Nàng cũng không buồn, mười mấy năm qua chưa từng mong đợi đại phu nhân sẽ nhìn nàng với sắc mặt tốt.Mặc kệ họ, dù sao trước giờ nhìn nàng cũng không vừa mắt, thì cần gì phải để ý?Nguyệt Trì Lạc lôi kéo Thập Thất một mực chỉ muốn rời đi, nhưng Nguyệt Hinh Nhu đã trước một bước giữ nàng lại."Thái độ ngươi hôm nay so với họ ngày trước có gì khác nhau? Cho dù họ không đúng, nhưng dù sao bọn họ cũng chính là người sinh ra ngươi nuôi dưỡng ngươi, thân thể ngươi chảy cùng dòng máu với bọn họ, đây là sự thật ngươi không thể phủ nhận."Nàng lạnh lùng mở miệng, nghe không ra cảm xúc phập phồng, lời nói lại biến ảo khôn lường thuần mỹ.Nguyệt Trì Lạc từ từ quay đầu lại liếc nhìn nàng, tóc trên trán rũ xuống che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, ánh mặt trời vàng óng rọi vào trên sườn mặt lúc sáng lúc tối của nàng, lộ ra vài phần lười biếng.Chỉ thấy hàng mi thật dài rũ xuống, ngăn chặn đôi con ngươi như hai vì sao sáng, che giấu cảm xúc vừa chợt lóe lên.Mấp máy đôi môi hồng phấn, Nguyệt Trì Lạc nhếch miệng thờ ơ cười một tiếng, nàng nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Chúng ta chảy chung dòng máu, phải không?"Hai chữ sau cùng, nàng nhấn rõ và nhẹ, giống như lơ đãng nhắc tới, nhưng cũng theo gió rồi biến mất.Nguyệt Hinh Nhu ngẩn người, nàng từ từ thả lỏng bàn tay đang lôi kéo Nguyệt Trì Lạc, khi ngón tay thon dài hạ xuống đến giữa ống tay áo, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hình vẽ phía trên móng tay vô cùng xinh đẹp.Cuối cùng, nàng nhếch môi cười nhạt: "Đừng quên, tháng sau ta đại hôn, tỷ phu ngươi chính là thái tử đấy."Nghe xong lời này, Nguyệt Trì Lạc ha ha cười thật lớn, lộ ra một hàm răng trắng tinh tế, cười đến mặt mũi đều hưng phấn xán lạn, nàng giựt giựt khóe miệng, ánh mắt như ngọc lưu ly phản chiếu ra sắc vàng cực kỳ chói mắt, huyền ảo làm hoa mắt tất cả mọi người đang có mặt.
/364
|