"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi muốn đâm đầu vào chỗ chết sao?" Quản gia Tuyên vương phủ trong nháy mắt sắc mặt xanh mét, cắn răng nghiến lợi nói.
"Quy củ của phủ tướng quân ta: người tự tiện xông vào, đánh gãy chân; gào thét với người khác, cắt lưỡi; ánh mắt khiêu khích, khoét mắt. Nói cho ta biết, ngươi muốn nhận loại trừng phạt nào?" Không để ý quản gia Tuyên vương phủ đang tức giận, Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt, nhàn nhạt mở miệng nói.
Trên đường từ trong rừng cây hồi tướng quân phủ nàng đã từng hỏi Thượng Quan Hạo rốt cuộc là ai bắt cóc nàng? Thượng Quan Hạo nói cho nàng biết, người bắt cóc nàng hẳn là phe của Tả thừa tướng, mà Tả thừa tướng hiện nay ủng hộ Tuyên vương. Như vậy không chút nghi ngờ nào, sự kiện bắt cóc cùng Tuyên vương phủ chắc chắn có quan hệ. Đầu tiên là lén lén lút lút bắt cóc nàng, tiếp đó lại vênh váo tự đắc tới cửa gây phiền toái? Thật là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn xông vào!
"Hí. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, những người vừa mới xông vào phủ đều đồng thời hút một ngụm khí lạnh. Thượng Quan Ngưng Nguyệt này không phải là nổi tiếng ngu ngốc nhất Long Diệu hoàng triều sao? Vì sao hôm nay bọn họ không cảm thấy nàng ngu dại chút nào, ngược lại lại có vẻ phách lối cuồng vọng đây? Mọi người không khỏi cảm giác lạnh sống lưng.
"Thượng Quan Hạo, tướng quân phủ là đang công khai khiêu khích Tuyên vương phủ sao?" Quản gia Tuyên vương phủ duỗi tay về phía trước, ngón tay chỉ Thượng Quan Hạo. Trong tay hắn có lệnh bài của Tuyên vương liền giống như là Tuyên vương tới, hôm nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại dùng cái loại thái độ này nói chuyện với mình, quả thật chính là không đem Tuyên vương để ở trong mắt.
"Đúng thì sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Thượng Quan Hạo đồng thời mở miệng, thanh âm lạnh lẽo vang dội trong gió.
Cha, ta còn cho là người sẽ ngăn cản hành động của ta chứ? Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong mắt chứa ý cười, nghiêng đầu, không tiếng động nói.
Phủ tướng quân yên tĩnh đủ rồi, đúng lúc cần phá vỡ nó. Nguyệt nhi, vô luận ngươi làm sao, cha cũng toàn lực ủng hộ ngươi! Thượng Quan Hạo cũng đồng thời nghiêng đầu, ánh mắt không tiếng động trả lời. Thụy vương phủ cùng Tuyên vương phủ vào lúc này đồng thời xuất binh bao vây phủ tướng quân, thật ra cũng không phải muốn khai chiến, mục đích thực sự của bọn họ là muốn cảnh cáo mình, chặt đứt ý niệm để Nguyệt nhi chạy trốn khỏi phủ tướng quân, bọn họ nhất định là muốn nạp Nguyệt nhi làm phi rồi. Nếu bọn họ nhất định phá hủy hạnh phúc cả đời của Nguyệt nhi, như vậy hắn cũng không tiếc xuất toàn lực của phủ tướng quân bảo toàn hạnh phúc của Nguyệt nhi.
"Phản, quả thực là phản rồi. Thượng Quan Hạo, thật không ngờ phủ tướng quân lại dám công khai khiêu khích Tuyên vương phủ, các ngươi sẽ phải trả giá đắt." Quản gia Tuyên vương phủ hai mắt vô cùng âm độc bắn về phía Thượng Quan Hạo.
"Quy củ của phủ tướng quân: gào thét với người khác, cắt lưỡi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi lạnh lùng nhếch lên, sau đó liền thấy nàng chợt giơ cánh tay lên, một sợi tơ hồng thật dài từ trong tay áo bay vọt ra, mà ở một đầu tơ hồng có một chiếc ngân châm. Ngón tay nâng tơ hồng, ngân châm nhanh như tia chớp đánh úp về phía quản gia Tuyên vương phủ.
Sưu sưu sưu, ba gã thị vệ Tuyên vương phủ nhanh chóng di chuyển, thân thể che chắn ở trước quản gia, chỉ thấy bọn họ đều giơ kiếm trong tay lên, bổ về phía tơ hồng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang đáng tới.
"Không biết tự lượng sức mình." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt vẻ châm chọc nhìn ba gã thị vệ Tuyên vương phủ, sau đó tay phóng tơ hồng di chuyển, tơ hồng giống như hỏa long ở giữa không trung bay lượn. Vèo một tiếng vang lên, ngân châm bên trên tơ hồng trong nháy mắt xuyên qua cổ tay cầm kiếm của ba gã thị vệ.
"A!" Ba gã thị vệ đồng thời phát ra tiếng rít thê lương, leng keng, trường kiếm từ lòng bàn tay của bọn hắn rơi trên mặt đất.
"Tư vị bị tàn phế như thế nào? Rất là thỏa mãn chứ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bộ dáng lười biếng nói, tiếp đến ngón tay đột nhiên kéo lại, sợi tơ hồng vốn đang bay vụt qua bỗng nhanh chóng quay trở về, lẳng lặng quấn quanh cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà cái ngân châm dính đầy máu bị nàng kẹp trong kẽ ngón tay.
Ba gã thị vệ khó tin trợn to hai mắt, bọn họ trên danh nghĩa là thị vệ Tuyên vương phủ, thật ra lại là sát thủ mà Tuyên vương ngấm ngầm đích thân huấn luyện, hơn nữa còn là một trong số những sát thủ xuất sắc nhất, nhưng hôm nay chỉ trong nháy mắt, bọn họ thế nhưng đồng thời bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm cho tàn phế?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm sao có thể có bản lĩnh quỷ dị kinh người như thế? Bản lĩnh không thể tưởng tượng nổi như thế, chỉ e là Tuyên Vương cũng khó mà đánh bại nàng!
Mà những người còn lại trong sân, bao gồm cả Thượng Quan Hạo, toàn bộ há to miệng, hai mắt ngơ ngác nhìn về phía ba gã thị vệ bị phế cổ tay. Đây quả thực. . . Thật không thể tưởng tượng nổi, nàng sao có thể làm được?
"Lão già kia, đã phế xong cổ tay của ba người bọn họ, bây giờ đến phiên ngươi bị ta phế lưỡi. Chỉ là ta trời sinh có lòng từ bi, cho nên trước khi thực hiện, ta cho phép ngươi nói ra suy nghĩ của bản thân. Chẳng qua thời gian của ta có hạn, cho nên mong lần cuối cùng có thể nói xin ngươi nói ngắn gọn chút." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẻ mặt lười biếng lắc lư cái ngân châm kẹp trong kẽ ngón tay, hai mắt nhìn về quản gia Tuyên vương phủ sắc mặt đã trắng bệch.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi không nên làm loạn, nếu không Tuyên vương sẽ không tha cho ngươi đâu." Quản gia Tuyên vương phủ cả người cứng ngắc nhìn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh âm run rẩy mười phần sợ hãi.
"Nói xong rồi? Vậy giờ. . . Ngươi có thể vĩnh viễn yên tĩnh!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong mắt đầy ý cười, chỉ là đằng sau nụ cười này cất dấu hơi thở khát máu đến như thế nào thì, tin tưởng giờ khắc này không ai không hiểu rõ.
Vèo một tiếng vang lên, trong nháy mắt bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt di động, sợi tơ hồng đang quấn quanh tay nàng bắn ra. Chỉ thấy ngâm châm tại một đầu sợi tơ hồng ở giữa không trung tỏa ra ánh sáng chói mắt, sau đó thẳng tắp đánh về phía miệng quản gia Tuyên vương phủ.
"Các ngươi đều là người chết a, còn không nhanh giúp ta?" Quản gia Tuyên vương phủ hướng sau lưng gầm thét một tiếng, tiếp đến hắn nhấc chân lên muốn chạy ra ngoài cửa.
Mặc dù đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt tràn đầy sợ hãi, thị vệ Tuyên vương phủ vẫn không thể làm gì ngoại trừ giơ cao kiếm trong tay, sau đó thân thể đột nhiên bước về phía trước, bổ về phía sợi tơ hồng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang hướng tới quản gia. Thật ra bọn họ cũng không muốn rơi vào cảnh bị phế tay, nhưng nếu như Tuyên vương biết bọn họ gặp địch lại lùi bước, Tuyên vương sẽ trừng phạt bọn họ không lưu tình, mà kết quả bị Tuyên vương trừng phạt so với bị phế tay tuyệt đối tàn khốc hơn rất nhiều.
"Con mồi mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta nhìn trúng, cho tới bây giờ đều chưa một lần chạy thoát, ngươi. . . Cũng không nằm ngoài số đó." Giọng nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt mang theo ý cười, chỉ là tròng mắt lạnh lẽo làm cho người ta rợn tóc gáy. Sợi tơ trong tay nàng vô cùng xảo diệu, kiếm trong tay bọn thị vệ Tuyên vương phủ không cách nào chém tới cái tơ hồng kia. Rõ ràng thấy mũi kiếm đã chạm được nó, theo lý thuyết tơ hồng sẽ bị đứt . Nhưng một việc vô cùng quỷ dị chính là, tơ hồng thế nhưng vẫn đầy đủ không tổn hao gì xoay tròn giữa không trung.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch, ngón tay di chuyển nhanh hơn. Mọi người chỉ cảm thấy hồng quang chớp nhoáng, chỉ một sợi tơ hồng, nhưng trong nháy mắt giống hóa thành ngàn vạn sợi tơ hồng.
"Hí. . ." Bọn thị vệ Tuyên vương phủ đồng thời hít một hơi, hai mắt giống như nhìn thấy quỷ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bởi vì. . . Kiếm trong tay bọn họ đồng thời bị tơ hồng đánh rơi đến trên mặt đất.
"A!" Cùng lúc đó, tiếng kêu khổ sở của quản gia Tuyên vương phủ vang lên. Mọi người lập tức theo âm thanh nhìn lại, phát hiện tơ hồng không biết khi nào đã quấn chặt lấy cổ hắn, quản gia Tuyên vương phủ bị tơ hồng thít chặt cổ làm cho hít thở không thông giờ phút này đang liều mạng há to mồm hít lấy không khí.
Nhìn thấy quản gia Tuyên vương phủ há miệng ra, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cổ tay động một cái, tơ hồng thoát khỏi cổ quản gia Tuyên vương phủ, nhưng là trong nháy mắt liền hướng miệng hắn mà tới. Quản gia Tuyên vương phủ bị ngân châm cắt lưỡi không thể chịu đựng được loại đau đớn như bị khoan tim này, hai mắt trong nháy mắt tối sầm lại, thân thể tê liệt ngã trên mặt đất.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt tay trái chậm rãi duỗi ra, tơ hồng từ trong lòng bàn tay của nàng tuột xuống đất, mà một đầu tơ hồng còn đang gắn với đầu lưỡi của quản gia Tuyên vương phủ.
"Các ngươi hiện tại có thể mang hắn cút ra khỏi phủ tướng quân rồi, về phần sợi tơ hồng cùng ngân châm ta sẽ không thu lại, các ngươi mang về Tuyên vương phủ làm kỷ niệm đi!" Giọng nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc dù êm ái vô cùng, nhưng bọn thị vệ Tuyên vương phủ vẫn rõ ràng cảm nhận được lạnh lẽo ẩn giấu trong đó.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Tuyên vương bảo chúng ta nói với người một câu. Người nói, lúc ngươi vào cung nên có một lựa chọn đúng đắn, nếu không. . ." Một tên thị vệ của Tuyên vương phủ liều mạng khắc chế sợ hãi trong lòng, cắn răng nói ra mục đích đến tướng quân phủ. Chỉ là còn chưa nói hết, đã bị ánh mắt lạnh nhạt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt dọa cho nuốt trở về.
"Nếu không muốn chết, lập tức cút đi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, người của Tuyên vương phủ đã mang theo quản gia chạy trốn chết ra khỏi phủ tướng quân.
"Giáo huấn xong quản gia Tuyên vương phủ, hiện tại đến phiên ngươi. . . Quản qia Thụy vương phủ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng khoanh tay, hai mắt lười biếng quét về phía đội ngũ cùng đến không có ý tốt kia. . .
"Quy củ của phủ tướng quân ta: người tự tiện xông vào, đánh gãy chân; gào thét với người khác, cắt lưỡi; ánh mắt khiêu khích, khoét mắt. Nói cho ta biết, ngươi muốn nhận loại trừng phạt nào?" Không để ý quản gia Tuyên vương phủ đang tức giận, Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt, nhàn nhạt mở miệng nói.
Trên đường từ trong rừng cây hồi tướng quân phủ nàng đã từng hỏi Thượng Quan Hạo rốt cuộc là ai bắt cóc nàng? Thượng Quan Hạo nói cho nàng biết, người bắt cóc nàng hẳn là phe của Tả thừa tướng, mà Tả thừa tướng hiện nay ủng hộ Tuyên vương. Như vậy không chút nghi ngờ nào, sự kiện bắt cóc cùng Tuyên vương phủ chắc chắn có quan hệ. Đầu tiên là lén lén lút lút bắt cóc nàng, tiếp đó lại vênh váo tự đắc tới cửa gây phiền toái? Thật là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn xông vào!
"Hí. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, những người vừa mới xông vào phủ đều đồng thời hút một ngụm khí lạnh. Thượng Quan Ngưng Nguyệt này không phải là nổi tiếng ngu ngốc nhất Long Diệu hoàng triều sao? Vì sao hôm nay bọn họ không cảm thấy nàng ngu dại chút nào, ngược lại lại có vẻ phách lối cuồng vọng đây? Mọi người không khỏi cảm giác lạnh sống lưng.
"Thượng Quan Hạo, tướng quân phủ là đang công khai khiêu khích Tuyên vương phủ sao?" Quản gia Tuyên vương phủ duỗi tay về phía trước, ngón tay chỉ Thượng Quan Hạo. Trong tay hắn có lệnh bài của Tuyên vương liền giống như là Tuyên vương tới, hôm nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại dùng cái loại thái độ này nói chuyện với mình, quả thật chính là không đem Tuyên vương để ở trong mắt.
"Đúng thì sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Thượng Quan Hạo đồng thời mở miệng, thanh âm lạnh lẽo vang dội trong gió.
Cha, ta còn cho là người sẽ ngăn cản hành động của ta chứ? Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong mắt chứa ý cười, nghiêng đầu, không tiếng động nói.
Phủ tướng quân yên tĩnh đủ rồi, đúng lúc cần phá vỡ nó. Nguyệt nhi, vô luận ngươi làm sao, cha cũng toàn lực ủng hộ ngươi! Thượng Quan Hạo cũng đồng thời nghiêng đầu, ánh mắt không tiếng động trả lời. Thụy vương phủ cùng Tuyên vương phủ vào lúc này đồng thời xuất binh bao vây phủ tướng quân, thật ra cũng không phải muốn khai chiến, mục đích thực sự của bọn họ là muốn cảnh cáo mình, chặt đứt ý niệm để Nguyệt nhi chạy trốn khỏi phủ tướng quân, bọn họ nhất định là muốn nạp Nguyệt nhi làm phi rồi. Nếu bọn họ nhất định phá hủy hạnh phúc cả đời của Nguyệt nhi, như vậy hắn cũng không tiếc xuất toàn lực của phủ tướng quân bảo toàn hạnh phúc của Nguyệt nhi.
"Phản, quả thực là phản rồi. Thượng Quan Hạo, thật không ngờ phủ tướng quân lại dám công khai khiêu khích Tuyên vương phủ, các ngươi sẽ phải trả giá đắt." Quản gia Tuyên vương phủ hai mắt vô cùng âm độc bắn về phía Thượng Quan Hạo.
"Quy củ của phủ tướng quân: gào thét với người khác, cắt lưỡi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi lạnh lùng nhếch lên, sau đó liền thấy nàng chợt giơ cánh tay lên, một sợi tơ hồng thật dài từ trong tay áo bay vọt ra, mà ở một đầu tơ hồng có một chiếc ngân châm. Ngón tay nâng tơ hồng, ngân châm nhanh như tia chớp đánh úp về phía quản gia Tuyên vương phủ.
Sưu sưu sưu, ba gã thị vệ Tuyên vương phủ nhanh chóng di chuyển, thân thể che chắn ở trước quản gia, chỉ thấy bọn họ đều giơ kiếm trong tay lên, bổ về phía tơ hồng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang đáng tới.
"Không biết tự lượng sức mình." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai mắt vẻ châm chọc nhìn ba gã thị vệ Tuyên vương phủ, sau đó tay phóng tơ hồng di chuyển, tơ hồng giống như hỏa long ở giữa không trung bay lượn. Vèo một tiếng vang lên, ngân châm bên trên tơ hồng trong nháy mắt xuyên qua cổ tay cầm kiếm của ba gã thị vệ.
"A!" Ba gã thị vệ đồng thời phát ra tiếng rít thê lương, leng keng, trường kiếm từ lòng bàn tay của bọn hắn rơi trên mặt đất.
"Tư vị bị tàn phế như thế nào? Rất là thỏa mãn chứ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bộ dáng lười biếng nói, tiếp đến ngón tay đột nhiên kéo lại, sợi tơ hồng vốn đang bay vụt qua bỗng nhanh chóng quay trở về, lẳng lặng quấn quanh cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà cái ngân châm dính đầy máu bị nàng kẹp trong kẽ ngón tay.
Ba gã thị vệ khó tin trợn to hai mắt, bọn họ trên danh nghĩa là thị vệ Tuyên vương phủ, thật ra lại là sát thủ mà Tuyên vương ngấm ngầm đích thân huấn luyện, hơn nữa còn là một trong số những sát thủ xuất sắc nhất, nhưng hôm nay chỉ trong nháy mắt, bọn họ thế nhưng đồng thời bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm cho tàn phế?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm sao có thể có bản lĩnh quỷ dị kinh người như thế? Bản lĩnh không thể tưởng tượng nổi như thế, chỉ e là Tuyên Vương cũng khó mà đánh bại nàng!
Mà những người còn lại trong sân, bao gồm cả Thượng Quan Hạo, toàn bộ há to miệng, hai mắt ngơ ngác nhìn về phía ba gã thị vệ bị phế cổ tay. Đây quả thực. . . Thật không thể tưởng tượng nổi, nàng sao có thể làm được?
"Lão già kia, đã phế xong cổ tay của ba người bọn họ, bây giờ đến phiên ngươi bị ta phế lưỡi. Chỉ là ta trời sinh có lòng từ bi, cho nên trước khi thực hiện, ta cho phép ngươi nói ra suy nghĩ của bản thân. Chẳng qua thời gian của ta có hạn, cho nên mong lần cuối cùng có thể nói xin ngươi nói ngắn gọn chút." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẻ mặt lười biếng lắc lư cái ngân châm kẹp trong kẽ ngón tay, hai mắt nhìn về quản gia Tuyên vương phủ sắc mặt đã trắng bệch.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi không nên làm loạn, nếu không Tuyên vương sẽ không tha cho ngươi đâu." Quản gia Tuyên vương phủ cả người cứng ngắc nhìn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh âm run rẩy mười phần sợ hãi.
"Nói xong rồi? Vậy giờ. . . Ngươi có thể vĩnh viễn yên tĩnh!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong mắt đầy ý cười, chỉ là đằng sau nụ cười này cất dấu hơi thở khát máu đến như thế nào thì, tin tưởng giờ khắc này không ai không hiểu rõ.
Vèo một tiếng vang lên, trong nháy mắt bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt di động, sợi tơ hồng đang quấn quanh tay nàng bắn ra. Chỉ thấy ngâm châm tại một đầu sợi tơ hồng ở giữa không trung tỏa ra ánh sáng chói mắt, sau đó thẳng tắp đánh về phía miệng quản gia Tuyên vương phủ.
"Các ngươi đều là người chết a, còn không nhanh giúp ta?" Quản gia Tuyên vương phủ hướng sau lưng gầm thét một tiếng, tiếp đến hắn nhấc chân lên muốn chạy ra ngoài cửa.
Mặc dù đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt tràn đầy sợ hãi, thị vệ Tuyên vương phủ vẫn không thể làm gì ngoại trừ giơ cao kiếm trong tay, sau đó thân thể đột nhiên bước về phía trước, bổ về phía sợi tơ hồng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang hướng tới quản gia. Thật ra bọn họ cũng không muốn rơi vào cảnh bị phế tay, nhưng nếu như Tuyên vương biết bọn họ gặp địch lại lùi bước, Tuyên vương sẽ trừng phạt bọn họ không lưu tình, mà kết quả bị Tuyên vương trừng phạt so với bị phế tay tuyệt đối tàn khốc hơn rất nhiều.
"Con mồi mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta nhìn trúng, cho tới bây giờ đều chưa một lần chạy thoát, ngươi. . . Cũng không nằm ngoài số đó." Giọng nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt mang theo ý cười, chỉ là tròng mắt lạnh lẽo làm cho người ta rợn tóc gáy. Sợi tơ trong tay nàng vô cùng xảo diệu, kiếm trong tay bọn thị vệ Tuyên vương phủ không cách nào chém tới cái tơ hồng kia. Rõ ràng thấy mũi kiếm đã chạm được nó, theo lý thuyết tơ hồng sẽ bị đứt . Nhưng một việc vô cùng quỷ dị chính là, tơ hồng thế nhưng vẫn đầy đủ không tổn hao gì xoay tròn giữa không trung.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch, ngón tay di chuyển nhanh hơn. Mọi người chỉ cảm thấy hồng quang chớp nhoáng, chỉ một sợi tơ hồng, nhưng trong nháy mắt giống hóa thành ngàn vạn sợi tơ hồng.
"Hí. . ." Bọn thị vệ Tuyên vương phủ đồng thời hít một hơi, hai mắt giống như nhìn thấy quỷ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bởi vì. . . Kiếm trong tay bọn họ đồng thời bị tơ hồng đánh rơi đến trên mặt đất.
"A!" Cùng lúc đó, tiếng kêu khổ sở của quản gia Tuyên vương phủ vang lên. Mọi người lập tức theo âm thanh nhìn lại, phát hiện tơ hồng không biết khi nào đã quấn chặt lấy cổ hắn, quản gia Tuyên vương phủ bị tơ hồng thít chặt cổ làm cho hít thở không thông giờ phút này đang liều mạng há to mồm hít lấy không khí.
Nhìn thấy quản gia Tuyên vương phủ há miệng ra, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cổ tay động một cái, tơ hồng thoát khỏi cổ quản gia Tuyên vương phủ, nhưng là trong nháy mắt liền hướng miệng hắn mà tới. Quản gia Tuyên vương phủ bị ngân châm cắt lưỡi không thể chịu đựng được loại đau đớn như bị khoan tim này, hai mắt trong nháy mắt tối sầm lại, thân thể tê liệt ngã trên mặt đất.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt tay trái chậm rãi duỗi ra, tơ hồng từ trong lòng bàn tay của nàng tuột xuống đất, mà một đầu tơ hồng còn đang gắn với đầu lưỡi của quản gia Tuyên vương phủ.
"Các ngươi hiện tại có thể mang hắn cút ra khỏi phủ tướng quân rồi, về phần sợi tơ hồng cùng ngân châm ta sẽ không thu lại, các ngươi mang về Tuyên vương phủ làm kỷ niệm đi!" Giọng nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc dù êm ái vô cùng, nhưng bọn thị vệ Tuyên vương phủ vẫn rõ ràng cảm nhận được lạnh lẽo ẩn giấu trong đó.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Tuyên vương bảo chúng ta nói với người một câu. Người nói, lúc ngươi vào cung nên có một lựa chọn đúng đắn, nếu không. . ." Một tên thị vệ của Tuyên vương phủ liều mạng khắc chế sợ hãi trong lòng, cắn răng nói ra mục đích đến tướng quân phủ. Chỉ là còn chưa nói hết, đã bị ánh mắt lạnh nhạt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt dọa cho nuốt trở về.
"Nếu không muốn chết, lập tức cút đi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, người của Tuyên vương phủ đã mang theo quản gia chạy trốn chết ra khỏi phủ tướng quân.
"Giáo huấn xong quản gia Tuyên vương phủ, hiện tại đến phiên ngươi. . . Quản qia Thụy vương phủ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng khoanh tay, hai mắt lười biếng quét về phía đội ngũ cùng đến không có ý tốt kia. . .
/354
|