-- ông trời ơi!
Không phải hắn đã bí mật truyền âm, đặc biệt dặn dò trưởng lão và nhóm người Huyễn Ảnh, một khi Nguyệt oa nhi và Diễm tiểu tử vào rừng đào, phải thét chói tai nhắc nhở hắn sao?
Gió hoàng hôn, quất vào mặt mà qua, vô cùng ấm áp.
Nhưng mà, trái tim Thiên Cơ lão nhân lại giống như rơi vào hầm băng, chậm rãi xoay người, sắc mặt kinh sợ như tờ giấy trắng nhìn về phía rừng đào.
-- đất ơi!
Đến cuối cùng Nguyệt nhi và Diễm đã núp ở trong rừng hoa đào bao lâu?
Chẳng lẽ đối thoại giữa hắn cùng với Thiên Cơ lão nhân, Võ Học Thông đã bị phu thê Nguyệt nhi và Diễm nghe hết toàn bộ vào trong tai không sót một chữ rồi?
Dung nhan Vô Ngân đẹp như tiên, lúc này lại như bao phủ thêm một lớp màu tro tàn, cũng giống như bị năm tia sét đánh vào, Die nd da nl e q uu ydo n thân thể cứng ngắc quay lại nhìn qua.
Từng cánh hoa đào nhuộm ánh sáng mờ, theo gió bay múa đẹp đẽ.
Một tiếng vèo lay động, bàn tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nắm lấy nhau, bóng dáng nhẹ tựa lông hồng bay xuyên qua giữa cơn mưa hoa đào, trong nháy mắt rơi xuống trước mặt Thiên Cơ lão nhân và Vô Ngân.
Nguyệt oa nhi, Diễm tiểu tử, cuộc đối thoại của chúng ta. . . . . .
Cảm thấy đầu óc như thiếu không khí, Thiên Cơ lão nhân khó thở, sau khi hít sâu vài hơi, sắc mặt cố gắng duy trì bình tĩnh hỏi: Hai người đều nghe hết rồi?
Cuộc đối thoại giữa các ngươi, nếu tính từ chỗ Võ Học Thông quỳ một chân trên đất, dùng kính ngữ nói câu ‘ thuộc hạ tham kiến chủ tử! ’ trở đi, ta nghĩ . . . . .
Thả ngón tay đang nắm nhau ra, hai cánh tay lười biếng bắt chéo, đôi môi đỏ hồng kiều mỵ cong lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười nói: Chúng ta hẳn đã nghe hết!
Tiếng cười của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, Vô Ngân và Thiên Cơ lão nhân nuốt xuống một ngụm nước miếng, dieendaanleequuydonn cả người lạnh run lên, lúc này mới tâm hoảng khí loạn nhìn nhau một cái.
-- thảm!
Đều đã nghe hết, bọn họ còn giấu giếm sao nữa?
Mặc dù đã nghe hết được cuộc đối thoại này, nhưng. . . . . .
Hai chân di chuyển về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa Thiên Cơ lão nhân và Vô Ngân, Hiên Viên Diễm nghiêng đầu nói: Sương mù trong lòng rất đậm, không biết soái lão đầu và Vô Ngân, ai nguyện ý thay ta và Nguyệt nhi vạch ra màn sương mù đây?
Trước kinh sợ liếc nhìn Hiên Viên Diễm, lại nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt thăm dò của Hiên Viên Diễm, tay trái Thiên Cơ lão nhân đưa vào trong tay áo, móc ra một bình hồ lô rượu tinh xảo.
Ngón trỏ bỗng nhếch lên, bắn bay nắp hồ lô hình bầu dục, Thiên Cơ lão nhân đầu không ngẩng lên, uống hết hớp rượu này đến hết hớp rượu khác.
Về phần Vô Ngân đứng không yên, cảm giác trời đất quay cuồng, tay vịn tảng đá lởm chởm, đôi mắt đẹp tràn ngập u buồn, da.nlze.qu;ydo/nn nhìn chằm chằm ráng mây trên trời cao.
Đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mà nói, khoảng thời gian này trình diễn vở kịch trì hoãn, Vô Ngân chẳng qua chỉ là đồng lõa , Thiên Cơ lão nhân mới là chủ mưu !
Vì vậy --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vô cùng ăn ý ngậm kín miệng, cứ như vậy cúi đầu, lẳng lặng nhìn Thiên Cơ lão nhân uống hết hớp rượu này đến hết hớp rượu khác.
Cho đến khi thấy đáy hồ lô, Thiên Cơ lão nhân không còn rượu để uống nữa.
Môi mỏng cong lên, Hiên Viên Diễm chậm rãi nói: Soái lão đầu, rượu, người đã uống xong. Hiện tại. . . . . . đã có thể giải thích cặn kẽ điều thắc mắc cho ta và Nguyệt nhi rồi chứ?
Bàn tay phải dùng sức nắm chặt, đốt ngón tay vang dội tiếng “răng rắc”.
Vốn là bình hồ lô rượu tinh xảo, lúc này đã hóa thành từng mảnh vụn, từ giữa ngón tay Thiên Cơ lão nhân, dinendian.lơqid]on như dòng cát nhỏ dài rơi xuống đất.
Ước chừng trầm mặc một hồi lâu, lúc này Thiên Cơ lão nhân mới nhìn về phía Hiên Viên Diễm, giọng đầy khàn khàn vang lên: Diễm tiểu tử, ngươi có thắc mắc gì muốn hỏi? Là muốn hỏi Soái lão đầu, vì sao qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nói với ngươi về thân phận Ma đế sao?
Hơi lắc đầu, Hiên Viên Diễm cười nói: Soái lão đầu, người và ta tình hơn phụ tử, nguyên nhân người không nói tới thân phận Ma đế, sao ta lại không hiểu chứ?
Võ Học Thông nói: bốn mươi năm trước, mấy vạn người
Không phải hắn đã bí mật truyền âm, đặc biệt dặn dò trưởng lão và nhóm người Huyễn Ảnh, một khi Nguyệt oa nhi và Diễm tiểu tử vào rừng đào, phải thét chói tai nhắc nhở hắn sao?
Gió hoàng hôn, quất vào mặt mà qua, vô cùng ấm áp.
Nhưng mà, trái tim Thiên Cơ lão nhân lại giống như rơi vào hầm băng, chậm rãi xoay người, sắc mặt kinh sợ như tờ giấy trắng nhìn về phía rừng đào.
-- đất ơi!
Đến cuối cùng Nguyệt nhi và Diễm đã núp ở trong rừng hoa đào bao lâu?
Chẳng lẽ đối thoại giữa hắn cùng với Thiên Cơ lão nhân, Võ Học Thông đã bị phu thê Nguyệt nhi và Diễm nghe hết toàn bộ vào trong tai không sót một chữ rồi?
Dung nhan Vô Ngân đẹp như tiên, lúc này lại như bao phủ thêm một lớp màu tro tàn, cũng giống như bị năm tia sét đánh vào, Die nd da nl e q uu ydo n thân thể cứng ngắc quay lại nhìn qua.
Từng cánh hoa đào nhuộm ánh sáng mờ, theo gió bay múa đẹp đẽ.
Một tiếng vèo lay động, bàn tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nắm lấy nhau, bóng dáng nhẹ tựa lông hồng bay xuyên qua giữa cơn mưa hoa đào, trong nháy mắt rơi xuống trước mặt Thiên Cơ lão nhân và Vô Ngân.
Nguyệt oa nhi, Diễm tiểu tử, cuộc đối thoại của chúng ta. . . . . .
Cảm thấy đầu óc như thiếu không khí, Thiên Cơ lão nhân khó thở, sau khi hít sâu vài hơi, sắc mặt cố gắng duy trì bình tĩnh hỏi: Hai người đều nghe hết rồi?
Cuộc đối thoại giữa các ngươi, nếu tính từ chỗ Võ Học Thông quỳ một chân trên đất, dùng kính ngữ nói câu ‘ thuộc hạ tham kiến chủ tử! ’ trở đi, ta nghĩ . . . . .
Thả ngón tay đang nắm nhau ra, hai cánh tay lười biếng bắt chéo, đôi môi đỏ hồng kiều mỵ cong lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười nói: Chúng ta hẳn đã nghe hết!
Tiếng cười của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt, Vô Ngân và Thiên Cơ lão nhân nuốt xuống một ngụm nước miếng, dieendaanleequuydonn cả người lạnh run lên, lúc này mới tâm hoảng khí loạn nhìn nhau một cái.
-- thảm!
Đều đã nghe hết, bọn họ còn giấu giếm sao nữa?
Mặc dù đã nghe hết được cuộc đối thoại này, nhưng. . . . . .
Hai chân di chuyển về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa Thiên Cơ lão nhân và Vô Ngân, Hiên Viên Diễm nghiêng đầu nói: Sương mù trong lòng rất đậm, không biết soái lão đầu và Vô Ngân, ai nguyện ý thay ta và Nguyệt nhi vạch ra màn sương mù đây?
Trước kinh sợ liếc nhìn Hiên Viên Diễm, lại nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt thăm dò của Hiên Viên Diễm, tay trái Thiên Cơ lão nhân đưa vào trong tay áo, móc ra một bình hồ lô rượu tinh xảo.
Ngón trỏ bỗng nhếch lên, bắn bay nắp hồ lô hình bầu dục, Thiên Cơ lão nhân đầu không ngẩng lên, uống hết hớp rượu này đến hết hớp rượu khác.
Về phần Vô Ngân đứng không yên, cảm giác trời đất quay cuồng, tay vịn tảng đá lởm chởm, đôi mắt đẹp tràn ngập u buồn, da.nlze.qu;ydo/nn nhìn chằm chằm ráng mây trên trời cao.
Đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm mà nói, khoảng thời gian này trình diễn vở kịch trì hoãn, Vô Ngân chẳng qua chỉ là đồng lõa , Thiên Cơ lão nhân mới là chủ mưu !
Vì vậy --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vô cùng ăn ý ngậm kín miệng, cứ như vậy cúi đầu, lẳng lặng nhìn Thiên Cơ lão nhân uống hết hớp rượu này đến hết hớp rượu khác.
Cho đến khi thấy đáy hồ lô, Thiên Cơ lão nhân không còn rượu để uống nữa.
Môi mỏng cong lên, Hiên Viên Diễm chậm rãi nói: Soái lão đầu, rượu, người đã uống xong. Hiện tại. . . . . . đã có thể giải thích cặn kẽ điều thắc mắc cho ta và Nguyệt nhi rồi chứ?
Bàn tay phải dùng sức nắm chặt, đốt ngón tay vang dội tiếng “răng rắc”.
Vốn là bình hồ lô rượu tinh xảo, lúc này đã hóa thành từng mảnh vụn, từ giữa ngón tay Thiên Cơ lão nhân, dinendian.lơqid]on như dòng cát nhỏ dài rơi xuống đất.
Ước chừng trầm mặc một hồi lâu, lúc này Thiên Cơ lão nhân mới nhìn về phía Hiên Viên Diễm, giọng đầy khàn khàn vang lên: Diễm tiểu tử, ngươi có thắc mắc gì muốn hỏi? Là muốn hỏi Soái lão đầu, vì sao qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nói với ngươi về thân phận Ma đế sao?
Hơi lắc đầu, Hiên Viên Diễm cười nói: Soái lão đầu, người và ta tình hơn phụ tử, nguyên nhân người không nói tới thân phận Ma đế, sao ta lại không hiểu chứ?
Võ Học Thông nói: bốn mươi năm trước, mấy vạn người
/354
|