Đột nhiên, Phong Hận Thiên thu hồi linh lực, đứng thẳng người lên, nói với Phong Cẩn: «Thất Sắc Hoa cùng Hắc Trà Hoa nhất định phải hái. Dưới đó cũng không phải vực thẳm, đi thôi.» Vừa dứt lời, Phong Hận Thiên nắm lấy Phong Cẩn, như đại bàng giương cánh, nhảy vào màn sương mờ mịt. Hôm nay bọn họ lên núi là để hái Thất Sắc Hoa cùng Hắc Trà Hoa, trên đường chợt gặp Bạch Thương Vân, gặp phải kẻ thù nên mới ra tay, trì hoãn thời gian. Lại nói đến Tô Tất và Vệ Lăng Phong ở dưới vách núi, hai người bọn họ sau khi nghe được đoạn đối thoại của Phong Hận Thiên và Phong Cẩn, mày liền nhíu lại, Tô Tất lại lôi huyền thiết chủy thủ ra, đem Thất Sắc Hoa và Hắc Trà Hoa vướng víu nhét vào trong ngoại bào. Ở phía dưới sương cũng tan đi không ít, lại không có chỗ nào có thể trốn, Tô Tất vốn muốn trốn sau vùng đất bằng, nhưng đã không kịp nữa rồi, nàng chợt thấy thân mình bị siết chặt, eo bị Vệ Lăng Phong ôm lấy, sau đó hai người song song nhảy vào suối nước nóng, yên lặng chìm xuống dưới, không nổi lên dù chỉ một chút bọt nước. Tiếng động lúc hai người chìm xuống nước rất nhỏ, lại có hơi nước bốc lên từ suối che lấp, nên lúc Phong Hận Thiên xuống dưới, không phát hiện ra một chút vết tích nào của bọn họ. Phong Hận Thiên mặc dù chưa tận mắt nhìn thấy Thất Sắc Hoa cùng Hắc Trà Hoa, thế nhưng trong tay hắn có bức tranh Phong Linh tự tay vẽ, hơn nữa chỉ cần tìm được một loại, là sẽ có thể tìm được loại kia, hắn thấy, đây cũng không phải là chuyện khó khăn lắm. Vì thế, Phong Hận Thiên và Phong Cẩn chia nhau ra tìm kiếm, một người tìm phía đông, một người tìm phía tây, hai hướng tìm kiếm đều gần với trung tâm. Tô Tất và Vệ Lăng Phong núp dưới suối, ngừng thở, lẳng lặng chờ Phong Hận Thiên rời đi, thế nhưng chờ mãi chờ mãi, bọn họ vẫn không có ý định rời đi. Hai người tìm từ hai bên rồi tiến dần vào trung tâm, cuối cùng cùng dừng lại trước một tảng đã lớn. Mà không may là, chỗ trốn của Vệ Lăng Phong và Tô Tất, lại ngay giữa trung tâm, sát cạnh tảng đá đó. «Sư phụ, ở đây không có thảo dược mà Linh nhi nói, khụ khụ, người cảm thấy, có thể là nàng nhớ nhầm hay không?» Phong Cẩn ôm bụng, vừa ho khan vừa nhíu mày nói. Vừa rồi bị nữ thần lực đó đánh đến nôn ra máu, thiếu chút nữa đã hư thoát*, may mà trước khi đến Đông Vân quốc, muội muội đã tặng hắn thần dược chữa thương, nên trong một thời gian ngắn mới khôi phục được phân nữa, nếu không hiện tại ngay cả đi cũng không đi được. (*) Hư thoát: Chảy quá nhiều máu dẫn đến hạ đường huyết. Nhớ lại nữ vương mạnh mẽ ấy, lại nghĩ đến Tô Tất! Phong Cẩn nghiến răng kẽo kẹt. Nếu không phải đúng thời khắc mấu chốt, Vệ Lăng Phong và Tô Tất nhảy ra, sư phụ đã có thể bức Bạch Thương Vân tự sát, bọn họ sao có thể thua như vậy, hắn sao có thể thê thảm như thế? Phong Cẩn oán hận siết chặt tay, lẩm bẩm: Vệ Lăng Phong, Tô Tất, các ngươi có bản lĩnh thì đừng trốn, nói cách khác….Có trốn cũng vô ích. Phong Cẩn đứng ngay cạnh con suối. Nếu hắn nhìn xuống, nước suối lại treo veo có thể nhìn thấy đáy, hắn hẳn sẽ phát hiện thân ảnh của Vệ Lăng Phong và Tô Tất, chỉ tiếc lần này ngay cả ông trời cũng không giúp hắn. Phong Hận Thiên nghe thấy tiếng mắng của Phong Cẩn, hừ lạnh nói, «Yên tâm đi, ngươi ngàn dặm truyền tin mời vi sư đến đây, vi sư sẽ thuận tay diệt Tô Tất kia giúp ngươi, thế nhưng việc quan trọng nhất vẫn là tìm Thất Sắc Hoa cùng Hắc Trà Hoa, mau tìm đi.» Thất Sắc Hoa là một trong những dược liệu chính của Thanh Tỉnh dược tề, mà Hắc Trà Hoa……là chất độc không thể thiếu trong việc luyện độc của hắn, hắn tin rằng, chỉ cần tìm được Hắc Trà Hoa, về sau độc hắn luyện ra sẽ không ai địch nổi. Chỉ tiếc hai bụi hoa kia đã sớm bị Tô Tất lấy đi, cho dù bọn họ có tìm đến tối, cùng không thể tìm được một cây. Thế nhưng, nhịn thở dưới nước lâu như vậy, Tô Tất đã sắp không kiên trì được nữa, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng. «Sao có thể như vậy! Linh nhi nói lúc trước nàng đã thấy qua, chính là mọc ở đây a!» Phong Hận Thiên cầm hòn đá trong tay hung hăn ném xuống suối. Hắn là tiên thiên cường giả, lại đang trong cơn phẫn nộ, nên bất tri bất giác mà tăng thêm lực đạo. Hòn đá sau khi ném vào trong suối, nhất thời khiến cho bọt nước văng tung tóe, sóng dâng lên đánh oạp vào bờ. Dưới suối không như trên bờ, nhiệt độ khá cao, hai người bọn họ vừa nhịn thở, lại vừa phải vận linh lực chống lại khí nóng, hòn đá vừa rơi xuống nước, nhất thời cảm thấy nước nóng từ bốn phương tám hướng đều xộc vào trong mũi. Phổi Tô Tất đã cạn sạch không khí, nhịn thở đã tới cực hạn, nàng cảm thấy phổi bị nén đến muốn nổ tung. Biết rõ bốn phía đều là nước, nhưng vẫn không tự chủ mà muốn há miệng ra hô hấp. Nhưng lúc này, một bóng đen đột nhiên kéo nàng vào lòng, tay giữ chặt lấy gáy nàng, môi nàng bị một đôi môi mềm mại che phủ, chiếc lưỡi linh hoạt tiến đến thăm dò, bá đạo tách răng nàng ra, một luồng khí nhanh chóng từ bên kia truyền đến. Dưới đáy nước hai người ngọt ngào dây dưa, truyền khí cho nhau, mà trên bờ, Phong Hận Thiên cùng Phong Cẩn sắc mặt lại tái mét, bọn họ tìm xung quanh một lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy Thất Sắc Hoa cùng Hắc Trà Hoa, cuối cùng, hai người đành phải ôm hận mà rời đi. Chờ đến lúc bọn họ đi xa rồi, Vệ Lăng Phong mới buông môi Tô Tất ra, ôm nàng chậm rãi bơi lên bờ. Hai người ghé vào bờ thở dốc, nghiêng người đối mặt với nhau, sau đó cùng mỉm cười. «Ta sẽ bảo vệ nàng.» Vệ Lăng Phong thu lại nụ cười, yên lặng nhìn Tô Tất, «Ta sẽ khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn, không ngừng trở nên mạnh mẽ, để Phong Hận Thiên phải phủ phục dưới chân ta, để nàng không cần phải trốn tránh như hiện tại nữa.» Tô Tất chậm rãi cười với hắn, «Ừ, ta tin chàng.» Nàng cũng muốn trở nên mạnh mẽ, đủ mạnh mẽ để bảo vệ những người nàng muốn bảo vệ. Trong lòng hai người thầm hạ quyết định. Sợ bọn họ quay lại, Tô Tất và Vệ Lăng Phong không ở lại lâu nữa, bọn họ cùng cưỡi một ngựa, nhanh chóng trở về Ninh vương phủ. Dọc đường, quần áo của bọn họ đã dùng linh lực hong khô, nhưng vẫn hơi nhăn nhúm, không chỉnh tề. Thế nên lúc bước vào Ninh vương phủ, bị An Á bắt gặp, hung hăng mà chế nhạo. «Các ngươi vừa đi đâu về vậy? Không phải là vừa rớt xuống sông đấy chứ?» Trên bộ quần áo màu trắng của Tô Tất vẫn còn dính chút bùn. Tô Tất thấy vẻ mặt An Á sau khi nhìn Vệ Lăng Phong, muốn nói lại thôi, liền biết nàng có chuyện muốn nói với mình, liền cười nhìn An Á, sau đó nói với Vệ Lăng Phong, «Ta đi tắm đã, chàng dùng bữa trước đi.» Vệ Lăng Phong nhẹ nhàng cười, «Ta chờ nàng cùng ăn.» Tô Tất gật đầu, sánh vai đi cùng An Á. Sau khi tới phòng tắm, bảo hạ nhân lui ra, lúc này Tô Tất mới hỏi nàng, «Lời giấu trong bụng giờ ngươi có thể nói ra rồi chứ?» «Ta thực tò mò, trên đời này còn có chuyện gì có thể giấu ngươi nữa không?» An Á dùng tay vớt nước trong bồn, nhìn chúng chậm rãi từ trong tay chảy xuống, sau đó mới ngẩng đầu lên nói với Tô Tất, «Hôm nay sau khi các ngươi rời đi, ta đã theo dõi Nhiếp Thanh Nhiên.» Lúc này Tô Tất mới nhớ ra, hôm nay gặp Nhiếp Thanh Nhiên trước cổng Ninh vương phủ, nàng vốn muốn mời hắn vào nhà, nhưng lại bị sự xuất hiện của Vệ Lăng Phong cắt ngang, sau đó thúc ngựa chạy như điên với Vệ Lăng Phong, rồi lại xảy ra bao nhiêu là chuyện. Vì xảy ra quá nhiều chuyện, nên nàng cũng quên mất Nhiếp Thanh Nhiên. Tô Tất chậm rãi chải mái tóc bóng mượt trong nước, khóe miệng cong lên một nụ cười yếu ớt, «Ngươi phát hiện ra bí mật của Nhiếp Thanh Nhiên sao?» An Á cầm lấy lược trong tay nàng, giúp nàng chải, chậm rãi nói, «Bí mật thì không phải, nhưng không thể nói trước mặt Vệ Lăng Phong, nếu không hắn nhất định sẽ nổi máu ghen. Thật ra, ta cảm thấy Nhiếp Thanh Nhiên đối xử với ngươi rất tốt…..» «Nói đi, ngươi rốt cuộc đã phát hiện ra cái gì.» Tô Tất vớt một cánh hoa lên đặt vào trong tay, xếp thành một bức vẽ. «Còn nhớ lão giả hắc bào không? Chính là người mua Khủng bố dược tề tại buổi đấu giá đấy. Nhiếp Thanh Nhiên sau khi biết ngươi bị bắt, liền nhanh chóng tra ra manh mối của lão, nên hắn tự mình đuổi theo, vất vả đuổi đến nơi, lại phát hiện ngươi đã được thả, thế nhưng nhìn qua thì thấy hắn cũng không có ý định nói cho ngươi biết, nếu không phải ta theo dõi hắn, cũng không phát hiện ra hắn đã làm giúp ngươi việc này.» Tô Tất chậm rãi nói: «Trong một thời gian ngắn như vậy đã tra ra manh mối của lão giả hắc bào, xem ra thế lực của Nhiếp Thanh Nhiên ở kinh thành là không thể khinh thường.» Ngay cả Vệ Nghiêm cũng để mất dấu, Túy Tình Lâu thu thập tin tức tình báo, nhưng cũng không thể tra ra một chút tung tích của hắn. An Á nhịn không được mà bênh vực Nhiếp Thanh Nhiên, «Tô Tất, ngươi…..Nhiếp Thanh Nhiên vì người mà đuổi theo lão giả hắc bào đó một ngày một đêm, mà ngươi sau khi biết chuyện, lại chỉ quan tâm đến thế lực bí mật của hắn? Nói cách khác, Nhiếp Thanh Nhiên hắn thà để lộ thế lực của mình cũng nhất định phải cứu ngươi ra, vậy mà ngươi…..có phải quá vô tình rồi hay không?» Mặc dù tình cảm của Nhiếp Thanh Nhiên đối với Tô Tất rất thần bí, thần bí đến mức khiến người ta khó mà nắm bắt được, thế nhưng An Á lại tin rằng, hắn không những không hại Tô Tất, ngược lại sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng. «An Á, ta vô tình, vô lương tâm, ta âm hiểm, giả dối, thế nhưng không như vậy thì ta có thể như thế nào?» Tô Tất chậm rãi thở dài, nàng không thể cho người khác dù chỉ một tia hy vọng, nàng nói, «Từ hôm nay trở đi, trong lòng ta chỉ có một mình Vệ Lăng Phong, chúng ta đã hứa sẽ vĩnh viễn không phản bội nhau, một đời một kiếp một đôi.» «Các ngươi –» An Á biết tình trạng của Tô Tất và Vệ Lăng Phong, biết bọn họ vẫn chưa chân chính ở cùng một chỗ, nên nàng mới cảm thấy Nhiếp Thanh Nhiên vẫn còn một cơ hội. «Hôm nay, chúng ta đã nói ra tất cả rồi.» Tô Tất dựa vào tường đá bạch ngọc ở phía sau, đáy mắt trong như suối, sáng lấp lánh, «Ta một mực tìm kiếm người đó, nhiều năm như vậy, gần như đã tìm khắp thế giới, nhưng vẫn không thể tìm được, cho đến khi gặp được Vệ Lăng Phong. Mấy ngày nay từng động tác nhỏ của hắn ta đều để vào trong mắt, hơn nữa, hắn còn khiến có tim ta loạn nhịp, cho nên, hắn chính là người đó. Ta muốn trân trọng hắn, không muốn để một chút hiểu lầm nào có cơ hội xen vào.» Tình yêu của nàng rất thuần túy, rất ích kỷ, cũng rất dứt khoát, nàng không muốn bị người khác quấy rầy, không muốn hiểu lầm chồng chất, nên nàng nhát định phải tiêu diệt toàn bộ ngọn nguồn của sự hiểu lầm, tự phát tự giác. An Á nhìn nàng, thấy sự kiên định trong đáy mắt của nàng, đáy lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác bất an. Sự kiên định của Tô Tất khiến nàng cảm thấy chấn động, tình yêu thực sự có thể thuần túy như vậy sao? Với thân phận của Vệ Lăng Phong, hắn thật sự sẽ cho nàng cái gọi là ‘một đời một kiếp một đôi’ sao? Hắn rất có thể sẽ là đế vương, đế vương sao có thể không có tam cung lục viện? Tình yêu của Tô Tất thuần túy như vậy, nhưng sự thuần túy của tình yêu cũng rất khó bảo trì, nếu có một ngày Vệ Lăng Phong bị hoàn cảnh bắt buộc phải lấy thêm người khác, Tô Tất…..phải làm sao bây giờ? Nàng phải lựa chọn như thế nào đây? Đáy lòng An Á tê dại, không dám nghĩ nữa. Nàng không ngừng tự an ủi chính mình, không sao đâu, hai người bọn họ đều mạnh mẽ như vậy, ai có thể bức ép bọn họ được chứ? Ai lại dám bức ép bọn họ? Ai lại đi bức ép bọn họ được? Thế nhưng, càng an ủi mình như vậy, sự bất an kia lại càng tăng thêm…. Lúc Tô Tất tắm rửa xong đi ra, phát hiện Tiểu Liên đứng bên ngoài phòng tắm, nha hoàn bên người của nàng, cũng là nha hoàn luôn bị nàng xem nhẹ. Tiểu Liên thật sự là quá mức bình thường, ngũ quan bình thường, năng lực bình thường, đứng trong đám người tuyệt đối không thể tìm ra. Thế nhưng, vận khí của nàng dường như không tồi, có thể được sắp xếp hầu hạ bên người vương phi. «Vương phi, vương gia dặn, chờ người tắm xong lập tức ra tiền sảnh.» Tiểu Liên cung kính nói. Tô Tất gật gật đầu, sánh vai An Á đi về tiền sảnh. Đi qua một đường mòn lát đá, qua một hòn núi giả, qua một chiếc hồ nhỏ hình lưỡi liềm, rồi tới tiền sảnh. Vừa vào, Tô Tất nhìn thấy một thân hình nho nhỏ đoan chính ngồi trên chiếc ghế tử đàn, bóng dáng rất quen thuộc. Hắn nghe thấy động tĩnh, chậm rãi xoay người. Khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, hai mắt sáng như sao, mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhạt gắt gao mím lại thành một đường chỉ. Thế nhưng lúc nhìn thấy Tô Tất, khuôn mặt lãnh liệt như băng tuyết lập tức sáng lên rực rỡ như hoa đào tháng ba. «Tỷ tỷ –» Biểu tình không còn nghiêm túc đoan chính nữa, hắn nhào về phía Tô Tất, bàn tay như búp sen ôm chặt lấy nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong lòng nàng nũng nịu cọ tới cọ lui. Tô Tất xoa xoa đầu hắn, cười cười, «Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây vậy? Lam Hải đại sư đồng ý sao?» Lam Hải đại sư sợ sự xuất hiện của nàng quấy rầy Tô Niệm, nên mới giao ước với nàng, nửa năm mới cho gặp mặt một lần. Hiện giờ bấm ngón tay tính toán, chẳng phải vừa đúng nửa năm sao? «Vâng! Là sư phụ phái đệ tới. Tỷ tỷ, nửa năm này, đệ rất nhớ tỷ –» Hắn chu chu môi. Vệ Lăng Phong chậm rãi uống trà, trong lòng không khỏi thở dài. Vừa rồi ngồi cùng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Niệm lạnh đến mức có thể đóng băng, nghiêm túc như một lão già, thế nhưng Tô Tất vừa đến, lập tức lộ ra nguyên hình, cười như một đứa nhỏ chín tuổi, đơn thuần vô tội. Tô Tất nắm được điểm mấu chốt trong lời của hắn, hỏi, «Lam Hải đại sư phái đệ tới?» Nói vậy, cũng không phải chỉ đơn giản là để tỷ đệ họ sum vầy. Tiểu Tô Niệm giống như lúc này mới nhớ ra nhiệm vụ của mình, gõ gõ đầu, nghiêm mặt nói, «Sư phụ mời tỷ tỷ đến giúp. Cháu gái của bằng hữu sư phụ trúng độc, sư phụ nói trên đời này, chỉ có mình tỷ tỷ mới có thể giải, nên liền phái đệ tới.» Người có thể được Lam Hải đại sư xưng là bằng hữu, không nhiều. «Nếu đã vậy thì không nên trì hoãn nữa, lên đường càng sớm càng tốt.» Thế nhưng trước khi đi, Tô Tất vào phòng thí nghiệm, lấy một ít dược tề, nghĩ nghĩ một chút, lại lấy một đóa Hắc Trà Hoa, bỏ vào một cái lọ, làm vậy để tránh hơi nước làm yếu đi dược hiệu. Sau khi đem lọ bỏ vào hòm thuốc, Tô Tất liền cùng Vệ Lăng Phong rời đi. Lúc ở trên xe ngựa, Tô Tất hỏi: «Tiểu Niệm có thấy mặt người bị thương không?» Tiểu Niệm gật gật đầu, «Có, vị tiểu thư kia hình như lớn hơn Tiểu Niệm một chút, sư phụ khen nàng lớn lên rất xinh đẹp, thế nhưng Tiểu Niệm thấy vẫn không đẹp bằng tỷ tỷ.» Tiểu tử kia nhấn mạnh một câu, rồi tiếp tục nói, «Bên người nàng còn có một lão gia gia gầy, râu tóc bạc trắng, lão thoạt nhìn hiền lành hơn sư phụ, còn nữa, lão rất thích lấy tay vuốt râu.» Dựa theo miêu tả của Tiểu Niệm, Tô Tất không khỏi nhớ tới hai ông cháu gặp phải lúc chiều, nàng hít một hơi, không phải khéo như vậy chứ? Thế nhưng, không khéo sao thành văn? Người trúng độc thật sự là vị tiểu cô nương nọ. Lúc này nàng đang nằm trên giường, đến gần nhìn, mới phát hiện sắc mặt của nàng tái nhợt, khóe môi trào ra một chút bọt mép, môi hanh khô nứt nẻ, trên mặt nàng bị một tầng hắc khí mơ hồ bao phủ. Cho dù đang mê man nhưng hình như nàng vẫn không an ổn, như gặp ác mộng, thống khổ nhíu mày. Bạch Thương Vân sau khi nhìn thấy Tô Tất, không khỏi cả kinh, quay đầu lại nhìn Lam Hải đại sư, «Người mà ngươi cam đoan sẽ chữa khỏi cho Linh nhi, chính là vị tiểu cô nương này?» Không phải hắn khinh thường Tô Tất, cũng không phải hắn không tin nàng, thế nhưng một tiểu cô nương như nàng, y thuật có thể được bao nhiêu chứ? Cho dù nàng có bắt đầu học từ trong bụng mẹ, cũng bất quá chỉ mới mười mấy năm. Độc mà Linh nhu trúng cũng không phải loại bình thường, mà là độc về phương diện dược tề học, không phải y thuật bình thường có thể giải được. Lam Hải đại sư thản nhiên liếc mắt nhìn Bạch Thương Vân, nói với Tô Tất, «Hắn chính là tác giả của bức họa kia.» Nghe xong một câu này, Bạch Thương Vân hồ đồ không hiểu, nhưng Tô Tất lại như bừng tỉnh hiểu ra. Lần đầu tiên nàng gặp Lam Hải đại sư, trên đường vào đã nhìn thấy một bức tranh, nàng từ bức tranh kia mơ hồ nhìn ra được một tia linh lực dao động, nàng thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của tiên thiên cường giả để lại, chỉ cần lĩnh hội được ý cảnh trong bức tranh kia, đột phá tiên thiên chỉ là vấn đề về thời gian. Lúc ấy, nàng dùng vài đề toán để đổi lấy bức họa kia, về sau nàng thường xuyên dừng chân lại thưởng thức, bức họa này đối với linh lực tu luyện của nàng quả nhiên rất có ích. Nàng còn nhớ Lam Hải đại sư từng nói, bức họa kia là bằng hữu hắn tặng, không ngờ lại là Bạch tiền bối, Bạch Thương Vân trước mặt đây. Tô Tất nhìn Bạch Thương Vân cười, «Tiền bối, đa tạ bức tranh của người, khiến tu luyện của ta có thể tăng thêm vài năm, người yên tâm, ta nhất định sẽ tận tâm cứu chữa cho Linh nhi.» «Thế nhưng……ngươi nhỏ tuổi như vậy.» Bạch Thương Vân có chút khó tin. Lam Hải đại sư liếc mắt nhìn hắn, kiêu ngạo nói, «Tuổi còn nhỏ thì sao? Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi sao, sống mấy trăm năm, nghiên cứu mấy trăm năm, đến bây giờ về mặt dược tề học vẫn chỉ là kẻ vô tích sự, ngay cả thử nghiệm Dược linh sư trung cấp cũng không qua được.» Đối mặt với sự hà khắc cùng khinh bỉ của Lam Hải đại sư, Bạch tiền bối chỉ liên tục cười khổ, một câu cũng không phản bác lại. Lam Hải đại sư nói rất đúng, hắn nghiên cứu mấy trăm năm ngay cả Dược linh sư trung cấp cũng không qua được, cũng bởi thế, nên hắn mới cảm thấy Tô Tất tuổi nhỏ vậy không có khả năng cứu được Linh nhi. Bạch Thương Vân tiền bối nói, «Ai, nếu ta cố gắng thêm một chút, đạt tới trình độ Dược linh sư cao cấp, thì có thể cứu được Linh nhi rồi.» «Không có thiên phú thì cố gắng để làm cái gì?» Lam Hải đại sư không chút khách khí cắt ngang lời hắn, hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Tô Tất nói, «Người có thiên phú chân chính, cho dù không cố gắng, vẫn có thể thăng cấp như ăn cơm.» Tô Tất nghe vậy, không khỏi cười khổ, «Lam Hải đại sư, cái gì mà thăng cấp như ăn cơm? Nào có đơn giản như vậy.» «Đối với ngươi mà nói, Dược linh sư không phải cũng giống như ăn cơm sao? Trong vòng mười ngày đã trực tiếp từ sơ cấp lên tới cao cấp. Nếu so sánh ngươi với lão nhân này, hắn nghiên cứu mấy trăm năm vẫn chỉ dậm chân tại chỗ bên mép Dược linh sư trung cấp, không lên nổi, ngươi nói có đáng thương không chứ.» Tô Tất còn chưa trả lời, đã thấy Bạch Thương Vân giống như dưới chân bị bỏng nhảy dựng lên, dùng ánh mắt nhìn thấy quỷ nhìn Tô Tất, giọng nói có chút run run: «Nàng, nàng trong vòng mười ngày đã từ Dược linh sư sơ cấp lên tới Dược linh sư cao cấp?» Lam Hải đại sư dùng vẻ mặt ‘Thế nào, ngươi ý kiến sao?’ nhìn hắn. «Ha ha ha – rất buồn cười, thực sự là chuyện buồn cười nhất thế gian, trong vòng mười ngày từ sơ cấp lên đến cao cấp? Truyện cười như vậy mà ngươi cũng dám nói ra sao? Ha ha ha –» Bạch Thương Vân vỗ vai Lam Hải đại sư, cười đến đau cả bụng. Thế nhưng những người có mặt ở đó, Lam Hải đại sư, Tô Tất, Vệ Lăng Phong, còn có Tô Niệm, đều dùng ánh mắt nhìn người ngốc nhìn Bạch Thương Vân – tiên thiên cường giả mà người người kính sợ.
/126
|