"Đông Phương Tuyết, sự tin tưởng không phải chỉ nói ngoài miệng đơn giản như vậy, anh cũng phải xem lại anh đã làm ra chuyện gì? Không có lửa làm sao có khói được, không có gì sao lại có việc này, anh có thể mỗi ngày ở cùng với con của người ta sao?"Hắn không nên cười với người con gái đó, lại còn cười như vậy dịu dàng, chẳng lẽ là giả, nhưng Nguyệt Lạc Trì tận mắt thấy hắn và người con gái đó tươi cười rất ngọt ngào.Nguyệt Trì Lạc vừa nói vừa cắn môi, thanh âm nhỏ dần: "A Tuyết, cuộc sống bình yên như vậy ngươi có thích không?"Đột nhiên không thể xác định được.Vốn là một người đàn ông cao cao tại thượng.Vốn là một vị Đế vương cai quản thiên hạ.Vốn là một người không dính bụi trần, nhưng bây giờ phải cùng cô ẩn náu tại một thế giới phức tạp này nên phải bị lây dính tục khí.Cuộc sống quá bình yên.Một người đàn ông tuyệt đẹp tài hoa xuất chúng đến như vậy, cô có thể giữ chân được sao?Nhớ đến một người đàn ông mặc y phục trắng đội vương miện vàng, nhớ đến bàn tay to lớn của người đàn ông kia vung lên là quyết định sinh tử, nhớ đến một ít ký ức tuyệt đẹp làm Nguyệt Trì Lạc đột nhiên cảm thấy khó chịu, trái tim vô cùng đau đớn nổi lên.Có lẽ hắn không nên đến đây?Vốn không thuộc về cô, làm sao có thể cố gắng cưỡng cầu được?Thật ra có đôi khi, nhìn lại thế giới này, Nguyệt Trì Lạc đột nhiên cảm thấy thật xa lạ.Giống như chưa từng thuộc về nơi này.A Dạ và ông nội đã mất.Nếu về sau không có A Tuyết, cô nghi ngờ mình sẽ sống như thế nào.Ở tại thế giới xi măng cốt thép này sống qua 20 năm, ngoại trừ căn phòng nhỏ của ông nội, không tìm thấy một chút dấu vết sinh tồn của cô.Ngoại trừ hai người thân cận nhất, tất cả trí nhớ đều là đen tối cùng đẫm máu, mỗi ngày không huấn luyện thì ám sát, ngày qua ngày cuộc sống không thấy ánh mặt trời.Sự yên tĩnh là một hy vọng xa vời.Ở thời cổ đại kia, nếu A Tuyết muốn cưới vợ bé có lẽ cô sẽ nhập gia tùy tục mà chấp nhận thôi?Dù sao, mỗi ngày trông chừng một người sẽ cảm thấy bất an, cũng sẽ mệt mỏi....
/364
|