Tướng mạo của người có huyết mạch của Trường Sinh thế gia đều là tóc trắng mắt lam, tuấn mỹ, lạnh lùng giống như khí lạnh vạn năm không thay đổi của Thiên Thượng Thành, không có một chút nhân khí nào, người vừa tới chính là gia chủ đời này của Trường Sinh thế gia, Thiên Thượng Thành thành chủ, Bạch Khuynh.
Trên người Đắc Kỷ chỉ có duy nhất một tấm áo mỏng, với tu vi Triệu Tuyết Tầm chắc chắn không đủ để chống đỡ hơi lạnh của Thiên Thượng Thành, nhưng khi đến những lúc thế này, từ trước đến giờ Triệu Tuyết Tầm đều không nói lời nào. Nàng cảm thấy khuất nhục, nhưng hết lần này tới lần khác lại vô lực phản kháng, chỉ có thể nhắm hai mắt lại đếm từng giây từng phút, chờ thời gian trôi qua.
Bạch Khuynh tưởng rằng mình sẽ không tìm được câu trả lời, đưa tay chạm đến bả vai thiếu nữ, ngoài dự đoán là thiếu nữ trước giờ luôn trầm mặc nhỏ giọng nói: Lạnh.
Đắc Kỷ khẽ ngẩng đầu nhìn Bạch Khuynh, tựa như có chút nổi giận cắn môi một cái, nhỏ giọng nói: Thật sự rất lạnh a...
Trong đôi mắt màu lam của Bạch Khuynh lóe qua một chút ngoài ý muốn, tuy nhiên hắn không nói gì, cởi bỏ áo ngoài của Đắc Kỷ, ôm nàng vào trong ngực mình, nhiệt độ cơ thể của thiếu nữ làm cho hắn cảm thấy khoan khoái từ từ nhắm mắt lại, mà luồng khí lạnh trên người hắn lại liên tục không ngừng truyền tới thân thể của Đắc Kỷ.
Triệu Tuyết Tầm kỳ thật không phải là không biết tốt xấu, nàng bị Thiên Thượng Thành thu dưỡng lớn lên, ba nghìn sủng ái ở một thân, nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tính tình nàng nhiều lắm cũng chỉ là bị bệnh công chúa, nhưng ngoại nhân không biết, địa vị của Triệu Tuyết Tầm ở Trường Sinh thế gia được kính trọng, không phải là vì Thành chủ đời trước thu dưỡng nàng, mà là vì Thiếu thành chủ Bạch Khuynh khi đó.
Bạch Khuynh thừa kế huyết mạch thuần túy nhất của Trường Sinh thế gia, khi còn bé gần như không thể rời bỏ Bạch Ngọc Lưu Ly Châu, chờ đến khi hắn lớn thành thiếu niên, thăng cấp thiên giai, cho dù là chí bảo cũng không thể nào điều trị khí lạnh thuần khiết trong cơ thể hắn, đúng lúc đó, thành chủ đời trước mang Triệu Tuyết Tầm về, lấy vô số thiên tài địa bảo thanh tẩy kinh mạch hài nhi, cưỡng chế biến nàng thành dược thể của Bạch Khuynh, có công dụng giống với Bạch Ngọc Lưu Ly, tựa như một công cụ sưởi ấm. Điều này khiến Triệu Tuyết Tầm từng mơ mộng triệt để hết hy vọng với Bạch Khuynh. Ở trước mặt người ngoài nàng cao cao tại thượng, nhưng cũng không thể che giấu được sự thật mà người người trong Phủ thành chủ đều biết rõ: nàng cũng là cái công cụ sưởi ấm, khiến cho nàng không có lúc nào là không muốn chạy trốn khỏi đây.
Địa vị của Triệu Tuyết Tầm được sùng bái, là vì Bạch Khuynh không rời bỏ nàng, trừ phi có một ngày Bạch Khuynh thăng cấp thiên giai một tầng, trở thành Thiên Đế phá hư không phi thăng mà đi, mà hiện thời Bạch Khuynh đã là Thiên giai bốn tầng Nhân Hoàng.
Mùi vị thân thể trần truồng bị người khác ôm vào trong ngực cũng không dễ chịu gì, đặc biệt là trang phục của kia còn vô cùng chỉnh tề, hơi thở không có một tia bất loạn, Đắc Kỷ không phải là người ủy khuất chính mình, giãy giụa vài cái, Bạch Khuynh mở mắt, nhìn nàng.
Trên người ca ca càng ngày càng lạnh Đắc Kỷ mở to hai mắt, tựa như cầu khẩn nhìn Bạch Khuynh: Có thể để cho ta mặc quần áo vào hay không, hoặc là trải chút đệm chăn...
Nhiệt độ cơ thể cách một tầng vải vóc truyền đến cũng không thể khiến Bạch Khuynh cảm thấy ấm áp, lông mi dài tuyết trắng của hắn khẽ rủ xuống, tựa như suy nghĩ, một lát sau, hắn thì thầm một tiếng, lập tức liền có một hàng bạch y thị nữ tiến vào, các nàng đối với cảnh trên giường không có nửa điểm hiếu kỳ, mắt nhìn thẳng trải xong một đệm chăn dày lên giường rồi thi lễ một cái, đi ra ngoài.
Có đệm chăn chống lạnh, cảm giác khuất nhục khi thân thể trần truồng cũng giảm đi không ít, Đắc Kỷ không nói gì nữa, nhắm mắt lại dựa vào trong lòng Bạch Khuynh, điều chỉnh tư thế một chút, ngủ thật say.
Bạch Khuynh nhìn chằm chằm thiếu nữ đã ngủ yên, bên trong đôi mắt màu lam nổi lên một tia nghi hoặc, nhưng ở trong chăn đệm tràn ra nhiệt độ cơ thể ấm áp rất nhanh đem sự chú ý của hắn phân tán ra, hắn thậm chí buông lỏng bàn tay đang ôm chặt thiếu nữ, có chút mới lạ chạm vào đệm chăn.
Đệm chăn có dày nữa mà đắp lên băng tuyết cũng sẽ không sinh ra hơi ấm, cho nên toàn bộ Thành chủ phủ cũng chỉ có Triệu Tuyết Tầm là đắp chăn, nhưng nàng coi chuyện làm công cụ ấm giường của Bạch Khuynh như một chuyện khuất nhục nhất phải trải qua, chưa bao giờ nghĩ tới việc thỉnh cầu một tấm đệm chăn, lần đầu tiên Bạch Khuynh đắp đệm chăn tràn đầy nhiệt độ cơ thể của thiếu nữ, lông mi dài tuyết trắng cụp xuống, trong đôi mắt màu lam, xẹt qua một tia yêu thích không rõ ràng.
Lúc Đắc Kỷ tỉnh, Bạch Khuynh đã đi, Thiên Thượng Thành không có ngày sáng đêm tối, thị nữ hầu hạ nàng mặc vào
Trên người Đắc Kỷ chỉ có duy nhất một tấm áo mỏng, với tu vi Triệu Tuyết Tầm chắc chắn không đủ để chống đỡ hơi lạnh của Thiên Thượng Thành, nhưng khi đến những lúc thế này, từ trước đến giờ Triệu Tuyết Tầm đều không nói lời nào. Nàng cảm thấy khuất nhục, nhưng hết lần này tới lần khác lại vô lực phản kháng, chỉ có thể nhắm hai mắt lại đếm từng giây từng phút, chờ thời gian trôi qua.
Bạch Khuynh tưởng rằng mình sẽ không tìm được câu trả lời, đưa tay chạm đến bả vai thiếu nữ, ngoài dự đoán là thiếu nữ trước giờ luôn trầm mặc nhỏ giọng nói: Lạnh.
Đắc Kỷ khẽ ngẩng đầu nhìn Bạch Khuynh, tựa như có chút nổi giận cắn môi một cái, nhỏ giọng nói: Thật sự rất lạnh a...
Trong đôi mắt màu lam của Bạch Khuynh lóe qua một chút ngoài ý muốn, tuy nhiên hắn không nói gì, cởi bỏ áo ngoài của Đắc Kỷ, ôm nàng vào trong ngực mình, nhiệt độ cơ thể của thiếu nữ làm cho hắn cảm thấy khoan khoái từ từ nhắm mắt lại, mà luồng khí lạnh trên người hắn lại liên tục không ngừng truyền tới thân thể của Đắc Kỷ.
Triệu Tuyết Tầm kỳ thật không phải là không biết tốt xấu, nàng bị Thiên Thượng Thành thu dưỡng lớn lên, ba nghìn sủng ái ở một thân, nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tính tình nàng nhiều lắm cũng chỉ là bị bệnh công chúa, nhưng ngoại nhân không biết, địa vị của Triệu Tuyết Tầm ở Trường Sinh thế gia được kính trọng, không phải là vì Thành chủ đời trước thu dưỡng nàng, mà là vì Thiếu thành chủ Bạch Khuynh khi đó.
Bạch Khuynh thừa kế huyết mạch thuần túy nhất của Trường Sinh thế gia, khi còn bé gần như không thể rời bỏ Bạch Ngọc Lưu Ly Châu, chờ đến khi hắn lớn thành thiếu niên, thăng cấp thiên giai, cho dù là chí bảo cũng không thể nào điều trị khí lạnh thuần khiết trong cơ thể hắn, đúng lúc đó, thành chủ đời trước mang Triệu Tuyết Tầm về, lấy vô số thiên tài địa bảo thanh tẩy kinh mạch hài nhi, cưỡng chế biến nàng thành dược thể của Bạch Khuynh, có công dụng giống với Bạch Ngọc Lưu Ly, tựa như một công cụ sưởi ấm. Điều này khiến Triệu Tuyết Tầm từng mơ mộng triệt để hết hy vọng với Bạch Khuynh. Ở trước mặt người ngoài nàng cao cao tại thượng, nhưng cũng không thể che giấu được sự thật mà người người trong Phủ thành chủ đều biết rõ: nàng cũng là cái công cụ sưởi ấm, khiến cho nàng không có lúc nào là không muốn chạy trốn khỏi đây.
Địa vị của Triệu Tuyết Tầm được sùng bái, là vì Bạch Khuynh không rời bỏ nàng, trừ phi có một ngày Bạch Khuynh thăng cấp thiên giai một tầng, trở thành Thiên Đế phá hư không phi thăng mà đi, mà hiện thời Bạch Khuynh đã là Thiên giai bốn tầng Nhân Hoàng.
Mùi vị thân thể trần truồng bị người khác ôm vào trong ngực cũng không dễ chịu gì, đặc biệt là trang phục của kia còn vô cùng chỉnh tề, hơi thở không có một tia bất loạn, Đắc Kỷ không phải là người ủy khuất chính mình, giãy giụa vài cái, Bạch Khuynh mở mắt, nhìn nàng.
Trên người ca ca càng ngày càng lạnh Đắc Kỷ mở to hai mắt, tựa như cầu khẩn nhìn Bạch Khuynh: Có thể để cho ta mặc quần áo vào hay không, hoặc là trải chút đệm chăn...
Nhiệt độ cơ thể cách một tầng vải vóc truyền đến cũng không thể khiến Bạch Khuynh cảm thấy ấm áp, lông mi dài tuyết trắng của hắn khẽ rủ xuống, tựa như suy nghĩ, một lát sau, hắn thì thầm một tiếng, lập tức liền có một hàng bạch y thị nữ tiến vào, các nàng đối với cảnh trên giường không có nửa điểm hiếu kỳ, mắt nhìn thẳng trải xong một đệm chăn dày lên giường rồi thi lễ một cái, đi ra ngoài.
Có đệm chăn chống lạnh, cảm giác khuất nhục khi thân thể trần truồng cũng giảm đi không ít, Đắc Kỷ không nói gì nữa, nhắm mắt lại dựa vào trong lòng Bạch Khuynh, điều chỉnh tư thế một chút, ngủ thật say.
Bạch Khuynh nhìn chằm chằm thiếu nữ đã ngủ yên, bên trong đôi mắt màu lam nổi lên một tia nghi hoặc, nhưng ở trong chăn đệm tràn ra nhiệt độ cơ thể ấm áp rất nhanh đem sự chú ý của hắn phân tán ra, hắn thậm chí buông lỏng bàn tay đang ôm chặt thiếu nữ, có chút mới lạ chạm vào đệm chăn.
Đệm chăn có dày nữa mà đắp lên băng tuyết cũng sẽ không sinh ra hơi ấm, cho nên toàn bộ Thành chủ phủ cũng chỉ có Triệu Tuyết Tầm là đắp chăn, nhưng nàng coi chuyện làm công cụ ấm giường của Bạch Khuynh như một chuyện khuất nhục nhất phải trải qua, chưa bao giờ nghĩ tới việc thỉnh cầu một tấm đệm chăn, lần đầu tiên Bạch Khuynh đắp đệm chăn tràn đầy nhiệt độ cơ thể của thiếu nữ, lông mi dài tuyết trắng cụp xuống, trong đôi mắt màu lam, xẹt qua một tia yêu thích không rõ ràng.
Lúc Đắc Kỷ tỉnh, Bạch Khuynh đã đi, Thiên Thượng Thành không có ngày sáng đêm tối, thị nữ hầu hạ nàng mặc vào
/66
|