Tiếng bước chân của Doanh Chiêu xa dần, Đắc Kỷ đàn xong một khúc, đẩy đàn ra, cung nhân theo hầu dường như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không nói ra.
V384 hoảng sợ phát hiện độ hảo cảm của Doanh Chiêu từ tám mươi xuống còn năm mươi, lại từ năm mươi tăng vọt đến chín mươi, lại từ chín mươi lại bỗng chốc áp chế xuống ba mươi, một trận tăng tăng giảm giảm giống như cáp treo vậy, cuối cùng ngừng lại ở tám mươi bảy.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!” V384 thét chói tai một tiếng, Đắc Kỷ nhíu mày, cũng không trả lời nó.
Ngọc Hà Cung được sắp xếp rực rỡ hẳn lên, hôm sau Đát Kỷ liền được phong Mỹ nhân, Ngụy Thái hậu chính miệng hứa hẹn, nếu như nàng sinh hạ vương tử, lập tức cho nàng phong vị Phu nhân. Đương nhiên, đối với một công chúa vong quốc mà nói, làm được Phu nhân đã là rất cao, cho dù có sinh hạ trưởng tử cho Doanh Chiêu, cũng không thể nào phong hậu.
Đắc Kỷ không để ý đến chuyện địa vị, Việt Cơ cũng không nói muốn phong như thế nào, vậy khi chết được truy phong cũng được, đối với lần này V384 bày tỏ cực kỳ ủng hộ, gặp qua rất nhiều kí chủ như vậy, nó sợ nhất là gặp được những người tâm lý yếu đuối không phân rõ thực tế và hư ảo, yêu mục tiêu của nhiệm vụ, bằng bất cứ giá nào cũng muốn ở lại thế giới nhiệm vụ đó.
Từ sau ngày đó, mỗi lần Doanh Chiêu tới sắc mặt lạnh hơn trước rất nhiều, nhưng Đắc Kỷ liếc một cái là có thể nhìn thấu hắn lạnh nhạt là bởi vì không biết phải làm thế nào, người này là một nam nhân kiêu ngạo, sự tình hôm đó có lẽ là cản trở duy nhất về mặt tình cảm của hắn cho nên cho dù có thích cũng sẽ không chịu khuất phục trước nàng, đây chính là điều nàng muốn.
Từ nhỏ Doanh Chiêu đã là thái tử, đăng cơ trở thành vua, hắn thấy nhiều việc, có được quá nhiều, muốn có cái gì đều rất dễ dàng, hắn dễ dàng có được nàng, giống như một miếng bánh có độc, dễ dàng công phá cánh cửa tình cảm đóng chặt mà hắn không chút nào đề phòng, nhưng nếu như chỉ như vậy, làm một vật dễ dàng có được trong mắt Doanh Chiêu, có lẽ tốn thời gian cả đời kiên trì ở bên hắn cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ. D!en~d@n~le~quy~d0n.c0m
Bởi vì có thai, những ngày này Doanh Chiêu lại đây cũng không có bất kỳ hành động thân mật nào, dường như chỉ là đến qua đêm theo thông lệ, mà dường như Đắc Kỷ cũng không chút nào phát giác biến hóa của Doanh Chiêu, vẫn ôn nhu thuận theo như cũ.
V384 trơ mắt nhìn thần sắc của Doanh Chiêu càng ngày càng lạnh nhạt, độ hảo cảm lại càng ngày càng cao, đợi đến khi bụng Đắc Kỷ hơi nhô cao lên, độ hảo cảm của Doanh Chiêu đã tăng lên tới chín mươi hai.
Ba tháng lộ bụng bầu, thuốc dưỡng thai cũng thay đổi, Đắc Kỷ chau mày lại nhìn về phía chén thuốc dưỡng thai mùi nồng nặc kia, nhìn về phía cung nhân đưa thuốc, cung nhân đưa thuốc là người do Ngụy Thái hậu phái tới, Đắc Kỷ đã gặp qua ở bên người Ngụy Thái hậu, là thân tín một lòng, nhưng mà nàng vừa ngửi liền biết, thuốc này không đúng.
Cung nhân đưa thuốc không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói: Thái hậu phân phó nô tỳ, phải đợi nương nương uống hết thuốc mới trở về phục mệnh, thuốc lạnh sẽ làm giảm dược tính, nương nương vẫn nên mau chóng uống đi.
Đát Kỷ không hiểu về y, nhưng Việt Cơ lại biết, nàng nhíu mày nếm thử một ngụm nước thuốc, trong đầu linh quang chợt lóe, cũng không nói lời hoài nghi nào, từng ngụm từng ngụm, uống hết bát thuốc.
Cung nhân Ngụy thái hậu phái tới vừa đi, xa giá của Doanh Chiêu liền dừng trước Ngọc Hà Cung, mấy tháng nay hắn đều ở lại Ngọc Hà Cung, dần dần cung nhân của Ngọc Hà Cung thấy hắn cũng còn nơm nớp lo sợ nữa, Doanh Chiêu sải bước đến nội điện, nhìn thấy Đắc Kỷ tay nâng một cuốn thẻ tre, đang đọc sách.
Vương thượng. Nghe được động tĩnh, Đắc Kỷ ngẩng đầu, vội vàng bỏ thẻ tre xuống, đứng dậy hành lễ.
Vẻ mặt của Doanh Chiêu không tự giác nhu hòa xuống, nhưng giọng nói lại hết sức cứng ngắc lạnh nhạt: Ta nghe nói trước kia Việt Quốc luôn tôn thờ học thuyết Mặc gia*, cảm thấy Pháp gia thế nào?
*Mặc gia: một trường phái triết học thời xưa ở Trung Quốc
Pháp gia: một phái thời Tiên Tần
Dường như Đắc Kỷ nghĩ tới điều gì, sững sờ một chút, mới cười nói: Thiếp nghĩ tới, nhà nhà tranh nhau nhập Tần, có lẽ bởi vì Tần không câu nệ mỗi người một phái, thế nhân đều nói phụ vương thiếp lòng tham không đáy công Tề lại công Sở, cho nên Việt Quốc mới diệt vong, chỉ là thiếp cảm thấy...
Việt Quốc diệt vong, cũng không phải chỉ do tranh tài Doanh Chiêu lạnh lùng nói: Học thuyết Mặc Gia có công, nhưng bản thân Mặc Tử cũng chẳng làm được việc gì, mà Việt Quốc từ trên xuống dưới đều bắt chước, lòng người không đồng, đương nhiên sẽ phân tán, Việt Quốc cũng từng là bá chủ một phương, lại đồng thời tấn công Tề, Sở, cũng không đến ba năm mà vong.
Đắc Kỷ cắn cắn môi, trong lòng Doanh Chiêu lộp bộp một cái, biết mình lại nói sai, thay đổi giọng điệu, vô cùng gượng gạo nói: Đây là chuyện mà môn khách mưu sĩ nên quan tâm, nàng xem nhiều, coi chừng đau đầu...
/66
|