Thường ngày, dù thế nào đi nữa Đông Phương Tuyết cũng sẽ tự mình làm bữa ăn sáng cho cô rồi mới đi.Hôm nay, hắn chưa nói gì đã bỏ đi rồi.Không nghĩ thêm nhiều, thay đổi bộ quần áo, Nguyệt Trì Lạc chỉ mua vài thứ này nọ mang đến một chỗ ở riêng cho sư huynh.Trước đây, ngoại trừ A Dạ và ông nội quan tâm cô ra, đồng thời có quan hệ tốt với cô nhất có lẽ cũng chỉ có người sư huynh này.Hôm nay sư huynh gặp nạn, tuy rằng hiện tại Nguyệt Trì Lạc không giúp gì được cho hắn, nhưng cũng có thể tìm cho hắn một chỗ ở tốt để lánh nạn.Đưa vài món đồ cho sư huynh, rồi dặn dò mấy câu, sau đó Nguyệt Trì Lạc đi đến sảnh lớn Lạc Tinh.Ngồi trong xe taxi, Nguyệt Trì Lạc còn chưa kịp bước xuống thì nhìn thấy A Tuyết cùng một người phụ nữ vừa đúng lúc lên xe, Nguyệt Trì Lạc xuống xe định đuổi theo, nhưng cô đi chưa được hai bước chiếc xe đó đã khởi động chạy đi mất.Nguyệt Trì Lạc vô cùng tức giận, có phần uất ức, nhưng lại không biết nên làm thế nào."Tiểu thư, cô vẫn chưa thanh toán tiền đấy." Tài xế xe taxi quay xe ngược lại, hỏi có chút nóng nảy.Vừa rồi xuống xe quá nhanh, vẫn chưa kịp trả tiền.Cười khổ một tiếng, Nguyệt Trì Lạc lấy tiền thanh toán tiền xe.Sau đó, tìm một quán cà phê ở đối diện công ty, lúc này mới lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Đông Phương Tuyết."Anh đang ở đâu?" Điện thoại vừa được nối, Nguyệt Trì Lạc liền đi thẳng vào vấn đề.Đầu bên kia ngập ngừng một chút, tiếp theo chính là một giọng nữ ưu nhã: "Tổng giám đốc đi họp rồi."Ầm vang một tiếng, Nguyệt Trì Lạc có cảm giác như bị Ngũ Lôi đánh thẳng vào đầu.A Tuyết đi họp? Điện thoại di động lại đưa cho người phụ nữ khác giữ?Quan trọng hơn là, cô tận mắt thấy hắn và người phụ nữ khác lên xe, coi như đi công ty khác họp cũng không đến mức giao điện thoại cho người khác giữ chứ?Chẳng lẽ hắn không biết tắt máy sao?Khó chịu quá, trước giờ chưa từng bị khó chịu như vậy.Nguyệt Trì Lạc nổi giận tắt luôn điện thoại, không muốn về nhà.Vì thế quay lại chỗ sư huynh, vừa đúng lúc có thể chăm sóc tốt sư huynh đang bị thương.
/364
|