Khí trời sáng sủa, ánh nắng mặt trời rực rỡ.Một ngày nọ, có người phụ nữ nào đó chợt nhớ đến một vấn đề của mình bị cho qua một bên đã lâu, vì vậy bèn hỏi một người đàn ông nào đó: "Anh xuyên qua như thế nào? Rốt cuộc là ai giúp cho anh? Còn nữa, anh đi rồi, nước Đông Phương ai làm chủ? Anh trăm cay ngàn đắng gầy dựng giang sơn rồi cứ bỏ đi như vậy, anh không phải cảm thấy đáng tiếc sao?"Mà người đàn ông đang ngồi ở trước máy vi tính làm việc chỉ nhíu nhíu mày, không để tâm đáp: "Anh chỉ mang theo bản thân mình xuyên qua, điểm này em đã nghiệm chứng rồi, về phần nước Đông Phương thì. . . . . . Đó vốn là vì em mà đánh, không có em cần giang sơn có ích lợi gì? . . . . . . A Lạc, em phải biết điều này, giang sơn dù có như tranh vẽ, đối với anh cũng không bằng một tiếng cười ngây ngô của em."Người phụ nữ nào đó nghe xong, lập tức vui mừng nhướng đuôi chân mày, không nhịn được hung hăng hôn vào đôi môi người đàn ông nào đó một cái thật mạnh."Anh vẫn chưa nói, rốt cuộc là ai giúp anh hả?"Người đàn ông nào đó suy nghĩ một chút, đôi con ngươi xinh đẹp màu tro lạnh mang theo ý cười thản nhiên: "Nam Cung Dạ!""Nam Cung Dạ?" Người phụ nữ cau mày, nghi ngờ không hiểu nói: "Hắn có bản lãnh lớn như vậy sao? Hơn nữa hắn làm sao có thể đồng ý giúp anh?"Người đàn ông bắt đầu nhớ lại tình huống lúc đó, đuôi lông mày không nhịn được nhíu nhíu hai cái, nhưng vẫn thành thành thật thật kể lại tình huống lúc đó ột người phụ nữ nghe.Tình huống lúc đó là thế này, khi tất cả mọi người còn đang khiếp sợ với nội dung trên phong thư của Nguyệt Trì Lạc, thì Nam Cung Dạ dáng vẻ ung dung xuất hiện, hắn chỉ vào Đông Phương Tuyết nói: "Ta tới giúp hắn!"Đông Phương Tuyết nhíu lông mày, lạnh lùng hỏi: "Giúp như thế nào?""Ta là Vô Bi một Tu Đạo Giả duy nhất ở Đại Lục, ngoại trừ ta ra không ai có thể giúp ngươi, hơn nữa. . . . . ." Nam Cung Dạ cảm thấy hứng thú cười cười: "Ta cũng chính là được xuyên qua, cùng một thế giới với thê tử ngươi xuyên đến đây, muốn gặp lại nàng lần nữa, ngươi ngoại trừ tin ta không có con đường thứ hai để đi."Đông Phương Tuyết nhìn hắn, đôi môi mím lại thật chặt không nói lời nào.Nam Cung Dạ còn nói: "Ở đây bốn năm, bên kia chỉ có một năm, đừng vội, ta cho ngươi thời gian từ từ cân nhắc, có điều, ta cần phải nhắc nhở ngươi, lão bà ngươi. . . . . . Cũng chính là thê tử ngươi, dung mạo nàng ở bên kia có thể thay đổi khác nhau trời vực với bên này, ngươi cần phải suy nghĩ cho thật kỹ, không được để quá lâu, đợi đến khi ngươi qua tới thì nàng đã là thê tử của người khác rồi. Ngươi nên biết, tốc độ phụ nữ thay lòng đổi dạ cũng nhanh giống như trở mặt vậy." (chậc chậc, tên NCD này nói gì thế nhỉ, sao đúng gê đi ha ha)
/364
|