Không chỉ có một mình Trương Ngao suy nghĩ vấn đề này, mà Lưu Doanh cũng đang đắn đo, từ nhỏ thân thể của Trương Yên đã yếu ớt, đừng nói là xuất giá sinh con, cho dù là những trò chơi bình thường của những tiểu cô nương nàng cũng rất ít khi được chơi, huống chi nhìn qua nàng vẫn còn nhỏ như vậy.
Nhưng đã nguyệt sự rồi, không nhanh chóng lập gia đình cũng có chút không thể được, hiện tại lại đúng lúc triều đình đang cổ vũ nữ tử gả sớm, vốn dĩ vẫn là trên làm gương dưới mới noi theo, vì thế phần lớn quý nữ ở Trường An đều mười ba mười bốn tuổi lập gia đình, cho dù chậm trễ hơn nữ cũng không quá cập kê, nên nhiều nhất bọn họ cũng chỉ có không đến hai năm thời gian để chọn lựa cho Yên Nhi một vị hôn phu hợp ý.
Lưu Doanh lại không khỏi nghĩ tới bộ mặt non nớt nhưng cũng bắt đầu lộ ra vẻ phong nhã của Yên Nhi, hắn là một nam nhân, vì thế nên hiểu rõ lực hấp dẫn của một tiểu cô nương mảnh mai đối với nam nhân sẽ không bằng một nữ tử thành thục quyến rũ, hắn muốn tìm cho Yên Nhi một vị hôn phu tốt yêu thương nàng, nhưng mà lại hiểu rõ, trừ phi tiểu cô nương trưởng thành trong một, nếu không nam nhân chính là sinh vật nông cạn như thế.
Đương nhiên, bỏ qua những người ở độ tuổi phù hợp để tìm một tiểu lang quân có tuổi tác tương đương với Yên Nhi cũng là một chủ ý không tồi, nhưng mà tuổi còn nhỏ cũng có nghĩa là không chắc chắn, tính cách của tiểu lang quân mười một mười hai tuổi còn chưa hiện rõ, đúng là có chút ít ủy khuất Yên Nhi, huống chi còn muốn suy tính đến chuyện môn đăng hộ đối, nghĩ tới nghĩ lui, Lưu Doanh cũng không nghĩ ra người nào thích hợp.
Nếu là bình thường, đó cũng không phải là chuyện mà một Hoàng Đế như hắn cần suy tính, nhưng hắn vì Yên Nhi mà làm giao dịch với Mẫu hậu, cũng có nghĩa là Mẫu hậu sẽ không hỏi đến chuyện của Yên Nhi nữa, hắn cần chịu trách nhiệm với tiểu cô nương của mình, mà chuyện trọng yếu nhất trong đời của một nữ tử không gì bằng chung thân đại sự.
So với hắn, Lỗ Nguyên Công chúa lạc quan hơn nhiều, mặc dù bình thường hai chữ lạc quan này không có chút liên quan nào với nàng, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến chuyện nàng bắt đầu tham gia rất nhiều yến hội của các quý tộc trong thành Trường An, ánh mắt thường xuyên dừng lại ở những Lang quân thế gia có tướng mạo anh tuấn cử chỉ khéo léo, thỉnh thoảng căng thẳng hỏi ý kiến của Đắc Kỷ.
Mấy ngày nay Đắc Kỷ đi theo Lỗ Nguyên Công chúa, cũng coi như là gặp qua không ít lang quân vừa độ tuổi, mặc dù không có người nào có thể so sánh với tướng mạo tuấn mỹ của hai vị huynh trưởng của Trương Yên, khí chất lại càng không cần đề cập tới, làm cho hứng thú của nàng càng ngày càng suy yếu, thế nhưng nàng lại bắt đầu có chút hiểu Lỗ Nguyên công chúa, vừa mới loạn thế khai quốc, vì thế đa số tầng lớp quý tộc vốn là lớp người quê mùa, cái gọi là đời thứ nhất làm giàu, đời thứ hai tự hào, đời thứ ba mới cao quý, hiện giờ trong tầng lớp quý tộc phổ biến nhất mới chỉ là đời thứ nhất và đời thứ hai, lại thêm “châu ngọc” luôn ở trước mắt nàng như vậy, có thể người vào mắt đương nhiên là rất ít.
Lỗ Nguyên công chúa rất nhạy cảm đối với tâm tình của nữ nhi nhà mình, nàng mê luyến Trương Ngao nhiều năm, đương nhiên có thể hiểu rõ vô cùng lực hấp dẫn của một nam nhân đối với nữ tử mà nói trọng yếu đến cỡ nào, nhưng tầng lớp quyền quý ở Trường An nhiều như vậy, cũng không thể vì chọn lựa một vị lang quân, mà triệu tập tất cả những chư Vương* tuổi trẻ tài tuấn của các thái ấp được.
*chư = nhiều, Vương ở đây là Vương hầu chỉ người làm chủ một vùng đất phong (thái ấp)
Người nói vô ý, người nghe có tâm, Trương Ngao thật sự để chuyện này vào trong lòng, qua tháng ba chính là sinh nhật của Lưu Doanh, đến lúc đó Vương hầu từ các nơi đều sẽ đến Trường An, lúc đó chọn lựa một phu gia hợp tâm ý từ chỗ họ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lưu Doanh cũng không có ý kiến gì, phần lớn dòng dõi thư hương thế gia ở trong thành Trường An đều không có thực quyền gì, mà Vương hầu có thái ấp có quân đội bình thường đều tự tung tự tác, sinh thần của hắn ở đầu mùa xuân, lại đúng tháng giỗ tổ, vì thế hàng năm Vương hầu các nơi đều sẽ ở lại Trường An khoảng một tháng, đủ để tìm ra một vị rể hiền cho Yên Nhi.
Hoa mai tàn hoa đào nở, tháng ba đầu xuân, khí trời đã ấm áp hơn nhưng vẫn còn lạnh, thân thể Trương Yên lại gầy hơn vì bị bệnh một thời gian, Lưu Doanh đến thăm nàng, còn mang theo Hắc Cẩu vương Huyền Thủy đã gầy đi một vòng lớn.
Tiên đế nuôi Huyền Thủy ba năm, sau khi người băng hà, Huyền Thủy vẫn nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không thấy một chút bi thống nào, ngược lại xa Trương Yên mới mấy tháng,diend@nl3quyYd0no Hắc Cẩu vương không tim không phổi lại không ăn không uống, cả ngày nằm ở trong lồng chẳng có chút sinh khí nào, Lưu Doanh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để cho cung nhân cẩn thận mang Huyền Thủy, đi đến Tuyên Bình Hầu phủ.
Mấy tháng không gặp, trên người Lưu Doanh vẫn mang khí chất ôn nhu trong sáng kia, chỉ là khóe mắt đuôi mày có một chút thay đổi khác đi, Đắc Kỷ nhìn ở trong mắt, biết rõ là những thứ nàng thay đổi đã bắt đầu có tác dụng, có lẽ nàng hiện tại nàng rời đi cái thế giới này, nhiệm vụ cũng không thể tính là thất bại.
Lưu Doanh phất tay áo, không để ý quy củ ngồi ở bên giường, đưa tay áp lên trán của Đắc Kỷ, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, mang theo sự quan tâm không hề giả tạo: Đã hết sốt rồi, đầu còn đau không?
Đắc Kỷ
Nhưng đã nguyệt sự rồi, không nhanh chóng lập gia đình cũng có chút không thể được, hiện tại lại đúng lúc triều đình đang cổ vũ nữ tử gả sớm, vốn dĩ vẫn là trên làm gương dưới mới noi theo, vì thế phần lớn quý nữ ở Trường An đều mười ba mười bốn tuổi lập gia đình, cho dù chậm trễ hơn nữ cũng không quá cập kê, nên nhiều nhất bọn họ cũng chỉ có không đến hai năm thời gian để chọn lựa cho Yên Nhi một vị hôn phu hợp ý.
Lưu Doanh lại không khỏi nghĩ tới bộ mặt non nớt nhưng cũng bắt đầu lộ ra vẻ phong nhã của Yên Nhi, hắn là một nam nhân, vì thế nên hiểu rõ lực hấp dẫn của một tiểu cô nương mảnh mai đối với nam nhân sẽ không bằng một nữ tử thành thục quyến rũ, hắn muốn tìm cho Yên Nhi một vị hôn phu tốt yêu thương nàng, nhưng mà lại hiểu rõ, trừ phi tiểu cô nương trưởng thành trong một, nếu không nam nhân chính là sinh vật nông cạn như thế.
Đương nhiên, bỏ qua những người ở độ tuổi phù hợp để tìm một tiểu lang quân có tuổi tác tương đương với Yên Nhi cũng là một chủ ý không tồi, nhưng mà tuổi còn nhỏ cũng có nghĩa là không chắc chắn, tính cách của tiểu lang quân mười một mười hai tuổi còn chưa hiện rõ, đúng là có chút ít ủy khuất Yên Nhi, huống chi còn muốn suy tính đến chuyện môn đăng hộ đối, nghĩ tới nghĩ lui, Lưu Doanh cũng không nghĩ ra người nào thích hợp.
Nếu là bình thường, đó cũng không phải là chuyện mà một Hoàng Đế như hắn cần suy tính, nhưng hắn vì Yên Nhi mà làm giao dịch với Mẫu hậu, cũng có nghĩa là Mẫu hậu sẽ không hỏi đến chuyện của Yên Nhi nữa, hắn cần chịu trách nhiệm với tiểu cô nương của mình, mà chuyện trọng yếu nhất trong đời của một nữ tử không gì bằng chung thân đại sự.
So với hắn, Lỗ Nguyên Công chúa lạc quan hơn nhiều, mặc dù bình thường hai chữ lạc quan này không có chút liên quan nào với nàng, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến chuyện nàng bắt đầu tham gia rất nhiều yến hội của các quý tộc trong thành Trường An, ánh mắt thường xuyên dừng lại ở những Lang quân thế gia có tướng mạo anh tuấn cử chỉ khéo léo, thỉnh thoảng căng thẳng hỏi ý kiến của Đắc Kỷ.
Mấy ngày nay Đắc Kỷ đi theo Lỗ Nguyên Công chúa, cũng coi như là gặp qua không ít lang quân vừa độ tuổi, mặc dù không có người nào có thể so sánh với tướng mạo tuấn mỹ của hai vị huynh trưởng của Trương Yên, khí chất lại càng không cần đề cập tới, làm cho hứng thú của nàng càng ngày càng suy yếu, thế nhưng nàng lại bắt đầu có chút hiểu Lỗ Nguyên công chúa, vừa mới loạn thế khai quốc, vì thế đa số tầng lớp quý tộc vốn là lớp người quê mùa, cái gọi là đời thứ nhất làm giàu, đời thứ hai tự hào, đời thứ ba mới cao quý, hiện giờ trong tầng lớp quý tộc phổ biến nhất mới chỉ là đời thứ nhất và đời thứ hai, lại thêm “châu ngọc” luôn ở trước mắt nàng như vậy, có thể người vào mắt đương nhiên là rất ít.
Lỗ Nguyên công chúa rất nhạy cảm đối với tâm tình của nữ nhi nhà mình, nàng mê luyến Trương Ngao nhiều năm, đương nhiên có thể hiểu rõ vô cùng lực hấp dẫn của một nam nhân đối với nữ tử mà nói trọng yếu đến cỡ nào, nhưng tầng lớp quyền quý ở Trường An nhiều như vậy, cũng không thể vì chọn lựa một vị lang quân, mà triệu tập tất cả những chư Vương* tuổi trẻ tài tuấn của các thái ấp được.
*chư = nhiều, Vương ở đây là Vương hầu chỉ người làm chủ một vùng đất phong (thái ấp)
Người nói vô ý, người nghe có tâm, Trương Ngao thật sự để chuyện này vào trong lòng, qua tháng ba chính là sinh nhật của Lưu Doanh, đến lúc đó Vương hầu từ các nơi đều sẽ đến Trường An, lúc đó chọn lựa một phu gia hợp tâm ý từ chỗ họ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Lưu Doanh cũng không có ý kiến gì, phần lớn dòng dõi thư hương thế gia ở trong thành Trường An đều không có thực quyền gì, mà Vương hầu có thái ấp có quân đội bình thường đều tự tung tự tác, sinh thần của hắn ở đầu mùa xuân, lại đúng tháng giỗ tổ, vì thế hàng năm Vương hầu các nơi đều sẽ ở lại Trường An khoảng một tháng, đủ để tìm ra một vị rể hiền cho Yên Nhi.
Hoa mai tàn hoa đào nở, tháng ba đầu xuân, khí trời đã ấm áp hơn nhưng vẫn còn lạnh, thân thể Trương Yên lại gầy hơn vì bị bệnh một thời gian, Lưu Doanh đến thăm nàng, còn mang theo Hắc Cẩu vương Huyền Thủy đã gầy đi một vòng lớn.
Tiên đế nuôi Huyền Thủy ba năm, sau khi người băng hà, Huyền Thủy vẫn nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không thấy một chút bi thống nào, ngược lại xa Trương Yên mới mấy tháng,diend@nl3quyYd0no Hắc Cẩu vương không tim không phổi lại không ăn không uống, cả ngày nằm ở trong lồng chẳng có chút sinh khí nào, Lưu Doanh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để cho cung nhân cẩn thận mang Huyền Thủy, đi đến Tuyên Bình Hầu phủ.
Mấy tháng không gặp, trên người Lưu Doanh vẫn mang khí chất ôn nhu trong sáng kia, chỉ là khóe mắt đuôi mày có một chút thay đổi khác đi, Đắc Kỷ nhìn ở trong mắt, biết rõ là những thứ nàng thay đổi đã bắt đầu có tác dụng, có lẽ nàng hiện tại nàng rời đi cái thế giới này, nhiệm vụ cũng không thể tính là thất bại.
Lưu Doanh phất tay áo, không để ý quy củ ngồi ở bên giường, đưa tay áp lên trán của Đắc Kỷ, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, mang theo sự quan tâm không hề giả tạo: Đã hết sốt rồi, đầu còn đau không?
Đắc Kỷ
/66
|