Người Ảo Ảnh cung lập tức nhảy chân lên, nhanh chóng đem thân hình kề sát vách tường. Thân thủ lôi kéo tay Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng túm Hiên Viên Diễm đến sát vách tường.
Cầu Cầu bị hoảng sợ, tiểu móng vuốt nhéo nhéo áo Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thế này mới không bị ngã đến chổng vó lên trời.
"Vương phi, ngài vì sao. . ." Ngay tại lúc người Ảo Ảnh cung mở miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng, một cảm giác nóng rực trong nháy mắt thiêu đốt tâm hồn bọn họ.
Chỉ nghe thấy tiếng xẹt, nền nhà nứt ra tạo thành vô số khe hở, mỗi khe hở đều có lửa cháy hừng hực. Lửa không chỉ cháy, mà còn càng lúc càng cao, lấy một loại khí thế không thể đỡ cháy lên đỉnh điện.
Lửa đỏ chói mắt, kèm theo nhiệt độ nóng rực quỷ dị, nhất thời làm đám người Ảo Ảnh cung sắc mặt trắng bệch, cái trán cũng đổ mồ hôi lạnh.
Ồ ạt tới, lửa đỏ làm người ta không kịp trở tay, nếu không phải tiểu vương phi vĩ đại của bọn họ phát hiện nhanh, chỉ sợ bọn họ đã táng thân trong biển lửa, lấy máu tẩm không khí đi?
๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐônChỉ là. . . Lửa nhanh chóng lan ra cả điện, nhưng lại vẫn bảo trì khoảng cách ước chừng năm mươi centimet với tường.
Tiểu vương phi có thể nhận thấy sắp có lửa mà tránh, năng lực như vậy đã đủ cho bọn họ phục sát đất. Vậy mà nàng còn suy tính chuẩn xác như thế, lửa tại sao lại không áp sát vách tường? Này. . .
Nghĩ đến đây, đám người Ảo Ảnh cung đều dõi mắt về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ánh mắt như vậy đã không phải sự khâm phục sùng bái đối với phàm nhân, mà như là sự thành kính sùng bái với thần linh.
"Nguyệt nhi a, nàng thật đúng là. . ." Hai mắt Hiên Viên Diễm cũng bội phục nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, năng lực cảm giác mạnh mẽ đối với nguy hiểm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hắn phát hiện hắn đã không tìm được từ gì để hình dung, này hoàn toàn vượt quá khả năng của con người.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không nói gì, chỉ là thản nhiên cười với Hiên Viên Diễm. Nàng từng vô số lần tiếp xúc với tử thần, cuối cùng lại gian nan thoát khỏi bàn tay tử thần.
Trải qua kỳ huấn luyện địa ngục cực kì bi thảm, nếu nàng còn không bắt được hơi thở nguy hiểm, cùng với tìm địa phương an toàn tránh đi, vậy không phải nàng sẽ phải trả giá rất lớn?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhàn nhạt cười, lọt vào mắt Hiên Viên Diễm, làm tâm Hiên Viên Diễm nháy mắt đau nhói.
Tuy rằng những gì nàng trải qua hắn chưa từng tham dự, nhưng hắn dám khẳng định nàng đã từng trải qua tàn khốc khó có thể tưởng tượng. Nếu không nàng nhỏ tuổi như vậy, sao có thể có năng lực cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ làm người ta không tưởng tượng nổi chứ?
"Trời ạ, lửa này tựa hồ không có chút dấu vết tàn lụi?" Ngay tại lúc Hiên Viên Diễm vừa định vươn cánh tay, ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt vào trong ngực, một người Ảo Ảnh cung khóe miệng run rẩy ồn ào.
Tuy rằng đám lửa hiện tại vẫn chưa cắn nuốt bọn họ, nhưng là lửa cháy tỏa ra khí nóng làm bọn hắn sắp không chịu được rồi.
"Đám lửa nếu không biến mất, sợ là chúng ta phải trở lại cánh cửa ma quỷ rồi." Mặt khác một người Ảo Ảnh cung nắm chặt nắm tay đứng lên, sắc mặt có chút vặn vẹo nói.
Hắn dám khẳng định, nếu đám lửa này không nhanh biến mất, cho dù bọn họ không bị chết cháy, cũng bị khí nóng nướng thành khét lẹt.
"Dù chúng ta tạm thời trở lại cánh cửa ma quỷ, vẫn phải nghĩ biện pháp tiếp tục đi trước a." Ngân Lang bất đắc dĩ cắn chặt răng, nhịn đau đớn vì khí nóng lên tiếng nói.
Trên cánh cửa đã ghi rất rõ ràng, cánh cửa ma quỷ một khi đóng lại, sẽ không thể mở ra từ bên trong, cho nên bọn họ căn bản không thể thuận lợi rút lui. Nếu không thể diệt đám lửa trước mắt để đi tiếp, mà là quay lại cánh cửa ma quỷ, như vậy chờ đợi bọn họ cũng chỉ có một.
Độc xà ở vực sâu bị thôi miên khi tỉnh lại, nhất định sẽ tiếp tục công kích bọn họ. Độc tính của chúng không chỉ làm người ta sợ hãi, mà số lượng còn không thể đoán được. Đến lúc đó cho dù bọn họ không chết vì độc xà, cũng sẽ bị nhốt ở đó mà đói chết.
"Chi chi chi, chi chi chi. . ."
-- nóng quá a, nóng quá a, lông cũng sắp bị cháy thành than. Ô ô ô, lông của Cầu Cầu nếu thật sự bị nướng thành than, kia Cầu Cầu sẽ không đẹp.
Lúc này, tiểu kim chồn Cầu Cầu cũng không thể thừa nhận độ nóng của lửa nữa, bắt đầu ở trên vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt chật vật nhảy dựng lên.
"Diễm, mọi người sắp chống đỡ đến cực hạn, chúng ta phải phải nghĩ biện pháp giải quyết trận hỏa này." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm. Ngân Lang vừa mới nói đúng, mặc dù tạm thời trở lại cánh cửa ma quỷ, vẫn phải nghĩ biện pháp tiếp tục đi tiếp. Cho nên lui, cũng không phải biện pháp tốt nhất.
๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn"Nhưng là như thế nào mới có thể giải quyết trận hỏa này đây?" Hai mắt Hiên Viên Diễm lãnh mị, tối tăm nhìn đám lửa.
Lúc trước hắn đã xem kỹ đại điện, trừ bỏ cửa vào, trên vách đá cũng không có bất cứ cái gì có thể mở ra.
Bất quá hắn lại phát hiện ở chính giữa đại điện có một cây cột khắc hàng chữ đen, viết là: nếu muốn tìm cửa ra, ấn vào phần lồi ra trên cột. Nhưng là ngay lúc hắn chuẩn bị ấn cái nút trên cột, Nguyệt nhi liền nhận ra mặt đất sắp vỡ ra, thậm chí lửa cũng sắp bùng lên.
May mắn Nguyệt nhi đúng lúc túm hắn lại, nếu không đợi đến khi hắn ấn nút, liền bị đám lửa này cắn nuốt đi?
Kế sách hiện tại, chỉ có giải quyết trận hỏa này, ấn nút cơ quan mới có thể tìm được cửa ra. Nhưng cái cột có cơ quan lại ở chính giữa điện, bị ngọn lửa hừng hực vây quanh.
Cho dù hắn có khinh công tuyệt đỉnh, cũng không cách nào nhảy đến cây cột, sau đó lại an toàn trở ra. Bởi vì lửa này rất hung mãnh, chỉ cần tiến vào biển lửa, sẽ lập tức bị cháy thành tro.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng trừng mắt nhìn biển lửa, lửa cháy mãnh liệt kinh người như thế, đừng nói là nàng không mặc kim lũ y nước lửa bất xâm Vô Ngân công tử đưa cho, cho dù mặc vào kim lũ y cũng không chắc thuận lợi xông vào. Bởi vì kim lũ y cũng chỉ có thể bảo vệ nửa trên nàng, mà không thể bảo vệ đầu cùng chân nàng a.
Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt vắt óc suy nghĩ, trong lòng không khỏi có chút lo lắng quát: rốt cuộc như thế nào mới có thể giải quyết trận hỏa này chứ?
Biện pháp duy nhất đó là tìm kiếm đủ nước, sau đó dùng nước dập lửa. Nhưng là. . . Trước mắt muốn tìm kiếm đủ nước, quả thực là so với lên trời còn khó hơn a?
"Diễm, trước ngươi nói sử dụng thôi miên đại pháp tầng thứ nhất, sẽ làm độc xà mê man trong vòng một chén trà, nay tính toán thời gian chúng nó tựa hồ cũng nên thức tỉnh đi?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng nhiên linh quang chợt lóe, khóe môi vẽ lên một độ cong nhìn Hiên Viên Diễm.
"Uh, chúng nó chắc đã tỉnh lại." Hiên Viên Diễm gật đầu, mở miệng nhẹ nhàng đáp lại Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Vậy là tốt rồi! Ngươi cùng mọi người nhẫn nại chút, ta trước đi ra ngoài làm đám độc xà tỉnh lại để chơi đùa." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười, thân hình duyên dáng tách khỏi vách tường, chậm rãi đi tới hồng môn.
Hiên Viên Diễm đầu tiên là kinh ngạc nhíu mày, nhưng nháy mắt sau đó hắn liền đoán được hàm ý trong lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Chỉ thấy hắn lập tức túm lấy tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dung nhan nhiễm ý cười dịu dàng nói: "Không! Nguyệt nhi, nàng lưu lại trong điện, ta đi đánh thức bọn chúng chơi đùa."
๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn"Vẫn là để ta đi đi, chàng giúp ta chiếu cố Cầu Cầu." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Hiên Viên Diễm, cười nói.
Nghe được đối thoại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm, đám người Ảo Ảnh cung khóe miệng co rút. Đây là cái tình huống gì a? Hai chủ tử cư nhiên không nhìn lửa cháy hừng hực, mà hứng trí bừng bừng tranh nhau đi ra ngoài đánh thức độc xà chơi đùa?
"Nàng cho rằng ta có thể an tâm ở trong điện, cho nàng một mình nguy hiểm làm mồi dụ sao?" Hiên Viên Diễm tươi cười đầy mặt, biểu tình có chút tức giận nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Hắn biết Nguyệt nhi cứng rắn để hắn lưu lại trong điện, kỳ thật là muốn tốt cho hắn, bởi vì nàng không hy vọng hắn rơi vào hiểm cảnh. Nhưng là nàng có nghĩ tới hay không, nếu bản thân hắn lưu lại trong điện, để nàng một mình đi mạo hiểm, đối với hắn là một loại tra tấn tàn khốc.
"Được rồi, vậy chúng ta cùng đi bồi độc xà chơi đùa." Thượng Quan Ngưng Nguyệt dịu dàng nói xong, tay nhỏ bé cầm chặt bàn tay to của Hiên Viên Diễm.
Nàng lúc trước không nói rõ, chính là không hy vọng Diễm cùng nàng đi mạo hiểm. Nhưng là Diễm đã hiểu rõ ý đồ mình đi ra ngoài, cho dù mình muốn Diễm lưu lại, Diễm nhất định cũng sẽ không chút do dự đuổi theo mình ra ngoài.
๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐônMột khi đã như vậy, mình vẫn nên lựa chọn cùng Diễm kề vai sát cánh đi, nếu không một mình mình cố ý đi đối phó độc xà, oán khí trong lòng Diễm khẳng định sẽ càng cao.
"Về sau, không cho phép lại bỏ ta, một mình đi đối mặt nguy hiểm." Hiên Viên Diễm tức giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cắn răng, sắc mặt xanh mét nói.
"Được rồi, ta cam đoan về sau sẽ không bỏ chàng, một mình đi đối mặt nguy hiểm." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt tuy nộ khí đằng đằng nhìn Hiên Viên Diễm, nhưng trong đó cũng tràn đầy hơi thở hạnh phúc.
"Cầu Cầu, ngoan, đến nằm trên vai Ngân Lang một lúc." Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay đầu qua, giọng điệu ôn nhu nói với Cầu Cầu.
Cầu Cầu chớp chớp chồn mâu, từ bả vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhảy lên, bay về phía Ngân Lang đang đứng bên cạnh. Tiểu móng vuốt bám vào tóc Ngân Lang, đem thân hình mập mạp ghé vào trên đầu Ngân Lang.
Kỳ thật nó một chút cũng không muốn rời sự ấm áp của tiểu chủ tử, nhưng là giọng điệu tiểu chủ tử nói chuyện với nó thực ôn nhu, bất quá trong ánh mắt lại mang theo uy nghiêm không cho nó cự tuyệt, cho nên nó chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời đến chỗ Ngân Lang.
Nhưng mà nó mới không cần ghé vào vai Ngân Lang đâu, ghé vào đầu hắn cũng không sai biệt lắm. Nó thế nhưng là một cái tiểu linh chồn vô cùng cao quý, trừ tiểu chủ tử ra, những người khác mới không có tư cách để nó nằm trên vai đâu.
๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐônNgân Lang khóe miệng run rẩy nhìn nhìn Cầu Cầu trên đầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã kéo Hiên Viên Diễm đi đến cửa rồi, cùng lúc đó nàng quăng lại một câu cho người Ảo Ảnh cung: "Các ngươi nhẫn nại chút, ta cùng Diễm lập tức giải quyết trận hỏa này."
Cầu Cầu bị hoảng sợ, tiểu móng vuốt nhéo nhéo áo Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thế này mới không bị ngã đến chổng vó lên trời.
"Vương phi, ngài vì sao. . ." Ngay tại lúc người Ảo Ảnh cung mở miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng, một cảm giác nóng rực trong nháy mắt thiêu đốt tâm hồn bọn họ.
Chỉ nghe thấy tiếng xẹt, nền nhà nứt ra tạo thành vô số khe hở, mỗi khe hở đều có lửa cháy hừng hực. Lửa không chỉ cháy, mà còn càng lúc càng cao, lấy một loại khí thế không thể đỡ cháy lên đỉnh điện.
Lửa đỏ chói mắt, kèm theo nhiệt độ nóng rực quỷ dị, nhất thời làm đám người Ảo Ảnh cung sắc mặt trắng bệch, cái trán cũng đổ mồ hôi lạnh.
Ồ ạt tới, lửa đỏ làm người ta không kịp trở tay, nếu không phải tiểu vương phi vĩ đại của bọn họ phát hiện nhanh, chỉ sợ bọn họ đã táng thân trong biển lửa, lấy máu tẩm không khí đi?
๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐônChỉ là. . . Lửa nhanh chóng lan ra cả điện, nhưng lại vẫn bảo trì khoảng cách ước chừng năm mươi centimet với tường.
Tiểu vương phi có thể nhận thấy sắp có lửa mà tránh, năng lực như vậy đã đủ cho bọn họ phục sát đất. Vậy mà nàng còn suy tính chuẩn xác như thế, lửa tại sao lại không áp sát vách tường? Này. . .
Nghĩ đến đây, đám người Ảo Ảnh cung đều dõi mắt về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ánh mắt như vậy đã không phải sự khâm phục sùng bái đối với phàm nhân, mà như là sự thành kính sùng bái với thần linh.
"Nguyệt nhi a, nàng thật đúng là. . ." Hai mắt Hiên Viên Diễm cũng bội phục nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, năng lực cảm giác mạnh mẽ đối với nguy hiểm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hắn phát hiện hắn đã không tìm được từ gì để hình dung, này hoàn toàn vượt quá khả năng của con người.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không nói gì, chỉ là thản nhiên cười với Hiên Viên Diễm. Nàng từng vô số lần tiếp xúc với tử thần, cuối cùng lại gian nan thoát khỏi bàn tay tử thần.
Trải qua kỳ huấn luyện địa ngục cực kì bi thảm, nếu nàng còn không bắt được hơi thở nguy hiểm, cùng với tìm địa phương an toàn tránh đi, vậy không phải nàng sẽ phải trả giá rất lớn?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhàn nhạt cười, lọt vào mắt Hiên Viên Diễm, làm tâm Hiên Viên Diễm nháy mắt đau nhói.
Tuy rằng những gì nàng trải qua hắn chưa từng tham dự, nhưng hắn dám khẳng định nàng đã từng trải qua tàn khốc khó có thể tưởng tượng. Nếu không nàng nhỏ tuổi như vậy, sao có thể có năng lực cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ làm người ta không tưởng tượng nổi chứ?
"Trời ạ, lửa này tựa hồ không có chút dấu vết tàn lụi?" Ngay tại lúc Hiên Viên Diễm vừa định vươn cánh tay, ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt vào trong ngực, một người Ảo Ảnh cung khóe miệng run rẩy ồn ào.
Tuy rằng đám lửa hiện tại vẫn chưa cắn nuốt bọn họ, nhưng là lửa cháy tỏa ra khí nóng làm bọn hắn sắp không chịu được rồi.
"Đám lửa nếu không biến mất, sợ là chúng ta phải trở lại cánh cửa ma quỷ rồi." Mặt khác một người Ảo Ảnh cung nắm chặt nắm tay đứng lên, sắc mặt có chút vặn vẹo nói.
Hắn dám khẳng định, nếu đám lửa này không nhanh biến mất, cho dù bọn họ không bị chết cháy, cũng bị khí nóng nướng thành khét lẹt.
"Dù chúng ta tạm thời trở lại cánh cửa ma quỷ, vẫn phải nghĩ biện pháp tiếp tục đi trước a." Ngân Lang bất đắc dĩ cắn chặt răng, nhịn đau đớn vì khí nóng lên tiếng nói.
Trên cánh cửa đã ghi rất rõ ràng, cánh cửa ma quỷ một khi đóng lại, sẽ không thể mở ra từ bên trong, cho nên bọn họ căn bản không thể thuận lợi rút lui. Nếu không thể diệt đám lửa trước mắt để đi tiếp, mà là quay lại cánh cửa ma quỷ, như vậy chờ đợi bọn họ cũng chỉ có một.
Độc xà ở vực sâu bị thôi miên khi tỉnh lại, nhất định sẽ tiếp tục công kích bọn họ. Độc tính của chúng không chỉ làm người ta sợ hãi, mà số lượng còn không thể đoán được. Đến lúc đó cho dù bọn họ không chết vì độc xà, cũng sẽ bị nhốt ở đó mà đói chết.
"Chi chi chi, chi chi chi. . ."
-- nóng quá a, nóng quá a, lông cũng sắp bị cháy thành than. Ô ô ô, lông của Cầu Cầu nếu thật sự bị nướng thành than, kia Cầu Cầu sẽ không đẹp.
Lúc này, tiểu kim chồn Cầu Cầu cũng không thể thừa nhận độ nóng của lửa nữa, bắt đầu ở trên vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt chật vật nhảy dựng lên.
"Diễm, mọi người sắp chống đỡ đến cực hạn, chúng ta phải phải nghĩ biện pháp giải quyết trận hỏa này." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm. Ngân Lang vừa mới nói đúng, mặc dù tạm thời trở lại cánh cửa ma quỷ, vẫn phải nghĩ biện pháp tiếp tục đi tiếp. Cho nên lui, cũng không phải biện pháp tốt nhất.
๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn"Nhưng là như thế nào mới có thể giải quyết trận hỏa này đây?" Hai mắt Hiên Viên Diễm lãnh mị, tối tăm nhìn đám lửa.
Lúc trước hắn đã xem kỹ đại điện, trừ bỏ cửa vào, trên vách đá cũng không có bất cứ cái gì có thể mở ra.
Bất quá hắn lại phát hiện ở chính giữa đại điện có một cây cột khắc hàng chữ đen, viết là: nếu muốn tìm cửa ra, ấn vào phần lồi ra trên cột. Nhưng là ngay lúc hắn chuẩn bị ấn cái nút trên cột, Nguyệt nhi liền nhận ra mặt đất sắp vỡ ra, thậm chí lửa cũng sắp bùng lên.
May mắn Nguyệt nhi đúng lúc túm hắn lại, nếu không đợi đến khi hắn ấn nút, liền bị đám lửa này cắn nuốt đi?
Kế sách hiện tại, chỉ có giải quyết trận hỏa này, ấn nút cơ quan mới có thể tìm được cửa ra. Nhưng cái cột có cơ quan lại ở chính giữa điện, bị ngọn lửa hừng hực vây quanh.
Cho dù hắn có khinh công tuyệt đỉnh, cũng không cách nào nhảy đến cây cột, sau đó lại an toàn trở ra. Bởi vì lửa này rất hung mãnh, chỉ cần tiến vào biển lửa, sẽ lập tức bị cháy thành tro.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng trừng mắt nhìn biển lửa, lửa cháy mãnh liệt kinh người như thế, đừng nói là nàng không mặc kim lũ y nước lửa bất xâm Vô Ngân công tử đưa cho, cho dù mặc vào kim lũ y cũng không chắc thuận lợi xông vào. Bởi vì kim lũ y cũng chỉ có thể bảo vệ nửa trên nàng, mà không thể bảo vệ đầu cùng chân nàng a.
Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt vắt óc suy nghĩ, trong lòng không khỏi có chút lo lắng quát: rốt cuộc như thế nào mới có thể giải quyết trận hỏa này chứ?
Biện pháp duy nhất đó là tìm kiếm đủ nước, sau đó dùng nước dập lửa. Nhưng là. . . Trước mắt muốn tìm kiếm đủ nước, quả thực là so với lên trời còn khó hơn a?
"Diễm, trước ngươi nói sử dụng thôi miên đại pháp tầng thứ nhất, sẽ làm độc xà mê man trong vòng một chén trà, nay tính toán thời gian chúng nó tựa hồ cũng nên thức tỉnh đi?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng nhiên linh quang chợt lóe, khóe môi vẽ lên một độ cong nhìn Hiên Viên Diễm.
"Uh, chúng nó chắc đã tỉnh lại." Hiên Viên Diễm gật đầu, mở miệng nhẹ nhàng đáp lại Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Vậy là tốt rồi! Ngươi cùng mọi người nhẫn nại chút, ta trước đi ra ngoài làm đám độc xà tỉnh lại để chơi đùa." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười, thân hình duyên dáng tách khỏi vách tường, chậm rãi đi tới hồng môn.
Hiên Viên Diễm đầu tiên là kinh ngạc nhíu mày, nhưng nháy mắt sau đó hắn liền đoán được hàm ý trong lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Chỉ thấy hắn lập tức túm lấy tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, dung nhan nhiễm ý cười dịu dàng nói: "Không! Nguyệt nhi, nàng lưu lại trong điện, ta đi đánh thức bọn chúng chơi đùa."
๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn"Vẫn là để ta đi đi, chàng giúp ta chiếu cố Cầu Cầu." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Hiên Viên Diễm, cười nói.
Nghe được đối thoại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Diễm, đám người Ảo Ảnh cung khóe miệng co rút. Đây là cái tình huống gì a? Hai chủ tử cư nhiên không nhìn lửa cháy hừng hực, mà hứng trí bừng bừng tranh nhau đi ra ngoài đánh thức độc xà chơi đùa?
"Nàng cho rằng ta có thể an tâm ở trong điện, cho nàng một mình nguy hiểm làm mồi dụ sao?" Hiên Viên Diễm tươi cười đầy mặt, biểu tình có chút tức giận nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Hắn biết Nguyệt nhi cứng rắn để hắn lưu lại trong điện, kỳ thật là muốn tốt cho hắn, bởi vì nàng không hy vọng hắn rơi vào hiểm cảnh. Nhưng là nàng có nghĩ tới hay không, nếu bản thân hắn lưu lại trong điện, để nàng một mình đi mạo hiểm, đối với hắn là một loại tra tấn tàn khốc.
"Được rồi, vậy chúng ta cùng đi bồi độc xà chơi đùa." Thượng Quan Ngưng Nguyệt dịu dàng nói xong, tay nhỏ bé cầm chặt bàn tay to của Hiên Viên Diễm.
Nàng lúc trước không nói rõ, chính là không hy vọng Diễm cùng nàng đi mạo hiểm. Nhưng là Diễm đã hiểu rõ ý đồ mình đi ra ngoài, cho dù mình muốn Diễm lưu lại, Diễm nhất định cũng sẽ không chút do dự đuổi theo mình ra ngoài.
๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐônMột khi đã như vậy, mình vẫn nên lựa chọn cùng Diễm kề vai sát cánh đi, nếu không một mình mình cố ý đi đối phó độc xà, oán khí trong lòng Diễm khẳng định sẽ càng cao.
"Về sau, không cho phép lại bỏ ta, một mình đi đối mặt nguy hiểm." Hiên Viên Diễm tức giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cắn răng, sắc mặt xanh mét nói.
"Được rồi, ta cam đoan về sau sẽ không bỏ chàng, một mình đi đối mặt nguy hiểm." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt tuy nộ khí đằng đằng nhìn Hiên Viên Diễm, nhưng trong đó cũng tràn đầy hơi thở hạnh phúc.
"Cầu Cầu, ngoan, đến nằm trên vai Ngân Lang một lúc." Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay đầu qua, giọng điệu ôn nhu nói với Cầu Cầu.
Cầu Cầu chớp chớp chồn mâu, từ bả vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhảy lên, bay về phía Ngân Lang đang đứng bên cạnh. Tiểu móng vuốt bám vào tóc Ngân Lang, đem thân hình mập mạp ghé vào trên đầu Ngân Lang.
Kỳ thật nó một chút cũng không muốn rời sự ấm áp của tiểu chủ tử, nhưng là giọng điệu tiểu chủ tử nói chuyện với nó thực ôn nhu, bất quá trong ánh mắt lại mang theo uy nghiêm không cho nó cự tuyệt, cho nên nó chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời đến chỗ Ngân Lang.
Nhưng mà nó mới không cần ghé vào vai Ngân Lang đâu, ghé vào đầu hắn cũng không sai biệt lắm. Nó thế nhưng là một cái tiểu linh chồn vô cùng cao quý, trừ tiểu chủ tử ra, những người khác mới không có tư cách để nó nằm trên vai đâu.
๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐônNgân Lang khóe miệng run rẩy nhìn nhìn Cầu Cầu trên đầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã kéo Hiên Viên Diễm đi đến cửa rồi, cùng lúc đó nàng quăng lại một câu cho người Ảo Ảnh cung: "Các ngươi nhẫn nại chút, ta cùng Diễm lập tức giải quyết trận hỏa này."
/354
|