Thân thể Đông Phương Tuyết lảo đảo hai cái, muốn nói cũng nói không nên lời, thiếu chút nữa cười ngất!Đúng vậy, sắc mặt của hắn hiện tại rất túng quẫn, hơn nữa còn vô cùng túng quẫn, cả khuôn mặt cũng rối rắm nhúm lại một chỗ.Cuối cùng hình như ý thức được nàng nói đến điều gì, cho dù thái độ đứng mực có khá hơn nữa nhưng bị người khác nói bất lực, chung quy cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, hắn xoay người, mái tóc đen như mực mơn trớn tuấn nhan như ngọc, đôi con ngươi ẩn chứa vô số hơi thở phẫn nộ, tàn khốc rống lên một tiếng: "Nguyệt Trì Lạc! Ngươi có muốn thử xem Bổn vương rốt cuộc là bất lực hay không bất lực không! !Tay đang hơi run run, không cần nghi ngờ đây chính là bị người nào đó chọc cho tức giận.Hù dọa Nguyệt Trì Lạc rụt rụt cổ, vô tội chớp chớp mắt vài cái, đôi mắt ngây thơ nhìn về phía Đông Phương Tuyết cong thành Nguyệt Nha Nhi*: "Ngươi có thể ra tay, ta không ngại đâu, ta còn có thể tìm người tới làm chứng cho ngươi, chứng minh ngươi thật sự có thể nổi dậy." (*ví như nàng tiên ánh trăng)Đây là lời nói chó chết gì thế? Tìm người để chứng minh? Hắn phải chứng minh như thế nào. . . Hắn. . . . . .Nguyệt Trì Lạc cố ý đấy, ai bảo vừa bắt đầu hắn đã dùng áp suất thấp chèn ép nàng, nàng rất thù dai, thời khắc không quên phải đòi lại.Thiếu nàng, không sớm thì muộn cũng phải trả.Tiểu viện yên tĩnh trong phút chốc chỉ nghe được thanh âm nghiến răng của người nào đó, thân thể Đông Phương Tuyết không kiềm được run run."Đông Phương Tuyết?" Nhìn thấy thân thể Đông Phương Tuyết run rẩy, Nguyệt Trì Lạc hiếu kỳ nói: "Ngươi đang run ư, rất lạnh sao? Không phải chứ. . . Ngươi xem mặt trời ở đỉnh đầu này bao lớn, nhìn thân thể ngươi gầy yếu như vậy, chẳng lẽ thật sự bất. . . . . ."Không để Nguyệt Trì Lạc nói hết lời, Đông Phương Tuyết một phát đã bay vụt qua.Vô ý thức, Nguyệt Trì Lạc ngậm chặt miệng.Bởi vì Đông Phương Tuyết lúc này thật là rất đáng sợ, hắn cũng không có làm gì, chỉ dùng đôi con ngươi như như vũ trụ thâm sâu khóa chặt lấy nàng, Nguyệt Trì Lạc thậm chí còn có thể nhìn thấy trong đôi đồng tử màu tro lạnh tràn đầy hơi thở quyến rũ.Nốt Chu Sa ở giữa hai lông mày lúc này tựa như Mạc Châu Sa Hoa* diễm tuyệt nở ra trên đường Hoàng Tuyền, mà còn phối hợp dẫn theo hơi thở nhè nhẹ của Tu La.*Giải thích về Mạc Châu Sa Hoa: Loài hoa này cũng chính là Bỉ Ngạn Hoa và chỉ có ở nơi Hoàng Tuyền. Bỉ Ngạn Hoa có 3 màu chính: Trắng, đỏ và vàng. Bỉ Ngạn Hoa màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa (mandarava), Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa (Manjusaka), còn màu vàng thì kg có tên riêng như 2 màu kia.Trong Phật kinh có ghi "Bỉ Ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử”Tương truyền loài hoa này nở nơi hoàng tuyền, đa số người đều nhận định rằng Bỉ Ngạn hoa nở bên cạnh Vong Xuyên hồ ở Minh giới. Hoa có màu đỏ rực rỡ như máu, phủ đầy trên con đường thông đến địa ngục, mà có hoa thì không có lá, đây là loài hoa duy nhất của Minh giới. Theo truyền thuyết hương hoa có ma lực, có thể gọi về kí ức lúc còn sống của người chết. Trên con đường Hoàng Tuyền nở rất nhiều loài hoa này, nhìn từ xa như một tấm thảm phủ đầy máu, màu đỏ đó như là ánh lửa nên bị gọi là “hỏa chiếu chi lộ”, đây cũng là loài hoa duy nhất mọc trên con đường Hoàng Tuyền, và cũng là phong cảnh, là màu sắc duy nhất ở nơi đấy. Khi linh hồn đi qua vong xuyên, liền quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi bỉ ngạn, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này mà hướng đến địa ngục của u linhLúc Bỉ Ngạn Hoa nở thì không thấy lá, khi có lá thì không thấy hoa, hoa là không bao giờ gặp gỡ, đời đời dở lỡ. Bởi vậy mấy có cách nói: ” Bỉ Ngạn Hoa nở nơi Bỉ Ngạn, chỉ thấy hoa, không thấy lá” . Nhớ nhau thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau, cứ như thế luân hồi và hoa lá không bao giờ nhìn thấy nhau, cũng có ý nghĩa là mối tình đau thương vĩnh viễn không thể gặp gỡ
/364
|