Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đứng vững vàng trước mặt của Đại chưởng quỹ tửu lâu Phẩm Hương --
Tay phải hai người đồng thời xòe ra trước mặt Đại chưởng quỹ, cực kì ăn ý nói hai chữ: Bồi tiền.
Đại chưởng quỹ thần trí rối loạn, cơ mặt co giật, liếc nhìn hai bàn tay 'vơ vét tài sản' xòe ra trước mặt mình, nuốt một ngụm nước miếng, nói: Bồi bao nhiêu?
Tay phải vốn xòe ra bỗng nâng lên. Năm ngón tay đưa ra, lắc lắc trước mắt Đại chưởng quỹ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đồng thanh nói: Nhiều từng này!
Khụ khụ... Yết hầu khô khốc của Đại chưởng quỹ phát ra hai tiếng ho khan, yếu ớt hỏi: Năm trăm lượng?
Nghe câu hỏi yếu ớt của Đại chưởng quỹ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm khẽ nhíu mày, bắt chéo tay, đầy nghiêng về bên trái, đôi mắt mang ý cười lạnh nhìn Đại chưởng quỹ của tửu lâu Phẩm Hương. Bọn họ không trả lời, nhưng ánh mắt của bọn họ đã trả lời rồi.
-- Năm trăm lượng, ngươi cho là đang bố thì cho ăn mày xin cơm sao? Không bằng... bọn ta cho ngươi năm trăm lượng, ngươi để bọn ta đánh một trận cho sảng khoái?
Đại chưởng quỹ của tửu lâu Phẩm Hương cũng không phải hạng người ngu như heo.Vì vậy, đương nhiên hắn có thể hiểu thấu câu trả lời giễu cợt đằng sau ánh mắt cười lạnh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Một giây trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Đại chưởng quỹ hơi nắm tay lại, cố nén tâm trí hừng hực lửa giận, chậm chạp nặn ra ba chữ không lạnh không nhạt: Năm ngàn lượng?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt buông hai cánh tay bắt chéo ra, lười biếng vuốt ve ngón tay thon dài, môi anh đào thốt ra từng câu từng chữ lạnh nhạt: Năm ngàn lượng quá ít. Ngươi bồi thường không thấy mệt, nhưng chúng ta đưa tay phải ra bắt đền còn ngại mỏi.
Đại chưởng quỹ trừng lớn con ngươi, hàm răng sơ sẩy cắn một cái lên đầu lưỡi, cơ thể có chút run rẩy, hỏi: Năm vạn lương?
Trước vạn cộng thêm chữ 'ngàn'. Phía sau cộng thêm hai...
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không thèm nhìn cơ thể run rẩy của Đại chưởng quỹ, sóng mắt lưu chuyển, đáy mắt như mưa xuân tràn ngập mặt hồ xanh biếc, môi đỏ mọng nhếch lên, lời nói lạnh lẽo như băng lạnh vạn năm phát ra: Hai chữ 'hoàng kim'!
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, thân thể Đại chưởng quỹ trọng tâm không vững, thiếu chút nữa ngã dập đầu chết, lập tức giận dữ hét lên: Người nói cái gì? Năm mươi triệu lượng hoàng kim?
-- Đây nhất định là vơ vét tài sản, còn muốn lấy mạng người. Thế nhưng hai người họ lại dùng công phu sư tử ngoạm yêu cầu hắn bồi thường năm mươi triệu hoàng kim... Coi tửu lâu Phẩm Hương quốc khố của Tây Thần sao? Cho dù là quốc khố của Tây Thần cũng không có số tiền kếch xù đó.
Sắc mặt Đại chưởng quỹ trắng như tờ giấy xen lẫn dữ tợn, hai tay nắm lại thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, móng tay đâm sâu vào da thịt, hận không thể đem thân thể hai người trước mắt quăng cho cá xé thành mảnh nhỏ.
Nhưng mà, lúc trước Hiên Viên Diễm chỉ vung tay áo liền dễ dàng làm bốn thuộc hạ hôn mê, trong lòng Đại chưởng quỹ vô cùng rõ ràng, hắn không phải đối thủ của hai người này.
Vì thế, trong lòng Đại chưởng quỹ không ngừng tự nói với mình: phải liều mạng mà nhẫn nại, tuyệt đối không thể kích động, nếu không cái giá phải trả chính là tính mạng của bản thân!
Đúng rồi! Thượng Quan Ngưng Nguyệt gõ đầu một cái, môi hồng cười quyến luyến, nói: Tin tưởng lỗ tai đi, ngươi không nghe nhầm, chính xác là năm mươi triệu lượng hoàng kim.
Chúng ta còn phải về nhà ăn thịt người trú nhan trước giờ Dậu, cho nên...
Tay phải của Hiên Viên Diễm lại xòe ra trước mặt Đại chưởng quỹ, môi mỏng khẽ ngáp, đầu vai hơi nhún, nói: Ngươi muốn giúp đỡ chúng ta khỏi lãng phí thời gian, nhanh chóng bồi thường tiền cho chúng ta chứ?
Đại chưởng quỹ không có chút phản ứng nào. Thân thể cứng ngắc như hóa thạch, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi. Lúc này, trong lòng Đại chưởng quỹ hiểu rõ -- một nam một nữ trước mắt tới gây phiền toái, nếu nguyên nhân chân chính là để vơ vét tài sản, như thế... Nếu bọn họ mở miệng yêu cầu ngân lượng, nhất định mình phải trả. Nhưng không, ngay cả khi hắn bán cả tửu lâu, đập nồi bán sắt cũng không thể giao ra số tiền kếch xù đó.
Nhưng giả
Tay phải hai người đồng thời xòe ra trước mặt Đại chưởng quỹ, cực kì ăn ý nói hai chữ: Bồi tiền.
Đại chưởng quỹ thần trí rối loạn, cơ mặt co giật, liếc nhìn hai bàn tay 'vơ vét tài sản' xòe ra trước mặt mình, nuốt một ngụm nước miếng, nói: Bồi bao nhiêu?
Tay phải vốn xòe ra bỗng nâng lên. Năm ngón tay đưa ra, lắc lắc trước mắt Đại chưởng quỹ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đồng thanh nói: Nhiều từng này!
Khụ khụ... Yết hầu khô khốc của Đại chưởng quỹ phát ra hai tiếng ho khan, yếu ớt hỏi: Năm trăm lượng?
Nghe câu hỏi yếu ớt của Đại chưởng quỹ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm khẽ nhíu mày, bắt chéo tay, đầy nghiêng về bên trái, đôi mắt mang ý cười lạnh nhìn Đại chưởng quỹ của tửu lâu Phẩm Hương. Bọn họ không trả lời, nhưng ánh mắt của bọn họ đã trả lời rồi.
-- Năm trăm lượng, ngươi cho là đang bố thì cho ăn mày xin cơm sao? Không bằng... bọn ta cho ngươi năm trăm lượng, ngươi để bọn ta đánh một trận cho sảng khoái?
Đại chưởng quỹ của tửu lâu Phẩm Hương cũng không phải hạng người ngu như heo.Vì vậy, đương nhiên hắn có thể hiểu thấu câu trả lời giễu cợt đằng sau ánh mắt cười lạnh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Một giây trầm mặc ngắn ngủi qua đi, Đại chưởng quỹ hơi nắm tay lại, cố nén tâm trí hừng hực lửa giận, chậm chạp nặn ra ba chữ không lạnh không nhạt: Năm ngàn lượng?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt buông hai cánh tay bắt chéo ra, lười biếng vuốt ve ngón tay thon dài, môi anh đào thốt ra từng câu từng chữ lạnh nhạt: Năm ngàn lượng quá ít. Ngươi bồi thường không thấy mệt, nhưng chúng ta đưa tay phải ra bắt đền còn ngại mỏi.
Đại chưởng quỹ trừng lớn con ngươi, hàm răng sơ sẩy cắn một cái lên đầu lưỡi, cơ thể có chút run rẩy, hỏi: Năm vạn lương?
Trước vạn cộng thêm chữ 'ngàn'. Phía sau cộng thêm hai...
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không thèm nhìn cơ thể run rẩy của Đại chưởng quỹ, sóng mắt lưu chuyển, đáy mắt như mưa xuân tràn ngập mặt hồ xanh biếc, môi đỏ mọng nhếch lên, lời nói lạnh lẽo như băng lạnh vạn năm phát ra: Hai chữ 'hoàng kim'!
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, thân thể Đại chưởng quỹ trọng tâm không vững, thiếu chút nữa ngã dập đầu chết, lập tức giận dữ hét lên: Người nói cái gì? Năm mươi triệu lượng hoàng kim?
-- Đây nhất định là vơ vét tài sản, còn muốn lấy mạng người. Thế nhưng hai người họ lại dùng công phu sư tử ngoạm yêu cầu hắn bồi thường năm mươi triệu hoàng kim... Coi tửu lâu Phẩm Hương quốc khố của Tây Thần sao? Cho dù là quốc khố của Tây Thần cũng không có số tiền kếch xù đó.
Sắc mặt Đại chưởng quỹ trắng như tờ giấy xen lẫn dữ tợn, hai tay nắm lại thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, móng tay đâm sâu vào da thịt, hận không thể đem thân thể hai người trước mắt quăng cho cá xé thành mảnh nhỏ.
Nhưng mà, lúc trước Hiên Viên Diễm chỉ vung tay áo liền dễ dàng làm bốn thuộc hạ hôn mê, trong lòng Đại chưởng quỹ vô cùng rõ ràng, hắn không phải đối thủ của hai người này.
Vì thế, trong lòng Đại chưởng quỹ không ngừng tự nói với mình: phải liều mạng mà nhẫn nại, tuyệt đối không thể kích động, nếu không cái giá phải trả chính là tính mạng của bản thân!
Đúng rồi! Thượng Quan Ngưng Nguyệt gõ đầu một cái, môi hồng cười quyến luyến, nói: Tin tưởng lỗ tai đi, ngươi không nghe nhầm, chính xác là năm mươi triệu lượng hoàng kim.
Chúng ta còn phải về nhà ăn thịt người trú nhan trước giờ Dậu, cho nên...
Tay phải của Hiên Viên Diễm lại xòe ra trước mặt Đại chưởng quỹ, môi mỏng khẽ ngáp, đầu vai hơi nhún, nói: Ngươi muốn giúp đỡ chúng ta khỏi lãng phí thời gian, nhanh chóng bồi thường tiền cho chúng ta chứ?
Đại chưởng quỹ không có chút phản ứng nào. Thân thể cứng ngắc như hóa thạch, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi. Lúc này, trong lòng Đại chưởng quỹ hiểu rõ -- một nam một nữ trước mắt tới gây phiền toái, nếu nguyên nhân chân chính là để vơ vét tài sản, như thế... Nếu bọn họ mở miệng yêu cầu ngân lượng, nhất định mình phải trả. Nhưng không, ngay cả khi hắn bán cả tửu lâu, đập nồi bán sắt cũng không thể giao ra số tiền kếch xù đó.
Nhưng giả
/354
|