Nghe thấy đại bảo bảo lại kéo dài giọng, tính kiên nhẫn của tam bảo bảo hết sức có hạn, rồi lại thật sự tò mò, không nhịn được giận dữ rống lên: Kết quả thế nào? Đại ca, huynh nói hết một câu sẽ chết sao?
Chợt khép cây quạt lại lại, nụ cười trên măt đại bảo bảo, thay đổi thành nụ cười oán hận.
Phụ thân và mẫu thân chạy ra khỏi phòng ngủ, một người tặng ta một cú đá, đá ta bay ra xa ba trượng. Còn nói cái gì, lần sau còn dám nằm sấp chỗ cửa sổ rình coi, thì đánh cái mông ta nở hoa!
Nghe xong lời kể oán hận của đại bảo bảo, tam bảo bảo hoàn toàn vui sướng khi người gặp họa, lúc này hai tay ôm bụng cười, cười đến chảy nước mắt: Ha ha ha. . . . . . Đáng đời huynh!
Hả hê cười xong, tam bảo bảo quơ múa hai tay, đấm bóp chân của Dung thái hậu: Nãi nãi, trước đó chưa kể xong chuyện xưa, ngày khác tôn nhi kể cho người nghe được không?
Sờ sờ đầu nhỏ của tam bảo bảo, Dung thái hậu cười hỏi: Nộ nhi có việc gì thế?
Ừm! Mẫu thân và phụ thân chạy tới phòng ngủ, làm chuyện bọn họ thích làm nhất rồi, tam bảo bảo cũng nên đi Ngự hoa viên, làm chuyện mà tam bảo bảo thích làm nhất!
Kinh ngạc nháy mắt, Dung thái hậu nghiêng đầu hỏi: Nộ nhi thích làm chuyện gì nhất?
Bỗng chốc đứng lên, tam bảo bảo nhanh chóng lật cổ tay, một cây kéo bạc dài bay ra khỏi tay áo, rơi vào trong lòng bàn tay tam bảo bảo.
Đặt một đầu cây kéo bạc lên đầu vai, tam bảo bảo sải bước đi về phía cửa, đồng thời cao giọng nói: Cắt tỉa những cái cây xấu trong ngự hoa viên kia trở nên đẹp một chút!
Tam bảo bảo mới vừa bước ra khỏi cửa, tiểu bảo bảo đứng lên từ giữa giường êm, không nói tiếng nào đi theo phía sau tam bảo bảo, chạy ra khỏi cửa chính An Thọ cung.
Biết tiểu bảo bảo trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện, Dung thái hậu không hỏi tiểu bảo bảo, mà hỏi Đại bảo bảo: Tiếu nhi, con có biết vì sao Băng Nhi rời đi không?
Biết muội không ai bằng huynh, đại bảo bảo cười hì hì đáp: Tiểu muội thấy tam đệ đi làm chuyện thích làm nhất, vì vậy cũng chạy đi làm chuyện mà muội ấy thích làm nhất, chế độc!
Trả lời xong, đại bảo bảo đong đưa cây quạt mà hỏi: Nãi nãi, tất cả mọi người đều đi làm chuyện thích làm nhất, Tiếu nhi cũng có thể cũng đi làm chuyện mình thích làm nhất được không?
Dung thái hậu cười nhẹ một tiếng, hài hước nói: Nộ nhi thích tỉa cây nhất, Băng Nhi thích chế độc nhất, còn Tiếu nhi thích nhất làm gì? Da.nlze.qu;ydo/nn Nói cho Nãi nãi biết, liền đồng ý để con rời đi!
Gần đây Tiếu nhi thích cho gà ăn!
Đại bảo bảo nháy mắt cười trả lời xong, bóng dáng chợt như sao rơi lóe lên, trong nháy mắt biến mất ở trước mặt Dung thái hậu.
Nhìn một nhìn đại bảo bảo rời khỏi cửa, Dung thái hậu không khỏi có chút ngổn ngang trong gió.
-- trời ạ! Đam mê của tôn nhi, tôn nữ bảo bối của bà, sao từng cái từng cái đều quái lạ hết vây?
Khóe miệng Dung thái hậu giật giật, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bên phải của mình: Thụy Nhi à, bọn nó đều đi rồi, chỉ còn lại con và nãi nãi. . . . . .
Trò chuyện thôi! Ba chữ vừa tới cổ họng, Dung thái hậu nhìn thấy một hình ảnh, lúc này im lặng cười một tiếng, nuốt ba chữ Trò chuyện thôi! trở vào.
Phía bên phải Dung thái hậu, vốn là nhị bảo bảo đang ngồi trên giường êm, không biết
Chợt khép cây quạt lại lại, nụ cười trên măt đại bảo bảo, thay đổi thành nụ cười oán hận.
Phụ thân và mẫu thân chạy ra khỏi phòng ngủ, một người tặng ta một cú đá, đá ta bay ra xa ba trượng. Còn nói cái gì, lần sau còn dám nằm sấp chỗ cửa sổ rình coi, thì đánh cái mông ta nở hoa!
Nghe xong lời kể oán hận của đại bảo bảo, tam bảo bảo hoàn toàn vui sướng khi người gặp họa, lúc này hai tay ôm bụng cười, cười đến chảy nước mắt: Ha ha ha. . . . . . Đáng đời huynh!
Hả hê cười xong, tam bảo bảo quơ múa hai tay, đấm bóp chân của Dung thái hậu: Nãi nãi, trước đó chưa kể xong chuyện xưa, ngày khác tôn nhi kể cho người nghe được không?
Sờ sờ đầu nhỏ của tam bảo bảo, Dung thái hậu cười hỏi: Nộ nhi có việc gì thế?
Ừm! Mẫu thân và phụ thân chạy tới phòng ngủ, làm chuyện bọn họ thích làm nhất rồi, tam bảo bảo cũng nên đi Ngự hoa viên, làm chuyện mà tam bảo bảo thích làm nhất!
Kinh ngạc nháy mắt, Dung thái hậu nghiêng đầu hỏi: Nộ nhi thích làm chuyện gì nhất?
Bỗng chốc đứng lên, tam bảo bảo nhanh chóng lật cổ tay, một cây kéo bạc dài bay ra khỏi tay áo, rơi vào trong lòng bàn tay tam bảo bảo.
Đặt một đầu cây kéo bạc lên đầu vai, tam bảo bảo sải bước đi về phía cửa, đồng thời cao giọng nói: Cắt tỉa những cái cây xấu trong ngự hoa viên kia trở nên đẹp một chút!
Tam bảo bảo mới vừa bước ra khỏi cửa, tiểu bảo bảo đứng lên từ giữa giường êm, không nói tiếng nào đi theo phía sau tam bảo bảo, chạy ra khỏi cửa chính An Thọ cung.
Biết tiểu bảo bảo trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện, Dung thái hậu không hỏi tiểu bảo bảo, mà hỏi Đại bảo bảo: Tiếu nhi, con có biết vì sao Băng Nhi rời đi không?
Biết muội không ai bằng huynh, đại bảo bảo cười hì hì đáp: Tiểu muội thấy tam đệ đi làm chuyện thích làm nhất, vì vậy cũng chạy đi làm chuyện mà muội ấy thích làm nhất, chế độc!
Trả lời xong, đại bảo bảo đong đưa cây quạt mà hỏi: Nãi nãi, tất cả mọi người đều đi làm chuyện thích làm nhất, Tiếu nhi cũng có thể cũng đi làm chuyện mình thích làm nhất được không?
Dung thái hậu cười nhẹ một tiếng, hài hước nói: Nộ nhi thích tỉa cây nhất, Băng Nhi thích chế độc nhất, còn Tiếu nhi thích nhất làm gì? Da.nlze.qu;ydo/nn Nói cho Nãi nãi biết, liền đồng ý để con rời đi!
Gần đây Tiếu nhi thích cho gà ăn!
Đại bảo bảo nháy mắt cười trả lời xong, bóng dáng chợt như sao rơi lóe lên, trong nháy mắt biến mất ở trước mặt Dung thái hậu.
Nhìn một nhìn đại bảo bảo rời khỏi cửa, Dung thái hậu không khỏi có chút ngổn ngang trong gió.
-- trời ạ! Đam mê của tôn nhi, tôn nữ bảo bối của bà, sao từng cái từng cái đều quái lạ hết vây?
Khóe miệng Dung thái hậu giật giật, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía bên phải của mình: Thụy Nhi à, bọn nó đều đi rồi, chỉ còn lại con và nãi nãi. . . . . .
Trò chuyện thôi! Ba chữ vừa tới cổ họng, Dung thái hậu nhìn thấy một hình ảnh, lúc này im lặng cười một tiếng, nuốt ba chữ Trò chuyện thôi! trở vào.
Phía bên phải Dung thái hậu, vốn là nhị bảo bảo đang ngồi trên giường êm, không biết
/354
|