Tiểu cô nương đắc ý che miệng hắn, vẫn duy trì tư thế khi bổ nhào vào lòng hắn như cũ, bĩu môi nói: Không cho nói, nói nữa cón sẽ rất tức giận!
Lòng bàn tay của nàng lành lạnh, khí hắn thở ra lại nóng giống như muốn nướng chín hắn vậy, Lưu Doanh mở to hai mắt, không để lại dấu vết vịn lấy bả vai của Đắc Kỷ, kéo ra một khoảng cách nhất định với nàng, giọng nói mang theo vài phần thỏa hiệp: Mà thôi, đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, nếu con muốn ở lại trong cung mấy ngày thì cứ ở lại đi.
Đó là do Yên Nhi thích cậu, muốn bồi cậu thêm vài ngày nha... Tiếng nói của tiểu cô nương không có chút sức mạnh, nhưng dường như khi nói xong lại thật sự coi đó là cái cớ, thay đổi trở nên đúng lý hợp tình.
Không có phép tắc gì, những lời này sau này không được phép nói nữa, sẽ khiến người ta chê cười.
Lưu Doanh không biết mình đã có chuyện gì nữa, biết rõ “thích” trong lời nói của Yên Nhi không phải “thích” mà hắn suy nghĩ trong đầu, nhưng vẫn nhịn không được nhớ tới lời nói vừa rồi của tỷ tỷ, tiểu cô nương trước mắt này không có huyết thống với mình, cho nên hắn phải càng phải thủ lễ hơn mới đúng.
V384 chính là kinh hãi vạn phần nhìn độ hảo cảm của Lưu Doanh bắt đầu dao động từ 73 điểm, biến thành 74 điểm, phải biết rằng, từ khi Đắc Kỷ mới làm nhiệm vụ, dộ hảo cảm của Lưu Doanh là 73 điểm, đối với một người có quan hệ thân ngoại sinh nữ mà nói, đó đã không thấp.
Vài ngày này Đắc Kỷ cũng không cố ý đi kiếm hảo cảm, cơ bản đều là duy trì nguyên bản tính tình của Trương Yên, nó cũng vô cùng yên tâm, nhưng mới vừa rồi, độ hảo cảm của Lưu Doanh tăng lên! Chuyện này là như thế nào đây? Trước mặt V384 bỗng tối sầm.
Nhào vào trong lòng người khác xác thực không phải là một tư thế đẹp, Đắc Kỷ được Lưu Doanh thuận thế đỡ lấy, cũng vô cùng tự nhiên lùi lại một chút, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn Lưu Doanh không chớp nói: Nhưng cậu là Quân chủ, Quân chủ chính là quy củ, chỉ cần cậu không cười con, vậy thì có ai dám cười nhạo con đâu?
Lưu Doanh nghe tiểu cô nương ngụy biện, đôi mắt trong suốt nhịn không được hiện lên một chút vui vẻ, hắn nhẹ giọng ừ một tiếng, D!e^[email protected]/D0n.xoa đầu Đắc Kỷ, nói: Được rồi, đi rửa mặt đi, tay vuốt ve chó cũng dám bám lên người trẫm, quy của của con đúng là...
Đắc Kỷ le lưỡi một cái, bộ dáng có chết cũng không nhận sai, nhảy dựng lên, Lưu Doanh và Hắc Cẩu Vương còn đang quỳ rạp trên mặt đất liếc mắt nhìn nhau, Hắc Cẩu Vương cũng toét miệng với hắn, phun ra một hơi khói trắng.
Trời đông lạnh giá rét, các nơi không ngừng báo lên tình hình thiên tai, người chết rét chết đói đã không coi như chuyện gì mới lạ, trước đây Tiên đến dùng phương thức “phá đông tường bổ tây tường”* để giải quyết vì vậy mà để lại một cục diện vô cùng rối rắm cho đại vương triều này, vì vậy mặc dù đã đạt thành hiệp nghị với Thái hậu, Lưu Doanh cũng vẫn hoãn chuyện đưa tiểu cô nương ra cung đến đầu xuân sang năm.
*phá đông từng bổ tây tường: lấy chỗ nọ bù vào chỗ kia
Một trong những nguyên nhân chính hắn không phản đối Mẫu hậu chấp chính là, những chuyện mà Mẫu hậu làm cũng chính là chuyện mà hắn muốn làm, hiện thời chuyện quan trọng nhất chính là khôi phục nguyên khí quốc gia, biên quan yên ổn, những chuyện này hắn có thể làm được, nhưng tuyệt đối sẽ không thể làm được hoàn hảo như Mẫu hậu, chỉ có điều Mẫu hậu có quá nhiều tư tâm, thường xuyên khiến hắn cảm thấy hít thở không thông.
Lưu Doanh thở dài một hơi, cũng vuốt ve lông trên lưng của Hắc Cẩu Vương, đứng dậy đi sang phòng kế bên rửa mặt, những ngày này hắn vẫn ở gian ngoài, dứt khoát liền sai người làm thêm hai bức vách, tạo thành một gian phòng nhỏ, mới đầu không hắn chưa thích ứng, nhưng ngủ lâu, cũng quen .
Nhưng cho dù có quen thế nào đi nữa, cũng không cách nào sủng hạnh cung nhân tại đây, hắn đã thử hai lần, lần đầu bị Yên Nhi phát hiện, gây ra một màn lúng túng, lần thứ hai thì ngược lại Yên Nhi có một đêm mộng đẹp, nhưng hắn lại thời thời khắc khắc lo lắng nhỡ nàng đi tiểu đêm nghe thấy, đến cuối cùng cũng không được việc.
Hiện giờ đã nói rõ mọi chuyện với Mẫu hậu, cuối cùng cũng không cần phải đóng giả nữa, Lưu Doanh đang đợi sau khi dỗ tiểu cô nương đi ngủ, dieen~ddan\lee^quy/dd0n^ sẽ đi đến cung của phi tần sủng hạnh, liền nghe thấy tiếng nói vô cùng cao hứng của tiểu cô nương từ bên trong vọng ra: Cậu, bên ngoài tuyết đang rơi, con nghe thấy được!
Lưu Doanh đang để cung nhân hầu hạ hắn rửa mặt, không nặng không nhẹ ừ một tiếng, xem như trả lời, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, nhưng thực ra hắn đang thất thần.
Ngừng một lát, tiểu cô nương lại nói: Ngày mai con muốn đi ngắm tuyết, hoa mai nở trong tuyết, vô cùng đẹp mắt.
Sau khi Lưu Doanh rửa mặt xong, ra hiệu cho cung nhân lui xuống, nhưng xiêm y lại không cởi vội, ngồi ở trước bàn tìm một quyển sách mở ra xem, nghe vậy lại ừ một tiếng, mặc dù hiện thời trong triều bận rất nhiều chuyện, nhưng những điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hậu cũng cả, nàng muốn
Lòng bàn tay của nàng lành lạnh, khí hắn thở ra lại nóng giống như muốn nướng chín hắn vậy, Lưu Doanh mở to hai mắt, không để lại dấu vết vịn lấy bả vai của Đắc Kỷ, kéo ra một khoảng cách nhất định với nàng, giọng nói mang theo vài phần thỏa hiệp: Mà thôi, đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, nếu con muốn ở lại trong cung mấy ngày thì cứ ở lại đi.
Đó là do Yên Nhi thích cậu, muốn bồi cậu thêm vài ngày nha... Tiếng nói của tiểu cô nương không có chút sức mạnh, nhưng dường như khi nói xong lại thật sự coi đó là cái cớ, thay đổi trở nên đúng lý hợp tình.
Không có phép tắc gì, những lời này sau này không được phép nói nữa, sẽ khiến người ta chê cười.
Lưu Doanh không biết mình đã có chuyện gì nữa, biết rõ “thích” trong lời nói của Yên Nhi không phải “thích” mà hắn suy nghĩ trong đầu, nhưng vẫn nhịn không được nhớ tới lời nói vừa rồi của tỷ tỷ, tiểu cô nương trước mắt này không có huyết thống với mình, cho nên hắn phải càng phải thủ lễ hơn mới đúng.
V384 chính là kinh hãi vạn phần nhìn độ hảo cảm của Lưu Doanh bắt đầu dao động từ 73 điểm, biến thành 74 điểm, phải biết rằng, từ khi Đắc Kỷ mới làm nhiệm vụ, dộ hảo cảm của Lưu Doanh là 73 điểm, đối với một người có quan hệ thân ngoại sinh nữ mà nói, đó đã không thấp.
Vài ngày này Đắc Kỷ cũng không cố ý đi kiếm hảo cảm, cơ bản đều là duy trì nguyên bản tính tình của Trương Yên, nó cũng vô cùng yên tâm, nhưng mới vừa rồi, độ hảo cảm của Lưu Doanh tăng lên! Chuyện này là như thế nào đây? Trước mặt V384 bỗng tối sầm.
Nhào vào trong lòng người khác xác thực không phải là một tư thế đẹp, Đắc Kỷ được Lưu Doanh thuận thế đỡ lấy, cũng vô cùng tự nhiên lùi lại một chút, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn Lưu Doanh không chớp nói: Nhưng cậu là Quân chủ, Quân chủ chính là quy củ, chỉ cần cậu không cười con, vậy thì có ai dám cười nhạo con đâu?
Lưu Doanh nghe tiểu cô nương ngụy biện, đôi mắt trong suốt nhịn không được hiện lên một chút vui vẻ, hắn nhẹ giọng ừ một tiếng, D!e^[email protected]/D0n.xoa đầu Đắc Kỷ, nói: Được rồi, đi rửa mặt đi, tay vuốt ve chó cũng dám bám lên người trẫm, quy của của con đúng là...
Đắc Kỷ le lưỡi một cái, bộ dáng có chết cũng không nhận sai, nhảy dựng lên, Lưu Doanh và Hắc Cẩu Vương còn đang quỳ rạp trên mặt đất liếc mắt nhìn nhau, Hắc Cẩu Vương cũng toét miệng với hắn, phun ra một hơi khói trắng.
Trời đông lạnh giá rét, các nơi không ngừng báo lên tình hình thiên tai, người chết rét chết đói đã không coi như chuyện gì mới lạ, trước đây Tiên đến dùng phương thức “phá đông tường bổ tây tường”* để giải quyết vì vậy mà để lại một cục diện vô cùng rối rắm cho đại vương triều này, vì vậy mặc dù đã đạt thành hiệp nghị với Thái hậu, Lưu Doanh cũng vẫn hoãn chuyện đưa tiểu cô nương ra cung đến đầu xuân sang năm.
*phá đông từng bổ tây tường: lấy chỗ nọ bù vào chỗ kia
Một trong những nguyên nhân chính hắn không phản đối Mẫu hậu chấp chính là, những chuyện mà Mẫu hậu làm cũng chính là chuyện mà hắn muốn làm, hiện thời chuyện quan trọng nhất chính là khôi phục nguyên khí quốc gia, biên quan yên ổn, những chuyện này hắn có thể làm được, nhưng tuyệt đối sẽ không thể làm được hoàn hảo như Mẫu hậu, chỉ có điều Mẫu hậu có quá nhiều tư tâm, thường xuyên khiến hắn cảm thấy hít thở không thông.
Lưu Doanh thở dài một hơi, cũng vuốt ve lông trên lưng của Hắc Cẩu Vương, đứng dậy đi sang phòng kế bên rửa mặt, những ngày này hắn vẫn ở gian ngoài, dứt khoát liền sai người làm thêm hai bức vách, tạo thành một gian phòng nhỏ, mới đầu không hắn chưa thích ứng, nhưng ngủ lâu, cũng quen .
Nhưng cho dù có quen thế nào đi nữa, cũng không cách nào sủng hạnh cung nhân tại đây, hắn đã thử hai lần, lần đầu bị Yên Nhi phát hiện, gây ra một màn lúng túng, lần thứ hai thì ngược lại Yên Nhi có một đêm mộng đẹp, nhưng hắn lại thời thời khắc khắc lo lắng nhỡ nàng đi tiểu đêm nghe thấy, đến cuối cùng cũng không được việc.
Hiện giờ đã nói rõ mọi chuyện với Mẫu hậu, cuối cùng cũng không cần phải đóng giả nữa, Lưu Doanh đang đợi sau khi dỗ tiểu cô nương đi ngủ, dieen~ddan\lee^quy/dd0n^ sẽ đi đến cung của phi tần sủng hạnh, liền nghe thấy tiếng nói vô cùng cao hứng của tiểu cô nương từ bên trong vọng ra: Cậu, bên ngoài tuyết đang rơi, con nghe thấy được!
Lưu Doanh đang để cung nhân hầu hạ hắn rửa mặt, không nặng không nhẹ ừ một tiếng, xem như trả lời, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, nhưng thực ra hắn đang thất thần.
Ngừng một lát, tiểu cô nương lại nói: Ngày mai con muốn đi ngắm tuyết, hoa mai nở trong tuyết, vô cùng đẹp mắt.
Sau khi Lưu Doanh rửa mặt xong, ra hiệu cho cung nhân lui xuống, nhưng xiêm y lại không cởi vội, ngồi ở trước bàn tìm một quyển sách mở ra xem, nghe vậy lại ừ một tiếng, mặc dù hiện thời trong triều bận rất nhiều chuyện, nhưng những điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hậu cũng cả, nàng muốn
/66
|