Gian ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Đắc Kỷ buông ngọc bội treo bên hông xuống, sửa sang lại tóc mai, xoay người, vừa lúc đối mặt với Doanh Chiêu vừa vào cửa, nàng cúi đầu cười một tiếng, trong mắt như làn thu thủy lay động.
Doanh Chiêu là một nam nhân trẻ tuổi trên dưới hai mươi tuổi, cặp mi đen khẽ liếc, mắt ưng sắc bén sáng rực, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất âm trầm, toàn thân lộ ra một loại khí thế vương giả uy nghiêm, hai má Đắc Kỷ hơi hồng lên, dịu dàng nói: Vương thượng...
Lời nói của không sai, còn biết cái gì nữa? Doanh Chiêu cúi người nâng cằm của Đắc Kỷ lên, giống như là lơ đãng hỏi tới.
Đắc Kỷ hơi khép mắt lại, đáp: Thiếp được học nhiều thứ từ nhỏ, thông hiểu văn tự của thất quốc, bên cạnh đó... Còn biết một chút ca múa, đàn sáo, âm nhạc.
Công chúa của một quốc gia, từ nhỏ đã học mấy thứ mua vui cho nam nhân này, còn chưa xuất giá đã có tiếng là đẹp nhất thất quốc, nghĩ lại Việt Quốc còn yếu thế hơn so với Tề Quốc, không trách được còn chưa kịp dựa vào đồ chơi tỉ mỉ dạy dỗ này để kết thân với một quốc gia cường thế đã bị diệt quốc.
Doanh Chiêu miệt thị cười một tiếng: Được rồi , đứng dậy đi, thay quần áo cho quả nhân.
Đắc Kỷ vâng lời đứng dậy, đưa tay thay quần áo cho Doanh Chiêu, nàng dựa vào hơi gần, trên người truyền đến một mùi hương nhẹ nhàng, Doanh Chiêu cúi đầu hít một hơi ở cổ nàng, ngựa quen đường cũ kéo nhẹ xiêm y của nàng, hôn một cái ở trên cổ của nàng.
Trước giờ hắn không thích mùi hương trên người nữ nhân, Tề Cơ kia lại rất thích huân hương, lại không biết trên người mình có một mùi hương rất lạ, trộn lẫn với mùi huân hương vô cùng khó ngửi, nhưng mà Việt Cơ này lại không như vậy, hương thơm trên người nàng quả thực như là từ trong da thịt lộ ra, khiến người ta nhịn không được muốn có được nhiều hơn.
Đát Kỷ kêu nhỏ một tiếng, sau một khắc, toàn thân đã bị ấn ở trên giường, Doanh Chiêu nâng cằm của nàng lên, nhướn mày hỏi: Sợ hãi sao?
Thiếp, thiếp không sợ. Đắc Kỷ khẽ cắn môi dưới, lại buông ra, lông mày khẽ nhíu lại: Thiếp ngưỡng mộ vương thượng...
Doanh Chiêu cũng không tin mấy chuyện hoang đường này, cười nhẹ một tiếng, kéo ra xiêm y của Đắc Kỷ ra, nhẹ nhàng hôn lên làn da như tuyết trắng của, rồi lại không thương tiếc, thô bạo giống như công thành đoạt đất.
Ánh mắt Đắc Kỷ quyến rũ như tơ, thở gấp yêu kiều, nhấc chân đang muốn kẹp lấy eo thon của Doanh Chiêu, đột nhiên phát hiện người kia không động đậy, lông mày thoáng chốc nhíu chặt, kéo V384 từ trong đống xiêm y ra.
Chuyện gì xảy ra vậy? Đắc Kỷ giơ ngọc thạch mà V384 gửi thân lên, đầu ngón tay gõ gõ lên nó.
“Dựa theo điều lệ thứ 362 của người bảo vệ nhiệm vụ, trong quá trình làm nhiệm vụ nếu cần thiết phải tiến hành hành vi tình dục, có thể báo cáo xin nghỉ, hệ thống sẽ cung cấp cho một giấc mộng đẹp”
Đắc Kỷ xoay người lại nhìn Doanh Chiêu, Tần Vương trran dưới hai mươi tuổi, gương mặt tuấn mỹ, vì quần áo không chỉnh tề nên loáng thoáng có thể thấy lồng ngực rắn chắc, nàng ngồi bên mép giường nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Doanh Chiêu, giọng nói lại vô cùng chính trực: Đây cũng là một phần của nhiệm vụ, mộng đẹp kia ngươi giữ lại cho mình đi.
V384 khiếp sợ đến sắp phai màu , sau đó tức giận đến toàn thân phát run, loại nữ nhân này, loại nữ nhân này... Nàng đến cùng có phải là nữ nhân hay không!
Tâm hệ thống như tro tàn khôi phục lại thời gian vừa rồi, Doanh Chiêu hạ thấp mắt thấy nữ nhân hầu hạ dưới thân nhíu mày, cười nhẹ một tiếng, đưa tay kéo một mảnh xiêm y cuối cùng che đậy cơ thể nàng, ném xuống đống xiêm ý dưới đất, vừa hay che lên trên mảnh ngọc kia.
Trên giường một đêm xuân phong, dưới giường V384 tâm như tro tàn đếm độ hảo cảm của Doanh Chiêu, một phần trăm, hai phần trăm, ba phần trăm, bốn phần trăm, năm phần trăm, sáu phần trăm, cuối cùng dừng lại ở mười phần trăm.
Tần Quốc lâm triều luôn rất sớm, một đêm này Doanh Chiêu không thể ngủ, thức dậy khi sắc trời vẫn chưa rõ, ánh mắt dừng lại trên mặt của mỹ nhân đang ngủ say, hơi khựng lại, Doanh Chiêu đưa tay mơn trớn khóe mắt của Đát Kỷ, đó là một vệt nước mắt đã khô lại.
Gian ngoài nội thị thấp giọng hỏi thăm, Doanh Chiêu dừng một chút, không cho nội thị vào, để cho cung nữ hầu hạ thay quần áo,
Doanh Chiêu là một nam nhân trẻ tuổi trên dưới hai mươi tuổi, cặp mi đen khẽ liếc, mắt ưng sắc bén sáng rực, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất âm trầm, toàn thân lộ ra một loại khí thế vương giả uy nghiêm, hai má Đắc Kỷ hơi hồng lên, dịu dàng nói: Vương thượng...
Lời nói của không sai, còn biết cái gì nữa? Doanh Chiêu cúi người nâng cằm của Đắc Kỷ lên, giống như là lơ đãng hỏi tới.
Đắc Kỷ hơi khép mắt lại, đáp: Thiếp được học nhiều thứ từ nhỏ, thông hiểu văn tự của thất quốc, bên cạnh đó... Còn biết một chút ca múa, đàn sáo, âm nhạc.
Công chúa của một quốc gia, từ nhỏ đã học mấy thứ mua vui cho nam nhân này, còn chưa xuất giá đã có tiếng là đẹp nhất thất quốc, nghĩ lại Việt Quốc còn yếu thế hơn so với Tề Quốc, không trách được còn chưa kịp dựa vào đồ chơi tỉ mỉ dạy dỗ này để kết thân với một quốc gia cường thế đã bị diệt quốc.
Doanh Chiêu miệt thị cười một tiếng: Được rồi , đứng dậy đi, thay quần áo cho quả nhân.
Đắc Kỷ vâng lời đứng dậy, đưa tay thay quần áo cho Doanh Chiêu, nàng dựa vào hơi gần, trên người truyền đến một mùi hương nhẹ nhàng, Doanh Chiêu cúi đầu hít một hơi ở cổ nàng, ngựa quen đường cũ kéo nhẹ xiêm y của nàng, hôn một cái ở trên cổ của nàng.
Trước giờ hắn không thích mùi hương trên người nữ nhân, Tề Cơ kia lại rất thích huân hương, lại không biết trên người mình có một mùi hương rất lạ, trộn lẫn với mùi huân hương vô cùng khó ngửi, nhưng mà Việt Cơ này lại không như vậy, hương thơm trên người nàng quả thực như là từ trong da thịt lộ ra, khiến người ta nhịn không được muốn có được nhiều hơn.
Đát Kỷ kêu nhỏ một tiếng, sau một khắc, toàn thân đã bị ấn ở trên giường, Doanh Chiêu nâng cằm của nàng lên, nhướn mày hỏi: Sợ hãi sao?
Thiếp, thiếp không sợ. Đắc Kỷ khẽ cắn môi dưới, lại buông ra, lông mày khẽ nhíu lại: Thiếp ngưỡng mộ vương thượng...
Doanh Chiêu cũng không tin mấy chuyện hoang đường này, cười nhẹ một tiếng, kéo ra xiêm y của Đắc Kỷ ra, nhẹ nhàng hôn lên làn da như tuyết trắng của, rồi lại không thương tiếc, thô bạo giống như công thành đoạt đất.
Ánh mắt Đắc Kỷ quyến rũ như tơ, thở gấp yêu kiều, nhấc chân đang muốn kẹp lấy eo thon của Doanh Chiêu, đột nhiên phát hiện người kia không động đậy, lông mày thoáng chốc nhíu chặt, kéo V384 từ trong đống xiêm y ra.
Chuyện gì xảy ra vậy? Đắc Kỷ giơ ngọc thạch mà V384 gửi thân lên, đầu ngón tay gõ gõ lên nó.
“Dựa theo điều lệ thứ 362 của người bảo vệ nhiệm vụ, trong quá trình làm nhiệm vụ nếu cần thiết phải tiến hành hành vi tình dục, có thể báo cáo xin nghỉ, hệ thống sẽ cung cấp cho một giấc mộng đẹp”
Đắc Kỷ xoay người lại nhìn Doanh Chiêu, Tần Vương trran dưới hai mươi tuổi, gương mặt tuấn mỹ, vì quần áo không chỉnh tề nên loáng thoáng có thể thấy lồng ngực rắn chắc, nàng ngồi bên mép giường nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Doanh Chiêu, giọng nói lại vô cùng chính trực: Đây cũng là một phần của nhiệm vụ, mộng đẹp kia ngươi giữ lại cho mình đi.
V384 khiếp sợ đến sắp phai màu , sau đó tức giận đến toàn thân phát run, loại nữ nhân này, loại nữ nhân này... Nàng đến cùng có phải là nữ nhân hay không!
Tâm hệ thống như tro tàn khôi phục lại thời gian vừa rồi, Doanh Chiêu hạ thấp mắt thấy nữ nhân hầu hạ dưới thân nhíu mày, cười nhẹ một tiếng, đưa tay kéo một mảnh xiêm y cuối cùng che đậy cơ thể nàng, ném xuống đống xiêm ý dưới đất, vừa hay che lên trên mảnh ngọc kia.
Trên giường một đêm xuân phong, dưới giường V384 tâm như tro tàn đếm độ hảo cảm của Doanh Chiêu, một phần trăm, hai phần trăm, ba phần trăm, bốn phần trăm, năm phần trăm, sáu phần trăm, cuối cùng dừng lại ở mười phần trăm.
Tần Quốc lâm triều luôn rất sớm, một đêm này Doanh Chiêu không thể ngủ, thức dậy khi sắc trời vẫn chưa rõ, ánh mắt dừng lại trên mặt của mỹ nhân đang ngủ say, hơi khựng lại, Doanh Chiêu đưa tay mơn trớn khóe mắt của Đát Kỷ, đó là một vệt nước mắt đã khô lại.
Gian ngoài nội thị thấp giọng hỏi thăm, Doanh Chiêu dừng một chút, không cho nội thị vào, để cho cung nữ hầu hạ thay quần áo,
/66
|