Tử Xuyên Khang Giới và Gulina đối đầu rất quyết liệt còn bên Diệp Phong lại không động tĩnh gì.
Đây là một gian phòng lớn, bởi vì vị trí của nó nên nó có phần ẩm ướt. Tường xung quanh được xây bằng đá.. Nói tóm lại, điều kiện ở đây cũng không phải là quá tốt cũng như không phải là quá kém. Khuyết điểm duy nhất chính là không có ánh nắng mặt trời, đương nhiên ông già đã quen với điều đó nên cũng không có gì là bất tiện. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Diệp Phong cúi đầu ngồi trên giường của Tử Xuyên Cảnh Đằng. Trước kia, hắn là một kiêu hùng bá chủ của hắc đạo r quốc giờ cơ bản đã mất đi năng lực phản kháng. Công này phải kể đến thằng cháu nội, nếu không thì ông làm sao mà bắt được hắn dễ dàng như vậy.
"Không muốn biết ta là ai sao?" Mãi lâu sau vẫn không thấy Tử Xuyên Cảnh Đằng nói chuyện, Diệp Phong cuối cùng lắc đầu cười cười nói. Kéo ghế ngồi xuống đối diện.
Tử Xuyên Cảnh Đằng mở mắt liếc nhìn cậu thanh niên cách đó nửa mét nói:"Nếu như ngươi muốn cho ta biết thì ngươi sẽ nói. Nếu như ngươi không muốn cho ta biết thì có hỏi cũng vô ích." Bằng kinh nghiệm mấy chục năm của mình hắn đã nhận ra cậu thanh niên này không phải là người nước r. Mặc dù hắn r ngữ của hắn không chê vào đâu được.
Diệp Phong cũng biết hắn là một tên khó nhai. Dù sao hắn cũng là tiền gia chủ của Tử Xuyên chứ không phải là tiểu nhân vật như Trạch Khào Củ Phu, muốn " lão đại" cúi đầu không phải dễ. Diệp Phong biết hắn không thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ cho nên cũng không nóng lòng, lấy một chén trà trên bàn, nhẹ nhàng đưa cho hắn nói:"Uống chút đi! Tôi nghĩ lâu rồi ông không uống trà. Cái này coi như là lễ gặp mặt. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
Hắn cũng không cầm lấy nói:"Ta không muốn hợp tác với bất kì ai."
"Hả?" Diệp Phong cảm thấy kinh ngạc. Tính cách độc lập của hắn khiến cho hắn rất khó mà từ bỏ đi khí thế của mình mà cùng với một cậu thanh niên lạ mặt ra điều kiện. Sau một hồi trầm ngâm Diệp Phong nói:" Không phải ông nghĩ bị tôi bắt vào đây nên thấy mất mặt chứ? Thật ra ông hoàn toàn không cần phải nghĩ như vậy. Bởi vì cấp bậc của ông trong số những người tôi bắt cóc cũng khá cao nhưng mà cũng chưa là gì."
Tử Xuyên Cảnh Đằng hừ một tiếng, thật ra Diệp Phong nói đúng những gì hắn nghĩ. Hắn là gia chủ của Tử Xuyên nên chưa bao giờ bị bắt làm tù binh, hắn không biết tại sao cậu thanh niên trẻ tuổi này lại có thể thoát khỏi vòng canh giữ của Nhẫn sát tổ nhưng mà đủ thấy thủ đoạn của đối phương rất không bình thường. Có lẽ mục đích tìm đến hắn cũng không bình thường. Không cần mình phải nói, đối phương cuối cùng cũng sẽ nói thôi.
Nói thật, Diệp Phong cũng không nghĩ mình lại thuận lợi lọt vào hoa viên của gia tộc Tử Xuyên đến vậy. Về phần bắt được Tử Xuyên Cảnh Đằng cũng là chuyện bất ngờ. Trước khi vào đó hắn đã lấy được bản đồ từ chỗ Trạch Khào Củ Phu và cũng đã biết được vài nơi quan trọng. Đến ngay cả phòng mật thất chuyên trừng phạt hắn cũng biết. Chính trong căn phòng này hắn đã phát hiện ra ông già này. Tử Xuyên Cảnh Đằng ai cũng có thể nhận ra.
Thấy Cảnh Đằng vẫn rất thản nhiên, Diệp Phong cũng không muốn bắt ép nữa bèn nói:"Tử Xuyên tiên sinh, tôi biết ông muốn lấy lại những thứ vốn thuộc về mình, giống như năm đó ông đã tranh quyền từ tay anh trai của ông. Tôi sẽ trợ giúp ông hoàn thành chuyện này. Có lẽ không lâu sau nữa ông có thể nhìn thấy thi thể cháu nội của ông."
Tử Xuyên Cảnh Đằng đột nhiên nghiêm túc, mặc dù vô lực phản kháng nhưng mà ánh mắt của hắn vẫn nhìn Diệp Phong chăm chú:"Ngươi muốn làm gì?"
"Tôi nói rõ ràng rồi mà." Diệp Phong vỗ vai đối phương nói:"Tôi muốn giúp ông giết chết cháu của ông vô điều kiện . không cần báo đáp."
"Thật không?" Tử Xuyên Cảnh Đằng vẻ mặt khinh thường:"Tuy ngươi có thể lẻn vào hoa viên của Tử Xuyên bắt ta nhưng mà ngươi có thể giết hết tất cả những kẻ bảo vệ Tử Xuyên Khang Giới sao? Ta chỉ là một ông già mất hết quyền lực. Hắn đương nhiên không quan tâm đến sự sống chết của ta. Với thể lực hiện nay của ta, hắn không phái người tới coi nhưng mà ngươi cho rằng hắn không bảo vệ mình sao? Gia tộc Tử Xuyên rốt cục có bao nhiêu cao thủ ngươi biết không?"
Diệp Phong không ngừng gật đầu, tựa hồ như đồng ý với quan điểm của hắn. Hắn cũng thấy rất kỳ quái đến ngay cả người trông coi cũng không có. Chính hắn cũng đã xem xét rất lâu, không thấy một ai đến ngay cả một con chim cũng không thấy. Ngay cả khi Tử Xuyên Khang Giới đã mang tất cả các cao thủ xuất ngoại thì cũng phải có người trông coi. Đương nhiên hiện tại Tử Xuyên Cảnh Giới nằm trong tay hắn thì hắn cũng không cần phải lo lắng gì.
"Tử Xuyên tiên sinh tuổi đã cao nhưng mà dường như vẫn rất tinh tường. Phân tích vô cùng đúng." Diệp Phong ha ha cười nói:"Tôi xác thực không có năng lực gì mà chống lại gia tộc Tử Xuyên, như vậy không khác là tự tìm đường chết. Sau tôi có rất nhiều người trợ giúp."
Mắt Tử Xuyên Cảnh Đằng sáng như đuốc nhìn từ trên xuống dưới thanh niên trước mặt. Hắn bắt đầu suy nghĩ thân phận của đối phương. Có thể xâm nhập vào hoa viên Tử Xuyên bắt cóc mình thì không có mấy người có thể làm được. Mấy tháng trước liên lạc với Nhẫn sát tổ hắn cũng đã đoán được vài phần.
Nhưng mà lời của Diệp Phong khiến hắn không biết đường nào mà lần.
"Tôi tin rằng ông có rất nhiều tùy tùng. Bọn họ sở dĩ không đoàn kết lại phản kháng cháu của ông chủ yếu là bởi vì không biết tình cảnh của ông. Tôi sẽ truyền chỉ thị của ông cho bọn họ, sau đó trực tiếp lãnh đạo bọn họ đối phó Tử Xuyên Khang Giới. Gia chủ mới cùng gai chủ cũ đối mặt, không biết bên nào thắng......"
Tử Xuyên Cảnh Đằng trong nháy mắt hiểu được mục đích của đối phương.
Diệp Phong thở nhẹ một hơi, nói:"Tới đây tôi sẽ truyền mệnh lệnh thứ nhất của ông. Tôi sẽ cho ông xem tôi chỉ huy những người ông tin tưởng giết Tử Xuyên Khang Giới như thế nào."
"Thật độc......" Tử Xuyên Cảnh Đằng nói hai chữ sau đó liền ngậm miệng không nói bởi vì hắn biết có nói gì cũng là vô ích.
Diệp Phong lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Trạch Khào Củ Phu:"Trạch Khào Củ Phu, lão gia chủ đã được tôi cứu. Cậu dùng danh nghĩa của tôi để cung cấp thông tin cho truyền thông. Đề mục là Ảnh Phong giúp gia chủ Tử Xuyên trở lại. Nội dung chính cậu tự lo. Tôi muốn buổi sáng mai nhìn thấy tin này. Cậu có thể nói thêm rằng tòa báo nào không cho đăng thì lão bản của bọn họ sẽ cùng Tử Xuyên Khang Giới chết."
"Vâng, vâng....." tiếng từ điện thoại truyền tới.
Tử Xuyên Cảnh Đằng nhìn Diệp Phong, hai chữ Ảnh Phong kích thích hắn. Cái gì?" Trên du thuyền, Tử Xuyên Khang Giới nhíu mày nói. Chuyện này cũng khó trách vừa xuống khỏi du thuyền hắn biết tin, Tử Xuyên Cảnh Đằng biến mất.
Nhìn mấy tên Lãnh tổ trước mắt, hắn nghiến răng. Đương nhiên hắn không thể chỉ mang theo Điền Cương hai huynh đệ đi đàm phán. Một khi có gì đó bất ngờ bọn họ còn có thể lập tức trợ giúp. Nhưng như vậy trong hoa viên Tử Xuyên không có người trông coi. Thật không ngờ chính lúc này lại xảy ra chuyện. Tử Xuyên Cảnh Đằng biến mất có nghĩa gì hắn rất rõ, nếu như hắn kêu gọi thì không biết bao người hưởng ứng, và cũng không biết Điền Cương Tín Trường có quay lại bên cạnh hắn? Bây giờ xảy ra vấn đề hắn làm sao có thể toàn lực phối hợp với Gulina để đối phó Lãnh tổ?
Điều khiến Tử Xuyên Khang Giới khó hiểu nhất chính là sao hắn lại được cứu ra dễ dàng như vậy? Tuy nói không có cao thủ nhưng mà hắn cũng đã mời Vũ Thánh cô cô Vọng Nguyệt Thiên Tâm giúp đỡ. Trình độ cũng không phải là kém, vậy mà không ngờ lại xảy ra vấn đề. Thật sự làm cho người ta không thể hiểu được.
Tử Xuyên Khang Giới đột nhiên có dự cảm không tốt. Hắn tin rằng chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ biết sự mất tích của Tử Xuyên Cảnh Đằng mang đến những thiệt hại gì. Những tên trong Nhẫn sát tổ này không trung với mình thì cũng không trung thành với Tử Xuyên Cảnh Đằng. Bởi vì những người trung thành với Cảnh Đằng đã bị hắn đem đến Trung Quốc và bị Lãnh tổ giết sạch.
Hắn lệnh cho thuyền đi nhanh hơn, chỉ trong vòng một tiếng đã trở lại hoa viên Tử Xuyên.
Căn bản không kịp nghỉ Tử Xuyên Khang Giới liền dẫn Điền Cương huynh đệ đi vào mật thất. Thật bất ngờ, Vọng Nguyệt Thiên Tâm vẫn đứng bên ngoài. Bộ quần áo trắng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Tử Xuyên Khang Giới lạnh lùng đi về phía trước, hắn mặc dù không dám vấn tội nhưng mà hắn cũng muốn biết Tử Xuyên Cảnh Đằng mất tích thế nào?
Nhưng mà Vọng Nguyệt Thiên Tâm tựa hồ cũng không thấy cháu đến. Ánh mắt vẫn nhìn vào bức tường đối diện. Chờ hình bóng làm cô thấy hứng thú kia lần nữa xuất hiện...
/330
|