ Lăng Phong nhìn mình chằm chằm, Tô Tất cả kinh nói, «Chẳng lẽ, Phong Linh….»
«Đúng vậy, Phong Linh quả thật là có thiên phú phi phàm, thế nhưng thiên phú của nàng chỉ dừng lại ở phương diện bào chế thuốc. Nếu đoán không sai, hiện giờ nàng đã là Dược linh sư cao cấp rồi.» Vệ Lăng Phong chậm rãi nói.
«Chẳng trách! Chẳng trách Phong Cẩn lại cố gắng mua bằng được Đoạn hồn thảo như vậy, hóa ra hắn cũng cùng suy nghĩ với chúng ta.» Tô Tất vẻ mặt bừng tỉnh.
Lục hoàng tử nghe vậy, có chút nóng nảy, «Sao vẻ mặt các người vẫn nhẹ nhàng như vậy a? Phong Linh tuổi còn nhỏ mà đã là Dược linh sư cao cấp, hơn nữa trên tay Phong Cẩn còn có Đoạn hồn thảo, nói không chừng bọn họ còn có cả những dược thảo hi hữu khác rồi, nếu Phong Linh lại tiến lên giai đoạn Dược linh đại sư, vậy thì vô cùng phiền phức.»
Lục hoàng tử lo lắng cũng không phải không có đạo lý, thế nhưng Tô Tất, Vệ Lăng Phong cùng An Á đều dùng ánh mắt nhìn người ngốc để nhìn hắn.
«Các người sao lại nhìn đệ như vậy? Đệ nói gì sai sao?» Lục hoàng tử mở to đôi mắt vô tội nói.
Tô Tất bất đắc dĩ vỗ vỗ vai hắn, «Đệ nói không sai, ngược lại vô cùng chính xác, thế nhưng, lại bỏ sót một điểm quan trong.»
«Điểm gì?» Lục hoàng tử càng thêm khó hiểu. Hắn sao lại cảm thấy chỉ số thông minh của mình đột nhiên tụt xuống còn một nửa vậy kìa, nếu không bọn họ sao đều dùng ánh mắt xem thường như vậy mà nhìn hắn a?
«Nàng.» Hướng mà ngón tay Tô Tất đang chỉ, rõ ràng là An Á đang ngồi cười đắc ý.
«Nàng…..Chẳng lẽ, lúc đầu nhị ca rót chén trà kia….» Mắt Lục hoàng tử dần dần sáng lên, tách mây đen ra nhìn rõ cầu vồng.
Hắn đã nói mà, một người kiêu ngạo như nhị ca, sao có thể không có gì mà xun xoe đi rót trà cho An Á được, hóa ra huynh ấy ngay từ đầu đã có tâm tư này! Lúc huynh ấy nhìn thấy Phong Cẩn ngồi ở phòng bên cạnh, đã suy nghĩ cẩn thận những chuyện sẽ xảy ra, nên ngay từ đầu đã đem chủ kiến đặt lên người An Á.
Chén trà kia, quả thật không dễ uống như vậy.
Lục hoàng tử nhíu mày lo lắng, «Phong Cẩn dù sao cũng là cửu cấp cường giả, An Á đi lấy đồ trên người hắn, thật sự không thành vấn đề sao?»
«Cửu cấp cường giả thì sao? Ta cũng không phải chưa từng đi ăn trộm.» Nói đến trộm cắp, hai mắt của An Á liền tỏa sáng, vẻ mặt hồng hào, «Tính tình Tô Tất thận trọng như vậy, không phải lúc bị ta trộm đồ cũng không phát hiện ra sao? Lúc trước nếu không phải trên người ta mang theo mùi, nàng làm sao mà tìm ra được.»
Cho nên từ lần đó trở đi, An Á đối với cái mùi đó đặc biệt mẫn cảm, sợ lại một lần nữa rơi vào tay kẻ khác.
Tô Tất cười nói, «Phong Cẩn sau khi lấy được Đoạn hồn thảo, để đề phòng đêm dài lắm mộng, chỉ sợ suốt đêm sẽ để đám cao thủ đem về Nam Lăng quốc. Chúng ta chỉ cần theo dõi bọn họ, sau đó lặng lẽ bám theo triệt tiêu đám cao thủ đó, tuyệt đối không thể có sai sót.»
Đám cao thủ đó sau khi đánh mất Đoạn hồn thảo, nếu thông minh một chút, tất sẽ cao chạy xa bay, ai ngốc thì sẽ trở lại bên người Phong Cẩn tự tìm đường chết.
«Có người đến.» Vệ Lăng Phong thản nhiên nhắc nhở.
Quả nhiên một lát sau, ở chỗ ngoặt truyền đến tiếng bước chân thình thịch, Tô Tất nghe ra đây là tiếng bước chân của ông chủ.
Người đẩy cửa vào quả nhiên là ông chủ buổi đấu giá, trong tay hắn bưng một cái khay phủ lụa, sau khi đặt cái khay lên bàn, hắn liền cung kính đứng sang một bên.
«Ninh vương điện hạ, Vương phi nương nương, đây là mười vạn tiền An thần dược, hai trăm vạn tiền Khủng bố dược, còn có sáu trăm năm mươi vạn lẻ một lượng tiền Mộng diệp dược, cộng thêm một chiếc nhẫn.» Tất cả đều nguyên vẹn đặt trên bàn.
Tô Tất hơi nhíu mày, «Dựa theo quy tắc của buổi đấu giá Lam Nguyệt các ngươi, không phải sẽ lấy mười phần trăm phí thủ tục sao?»
«Phí thủ tục không dám lấy, ba lọ dược này mang đến cho buổi đấu giá danh dự cùng khách nhân, điều đó so với phí thủ tục còn nhiều hơn.» Ông chủ cười đến sung sướng.
«Ngươi hình như còn có một yêu cầu.» Tô Tất xem xét liếc nhìn hắn.
«Vương phi có thể…..sắp xếp cho tiểu nhân gặp vị Dược linh sư kia một lần được không, hoặc giúp tiểu nhân chuyển lời cũng được.»
«A, vị Dược linh sư đó không thích tiếp khách, có chuyện gì, ngươi cứ nói với ta.» Tô Tất không thèm nhìn nụ cười chế giếu của An Á, nói dối không chớp mắt.
«Là như vậy, nếu vị Dược linh sư đó còn có thể cung cấp dược tề, có thể ưu tiên chọn buổi đấu giá Lam Nguyệt được không ạ?» Ông chủ có chút thấp thỏm nói.
Có thể chế được Mộng diệp dược, ít nhất cũng là Dược linh sư cao cấp, những vị Dược linh sư này đều rất kiêu ngạo, tính tình cổ quái, không nên đắc tội. Bọn họ tuy rằng võ công không cao, nhưng chỉ cần xuất ra một lọ dược tề, là có thể triệu tập vô số võ công cường giả vì họ mà bán mạng, thật sự là rất kinh khủng.
«Hóa ra là yêu cầu này a, ta có thể thay vị Dược linh sư kia đáp ứng ngươi, hoàn toàn không thành vấn đề.» Tô Tất cười cười, «Thế nhưng ngươi cũng phải giữ bí mật, không được nói cho người khác biết ba lọ dược này là do chúng ta đưa tới.»
Loại cảm giác đứng sau lưng người khác đúng là rất sung sướng, Tô Tất còn chưa chơi đủ, nàng thật sự chờ mong, lúc Mộ Dung Hinh cùng Phong Cẩn, còn có người thần bí đứng sau lão nhân kia, bọn họ nếu biết ba lọ dược tề này đều do nàng chế ra, không biết sẽ có biểu tình như thế nào.
Lúc Tô Tất vác một bao ngân phiếu từ trong phòng đi ra, tới đại sảnh, lại vừa vặn đụng phải người mà nàng không muốn gặp nhất.
Mộ Dung Hinh, nàng ta sao còn chưa đi?
Đám người Tô Tất lập tức đi ngang qua, coi như không nhìn thấy nàng, thế nhưng Mộ Dung Hinh lại tự mình tìm đến, vênh mặt ưỡn ngực cản đường Tô Tất.
«Ngươi đứng lại!» Mộ Dung Hinh chỉ về phía Tô Tất.
Tô Tất quay đầu, khó hiểu nhìn nàng, «Ngươi gọi ta?» Nàng có thể cảm giác được trên người Mộ Dung Hinh dao động linh lực, có lẽ nàng đã uống Mộng diệp dược, khôi phục lại võ công ban đầu rồi.
Vệ Lăng Phong bất động thanh sắc tiến lên một bước, yên lặng đứng phía sau Tô Tất, mặt hắn tuy rằng có ý cười, nhưng Mộ Dung Hinh vẫn có thể từ đôi mắt lãnh đạm của hắn nhìn ra sự âm lãnh.
Tô Tất cười với Vệ Lăng Phong, hắn cũng quá chuyện bé xé ra to, nàng còn muốn nhân cơ hội này khi dễ Mộ Dung Hinh một chút, hắn sao lại không cho nàng một cơ hôi vậy.
Đối mặt với ánh mắt hàn băng ngàn năm của Vệ Lăng Phong, Mộ Dung Hinh bất giác mà lui về phía sau một bước, thế nhưng nàng nhớ tới con át chủ bài của mình, lại vênh mặt ưỡn ngực tiến lên, lạnh nhạt nói với Vệ Lăng Phong: «Ninh vương điện hạ, đây là ân oán của ta với nàng, hy vọng ngài không nhúng tay vào.»
Tô Tất có chút kinh ngạc với việc Mộ Dung Hinh dám đôi co với Vệ Lăng Phong, nàng rốt cuộc là lấy dũng khí đâu ra?
Khóe miệng Vệ Lăng Phong cong lên một nụ cười, đôi mắt đen láy kiêu ngạo khẽ lóe lên sự tàn độc: «Ân oán của nàng chính là ân oán của bổn vương, bổn vương vì sao không thể nhúng tay vào?» Vệ Lăng Phong dừng lại một chút, đột nhiên nói một câu: «Ngươi là Mộ Dung Hinh đúng không?»
Mộ Dung Hinh không ngờ Ninh vương còn nhớ tên của nàng, vẻ mặt hoàng hốt, sắc mặt hơi đỏ lên, khẽ gật đầu.
Vệ Lăng Phong cười nói: «Mộ Dung Hinh, ngươi còn nhớ lúc bổn vương phế bỏ linh lực của ngươi chứ?»
«Ngươi….muốn gì?» Mộ Dung Hinh không ngờ Ninh vương lại đề cập đến vấn đề này, nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Ninh vương, thấy hắn tựa như đang cười, trong lòng liền suy đoán, chẳng lẽ hắn muốn bồi thường? Lúc trong lòng nàng còn đang cảm thấy ngọt ngào, thì một câu nói của Vệ Lăng Phong lại lập tức đẩy nàng rơi xuống vực thẳm.
Bởi vì Vệ Lăng Phong nói, ta có thể phế ngươi một lần, tất có thể phế ngươi lần thứ hai. Cho nên, thừa lúc bổn vương còn xem xét, thì ngươi mau mau cút đi.
Mộ Dung Hinh không ngờ, mình một lòng say mê hắn cuối cùng lại đổi lấy thương tổn như vậy, nàng hai mắt rưng rưng, tràn đầy tơ máu, thẹn quá hóa giận chỉ vào Vệ Lăng Phong, «Ngươi! Ngươi vì cái gì mà dám tổn thương ta! Ta làm tất cả đều là vì ngươi mà!»
Khóe môi Vệ Lăng Phong như có như không mà cong lên một nụ cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực, tựa như người Mộ Dung Hinh đang khiển trách không chút liên quan tới hắn.
«Được, được lắm! Ngươi đã vô tình như vậy, ta đây cũng sẽ không nương tay nữa! Hừ, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận cả đời!» Đáy mắt Mộ Dung Hinh hiện lên sự độc ác trước nay chưa từng có.
Nếu nàng đã không chiếm được, vậy thì, nữ nhân khác cũng đừng hòng chiếm được, nàng nhất định sẽ hủy diệt hắn!
«Mộ Dung Hinh, khẩu khí của ngươi cũng thật lớn a, khiến hắn hối hận cả đời, chỉ bằng ngươi sao?» Tô Tất cười ra tiếng, đáy mắt hiện lên sự trào phúng, «Ngươi hình như hơi coi trọng bản thân rồi? Ngươi cho rằng ngươi là ai?»
Nàng ta nếu đối phó với Vệ Lăng Phong, tuyệt đối là kiến càng lay cổ thụ, lấy trứng mà chọi đá.
Tô Tất biết rõ điểm này, nên muốn chọc giận Mộ Dung Hinh, khiến nàng phải rút ra con át chủ bài, thế lực ở ngoài sáng, dù sao cũng khiến người ta yên tâm hơn một chút.
Mộ Dung Hinh nào biết Tô Tất cố tình chọc giận nàng?
Mộ Dung Hinh cũng cười, đó là một nụ cười băng lãnh mang theo thù hận đến tận cùng, «Đúng, Ninh vương cao cao tại thượng, ta không làm gì được, thế nhưng Mộ Dung phủ chúng ta lại có thể. Vệ Lăng Phong, ngươi cho rằng ngươi là thiên hạ đệ nhất sao? Ngươi cho rằng sư phụ ngươi là Lam Hải đại sư, thì ngươi có thể vô tư mà sống sao? Ha ha ha – các ngươi vui mừng quá sớm rồi! Các ngươi có lẽ không biết, lão tổ tông nhà chúng ta nay đã là tiên thiên cường giả rồi!»
Hóa ra là chuyện này….Còn tưởng là bí mật gì. Tô Tất cùng Vệ Lăng Phong liếc nhau, trong mắt đối phương đều thấy được vẻ buồn cười. Giọng nói sắc bén của Mộ Dung Hinh vang lên, đánh thức tiểu tuyết hồ đang nằm trong ngực Tô Tất, nó ló đầu ra, không vui mà nhìn Mộ Dung Hinh, hướng nàng kêu lên hai tiếng, cảnh cáo nàng đừng nên quấy rầy mộng đẹp của nó.
Bị Vệ Lăng Phong khinh thường thì thôi, hiện tại ngay cả một con vật cũng dám khinh thường nàng!
Mộ Dung Hinh tức đến hai mắt đỏ rực, giơ tay đánh một chưởng về phía tiểu tuyết hồ, «Chết đi!»
Tô Tất thật ra rất muốn nhắc nhở nàng một tiếng, lão tổ tông kiêu ngạo vất vả lắm mới đột phá được tầng tiên thiên nhà ngươi, ở trước mặt tiểu tuyết hồ cũng chỉ như chuột nhìn thấy mèo mà thôi.
Mộ Dung Hinh dám động thủ với tiểu tuyết hồ? Nàng có phải chán sống hay không a?
Tiểu tuyết hồ cũng không phải loại lương thiện, móng vuốt trên chân nó không chút do dự xẹt qua khuôn mặt tuyết trắng của Mộ Dung Hinh
Về trận trả thù của Tô Tất sau vụ ám sát, tất cả đều lòng hiểu mà không nói ra, vô cùng ăn ý mà giấu nhẹm, tựa hồ chuyện này căn bản chưa từng gây ra một chút thương tổn nào.
Thế nhưng trong tay Tô Tất lại nắm điểm yếu của Phong Cẩn, thật sự có thể xem như chưa có gì xảy ra sao? Nếu có ai thật sự cho rằng như thế, vậy không phải không biết suy nghĩ thì cũng là não tàn, bất luận ngươi có tin hay không, Tô Tất dù sao cũng không tin.
Sau khi Tô Tất tập trung lắng nghe một lúc, hơi ngẩng đầu, quay sang nở nụ cười với Vệ Lăng Phong, «Người ngồi bên phòng cách vách là người quen, thật đúng lúc.»
Tô Tất hôm nay một thân lam sắc, trên vạt áo rộng thêu hoa văn hồng nhạt, tay áo khẽ vấn lên. Trên mặt không son phấn, làn da mềm mịn trắng nõn lộ ra chút phấn hồng, tựa hồ có thể vắt ra nước.
Trên mặt Vệ Lăng Phong hiện lên nụ cười ôn nhu như ngọc, như hoa đào tháng ba lãnh đạm say lòng người, hắn cầm lấy ấm trà rót cho Tô Tất một chén, đặt vào trong tay nàng, «Diễn một vở hài kịch mà thôi, không cần để ý.»
Lục hoàng tử trừng mắt nhìn Nhị ca rót trà cho Tô Tất mà không thèm để ý đến chén trà trống không của hắn, mân mê đôi môi đỏ mọng oán giận nói, «Nhị ca, huynh thật bất công, rót trà thuận tay cũng không rót cho đệ.»
Vệ Lăng Phong tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn hắn, khóe mắt tà tà nhếch lên, giống như nhớ tới gì đó, quay ấm trà một vòng, rót cho An Á một chén, cười nói với nàng, «Phiền ngươi giúp một việc.»
Ngữ khí không giống đang hỏi, mà như đang tuyên bố. Thế nhưng dù có vậy, An Á vẫn cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Mặc dù nàng và Tô Tất rất thân thiết, thế nhưng Ninh vương rất ít tiếp xúc với nàng, chủ động đề nghị giúp đỡ cũng là lần đầu tiên.
Nhưng kết quả của hành động này, chính là khiến An Á cảm thấy vô cùng áp lực, nàng vội vàng uống hết chén trà, vẻ mặt thấp thỏm nhìn Ninh Vương: «Rốt cuộc là giúp việc gì? Nếu quá khó, ta không chắc sẽ giúp được đâu.»
«Không khó.» Ngón tay Ninh vương đặt trên chén trà, thon dài trắng nõn. Rõ ràng là chuyện rất quan trọng, thế nhưng từ miệng của hắn nói ra, lại luốn không nhanh không chậm, ôn nhuận biếng nhác.
Chuyện Ninh vương đích thân nhờ vả, có thể đơn giản sao? An Á cau mày, cầu cứu nhìn Tô Tất. Nàng đối với tính cách âm tình bất định của ninh vương không có biện pháp, thậm chí còn cảm thấy sợ hãi, nàng biết Ninh vương là một người vô cùng nguy hiểm, tránh càng xa càng tốt.
Tô Tất dùng khuỷu tay huých Ninh vương, như oán giận mà lườm hắn, «Xem chàng kìa, dọa cho An Á sợ đến mức đó, chàng nhờ người ta giúp đỡ, dù sao cũng nên giải thích cho người ta biết chứ?»
Ninh vương quay lại cười với Tô Tất, phượng mâu híp lại, sáng như ánh trăng, rồi chuyển qua nhìn An Á, môi chậm rãi nói ra ba chữ, «Nghề của ngươi?»
«Đạo tặc!» Dưới uy quyền của Ninh vương, An Á không chút suy nghĩ, theo bản năng mà trả lời.
«Không sai.» Ninh vương không nói thừa dù chỉ một câu vô nghĩa, đôi mắt đen láy kiêu ngạo, đáy mắt ẩn ẩn quang mang ngọc bích, bí hiểm khó lường, không ai nhìn ra được sự mưu tính trong đáy mắt hắn.
An Á không khỏi thầm than trong lòng. Nói chuyện với Ninh vượng thật quá mệt mỏi, áp lực mơ hồ khiến nàng không khỏi khẩn trương, nàng thật sự bội phục Tô Tất, đối diện với Ninh vương mà vẫn có thể thản nhiên như thế, thậm chí còn chiếm thế thượng phong.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, thì cuộc đấu giá đã bắt đầu.
Người chủ trì cuộc đấu giá là một thanh niên cực kì xinh đẹp, cẩm bào lam sắc, khuôn mặt hoàn mỹ, dáng người cao ráo, tay cầm búa đứng trên đài, nhìn đám người không phú cũng quý dưới đài, nhưng lại mảy may không chút sợ hãi. Giọng nói của hắn rất trong, ngữ điệu không nhanh không chậm, lời nói ra lại càng khiến đám giàu sang kích động đến cực điểm.
Vật đấu giá thứ nhất chính là một pho tượng Phật Ngọc đã tồn tại mấy trăm năm lịch sử, dưới sự xúi giục của người chủ trì, giá tiền lập tức lên đến năm vạn lượng.
Báu vật thứ hai được mang lên, người chủ trì lại bắt đầu xúi giục:
«Cuộc đấu giá Lam Nguyệt của chúng ta đã suốt hai năm chưa có dược tề, thế nhưng, hôm nay sẽ có ba lọ dược tề được bán đấu giá, lọ thứ nhất là – An thần dược. Mọi người đều biết, An thần dược có thể khiến võ công của một người từ tam cấp tiến thẳng lên tứ cấp, còn chờ cái gì nữa? Tổng cổng chỉ có một lọ mà thôi, tận dụng thời cơ, bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.»
Thật ra, nếu là người có thiên phú, từ tam cấp tăng lên tứ cấp cũng không phải việc khó, thế nhưng đối với người không có thiên phú mà nói, muốn vượt qua một cấp là chuyện của cả đời. Lúc trước Tô Tất ở Tô phủ, Tô Lăng lên được tứ cấp ở trước mặt nàng khoe khoang như vậy, cũng không phải không có đạo lý.
Kinh thành này thứ không thiếu nhất là gì? Kẻ có tiền. Mà kẻ có thể thăng cấp trong nhà kẻ có tiền, không quá một hai người.
Có thể dùng tiền mua cấp bậc, đúng là như bánh ngọt từ trên trời rớt xuống, trông cũng trông không được. Cho nên, mặc dù chỉ là một lọ An thần dược nhỏ nhoi, thế nhưng dưới cái miệng không ngừng xúi giục của người chủ trì, giá bán liền lên đến mười vạn lượng.
Khách quý trong cuộc đấu giá là Tô Tất không khỏi líu lưỡi, «Thứ này mà cũng bán được mười vạn lượng? Ta không nghe nhầm chứ?» Vậy mà cũng có một đám mặt đỏ tai hồng tranh nhau mua.
An Á từ nhỏ đi theo người cha là một dược linh sư kiêu ngạo, nên đối với địa vị của dược linh sư cũng hiểu rõ hơn Tô Tất, nàng cảm thấy cái giá như vậy không hề đáng ngạc nhiên.
«Mười vạn không đắt đâu. Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi à, bào chế thuốc đơn giản như một cộng một bằng hai? Đối với dược linh sư sơ cấp mà nói, muốn bào chế thành công một lọ An thần dược, tuyệt đối cần thời gian bảy ngày bảy đêm.»
Cần lâu như vậy sao? Nàng vừa vung tay liền bào chế được a….Thế nhưng những lời này nàng cũng không nói ra, bởi vì một khi nói ra rồi, sẽ lập tức bị An Á phỉ nhổ.
Lúc tên phú thương múp míp nâng lọ An thần dược như bảo bối xuống đài, vòng đấu giá thứ ba đã bắt đầu.
Lần này, chính là Khủng bố dược.
«Lọ An thần dược vừa rồi chỉ là dược tề sơ cấp, mà lọ hiện tại, mọi người đoán được không? Chính là dược tề trung cấp Khủng bố dược! Đấy là độc dược trí mạng trong truyền thuyết, không màu không vị, lúc đầu người trúng độc không thể phát hiện, đợi đến mười ngày sau mới biểu hiện rõ ràng.»
Người chủ trì lại giở trò xúi giục nhân tâm, «Ngươi có hận một người, hận không thể khiến người đó phải chết hay không? Không, lọ Khủng bố dược này mặc dù có thể khiến người ta chết, nhưng đặc điểm lớn nhất của nó chính là sống không bằng chết, từ cơ thể đến tinh thần, đều chậm rãi mà chết đi…..Nếu ngươi hận một người, hận đến nhất định phải tra tấn hắn đến sống không bằng chết, vậy thì tốt rồi, lọ Khủng bố dược này sẽ là lựa chọn tốt nhất cho ngươi. Giá khởi điểm là mười vạn lượng, bắt đầu ra giá.»
Người chủ trì vừa dứt lời, liền nghe được giọng nói phẫn nộ từ chiếc bàn cách vách truyền đến: «Mười lăm vạn!»
Tô Tất và An Á liếc nhau, khóe miệng nhếch lên. Người ngồi ở bàn cách vách là ai, ai cũng biết. Tiếng nghiến răng nghiến lợi của hắn nhắm vào ai, ai cũng biết.
Lục hoàng tử ôm trán, hít một hơi, «Nhị tẩu, tẩu bảo trọng.»
Vệ Lăng Phong quay đầu liếc Tô Tất. Việc Tô Tất chỉnh Phong Cẩn, hắn sau đó cũng được nghe Tiểu lục kể lại, hôm ấy ra khỏi thư phòng, đáy mắt hắn lộ vẻ lo lắng cùng sự sắc bén lạnh lùng, ai cũng không dám đến gần hắn trong vòng mười trượng. Có người mắt không tròng tiêu sái mà đến gần hắn, liền bị hắn một chưởng đánh bay, đến giờ vẫn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.
Nếu việc này vẫn không thể thể hiện rõ sự phẫn nộ của hắn, vậy bên trong đình viện Ninh vương phủ, chiếc bàn đá bị một chưởng đánh tan thành tro bụi, có thể chứng minh rồi chứ? Thế nhưng dưới cơn thịnh nộ như vậy, nhưng hắn vẫn không hung dữ với Tô Tất, chỉ tránh mặt nàng, bởi vì hắn không muốn lúc nổi giận lỡ tay làm nàng bị thương. Chờ đến khi hắn đi ra từ mật thất, trên mặt đã khôi phục lại sự xinh đẹp tà mị lúc trước, chỉ là đôi mắt lúc nhìn Tô Tất càng thêm thâm trầm.
Từ sau tiếng hô mười lăm vạn của Phong Cần, vẫn luôn có người liên tục nâng giá, thế nhưng tăng cũng không nhiều.
«Ba mươi vạn!» Đột nhiên, một giọng nữ ở bàn đối diện thanh thúy vang lên.
Nghe thấy giọng nói đó, Tô Tất nao nao, ánh mắt nhìn Vệ Lăng Phong, dò hỏi, «Giọng nói này, hình như hơi quen.»
Vệ Lăng Phong liếc nàng, mày kiếm tuấn lãng nhếch lên, đường nét quý tộc trên cằm kiêu ngạo lạnh lùng, chậm rãi nói ba chữ: «Thí Vân Cung.»
Tô Tất lười biếng nở nụ cười: «Ta cứ tưởng là ai, hóa ra là Mộ Dung Hinh, nàng làm thế nào mà còn mặt mũi chạy ra ngoài vậy?»
«Nhị tẩu, nếu nhớ không lầm, vị này cũng là kẻ thù của tẩu dúng không?» Lục hoàng tử quả thật không biết nói gì hơn. Nhị tẩu lấy Khủng bố dược ra đem đi bán, những người này lại muốn mua để hại nàng, nàng đến tột cùng là đắc tội bao nhiêu người a….
«Kẻ thù sao? Hẳn là vậy, nàng hẳn là rất hận ta.» Lúc trước mua Thí Vân Cung, vị cô nương này bạc nhiều xài không hết. Tô Tất mỉm cười, «Nếu đã như vậy, để nàng hận ta thêm một chút, chắc cũng không sao nhỉ?»
Ninh vương nhìn nàng, bạc môi khẽ nhếch lên, mang theo chút cưng chiều, «Nàng vui là được rồi.»
«Nhị tẩu, tẩu rất xấu xa.» Lục hoàng tử vẻ mặt hưng phấn, lời nói cùng vẻ mặt hoàn toàn trái ngược nhau.
«Tô Tất, không thể nương tay.» An Á chuẩn bị tốt để xem kịch vui, hứng trí bừng bừng.
Khóe miệng Tô Tất nhếch lên nụ cười mỉa mai, thuận miệng hô lên, «Năm mươi vạn!»
Lời nàng của nàng vừa hô lên, phía dưới lập tức yên tĩnh, Phong Cần cùng Mộ Dung Hinh nghe được giọng Tô Tất, hai người đều kinh ngạc, không những không khẩn trương, ngược lại càng hứng trí.
«Sáu mươi vạn!» Phong Cẩn hô to.
«Bảy mươi vạn!» Mộ Dung Hinh tiếp lời.
Tô Tất chậm rãi phun ra một câu: «Tám mươi vạn.»
«Một trăm vạn!» Phong Cẩn vỗ bàn.
«Một trăm hai mươi vạn!» Mộ Dung Hinh so với hắn còn ngang tàng hơn, cả người đều đứng lên.
«Một trăm ba mươi vạn.» Tô Tất vẫn chậm rãi mà thêm mười vạn, nàng tao nhã bưng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm, lấy bộ dáng mèo đùa giỡn chuột mà chơi với bọn họ.
Phong Cẩn nghĩ: Tô Tất đã biết mình mua lọ Khủng bố dược này để làm gì rồi mà vẫn còn tăng giá, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh rằng nàng muốn lấy bình dược tề này để đối phó với mình! Chẳng lẽ tính mạng của mình còn không đáng giá hơn một trăm vạn sao?
Phong Cẩn hai mắt đỏ thẫm, lạnh lùng hô lên: «Một trăm năm mươi vạn!»
Một lời này của Phong Cẩn khiến bầu không khí sôi nổi lập tức lên đến cao trào! Người bên dưới nhịn không được mà thì thầm nghị luận sôi nổi.
«Mẹ nó! Có phải bệnh không a, không phải chỉ là một lọ độc dược thôi sao? Cho dù độc dược thần kỳ thì nó vẫn là độc dược a, vậy mà có thể nâng lên đến một trăm năm mươi vạn lượng!»
«Đúng vậy, cho dù có hận đến mức nào đi nữa, không dùng Khủng bố dược thì không được sao?»
«Ai mà biết, có lẽ là bạc nhiều quá tiêu không hết.»
Người chủ trì thừa dịp bầu không khí đang náo nhiệt, kích động cầm búa gõ: «Một trăm năm mươi vạn lần thứ nhất, một trăm năm mươi vạn lần thứ hai…..»
Thế nhưng, kết quả là bị một giọng nói bất thình lình vang lên cắt ngang.
Bởi vì, lúc này, một tiểu lão đầu thấp gầy đứng lên, giơ cao một tập ngân phiếu, hít sâu một hơi hô to: «Hai trăm vạn!»
«Xôn xao –»
Đúng là tiền nhiều người ngốc, vậy mà thật sự có người ra giá hai trăm vạn lượng!
Trên trán người chủ trì cũng xuất hiện một tầng mồ hôi, bởi vì khẩn trương, cũng bởi vì hưng phấn cùng kích động. Cuộc đấu giá Lam Nguyệt bao nhiêu năm rồi chưa bán được giá cao như vậy? Đây mới chỉ là dược tề trung cấp mà đã có giá hai trăm vạn, dược tề cao cấp sau đây, sẽ có giá trên trời thế nào a? Chỉ vừa nghĩ đến đã khiến hắn hưng phấn không thôi.
«Hai trăm vạn, còn ai ra ra giá cao hơn hai trăm vạn không? Hai trăm vạn lần đầu tiên……Hai trăm vạn lần thứ hai……Hai trăm vạn lần thứ ba! Được, Khủng bố dược hiện tại thuộc về lão tiên sinh này.»
Đối với con ngựa đen đột nhiên nhảy ra này, Phong Cẩn, Mộ Dung Hinh, còn có Tô Tất đều không kịp sở liệu. Dựa theo tính toán của Tô Tất, nàng muốn Mộ Dung Hinh mua bình này, bởi Tô Tất muốn nhìn thấy Mộ Dung Hinh sau khi vung bạc mua Khủng bố dược, rồi lại mở to mắt mà nhìn Mộng diệp dược có thể khôi phục linh lực của nàng thoát khỏi tay. Loại thống khổ này có thể dùng bốn từ để hình dung, hối hận không kịp.
Mộ Dung Hinh lúc trước bị Vệ Lăng Phong phá vỡ khí hải, linh lực biến mất hoàn toàn, nàng muốn khôi phục lại linh lực như ngày trước, Mộng diệp dược chính là lựa chọn tốt nhất, nàng không thể không động tâm.
Thế nhưng như vậy cũng tốt, vòng tiếp theo nàng có thể đem giá của Mộng diệp dược tăng lên đến mức khiến Mộ Dung Hinh ói máu.
Ninh vương nâng tay, gọi Vệ Nghiêm lại, nhàn nhạt phân phó: «Ngươi phái người đi theo lão nhân kia, nhất định phải tìm ra người đứng sau hắn.» Trực giác của hắn mách bảo lão nhân kia có chút không bình thường.
«Vâng!» Vệ Nghiêm gật đầu, xoay người đi.
Ngón tay Tô Tất gõ gõ lên mặt bàn, cười đến thần bí, «Các ngươi đoán xem, người đứng sau lão nhân kia là ai?»
Lục hoàng tử kinh ngạc nhìn Tô Tất, đột nhiên trong đầu lóe lên linh quang, chỉ vào Tô Tất nửa ngày không nói nên lời: «Nhị tẩu, không phải lại là kẻ thù đấy chứ?»
An Á cũng thấy khó tin, «Nếu là thế thật, vậy thì…..Ta đối với ngươi bội phục đến không còn lời nào để nói.»
Tô Tất vén sợi tóc bị vương trên trán, cười cười ra vẻ không sao cả: «Ai biết được, ta chỉ tùy tiện nói mà thôi.»
Cũng không biết tại sao, lúc lão nhân kia hô lên hai trăm vạn, tim nàng đột nhiên khẽ thót lên một cái, xuất hiện cảm giác bất an, thế nhưng cảm giác này cũng mau chóng biến mất, đợi đến khi nàng nhìn thấy lão nhân kia, càm giác bất an đó liền tan biến, nên nàng liền hoài nghi đó chỉ là ảo giác của chính mình.
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra bừng bừng khí thế. Lúc người chủ trì giới thiệu Mộng diệp dược, không ngoài sở liệu, hầu như tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Buổi đáu giá Lam Nguyệt gặp được Dược linh sư cao cấp nào vậy? Không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã ra ba bình, đặc biệt một lọ cuối cùng, quả thực là muốn khiến người ta táng gia bại sản mà!
Mộng diệp dược có thể khiến linh lực cạn kiệt đầy lại trong nháy mắt, đối với cường giả vô cùng trân quý, bởi vì có Mộng diệp dược tương đương với việc lấy hai địch một.
Tác dụng nghịch thiên như vậy, cũng khó trách Dược linh sư hiếm như thế. Địa vị của một Dược linh sư cao cấp tương đương với tiên thiên cường giả, cũng khó trách đuôi của bọn họ đều vểnh hết lên trời.
Trên đài, thiếu niên thanh tú chủ trì buổi đấu giá vẫn thao thao bất tuyệt nước miếng tung bay như trước: «…..Đây là tác dụng của Mộng diệp dược, thế nhưng nó còn có một tác dụng quan trọng hơn mà các ngươi có thể không biết. Thật ra, Mộng diệp dược còn có thể khiến linh lực bị đánh vỡ khôi phục lại trước kia, ví như linh lực bị phế, linh lực bị giam cầm, chỉ cần uống Mộng diệp dược, toàn bộ đều không còn là vấn đề nữa. Được rồi, hiện tại bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là một trăm vạn!»
Khủng bố dược vừa rồi có giá hai trăm vạn, Mộng diệp dược còn trân quý hơn gấp nhiều lần, một trăm vạn thật sự thật sự không cao, cũng không biết giá thành giao cuối cùng sẽ khiến người ta chấn động như thế nào.
«Một trăm hai mươi vạn!» Không biết người nào nói một câu.
Ngay sau đó, một người khác lập tức tiếp lời: «Một trăm năm mươi vạn!»
Sau đó, giá cả tiếp tục tăng lên:
«Một trăm tám mươi vạn!»
«Hai trăm vạn!»
«Hai trăm năm mươi vạn!»
«Ba trăm vạn!» Mộ Dung Hinh nghiến răng nghiến lợi, hai mắt phiếm hồng, lần này nàng là tình thế bắt buộc. Mộng Diệp dược này đối với nàng mà nói, không phải dược tề, mà linh dược hồi sinh, chỉ cần uống vào, nàng có thể khôi phục lại linh lực ngày xưa, nàng sẽ lại là tứ tiểu thư được sủng ái nhất phủ Mộ Dung tướng quân.
Nhìn con số liên tục tăng lên, sắc mặt Tô Tất cũng không vui vẻ gì, mộ bộ hối hận không kịp.
Lục hoàng tử khó hiểu hỏi: «Nhị tẩu, tẩu sao vậy? Giá cao như thế, không phải nên cao hứng sao?» Hiện giờ đã lên đến ba trăm vạn, chính là ba trăm vạn bạc trắng a, chất lại cũng được một ngọn núi đấy, nàng còn thấy chưa đủ sao?
Tô Tất xót xa nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói: «Chỉ cần nghĩ đến việc vì tiết kiệm lọ, mà đem Mộng diệp dược đổ đi như nước thải, tâm ta liền vô cùng đau đớn a.» Đó không phải nước thải. Là núi vàng núi bạc a!
Lục hoàng tử cùng An Á liếc nhau, đều không nói gì, cuối cùng An Á an ủi mà vỗ vỗ vai Tô Tất, «Không sao, ngươi không phải Dược linh sư cao cấp sao? Lúc nào cũng có thể chế dược rồi đổ đi mà.»
«Lời này không sai. Thế nhưng nói thật, đúng là không ngờ dược tề có thể bán được giá cao như vậy, nghề Dược linh sư này cũng quá có giá đi, sao số lượng lại ít vậy chứ.»
«Muốn trở thành Dược linh sư, cần phải có thiên phú, nếu thiên tài võ công tỉ lệ một trong mười vạn, thì Dược linh sư chính là một trong trăm vạn, vô cùng hiếm, về phấn sự biến thái của ngươi…..Quên đi, ngươi thì ta cũng chăng muốn nói nữa.» An Á quay đầu. Nếu nói một ngày Tô Tất đạt tới cấp Dược linh tông sư, nàng một chút cũng không thấy chấn động, trên người Tô Tất đã xảy ra biết bao nhiêu kỳ tích, nàng đã chấn động đến chết lặng rồi.
Phía dưới, buổi đấu giá vẫn tiếp tục sôi nổi.
Mộ Dung Hinh kiệt sức hô lên: «Năm trăm vạn!»
Hóa ra bất tri bất giác, Mộng diệp dược đã được nâng lên đến cái giá này rồi. Năm trăm vạn…..Năm trăm vạn đối với phủ Mộ Dung tướng quân mà nói, cũng không phải là chuyện khó. Mộ Dung Hinh muốn khôi phục linh lực, đâu có đơn giản như vậy?
Tô Tất biết sự quyết tâm của Mộ Dung Hinh, chậm rãi nói: «Sáu trăm vạn.»
Thêm vào một trăm vạn, chỉ có hai tình huống, thứ nhất là, thật sự có tiền nhiều không có chỗ tiêu; Thứ hai là ăn cả ngã về không, dọa đối thủ một trận.
Mộ Dung Hinh khẽ cắn môi đang muốn tiếp tục, Mộ Dung Minh bên cạnh lại giữ lấy nàng, nhíu mày nói: «Không thể ra giá tiếp nữa, chúng ta không có nhiều bạc như vậy.»
«Nhị ca! Đó chính là Mộng diệp dược a! Chỉ cần uống vào, muội sẽ không còn là phế nhân nữa! Nếu bỏ lỡ cơ hội này, về sau cho dù có bạc cũng không mua được! Mộng diệp dược này, hôm nay muội nhất định phải có!»
Mộ Dung Hinh hất tay Mộ Dung Minh ra, đẩy cửa phòng, đứng trước phòng Tô Tất, hô lớn: «Sáu trăm năm mươi vạn!»
Tô Tất bưng một chén trà, chậm rãi uống, một lúc lâu sau, lúc Mộ Dung Hinh tưởng rằng nàng cuối cùng cũng bỏ cuộc, thì Tô Tất nhẹ nhàng buông một câu, «Tám trăm vạn.»
«Tô Tất! Ngươi cố tình! Ngươi cố tình đối nghịch với ta!» Mộ Dung Hinh cho dù có ngốc, lúc này cũng nhìn ra sơ hở, nàng biết, Tô Tất tuyệt đối là cố tình tranh với nàng!
Mộ Dung Hinh vừa dứt lời, một chiếc đũa từ trong phòng bay ra, đâm vào tóc của nàng.
Bên trong triều đến giọng nói lạnh băng kiêu ngạo củ Vệ Lăng Phong: «Tên này, ngươi cũng dám gọi?»
Mộ Dung Hinh bị dọa đến hốc mắt đỏ lên, lại bị Ninh vương trách cứ, nhớ tới lúc trước hai người bọn họ, khiến nàng từ trên mây rớt xuống địa ngục, nhất thời mặt cảm xúc lẫn lộn, hết đỏ lại trắng, quên cả phản ứng, kinh ngạc đứng đó, không nhúc nhích.
Khiến Tô Tất có chút khó xử. Vừa rồi nàng ra giá, nếu Mộ Dung Hinh thật sự bị dọa, hoặc kiên cường mà xoay người đi, nàng có thể sẽ không lời được một núi bạc.
Vì thế, cửa phòng bị mở ra, sau đó Tô Tất đứng trước mặt nàng, nhìn Mộ Dung Hinh, thản nhiên nói: «Ta chỉ ra đến tám trăm vạn thôi, ngươi nếu muốn, có thể tự do mà ra thêm giá.»
«Ngươi…Ngươi thật sự không lên giá nữa?» Mộ Dung Hinh trừng mắt nhìn Tô Tất, đáy mắt vô cùng phức tạp.
Nàng hận không thể bước lên, xé nát người đang đứng trước mặt, thế nhưng hiện đang cầu người ta, không thể để lộ sự thù hận, nên nhẫn nhịn rất khổ sở.
«Đúng, chỉ cần ngươi ra giá cao hơn một trăm vạn, Mộng diệp dược chính là của ngươi.» Tô Tất cười cười nhìn nàng, như đang lừa một đứa nhỏ.
Mộ Dung Hinh khẽ cắn môi, xoay người nhìn ông chủ, «Nếu hiện giờ không đủ bạc, có thể cầm đồ không?»
Nhìn bộ dáng không cam lòng của Mộ Dung Hinh, hẳn là bảo vật. Ông chủ dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến Tô Tất, nàng khẽ gật đầu.
Mộ Dung Hinh cẩn thận lấy ra một chiếc nhẫn, rất không cam tâm mà đưa nó cho ông chủ, vênh mặt hất hàm nói: «Ngươi xem, cái này giá trị bao nhiêu bạc?»
Ông chủ đưa tay ra, cầm lấy cái nhẫn tỏa ra hồng quang, trong tay khẽ tỏa ra ánh sáng.
Ông chủ nhìn nhìn, khẽ nhíu mày, đột nhiên, ánh mắt hắn sáng ngời, kinh ngạc nói: «Chẳng lẽ, đây là nhẫn Vĩnh Sinh, là một vật trong Bộ kiếm Thần Thánh?»
Bộ kiếm Thần Thánh được chia làm năm phần, ngoại trừ kiếm ra còn có vòng cổ Ngư Chi Lệ, vòng tay Hiền Giả, nhẫn Vĩnh Sinh, hoa tai Phong Ấn. Chỉ khi đem bốn loại thần khí này nhập vào thân kiếm, mới có thể tạo thành Bộ kiếm Thần Thánh trong truyền thuyết.
Nghe nói Bộ kiếm thần thánh có một sức mạnh vô cùng thần bí, nhưng đến tột cùng là sức mạnh thần bí gì, chỉ có nhân tài sở hữu nó mới biết được.
«Coi như ngươi có mắt, quả thật là một phần trong Bộ kiếm Thần Thánh, ngươi ra giá đi.» Mộ Dung Hinh kiêu ngạo nói.
Chiếc nhẫn này là cha đưa cho nàng, nàng vẫn luôn bảo quản rất cẩn thận, thế nhưng lần này vì Mộng diệp dược, nàng thật sự sẽ trả bất cứ giá nào.
«Việc này……» Nếu nói vậy, chiếc nhẫn này đúng là vậy vô giá, thế nhưng Mộ Dung Hinh hiện tại nhu cầu cấp bách, có thể thừa cơ chèn ép. Vừa rồi lúc nàng hô sáu trăm vạn, hẳn đã là giới hạn của mình rồi.
Nhận lấy ánh mắt của Tô Tất, ông chủ nói, «Đây quả thật là bảo vật, thế nhưng cái kia cũng như vậy, cũng là bảo vật vô giá, cái này miễn cưỡng cũng có giá một trăm năm mươi vạn lượng.»
Một trăm năm mươi vạn lượng cũng tốt, mặt Mộ Dung Hinh hiện lên một chút vui mừng, nàng nhìn Tô Tất, «Ngươi vừa rồi nói, chỉ cần ta ra giá cao hơn tám trăm vạn lượng, Mộng diệp dược sẽ là của ta!»
«Đúng vậy.» Tô Tất nhếch mày. Lúc người khác tự bước vào cái bẫy mà mình đặt ra, sẽ để lộ nụ cười như vậy.
«Tốt lắm, ta ra tám trăm lẻ một lượng.» Mộ Dung Hinh liếc Tô Tất, khóe miệng cong lên, vì sự thông minh của mình mà đắc ý.
Nàng dương dương tự đắc, Tô Tất khiến nàng uất hận. Tám trăm vạn lượng một lọ Mộng diệp dược, nhưng hơn cả chính là sự tự hào của danh tiếng, vị đại tiểu thư này tự cho mình là thông minh mà ra thêm một lượng, ở một khắc đó, ngược lại khiến phủ Mộ Dung tướng quân bị người ta chỉ trỏ.
Tô Tất đương nhiên sẽ không đi nhắc nhở nàng, nàng chỉ thản nhiên cười cười, sau đó xoay người trở về phòng, chỉ có bọn An Á mới nhìn thấy lúc Tô Tất xoay người lại trên mặt liền lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Mộ Dung Hinh cùng Tô Tất đem giá cả nâng lên cao như vậy, người khác làm sao có dũng khí mà tiếp tục?
Cho nên lúc người chủ trì hô, tám trăm vạn lẻ một lượng lần thứ nhất, tám trăm vạn lẻ một lượng lần thứ hai, tám trăm vạn lẻ một lượng lần thứ ba, lúc thành giao, dưới đài lập tức yên tĩnh……
Giá trên trời như vậy, quả thực là cái giá cao nhất từ trước đế nay tại buổi đấu giá Lam Nguyệt. Thế nhưng theo như Tô Tất thấy, giá trên trời như vậy sẽ lần lượt bị phá vỡ, bởi vì nàng quyết định sau này sẽ dốc lòng nghiên cứu dược, tăng cấp bậc lên đến đại sư.
Nàng thật sự rất chờ mong, lúc nàng chế được Thanh tỉnh dược, có thể khiến thập cấp cường giả tăng lên tiên thiên cường giả, không biết giá sẽ lên đến bao nhiêu!
Tô Tất mang ba lọ dược đến khiến bầu không khí của buổi đấu giá tăng lên cao trào, những bảo vật đấu giá tiếp theo là những vật xuất hiện trên sách. Tô Tất còn nhớ, Đoạn hồn thảo là trân bảo lên sân khấu cuối cùng.
Ước chừng qua một canh giờ, buổi bán đấu giá dần dần đi đến kết thúc, Đoạn hồn thảo cuối cùng cũng lên sân khấu.
Người chủ trì lại tiếp tục nói, giá khởi đầu là một trăm vạn, thế nhưng người hưởng ứng lần này lại không nhiều lắm.
Ai cũng biết Thanh tỉnh dược, cũng biết Đoạn hồn thảo là một phần không thể thiếu của Thanh tỉnh dược, nhưng vấn đề là, cho dù tập hợp đủ bốn dược liệu rồi thì sao? Đi đâu tìm được Dược linh đại sư đây? Trên đời này đừng nói cấp đại sư, nếu xuất hiện một Dược linh sư cao cấp, cũng đủ khiến người ta chấn động rồi.
Cho nên, gần như tất cả đều cho rằng Thanh tỉnh dược không thể tồn tại, cho nên Đoạn hồn thảo cũng hầu như không ai ra giá.
Thế nhưng tình huống này lại vô cùng có lợi cho Tô Tất.
Ninh vương cười nhìn nàng, mắt sáng như kim cương, lộ ra sự sắc bén ngạo nghễ tuyệt thế: «Sự tình chỉ sợ không đơn giản như vậy.»
Trong lúc Tô Tất đang định ra giá, một giọng nói từ phòng bên cạnh vang lên: «Ba trăm vạn!»
Ai cũng nghe được đây là tình thế bắt buộc.
Hơn nữa người ra giá không phải người khác, mà là Nhị hoàng tử Nam Lăng quốc Phong Cẩn!
Ninh vương khẽ híp phượng mâu, từng động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra khí phách vương giả vốn có, mị lực khiến người ta khó có thể chống đỡ. Hắn nhàn nhạt cười, «Vẫn để ta ra mặt đi.»
«Năm trăm vạn!» Khóe môi Vệ Lăng Phong cong lên một nụ cười nhạt, thích ý uống trà, động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra sự cao quý tao nhã, xinh đẹp tà mị.
Trong phòng bên cạnh, đáy mắt Phong Cẩn hiện lên một chút tức giận. Hôm nay, hắn là vì Đoạn hồn thảo mà đến, hắn tuyệt đối phải mang được nó về. Bởi vì, Đoạn hồn cỏ ở trong tay hắn mới có thể phát huy được tác dụng.
«Sáu trăm vạn!» Phong Cẩn khẽ cắn môi, hắn biết, hôm nay sẽ phải đối đầu với Vệ Lăng Phong. Thế nhưng hắn không sợ, hắn tin rằng Vệ Lăng Phong chỉ đang đùa giỡn với hắn mà thôi, bởi vì Vệ Lăng Phong căn bản không tìm được Dược linh đại sư để luyện dược.
«Bảy trăm vạn.» Thanh âm của Vệ Lăng Phong không nhanh không chậm, khóe môi hiện lên ý cười, tựa như đang chơi trò mèo vờn chuột.
Phong Cẩn đứng bật dậy! Lúc này, hắn rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được áp lực mà Tô Tất gây ra cho Mộ Dung Hinh, bởi vì lúc này, Vệ Lăng Phong căn bản không cần đến Đoạn hồn thảo. Nếu còn đấu tiếp, hắn tin cho dù cuối cùng có thể lấy được Đoạn hồn thảo, cũng tất phải trả một cái giá cực kì đau đớn.
«Ta nhất định phải đến nói chuyện với Vệ Lăng Phong.» Phong Cẩn ra lệnh cho hạ nhân đi gõ cửa.
«Có để hắn vào không?» Tô Tất có chút khổ não mà xoa má, lười biếng mà nói.
«Vẫn nên để họ vào đi.» Vệ lăng Phong tà mị tựa lưng vào ghế, thản nhiên liếc Phong Cẩn, tựa như không để hắn vào mắt.
Phong Cẩn sau khi bước vào, oán hận trừng mắt nhìn Tô Tất, quay đầu nói với Vệ Lăng Phong, «Nếu chúng ta tiếp tục nâng giá thế này, cuối cùng người được lợi cũng chỉ có chủ nhân của Đoạn hồn thảo cùng ông chủ buổi đấu giá Lam Nguyệt. Huống hồ, ngươi có mua được Đoạn hồn thảo cũng vô dụng, chi bằng để cho ta, ta có thể cho ngươi đưa ra một điều kiện.»
Đôi môi phấn hồng của Vệ Lăng Phong khẽ nhếch lên, mang theo chút kiêu căng cùng ngạo mạn, «Bảy trăm vạn, ngươi nếu không thêm, vậy Đoạn hồn thảo này là của bổn vương.»
«Ngươi – ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?» Phong Cẩn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Vệ Lăng Phong. Nói thật, hắn hận Vệ Lăng Phong không kém Tô Tất. Lúc trước Vệ Lăng Phong mang theo một đám người xâm nhập vào Nam Lăng quốc, quấy nhiễu toàn bộ kế hoạch của hắn, còn đoạt đi nghiệt chủng đó. Nếu không có sự xuất hiện của Vệ Lăng Phong, hắn hiện giờ đã an ổn ngồi lên vị trí quốc vương Nam Lăng quốc, cần gì phải nén giận như bây giờ?
Vệ Lăng Phong tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, cúi đầu thản nhiên uống trà.
«Bảy trăm vạn lần đầu tiên! Bảy trăm vạn lần thứ hai!»
«Tám trăm vạn!» Phong Cẩn trong lòng căng thẳng, sau khi hô lên giá đó, tiếp tục nói với Vệ Lăng Phong, «Ta có thể cho toàn bộ sát thủ rút lui, về sau không sẽ không hạ thủ với Phong Khinh nữa.»
«Chín trăm vạn.» Vệ Lăng Phong ngẩng đầu, phượng mâu híp lại, tựa tiếu phi tiếu, trong mắt lộ ra ngạo khí cao quý không ai bì nổi.
«Ngươi – ta đáp ứng ngươi, đem chứng cứ Vệ Lăng Nguyên cấu kết cùng Nam Lăng quốc đưa cho ngươi.» Phong Cẩn gấp gáp nói.
Thế nhưng Vệ Lăng Phong vẫn tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, khóe môi cong lên nụ cười hoàn mỹ, giống như mỉa mai, cũng giống như trào phúng, không rõ ràng.
«Chín trăm vạn lần đầu tiên, chín trăm vạn lần thứ hai –»
«Một ngàn vạn!» Phong Cẩn gấp giọng nói! Đoạn hồn thảo rất có thể sẽ giúp hắn tăng lên cảnh giới tiên thiên, chờ hắn lên đến tiên thiên, nếu vậy, những người này không phải để hắn tùy ý chà đạp sao?
Vệ Lăng Phong tao nhã bưng chén trà lên, hé đôi môi đỏ hồng, thản nhiên phun ra một câu, «Ngươi thắng.»
«Cái gì?» Phong Cẩn theo bản năng mà hỏi.
Vệ Lăng Phong cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, nở nụ cười cao ngạo lạnh như băng, «Ngươi có thể cút rồi.»
Dưới đài truyền đến giọng nói: «Một ngàn vạn lần đầu tiên, một ngàn vạn lần thứ hai, một ngàn vạn lần thứ ba! Thành giao!» Búa nện mạnh xuống, vô cùng dứt khoát!
Khóe môi Phong Cẩn chậm rãi cong lên một nụ cười lạnh, nhìn Vệ Lăng Phong, giọng mỉa mai nói: «Ngươi sẽ hối hận.»
«Thật sao?» Vệ Lăng Phong hỏi lại một câu, đôi mắt đen như hắc diệu thạch sáng lên.
«Ha ha ha, ngươi tuyệt đối sẽ hối hận, cứ chờ mà xem!» Chờ hắn thăng lên tiên thiên, mỗi người ở đây, không, mỗi người ở Đông Vân quốc, đều sẽ phải vì Vệ Lăng Phong và Tô Tất, mà trả một cái giá đau đớn.
Nơi này đã khiến hắn bị sỉ nhục trầm trọng, hắn phải đem nó san bằng, hắn muốn quốc gia này dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán!
Phong Cẩn cười rộ lên rồi đi, người đi theo hắn cũng biến mất sạch sẽ.
Tô Tất nhíu mày, nhìn Vệ Lăng Phong, «Chàng hình như nợ ta một lời giải thích.» Đoạn hồn thảo của nàng cứ như vậy mà bị lấy mất, Thanh tỉnh dược của nàng phải tìm ai đền đây?
Vệ Lăng Phong vuốt tóc nàng, cười đến xấu xa, như lời Lục hoàng tử đã nói, nụ cười kia là những lúc Tô Tất chuẩn bị làm chuyện xấu mới để lộ ra, không biết từ khi nào Vệ Lăng Phong cũng bị nàng lây nhiễm.
«Nàng đã từng nghe nói về Phong Linh chưa?» Vệ Lăng Phong chậm rãi hỏi.
«Phong Linh, Tứ công chúa Nam Lăng quốc, cùng một mẹ với Phong Cẩn, nghe nói nàng thông minh tuyệt đỉnh, thiên phú cũng phi phàm. Mà nàng thì sao?» Tô Tất nghe thấy cái tên đó, mặt có chút biến đổi. Phong Linh, cái tên này không hề xa lạ với nàng, bởi vì lúc nàng ép Phong Cẩn viết bức thư dâm tục kia, người nhận thư, chính là Phong Linh.
Thấy Vệ Lăng Phong nhìn mình chằm chằm, Tô Tất cả kinh nói, «Chẳng lẽ, Phong Linh….»
«Đúng vậy, Phong Linh quả thật là có thiên phú phi phàm, thế nhưng thiên phú của nàng chỉ dừng lại ở phương diện bào chế thuốc. Nếu đoán không sai, hiện giờ nàng đã là Dược linh sư cao cấp rồi.» Vệ Lăng Phong chậm rãi nói.
«Chẳng trách! Chẳng trách Phong Cẩn lại cố gắng mua bằng được Đoạn hồn thảo như vậy, hóa ra hắn cũng cùng suy nghĩ với chúng ta.» Tô Tất vẻ mặt bừng tỉnh.
Lục hoàng tử nghe vậy, có chút nóng nảy, «Sao vẻ mặt các người vẫn nhẹ nhàng như vậy a? Phong Linh tuổi còn nhỏ mà đã là Dược linh sư cao cấp, hơn nữa trên tay Phong Cẩn còn có Đoạn hồn thảo, nói không chừng bọn họ còn có cả những dược thảo hi hữu khác rồi, nếu Phong Linh lại tiến lên giai đoạn Dược linh đại sư, vậy thì vô cùng phiền phức.»
Lục hoàng tử lo lắng cũng không phải không có đạo lý, thế nhưng Tô Tất, Vệ Lăng Phong cùng An Á đều dùng ánh mắt nhìn người ngốc để nhìn hắn.
«Các người sao lại nhìn đệ như vậy? Đệ nói gì sai sao?» Lục hoàng tử mở to đôi mắt vô tội nói.
Tô Tất bất đắc dĩ vỗ vỗ vai hắn, «Đệ nói không sai, ngược lại vô cùng chính xác, thế nhưng, lại bỏ sót một điểm quan trong.»
«Điểm gì?» Lục hoàng tử càng thêm khó hiểu. Hắn sao lại cảm thấy chỉ số thông minh của mình đột nhiên tụt xuống còn một nửa vậy kìa, nếu không bọn họ sao đều dùng ánh mắt xem thường như vậy mà nhìn hắn a?
«Nàng.» Hướng mà ngón tay Tô Tất đang chỉ, rõ ràng là An Á đang ngồi cười đắc ý.
«Nàng…..Chẳng lẽ, lúc đầu nhị ca rót chén trà kia….» Mắt Lục hoàng tử dần dần sáng lên, tách mây đen ra nhìn rõ cầu vồng.
Hắn đã nói mà, một người kiêu ngạo như nhị ca, sao có thể không có gì mà xun xoe đi rót trà cho An Á được, hóa ra huynh ấy ngay từ đầu đã có tâm tư này! Lúc huynh ấy nhìn thấy Phong Cẩn ngồi ở phòng bên cạnh, đã suy nghĩ cẩn thận những chuyện sẽ xảy ra, nên ngay từ đầu đã đem chủ kiến đặt lên người An Á.
Chén trà kia, quả thật không dễ uống như vậy.
Lục hoàng tử nhíu mày lo lắng, «Phong Cẩn dù sao cũng là cửu cấp cường giả, An Á đi lấy đồ trên người hắn, thật sự không thành vấn đề sao?»
«Cửu cấp cường giả thì sao? Ta cũng không phải chưa từng đi ăn trộm.» Nói đến trộm cắp, hai mắt của An Á liền tỏa sáng, vẻ mặt hồng hào, «Tính tình Tô Tất thận trọng như vậy, không phải lúc bị ta trộm đồ cũng không phát hiện ra sao? Lúc trước nếu không phải trên người ta mang theo mùi, nàng làm sao mà tìm ra được.»
Cho nên từ lần đó trở đi, An Á đối với cái mùi đó đặc biệt mẫn cảm, sợ lại một lần nữa rơi vào tay kẻ khác.
Tô Tất cười nói, «Phong Cẩn sau khi lấy được Đoạn hồn thảo, để đề phòng đêm dài lắm mộng, chỉ sợ suốt đêm sẽ để đám cao thủ đem về Nam Lăng quốc. Chúng ta chỉ cần theo dõi bọn họ, sau đó lặng lẽ bám theo triệt tiêu đám cao thủ đó, tuyệt đối không thể có sai sót.»
Đám cao thủ đó sau khi đánh mất Đoạn hồn thảo, nếu thông minh một chút, tất sẽ cao chạy xa bay, ai ngốc thì sẽ trở lại bên người Phong Cẩn tự tìm đường chết.
«Có người đến.» Vệ Lăng Phong thản nhiên nhắc nhở.
Quả nhiên một lát sau, ở chỗ ngoặt truyền đến tiếng bước chân thình thịch, Tô Tất nghe ra đây là tiếng bước chân của ông chủ.
Người đẩy cửa vào quả nhiên là ông chủ buổi đấu giá, trong tay hắn bưng một cái khay phủ lụa, sau khi đặt cái khay lên bàn, hắn liền cung kính đứng sang một bên.
«Ninh vương điện hạ, Vương phi nương nương, đây là mười vạn tiền An thần dược, hai trăm vạn tiền Khủng bố dược, còn có sáu trăm năm mươi vạn lẻ một lượng tiền Mộng diệp dược, cộng thêm một chiếc nhẫn.» Tất cả đều nguyên vẹn đặt trên bàn.
Tô Tất hơi nhíu mày, «Dựa theo quy tắc của buổi đấu giá Lam Nguyệt các ngươi, không phải sẽ lấy mười phần trăm phí thủ tục sao?»
«Phí thủ tục không dám lấy, ba lọ dược này mang đến cho buổi đấu giá danh dự cùng khách nhân, điều đó so với phí thủ tục còn nhiều hơn.» Ông chủ cười đến sung sướng.
«Ngươi hình như còn có một yêu cầu.» Tô Tất xem xét liếc nhìn hắn.
«Vương phi có thể…..sắp xếp cho tiểu nhân gặp vị Dược linh sư kia một lần được không, hoặc giúp tiểu nhân chuyển lời cũng được.»
«A, vị Dược linh sư đó không thích tiếp khách, có chuyện gì, ngươi cứ nói với ta.» Tô Tất không thèm nhìn nụ cười chế giếu của An Á, nói dối không chớp mắt.
«Là như vậy, nếu vị Dược linh sư đó còn có thể cung cấp dược tề, có thể ưu tiên chọn buổi đấu giá Lam Nguyệt được không ạ?» Ông chủ có chút thấp thỏm nói.
Có thể chế được Mộng diệp dược, ít nhất cũng là Dược linh sư cao cấp, những vị Dược linh sư này đều rất kiêu ngạo, tính tình cổ quái, không nên đắc tội. Bọn họ tuy rằng võ công không cao, nhưng chỉ cần xuất ra một lọ dược tề, là có thể triệu tập vô số võ công cường giả vì họ mà bán mạng, thật sự là rất kinh khủng.
«Hóa ra là yêu cầu này a, ta có thể thay vị Dược linh sư kia đáp ứng ngươi, hoàn toàn không thành vấn đề.» Tô Tất cười cười, «Thế nhưng ngươi cũng phải giữ bí mật, không được nói cho người khác biết ba lọ dược này là do chúng ta đưa tới.»
Loại cảm giác đứng sau lưng người khác đúng là rất sung sướng, Tô Tất còn chưa chơi đủ, nàng thật sự chờ mong, lúc Mộ Dung Hinh cùng Phong Cẩn, còn có người thần bí đứng sau lão nhân kia, bọn họ nếu biết ba lọ dược tề này đều do nàng chế ra, không biết sẽ có biểu tình như thế nào.
Lúc Tô Tất vác một bao ngân phiếu từ trong phòng đi ra, tới đại sảnh, lại vừa vặn đụng phải người mà nàng không muốn gặp nhất.
Mộ Dung Hinh, nàng ta sao còn chưa đi?
Đám người Tô Tất lập tức đi ngang qua, coi như không nhìn thấy nàng, thế nhưng Mộ Dung Hinh lại tự mình tìm đến, vênh mặt ưỡn ngực cản đường Tô Tất.
«Ngươi đứng lại!» Mộ Dung Hinh chỉ về phía Tô Tất.
Tô Tất quay đầu, khó hiểu nhìn nàng, «Ngươi gọi ta?» Nàng có thể cảm giác được trên người Mộ Dung Hinh dao động linh lực, có lẽ nàng đã uống Mộng diệp dược, khôi phục lại võ công ban đầu rồi.
Vệ Lăng Phong bất động thanh sắc tiến lên một bước, yên lặng đứng phía sau Tô Tất, mặt hắn tuy rằng có ý cười, nhưng Mộ Dung Hinh vẫn có thể từ đôi mắt lãnh đạm của hắn nhìn ra sự âm lãnh.
Tô Tất cười với Vệ Lăng Phong, hắn cũng quá chuyện bé xé ra to, nàng còn muốn nhân cơ hội này khi dễ Mộ Dung Hinh một chút, hắn sao lại không cho nàng một cơ hôi vậy.
Đối mặt với ánh mắt hàn băng ngàn năm của Vệ Lăng Phong, Mộ Dung Hinh bất giác mà lui về phía sau một bước, thế nhưng nàng nhớ tới con át chủ bài của mình, lại vênh mặt ưỡn ngực tiến lên, lạnh nhạt nói với Vệ Lăng Phong: «Ninh vương điện hạ, đây là ân oán của ta với nàng, hy vọng ngài không nhúng tay vào.»
Tô Tất có chút kinh ngạc với việc Mộ Dung Hinh dám đôi co với Vệ Lăng Phong, nàng rốt cuộc là lấy dũng khí đâu ra?
Khóe miệng Vệ Lăng Phong cong lên một nụ cười, đôi mắt đen láy kiêu ngạo khẽ lóe lên sự tàn độc: «Ân oán của nàng chính là ân oán của bổn vương, bổn vương vì sao không thể nhúng tay vào?» Vệ Lăng Phong dừng lại một chút, đột nhiên nói một câu: «Ngươi là Mộ Dung Hinh đúng không?»
Mộ Dung Hinh không ngờ Ninh vương còn nhớ tên của nàng, vẻ mặt hoàng hốt, sắc mặt hơi đỏ lên, khẽ gật đầu.
Vệ Lăng Phong cười nói: «Mộ Dung Hinh, ngươi còn nhớ lúc bổn vương phế bỏ linh lực của ngươi chứ?»
«Ngươi….muốn gì?» Mộ Dung Hinh không ngờ Ninh vương lại đề cập đến vấn đề này, nàng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Ninh vương, thấy hắn tựa như đang cười, trong lòng liền suy đoán, chẳng lẽ hắn muốn bồi thường? Lúc trong lòng nàng còn đang cảm thấy ngọt ngào, thì một câu nói của Vệ Lăng Phong lại lập tức đẩy nàng rơi xuống vực thẳm.
Bởi vì Vệ Lăng Phong nói, ta có thể phế ngươi một lần, tất có thể phế ngươi lần thứ hai. Cho nên, thừa lúc bổn vương còn xem xét, thì ngươi mau mau cút đi.
Mộ Dung Hinh không ngờ, mình một lòng say mê hắn cuối cùng lại đổi lấy thương tổn như vậy, nàng hai mắt rưng rưng, tràn đầy tơ máu, thẹn quá hóa giận chỉ vào Vệ Lăng Phong, «Ngươi! Ngươi vì cái gì mà dám tổn thương ta! Ta làm tất cả đều là vì ngươi mà!»
Khóe môi Vệ Lăng Phong như có như không mà cong lên một nụ cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực, tựa như người Mộ Dung Hinh đang khiển trách không chút liên quan tới hắn.
«Được, được lắm! Ngươi đã vô tình như vậy, ta đây cũng sẽ không nương tay nữa! Hừ, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận cả đời!» Đáy mắt Mộ Dung Hinh hiện lên sự độc ác trước nay chưa từng có.
Nếu nàng đã không chiếm được, vậy thì, nữ nhân khác cũng đừng hòng chiếm được, nàng nhất định sẽ hủy diệt hắn!
«Mộ Dung Hinh, khẩu khí của ngươi cũng thật lớn a, khiến hắn hối hận cả đời, chỉ bằng ngươi sao?» Tô Tất cười ra tiếng, đáy mắt hiện lên sự trào phúng, «Ngươi hình như hơi coi trọng bản thân rồi? Ngươi cho rằng ngươi là ai?»
Nàng ta nếu đối phó với Vệ Lăng Phong, tuyệt đối là kiến càng lay cổ thụ, lấy trứng mà chọi đá.
Tô Tất biết rõ điểm này, nên muốn chọc giận Mộ Dung Hinh, khiến nàng phải rút ra con át chủ bài, thế lực ở ngoài sáng, dù sao cũng khiến người ta yên tâm hơn một chút.
Mộ Dung Hinh nào biết Tô Tất cố tình chọc giận nàng?
Mộ Dung Hinh cũng cười, đó là một nụ cười băng lãnh mang theo thù hận đến tận cùng, «Đúng, Ninh vương cao cao tại thượng, ta không làm gì được, thế nhưng Mộ Dung phủ chúng ta lại có thể. Vệ Lăng Phong, ngươi cho rằng ngươi là thiên hạ đệ nhất sao? Ngươi cho rằng sư phụ ngươi là Lam Hải đại sư, thì ngươi có thể vô tư mà sống sao? Ha ha ha – các ngươi vui mừng quá sớm rồi! Các ngươi có lẽ không biết, lão tổ tông nhà chúng ta nay đã là tiên thiên cường giả rồi!»
Hóa ra là chuyện này….Còn tưởng là bí mật gì. Tô Tất cùng Vệ Lăng Phong liếc nhau, trong mắt đối phương đều thấy được vẻ buồn cười. Giọng nói sắc bén của Mộ Dung Hinh vang lên, đánh thức tiểu tuyết hồ đang nằm trong ngực Tô Tất, nó ló đầu ra, không vui mà nhìn Mộ Dung Hinh, hướng nàng kêu lên hai tiếng, cảnh cáo nàng đừng nên quấy rầy mộng đẹp của nó.
Bị Vệ Lăng Phong khinh thường thì thôi, hiện tại ngay cả một con vật cũng dám khinh thường nàng!
Mộ Dung Hinh tức đến hai mắt đỏ rực, giơ tay đánh một chưởng về phía tiểu tuyết hồ, «Chết đi!»
Tô Tất thật ra rất muốn nhắc nhở nàng một tiếng, lão tổ tông kiêu ngạo vất vả lắm mới đột phá được tầng tiên thiên nhà ngươi, ở trước mặt tiểu tuyết hồ cũng chỉ như chuột nhìn thấy mèo mà thôi.
Mộ Dung Hinh dám động thủ với tiểu tuyết hồ? Nàng có phải chán sống hay không a?
Tiểu tuyết hồ cũng không phải loại lương thiện, móng vuốt trên chân nó không chút do dự xẹt qua khuôn mặt tuyết trắng của Mộ Dung Hinh
/126
|