Sương mù giống như một tầng lụa mỏng phủ lên vạn vật. Một ngọn núi nguy nga hiểm trở, bị sương mù bao phủ tăng thêm mấy phần mộng ảo.
Ngọn núi này cách Thương Nguyệt quốc năm mươi dặm, tuy không có tiếng tăm, nhưng cảnh sắc lại hết sức đẹp đẽ.
Cổ thụ chọc trời, cây cối tươi tốt.
Hoa trên núi tranh nhau khoe sắc, khắp nơi đều tỏa ra mùi hương thơm ngát. Tiếng nước chảy róc rách, thác nước như dải ngân hà treo ngược bắc qua các mỏm đá gập ghềnh.
Nằm yên tĩnh sau thác nước, thấp thoáng một khối đá màu trắng.
Giờ phút này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm thân mật ngồi trên đó, bỏ mặc cho những hạt nước bắn lên mặt và tóc.
Bên trái tảng đá có hai cây cổ thụ song song đứng đón gió. Ngân Lang và Thanh Báo dựa lưng vào một cây, thì thầm to nhỏ.
Ngốc Bảo dựa mình vào gốc cây kia, lúc cúi đầu mổ lông cổ, lúc lại mổ lông cánh.
Còn Cầu Cầu thì nhảy tới nhảy lui hai cây, vội vội vàng vàng hái quả dại, khóe miệng chảy ra nước miếng có thể tạo thành một con suối.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa tay vẩy nước, chu miệng hỏi: "Diễm, Vô Ngân truyền tin gì thế?"
"Vô Ngân viết. . ." Hắn lấy ra một phong thư, nhìn nội dung trên giấy, khóe miệng hơi giật giật nói: "Hắn dịch dung thành ta, gần đây không chỉ mệt chết đi được, dღđ☆&L☆qღđ mà chân còn sắp đứt vì chạy quá nhiều."
"Không chỉ mệt chết đi được, mà chân còn sắp đứt vì chạy quá nhiều?" Nàng khó hiểu chớp chớp mắt, cúi đầu thổi giọt nước đọng trên ngón tay, giọt nước từ từ rơi xuống.
"Vô Ngân kiệt sức, muốn nghỉ ngơi nên. . ." Hiên Viên Diễm lại nhìn thư tố khổ của Vô Ngân công tử, khóe miệng co giật mạnh hơn.
"Vì vậy, hắn quyết định tìm hoàng huynh diễn một tuồng kịch. Kịch bản là ta và nàng mải mê vẽ tranh, bỏ lơ hoàng huynh, mạo phạm thiên uy, bị phạt đóng cửa cấm túc."
Nói xong, Hiên Viên Diễm đưa thư cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng tiếp nhận thư, nhìn chữ viết trên giấy, thân thể đột nhiên ngả về sau, ôm bụng cười phá lên.
Trên thư là toàn bộ câu chuyện nổi bật ở Long Diệu Hoàng Triều gần đây, cũng chính là chuyện thú vị lúc trà dư tửu hậu của các lão bách tính.
Chẳng qua là, khi Vô Ngân công tử nhét lá thư "Càu nhàu" vào ống trúc nhỏ trên đùi chim bồ câu, dღđ☆&L☆qღđ thả nó truyền tin, các lão bách tính Long Diệu Hoàng Triều đã tán gẫu hai chuyện thú vị rồi.
Thứ nhất là nghe nói Thụy vương phi tức giận, mang tất cả đồ cổ tranh chữ danh kiếm bảo đao của Thụy vương đi cầm đồ, sau đó Thụy vương ôm một đống ngân phiếu kếch xù đi từng hiệu cầm đồ chuộc về.
Chuyện thứ hai là Thụy vương chơi cờ thắng đại tướng quân, đại tướng quân tự ái, Thụy vương phi tức giận về nhà mẹ đẻ, sau đó Thụy vương đến phủ tướng quân, thành khẩn nói xin lỗi mong nghênh vương phi về phủ.
Đợi đến hôm nay, thư đến trên tay Hiên Viên Diễm --
Vô Ngân công tử viết, hắn muốn tìm Long Diệu Hoàng Hiên Viên Ly hợp diễn một tuồng kịch, là làm cho "Thụy vương và Thụy vương phi" vì mạo phạm long uy, bị Hoàng đế Hiên Viên Ly phạt đóng cửa cấm túc, chuyện này đã truyền đi khắp cả nước.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc mắt nhìn Hiên Viên Diễm, vui vẻ cười phá lên rồi nói: "Vô Ngân thật là, dù có muốn thông khí cũng không nên dùng chiêu này chứ?"
Hiện tại ở Long Diệu Hoàng Triều có không ít mật thám của ba nước Thương Nguyệt, Bắc Dực và Tây Thần.
Vô Ngân làm như thế là vì cho Thương Nguyệt, Bắc Dực và Tây Thần biết hắn và Nguyệt nhi vẫn ở Long Diệu Hoàng Triều.
Chỉ là. . . Vô Ngân công tử và vị nữ hộ pháp của Tuyết Ảnh Các chỉ cần đóng giả thành hắn và Nguyệt nhi, mỗi ngày nắm tay nhau, mang theo một đám thị vệ của vương phủ, rêu rao khắp nơi đi dạo các cửa hàng, không phải mật thám của ba nước sẽ biết hắn và Nguyệt nhi chưa từng rời khỏi Long Diệu sao?
Nhưng mà Vô Ngân lại cố ý diễn vở kịch hắn và Nguyệt nhi gây gổ nhau. Cái này không phải làm cho tình yêu hoàn mỹ của bọn họ bị vấy bẩn sao?
Trả thù, nhất định Vô Ngân đang trả thù.
Trả thù hắn và Nguyệt nhi thâm tình với nhau ở phòng ăn trong Tuyết Ảnh Các!
Trả thù mình và Nguyệt nhi cười hắn lải nhải như bà già! Trả thù mình và Nguyệt nhi để lại cục diện rối rắm cho hắn, khiến hắn phải vất vả xử lý!
"Chiêu này quả thật hơi độc nhưng hiệu quả rất tốt." Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi thẳng người, quơ quơ tờ giấy trong tay nói: "Mật thám của các nước cũng không cần ẩn núp, lén giám thị chúng ta. Chỉ cần các lão bách tính buôn chuyện nhiều chút, bọn họ sẽ tin tưởng chúng ta không hề rời khỏi Long Diệu rồi."
"Nhưng mà, hắn ta. . ." Hiên Viên Diễm xiết chặt tờ giấy, khóe miệng co giật nói: "Mặc dù hắn hao tâm tổn sức giúp chúng ta giải quyết một mối lo, nhưng cũng không nên phá hủy hình tượng uy phong lẫm lẫm của ta chứ."
"Nguyệt nhi, nàng nói xem. . ." Hiên Viên Diễm khoanh tay, nghiêm túc hỏi: "Đợi lấy được dược liệu trở về Long Diệu, chúng ta có nên trói hắn ta lại, hung hăng đánh đấm một trận không?"
Nghe Hiên Viên Diễm hỏi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh nhẹn gật đầu, nghiêm trang đáp: "Đề nghị này rất hay, nhất định phải đánh hắn một trận."
Dứt lời, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, nhếch môi cười.
Cười đến khuynh quốc khuynh thành, làm cho thiên nhiên vốn tươi đẹp cũng trở nên mờ nhạt kém sắc.
Hai người đồng thời hiểu được, lời này chỉ là đùa thôi. Trong thiên hạ này, thử hỏi tri kỷ có mấy người?
Toàn tâm toàn ý với bọn họ, tự thân nhảy vào nguy hiểm ở Thụy vương phủ để bọn họ yên tâm đi tìm dược liệu.
Vô Ngân công tử giúp hai người diệt trừ "bụi gai", hai người . . . Có thể nói là vô cùng cảm động, sao có thể nhẫn tâm đánh hắn chứ?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuyển mắt, nắm đấm xiết chặt, vận linh lực hủy tờ giấy xong mới nói: "Được rồi, thời gian cũng tới rồi, đi Thương Nguyệt quốc thôi!"
"Ừ, đến lúc đi Thương Nguyệt quốc rồi." Đôi mắt Hiên Viên Diễm lóe lên, khóe miệng khẽ nhếch, tay phải nắm tay trái Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai bóng hình thân mật in trên mặt đất.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt quét mắt nhìn hai cây cổ thụ bên cạnh, cười nói: "Ngân Lang, bốn người các ngươi tạm thời ở lại chỗ này. Đợi ta và Diễm giải quyết xong sẽ bắn tín hiệu, báo cho các ngươi biết nơi tập hợp."
Thái tử Thương Nguyệt quốc Dạ Dật Phong và Diễm vốn như nước với lửa.
Lần này bọn họ đến Thương Nguyệt quốc chỉ là muốn cướp trong tay Môn Chủ Sinh Tử Môn, mà không phải tìm thái tử Thương Nguyệt đánh nhau.
Nếu mang Ngốc Bảo, Cầu Cầu và Huyết Tỳ Bà nghênh ngang vào Thương Nguyệt, thì chỉ làm hỏng kế hoạch của bọn họ thôi.
Cho nên, Ngốc Bảo, Cầu Cầu và Huyết Tỳ Bà sẽ do Ngân Lang và Thanh Báo tạm thời canh chừng, đợi đến khi thời cơ thích hợp mới có thể vào Thương Nguyệt.
"Vâng!" Ngân Lang và Thanh Báo nhận được mệnh lệnh, ưỡn ngực thẳng lưng, cung kính đáp lại.
Mà Huyết Tỳ Bà được đặt trong một cái hòm bên chân hai người dường như nghe thấy lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, phát ra tiếng tinh tang thay cho câu trả lời.
"Vâng!" Ở một gốc cây khác, Ngốc Bảo cũng cung kính đáp, rồi lại cúi đầu, mổ đám lông ở hai bên cánh.
Về phần Cầu Cầu, nó đang nằm trên một cành cây, bận rộn tiêu diệt quả dại, móng vuốt nhỏ bé vung lên ra hiệu với Thượng Quan Ngưng Nguyệt một cái, tiếp tục thưởng thức bữa tiệc quả ngon lành.
"Lên đường thôi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt yêu thương nhìn Hiên Viên Diễm, vừa nói xong liền cất bước đi, tay vẫn nắm chặt tay nhau. . .
Ngọn núi này cách Thương Nguyệt quốc năm mươi dặm, tuy không có tiếng tăm, nhưng cảnh sắc lại hết sức đẹp đẽ.
Cổ thụ chọc trời, cây cối tươi tốt.
Hoa trên núi tranh nhau khoe sắc, khắp nơi đều tỏa ra mùi hương thơm ngát. Tiếng nước chảy róc rách, thác nước như dải ngân hà treo ngược bắc qua các mỏm đá gập ghềnh.
Nằm yên tĩnh sau thác nước, thấp thoáng một khối đá màu trắng.
Giờ phút này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm thân mật ngồi trên đó, bỏ mặc cho những hạt nước bắn lên mặt và tóc.
Bên trái tảng đá có hai cây cổ thụ song song đứng đón gió. Ngân Lang và Thanh Báo dựa lưng vào một cây, thì thầm to nhỏ.
Ngốc Bảo dựa mình vào gốc cây kia, lúc cúi đầu mổ lông cổ, lúc lại mổ lông cánh.
Còn Cầu Cầu thì nhảy tới nhảy lui hai cây, vội vội vàng vàng hái quả dại, khóe miệng chảy ra nước miếng có thể tạo thành một con suối.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa tay vẩy nước, chu miệng hỏi: "Diễm, Vô Ngân truyền tin gì thế?"
"Vô Ngân viết. . ." Hắn lấy ra một phong thư, nhìn nội dung trên giấy, khóe miệng hơi giật giật nói: "Hắn dịch dung thành ta, gần đây không chỉ mệt chết đi được, dღđ☆&L☆qღđ mà chân còn sắp đứt vì chạy quá nhiều."
"Không chỉ mệt chết đi được, mà chân còn sắp đứt vì chạy quá nhiều?" Nàng khó hiểu chớp chớp mắt, cúi đầu thổi giọt nước đọng trên ngón tay, giọt nước từ từ rơi xuống.
"Vô Ngân kiệt sức, muốn nghỉ ngơi nên. . ." Hiên Viên Diễm lại nhìn thư tố khổ của Vô Ngân công tử, khóe miệng co giật mạnh hơn.
"Vì vậy, hắn quyết định tìm hoàng huynh diễn một tuồng kịch. Kịch bản là ta và nàng mải mê vẽ tranh, bỏ lơ hoàng huynh, mạo phạm thiên uy, bị phạt đóng cửa cấm túc."
Nói xong, Hiên Viên Diễm đưa thư cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng tiếp nhận thư, nhìn chữ viết trên giấy, thân thể đột nhiên ngả về sau, ôm bụng cười phá lên.
Trên thư là toàn bộ câu chuyện nổi bật ở Long Diệu Hoàng Triều gần đây, cũng chính là chuyện thú vị lúc trà dư tửu hậu của các lão bách tính.
Chẳng qua là, khi Vô Ngân công tử nhét lá thư "Càu nhàu" vào ống trúc nhỏ trên đùi chim bồ câu, dღđ☆&L☆qღđ thả nó truyền tin, các lão bách tính Long Diệu Hoàng Triều đã tán gẫu hai chuyện thú vị rồi.
Thứ nhất là nghe nói Thụy vương phi tức giận, mang tất cả đồ cổ tranh chữ danh kiếm bảo đao của Thụy vương đi cầm đồ, sau đó Thụy vương ôm một đống ngân phiếu kếch xù đi từng hiệu cầm đồ chuộc về.
Chuyện thứ hai là Thụy vương chơi cờ thắng đại tướng quân, đại tướng quân tự ái, Thụy vương phi tức giận về nhà mẹ đẻ, sau đó Thụy vương đến phủ tướng quân, thành khẩn nói xin lỗi mong nghênh vương phi về phủ.
Đợi đến hôm nay, thư đến trên tay Hiên Viên Diễm --
Vô Ngân công tử viết, hắn muốn tìm Long Diệu Hoàng Hiên Viên Ly hợp diễn một tuồng kịch, là làm cho "Thụy vương và Thụy vương phi" vì mạo phạm long uy, bị Hoàng đế Hiên Viên Ly phạt đóng cửa cấm túc, chuyện này đã truyền đi khắp cả nước.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc mắt nhìn Hiên Viên Diễm, vui vẻ cười phá lên rồi nói: "Vô Ngân thật là, dù có muốn thông khí cũng không nên dùng chiêu này chứ?"
Hiện tại ở Long Diệu Hoàng Triều có không ít mật thám của ba nước Thương Nguyệt, Bắc Dực và Tây Thần.
Vô Ngân làm như thế là vì cho Thương Nguyệt, Bắc Dực và Tây Thần biết hắn và Nguyệt nhi vẫn ở Long Diệu Hoàng Triều.
Chỉ là. . . Vô Ngân công tử và vị nữ hộ pháp của Tuyết Ảnh Các chỉ cần đóng giả thành hắn và Nguyệt nhi, mỗi ngày nắm tay nhau, mang theo một đám thị vệ của vương phủ, rêu rao khắp nơi đi dạo các cửa hàng, không phải mật thám của ba nước sẽ biết hắn và Nguyệt nhi chưa từng rời khỏi Long Diệu sao?
Nhưng mà Vô Ngân lại cố ý diễn vở kịch hắn và Nguyệt nhi gây gổ nhau. Cái này không phải làm cho tình yêu hoàn mỹ của bọn họ bị vấy bẩn sao?
Trả thù, nhất định Vô Ngân đang trả thù.
Trả thù hắn và Nguyệt nhi thâm tình với nhau ở phòng ăn trong Tuyết Ảnh Các!
Trả thù mình và Nguyệt nhi cười hắn lải nhải như bà già! Trả thù mình và Nguyệt nhi để lại cục diện rối rắm cho hắn, khiến hắn phải vất vả xử lý!
"Chiêu này quả thật hơi độc nhưng hiệu quả rất tốt." Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi thẳng người, quơ quơ tờ giấy trong tay nói: "Mật thám của các nước cũng không cần ẩn núp, lén giám thị chúng ta. Chỉ cần các lão bách tính buôn chuyện nhiều chút, bọn họ sẽ tin tưởng chúng ta không hề rời khỏi Long Diệu rồi."
"Nhưng mà, hắn ta. . ." Hiên Viên Diễm xiết chặt tờ giấy, khóe miệng co giật nói: "Mặc dù hắn hao tâm tổn sức giúp chúng ta giải quyết một mối lo, nhưng cũng không nên phá hủy hình tượng uy phong lẫm lẫm của ta chứ."
"Nguyệt nhi, nàng nói xem. . ." Hiên Viên Diễm khoanh tay, nghiêm túc hỏi: "Đợi lấy được dược liệu trở về Long Diệu, chúng ta có nên trói hắn ta lại, hung hăng đánh đấm một trận không?"
Nghe Hiên Viên Diễm hỏi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh nhẹn gật đầu, nghiêm trang đáp: "Đề nghị này rất hay, nhất định phải đánh hắn một trận."
Dứt lời, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, nhếch môi cười.
Cười đến khuynh quốc khuynh thành, làm cho thiên nhiên vốn tươi đẹp cũng trở nên mờ nhạt kém sắc.
Hai người đồng thời hiểu được, lời này chỉ là đùa thôi. Trong thiên hạ này, thử hỏi tri kỷ có mấy người?
Toàn tâm toàn ý với bọn họ, tự thân nhảy vào nguy hiểm ở Thụy vương phủ để bọn họ yên tâm đi tìm dược liệu.
Vô Ngân công tử giúp hai người diệt trừ "bụi gai", hai người . . . Có thể nói là vô cùng cảm động, sao có thể nhẫn tâm đánh hắn chứ?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuyển mắt, nắm đấm xiết chặt, vận linh lực hủy tờ giấy xong mới nói: "Được rồi, thời gian cũng tới rồi, đi Thương Nguyệt quốc thôi!"
"Ừ, đến lúc đi Thương Nguyệt quốc rồi." Đôi mắt Hiên Viên Diễm lóe lên, khóe miệng khẽ nhếch, tay phải nắm tay trái Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai bóng hình thân mật in trên mặt đất.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt quét mắt nhìn hai cây cổ thụ bên cạnh, cười nói: "Ngân Lang, bốn người các ngươi tạm thời ở lại chỗ này. Đợi ta và Diễm giải quyết xong sẽ bắn tín hiệu, báo cho các ngươi biết nơi tập hợp."
Thái tử Thương Nguyệt quốc Dạ Dật Phong và Diễm vốn như nước với lửa.
Lần này bọn họ đến Thương Nguyệt quốc chỉ là muốn cướp trong tay Môn Chủ Sinh Tử Môn, mà không phải tìm thái tử Thương Nguyệt đánh nhau.
Nếu mang Ngốc Bảo, Cầu Cầu và Huyết Tỳ Bà nghênh ngang vào Thương Nguyệt, thì chỉ làm hỏng kế hoạch của bọn họ thôi.
Cho nên, Ngốc Bảo, Cầu Cầu và Huyết Tỳ Bà sẽ do Ngân Lang và Thanh Báo tạm thời canh chừng, đợi đến khi thời cơ thích hợp mới có thể vào Thương Nguyệt.
"Vâng!" Ngân Lang và Thanh Báo nhận được mệnh lệnh, ưỡn ngực thẳng lưng, cung kính đáp lại.
Mà Huyết Tỳ Bà được đặt trong một cái hòm bên chân hai người dường như nghe thấy lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, phát ra tiếng tinh tang thay cho câu trả lời.
"Vâng!" Ở một gốc cây khác, Ngốc Bảo cũng cung kính đáp, rồi lại cúi đầu, mổ đám lông ở hai bên cánh.
Về phần Cầu Cầu, nó đang nằm trên một cành cây, bận rộn tiêu diệt quả dại, móng vuốt nhỏ bé vung lên ra hiệu với Thượng Quan Ngưng Nguyệt một cái, tiếp tục thưởng thức bữa tiệc quả ngon lành.
"Lên đường thôi!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt yêu thương nhìn Hiên Viên Diễm, vừa nói xong liền cất bước đi, tay vẫn nắm chặt tay nhau. . .
/354
|