Bóng dáng chợt lóe, Thánh đế đã đứng ở trước mặt Thượng Quan Hạo: Hiền tế, con có điều không biết, chuyện Linh Tuyền, Ngọc Nhi vốn không biết gì.
Nâng hai tay lên, kéo lấy tay của Thượng Quan Hạo.
Trong miệng Thánh đế nói ra từng câu, theo gió phất vào trong tai Thượng Quan Hạo, giống như dây đàn rỉ sắt, tấu lên một khúc nhạc tang thương lạnh đến cả xương tủy.
Ngẩng đầu lên, hai mắt Thượng Quan Hạo đầy nước mắt bi thương, đối diện với đôi mắt ảm đạm của Thánh đế.
Giờ khắc này --
Hai nam tử một già một trung niên, đều bởi vì một nữ nhân, một nữ nhân tên là Nam Cung Ngọc Nhi đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, nỗi bi thương lan tràn khắp cả toàn thân.
Nhạc --
Thánh đế gọi hắn một tiếng hiền tế, Thượng Quan Hạo vốn định gọi lại một tiếng nhạc phụ.
Nhưng, không đoán được một tiếng gọi hiền tế này của Thánh đế, đến cuối cùng xuất phát từ nội tâm, phát ra từ tận đáy lòng? Hay là. . . . . .
Bởi vì có chuyện nhờ ái nữ Nguyệt nhi, thay Linh cung giải trừ mối nguy Linh Tuyền khô cạn, từ đó giả dối gọi Thượng Quan Hạo, còn sửa lại cả xưng hô.
Hai mắt Thượng Quan Hạo ửng hồng, giọng nói nghẹn ngào: Thánh đế, người nói gì? Chuyện Linh Tuyền, Ngọc Nhi không biết gì cả?
Thánh đế biết rõ, hiền tế giống như ngoại tôn nữ, đối với mình vẫn còn quá nhiều hiểu lầm.
Cho nên, lòng Thánh đế biết rõ, vốn không trông cậy vào một tiếng gọi hiền tế của mình, có thể đổi được một tiếng gọi nhạc phụ thân thiết của Thượng Quan Hạo.
Chỉ cần hiền tế và ngoại tôn nữ, đừng lạnh nhạt với mình, nguyện ý nói chuyện với mình, đã đủ hài lòng rồi.
Gật đầu, Thánh đế dùng giọng điệu khổ sở, trả lời Thượng Quan Hạo.
Đúng! Trăm ngàn năm qua, người Linh cung chúng ta, bẩm sinh đã có linh lực, được xem là rất kiêu ngạo. Nếu như, bọn họ biết được đằng sau linh lực, lại có tai họa nguy hiểm đến tính mạng, kiêu ngạo mà bọn họ vẫn có, nhất định sẽ không còn sót lại chút gì. Vì vậy. . . . . .
Vì duy trì kiêu ngạo trăm ngàn năm qua, tai họa đằng sau linh lực, là một bí mật, chỉ có các đời Thánh đế mới biết được bí mật.
Bởi vì muốn thành công bảo vệ bí mật, có hai cung quy tồn tại. Điều cung quy thứ nhất: Thánh thủy Linh Tuyền, kéo dài tuổi thọ, giúp tăng linh lực, mỗi ngày đều phải uống! Dần dà, cung quy mỗi ngày uống Linh Tuyền, đã thành một loại tập quán.
Điều cung quy thứ hai: Người Linh cung, mặc dù không chịu gò bó, có thể tùy ý ra đảo du ngoạn. Nhưng, huyết thống Linh cung cao quý không thể bị làm bẩn, tuyệt đối không thể yêu mến người ngoại giới. Nếu không tuân theo cung quy, bị áp giải trở về Linh cung chịu nghiêm hình, người yêu tất phải bị lấy mạng. Thật ra thì. . . . . .
Nam Cung Ngạo Nhật sâu kín kéo dài tiếng nói, đầu tiên liếc mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngay sau đó, hai mắt lại lần nữa nhìn về phía Thượng Quan Hạo.
Nhẹ nhàng thở dài, bóng lưng Nam Cung Ngạo Nhật tiêu điều lạnh lẽo, nói ra bí mật mà các đời Thánh đế Linh cung khổ tâm giấu giếm cho tới nay.
Bất luận là lời nói dối điều cung quy thứ nhất xen lẫn ý tốt, hay là điều cung quy thứ hai nghe hình như vô tình tàn nhẫn, cũng bởi vì cùng một mục đích, bảo toàn tính mạng người Linh cung!
Ban đầu, ta tiếp nhận chức Thánh đế thì từ trong miệng vị Thánh đế trước đó, biết được bí mật ẩn phía sau hai cung quy này, cũng cực kỳ khiếp sợ. Mỗi ngày uống Linh Tuyền, cho dù đã thành tập quán của người Linh cung, nhưng lại có một vấn đề mà ta lo lắng. . . . . .
Ngộ nhỡ có người ra đảo du ngoạn, nhất thời quên hết tất cả, quên mỗi ngày đều phải uống Linh Tuyền, chẳng phải tạo thành tử kiếp sao? Cho nên, ta đã từng cân nhắc qua, có nên công khai bí mật này cho ổn thỏa hay không? Vậy mà. . . . . .
Ngay lúc ta lại do dự, đến cuối cùng có muốn công khai bí mật hay không thì chuyện Linh T khủng hoảng uyền bị hạ nguyền rủa lại xảy ra. Kể từ đó, một khi công khai bí mật công khai, cả Linh cung, sẽ lâm vào trước nay chưa từng có, ta chỉ có thể tiếp tục giữ bí mật tuyệt đối!
Linh cung thẹn với Ma tộc, bản thân ta vốn không có mặt mũi gặp lại Thiên Cuồng đại ca, nhưng. . . . . .
Thánh đế nhìn về Thiên Cơ lão nhân, nói từng câu từng chữ, bao hàm áy náy: Vì cứu vớt tính mạng mọi người trong cung, đệ đã giấu giếm bí mật, nhưng lại không thể không tìm kiếm Thiên Cuồng đại ca, khẩn cầu Thiên Cuồng đại ca giải trừ tử kiếp!
Dời bước đến trước mặt Thánh đế, Thiên Cơ lão nhân nói: Ngạo Nhật lão đệ, năm đó, nhất định đệ cho là ta bởi vì tộc nhân diệt vong, từ đó trong lòng có hận, cảm thấy Linh cung nên chịu phải trừng phạt bị diệt vong, lúc này mới mang theo năm đại hộ pháp ẩn đi không để lại dấu vết, khiến đệ không thể
Nâng hai tay lên, kéo lấy tay của Thượng Quan Hạo.
Trong miệng Thánh đế nói ra từng câu, theo gió phất vào trong tai Thượng Quan Hạo, giống như dây đàn rỉ sắt, tấu lên một khúc nhạc tang thương lạnh đến cả xương tủy.
Ngẩng đầu lên, hai mắt Thượng Quan Hạo đầy nước mắt bi thương, đối diện với đôi mắt ảm đạm của Thánh đế.
Giờ khắc này --
Hai nam tử một già một trung niên, đều bởi vì một nữ nhân, một nữ nhân tên là Nam Cung Ngọc Nhi đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, nỗi bi thương lan tràn khắp cả toàn thân.
Nhạc --
Thánh đế gọi hắn một tiếng hiền tế, Thượng Quan Hạo vốn định gọi lại một tiếng nhạc phụ.
Nhưng, không đoán được một tiếng gọi hiền tế này của Thánh đế, đến cuối cùng xuất phát từ nội tâm, phát ra từ tận đáy lòng? Hay là. . . . . .
Bởi vì có chuyện nhờ ái nữ Nguyệt nhi, thay Linh cung giải trừ mối nguy Linh Tuyền khô cạn, từ đó giả dối gọi Thượng Quan Hạo, còn sửa lại cả xưng hô.
Hai mắt Thượng Quan Hạo ửng hồng, giọng nói nghẹn ngào: Thánh đế, người nói gì? Chuyện Linh Tuyền, Ngọc Nhi không biết gì cả?
Thánh đế biết rõ, hiền tế giống như ngoại tôn nữ, đối với mình vẫn còn quá nhiều hiểu lầm.
Cho nên, lòng Thánh đế biết rõ, vốn không trông cậy vào một tiếng gọi hiền tế của mình, có thể đổi được một tiếng gọi nhạc phụ thân thiết của Thượng Quan Hạo.
Chỉ cần hiền tế và ngoại tôn nữ, đừng lạnh nhạt với mình, nguyện ý nói chuyện với mình, đã đủ hài lòng rồi.
Gật đầu, Thánh đế dùng giọng điệu khổ sở, trả lời Thượng Quan Hạo.
Đúng! Trăm ngàn năm qua, người Linh cung chúng ta, bẩm sinh đã có linh lực, được xem là rất kiêu ngạo. Nếu như, bọn họ biết được đằng sau linh lực, lại có tai họa nguy hiểm đến tính mạng, kiêu ngạo mà bọn họ vẫn có, nhất định sẽ không còn sót lại chút gì. Vì vậy. . . . . .
Vì duy trì kiêu ngạo trăm ngàn năm qua, tai họa đằng sau linh lực, là một bí mật, chỉ có các đời Thánh đế mới biết được bí mật.
Bởi vì muốn thành công bảo vệ bí mật, có hai cung quy tồn tại. Điều cung quy thứ nhất: Thánh thủy Linh Tuyền, kéo dài tuổi thọ, giúp tăng linh lực, mỗi ngày đều phải uống! Dần dà, cung quy mỗi ngày uống Linh Tuyền, đã thành một loại tập quán.
Điều cung quy thứ hai: Người Linh cung, mặc dù không chịu gò bó, có thể tùy ý ra đảo du ngoạn. Nhưng, huyết thống Linh cung cao quý không thể bị làm bẩn, tuyệt đối không thể yêu mến người ngoại giới. Nếu không tuân theo cung quy, bị áp giải trở về Linh cung chịu nghiêm hình, người yêu tất phải bị lấy mạng. Thật ra thì. . . . . .
Nam Cung Ngạo Nhật sâu kín kéo dài tiếng nói, đầu tiên liếc mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngay sau đó, hai mắt lại lần nữa nhìn về phía Thượng Quan Hạo.
Nhẹ nhàng thở dài, bóng lưng Nam Cung Ngạo Nhật tiêu điều lạnh lẽo, nói ra bí mật mà các đời Thánh đế Linh cung khổ tâm giấu giếm cho tới nay.
Bất luận là lời nói dối điều cung quy thứ nhất xen lẫn ý tốt, hay là điều cung quy thứ hai nghe hình như vô tình tàn nhẫn, cũng bởi vì cùng một mục đích, bảo toàn tính mạng người Linh cung!
Ban đầu, ta tiếp nhận chức Thánh đế thì từ trong miệng vị Thánh đế trước đó, biết được bí mật ẩn phía sau hai cung quy này, cũng cực kỳ khiếp sợ. Mỗi ngày uống Linh Tuyền, cho dù đã thành tập quán của người Linh cung, nhưng lại có một vấn đề mà ta lo lắng. . . . . .
Ngộ nhỡ có người ra đảo du ngoạn, nhất thời quên hết tất cả, quên mỗi ngày đều phải uống Linh Tuyền, chẳng phải tạo thành tử kiếp sao? Cho nên, ta đã từng cân nhắc qua, có nên công khai bí mật này cho ổn thỏa hay không? Vậy mà. . . . . .
Ngay lúc ta lại do dự, đến cuối cùng có muốn công khai bí mật hay không thì chuyện Linh T khủng hoảng uyền bị hạ nguyền rủa lại xảy ra. Kể từ đó, một khi công khai bí mật công khai, cả Linh cung, sẽ lâm vào trước nay chưa từng có, ta chỉ có thể tiếp tục giữ bí mật tuyệt đối!
Linh cung thẹn với Ma tộc, bản thân ta vốn không có mặt mũi gặp lại Thiên Cuồng đại ca, nhưng. . . . . .
Thánh đế nhìn về Thiên Cơ lão nhân, nói từng câu từng chữ, bao hàm áy náy: Vì cứu vớt tính mạng mọi người trong cung, đệ đã giấu giếm bí mật, nhưng lại không thể không tìm kiếm Thiên Cuồng đại ca, khẩn cầu Thiên Cuồng đại ca giải trừ tử kiếp!
Dời bước đến trước mặt Thánh đế, Thiên Cơ lão nhân nói: Ngạo Nhật lão đệ, năm đó, nhất định đệ cho là ta bởi vì tộc nhân diệt vong, từ đó trong lòng có hận, cảm thấy Linh cung nên chịu phải trừng phạt bị diệt vong, lúc này mới mang theo năm đại hộ pháp ẩn đi không để lại dấu vết, khiến đệ không thể
/354
|