Đặc Công Tà Phi

Chương 275 - Chương 273

/354


Tương kế tựu kế, dụ địch xâm nhập? Ý thái tử là. . .

Hàn tướng quân bỗng dưng ngẩn người, Dạ Dật Phong thô lỗ đoạt lại chén trà sứ thanh hoa, rồi trả lại cho đối phương, Hàn tướng quân nhăn mày nói: Mạt tướng ngu dốt, mong thái tử chỉ rõ.

Nếu theo như lời ngươi nói lúc trước, dập tắt hết nến trong tất cả các lều trại. Như vậy. . .

Hàn tướng quân đưa tay nhận lấy chén trà, hớp một ngụm trà thơm, khóe môi Dạ Dật Phong câu lên cười mà hỏi: Khi quân địch đến khu vực quân doanh của ta, nhìn thấy trước mắt tối đen như mực, quân địch còn có thể hành động thiếu suy nghĩ sao?

Mấy lời Dạ Dật Phong nói, ý tứ lại quá rõ ràng rồi.

Nhưng nếu quân doanh tối đen như mực, chẳng khác nào nói cho quân địch Tây Thần biết, ý đồ tập kích của bọn họ, đã bại lộ.

Kể từ đó, quân địch Tây Thần sẽ có cảnh giác, nhất định sẽ cất giấu sâu hơn, từ đó buông tha chiến lược đánh đòn phủ đầu, yên lặng theo dõi xem xét, chiến lược lùi một bước để đánh trả đối phương.

Được Dạ Dật Phong nhắc nhở một phen, Hàn tướng quân bừng tỉnh hiểu ra, lòng bàn tay trái thô ráp bỗng chốc vỗ vào trán: Dưới tình thế cấp bách, mạt tướng thất sách!

Thì ra là. . . thái tử nhà mình, nhìn như thong thả ung dung phẩm trà, không chút nào để ý việc quân địch tập kích ban đêm, kì thực trong đầu cũng đang suy nghĩ diệu kế đối địch đấy.

Thái tử chính là thái tử, người không phải loại vừa gặp phải tình trạng nguy hiểm, liền vô cùng lo lắng suy nghĩ kế sách, người thô kệch như hắn (Hàn tướng quân) không cách nào bình chân như vại sao có thể sánh bằng thái tử chứ!

Cho nên, đối với chiến lược tập kích trong đêm của địch, cách đối phó tốt nhất, cũng không phải là dập tắt nến trong tất cả trướng lều, Die nd da nl e q uu ydo n mà là gia tăng số lượng nến trong trướng lều. Ngươi lập tức truyền lệnh xuống, để binh lính đốt toàn bộ nến trong lều. Chỉ là. . .

Xoay chuyển chén trà sứ trong tay, trong mắt Dạ Dật Phong lưu chuyển một tia sáng dị thường, nói: Những ngọn nến cần đốt này, phải đặt vào chậu gỗ thường dùng, trong chậu gỗ còn cần phải có nước, đổ nước ngập quá nửa ngọn nến là được.

Hàn tướng quân nghe thế, đã hiểu rõ chiến lược nghênh địch của Dạ Dật Phong rồi, lúc này mở miệng nói: Tiếp theo, để nhóm cung tiễn thủ ghi nhớ vị trí đặt chậu gỗ, sau đó sẽ để toàn quân rút lui ra khỏi lều!

Ngửa đầu, uống cạn trà thơm trong chén, Dạ Dật Phong đặt chén trà sứ thanh hoa xuống, hai cánh tay ôm ngực, trong môi mỏng tràn ra hai chữ: Không sai!

Thái tử quả nhiên cao minh, mạt tướng đi truyền lệnh xuống.

Trong lòng Hàn tướng quân cảm thấy không bằng, vẻ mặt bội phục nói xong, bóng dáng chợt lóe giống như điện, trong nháy mắt biến mất trong lều thái tử của Dạ Dật Phong.

Ánh mắt Dạ Dật Phong nhìn tờ giấy trên bàn, thu lại ý cười hòa nhã trên khuôn mặt, thay vào đó là cả người tỏa ra hơi thở lãnh lẽo âm trầm. . . . . .

Nửa canh giờ trôi qua --

Trên khoảng đất rộng rãi, trong vô số lều trại do đại quân Thương Nguyệt dựng lên, ánh nến so với nửa canh giờ trước, càng lộ thêm vẻ sáng ngời đỏ rực.

Nơi doanh trại Thương Nguyệt đóng quân, bốn bề ngoài những ngọn núi trải dài liên tục, sườn dốc, còn có cả vô số tảng đá lớn lởm chởm.

Vô số tảng đá lớn lởm chởm này, là do binh lính Thương Nguyệt trước khi xây dựng lều trại, đã nhanh chóng di chuyển qua đây.

Bọn lính theo chỉ thị của Dạ Dật Phong, chất vô số tảng đá lớn này thành từng bức tường đá cứng rắn ở xung quanh doanh trại Thương Nguyệt.

Lúc sáng sớm, Dạ Dật Phong đã cho thi hành một kế độc, lệnh binh lính đẩy mấy tảng đá lớn từ trên đỉnh núi xuống, đập năm vạn kỵ binh Tây Thần thành bùn nát.

Cho nên, ngay đêm đó Dật Phong quyết định hạ trại ở chỗ này thì trước đó sao lại không dự phòng cho tốt chứ?

Nếu Địch tướng quân hữu dũng vô mưu, đầu óc chợt linh hoạt, cũng giống như hắn am hiểu dụng kế, để cho người đẩy mấy tảng đá lớn từ trên đỉnh núi xuống, chẳng phải làm cho lều trại và binh sĩ đang nghỉ ngơi trong lều của đại quân Thương Nguyệt thành tan xương nát thịt sao?

Vì vậy, lúc này Dạ Dật Phong mới chỉ thị binh lính Thương Nguyệt dựng lên tường đá xung quanh doanh trại.

Nếu quân địch đẩy mấy tảng đá lớn từ trên đỉnh núi xuống, bức tường đá này có thể thành công ngăn cản mấy tảng đá lăng từ trên xuống.

Mà mấy bức tường đá dự phòng này, tối nay lại thêm một tác dụng.

Đại quân Thương Nguyệt rút lui khỏi lều trại, hiện giờ tay thuận cầm vũ khí sắc bén, ẩn nấp ở phía sau bức tường đá tại vị trí hai bên lều trại, thân thể nằm sấp trên mặt đất lạnh như băng, hoàn toàn dung nhập vào trong màn đêm tăm tối.

Cùng lúc đó --

Ở phía trước doanh trại Thương Nguyệt, đại quân Tây Thần cố gắng ngừng thở, rón ra rón rén chậm rãi bước xuống từ sườn dốc, đang bước từng bước nhỏ từng bước nhỏ về phía những lều trại đốt nến sáng rực.

Gần nửa buổi trôi qua, đại quân Tây Thần đã thuận lợi xuống núi, toàn bộ đều núp ở phía sau mấy tảng đá lớn lởm chởm.

Ánh nến đỏ rực chiếu vào trên tảng đá lớn, ánh sáng liền bị phản xạ trở về, cho nên, phía sau từng tảng đá lởm chởm cao ngất này, tự nhiên vẫn là thế giới tối đen như mực.

Người ở trong ánh sáng, hoàn toàn không nhìn thấy tình hình nơi bóng tối.

Vì vậy, Địch tướng quân đưa thân vào nơi bóng tối, dĩ nhiên không cần phải lo lắng sẽ bị quân địch phát hiện tung tích, hắn nhô đầu ra khỏi tảng đá, hí mắt nhìn kĩ doanh trại Thương Nguyệt trước mắt.

Địch tướng quân nhìn lướt một vòng quanh doanh trại Thương Nguyệt, không trông thấy bất kỳ một đội ngũ tuần tra nào, khóe môi khẽ cong lên, không khỏi câu lên một nụ cười lạnh lẽo.

Địch tướng quân cho rằng, bởi vì trận đánh lúc sáng sớm, Dạ Dật Phong đại thắng mà về, bởi vì quá mức kiêu ngạo tự phụ, nghĩ rằng quân địch tuyệt đối không dám đột kích lúc nửa đêm, từ đó mà ngay cả đội tuần tra cũng lười phải an bài!

Kiêu binh tất bại(đội quân kiêu ngạo, khinh địch chắc chắn sẽ thất bại), Dạ Dật Phong nhất thời đắc ý, trước mắt không có an bài đội ngũ tuần tra, ngược lại còn có lợi cho đại quân Tây Thần tập kích trong đêm.

Vả lại, trong từng lều trại cũng rất yên tĩnh không một tiếng động, các tướng sĩ Thương Nguyệt nhất định đã rơi vào giấc ngủ say. Xem ra. . . đại quân Tây Thần của hắn không cần quá phí sức lực, cũng có thể đòi lại nợ máu với đại quân Thương Nguyệt rồi !

Đêm khuya yên tĩnh, âm thanh làm bại lộ tung tích cực kỳ dễ dàng.

Vì vậy, Địch tướng quân bỗng chốc nghiêng đầu, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ đưa ngón trỏ phải ra về phía cánh tay của tên thủ lĩnh cung tiễn thủ bên cạnh mình, điểm năm lần ba nặng hai nhẹ.

Động tác đụng chạm khác biệt, là ở dưới hoàn cảnh đặc thù, các tướng sĩ Tây Thần không có phương tiện nói chuyện, nên mới tạo ra một loại phương thức khai thông trao đổi không có tiếng động.

Cho nên, thủ lĩnh cung tiễn thủ hiểu rõ, Địch tướng quân đang hỏi hắn: theo cự ly trước mắt, nếu dùng tên trận dày đặc như mưa, bắn vào trong lều trại đại quân Thương Nguyệt, có thể gây ra bao nhiêu thương vong?

Thủ lĩnh cung tiễn thủ nâng lên ngón cái bàn tay trái, mò mẫn đến sau lưng Địch tướng




/354

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status