Sau khi đưa dân chúng vào mái che bằng trúc tránh nắng, tinh binh Phi Báo quay trở về đội ngũ quân lính Bắc Dực.
Đệ tử Cái Bang hoặc tay nâng hoặc tay cầm hoặc ôm lồng hấp trong ngực, cười hì hì chạy vào trong những mái che nắng.
Lão bá, người lớn tuổi rồi, mấy thứ bánh bao nhân thịt mỡ béo này không thích hợp cho người ăn đâu. Đây có bánh bao nhân nấm hương thanh đạm này, người nếm thử nhé?
Đại tẩu, tẩu muốn mấy cái bánh bao thơm ngát không? Đúng rồi, người đang mang thai, ra ngoài phải chú ý đến thân thể, nếu cảm thấy không thoải mái ở đâu thì nhất định phải nói kịp thời. Vương phi nhà chúng ta tinh thông y thuật, rất vui vì người mà cống hiến chút năng lực.
Tiểu huynh đệ, ở đây có bánh bao nhân thịt dê, thịt heo, thịt bò, rau cần, nấm hương. Tất cả đều là bánh bao thơm ngát ngon miệng đó, muốn ăn cứ lấy, đừng khách khí!
Trong mái che nắng, những đệ tử Cái Bang cầm lồng hấp tươi cười nhiệt tình, quan tâm săn sóc mời mọc, đổi lấy... Dân chúng Bắc Dực ngồi trên ghế, im lặng không nói, đầu hèn nhát cúi xuống nhưng trong mắt mang hận ý. Họ vô cùng hận chiến tranh, hận địch quốc bởi vì con trai của ông lão bảy mươi, phụ thân chưa kịp nhìn con trưởng thành, huynh đệ của phụ nữ có thai đều anh dũng hy sinh trên chiến trường trong trận chiến giữa Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần và Long Diệu vào bốn năm trước. Nếu không thể làm đại quân địch quốc đầu hàng, lãnh thổ Bắc Dực sẽ tùy lúc bị quân địch vô tình chà đạp. Bọn họ đã mất một người thân, không muốn mất thêm nhiều người hơn nữa bị mất mạng khi chiến đấu với quân địch.
Cho nên -- Hàng năm Tiêu thái tử đưa một khoản bạc để giải khốn cảnh nghèo khó cho bọn họ. Phó tướng Bắc Dực tìm đến cửa, bảo bọn họ giúp đỡ quân sĩ, không nguy hiểm đến tính mạng thì bọn họ liền đến mà không chút do dự. Vậy mà, kế hoạch làm đại quân địch quốc đầu hàng của Tiêu thái tử lại không thể áp dụng như dự định. Tiêu thái tử vẫn thua trong tay Thụy vương và Thụy vương phi của Long Diệu.
Thật đúng là: Băng dày ba thước, không thể tan chỉ trong một ngày.
Nỗi đau mất đi người thân làm bọn họ hận địch quốc, nỗi hận như băng dày ba thước đã ăn sâu bén rễ trong trái tim. Vì vậy, dù thân thể bọn họ loạng choạng sắp ngã, thể lực yếu đuối không thể đứng trên núi nữa, quân lính Long Diệu đã dựng mái che nắng cho bọn họ; thậm chí khi bọn họ đã ngồi trong mái che nắng, thuộc hạ của Thụy vương và Thụy vương phi hỏi han chăn sóc nhưng một chút cảm động phát sinh này không đủ để hòa tan mối hận kết thành băng trong sâu thẳm trái tim.
Một hồi nhiệt tình, đổi lấy sự lạnh lùng, vốn nằm trong dự liệu của đệ tử Cái Bang. Bọn họ nhún vai, miệng vẫn cười rất tươi, cầm, nâng, ôm lồng hấp trong ngực rời khỏi mái che nắng.
Nhìn dân chúng trong mái che nắng rồi liếc đại quân trên sườn núi và dưới chân núi của Thương Nguyệt, Tây Thần, bốn trưởng lão Đông, Tây, Nam, Bắc cười tươi hơn, quay trở về bàn gỗ, ngồi xuống trong đội ngũ đệ tử Cái Bang, thích thú gặm bánh bao.
-- Dân chúng Bắc Dực, bất luận sự rào cản trong lòng các ngươi dày đến đâu; đại quân tam quốc, bất luận sự thù địch của các ngươi mạnh đến đâu, cuối cùng tất cả đều sẽ tan thành mây khói cả thôi.
Ăn xong, đệ tử Cái Bang bận rộn dọn dẹp một lúc, lau sạch nước thịt dầu mỡ rơi xuống mặt bàn, bỏ lồng hấp vào trong tủ gỗ; lò sắt, giỏ thức ăn, thớt gỗ cũng được cất dọn ngay ngắn.
Đỉnh núi bên trái nghiễm nhiên trở thành phòng bếp của một đại gia đình. Lúc này, trong gió phát ra tiếng bánh xe đẩy tay lăn 'cồm cộp, cồm cộp'. Các tinh binh Long Diệu rút xuống núi lúc trước đẩy một trăm chiếc xe đẩy tay đến đỉnh núi bên phải. Sau
Đệ tử Cái Bang hoặc tay nâng hoặc tay cầm hoặc ôm lồng hấp trong ngực, cười hì hì chạy vào trong những mái che nắng.
Lão bá, người lớn tuổi rồi, mấy thứ bánh bao nhân thịt mỡ béo này không thích hợp cho người ăn đâu. Đây có bánh bao nhân nấm hương thanh đạm này, người nếm thử nhé?
Đại tẩu, tẩu muốn mấy cái bánh bao thơm ngát không? Đúng rồi, người đang mang thai, ra ngoài phải chú ý đến thân thể, nếu cảm thấy không thoải mái ở đâu thì nhất định phải nói kịp thời. Vương phi nhà chúng ta tinh thông y thuật, rất vui vì người mà cống hiến chút năng lực.
Tiểu huynh đệ, ở đây có bánh bao nhân thịt dê, thịt heo, thịt bò, rau cần, nấm hương. Tất cả đều là bánh bao thơm ngát ngon miệng đó, muốn ăn cứ lấy, đừng khách khí!
Trong mái che nắng, những đệ tử Cái Bang cầm lồng hấp tươi cười nhiệt tình, quan tâm săn sóc mời mọc, đổi lấy... Dân chúng Bắc Dực ngồi trên ghế, im lặng không nói, đầu hèn nhát cúi xuống nhưng trong mắt mang hận ý. Họ vô cùng hận chiến tranh, hận địch quốc bởi vì con trai của ông lão bảy mươi, phụ thân chưa kịp nhìn con trưởng thành, huynh đệ của phụ nữ có thai đều anh dũng hy sinh trên chiến trường trong trận chiến giữa Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần và Long Diệu vào bốn năm trước. Nếu không thể làm đại quân địch quốc đầu hàng, lãnh thổ Bắc Dực sẽ tùy lúc bị quân địch vô tình chà đạp. Bọn họ đã mất một người thân, không muốn mất thêm nhiều người hơn nữa bị mất mạng khi chiến đấu với quân địch.
Cho nên -- Hàng năm Tiêu thái tử đưa một khoản bạc để giải khốn cảnh nghèo khó cho bọn họ. Phó tướng Bắc Dực tìm đến cửa, bảo bọn họ giúp đỡ quân sĩ, không nguy hiểm đến tính mạng thì bọn họ liền đến mà không chút do dự. Vậy mà, kế hoạch làm đại quân địch quốc đầu hàng của Tiêu thái tử lại không thể áp dụng như dự định. Tiêu thái tử vẫn thua trong tay Thụy vương và Thụy vương phi của Long Diệu.
Thật đúng là: Băng dày ba thước, không thể tan chỉ trong một ngày.
Nỗi đau mất đi người thân làm bọn họ hận địch quốc, nỗi hận như băng dày ba thước đã ăn sâu bén rễ trong trái tim. Vì vậy, dù thân thể bọn họ loạng choạng sắp ngã, thể lực yếu đuối không thể đứng trên núi nữa, quân lính Long Diệu đã dựng mái che nắng cho bọn họ; thậm chí khi bọn họ đã ngồi trong mái che nắng, thuộc hạ của Thụy vương và Thụy vương phi hỏi han chăn sóc nhưng một chút cảm động phát sinh này không đủ để hòa tan mối hận kết thành băng trong sâu thẳm trái tim.
Một hồi nhiệt tình, đổi lấy sự lạnh lùng, vốn nằm trong dự liệu của đệ tử Cái Bang. Bọn họ nhún vai, miệng vẫn cười rất tươi, cầm, nâng, ôm lồng hấp trong ngực rời khỏi mái che nắng.
Nhìn dân chúng trong mái che nắng rồi liếc đại quân trên sườn núi và dưới chân núi của Thương Nguyệt, Tây Thần, bốn trưởng lão Đông, Tây, Nam, Bắc cười tươi hơn, quay trở về bàn gỗ, ngồi xuống trong đội ngũ đệ tử Cái Bang, thích thú gặm bánh bao.
-- Dân chúng Bắc Dực, bất luận sự rào cản trong lòng các ngươi dày đến đâu; đại quân tam quốc, bất luận sự thù địch của các ngươi mạnh đến đâu, cuối cùng tất cả đều sẽ tan thành mây khói cả thôi.
Ăn xong, đệ tử Cái Bang bận rộn dọn dẹp một lúc, lau sạch nước thịt dầu mỡ rơi xuống mặt bàn, bỏ lồng hấp vào trong tủ gỗ; lò sắt, giỏ thức ăn, thớt gỗ cũng được cất dọn ngay ngắn.
Đỉnh núi bên trái nghiễm nhiên trở thành phòng bếp của một đại gia đình. Lúc này, trong gió phát ra tiếng bánh xe đẩy tay lăn 'cồm cộp, cồm cộp'. Các tinh binh Long Diệu rút xuống núi lúc trước đẩy một trăm chiếc xe đẩy tay đến đỉnh núi bên phải. Sau
/354
|