Edit: Thu Thuyền
Nàng bước nhanh về phía trước, ôm huyết tỳ bà trên tay ngồi xuống một hòn đá, nhìn về phía đầm nước đầy sương mù, lần nữa gọi: “Tiểu Bàng nhi?”
Sương mù dày đặc bao quanh đầm nước, làm tầm mắt của nàng chỉ có thể mơ hồ thấy được một tầng ánh sáng, không cách nào có thể nhìn rõ tình huống bên trong.
Nhìn xuyên qua màn sương mù nhàn nhạt , Thượng Quan Ngưng Nguyệt phát hiện trong đầm rất yên tĩnh, ánh mắt nàng dừng lại ở trung tâm của hồ, ba vị trí này xung quanh tỏa ra từng tầng gợn sóng, ở mỗi tầng còn có hơi nước bay lên.
Đây là tình huống gì? Nàng cứ tưởng Tiểu Bàng đang gặp nguy hiểm, cho nên không nghĩ gì cấp tốc chạy tới giúp nó. Nhưng Tiểu Bàng nhi lại không xảy ra chuyện gì, còn chơi trò trốn tìm với nàng?
Nàng nhanh chóng đứng lên, ôm huyết tỳ bà phóng qua màn sương, lông mi như cánh bướm dừng lại trên một khối đá tròn nổi trên mặt nước.
“Tiểu tử kia, không cần nấp, mau lăn ra đây!” Khóe môi hiện lôi một chút ý cười, ngồi xổm, đồng thời đem năm ngón tay để vào trong nước.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm hòn đá thảy vào trong nước bọt nước bắn tung lên, bay vào giữa trung tâm của những gơn sóng, lại bị những gợn sóng này giữ chân, rồi đột nhiên bị đầm nước hút lấy, biến mất.
Những giọt nước lạnh lẽo văng lên tay nàng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhịn không được thở ra một hơi, lúc này mới mở miệng kinh hô: “Đúng là một đầm nước lạnh thấu xương.”
Nàng bất đầu suy nghĩ, nếu vừa rồi không phản ứng nhanh, rút tay khỏi đầm nước, có phải bàn tay của nàng…..có phải đã đóng băng rồi không.
Nghe thấy tiếng kêu lên của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thần Điêu vội vàng từ trong đầm vụt lên bay ra ngoài, vỗ hai cánh bay nhanh đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thân thể cao lớn đến bên đầm thăm dò, cung kinh nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh âm tràn đầy quan tâm hỏi: “Chủ nhân, đã làm ngài lạnh sao?”
“Tiểu tử kia, ngươi đến tột cùng là đang làm cái trò quỷ gì?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa nói xong đã quăng cho Huyết Bàng vương một ánh mắt khinh thường, tức giận đưa tay dùng sức vỗ nhẹ lên người Huyết Bàng.
Nhìn thấy tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt gần đụng tới đầu mình, đã thành công dọa sợ Huyết Bàng, nó chạy nhanh há ta mồm nói: “Chủ nhân, ngài không thể chạm vào tôi!”
Bởi vì Huyết Bàng vương nhanh chóng tránh kịp, nên bàn tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chụp vào khoảng không, nhưng không vì thế mà nàng chịu bỏ qua, tay nàng nhẹ nhàng đặt lên vai Huyết Bàng vương.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh chóng rút tay về, vẻ mặt tức giận đầy kinh ngạc nhìn nhìn lòng bàn tay đỏ ửng lên, khóe miệng run rẩy vô cùng hỏi: “Tiểu Bàng nhi, sao trên người ngươi lại nóng như lửa đốt vậy?”
“Vì…” Huyết Bàng vương mốn giải thích cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu, nhưng mới nói được một chữ, cơn đau đớn làm nó không thể thốt lên lời.
Huyết Bàng vương nhanh chóng chìm vào trong đầm nước lạnh như băng, chỉ để miệng nổi lên mặt nước, liên tục kêu gào thảm thiết: “Chiêm chiếp….chiêm chiếp…”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cảm thấy sóng mũi hơi cay cay, hai tay cuộn lại thành nắm đắm, nhìn sâu trong ánh mắt của nó ẩn chứa đau đớn, xúc động và lo lắng cùng giao nhau tạo ra ánh sáng.
Nàng….cuối cùng cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Nếu Tiểu Bàng nhi muốn thành công lấy Huyết Phách Thần Châu trong cơ thể của nó ra, phải dung hợp linh lực và nâng cao linh lực, còn phải chịu tra tấn hành hạ.
Lúc Tiểu Bàng nhi vận lực bức Huyết Phách Thần Châu trong người ra, đồng thời Huyết Phách Thần Châu cũng xuất ra năng lượng cường đại, năng lượng này sẽ làm cho tiểu Bàng nhi cả người nóng lên giống như lò lửa.
Cho nên tiểu Bàng nhi phải tìm một nơi cực lạnh, để chóng lại nhiệt hỏa trong người.
Đầm nước này lạnh như băng, nó có thể đóng băng mọi vật, nhưng vẫn không thể ngăn cản khí nóng trong người tiểu Bàng nhi, cũng chỉ có thể giảm bớt khí nóng trong người
mà thôi.
Lúc trước tiểu Bàng nhi nói dối nàng trong núi này cực kỳ âm u, không thích hợp cho Thanh Báo và Ngân Lang đi theo, kỳ thật là nó không muốn cho hai người đó nghe tiếng kêu thống khổ của nó, để tránh tổn hại đến uy phong Huyết Bàng Vương của nó.
Trước khi vào sơn động này, một mình bức Huyết Phách Thần Châu ra, nó đã dặn dò nàng, nếu nghe được tiếng kêu kỳ lạ nào, ngàn vạn lần không cần chạy đi tìm.
Việc làm này của nó có hai nguyên nhân, thứ nhất: chính là không muốn nàng lo lắng. Thứ hai: Tiểu Bàng nhi thật sự rất yêu sĩ diện, nó không hy vọng chủ nhân của nó, thấy hình dạng chật vật đau đớn của nó.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu chặt chân mày thật không đành lòng để Liệt Hỏa hành hạ nó, nhìn đôi con ngươi đang nổi lên mặt nước nói: "Tiểu Bàng nhi, ngoan nha! Không cần bức Huyết Phách Thần Châu ra, mặc dù không dung hợp được với Huyết Phách Thần Châu, ta đã linh lực của mẫu thân để lại, sớm muộn gì ta cũng dung hợp được.
"Chiêm chiếp..." Lại là một tràn tiếng kêu đau đớn, vùi dưới đầm nước băng giá Huyết Bàng Vương kích động vỗ đôi cánh đau đớn làm bọt nước văng lên vô số, thanh âm run rẩy trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Không! Nếu không có Huyết Phách Thần Châu hỗ trợ, dù linh lực của chủ nhân thành công dung hợp, vĩnh viễn không thể đột phá đến tầng cao nhất. Nếu có Huyết Phách Thần Châu hỗ trợ, không những linh lực của chủ nhân được dung hợp, trong nháy mắt tăng nâng cao linh lực lên mấy chục lần. Đến lúc đó kinh lực sẽ đột phá đến tầng cao nhất, cũng sắp được rồi."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu ý của nó, vì tránh sau này có người uy hiếp tính mạng của nàng, nàng vội vàng nói: "Đứa ngốc, mặc dù không thể đột phá đến cực hạn, nhưng lấy thân thủ hiện giờ cũng có thể tự bảo vệ chính mình."
Huyết Bàng Vương vẫn đáp lại, thanh âm mang theo đau đớn, thái độ kiên quyết nói: "Thế sự khó lường, không thể không đề phòng. Bảo hộ chủ nhân chính là sứ mệnh, tôi phải giúp chủ nhân ngăn chặn hậu hoạn về sau. Chỉ cần chủ nhân đột phá đến cực hãn, từ nay về sau không ai có thể tổn thương đến người."
"Ngươi ngươi...."' Nhìn Huyết Bàng vương tình nguyện chịu hết tra tấn, cũng phải lấy Huyết Phách Thần Châu ra, hai tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt chống nạnh bước đến gần Huyết Bàng Vương quát lớn: "Này! Tôi lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho ngươi, lập tức ngưng lại."
"Chủ nhân, không cần nhìn tôi bằng ánh mắt giết người đó. Huyết Phách Thần Châu sắp ra rồi, nếu ngưng lại, sự cố gắng của tôi sẽ trở nên vô ích sao?"
Thanh âm làm nũng mang theo chút hỗn loạn cùng đau đớn nói xong, Huyết Bàng Vương ra sức vỗ cách, cuốn càng nhiều nước bọt văng lên. Cùng lúc đó, sương mù bao quanh đầm nước, bỗng nhiên biến thành màu đỏ.
"Ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt rất đau lòng nhìn Huyết Bàng Vương cố chịu đau đớn vỗ cánh ở trong đầm nước, cuối cùng cũng lựa chọn yên lặng lui về phía sau.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem Huyết Tỳ Bà đang run chuyển dịch sang bên ngồi xuống.
Tiểu Bàng nhi nói không sai, nó đã muốn bức Huyết Phách Thần Châu ra khỏi cơ thể, nêu cứng rắn bảo nó ngưng lại, chẳng phải công sức của nó....
Thời gian nửa chung trà qua đi....
Chỉ nghe oanh một tiếng vang lên, trong đầm nước nước chảy cuồn cuộn, Huyết Bàng Vương thân hình to lớn chạy ra khỏi đầm.
Vỗ vỗ đôi cánh đang ướt, những giọt nước tí tách rơi xuống đất, đôi con ngươi của nó ẩn chứa ý cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Ngay lúc này, trong cơ thể nó dòng khí nóng rực đã tản ra, mà trên mỏ nó hiện ra một viên châu màu đỏ tỏa ra hào quang, viên châu này chính là Huyết Phách Thần Châu mà nó cực khổ bức ra.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi trên phiến đá, nhìn Huyết Phách Thần Châu trên mỏ của Huyết Bàng vương, nhanh chóng đứng lên, vui vẻ chạy đến Huyết Bàng Vương.
Đến trước mặt Huyết Bàng Vương, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm nó vào lòng, thanh âm tràn đầy kích động nói: "Bàng nhi ngốc, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi."
Ô ô ô - chủ nhân đúng là người tốt, nó yêu chủ nhân nhất!
Huyết Bàng vương đang ngậm viên châu nên không thể nói rõ được, làm nũng ôn nhu ôm vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Nghe lời nói quan tâm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nó hạnh phúc vô cùng, nó biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt vui mừng không phải vì nó bức ra Huyết Phách Thần Châu, mà vì thấy nó không còn chịu đau đớn bởi dòng nhiệt lưu kia.
A, thiếu chút nữa quên! Sau khi lấy Huyết Phách Thần Châu ra khỏi cơ thể, nếu dể nó tiếp xúc không khí quá lâu, năng lượng của nó sẽ dần dần mất đi. Không được tán gẫu nữa, nó phải nhanh chóng đem Huyết Phách Thần Châu đưa cho chủ tử mới được.
Nhanh chóng đem đầu ra khỏi vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thân hình cũng rời khỏi, đem Huyết Phách Thần Châu để lên trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Huyết Phách Thần Châu vừa mới đụng trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, một đóa hoa sen lập tức nở ra, Huyết Bàng vương liền bị dòng khí cường đại, đánh ra xa chật vật rơi xuống đầm nước lạnh băng...
Nàng bước nhanh về phía trước, ôm huyết tỳ bà trên tay ngồi xuống một hòn đá, nhìn về phía đầm nước đầy sương mù, lần nữa gọi: “Tiểu Bàng nhi?”
Sương mù dày đặc bao quanh đầm nước, làm tầm mắt của nàng chỉ có thể mơ hồ thấy được một tầng ánh sáng, không cách nào có thể nhìn rõ tình huống bên trong.
Nhìn xuyên qua màn sương mù nhàn nhạt , Thượng Quan Ngưng Nguyệt phát hiện trong đầm rất yên tĩnh, ánh mắt nàng dừng lại ở trung tâm của hồ, ba vị trí này xung quanh tỏa ra từng tầng gợn sóng, ở mỗi tầng còn có hơi nước bay lên.
Đây là tình huống gì? Nàng cứ tưởng Tiểu Bàng đang gặp nguy hiểm, cho nên không nghĩ gì cấp tốc chạy tới giúp nó. Nhưng Tiểu Bàng nhi lại không xảy ra chuyện gì, còn chơi trò trốn tìm với nàng?
Nàng nhanh chóng đứng lên, ôm huyết tỳ bà phóng qua màn sương, lông mi như cánh bướm dừng lại trên một khối đá tròn nổi trên mặt nước.
“Tiểu tử kia, không cần nấp, mau lăn ra đây!” Khóe môi hiện lôi một chút ý cười, ngồi xổm, đồng thời đem năm ngón tay để vào trong nước.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cầm hòn đá thảy vào trong nước bọt nước bắn tung lên, bay vào giữa trung tâm của những gơn sóng, lại bị những gợn sóng này giữ chân, rồi đột nhiên bị đầm nước hút lấy, biến mất.
Những giọt nước lạnh lẽo văng lên tay nàng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhịn không được thở ra một hơi, lúc này mới mở miệng kinh hô: “Đúng là một đầm nước lạnh thấu xương.”
Nàng bất đầu suy nghĩ, nếu vừa rồi không phản ứng nhanh, rút tay khỏi đầm nước, có phải bàn tay của nàng…..có phải đã đóng băng rồi không.
Nghe thấy tiếng kêu lên của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thần Điêu vội vàng từ trong đầm vụt lên bay ra ngoài, vỗ hai cánh bay nhanh đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thân thể cao lớn đến bên đầm thăm dò, cung kinh nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh âm tràn đầy quan tâm hỏi: “Chủ nhân, đã làm ngài lạnh sao?”
“Tiểu tử kia, ngươi đến tột cùng là đang làm cái trò quỷ gì?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa nói xong đã quăng cho Huyết Bàng vương một ánh mắt khinh thường, tức giận đưa tay dùng sức vỗ nhẹ lên người Huyết Bàng.
Nhìn thấy tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt gần đụng tới đầu mình, đã thành công dọa sợ Huyết Bàng, nó chạy nhanh há ta mồm nói: “Chủ nhân, ngài không thể chạm vào tôi!”
Bởi vì Huyết Bàng vương nhanh chóng tránh kịp, nên bàn tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt chụp vào khoảng không, nhưng không vì thế mà nàng chịu bỏ qua, tay nàng nhẹ nhàng đặt lên vai Huyết Bàng vương.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh chóng rút tay về, vẻ mặt tức giận đầy kinh ngạc nhìn nhìn lòng bàn tay đỏ ửng lên, khóe miệng run rẩy vô cùng hỏi: “Tiểu Bàng nhi, sao trên người ngươi lại nóng như lửa đốt vậy?”
“Vì…” Huyết Bàng vương mốn giải thích cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu, nhưng mới nói được một chữ, cơn đau đớn làm nó không thể thốt lên lời.
Huyết Bàng vương nhanh chóng chìm vào trong đầm nước lạnh như băng, chỉ để miệng nổi lên mặt nước, liên tục kêu gào thảm thiết: “Chiêm chiếp….chiêm chiếp…”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cảm thấy sóng mũi hơi cay cay, hai tay cuộn lại thành nắm đắm, nhìn sâu trong ánh mắt của nó ẩn chứa đau đớn, xúc động và lo lắng cùng giao nhau tạo ra ánh sáng.
Nàng….cuối cùng cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Nếu Tiểu Bàng nhi muốn thành công lấy Huyết Phách Thần Châu trong cơ thể của nó ra, phải dung hợp linh lực và nâng cao linh lực, còn phải chịu tra tấn hành hạ.
Lúc Tiểu Bàng nhi vận lực bức Huyết Phách Thần Châu trong người ra, đồng thời Huyết Phách Thần Châu cũng xuất ra năng lượng cường đại, năng lượng này sẽ làm cho tiểu Bàng nhi cả người nóng lên giống như lò lửa.
Cho nên tiểu Bàng nhi phải tìm một nơi cực lạnh, để chóng lại nhiệt hỏa trong người.
Đầm nước này lạnh như băng, nó có thể đóng băng mọi vật, nhưng vẫn không thể ngăn cản khí nóng trong người tiểu Bàng nhi, cũng chỉ có thể giảm bớt khí nóng trong người
mà thôi.
Lúc trước tiểu Bàng nhi nói dối nàng trong núi này cực kỳ âm u, không thích hợp cho Thanh Báo và Ngân Lang đi theo, kỳ thật là nó không muốn cho hai người đó nghe tiếng kêu thống khổ của nó, để tránh tổn hại đến uy phong Huyết Bàng Vương của nó.
Trước khi vào sơn động này, một mình bức Huyết Phách Thần Châu ra, nó đã dặn dò nàng, nếu nghe được tiếng kêu kỳ lạ nào, ngàn vạn lần không cần chạy đi tìm.
Việc làm này của nó có hai nguyên nhân, thứ nhất: chính là không muốn nàng lo lắng. Thứ hai: Tiểu Bàng nhi thật sự rất yêu sĩ diện, nó không hy vọng chủ nhân của nó, thấy hình dạng chật vật đau đớn của nó.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu chặt chân mày thật không đành lòng để Liệt Hỏa hành hạ nó, nhìn đôi con ngươi đang nổi lên mặt nước nói: "Tiểu Bàng nhi, ngoan nha! Không cần bức Huyết Phách Thần Châu ra, mặc dù không dung hợp được với Huyết Phách Thần Châu, ta đã linh lực của mẫu thân để lại, sớm muộn gì ta cũng dung hợp được.
"Chiêm chiếp..." Lại là một tràn tiếng kêu đau đớn, vùi dưới đầm nước băng giá Huyết Bàng Vương kích động vỗ đôi cánh đau đớn làm bọt nước văng lên vô số, thanh âm run rẩy trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Không! Nếu không có Huyết Phách Thần Châu hỗ trợ, dù linh lực của chủ nhân thành công dung hợp, vĩnh viễn không thể đột phá đến tầng cao nhất. Nếu có Huyết Phách Thần Châu hỗ trợ, không những linh lực của chủ nhân được dung hợp, trong nháy mắt tăng nâng cao linh lực lên mấy chục lần. Đến lúc đó kinh lực sẽ đột phá đến tầng cao nhất, cũng sắp được rồi."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu ý của nó, vì tránh sau này có người uy hiếp tính mạng của nàng, nàng vội vàng nói: "Đứa ngốc, mặc dù không thể đột phá đến cực hạn, nhưng lấy thân thủ hiện giờ cũng có thể tự bảo vệ chính mình."
Huyết Bàng Vương vẫn đáp lại, thanh âm mang theo đau đớn, thái độ kiên quyết nói: "Thế sự khó lường, không thể không đề phòng. Bảo hộ chủ nhân chính là sứ mệnh, tôi phải giúp chủ nhân ngăn chặn hậu hoạn về sau. Chỉ cần chủ nhân đột phá đến cực hãn, từ nay về sau không ai có thể tổn thương đến người."
"Ngươi ngươi...."' Nhìn Huyết Bàng vương tình nguyện chịu hết tra tấn, cũng phải lấy Huyết Phách Thần Châu ra, hai tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt chống nạnh bước đến gần Huyết Bàng Vương quát lớn: "Này! Tôi lấy thân phận chủ nhân ra lệnh cho ngươi, lập tức ngưng lại."
"Chủ nhân, không cần nhìn tôi bằng ánh mắt giết người đó. Huyết Phách Thần Châu sắp ra rồi, nếu ngưng lại, sự cố gắng của tôi sẽ trở nên vô ích sao?"
Thanh âm làm nũng mang theo chút hỗn loạn cùng đau đớn nói xong, Huyết Bàng Vương ra sức vỗ cách, cuốn càng nhiều nước bọt văng lên. Cùng lúc đó, sương mù bao quanh đầm nước, bỗng nhiên biến thành màu đỏ.
"Ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt rất đau lòng nhìn Huyết Bàng Vương cố chịu đau đớn vỗ cánh ở trong đầm nước, cuối cùng cũng lựa chọn yên lặng lui về phía sau.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem Huyết Tỳ Bà đang run chuyển dịch sang bên ngồi xuống.
Tiểu Bàng nhi nói không sai, nó đã muốn bức Huyết Phách Thần Châu ra khỏi cơ thể, nêu cứng rắn bảo nó ngưng lại, chẳng phải công sức của nó....
Thời gian nửa chung trà qua đi....
Chỉ nghe oanh một tiếng vang lên, trong đầm nước nước chảy cuồn cuộn, Huyết Bàng Vương thân hình to lớn chạy ra khỏi đầm.
Vỗ vỗ đôi cánh đang ướt, những giọt nước tí tách rơi xuống đất, đôi con ngươi của nó ẩn chứa ý cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Ngay lúc này, trong cơ thể nó dòng khí nóng rực đã tản ra, mà trên mỏ nó hiện ra một viên châu màu đỏ tỏa ra hào quang, viên châu này chính là Huyết Phách Thần Châu mà nó cực khổ bức ra.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi trên phiến đá, nhìn Huyết Phách Thần Châu trên mỏ của Huyết Bàng vương, nhanh chóng đứng lên, vui vẻ chạy đến Huyết Bàng Vương.
Đến trước mặt Huyết Bàng Vương, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm nó vào lòng, thanh âm tràn đầy kích động nói: "Bàng nhi ngốc, ngươi không có chuyện gì là tốt rồi."
Ô ô ô - chủ nhân đúng là người tốt, nó yêu chủ nhân nhất!
Huyết Bàng vương đang ngậm viên châu nên không thể nói rõ được, làm nũng ôn nhu ôm vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Nghe lời nói quan tâm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nó hạnh phúc vô cùng, nó biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt vui mừng không phải vì nó bức ra Huyết Phách Thần Châu, mà vì thấy nó không còn chịu đau đớn bởi dòng nhiệt lưu kia.
A, thiếu chút nữa quên! Sau khi lấy Huyết Phách Thần Châu ra khỏi cơ thể, nếu dể nó tiếp xúc không khí quá lâu, năng lượng của nó sẽ dần dần mất đi. Không được tán gẫu nữa, nó phải nhanh chóng đem Huyết Phách Thần Châu đưa cho chủ tử mới được.
Nhanh chóng đem đầu ra khỏi vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thân hình cũng rời khỏi, đem Huyết Phách Thần Châu để lên trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Huyết Phách Thần Châu vừa mới đụng trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, một đóa hoa sen lập tức nở ra, Huyết Bàng vương liền bị dòng khí cường đại, đánh ra xa chật vật rơi xuống đầm nước lạnh băng...
/354
|