A Tuyết, hắn không có hút thuốc, chỉ khi có xã giao thỉnh thoảng mới hút, nhưng tối nay hắt hút rất nhiều...Ngày hôm sau, Nguyệt Trì Lạc không có đi ra ngoài, cô làm một bàn đầy thức ăn Đông Phương Tuyết thích chờ hắn về.Vất vả đợi đến 10 giờ, khi Đông Phương Tuyết về nhà, Nguyệt Trì Lạc đã hâm nóng đồ ăn đến hai lần rồi.Đông Phương Tuyết cầm quần áo treo lên giá đỡ, nhìn một bàn đầy thức ắn, thái độ có chút lạnh lùng, "Hôm nay có xã giao, anh đã ăn ở bên ngoài rồi."Trong phút chốc nhiệt tình tràn đầy biến thành một khối băng.Không khí trong phòng nháy mắt ngừng trệ, dường như áp lực không ít.Nguyệt Trì Lạc không thèm nhắc lại, thu dọn một chén một đôi đũa xong, chính mình ăn qua loa một chút.Buổi tối, bọn họ vẫn ở chung như trước kia, ôn hòa không có gì khác, nhưng Nguyệt Trì Lạc cảm thấy, ở giữa bọn họ có sự bất hòa.Có sự ngăn cách không rõ ràng.Loại cảm giác này rất khó chiu, như trong lòng có móng vuốt đang cào cấu.Ngứa một ít, khó chịu một ít, đau một ít.Qua hai ngày nữa, thấy thái độ Đông Phương Tuyết vẫn lãnh đạm như vậy, Nguyệt Trì Lạc cũng giận.Vì thế, mỗi ngày cũng bắt đầu đi sớm về trễ, không hề chờ Đông Phương Tuyết, không hề hỏi hắn ăn cơm chưa.Thái độ cũng lạnh lùng thản nhiên, không còn để tâm đến việc phải giải quyết việc này thế nào như ban đầu nữa.Cô nghĩ, hắn có thể tự nhiên nổi giận, vì sao cô lại không thể cố tính đùa giỡn.Hai người về nhà càng ngày càng trễ.Đến hôm nay, rạng sáng Nguyệt Trì Lạc mới trở về, cuối cùng Đông Phương Tuyết không nhìn được nữa đã bùng nổ."Đi đâu?"Giọng nói của hắn lạnh lùng vang lên trong căn phòng yên tĩnh, mang theo áp lực cùng tức giận.Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, không nghĩ hắn có thể nói như vậy, nhíu mày, thản nhiên trả lời: "Tùy tiện đi dạo."
/364
|