Nữ tử y phục lụa vàng lạnh lùng trừng mắt liếc Thập Thất, mở miệng nói: "Bổn cung nói chuyện đâu đến lượt ngươi chen miệng vào, vả miệng!"Lời truyền ra, cung nữ phía sau nữ tử y phục vàng đi tới trước mặt Thập Thất, giơ bàn tay lên liền tát bốp bốp hai cái ở trên mặt Thập Thất.Tiếng vang thanh thúy đột ngột phá tan bầu không khí yên tĩnh trong đại điện.Thập Thất rốt cuộc đã ý thức được mình lỡ miệng nói sai rồi, nhưng đã muộn, hai má cũng nhanh chóng sưng đỏ lên.Nàng run rẩy cánh môi liếc mắt nhìn chủ tử nhà mình, lại thấy chủ tử ngay cả thoáng nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn bên cạnh mình một cái.Trước khi đến đây, tiểu thư đã căn dặn nàng đừng nên mở miệng nói năng lung tung, lúc này thầm nói một câu, báo ứng đã tới rồi.Nguyệt Trì Lạc nhíu mày thản nhiên lướt qua nữ tử mặc y phục lụa vàng kia, lại thấy người nọ đang hả hê trừng mắt nhìn nàng.Nguyệt Trì Lạc cười một tiếng, "Nếu thế, vậy thì lấy cờ đến đây đi, có điều. . . . . ."Giọng nói ngừng một chút, Nguyệt Trì Lạc nhìn về phía hoàng hậu đang xem kịch vui, mở miệng nói: "Nếu như ta thắng, ta muốn xin hoàng hậu nương nương một món đồ, không biết hoàng hậu nương nương. . . . . ."Nguyệt Trì Lạc cau mày, có chút khó xử chờ hoàng hậu quyết định.Hoàng hậu khoát khoát tay, không để tâm lắm lời của nàng, cười nói: "Ngươi thắng, muốn cái gì Bổn cung cấp cái đó."Lời này vừa ra miệng, lập tức đổi lấy sự phản đối của mấy vị phi tử ở dưới, hoàng hậu quét mắt một cái, lạnh lùng nói: "Gấp cái gì, Bổn cung tự có chừng mực."Tống Chỉ Thi có chút kinh ngạc liếc nhìn Nguyệt Trì Lạc, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.Người Đế Đô đều biết, thái tử phi đương triều cầm kỳ thư họa luôn tự đắc tinh thông, tài đánh cờ đó loại tầm thường có thể so đo hay sao?
/364
|