Gia tộc lớn như vậy, không thể nào không có con cháu! "Ừ. . . . . . Có một, một người con trai. . . . . . Nhưng là, trừ tên giả cùng giới tính ra thì không có bất kỳ tài liệu nào. Người này, xuất quỷ nhập thần, dù sao, cũng rất thần bí!"Xuất quỷ nhập thần?Thần bí?Thấy tâm trạng của Lênh Hồ Ly có chút trùng xuống, khóe miệng Nguyệt Trì Lạc cười cười, ác ý cười về phía điện thoại: "Lệnh Hồ Ly, em quá coi trọng anh rồi, thậm chí cái tên cũng không điều tra được, sao anh lại có thể ăn cơm nhiều năm như vậy chứ!” Quả nhiên, Lệnh Hồ Ly lập tức giơ chân, hung hăng phản bác: " Hắn xuất quỷ nhập thần, ngay cả gia phả cũng chỉ có tên họ? Em đừng coi anh là thần... Không làm gì còn....” Nguyệt Trì Lạc tiếp tục quở trách: "Chính anh không có tài cán, còn trách ai? Một người thần bí thế nào cũng không thể không có một chút tin tức như không khí vậy chứ?” Lần này, Lệnh Hồ Ly ngừng lại một chút, mới nói thật nhỏ: "Không phải em cũng vậy sao?’"Em làm sao?" Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, nghi hoặc.Lệnh Hồ Ly nói: "Không phải em cũng biến mất hai năm sao? Trong hai năm này không có chút tin tức nào của em cả, cho dù anh có điều bao người đi tìm, cũng không có chút tin tức... A Lạc, hai năm nay, rốt cuộc em đi đâu?” Rốt cuộc em đi đâu?Một câu cuối cùng, Lệnh Hồ Ly hỏi cực kỳ nghiêm túc, ngay cả nét mặt thường ngày cũng trở nên nghiêm túc. Thậm chí. . . . . . Mang theo vẻ cô đơn và thương cảm. Sau hai năm, một thanh niên đẹp trai, đôi mắt hoa đào diễm tuyệt cũng trở nên ảm đảm rất nhiều. Đôi môi như phấn nhấp nhẹ, mang vẻ tái nhợt. Cả người thoạt nhìn cô đơn mà cao quý. Cách điện thoại, Nguyệt Trì Lạc không thấy được cảm giác thương tâm của hắn.Ngược lại, bởi vì câu hỏi của Lệnh Hồ Ly, khiến cô chú ý tới một điều, thậm chí không nhận ra sự thương cảm trong giọng nói của Lệnh Hồ Ly. Điều này khiến mặc cô vui mừng hơn chút, mặt mày hớn hởi nói: "Tái Tái. . . . . . Em nghĩ đến vài chuyện, em phải tìm Đông Phương Tuyết xác minh. Về phần thiếu gia trực hệ nhà họ Nam Cung đó, anh tiếp tục tra nhé. Từ chi bên nhà họ Nam Cung......"
/364
|