Cô đẩy anh ra, khẽ tránh né: "Đến rồi, thang máy xuống đến nơi rồi, đại sảnh nhiều người lắm. Anh muốn bị nhân viên cấp dưới của anh thấy dáng vẻ này của anh sao. Muốn bị coi thành khỉ để người ta ngắm nghía hả? Có họp báo nữa không?" Không thì về nhà luôn đi. ╮(╯▽╰)╭ Dù sao, thật ra cô cũng không ngại. Khụ khụ. . . . . . Khụ. . . . . . Khụ. . . . . . . Nguyệt Trì Lạc, lời như vậy mày cũng nào được sao. Hỏng rồi hỏng rồi. Cô ở bên Đông Phương Tuyết càng ngày càng hư hỏng, bây giờ thậm chí lời như vậy cô cũng có thể nói mà không thay đổi sắc mặt! Cửa thang máy mở ra, phía trước là đại sảnh. Mà đại sảnh toàn biết bao người đến người đi! Cho dù Đông Phương Tuyết càn rỡ đi nữa cũng biết cái gì nhẹ cái gì nặng. Giúp Nguyệt Trì Lạc chỉnh lại quần áo và tóc tai, rồi chỉnh lại ình, lúc này hai người mới như không có chuyện gì xảy ra bước khỏi thang máy. Nhân viên ở đại sảnh, wow. . . . . . Còn có cùng vệ sĩ đi theo xe. Khom người 90 độ cúi chào. Chỉnh tề nhất trí, động tác đồng loạt. Làm ông chủ tập đoạn Lạc Tinh, ừm. . . . . . Nói như thế nào đây, đích xác là cũng đủ mát mặt, cũng đủ giàu có rồi! Nhưng. . . . . . Đông Phương Tuyết biết, những thứ này còn chưa đủ, còn lâu nữa mới đủ! -------------------------------------- Lên xe, cho đến khi khởi động, Nguyệt Trì Lạc vẫn không thấy Nam Cung Tĩnh lên đường. Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, chọc chọc cánh tay Đông Phương Tuyết cánh tay, hỏi: "Nam Cung Tĩnh đâu? A Tuyết. . . . . . Nam Cung Tĩnh đi đâu rồi?" Đông Phương Tuyết trả lời mà không cần suy nghĩ: "Có lẽ đến buổi họp báo trước rồi. Sao vậy?. . . . . . A Lạc, em hỏi cô ấy làm gì?" "A Tuyết, chẳng lẽ anh không thấy rằng Nam Cung Tĩnh có ý đồ với anh sao?" Không thể nào, ý đồ của Nam Cung Tĩnh rất rõ ràng mà nhỉ?! Đông Phương Tuyết nhíu mày: "Ý đồ? Cô ta có thể có ý đồ gì với anh?" "Chẳng lẽ anh không thấy cô ta đang quyến dỗ anh sao?" Quyến rũ trắng trợn như vậy. Nguyệt Trì Lạc không thể không cau mày, chẳng lẽ A Tuyết thật sự không nhận ra Nam Cung Tĩnh cố ý quyến rũ mình sao?
/364
|